Chương 49: GHEN?
Ngọc Diệp
05/05/2016
Chốc lát sau, mọi người trở lại sopha ngồi xuống chuẩn bị thưởng thức nước ép ngon lành mà bà nội đã làm, thì đồng thời có tiếng chuông cửa. Phùng Kiến Quân bị bà nội đẩy ra mở cửa. Trước cửa đứng hai người đó là Hoa Vân Phong và Hà Thúy Bình.
Sau khi chào mẹ nuôi và Phong ca xong, anh liếc thấy trên tay mẹ nuôi xách hộp bánh, thì mấy con tham trùng trong bụng của Phùng Kiến Quân bắt đầu chạy loạn.
Anh tiếp nhận hộp bánh của mẹ nuôi: “Mẹ nuôi, xách nặng rồi, để con đem vào trong cho nhé!” tiếp đó là cười hì hì khoái trá. Anh tuy vui mừng khi sắp được ăn bánh ngon nhưng cũng không quên nhiệm vụ quan trọng là cầm tay Hoa Vân Phong đặt lên vai mình, dẫn anh đi vào trong phòng khách.
Bà nội là người niềm nở, tiến lên nắm tay Hoa Vân Phong, nói: “Vân Phong đến, nào đến đây, ngồi xuống đi cháu.”
Bà nội yêu thương Hoa Vân Phong như cháu trai của mình. Bà luôn yên tâm khi Phùng Kiến Quân được Hoa Vân Phong dạy dỗ. Thằng bé Kiến Quân từ nhỏ lì lợm, nói không nghe lời, không chịu học hành đàng hoàng, nhưng Vân Phong nói thì nó nghe răm rắp, bà cũng yên lòng.
Hoa Vân Phong cầm lấy tay bà nội, mỉm cười nhẹ nhàng, tùy ý bà lôi kéo mình ngồi xuống ghế: “Cảm ơn nội!”
Lúc này từ trên ghế đứng dậy, Diệp Tri Thu nhìn chằm chằm người trước mặt. Anh ấy vẫn vậy, áo sơ mi trắng quần tây đen, dáng vẻ thẳng tắp, ngọc thụ lâm phong. Cô bạn Điềm Mật cũng có cùng ý nghĩ, cô chưa từng chàng trai nào như vậy, có thể nói khí chất bất phàm, tuy trong lòng cô đã có anh Tĩnh Hiên, nhưng nếu bình xét công bằng thì cô vẫn không tránh khỏi cho Hoa Vân Phong này số điểm tuyệt đối, trừ bỏ chi tiết nhỏ là trên mặt anh bị che khuất bởi cặp mắt kính đen, nhưng nếu anh ngồi yên mà không di chuyển, thì không ai biết mắt anh không nhìn thấy cả.
Hôm qua xem bức ảnh kia, trong lòng Diềm Mật nghĩ anh chỉ là người có vẻ đẹp giống con gái, nhất định tính tình cũng thuộc dạng yếu đuối hay đại loại ủy mị không mạnh mẽ, không khí chất. Loại đàn ông vậy cô không thích lắm. Nhưng hôm nay suy nghĩ của cô lại hoàn toàn theo một hướng khác, tiếp xúc mới biết, tuy anh ta biểu hiện trên mặt cũng không đa dạng, anh nói chỉ có vẻn vẹn mấy tiếng, chẳng những Điềm Mật không chán ghét, mà còn có hảo cảm. Cô không biết dùng từ ngữ gì để miêu tả chàng trai này, có thể nói là khôi ngô tuấn tú, ôn hòa tao nhã … và còn nhiều hơn thế nữa, đồng thời cô biết bạn mình chọn đúng người rồi. Anh ta tuyệt đối là người có thể bảo vệ Diệp Tri Thu và có thể cho tiểu Thu cuộc sống ấm áp, hạnh phúc. Cô cũng không biết vì sao mionhf lại có loại cảm giác tin tưởng anh ta như thế.
Từ khi vào đến giờ, Hà Thúy Bình cũng luôn dán mắt lên người cô gái, đột nhiên đang ngồi trên ghế mà vụt đứng dậy khi thấy Vân Phong nhà bà bước vào, không cần đoán cũng biết, cô ấy chính là Diệp Tri Thu – con dâu tương lai của bà rồi. Bà yên lặng đánh giá cô gái. Đúng như Phùng Kiến Quân đã nói, và còn hơn thế nữa khi được chứng kiến tận mắt nhan sắc của cô gái này. Phải có như vậy mới xứng với dáng vẻ của Vân Phong nhà bà được chứ. Còn nữa, ánh mắt cô gái nhìn con trai bà nồng đậm yêu thương, trong đó cất chứa sự vui mừng, sự e lệ, hầu như chỉ có một mình Vân Phong trong mắt cô gái ấy, mọi thứ xung quanh trở thành không khí cả rồi. Cô gái này nhất định đã yêu con trai bà say đắm. Trực giác của phụ nữ luôn rất chính xác, huống chi bà cũng từng là thiếu nữ, từng biết yêu, nên những cung bậc cảm xúc biểu hiện trên mặt cô gái, đều không giấu được sự quan sát của bà.
