Chương 193: Không bao giờ quên anh
Ngọc Diệp
17/08/2017
Con tàu rời bến tìm đâu nữa
Một kẻ ra đi, một kẻ chờ
Lặng khóc đau thương, sầu ly biệt
Duyên mình xin hẹn kiếp lai sinh!
Thời gian phẫu thuật của Hoa Vân Phong được xác nhận vào thứ 2 tuần sau, nói vậy là còn đúng 3 ngày nữa. Diệp Tri Thu hàng ngày cứ bám lấy anh, dự án thiết kế gì đó cô đều không quan tâm đến. Chỉ là tận lực giúp anh xử lý rất nhiều công vụ quan trọng lớn nhỏ của công ty. Cô dần làm quen với những loại báo cáo chỉ dành riêng cho ngài chủ tịch này phê duyệt. Thế nhưng cô cũng nhiều lần nói với anh rằng:
- Em chỉ giúp đỡ anh giai đoạn này thôi nha. Anh không được lười biếng giao luôn cho em à. Đến khi anh khỏe lại thì em sẽ lui về thân phận nhân viên nhỏ bé của em. Làm công ăn lương khỏe hơn nhiều, đỡ phải phiền não á. Nhớ đó nha!
Cô dọn đồ đạc cần thiết của mình vào ở luôn trong phòng bệnh của anh. Phòng bệnh rất rộng lớn và đầy đủ tiện nghi, ngoại trừ các loại máy móc đặc thù ra thì cũng khá thoải mái. Cô sợ anh không đồng ý nên nói ra lý do rất thuyết phục:
- Nếu anh không cho em dọn vào đây thì em phải chạy tới chạy lui giữa công ty, bệnh viện và nhà của chúng ta. Mệt chết đi!
Thương cô, Hoa Vân Phong cũng phải đồng ý.
Tối đêm đó, Diệp Tri Thu và Hoa Vân Phong thực hiện một "phi vụ đặc biệt", đó là trốn viện ra ngoài.
Hôm trước có người đến tìm, bảo rằng phải gặp bằng được Hoa Vân Phong, lúc ấy cũng có Diệp Tri Thu ở đó. Cô nghe cuộc đối thoại của họ, thì ra người này là chủ nhiệm của một trung tâm từ thiện. Hay nói đúng hơn chính người yêu của cô mới là người lập ra trung tâm này.
Chủ nhiệm từ tốn nói chuyện:
- Lần này chú đến là muốn chuyển lời mời của mấy đứa nhỏ đến cháu. Cháu nhất định phải đến tham dự buổi tiệc này mới được. Chú đã cố gắng từ chối nhưng chúng không chịu, đòi đến bệnh viện chúc mừng sinh nhật cháu nữa. Chú hết cách rồi. Biết cháu bị bệnh, chú chỉ còn cách tổ chức sớm một chút để cháu còn chung vui với gia đình.
Suốt cả quá trình từ khi vào đây đến giờ ông chủ nhiệm này cứ liếc nhìn Diệp Tri Thu. Cô cũng cảm thấy lạ, nhưng không có nói ra thắc mắc. Cô có vài câu chào hỏi và nhìn ông với ánh mắt thân thiện vậy thôi chứ hoàn toàn không biết người này là ai.
Hoa Vân Phong cười đáp:
- Chú cũng chuyển lời đến bọn nhỏ là cháu vẫn khỏe, không cần đến thăm... Ngày đó cháu sẽ đến!
Được lời hứa này của anh thì ông chú yên tâm thở phào một cái. Cả tuần này liên hệ với Hoa Vân Phong không được ông còn tưởng anh xảy ra chuyện gì. Chuyện Hoa Vân Phong vào đây chờ phẫu thuật vẫn được giữ kín. Người bên ngoài không hiểu được tầm quan trọng của vấn đề này đâu, một người đứng đầu công ty dù gì nhất cử nhất động cũng có thể bị phanh phui bàn tán, hoặc giả bọn chống đối muốn lợi dụng thời cơ thì quả thật không ổn.
Ông chú đáng lẽ ra nên rời đi sau khi hoàn thành nhiệm vụ bọn nhỏ "giao phó", không hiểu sao ông vẫn chần chừ chưa đi. Dường như hiểu ý, Hoa Vân Phong nói với ông:
- Chú Hải thứ lỗi, Tri Thu không nhớ ra chú đâu, cho nên mới không thân thiết như trước.
Chú Hải kinh ngạc rất nhiều, chú vội nói:
- Chuyện là thế nào? Sao có thể như vậy? Ba năm không tung tích, giờ gặp lại nói quên là quên mất vậy sao?
