Chương 50: NÀNG DÂU THỜI HIỆN ĐẠI
Ngọc Diệp
05/05/2016
Hoa Vân Phong chậm rãi hướng phía cửa sổ sát đất bên phải phòng khách đi đến. Nơi này anh có đi qua nên nhớ số đếm bước chân, không lầm lẫn chạm vào cửa thủy tinh, kéo mở nó ra. Ngoài kia là một không gian nho nhỏ của ban công. Các căn hộ cao cấp ở đây đều có phần ban công nhô ra, dùng để trang trí trồng hoa cỏ để tăng thêm sinh khí, làm máy lọc không khí tự nhiên rất có ích giữa chốn thành thị đầy khói bụi. Nhưng bà nội của Phùng Kiến Quân thì nghĩ khác. Bà cũng tận dụng tối đa nơi đây, nhưng không trồng hoa theo bà nói là vô nghĩa, bà thích trồng rau.
Phùng Kiến Quân hay trách bà làm vậy trông nơi đây chẳng có chút nào là xinh đẹp cả, bà nói: “Đẹp mà không ăn được, lãng phí. Hoa nở rồi tàn, không cho vào bụng được, trồng rau thì có thể thu hoạch. Ăn rau sạch tốt cho sức khỏe!”.
Phùng Kiến Quân không còn cách nào, đành để cho bà tự biến nơi đây thành vườn rau mầm theo ý thích. Đầy ban công toàn là những cái thùng nhựa vuông vuông, bên trong mầm rau đủ loại. Kể cả những cái hủ treo lơ lửng phía trên đầu. Bà nội đúng là rất thiết thực đi!
Hoa Vân Phong bước vào ‘vườn rau’ của bà nội. Khi chân anh chạm vào những cái thùng nhựa, anh dừng lại. Quay đầu đối diện với Bạch Thiệu Đông vẫn đi theo phía sau. Vẫn chưa mở miệng nói gì cả.
Bạch Thiệu Đông làm như chẳng biết nguyên nhân do đâu, anh ta giả vờ như nhìn khắp toàn bộ ban công ở đây rồi cảm thán: “Quao! Phải công nhận bà nội giỏi thật, biến nơi đây thành vườn rau thật đây này. Mới đây còn bị Phùng Kiến Quân dọn đi hết, giờ lại nên thành quả. Bà nội là số một mà. Phải chi ai cũng biết trồng rau sạch mà ăn, thì bệnh viện bớt việc làm nhiều lắm!” nói xong còn cười khà khà.
“Thiệu Đông, buông tha Diệp Tri Thu đi!” Hoa Vân Phong đột nhiên mở miệng, tiếng nói có phần khàn khan u ám, nếu không có trái tim khỏe mạnh thì đã bị anh hù dọa mà té xuống lầu rồi.
Bạch Thiệu Đông cố ý phớt lờ ý của Hoa Vân Phong: “Ùm. Không khí còn rất tốt nữa. Sống trên cao cũng tốt, ít khói bụi và tiếng ồn giao thông hơn đúng không?”
Hoa Vân Phong thở dài một tiếng, lặp lại lời vừa nói: “Bạch Thiệu Đông, Diệp Tri Thu không thích hợp với anh, buông tha cô ấy đi!” trong giọng nói đã có phần không kiên nhẫn.
Bạch Thiệu Đông hơi sởn gai óc. Đây là ban công nha lão đại, anh mà đẩy tôi xuống thì thế giới sẽ mất đi một bác sĩ giỏi, đẹp trai, và hảo tâm như tôi đó. Đúng là dù có làm diễn viên cũng ít đóng vai ác một chút, lúc nào cũng có cảm giác nguy cơ đang rình rập!
Hít một hơi, Bạch Thiệu Đông vẫn cố gắng duy trì giọng cà lơ phất phơ của mình: “Từ trước đến nay tôi quen biết bao cô gái rồi, sao cậu không quản? Hôm nay nổi tính anh hùng vậy?” dừng một chút, đến gần Hoa Vân Phong vỗ vai anh ấy và nói tiếp: “Vân Phong à, biết sao đây, tôi đã bị mĩ nữ này mê hoặc rồi. Đây không trách tôi được, có trách là phải trách cô ấy quá xinh đẹp...” rồi lại hướng sát lỗ tai của Hoa Vân Phong nói như thì thầm: “Làm tôi kìm lòng không được!”
Mày kiếm phía sau tròng kính đen gắt gao kết lại, Hoa Vân Phong vẫn duy trì thái độ bình thường, đương nhiên anh biết Bạch Thiệu Đông là người gặp dịp thì chơi, những bóng hồng xung quanh anh ta cũng do họ đã say đắm lời ngon tiếng ngọt của anh ấy. Nếu Diệp Tri Thu tương lai cũng là một trong số đó thì cũng không trách Bạch Thiệu Đông được, đó là do cô ấy tự nguyện. Nhưng làm sao Hoa Vân Phong có thể để Diệp Tri Thu sa vào lưới tình có thể sẽ để lại vết thương trong lòng cô gái trẻ trong trắng như cô được.