Ánh mắt Diệp Tri Thu luôn đặt trên người Hoa Vân Phong chưa một chút rời khỏi. Cô mong đợi, cô nhớ thương, cô nôn nóng và bây giờ cô chỉ có một cảm nhận, hạnh phúc! Hoa Vân Phong từ khi vào cửa đến giờ, luôn cảm thấy như có ai đang chăm chú quan sát anh, và bằng cảm giác nhạy cảm của mình, anh biết trong phòng không chỉ có những người thân, anh ngửi được trong không khí có mùi hương rất nhẹ, chỉ thuộc về độc nhất một cô gái mà anh đã từng quen biết. Hay vì anh quá nhung nhớ nên lại xuất hiện ảo giác chăng? Nhưng khi ngồi lên ghế, anh lại có cảm giác càng mãnh liệt. Tim đập rất nhanh, mạnh và loạn nhịp. Không phải là ảo giác, anh nghiêng đầu như muốn tìm kiếm căn nguyên. Vô tình mặt anh hướng ngay đúng vị trí của Diệp Tri Thu. Cô gái đang quan sát từng cử động nhỏ của anh, bỗng nhiên bị anh ‘nhìn trúng’, cô có cảm giác như vậy, giống như là bị phát hiện đang làm chuyện xấu, cô chột dạ, giật mình một cái, vội vàng cúi đầu, miệng há ra hít mạnh một hơi, kèm theo là tiếng rên khe khẽ: “Hớ...ơ…” hai tay nắm chặc đan vào nhau, bối rối. Đương nhiên tiếng kêu dù nhỏ đến mấy cũng không tránh khỏi lỗ tai của Hoa Vân Phong. Anh ngồi thẳng lưng, hai vai căng thẳng, cả người cứng đờ. Nếu có ai chú ý nhất định sẽ nhận thấy được vẻ mặt anh khẽ biến đổi.
Hà Thúy Bình nhận thấy cô gái đang khẩn trương, vội vàng giải cứu: “Ây, đây là bạn của Kiến Quân đây sao? Hai cô gái cô nào cũng xinh xắn. Dì là mẹ của Vân Phong…” chỉ vào con trai đang ngồi mất tự nhiên trên ghế và nói tiếp: “Gọi dì là dì Bình được rồi. Ha…Cho dì biết tên hai đứa được không?”
Điềm Mật nghe hỏi vội vàng tiến lên nhanh nhẩu đáp lời: “Dạ chào dì, con tên Điềm Mật, hai chúng con là bạn thân.” Cô giới thiệu phần của mình, để phần của Diệp Tri Thu cho cô tự nói, vừa chỉ vào bạn để nói tình cảm thân thiết của hai cô. Rồi sẵn tiện kéo cô bạn ngồi xuống ghế. Khẩn trương gì chứ?
Hà Thúy Bình cười cười với Điềm Mật, rồi quay sang Diệp Tri Thu đang khẩn trương đến nỗi tay đang run nhẹ. Bà cầm lấy tay cô trấn an. Diệp Tri Thu ngẩng đầu nhìn bà rồi cũng nói giọng lí nhí như sợ Hoa Vân Phong sẽ nhận ra cô vậy: “Con…con tên Diệp Tri Thu, ở thành phố D. Con chào…chào dì Bình.” Nói cũng lắp bắp.
Hà Thúy Bình rất muốn cười, con trai bà đâu phải hung thần ác bá, sao mà làm con gái nhà người ta sợ đến mức này không biết. Hay đây là tâm trạng cô con dâu lần đầu diện kiến mẹ chồng? Ha…ha!
Hà Thúy Bình cố ý gọi Hoa Vân Phong: “Vân Phong con cũng chào hai cô gái này đi chứ, sao trơ ra như khúc gỗ vậy?” biết mà cố hỏi.
Hoa Vân Phong thấy vậy cũng thất lễ, anh đứng dậy, hướng về phía hai cô gái khẽ gật đầu một cái: “Xin chào!” xem như chào hỏi đi. Rồi ngồi trở lại ghế, trước sau không hé một lời. Trong đầu anh lại khởi động mạch suy nghĩ, chẳng trách hôm nay đột nhiên lại đến nhà Kiến Quân, thì ra có Diệp Tri Thu đến. Mẹ anh nhất định biết chuyện của anh và cô ấy, cũng do Phùng Kiến Quân nói mà thôi, anh không lấy làm lạ. Nhưng cô gái này sao lại đến thành phố C?
Thắc mắc chưa được anh phân tích xong thì nghe mẹ anh hỏi Diệp Tri Thu: “Tri Thu à! Con đến thành phố C để đi chơi hay có chuyện sẵn tiện ghé qua đây vậy?” này cũng là biết rồi mà còn hỏi đây. Hà Thúy Bình nhìn vẻ mặt đăm chiêu của con trai, biết rằng nhất định nó đang vận dụng các tế bào não để lí giải chuyện này. Bà hỏi cho nó nghe vậy.
Diệp Tri Thu trả lời lễ phép: “Dạ, con cùng Mật Mật được nghỉ mấy ngày cuối tuần, rủ nhau đi nhà bà ngoại của bạn ấy chơi. Hôm trước có gặp anh Kiến Quân, anh ấy nói nhà anh ấy cũng ở thành phố C, bảo chúng con có dịp ghé qua thăm cho biết nhà. Thế nên bây giờ con mới được quen dì Bình đó ạ!” Diệp Tri Thu nói chuyện ngữ khí nhẹ nhàng dễ thương, Hà Thúy Bình nghe như rót mật vào tai. Lòng dạ cũng mát mẻ dễ chịu vô cùng. Chắc con trai bà cũng bị lung lay thôi. Diệp Tri Thu nói cũng là sự thật đấy thôi, chứ cô gái này không biết cách nói dối, nên chỉ nói những gì đúng với kế hoạch, bỏ các chi tiết không hợp lí đi thôi.
