Chương 6: VỊ KHÁCH LẠ
Nguyệt Lạc Sâm Hoành
15/11/2013
“ đing .. đang .. đing …đang”
Tiếng chuông từ phía thánh đường Maric chậm rãi ngân lên từng hồi âm trong vắt, như thể một giọt sương khẽ khàng rơi từ cành lá xuống mặt sông, khoảnh khắc khuấy động sự tĩnh lặng của bốn bề, khoảnh khắc đánh tan đi sự tịch mịch của buổi ban trưa nơi bệnh viện.
“ cộp .. cộp .. cộp .. cộp”.
Những bước chân từ tốn gõ xuống sàn gạch hoa màu tím, và trên dãy hành lang sâu dài hun hút lặng lẽ đổ xuống một vệt bóng thanh mảnh đang nhẹ nhàng di chuyển, từng bước từng bước hướng về căn phòng bệnh cuối cùng.
“ cộp !”
Người ấy dừng lại và đứng thẳng như thể một quân nhân, hai chân khép lại làm bật ra một âm thanh khô khốc.
“ cộc .. cộc .. cộc ..”
Ba tiếng gõ trầm thấp mà đều đặn khẽ vang lên, mang một nét gì đó âm u bí hiểm, khoảnh khắc khiến cho những ai nghe thấy không khỏi hoài nghi.
…
Bên trong căn phòng là một màu trắng tinh khôi, với những tấm rèm lụa nhẹ phất phơ trong gió.
Chính giữa sàn có đặt một chiếc giường đơn, mà ở trên đấy tấm ra mỏng đã tự lúc nào nhăn nhúm. Cô gái trẻ thu người vào một góc, mái tóc nâu dài quyển khúc gợn bay, thi thoảng lại buông xỏa trên bờ vai đang run rẫy.
“ cạch”
Cách cửa bị đẩy ra khẽ rên một tiếng, rồi lại rất nhanh đóng lại như xưa.
Người kia bình thản bước lại gần giường bệnh, khuôn mặt ẩn sau chiếc mũ lưỡi trai hơi hiện nét cười.
Con người đó chậm lấy bình thuốc truyền ra từ trong ba lô, và thay vào giá đỡ với một thao tác thuần thục như thể là y tá.
Cô thiếu nữ hơi run người khi bị mũi kim đâm vào, khoảnh khắc ngưng thần bắt lấy cổ tay kia, cố gắng tìm cho mình một điểm tựa, tìm cho mình một chút hơi ấm, để mà vượt qua sự tịch mịch cô đơn, để mà vượt qua bóng đen u huyền trong cơn ác mộng.
Người kia hơi kinh ngạc nhướn mày, một lúc trôi qua mới nhẹ thốt lên:
- Cô à, xin cô buông tay để tôi thay thuốc.
Diệp Ly khựng người khi nghe tiếng nói ấy, dường như từ đó toát ra một loại tà khí âm u, khiến cho cô rợn gáy.
Bất chợt từ ngón tay truyền đến một loại cảm giác dày cộm như vừa chạm phải cái gì đó, mà như thể là một chiếc áo da, với loại cổ tay bó sát.
“ Ing.”
Một tiếng chấn động vang lên trong đầu, khoảnh khắc những giọt thuốc chạy vào người làm Diệp Ly ớn lạnh, cô vội vã rút phắt cây kiêm ra, động tác bất cẩn vô tình rạch nhẹ một đường qua cổ tay thon mảnh, khiến nó rướm máu, đỏ rực.
Người kia giật mạnh tay về rồi đè cô xuống đệm, từng đốt tay bấu chặt lấy chiếc cổ trắng trẻo thanh tú của Diệp Ly, in hằn vết tích.
Thoáng chốc đối với cô từng ngụm không khí trở nên quý báu, mà mỗi lúc trôi qua chúng lại đang dần cạn kiệt đi. Và khi ấy từ sâu thẳm nội tâm cô đã có một cái gì bùng lên mãnh liệt, phải hay không chính là khát vọng sống của mỗi con người.
“ Bộp !”
Đầu gối thốc mạnh vào bụng của người kia, khiến cho hắn bị đẩy ra một đoạn.