Nhìn thoáng qua Diệp Tri Thu, cô lắc đầu, vẻ mặt thật sự là không còn nhớ ra chú rồi. Chú Hải thở dài, càng không thể nào tin vào sự thật khi nghe Hoa Vân Phong nói ra nguyên do.
Chú Hải lo lắng hỏi:
- Rồi làm thế nào tìm được người đã thôi miên?
Hoa Vân Phong đáp:
- Có một chút tung tích, còn cần một quãng thời gian điều tra nữa.
Chú Hải lại lắc đầu thở dài, Diệp Tri Thu cũng phiền não lắm, nhưng còn cách nào khác, cô thật tình không nhớ ra được tí nào. Nếu là mất trí nhớ thì còn có thể khôi phục, thôi miên à, khó hơn đấy! Nó giống như một loại bùa chú, muốn cởi bỏ phải cần đến người đã gây ra chúng.
--------------
Bệnh viện buổi tối yên tĩnh lắm, nhất là các phòng đặc biệt như thế này, hầu như tách biệt với thế giới bên ngoài vậy, thích hợp an dưỡng.
Có hai bóng đen đi về phía cửa chính. Việc xuất nhập đối với Diệp Tri Thu thì không thành vấn đề, còn Hoa Vân Phong không dễ dàng ra khỏi đây. Tình trạng của anh không ổn định, lúc bình thường có thể vui vẻ nói cười, nhưng bất kỳ lúc nào cũng có thể lên cơn đau tim mà dẫn đến đột quỵ. Bác sĩ riêng căn dặn trăm ngàn lần không được tùy tiện ra ngoài để tránh rủi ro có thể xảy ra, trong mấy ngày đợi phẫu thuật, anh phải giữ được sức khỏe và tinh thần tốt nhất, nếu không tỷ lệ thành công sẽ giảm sút.
Tưởng rằng cuồn êm, ai ngờ lúc sắp an toàn ra ngoài thì một tiếng gọi làm họ phải giật mình:
- Êh, đi đâu vậy, coi bộ vui à!
Diệp Tri Thu không dám buông tay Hoa Vân Phong ra, chỉ là quay sang đưa ngón trỏ lên miệng "xụyt" một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Ông đừng làm ồn chứ! Giờ này ông nên đi ngủ đi.
Ông lão cười hề hề:
- Cho lão đi với, ở trong này buồn quá!
Hoa Vân Phong mới nói:
- Buồn thì đi chung đi.
Diệp Tri Thu không tin nhìn anh, anh chỉ mỉm cười gật đầu. Dù không hiểu anh muốn làm gì, nhưng cô vẫn phối hợp:
- Rồi, đi chung!
Nếu không cho đi, ông lão này rất có khả năng làm cả bệnh viện biết âm mưu của họ. Kết cấu bệnh viện đặc thù, khu VIP dành riêng cho những nhân vật lớn có riêng một lối đi không cần qua cầu thang máy chung. Nó giống như một khu đặc biệt bí mật, chức năng cũng khá quan trọng là có thể tránh tai mắt của bọn săn ảnh chẳng hạn.
Ba người cùng nhau lên xe. Ông lão hí hửng ngồi ngoài trước với tài xế, ông lão thật hiểu lòng người khi cho hai đứa trẻ có không gian riêng mà không tranh giành ngồi ghế sau... Lão còn luôn miệng khoe công trạng đủ thứ.
Ai biết đâu trên đường xe chạy rất êm, ngủ cũng thoải mái, khi mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên chiếc giường êm ái. Ông lão chửi ầm lên:
- Hoa Vân Phong! Lão quyết tâm bám theo cậu cả đời! Hừ...
Hai đứa cháu trai của ông đưa gương mặt phóng đại sát mặt ông, chào hỏi:
- Ông nội, ông rốt cuộc chịu về nhà. Bọn cháu nhớ ông muốn chết!
Ông lão khì khì thổi hơi:
- Tụi bây nhớ tao? Nhớ tiền của tao thì có. Chúng bây đuổi tận giết tuyệt tới nỗi tao phải trốn trong bệnh viện không về nhà được. Hừ... thương yêu gì tao? Tiền, tao đem làm từ thiện cũng không cho chúng bây một xu!
Hai người cháu nhìn nhau một cái rồi xì cười:
- Vậy ông nội cứ từ từ ở trong này đi nhé, tận hưởng tuổi già trong căn phòng như cái củi sắt này đi. Để xem đến lúc ông buồn chết cũng phải lấy tiền đổi tự do thôi.