Diệp Tri Thu nói những lời kịch này đã được Bạch Thiệu Đông chuẩn bị sẵn, dù cô có chuyển bị tinh thần trước, nhưng khi được hỏi đến vẫn không tránh khỏi bối rối. Mong rằng anh ấy không nhận ra sự bất thường trong giọng nói của cô. Còn Hoa Vân Phong, nếu như bình thường anh có thể sáng suốt phân tích lời nói đối phương để tìm ra sơ hở, nhưng bây giờ nghe giọng nói của Diệp Tri Thu anh lại bị đánh lạc hướng: anh nghĩ cô gái này nhất định đang xấu hổ khi gặp nhiều người lạ, nên giọng nói run run, vả lại hình như tiếng nói không còn được thong thả trong trẻo như trước. Suy đoán này hoàn toàn đúng, bởi vì Diệp Tri Thu đang bị đau cổ họng do đọc sách quá nhiều mà! Tâm của anh không bao giờ đặt sự đề phòng lên một cô gái ngây thơ lương thiện qua nhiều lần tiếp xúc được anh chính mình nhận định.
Chuông cửa lại vang, không ai xa lạ là hai tên ôn thần, Phùng Kiến Quân chẳng tình nguyện mở cửa, nhưng đại sự quan trọng, không thể có sai sót, vai ác của Bạch Thiệu Đông vẫn còn chưa được đóng thì không thể thiếu đất diễn được. Mở cửa, trước mắt hiện lên nụ cười nham nhở của tên ôn thần Bạch Thiệu Đông, Phùng Kiến Quân rất muốn mắng thành tiếng, nhưng ngại ở trước mặt bà nội, mẹ nuôi cùng hai cô gái kia, nên bực bội nuốt hết vào trong, tránh đường cho hắn vào nhà.
Mới vào nhà, không khí đã được làm rộn lên bởi Bạch Thiệu Đông. Anh rất tự nhiên lách người vào trong, bộ mặt tươi cười hớn hở vui như mở hội: “Chào tất cả mọi người, con không đến trễ đó chứ…” quay mặt hỏi bà nội của Phùng Kiến Quân, nhưng không đợi bà trả lời, anh đã chuyển sang chuyện khác: “Quao! Kiến Quân, cậu cũng thật có bản lĩnh, tìm đâu được hai cô nàng xinh đẹp thế này? Mĩ nữ, chúng ta làm quen nha!” Một hồi lời thoại cần cho tuồng kịch của Bạch Thiệu Đông được anh tuông ra một cách rất tự nhiên, giọng điệu giễu cợt quen thuộc hàng ngày.
Lời nói phải đi kèm theo hành động, tuy ai cũng biết rằng Hoa Vân Phong không thể nhìn thấy những cử chỉ của anh ta, nhưng không có nghĩa là thực hiện nó là vô dụng. Vừa nói, Bạch Thiệu Đông vừa sà vào ngồi kế bên cạnh Diệp Tri Thu. Anh rất tự nhiên nhưng Diệp Tri Thu thì ngại ngùng. Hơn nữa cô có nỗi sợ hãi, không biết vì sao cô sợ Hoa Vân Phong biết được, rồi hiểu lầm này nọ, y như cô đang làm chuyện mà thế gian phỉ nhổ “ngoại tình”!
Căng thẳng làm Diệp Tri Thu không nói chuyện nhiều, cô chỉ cúi đầu và nhẹ giọng “Ân…” một tiếng xem như trả lời Bạch Thiệu Đông. Những lời này khi lọt vào tai Hoa Vân Phong lại là âm thanh e thẹn, mắc cỡ của cô gái trẻ. Cũng đúng, mị lực của Bạch Thiệu Đông khó có cô gái nào không xiêu lòng, cô cũng vậy sao, Diệp Tri Thu? Hoa Vân Phong cảm thấy ngực như có cái gì đó đè nặng, khó thở cực kì!
Bạch Thiệu Đông vẫn tiếp tục diễn: “Cô bé tên gì vậy? Người đẹp nhất định tên cũng đẹp phải không?” Cố ý đề cao giọng nói, bên trong ẩn chứa 3 phần thật, 7 phần trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Dạ, em tên Diệp Tri Thu. Còn đây là bạn thân của em Điềm Mật. Còn anh thì em biết tên rồi. Anh Kiến Quân có nói qua. Anh tên Bạch Thiệu Đông đúng không? Tên không giống người rồi. Theo em tên Xuân mới hợp với anh hơn. Anh vui vẻ, làm người tiếp xúc thoải mái như mùa xuân vậy.”
Diệp Tri Thu nói một cách tự nhiên, cô biết mình đang làm gì, tuy có phần hơi sợ Hoa Vân Phong sẽ cảm thấy cô là hạng người dễ bị xiêu lòng bởi lời ngon tiếng ngọt. Nhưng tính tình của cô không nội hướng, nói chuyện vẫn thập phần trong sáng, cũng không kém phần tinh nghịch. Vả lại hôm qua đã từng tiếp xúc với Bạch Thiệu Đông, cô cũng nhận thấy người này tuy rằng trên mặt thường xuyên mang theo nụ cười có phần giả dối, ánh mắt đào hoa, cái miệng lúc nào cũng buông lời không đứng đắn, nhưng nói chung không phải người xấu. Nhất là anh ta có ý muốn giúp cô và Hoa Vân Phong. Nên cô càng có hảo cảm, nói chuyện không chút ngượng ngùng.