Nên Hoa Vân Phong nói: “Thiệu Đông, từ trước đến nay tôi chưa từng xen vào chuyện của anh. Nhưng hôm nay tôi muốn nói cho anh biết, Diệp Tri Thu vẫn còn rất nhỏ, anh có thể đợi khi cô ấy lớn thêm vài tuổi nữa hãy kéo cô ấy vào cuộc yêu của anh đươc không? Vả lại Diệp Tri Thu là cô gái rất ngây thơ, lương thiện, và có chút đơn thuần. Cô ấy không tranh giành nổi với những người đẹp của anh đâu. Anh yêu ít một người không ảnh hưởng gì đến danh tiếng đại mĩ nam của anh cả!” hợp lí đó chứ, Bạch Thiệu Đông cũng phải công nhận điều đó, nhưng chuyện anh đang làm và chuyện đó vốn không liên quan nha! Nên suy ra lời khuyên vô hiệu.
“Vân Phong, nói đi nói lại tôi vẫn cảm thấy cậu cứ cố ngăn cản tôi theo đuổi Tri Thu. A…” dừng một chút “Tôi hiểu rồi, hay là cậu có tình ý với cô bé này. Chỉ cần cậu nói một tiếng, là anh em, tôi không tranh với cậu đâu.” Gợi ý tới đây rồi mà cậu không chịu thừa nhận nữa thì cậu ngốc quá đó lão đại à!
Sắc mặt Hoa Vân Phong lập tức biến đổi, anh quay mặt đi chỗ khác không cho Bạch Thiệu Đông nhìn thấy điều đó, nhưng anh cần gì giấu, người ta biết hết rồi. Hoa Vân Phong không chối cãi cũng không thừa nhận: “Bạch Thiệu Đông, nếu anh có được mà không biết trân trọng thì tôi là người đầu tiên cho anh biết tay!” nói xong một mạch đi thẳng. Bỏ lại Bạch Thiệu Đông vẫn đứng như trời trồng…
Hai lần nói chuyện khẩu khí không tốt, còn gọi thẳng tên của anh cơ đấy. Ầy, cái tên Hoa Vân Phong này, đúng là dễ nuôi nhưng khó cải tạo quá. Nếu trong lòng đã quyết định cái gì đó thì không lay chuyển hắn được. Bạch Thiệu Đông cũng vò đầu bức tóc, đã đến nước này chỉ còn thực hiện tiếp kế hoạch thôi. Nói chuyện tình cảm của anh và Diệp Tri Thu khi chưa là gì thì cậu ta không có ý định giành lại, nhưng nếu đã có cái gì thì sao? Sâu đậm một chút biểu hiện thẳng thừng trước mặt cậu ta thì sao? Một lần không được cố gắng nhiều lần thì sao? Ha, Bạch Thiệu Đông anh không tin Hoa Vân Phong làm bằng sắt đá. Cười cười, kế hoạch của anh vẫn còn một danh sách liệt kê rất dài kìa, muốn dừng lại sao? Không bao giờ! Anh thích đóng kịch rồi đấy, nếu chuyện này thành công, anh nghĩ xem mình có thể chuyển nghề sang làm diễn viên không. Ngành đó rất nhiều fan hâm mộ này, lại có thể giàu lên nhanh chóng. Làm bác sĩ đêm ngủ cũng không yên, có thể bị triệu tập bất cứ lúc nào, mà người hâm mộ cũng bị hạn chế rất nhiều. Hi, với vẻ đẹp trai hào hoa phong nhã này, có lẽ anh sẽ có triển vọng trong giới điện ảnh.
Hoa Vân Phong quay lưng di chuyển vào trong, vừa chạm tay vào cửa thủy tinh, thì Bạch Thiệu Đông cũng quay người lại, giơ tay lên quàng cổ của Hoa Vân Phong, tuy anh ta hơi thấp hơn lão đại của mình một chút, nhưng cũng không bao nhiêu, động tác vẫn không có vấn đề gì lớn.
Bạch Thiệu Đông nói: “Vân Phong, chúng ta là huynh đệ, đừng vì một cô gái mà có thái độ không tốt với nhau chứ! Cậu thật sự quan tâm cô gái ấy à?”
“Không có! Chỉ là muốn giảm một chút nghiệp báo của anh mà thôi! Hoa tâm cho lắm, sau này cẩn thận khổ vì tình.” Hoa Vân Phong chân thành khuyên anh bạn của mình.
Bach Thiệu Đông nhúng vai, vẻ bất cần đời: “Chắc không đâu. Ai có khả năng mạnh mẽ đó chứ? Nếu có, tôi chờ mong còn không kịp.” Một lời thành sấm, sau này có khổ cũng không oán than nha!