Hai người cùng nhau ra ngoài, bỏ lại ông lão ngồi một mình. Ông lão vốn dĩ đâu phải thân thích gì của họ mà yêu thương. Câu chuyện hôm trước ông lão kể với Hoa Vân Phong cũng không phải là hoàn toàn lừa dối. Ông có người vợ sau, người vợ này mang theo con của người khác đến chấp vá mối duyên thừa với ông. Cháu nội cũng là không cùng huyết thống. Đã xem như con cháu mình thì không có chuyện không yêu thương, nhưng ông chỉ biết cung cấp vật chất cho chúng, thử hỏi tình cảm không được vun bồi bao nhiêu thì làm sao có chuyện thiết tha với nhau được. Lúc ấy ông đang cố sức vượt qua giai đoạn đau thương khi người yêu mình ra đi mãi mãi còn hơi sức đâu mà biểu hiện tình cảm với bọn chúng. Từ đó thiếu vắng tình thương lại càng trầm trọng, mãi rồi thành thói quen chẳng ai để tâm đến ai, tình cảm nhạt phai dần từ đó.
------------
Ở trong xe, Diệp Tri Thu cứ cảm thấy không yên lòng, cô quay sang hỏi Hoa Vân Phong:
- Anh à, mình làm vậy có ác quá không?
Hoa Vân Phong đáp:
- Ai bảo ông ta dám lừa anh!
Diệp Tri Thu bật cười. Thì ra anh ám chỉ việc ông lão đã từng bịa chuyện nói dối anh hôm trước. Người này cũng mang thù ghê gớm. Cô bỗng hỏi một câu như vầy:
- Vậy... tại sao anh buông bỏ hận thù mà yêu em?
Vẻ mặt anh có hơi thay đổi, dường như không ngờ đến cô nàng sẽ hỏi như thế. Hoa Vân Phong vừa mừng vừa lo, anh hỏi cô:
- Em nhớ ra chuyện gì rồi?
Diệp Tri Thu giả giọng nghiêm túc:
- Nếu em nói, em nhớ ra tất cả...
Hoa Vân Phong không nói gì. Anh vòng tay ôm lấy cô thật chặt. Anh nói:
- Ra sao cũng được, chỉ cần em đừng rời xa anh là tốt rồi.
Anh biết cô nói dối, cô chưa nhớ ra. Mà cô cũng biết hành động đó của anh không chứng tỏ rằng anh sợ cô biết ra chuyện xưa. Chỉ là đơn thuần bày tỏ tình cảm của anh mà thôi. Cô đương nhiên chẳng thể nào tự nhớ ra được. Nhưng mà nhờ vào những lời nói cũng không phải quá chi tiết của dì Trần mà cô biết được. Cô có một linh cảm, nếu bản thân mình tự nhớ ra chuyện xưa, nhất định càng yêu anh hơn. Ngang trái của đời trước và những oán thù không nên đè nặng lên tình duyên đôi lứa. Cô cũng biết, càng yêu anh lại càng không thể ở bên anh. Một vách ngăn vô hình nào đó đã chia cắt hai người. Vì thế, nếu là quên thì quên đi, cô không muốn nhớ. Biết rằng một người nhớ một người quên thì sẽ vô cùng đau khổ. Nhưng mà không còn cách nào khác, cứ như vậy đi, rồi một ngày nào đó những kỷ niệm của anh và cô sẽ lại đong đầy.
Những giây phút như thế này cũng là kỷ niệm đấy thôi. Trong lòng Diệp Tri Thu vang lên tiếng nói: Vân Phong yêu quý của em, trong tình yêu của chúng ta, anh là người chịu thiệt thòi. Em sẽ dùng hết trái tim mình chỉ dành để yêu anh!
Diệp Tri Thu đắn đo một lúc rồi nói:
- Chuyện xưa em không nhớ ra... Em chỉ nghe dì Trần kể. Năm đó ba anh và mẹ của em đã yêu nhau tha thiết, lại bị ba em chia cắt... Nếu không... nếu không hai người họ đã là một đôi!
Hoa Vân Phong biết cô đa sầu đa cảm, nhất định đang cảm khái cho chuyện tình tan vỡ kia rồi, mặc dù bản thân mình không phải là người trong cuộc. Anh gõ nhẹ vào trán cô, nói:
- Ngốc à, nếu ba anh và mẹ em thành đôi, chẳng phải chúng ta sẽ là anh em ruột sao?