Bạch Thiệu Đông nghe vậy, nháy mắt nở nụ cười và cố ý khoa trương lời nói: “Tốt quá! Vậy em nấu cho anh nồi chè đổi tên nhé! Được người đẹp ban thưởng cái tên, đời này sống không phí rồi!” những lời nói trơn tru này làm người ta sởn cả gai óc.
Diệp Tri Thu không ngờ người này lại dùng những từ ngữ quá mức phô trương này cùng với nụ cười nhếch mép, kết hợp ánh mắt luôn lóe lên những đóm lửa của anh ta làm cô không khỏi có chút giật mình, cười cười đáp lại, ậm ừ vài tiếng rất nhỏ: “Ờ..ờ…Nhưng tôi không biết nấu chè!”
Câu trả lời ngây thơ của cô gái khiến những ai có mặt ở đây cũng không tránh khỏi chuẩn bị bùng nổ một trận cười. Trừ bỏ Mộc Thư Lê có gương mặt ‘cương thi’ cứng nhắc và Hoa Vân Phong cúi đầu im lặng không biết suy nghĩ cái gì ra, thì mọi người đều thoải mái cười to.
Bà nội Phùng Kiến Quân đứng dậy, lôi kéo mẹ của Hoa Vân Phong: “Mẹ Vân Phong, đi vào nấu cơm cho bọn nhỏ…” nói với Hà Thúy Bình xong lại quay sang mấy người trẻ tuổi ở đây: “Này, mấy đứa nghe lời, ngồi đây chơi nhe. Không được chạy theo đó à!” rồi cười cười vui vẻ vào phòng bếp.
Ở đây chỉ còn lại toàn những người trẻ tuổi. Nhất thời không khí im lặng hẳn, Bạch Thiệu Đông đang chăm chú quan sát Hoa Vân Phong, thầm nghĩ: nhất định sắp bùng nổ rồi. Hoa Vân Phong vẫn ngồi như đóng đinh tại chỗ, không hé một lời, hai tay nắm chặt gác trên đầu gối. Qua thời gian áp lực thật lâu, ngay cả Phùng Kiến Quân, người rất nhí nhố hằng ngày, giờ đây cũng không dám thở mạnh.
Đánh vỡ cục diện hầu như quá ngột ngạt này, cô bạn Điềm Mật đáng yêu của chúng ta bỗng nhiên cầm nước lên hớp một miếng, dùng tay quạt quạt chính mình, thốt lên: “Phùng Kiến Quân, anh tiết kiệm quá đó. Không mở máy lạnh à? Nóng chết rồi này.”
Phùng Kiến Quân nhìn cô nàng: đang căng thẳng nha. Nóng cái gi? Ờ, mà cũng nóng thật. Chính anh cũng cảm thấy bực bội. Cầm lấy cái điều khiển từ xa, Phùng Kiến Quân chỉnh nhiệt độ thấp chút, và nói: “Tiết kiệm đâu, vốn là có mở đấy chứ. Nhưng tại các cô ở thành phố D mát mẻ, không quen khí hậu nơi đây thôi.”
“Xí. Ngụy biện!” Điềm Mật không nể mặt chủ nhà. Lắc lắc trên tay cái điều khiển mở ra tivi, tìm kênh phim truyện cô vẫn thích xem, còn Phùng Kiến Quân lại khán nghị: “Xem phim Conan đi. Hay lắm!”.
Tiếp theo đó là không khí bị hai người trong thân xác người lớn mà tâm hồn trẻ con này nháo động. Anh một tiếng, tôi một tiếng, tranh giành nhau không thôi. Diệp Tri Thu vẫn im lặng, cô luôn nhìn Hoa Vân Phong. Anh ấy liệu có bị kế hoạch của Bạch Thiệu Đông đả động, hay anh càng mất dần thiện cảm đối với cô. Trời ạ, nếu kết quả ngược lại mong muốn thì cô không biết phải làm sao! Ngược lại, Bạch Thiệu Đông vẫn ân cần hỏi han cô đủ chuyện, nào là việc học ở trường có mệt không? Có tham gia hoạt động ngoại khóa không? Anh còn khoe hồi trước đi học, anh là đội trưởng đội bóng rỗ, được các cô nàng hết sức hâm mộ…
Thời gian không lâu lắm, mà giống như trải qua hàng ngàn thế kỉ, cuối cùng, dường như qua trăm ngàn lần đấu tranh nội tâm dữ dội lắm, Hoa Vân Phong hé môi nói chậm: “Thiệu Đông, anh ra đây với tôi.” Nói xong lập tức đứng dậy, do lúc vào nhà có Phùng Kiến Quân dẫn đường nên không sử dụng gậy, nó được đặt tại tủ để giầy. Bây giờ muốn đi khỏi nơi này chỉ có cách lần theo ghế dài, rồi giơ hai tay dò dẫm trong không khí thôi. Anh đi rất chậm, Bạch Thiệu Đông cũng không gấp, anh ta quay lại nhìn tất cả mọi người còn lại, miệng khép mở nhưng không nói ra tiếng: “Cầu phúc cho tôi đi!”. Chắc thảm rồi, lão đại, nương tay nha!