Hoa Vân Phong rút vai ra khỏi vòng tay của Bạch Thiệu Đông, tự mình đi và trong. Trong phòng khách lúc này chỉ còn Điềm Mật, Phùng Kiến Quân và Mộc Thư Lê. Hai ‘huynh muội’ hụt kia lúc nào cũng ồn ào. Đã thời gian dài vậy rồi mà vẫn còn chưa giành xong cái điều khiển tivi. Còn tên “Tượng đá” thì ngồi uống nước chậm rãi, cùng với ánh mắt quan sát hai người đứng ngoài sau tấm cửa thủy tinh. Trong lòng Mộc Thư Lê dâng lên một dự cảm không bình thường. Nếu hỏi anh có muốn Diệp Tri Thu trở thành người yêu của Hoa Vân Phong không thì anh sẽ nói “Không!”. Nhưng huynh đệ đã muốn lên kế hoạch giúp đỡ tận tình, vả lại anh nhìn ra được Hoa Vân Phong đã bước một chân vào lưới tình rồi. Mà tính cách của lão đại anh biết, dù không thể thành đôi với Diệp Tri Thu, thì vẫn âm thầm bảo vệ cô gái, một tình yêu thầm lặng. Sự cố chấp của Hoa Vân Phong các anh đã từng lĩnh hội, bể khổ tình trường này quả thật không tránh khỏi.
“Đưa đây! Tôi ra lệnh cho anh đưa cái đó cho tôi. Đang lúc hấp dẫn kìa. Trời ạ, con yêu tinh kia có làm hại nữ chính không? Ây, đưa cho tôi…” giọng Điềm Mật vang vọng khắp phòng.
Phùng Kiến Quân chiếm được điều khiển, đâu có dại dột mà trao vào tay Điềm Mật, anh cũng không tha: “Thiệt là, lúc nãy chiếu Conan cô không cho tôi coi. Tôi nhường cô rồi. Bây giờ tới lượt tôi chứ.”
Hai người cãi qua cãi lại, không những vậy còn đuổi bắt nhau đến tận phòng bếp. Trong bếp có bà nội, Hà Thúy Bình và Diệp Tri Thu. Hai người phụ nữ thì bận rộn làm những món ngon, Diệp Tri Thu của chúng ta tay chân vụng về, còn chẳng biết làm cái gì ra trò, nên chỉ được giao nhiệm vụ rửa rau. Đến chuyện bà nội bảo cô dùng dao nhỏ gọt vỏ mấy trái dưa leo (dưa chuột) mà khi nhìn lại không biết nó được gọi là dưa gì, còn cái gì có thể ăn? Vỏ lẫn phần thịt đều bị tiêu diệt, chỉ còn lại phần lõi hột bên trong.
Trái dưa leo mà Diệp Tri Thu hì hụt chiến đấu gần nửa tiếng đồng hồ, lúc bấy giờ trông y hệt trái mướp đắng, nói thật còn thê thảm hơn. Eo ơi, thực tình chẳng dám nghĩ, nhưng hai người phụ nữ ở đây dù thuộc người của thời đại trước, nhưng cũng thông cảm: Trông con bé dáng vẻ trắng trẻo tiểu thư thế kia, nhất định chưa bao giờ làm công việc bếp núc khói lửa này rồi. Cũng may hai người phụ nữ này không phải quá phong kiến, nếu không Diệp Tri Thu đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, nói gì mà muốn làm con dâu người ta?
Bà nội thấy vậy đến cạnh Diệp Tri Thu và nói: “Cháu dâu! Con đừng làm nữa. Ra dọn chén đĩa giúp bà nhe!” công việc này không cần gọt, không cần rửa, không cần tiếp xúc dao kéo. Hì, mong là cô gái không làm vỡ chén đĩa của bà.
Diệp Tri Thu nghe lời bà nói, câu đầu tiên của bà làm tim cô đập loạn một cái. “Cháu dâu” sao? Thật sự làm cô không quá thích ứng. Mặt lập tức đỏ bừng, nong nóng, buông trong tay ‘Tác phẩm nghệ thuật’ cô mới tạo ra, có một không hai, đi đến bên tủ chén chuẩn bị làm theo lời bà. Mở ra tủ chén, bên trong toàn đồ sứ và thủy tinh. Diệp Tri Thu rất sợ, mình vụng về tay chân, không cẩn thận lại làm hỏng hết thì quả thật mất điểm trong lòng mẹ anh ấy mà. Nên cô rất cẩn thận, dọn có mấy cái chén, mấy cái đĩa mà Diệp Tri Thu cũng dùng thời gian thật lâu. Từng món đồ được cô cầm đến nếu có linh hồn nhất định sẽ cảm thán: Cô gái ơi, nhẹ tay chút. Cô nắm quá chặt, ngạt thở chết chúng tôi rồi!
Ngay lúc này, Điềm Mật và Phùng Kiến Quân đuổi nhau chạy vào trong. Điềm Mật cứ tìm chỗ mà trốn tên Phùng Kiến Quân kia, bởi vì cô đã giành lại được cái điều khiển và đang cầm giấu sau lưng. Cô chạy đến chỗ của Diệp Tri Thu đang căng thẳng làm việc để mà trốn.
Diệp Tri Thu xanh cả mặt, mắng bạn với giọng lí nhí: “Mật Mật đáng ghét, muốn hại chết mình sao. Bể chén là hết cứu luôn đó nha. Bạn không trốn chỗ khác được à?”
Điềm Mật ủy khuất: “Tiểu Thu à. Bạn xem, cái nhà bếp rộng thật, nhưng không có chỗ nào kín đáo hết, cái kẹt tủ này là oke nhất. Hì!” không trốn ở đây chẳng lẽ đến chỗ của bà nội và mẹ Hoa Vân Phong trốn à. Họ đang bận đi tới đi lui, đã không giúp mà còn gây phiền toái. Nhất định bị mắng, Điềm Mật không ngốc, không đến đó cho bị đuổi ra nha!