Và Diệp Ly đã tận dụng một khắc hiếm hoi ấy để tung người nhảy xuống giường, cô cố gắng tìm cho mình một khoảng cách thích hợp, để mà chạy –trốn. Bởi vì xung quanh cô lúc này chỉ là một bức màn đen thẳm như nhung, và cảm giác như thể thân mình bị bó chặt trong ấy, chặt đến nỗi nghẹt –thở, đến nỗi mọi khả năng chống cự đều bị rút đi triệt để.
Trong khoảnh khắc một tia sáng lóe lên, kia, cô đã rõ người này là ai, ha, còn không phải chính là trợ thủ đắc lực của người đàn bà ấy, của người đàn bà được dung túng dưới gót giày của “ hắn ta”.
Kể ra, với lần cảnh cáo công khai này thì bọn chúng thực sự cũng quá lộng hành rồi!
Thoáng chốc trên khóe môi trắng nhợt điểm nét cười khinh mạn, khiến cho người kia không khỏi ngây ngốc sững sờ, cười như vậy, là ý gì đây?
“ cạch”
Bất chợt cánh cửa bị đẩy ra, và từ đó có vài ba tiếng bước chân tiến đến.
Khoảnh khắc người kia kinh hãi nhìn qua bóng người đang hướng về khu nội phòng, không khỏi đình chỉ mọi sự tấn công rồi tung người nhảy qua khung cửa sổ.
Bên kia tấm rèm mảnh màu trắng ngọc khẽ tung lên một nhịp bất thường, rồi lại từ từ hạ xuống, rơi về quỹ đạo cũ, phất phơ theo nhịp gió thổi qua.
Từ bên ngoài một nhóm bác sĩ tiến vào, thời điểm hơi nhíu mày nghi vấn, tầm mắt chậm rãi lướt qua cảnh vật, một lúc sau lại từ tốn lắc đầu, xem ra, chẳng có gì khác biệt.
Kia, chẳng phải là bệnh nhân vẫn đang say ngủ hay sao.
Mà như vậy, chẳng có ai tinh tế nhận ra, một đạo run lên của tấm chăn mỏng, một hơi thở khẽ trút ra rồi len lỏi qua từng sớ vải trắng tinh khôi.
Tiếng chuông từ phía thánh đường Maric chậm rãi ngân lên từng hồi âm trong vắt, như thể một giọt sương khẽ khàng rơi từ cành lá xuống mặt sông, khoảnh khắc khuấy động sự tĩnh lặng của bốn bề, khoảnh khắc đánh tan đi sự tịch mịch của buổi ban trưa nơi bệnh viện.
“ cộp .. cộp .. cộp .. cộp”.
Những bước chân từ tốn gõ xuống sàn gạch hoa màu tím, và trên dãy hành lang sâu dài hun hút lặng lẽ đổ xuống một vệt bóng thanh mảnh đang nhẹ nhàng di chuyển, từng bước từng bước hướng về căn phòng bệnh cuối cùng.
“ cộp !”
Người ấy dừng lại và đứng thẳng như thể một quân nhân, hai chân khép lại làm bật ra một âm thanh khô khốc.
“ cộc .. cộc .. cộc ..”
Ba tiếng gõ trầm thấp mà đều đặn khẽ vang lên, mang một nét gì đó âm u bí hiểm, khoảnh khắc khiến cho những ai nghe thấy không khỏi hoài nghi.
…
Bên trong căn phòng là một màu trắng tinh khôi, với những tấm rèm lụa nhẹ phất phơ trong gió.
Chính giữa sàn có đặt một chiếc giường đơn, mà ở trên đấy tấm ra mỏng đã tự lúc nào nhăn nhúm. Cô gái trẻ thu người vào một góc, mái tóc nâu dài quyển khúc gợn bay, thi thoảng lại buông xỏa trên bờ vai đang run rẫy.
“ cạch”
Cách cửa bị đẩy ra khẽ rên một tiếng, rồi lại rất nhanh đóng lại như xưa.
Người kia bình thản bước lại gần giường bệnh, khuôn mặt ẩn sau chiếc mũ lưỡi trai hơi hiện nét cười.
Con người đó chậm lấy bình thuốc truyền ra từ trong ba lô, và thay vào giá đỡ với một thao tác thuần thục như thể là y tá.