Diệp Tri Thu hết buồn thương, cô bật cười:
- Ha, đúng há, sao em không nghĩ ra vậy ta? Không được không được. Ích kỷ mà nói thì em không muốn như vậy. Nhưng mà...
Tiếng thắng xe đã ngăn lại câu nói của cô. Hoa Vân Phong nói:
- Cái đầu nhỏ của em suy nghĩ nhiều quá rồi? Đến nơi, chúng ta xuống đi.
--------------
Buổi tiệc sinh nhật của Hoa Vân Phong đáng lẽ ra Diệp Tri Thu dự định sẽ tổ chức trong bệnh viện. Nếu đến thời điểm đó có lẽ anh đã phẫu thuật xong. Giờ cũng rất tốt, có thể cùng anh ra ngoài vui chơi cùng những đứa trẻ. Thật vui!
Đến Trung tâm "Hy vọng" này Diệp Tri Thu mới biết sự đặc biệt của nó. Nơi đây chuyên chăm sóc những đứa trẻ có vấn đề về mắt. Có một vài đứa lớn sẽ biết cách chăm sóc những đứa nhỏ, chúng chung sống thật hòa hợp, như anh em một nhà, chưa bao giờ lớn tiếng tranh giành nhau thứ gì.
Diệp Tri Thu có hỏi Hoa Vân Phong:
- Nơi đây là hy vọng, vậy những đứa trẻ này có khả năng sáng mắt trở lại không?
Hoa Vân Phong đáp:
- Có nhiều đứa là bẩm sinh, di chứng vĩnh viễn. Hoặc cũng có đứa có thể khôi phục một phần.
Cô nhìn nét mặt anh lúc này, dường như có một luồng sáng chiếu rọi, mặc dù sắc mặt vẫn rất kém cỏi cho thấy sức khỏe có thể xấu đi bất cứ lúc nào của anh. Tuy vậy, giống như một niềm tin nào đó là bất diệt. Anh đặt niềm tin vào những mầm non tương lai, bọn chúng sẽ không bị số phận đánh ngã, hơn nữa phải vươn lên làm chủ số phận, giống như anh vậy - Diệp Tri Thu cũng tin tưởng điều đó.
Ở đây thật vui, chẳng muốn quay về bệnh viện lạnh lẽo ấy chút nào hết. Mấy đứa nhỏ đều rất tinh tế, cũng như người cô yêu vậy. Không nhìn được thì các giác quan khác nhạy cảm hơn. Chúng có thể biết anh dẫn theo một người lạ. Mặc dù cô chưa lên tiếng cũng không ai giới thiệu, vậy mà chúng lại gọi cô là "mẹ". Nghe tiếng này cô bỗng dưng cảm thấy rất hạnh phúc. Cô đã từng mơ về một gia đình và những đứa trẻ, hạnh phúc giản đơn mà tốt đẹp đó cô đang mong chờ từng ngày. Cô cũng âu yếm bọn trẻ như con của mình. Chơi đùa cùng bọn chúng đến nỗi lúc rời đi có đứa còn sụt sùi không nỡ.
Lúc ra khỏi trung tâm, Diệp Tri Thu vẫn còn ngoái đầu nhìn lại hoài, Hoa Vân Phong an ủi cô:
- Trung tâm này lấy danh nghĩa của em mà thành lập, sau này bất cứ lúc nào cũng có thể đến thăm bọn nhỏ mà.
Nghe vậy cô mới ngỡ ngàng hỏi:
- Danh nghĩa của em á?
Hoa Vân Phong chỉ gật đầu. Dường như anh không muốn nói nhiều về chuyện này. Anh mà không nói thì cũng khỏi cần phí công hỏi. Cô bắt đầu từ bỏ ý định, nhưng đột nhiên tiếng nói trầm ấm của anh lại vang lên phá vỡ sự im lặng:
- Vì em đã từng nói qua muốn thành lập một trung tâm như vậy khi bản thân có điều kiện.
Diệp Tri Thu cười hì hì:
- Nhưng hiện tại em không có điều kiện. Vả lại đây là anh lập nên mà.
Hoa Vân Phong nhắc đến một chuyện trong quá khứ mà cô đã quên:
- Trước kia em có đưa cho anh giữ số cổ phần ba em cho, đương nhiên đó là tiền của em chứ không phải của anh!
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Nói cho cùng thì anh là người tạo ra số lợi tức đó, em được hưởng một cách bị động nha. Cũng tốt đi, em có tiền nhiều như vậy, sau này về nhà chồng cũng không sợ bị bắt nạt.