Phùng Kiến Quân đứng đằng sau Điềm Mật, nhưng không thế tiến lên nữa, cả sắp chén đĩa yêu quý của bà nội đang bày binh bố trận trước mắt, lại còn có chị dâu tương lai ở đó, vậy thì đứng ở ngoài cũng được mà.
Anh đứng trên cao nhìn xuống, nói với Điềm Mật: “Tiểu thư, cô đưa cái điều khiển đây. Chạy đuổi lâu rồi cô không mệt à?”
Điềm Mật đương nhiên đâu có chịu dễ dàng vậy đưa cho anh ta: “Còn lâu nhé! Anh là con trai mà không ga-lăng gì hết. Giành xem tivi với một đứa con gái. Xấu hổ!” cô gái nói kèm theo cái thè lưỡi và làm mặt xấu trông rất đáng yêu.
Bà nội nghe hai người như chó với mèo cứ ồn ào bên ngoài, bây giờ còn kéo nhau vào đến đây tiếp tục chiến tranh, bà vội giảng hòa: “Được rồi. Kiến Quân à, con muốn xem tivi thì vào phòng cũng có. Sao mà không có chút phong độ nào, đối với bạn gái mà còn như vậy thì ai mà còn ấn tượng tốt của con nữa chứ? Đừng nói bà không nhắc nhở, bạn gái chạy mất thì khóc lóc bà không dỗ đâu nha!”
Nghe đến bà nội nói chủ đề nhạy cảm của cả hai người, Điềm Mật và Phùng Kiến Quân vội vàng phản bác giống như đĩa chạm phải vôi: “Không phải bà ơi. Không đúng! Không có!” hầu như cả hai cùng thốt ra những lời ấy, tuy có chút lộn xộn, nhưng cũng nói rõ đại ý là quan hệ hai người hoàn toàn trong sạch, đâu có như bà nghĩ quy mô như vậy.
Nhưng bà nội lại nghĩ rằng: Không có là chuyện tranh giành nhau cái điều khiển ấy à! Nên bà cười nói: “Ùm. Bà biết hai đứa chỉ đùa giỡn thôi. Đôi khi vậy cũng tốt, yêu nhau mà biết tìm niềm vui như vậy mới không buồn chán chứ!” rồi bà cùng Hà Thúy Bình nhìn nhau cười ha ha, trong khi sắc mặt của Điềm Mật cùng Phùng Kiến Quân thì đen sầm lại.
Ngay cả Diệp Tri Thu đang rất dụng tâm cẩn thận với mấy cái chén đĩa mà cũng không nhịn được dùng ánh mắt tinh nghịch nhìn bạn thân, nhỏ giọng nói: “Bạn có số đào hoa đó chứ! Không ngờ đi theo giúp mình mà bạn cũng có thể tìm được nhân duyên. Chúc mừng, chúc mừng!”
Điềm Mật nhéo hông của bạn, càu nhàu: “Tiểu Thu đáng ghét, bạn nói nữa đi, mình bỏ bạn ở đây một mình đi về trước đó à! Mình là người chung tình nhất quả đất này đó. Ôi, nhắc đến mình lại nhớ anh Tĩnh Hiên đây này.” Mặt mày cô méo mó, xụ một bên, không thèm quản tên Phùng Kiến Quân kia nữa. Đứng dậy, vùng vẫy nhét cái điều khiển vào tay Phùng Kiến Quân, cô lủi thủi đi ra khỏi bếp.
Phùng Kiến Quân thấy Điềm Mật tự dưng nghỉ chơi với anh, trong lòng có hơi buồn bả. Đang vui mà sao nghỉ thế kia. Chắc bị bà nội nói vậy nên không vừa lòng rồi. Anh không vội đi theo mà đến gần chỗ bà nội đang đứng, nói vào tai nội: “Nội à. Con chỉ thích tính cách cô gái ấy ở chỗ quá thoải mái, rộng rãi, hào sảng thôi. Con không có ý đồ gì với người ta hết, vả lại người ta có bạn trai rồi. Bà mà còn chọc ghẹo như vậy nữa thì không khéo cô ấy bỏ về bây giờ.”
Hà Thúy Bình trừng mắt Phùng Kiến Quân, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi: “Vậy sao? Vậy mà mẹ nuôi cứ nghĩ theo hướng kia. Cũng may lúc nãy mẹ nuôi không nói xen vào, nếu không con bé mắc cỡ chạy mất thì nguy. Hì, con đi ra ngoài nói rõ với nó xem.”
Phùng Kiến Quân gật đầu chuẩn bị đi ra ngoài, liếc ngang thấy trong đĩa có món gà xé phay ngon quá. Anh thò tay trộm một miếng, bỏ vào miệng, nhai nhai. Phải công nhận tay nghề của hai đầu bếp chính, cười cười khoái trá chạy ùa ra khỏi phòng bếp.