Sau khi chào mẹ nuôi và Phong ca xong, anh liếc thấy trên tay mẹ nuôi xách hộp bánh, thì mấy con tham trùng trong bụng của Phùng Kiến Quân bắt đầu chạy loạn.
Anh tiếp nhận hộp bánh của mẹ nuôi: “Mẹ nuôi, xách nặng rồi, để con đem vào trong cho nhé!” tiếp đó là cười hì hì khoái trá. Anh tuy vui mừng khi sắp được ăn bánh ngon nhưng cũng không quên nhiệm vụ quan trọng là cầm tay Hoa Vân Phong đặt lên vai mình, dẫn anh đi vào trong phòng khách.
Bà nội là người niềm nở, tiến lên nắm tay Hoa Vân Phong, nói: “Vân Phong đến, nào đến đây, ngồi xuống đi cháu.”
Bà nội yêu thương Hoa Vân Phong như cháu trai của mình. Bà luôn yên tâm khi Phùng Kiến Quân được Hoa Vân Phong dạy dỗ. Thằng bé Kiến Quân từ nhỏ lì lợm, nói không nghe lời, không chịu học hành đàng hoàng, nhưng Vân Phong nói thì nó nghe răm rắp, bà cũng yên lòng.
Hoa Vân Phong cầm lấy tay bà nội, mỉm cười nhẹ nhàng, tùy ý bà lôi kéo mình ngồi xuống ghế: “Cảm ơn nội!”
Lúc này từ trên ghế đứng dậy, Diệp Tri Thu nhìn chằm chằm người trước mặt. Anh ấy vẫn vậy, áo sơ mi trắng quần tây đen, dáng vẻ thẳng tắp, ngọc thụ lâm phong. Cô bạn Điềm Mật cũng có cùng ý nghĩ, cô chưa từng chàng trai nào như vậy, có thể nói khí chất bất phàm, tuy trong lòng cô đã có anh Tĩnh Hiên, nhưng nếu bình xét công bằng thì cô vẫn không tránh khỏi cho Hoa Vân Phong này số điểm tuyệt đối, trừ bỏ chi tiết nhỏ là trên mặt anh bị che khuất bởi cặp mắt kính đen, nhưng nếu anh ngồi yên mà không di chuyển, thì không ai biết mắt anh không nhìn thấy cả.
Hôm qua xem bức ảnh kia, trong lòng Diềm Mật nghĩ anh chỉ là người có vẻ đẹp giống con gái, nhất định tính tình cũng thuộc dạng yếu đuối hay đại loại ủy mị không mạnh mẽ, không khí chất. Loại đàn ông vậy cô không thích lắm. Nhưng hôm nay suy nghĩ của cô lại hoàn toàn theo một hướng khác, tiếp xúc mới biết, tuy anh ta biểu hiện trên mặt cũng không đa dạng, anh nói chỉ có vẻn vẹn mấy tiếng, chẳng những Điềm Mật không chán ghét, mà còn có hảo cảm. Cô không biết dùng từ ngữ gì để miêu tả chàng trai này, có thể nói là khôi ngô tuấn tú, ôn hòa tao nhã … và còn nhiều hơn thế nữa, đồng thời cô biết bạn mình chọn đúng người rồi. Anh ta tuyệt đối là người có thể bảo vệ Diệp Tri Thu và có thể cho tiểu Thu cuộc sống ấm áp, hạnh phúc. Cô cũng không biết vì sao mionhf lại có loại cảm giác tin tưởng anh ta như thế.
Từ khi vào đến giờ, Hà Thúy Bình cũng luôn dán mắt lên người cô gái, đột nhiên đang ngồi trên ghế mà vụt đứng dậy khi thấy Vân Phong nhà bà bước vào, không cần đoán cũng biết, cô ấy chính là Diệp Tri Thu – con dâu tương lai của bà rồi. Bà yên lặng đánh giá cô gái. Đúng như Phùng Kiến Quân đã nói, và còn hơn thế nữa khi được chứng kiến tận mắt nhan sắc của cô gái này. Phải có như vậy mới xứng với dáng vẻ của Vân Phong nhà bà được chứ. Còn nữa, ánh mắt cô gái nhìn con trai bà nồng đậm yêu thương, trong đó cất chứa sự vui mừng, sự e lệ, hầu như chỉ có một mình Vân Phong trong mắt cô gái ấy, mọi thứ xung quanh trở thành không khí cả rồi. Cô gái này nhất định đã yêu con trai bà say đắm. Trực giác của phụ nữ luôn rất chính xác, huống chi bà cũng từng là thiếu nữ, từng biết yêu, nên những cung bậc cảm xúc biểu hiện trên mặt cô gái, đều không giấu được sự quan sát của bà.