Cô thiếu nữ hơi run người khi bị mũi kim đâm vào, khoảnh khắc ngưng thần bắt lấy cổ tay kia, cố gắng tìm cho mình một điểm tựa, tìm cho mình một chút hơi ấm, để mà vượt qua sự tịch mịch cô đơn, để mà vượt qua bóng đen u huyền trong cơn ác mộng.
Người kia hơi kinh ngạc nhướn mày, một lúc trôi qua mới nhẹ thốt lên:
- Cô à, xin cô buông tay để tôi thay thuốc.
Diệp Ly khựng người khi nghe tiếng nói ấy, dường như từ đó toát ra một loại tà khí âm u, khiến cho cô rợn gáy.
Bất chợt từ ngón tay truyền đến một loại cảm giác dày cộm như vừa chạm phải cái gì đó, mà như thể là một chiếc áo da, với loại cổ tay bó sát.
“ Ing.”
Một tiếng chấn động vang lên trong đầu, khoảnh khắc những giọt thuốc chạy vào người làm Diệp Ly ớn lạnh, cô vội vã rút phắt cây kiêm ra, động tác bất cẩn vô tình rạch nhẹ một đường qua cổ tay thon mảnh, khiến nó rướm máu, đỏ rực.
Người kia giật mạnh tay về rồi đè cô xuống đệm, từng đốt tay bấu chặt lấy chiếc cổ trắng trẻo thanh tú của Diệp Ly, in hằn vết tích.
Thoáng chốc đối với cô từng ngụm không khí trở nên quý báu, mà mỗi lúc trôi qua chúng lại đang dần cạn kiệt đi. Và khi ấy từ sâu thẳm nội tâm cô đã có một cái gì bùng lên mãnh liệt, phải hay không chính là khát vọng sống của mỗi con người.
“ Bộp !”
Đầu gối thốc mạnh vào bụng của người kia, khiến cho hắn bị đẩy ra một đoạn.
Và Diệp Ly đã tận dụng một khắc hiếm hoi ấy để tung người nhảy xuống giường, cô cố gắng tìm cho mình một khoảng cách thích hợp, để mà chạy –trốn. Bởi vì xung quanh cô lúc này chỉ là một bức màn đen thẳm như nhung, và cảm giác như thể thân mình bị bó chặt trong ấy, chặt đến nỗi nghẹt –thở, đến nỗi mọi khả năng chống cự đều bị rút đi triệt để.
Trong khoảnh khắc một tia sáng lóe lên, kia, cô đã rõ người này là ai, ha, còn không phải chính là trợ thủ đắc lực của người đàn bà ấy, của người đàn bà được dung túng dưới gót giày của “ hắn ta”.
Kể ra, với lần cảnh cáo công khai này thì bọn chúng thực sự cũng quá lộng hành rồi!
Thoáng chốc trên khóe môi trắng nhợt điểm nét cười khinh mạn, khiến cho người kia không khỏi ngây ngốc sững sờ, cười như vậy, là ý gì đây?
“ cạch”
Bất chợt cánh cửa bị đẩy ra, và từ đó có vài ba tiếng bước chân tiến đến.
Khoảnh khắc người kia kinh hãi nhìn qua bóng người đang hướng về khu nội phòng, không khỏi đình chỉ mọi sự tấn công rồi tung người nhảy qua khung cửa sổ.
Bên kia tấm rèm mảnh màu trắng ngọc khẽ tung lên một nhịp bất thường, rồi lại từ từ hạ xuống, rơi về quỹ đạo cũ, phất phơ theo nhịp gió thổi qua.
Từ bên ngoài một nhóm bác sĩ tiến vào, thời điểm hơi nhíu mày nghi vấn, tầm mắt chậm rãi lướt qua cảnh vật, một lúc sau lại từ tốn lắc đầu, xem ra, chẳng có gì khác biệt.
Kia, chẳng phải là bệnh nhân vẫn đang say ngủ hay sao.
Mà như vậy, chẳng có ai tinh tế nhận ra, một đạo run lên của tấm chăn mỏng, một hơi thở khẽ trút ra rồi len lỏi qua từng sớ vải trắng tinh khôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.