Bà nội và Hà Thúy Bình đương nhiên biết chuyện, họ đưa mắt nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng lắc đầu. Thằng nhóc này vẫn còn trẻ con lắm. Rồi họ cùng nhau nhìn về phía cô gái đang ngồi chọn chén đĩa. Nhìn vẻ mặt chăm chú, ánh mắt gắt gao dán vào trên mặt chén trông thật nghiêm túc đến nỗi họ sắp bật lên mà cười to. Cô gái này đúng là ngây thơ, chân thật, mặc dù vụng về, nhưng làm việc thì bằng cả trái tim thật rất hiếm hoi trong giới trẻ hiện nay. Hai người cùng nhìn nhau và gật gật đầu tán thưởng.
Phùng Kiến Quân hay trách bà làm vậy trông nơi đây chẳng có chút nào là xinh đẹp cả, bà nói: “Đẹp mà không ăn được, lãng phí. Hoa nở rồi tàn, không cho vào bụng được, trồng rau thì có thể thu hoạch. Ăn rau sạch tốt cho sức khỏe!”.
Phùng Kiến Quân không còn cách nào, đành để cho bà tự biến nơi đây thành vườn rau mầm theo ý thích. Đầy ban công toàn là những cái thùng nhựa vuông vuông, bên trong mầm rau đủ loại. Kể cả những cái hủ treo lơ lửng phía trên đầu. Bà nội đúng là rất thiết thực đi!
Hoa Vân Phong bước vào ‘vườn rau’ của bà nội. Khi chân anh chạm vào những cái thùng nhựa, anh dừng lại. Quay đầu đối diện với Bạch Thiệu Đông vẫn đi theo phía sau. Vẫn chưa mở miệng nói gì cả.
Bạch Thiệu Đông làm như chẳng biết nguyên nhân do đâu, anh ta giả vờ như nhìn khắp toàn bộ ban công ở đây rồi cảm thán: “Quao! Phải công nhận bà nội giỏi thật, biến nơi đây thành vườn rau thật đây này. Mới đây còn bị Phùng Kiến Quân dọn đi hết, giờ lại nên thành quả. Bà nội là số một mà. Phải chi ai cũng biết trồng rau sạch mà ăn, thì bệnh viện bớt việc làm nhiều lắm!” nói xong còn cười khà khà.
“Thiệu Đông, buông tha Diệp Tri Thu đi!” Hoa Vân Phong đột nhiên mở miệng, tiếng nói có phần khàn khan u ám, nếu không có trái tim khỏe mạnh thì đã bị anh hù dọa mà té xuống lầu rồi.
Bạch Thiệu Đông cố ý phớt lờ ý của Hoa Vân Phong: “Ùm. Không khí còn rất tốt nữa. Sống trên cao cũng tốt, ít khói bụi và tiếng ồn giao thông hơn đúng không?”
Hoa Vân Phong thở dài một tiếng, lặp lại lời vừa nói: “Bạch Thiệu Đông, Diệp Tri Thu không thích hợp với anh, buông tha cô ấy đi!” trong giọng nói đã có phần không kiên nhẫn.
Bạch Thiệu Đông hơi sởn gai óc. Đây là ban công nha lão đại, anh mà đẩy tôi xuống thì thế giới sẽ mất đi một bác sĩ giỏi, đẹp trai, và hảo tâm như tôi đó. Đúng là dù có làm diễn viên cũng ít đóng vai ác một chút, lúc nào cũng có cảm giác nguy cơ đang rình rập!
Hít một hơi, Bạch Thiệu Đông vẫn cố gắng duy trì giọng cà lơ phất phơ của mình: “Từ trước đến nay tôi quen biết bao cô gái rồi, sao cậu không quản? Hôm nay nổi tính anh hùng vậy?” dừng một chút, đến gần Hoa Vân Phong vỗ vai anh ấy và nói tiếp: “Vân Phong à, biết sao đây, tôi đã bị mĩ nữ này mê hoặc rồi. Đây không trách tôi được, có trách là phải trách cô ấy quá xinh đẹp...” rồi lại hướng sát lỗ tai của Hoa Vân Phong nói như thì thầm: “Làm tôi kìm lòng không được!”
Mày kiếm phía sau tròng kính đen gắt gao kết lại, Hoa Vân Phong vẫn duy trì thái độ bình thường, đương nhiên anh biết Bạch Thiệu Đông là người gặp dịp thì chơi, những bóng hồng xung quanh anh ta cũng do họ đã say đắm lời ngon tiếng ngọt của anh ấy. Nếu Diệp Tri Thu tương lai cũng là một trong số đó thì cũng không trách Bạch Thiệu Đông được, đó là do cô ấy tự nguyện. Nhưng làm sao Hoa Vân Phong có thể để Diệp Tri Thu sa vào lưới tình có thể sẽ để lại vết thương trong lòng cô gái trẻ trong trắng như cô được.
Nên Hoa Vân Phong nói: “Thiệu Đông, từ trước đến nay tôi chưa từng xen vào chuyện của anh. Nhưng hôm nay tôi muốn nói cho anh biết, Diệp Tri Thu vẫn còn rất nhỏ, anh có thể đợi khi cô ấy lớn thêm vài tuổi nữa hãy kéo cô ấy vào cuộc yêu của anh đươc không? Vả lại Diệp Tri Thu là cô gái rất ngây thơ, lương thiện, và có chút đơn thuần. Cô ấy không tranh giành nổi với những người đẹp của anh đâu. Anh yêu ít một người không ảnh hưởng gì đến danh tiếng đại mĩ nam của anh cả!” hợp lí đó chứ, Bạch Thiệu Đông cũng phải công nhận điều đó, nhưng chuyện anh đang làm và chuyện đó vốn không liên quan nha! Nên suy ra lời khuyên vô hiệu.