Ánh mắt Diệp Tri Thu luôn đặt trên người Hoa Vân Phong chưa một chút rời khỏi. Cô mong đợi, cô nhớ thương, cô nôn nóng và bây giờ cô chỉ có một cảm nhận, hạnh phúc! Hoa Vân Phong từ khi vào cửa đến giờ, luôn cảm thấy như có ai đang chăm chú quan sát anh, và bằng cảm giác nhạy cảm của mình, anh biết trong phòng không chỉ có những người thân, anh ngửi được trong không khí có mùi hương rất nhẹ, chỉ thuộc về độc nhất một cô gái mà anh đã từng quen biết. Hay vì anh quá nhung nhớ nên lại xuất hiện ảo giác chăng? Nhưng khi ngồi lên ghế, anh lại có cảm giác càng mãnh liệt. Tim đập rất nhanh, mạnh và loạn nhịp. Không phải là ảo giác, anh nghiêng đầu như muốn tìm kiếm căn nguyên. Vô tình mặt anh hướng ngay đúng vị trí của Diệp Tri Thu. Cô gái đang quan sát từng cử động nhỏ của anh, bỗng nhiên bị anh ‘nhìn trúng’, cô có cảm giác như vậy, giống như là bị phát hiện đang làm chuyện xấu, cô chột dạ, giật mình một cái, vội vàng cúi đầu, miệng há ra hít mạnh một hơi, kèm theo là tiếng rên khe khẽ: “Hớ...ơ…” hai tay nắm chặc đan vào nhau, bối rối. Đương nhiên tiếng kêu dù nhỏ đến mấy cũng không tránh khỏi lỗ tai của Hoa Vân Phong. Anh ngồi thẳng lưng, hai vai căng thẳng, cả người cứng đờ. Nếu có ai chú ý nhất định sẽ nhận thấy được vẻ mặt anh khẽ biến đổi.
Hà Thúy Bình nhận thấy cô gái đang khẩn trương, vội vàng giải cứu: “Ây, đây là bạn của Kiến Quân đây sao? Hai cô gái cô nào cũng xinh xắn. Dì là mẹ của Vân Phong…” chỉ vào con trai đang ngồi mất tự nhiên trên ghế và nói tiếp: “Gọi dì là dì Bình được rồi. Ha…Cho dì biết tên hai đứa được không?”
Điềm Mật nghe hỏi vội vàng tiến lên nhanh nhẩu đáp lời: “Dạ chào dì, con tên Điềm Mật, hai chúng con là bạn thân.” Cô giới thiệu phần của mình, để phần của Diệp Tri Thu cho cô tự nói, vừa chỉ vào bạn để nói tình cảm thân thiết của hai cô. Rồi sẵn tiện kéo cô bạn ngồi xuống ghế. Khẩn trương gì chứ?
Hà Thúy Bình cười cười với Điềm Mật, rồi quay sang Diệp Tri Thu đang khẩn trương đến nỗi tay đang run nhẹ. Bà cầm lấy tay cô trấn an. Diệp Tri Thu ngẩng đầu nhìn bà rồi cũng nói giọng lí nhí như sợ Hoa Vân Phong sẽ nhận ra cô vậy: “Con…con tên Diệp Tri Thu, ở thành phố D. Con chào…chào dì Bình.” Nói cũng lắp bắp.
Hà Thúy Bình rất muốn cười, con trai bà đâu phải hung thần ác bá, sao mà làm con gái nhà người ta sợ đến mức này không biết. Hay đây là tâm trạng cô con dâu lần đầu diện kiến mẹ chồng? Ha…ha!
Hà Thúy Bình cố ý gọi Hoa Vân Phong: “Vân Phong con cũng chào hai cô gái này đi chứ, sao trơ ra như khúc gỗ vậy?” biết mà cố hỏi.
Hoa Vân Phong thấy vậy cũng thất lễ, anh đứng dậy, hướng về phía hai cô gái khẽ gật đầu một cái: “Xin chào!” xem như chào hỏi đi. Rồi ngồi trở lại ghế, trước sau không hé một lời. Trong đầu anh lại khởi động mạch suy nghĩ, chẳng trách hôm nay đột nhiên lại đến nhà Kiến Quân, thì ra có Diệp Tri Thu đến. Mẹ anh nhất định biết chuyện của anh và cô ấy, cũng do Phùng Kiến Quân nói mà thôi, anh không lấy làm lạ. Nhưng cô gái này sao lại đến thành phố C?
Thắc mắc chưa được anh phân tích xong thì nghe mẹ anh hỏi Diệp Tri Thu: “Tri Thu à! Con đến thành phố C để đi chơi hay có chuyện sẵn tiện ghé qua đây vậy?” này cũng là biết rồi mà còn hỏi đây. Hà Thúy Bình nhìn vẻ mặt đăm chiêu của con trai, biết rằng nhất định nó đang vận dụng các tế bào não để lí giải chuyện này. Bà hỏi cho nó nghe vậy.
Diệp Tri Thu trả lời lễ phép: “Dạ, con cùng Mật Mật được nghỉ mấy ngày cuối tuần, rủ nhau đi nhà bà ngoại của bạn ấy chơi. Hôm trước có gặp anh Kiến Quân, anh ấy nói nhà anh ấy cũng ở thành phố C, bảo chúng con có dịp ghé qua thăm cho biết nhà. Thế nên bây giờ con mới được quen dì Bình đó ạ!” Diệp Tri Thu nói chuyện ngữ khí nhẹ nhàng dễ thương, Hà Thúy Bình nghe như rót mật vào tai. Lòng dạ cũng mát mẻ dễ chịu vô cùng. Chắc con trai bà cũng bị lung lay thôi. Diệp Tri Thu nói cũng là sự thật đấy thôi, chứ cô gái này không biết cách nói dối, nên chỉ nói những gì đúng với kế hoạch, bỏ các chi tiết không hợp lí đi thôi.
Diệp Tri Thu nói những lời kịch này đã được Bạch Thiệu Đông chuẩn bị sẵn, dù cô có chuyển bị tinh thần trước, nhưng khi được hỏi đến vẫn không tránh khỏi bối rối. Mong rằng anh ấy không nhận ra sự bất thường trong giọng nói của cô. Còn Hoa Vân Phong, nếu như bình thường anh có thể sáng suốt phân tích lời nói đối phương để tìm ra sơ hở, nhưng bây giờ nghe giọng nói của Diệp Tri Thu anh lại bị đánh lạc hướng: anh nghĩ cô gái này nhất định đang xấu hổ khi gặp nhiều người lạ, nên giọng nói run run, vả lại hình như tiếng nói không còn được thong thả trong trẻo như trước. Suy đoán này hoàn toàn đúng, bởi vì Diệp Tri Thu đang bị đau cổ họng do đọc sách quá nhiều mà! Tâm của anh không bao giờ đặt sự đề phòng lên một cô gái ngây thơ lương thiện qua nhiều lần tiếp xúc được anh chính mình nhận định.
Chuông cửa lại vang, không ai xa lạ là hai tên ôn thần, Phùng Kiến Quân chẳng tình nguyện mở cửa, nhưng đại sự quan trọng, không thể có sai sót, vai ác của Bạch Thiệu Đông vẫn còn chưa được đóng thì không thể thiếu đất diễn được. Mở cửa, trước mắt hiện lên nụ cười nham nhở của tên ôn thần Bạch Thiệu Đông, Phùng Kiến Quân rất muốn mắng thành tiếng, nhưng ngại ở trước mặt bà nội, mẹ nuôi cùng hai cô gái kia, nên bực bội nuốt hết vào trong, tránh đường cho hắn vào nhà.
Mới vào nhà, không khí đã được làm rộn lên bởi Bạch Thiệu Đông. Anh rất tự nhiên lách người vào trong, bộ mặt tươi cười hớn hở vui như mở hội: “Chào tất cả mọi người, con không đến trễ đó chứ…” quay mặt hỏi bà nội của Phùng Kiến Quân, nhưng không đợi bà trả lời, anh đã chuyển sang chuyện khác: “Quao! Kiến Quân, cậu cũng thật có bản lĩnh, tìm đâu được hai cô nàng xinh đẹp thế này? Mĩ nữ, chúng ta làm quen nha!” Một hồi lời thoại cần cho tuồng kịch của Bạch Thiệu Đông được anh tuông ra một cách rất tự nhiên, giọng điệu giễu cợt quen thuộc hàng ngày.
Lời nói phải đi kèm theo hành động, tuy ai cũng biết rằng Hoa Vân Phong không thể nhìn thấy những cử chỉ của anh ta, nhưng không có nghĩa là thực hiện nó là vô dụng. Vừa nói, Bạch Thiệu Đông vừa sà vào ngồi kế bên cạnh Diệp Tri Thu. Anh rất tự nhiên nhưng Diệp Tri Thu thì ngại ngùng. Hơn nữa cô có nỗi sợ hãi, không biết vì sao cô sợ Hoa Vân Phong biết được, rồi hiểu lầm này nọ, y như cô đang làm chuyện mà thế gian phỉ nhổ “ngoại tình”!
Căng thẳng làm Diệp Tri Thu không nói chuyện nhiều, cô chỉ cúi đầu và nhẹ giọng “Ân…” một tiếng xem như trả lời Bạch Thiệu Đông. Những lời này khi lọt vào tai Hoa Vân Phong lại là âm thanh e thẹn, mắc cỡ của cô gái trẻ. Cũng đúng, mị lực của Bạch Thiệu Đông khó có cô gái nào không xiêu lòng, cô cũng vậy sao, Diệp Tri Thu? Hoa Vân Phong cảm thấy ngực như có cái gì đó đè nặng, khó thở cực kì!
Bạch Thiệu Đông vẫn tiếp tục diễn: “Cô bé tên gì vậy? Người đẹp nhất định tên cũng đẹp phải không?” Cố ý đề cao giọng nói, bên trong ẩn chứa 3 phần thật, 7 phần trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Dạ, em tên Diệp Tri Thu. Còn đây là bạn thân của em Điềm Mật. Còn anh thì em biết tên rồi. Anh Kiến Quân có nói qua. Anh tên Bạch Thiệu Đông đúng không? Tên không giống người rồi. Theo em tên Xuân mới hợp với anh hơn. Anh vui vẻ, làm người tiếp xúc thoải mái như mùa xuân vậy.”
Diệp Tri Thu nói một cách tự nhiên, cô biết mình đang làm gì, tuy có phần hơi sợ Hoa Vân Phong sẽ cảm thấy cô là hạng người dễ bị xiêu lòng bởi lời ngon tiếng ngọt. Nhưng tính tình của cô không nội hướng, nói chuyện vẫn thập phần trong sáng, cũng không kém phần tinh nghịch. Vả lại hôm qua đã từng tiếp xúc với Bạch Thiệu Đông, cô cũng nhận thấy người này tuy rằng trên mặt thường xuyên mang theo nụ cười có phần giả dối, ánh mắt đào hoa, cái miệng lúc nào cũng buông lời không đứng đắn, nhưng nói chung không phải người xấu. Nhất là anh ta có ý muốn giúp cô và Hoa Vân Phong. Nên cô càng có hảo cảm, nói chuyện không chút ngượng ngùng.