“Vân Phong, nói đi nói lại tôi vẫn cảm thấy cậu cứ cố ngăn cản tôi theo đuổi Tri Thu. A…” dừng một chút “Tôi hiểu rồi, hay là cậu có tình ý với cô bé này. Chỉ cần cậu nói một tiếng, là anh em, tôi không tranh với cậu đâu.” Gợi ý tới đây rồi mà cậu không chịu thừa nhận nữa thì cậu ngốc quá đó lão đại à!
Sắc mặt Hoa Vân Phong lập tức biến đổi, anh quay mặt đi chỗ khác không cho Bạch Thiệu Đông nhìn thấy điều đó, nhưng anh cần gì giấu, người ta biết hết rồi. Hoa Vân Phong không chối cãi cũng không thừa nhận: “Bạch Thiệu Đông, nếu anh có được mà không biết trân trọng thì tôi là người đầu tiên cho anh biết tay!” nói xong một mạch đi thẳng. Bỏ lại Bạch Thiệu Đông vẫn đứng như trời trồng…
Hai lần nói chuyện khẩu khí không tốt, còn gọi thẳng tên của anh cơ đấy. Ầy, cái tên Hoa Vân Phong này, đúng là dễ nuôi nhưng khó cải tạo quá. Nếu trong lòng đã quyết định cái gì đó thì không lay chuyển hắn được. Bạch Thiệu Đông cũng vò đầu bức tóc, đã đến nước này chỉ còn thực hiện tiếp kế hoạch thôi. Nói chuyện tình cảm của anh và Diệp Tri Thu khi chưa là gì thì cậu ta không có ý định giành lại, nhưng nếu đã có cái gì thì sao? Sâu đậm một chút biểu hiện thẳng thừng trước mặt cậu ta thì sao? Một lần không được cố gắng nhiều lần thì sao? Ha, Bạch Thiệu Đông anh không tin Hoa Vân Phong làm bằng sắt đá. Cười cười, kế hoạch của anh vẫn còn một danh sách liệt kê rất dài kìa, muốn dừng lại sao? Không bao giờ! Anh thích đóng kịch rồi đấy, nếu chuyện này thành công, anh nghĩ xem mình có thể chuyển nghề sang làm diễn viên không. Ngành đó rất nhiều fan hâm mộ này, lại có thể giàu lên nhanh chóng. Làm bác sĩ đêm ngủ cũng không yên, có thể bị triệu tập bất cứ lúc nào, mà người hâm mộ cũng bị hạn chế rất nhiều. Hi, với vẻ đẹp trai hào hoa phong nhã này, có lẽ anh sẽ có triển vọng trong giới điện ảnh.
Hoa Vân Phong quay lưng di chuyển vào trong, vừa chạm tay vào cửa thủy tinh, thì Bạch Thiệu Đông cũng quay người lại, giơ tay lên quàng cổ của Hoa Vân Phong, tuy anh ta hơi thấp hơn lão đại của mình một chút, nhưng cũng không bao nhiêu, động tác vẫn không có vấn đề gì lớn.
Bạch Thiệu Đông nói: “Vân Phong, chúng ta là huynh đệ, đừng vì một cô gái mà có thái độ không tốt với nhau chứ! Cậu thật sự quan tâm cô gái ấy à?”
“Không có! Chỉ là muốn giảm một chút nghiệp báo của anh mà thôi! Hoa tâm cho lắm, sau này cẩn thận khổ vì tình.” Hoa Vân Phong chân thành khuyên anh bạn của mình.
Bach Thiệu Đông nhúng vai, vẻ bất cần đời: “Chắc không đâu. Ai có khả năng mạnh mẽ đó chứ? Nếu có, tôi chờ mong còn không kịp.” Một lời thành sấm, sau này có khổ cũng không oán than nha!
Hoa Vân Phong rút vai ra khỏi vòng tay của Bạch Thiệu Đông, tự mình đi và trong. Trong phòng khách lúc này chỉ còn Điềm Mật, Phùng Kiến Quân và Mộc Thư Lê. Hai ‘huynh muội’ hụt kia lúc nào cũng ồn ào. Đã thời gian dài vậy rồi mà vẫn còn chưa giành xong cái điều khiển tivi. Còn tên “Tượng đá” thì ngồi uống nước chậm rãi, cùng với ánh mắt quan sát hai người đứng ngoài sau tấm cửa thủy tinh. Trong lòng Mộc Thư Lê dâng lên một dự cảm không bình thường. Nếu hỏi anh có muốn Diệp Tri Thu trở thành người yêu của Hoa Vân Phong không thì anh sẽ nói “Không!”. Nhưng huynh đệ đã muốn lên kế hoạch giúp đỡ tận tình, vả lại anh nhìn ra được Hoa Vân Phong đã bước một chân vào lưới tình rồi. Mà tính cách của lão đại anh biết, dù không thể thành đôi với Diệp Tri Thu, thì vẫn âm thầm bảo vệ cô gái, một tình yêu thầm lặng. Sự cố chấp của Hoa Vân Phong các anh đã từng lĩnh hội, bể khổ tình trường này quả thật không tránh khỏi.
“Đưa đây! Tôi ra lệnh cho anh đưa cái đó cho tôi. Đang lúc hấp dẫn kìa. Trời ạ, con yêu tinh kia có làm hại nữ chính không? Ây, đưa cho tôi…” giọng Điềm Mật vang vọng khắp phòng.
Phùng Kiến Quân chiếm được điều khiển, đâu có dại dột mà trao vào tay Điềm Mật, anh cũng không tha: “Thiệt là, lúc nãy chiếu Conan cô không cho tôi coi. Tôi nhường cô rồi. Bây giờ tới lượt tôi chứ.”
Hai người cãi qua cãi lại, không những vậy còn đuổi bắt nhau đến tận phòng bếp. Trong bếp có bà nội, Hà Thúy Bình và Diệp Tri Thu. Hai người phụ nữ thì bận rộn làm những món ngon, Diệp Tri Thu của chúng ta tay chân vụng về, còn chẳng biết làm cái gì ra trò, nên chỉ được giao nhiệm vụ rửa rau. Đến chuyện bà nội bảo cô dùng dao nhỏ gọt vỏ mấy trái dưa leo (dưa chuột) mà khi nhìn lại không biết nó được gọi là dưa gì, còn cái gì có thể ăn? Vỏ lẫn phần thịt đều bị tiêu diệt, chỉ còn lại phần lõi hột bên trong.
Trái dưa leo mà Diệp Tri Thu hì hụt chiến đấu gần nửa tiếng đồng hồ, lúc bấy giờ trông y hệt trái mướp đắng, nói thật còn thê thảm hơn. Eo ơi, thực tình chẳng dám nghĩ, nhưng hai người phụ nữ ở đây dù thuộc người của thời đại trước, nhưng cũng thông cảm: Trông con bé dáng vẻ trắng trẻo tiểu thư thế kia, nhất định chưa bao giờ làm công việc bếp núc khói lửa này rồi. Cũng may hai người phụ nữ này không phải quá phong kiến, nếu không Diệp Tri Thu đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, nói gì mà muốn làm con dâu người ta?
Bà nội thấy vậy đến cạnh Diệp Tri Thu và nói: “Cháu dâu! Con đừng làm nữa. Ra dọn chén đĩa giúp bà nhe!” công việc này không cần gọt, không cần rửa, không cần tiếp xúc dao kéo. Hì, mong là cô gái không làm vỡ chén đĩa của bà.
Diệp Tri Thu nghe lời bà nói, câu đầu tiên của bà làm tim cô đập loạn một cái. “Cháu dâu” sao? Thật sự làm cô không quá thích ứng. Mặt lập tức đỏ bừng, nong nóng, buông trong tay ‘Tác phẩm nghệ thuật’ cô mới tạo ra, có một không hai, đi đến bên tủ chén chuẩn bị làm theo lời bà. Mở ra tủ chén, bên trong toàn đồ sứ và thủy tinh. Diệp Tri Thu rất sợ, mình vụng về tay chân, không cẩn thận lại làm hỏng hết thì quả thật mất điểm trong lòng mẹ anh ấy mà. Nên cô rất cẩn thận, dọn có mấy cái chén, mấy cái đĩa mà Diệp Tri Thu cũng dùng thời gian thật lâu. Từng món đồ được cô cầm đến nếu có linh hồn nhất định sẽ cảm thán: Cô gái ơi, nhẹ tay chút. Cô nắm quá chặt, ngạt thở chết chúng tôi rồi!
Ngay lúc này, Điềm Mật và Phùng Kiến Quân đuổi nhau chạy vào trong. Điềm Mật cứ tìm chỗ mà trốn tên Phùng Kiến Quân kia, bởi vì cô đã giành lại được cái điều khiển và đang cầm giấu sau lưng. Cô chạy đến chỗ của Diệp Tri Thu đang căng thẳng làm việc để mà trốn.
Diệp Tri Thu xanh cả mặt, mắng bạn với giọng lí nhí: “Mật Mật đáng ghét, muốn hại chết mình sao. Bể chén là hết cứu luôn đó nha. Bạn không trốn chỗ khác được à?”
Điềm Mật ủy khuất: “Tiểu Thu à. Bạn xem, cái nhà bếp rộng thật, nhưng không có chỗ nào kín đáo hết, cái kẹt tủ này là oke nhất. Hì!” không trốn ở đây chẳng lẽ đến chỗ của bà nội và mẹ Hoa Vân Phong trốn à. Họ đang bận đi tới đi lui, đã không giúp mà còn gây phiền toái. Nhất định bị mắng, Điềm Mật không ngốc, không đến đó cho bị đuổi ra nha!
Phùng Kiến Quân đứng đằng sau Điềm Mật, nhưng không thế tiến lên nữa, cả sắp chén đĩa yêu quý của bà nội đang bày binh bố trận trước mắt, lại còn có chị dâu tương lai ở đó, vậy thì đứng ở ngoài cũng được mà.