Bạch Thiệu Đông nghe vậy, nháy mắt nở nụ cười và cố ý khoa trương lời nói: “Tốt quá! Vậy em nấu cho anh nồi chè đổi tên nhé! Được người đẹp ban thưởng cái tên, đời này sống không phí rồi!” những lời nói trơn tru này làm người ta sởn cả gai óc.
Diệp Tri Thu không ngờ người này lại dùng những từ ngữ quá mức phô trương này cùng với nụ cười nhếch mép, kết hợp ánh mắt luôn lóe lên những đóm lửa của anh ta làm cô không khỏi có chút giật mình, cười cười đáp lại, ậm ừ vài tiếng rất nhỏ: “Ờ..ờ…Nhưng tôi không biết nấu chè!”
Câu trả lời ngây thơ của cô gái khiến những ai có mặt ở đây cũng không tránh khỏi chuẩn bị bùng nổ một trận cười. Trừ bỏ Mộc Thư Lê có gương mặt ‘cương thi’ cứng nhắc và Hoa Vân Phong cúi đầu im lặng không biết suy nghĩ cái gì ra, thì mọi người đều thoải mái cười to.
Bà nội Phùng Kiến Quân đứng dậy, lôi kéo mẹ của Hoa Vân Phong: “Mẹ Vân Phong, đi vào nấu cơm cho bọn nhỏ…” nói với Hà Thúy Bình xong lại quay sang mấy người trẻ tuổi ở đây: “Này, mấy đứa nghe lời, ngồi đây chơi nhe. Không được chạy theo đó à!” rồi cười cười vui vẻ vào phòng bếp.
Ở đây chỉ còn lại toàn những người trẻ tuổi. Nhất thời không khí im lặng hẳn, Bạch Thiệu Đông đang chăm chú quan sát Hoa Vân Phong, thầm nghĩ: nhất định sắp bùng nổ rồi. Hoa Vân Phong vẫn ngồi như đóng đinh tại chỗ, không hé một lời, hai tay nắm chặt gác trên đầu gối. Qua thời gian áp lực thật lâu, ngay cả Phùng Kiến Quân, người rất nhí nhố hằng ngày, giờ đây cũng không dám thở mạnh.
Đánh vỡ cục diện hầu như quá ngột ngạt này, cô bạn Điềm Mật đáng yêu của chúng ta bỗng nhiên cầm nước lên hớp một miếng, dùng tay quạt quạt chính mình, thốt lên: “Phùng Kiến Quân, anh tiết kiệm quá đó. Không mở máy lạnh à? Nóng chết rồi này.”
Phùng Kiến Quân nhìn cô nàng: đang căng thẳng nha. Nóng cái gi? Ờ, mà cũng nóng thật. Chính anh cũng cảm thấy bực bội. Cầm lấy cái điều khiển từ xa, Phùng Kiến Quân chỉnh nhiệt độ thấp chút, và nói: “Tiết kiệm đâu, vốn là có mở đấy chứ. Nhưng tại các cô ở thành phố D mát mẻ, không quen khí hậu nơi đây thôi.”
“Xí. Ngụy biện!” Điềm Mật không nể mặt chủ nhà. Lắc lắc trên tay cái điều khiển mở ra tivi, tìm kênh phim truyện cô vẫn thích xem, còn Phùng Kiến Quân lại khán nghị: “Xem phim Conan đi. Hay lắm!”.
Tiếp theo đó là không khí bị hai người trong thân xác người lớn mà tâm hồn trẻ con này nháo động. Anh một tiếng, tôi một tiếng, tranh giành nhau không thôi. Diệp Tri Thu vẫn im lặng, cô luôn nhìn Hoa Vân Phong. Anh ấy liệu có bị kế hoạch của Bạch Thiệu Đông đả động, hay anh càng mất dần thiện cảm đối với cô. Trời ạ, nếu kết quả ngược lại mong muốn thì cô không biết phải làm sao! Ngược lại, Bạch Thiệu Đông vẫn ân cần hỏi han cô đủ chuyện, nào là việc học ở trường có mệt không? Có tham gia hoạt động ngoại khóa không? Anh còn khoe hồi trước đi học, anh là đội trưởng đội bóng rỗ, được các cô nàng hết sức hâm mộ…
Thời gian không lâu lắm, mà giống như trải qua hàng ngàn thế kỉ, cuối cùng, dường như qua trăm ngàn lần đấu tranh nội tâm dữ dội lắm, Hoa Vân Phong hé môi nói chậm: “Thiệu Đông, anh ra đây với tôi.” Nói xong lập tức đứng dậy, do lúc vào nhà có Phùng Kiến Quân dẫn đường nên không sử dụng gậy, nó được đặt tại tủ để giầy. Bây giờ muốn đi khỏi nơi này chỉ có cách lần theo ghế dài, rồi giơ hai tay dò dẫm trong không khí thôi. Anh đi rất chậm, Bạch Thiệu Đông cũng không gấp, anh ta quay lại nhìn tất cả mọi người còn lại, miệng khép mở nhưng không nói ra tiếng: “Cầu phúc cho tôi đi!”. Chắc thảm rồi, lão đại, nương tay nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.