Anh đứng trên cao nhìn xuống, nói với Điềm Mật: “Tiểu thư, cô đưa cái điều khiển đây. Chạy đuổi lâu rồi cô không mệt à?”
Điềm Mật đương nhiên đâu có chịu dễ dàng vậy đưa cho anh ta: “Còn lâu nhé! Anh là con trai mà không ga-lăng gì hết. Giành xem tivi với một đứa con gái. Xấu hổ!” cô gái nói kèm theo cái thè lưỡi và làm mặt xấu trông rất đáng yêu.
Bà nội nghe hai người như chó với mèo cứ ồn ào bên ngoài, bây giờ còn kéo nhau vào đến đây tiếp tục chiến tranh, bà vội giảng hòa: “Được rồi. Kiến Quân à, con muốn xem tivi thì vào phòng cũng có. Sao mà không có chút phong độ nào, đối với bạn gái mà còn như vậy thì ai mà còn ấn tượng tốt của con nữa chứ? Đừng nói bà không nhắc nhở, bạn gái chạy mất thì khóc lóc bà không dỗ đâu nha!”
Nghe đến bà nội nói chủ đề nhạy cảm của cả hai người, Điềm Mật và Phùng Kiến Quân vội vàng phản bác giống như đĩa chạm phải vôi: “Không phải bà ơi. Không đúng! Không có!” hầu như cả hai cùng thốt ra những lời ấy, tuy có chút lộn xộn, nhưng cũng nói rõ đại ý là quan hệ hai người hoàn toàn trong sạch, đâu có như bà nghĩ quy mô như vậy.
Nhưng bà nội lại nghĩ rằng: Không có là chuyện tranh giành nhau cái điều khiển ấy à! Nên bà cười nói: “Ùm. Bà biết hai đứa chỉ đùa giỡn thôi. Đôi khi vậy cũng tốt, yêu nhau mà biết tìm niềm vui như vậy mới không buồn chán chứ!” rồi bà cùng Hà Thúy Bình nhìn nhau cười ha ha, trong khi sắc mặt của Điềm Mật cùng Phùng Kiến Quân thì đen sầm lại.
Ngay cả Diệp Tri Thu đang rất dụng tâm cẩn thận với mấy cái chén đĩa mà cũng không nhịn được dùng ánh mắt tinh nghịch nhìn bạn thân, nhỏ giọng nói: “Bạn có số đào hoa đó chứ! Không ngờ đi theo giúp mình mà bạn cũng có thể tìm được nhân duyên. Chúc mừng, chúc mừng!”
Điềm Mật nhéo hông của bạn, càu nhàu: “Tiểu Thu đáng ghét, bạn nói nữa đi, mình bỏ bạn ở đây một mình đi về trước đó à! Mình là người chung tình nhất quả đất này đó. Ôi, nhắc đến mình lại nhớ anh Tĩnh Hiên đây này.” Mặt mày cô méo mó, xụ một bên, không thèm quản tên Phùng Kiến Quân kia nữa. Đứng dậy, vùng vẫy nhét cái điều khiển vào tay Phùng Kiến Quân, cô lủi thủi đi ra khỏi bếp.
Phùng Kiến Quân thấy Điềm Mật tự dưng nghỉ chơi với anh, trong lòng có hơi buồn bả. Đang vui mà sao nghỉ thế kia. Chắc bị bà nội nói vậy nên không vừa lòng rồi. Anh không vội đi theo mà đến gần chỗ bà nội đang đứng, nói vào tai nội: “Nội à. Con chỉ thích tính cách cô gái ấy ở chỗ quá thoải mái, rộng rãi, hào sảng thôi. Con không có ý đồ gì với người ta hết, vả lại người ta có bạn trai rồi. Bà mà còn chọc ghẹo như vậy nữa thì không khéo cô ấy bỏ về bây giờ.”
Hà Thúy Bình trừng mắt Phùng Kiến Quân, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi: “Vậy sao? Vậy mà mẹ nuôi cứ nghĩ theo hướng kia. Cũng may lúc nãy mẹ nuôi không nói xen vào, nếu không con bé mắc cỡ chạy mất thì nguy. Hì, con đi ra ngoài nói rõ với nó xem.”
Phùng Kiến Quân gật đầu chuẩn bị đi ra ngoài, liếc ngang thấy trong đĩa có món gà xé phay ngon quá. Anh thò tay trộm một miếng, bỏ vào miệng, nhai nhai. Phải công nhận tay nghề của hai đầu bếp chính, cười cười khoái trá chạy ùa ra khỏi phòng bếp.
Bà nội và Hà Thúy Bình đương nhiên biết chuyện, họ đưa mắt nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng lắc đầu. Thằng nhóc này vẫn còn trẻ con lắm. Rồi họ cùng nhau nhìn về phía cô gái đang ngồi chọn chén đĩa. Nhìn vẻ mặt chăm chú, ánh mắt gắt gao dán vào trên mặt chén trông thật nghiêm túc đến nỗi họ sắp bật lên mà cười to. Cô gái này đúng là ngây thơ, chân thật, mặc dù vụng về, nhưng làm việc thì bằng cả trái tim thật rất hiếm hoi trong giới trẻ hiện nay. Hai người cùng nhìn nhau và gật gật đầu tán thưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.