Câu nói này giống hệt năm xưa cô đã từng nói. Khóe miệng anh cũng nâng lên một độ cong hoàn hảo. Không phải nụ cười quá phô trương, vậy mà đủ cảm thấy sự hài lòng ẩn giấu đằng sau nó. Anh nói:
- Không nhớ cũng có chỗ tốt, chúng ta cùng tạo ký ức mới.. cùng nhau!
Một nụ hôn ấn nhẹ lên trán cô. Lãng mạn quá, trong một khung cảnh ươn ướt hơi sương, lờ mờ bởi những bóng đèn điện nho nhỏ xa xa. Có một đôi hình bóng in dài trên mặt đường, họ trao cho nhau nụ hôn không tiếng động, rất nồng nàn, rất sâu lắng!
--------------
Cảnh đêm đẹp như vậy thì nỡ lòng nào không tận hưởng. Hai người không lên xe, Hoa Vân Phong cho tài xế chạy lên phía trước, nhường không gian riêng cho hai người. Đèn đuốc không quá sặc sỡ như trong nội thành, càng lộ rõ đêm đen dầy đặc. Những ngôi sao chớp chớp lúc sáng lúc tối trên bầu trời càng tôn thêm vẻ đẹp huyền bí thu hút ánh nhìn.
Lạ quá, đêm nay thật nhiều sao. Nghĩ trong lòng như vậy, nhưng ngoài miệng cũng vừa mới cảm thán xong. Hoa Vân Phong nghe cô nói vậy, liền tiếp lời:
- Là bởi vì hàng ngày chúng ta chỉ nhìn thấy ánh đèn, quên mất những ngôi sao kia rồi.
Chúng vẫn đều tồn tại, chỉ là ta chưa để tâm đến chúng mà thôi.
Diệp Tri Thu nảy ra một ý tưởng. Cô đứng nép vào trước người anh, cô hỏi:
- Trước kia anh có thường ngắm sao không?
Cô hỏi là lúc mắt anh vẫn còn nhìn thấy được. Hoa Vân Phong hồi tưởng lại, anh đáp:
- Rất thích, lúc đó anh thích nối các điểm nhỏ ấy lại thành những hình dạng khác nhau để làm thú vui.
Diệp Tri Thu nở nụ cười:
- Em đột nhiên có một ý tưởng.
Biết cô có chủ ý gì rồi. Dừng lại một chút, anh hỏi:
- Dường như không khả thi lắm. Muốn một người mù ngắm sao.. Ngốc à, chỉ có em mới nghĩ ra.
Diệp Tri Thu không nói gì nữa. Cô xoay lưng về phía anh. Cầm lấy bàn tay của anh rồi đưa một ngón tay ra trước. Cô hướng nó chỉ lên bầu trời đêm và nói:
- Ai nói không thể ngắm? Em miêu tả còn anh thì tưởng tượng một chút. Không khó đúng không?
Đứng nép bên nhau cùng "ngắm sao", hình ảnh hạnh phúc hài hoà này khiến cho những ngôi sao kia dường như không còn xa xôi nữa.
------------------------
Hôm nay thừa dịp ở công ty không có nhiều việc lắm cần giải quyết cho nên Diệp Tri Thu mới dự tính một chút thời gian để đến chùa cầu an.
Cô tin tưởng chuyện thần linh, còn Hoa Vân Phong thì không. Không phải anh không tin vào phước báo, mà là cảm thấy không cần phải đến tận chùa mới có thể cầu phước.
Diệp Tri Thu quyết định đi một mình mà không có nói cho anh biết.
Vào nơi trang nghiêm, Diệp Tri Thu vô cùng thành khẩn. Ở nhà cũng thế, cô thường thấy dì Trần niệm Phật khấn vái. Bình thường cô không có làm, động tác khá vụn về nhưng tâm thì vô cùng thành khẩn.
Cô ước nguyện Hoa Vân Phong phẫu thuật thành công. Bác sĩ nói nếu tâm trạng của anh cứ ổn định như hiện tại thì tỷ lệ thành công rất cao. Cô hi vọng anh bình an cả đời. Anh đã chịu quá nhiều mất mát rồi, chẳng lẽ ông trời nhẫn tâm với anh mãi sao!
Gần ra khỏi cửa chùa, có một vị sư thầy gọi cô lại. Cô không ngờ ông có thể đoán biết nguyên nhân cô đến đây. Ông còn nói:
- Người ta thường nói, bất kỳ một mối quan hệ nào đó tồn tại thì chắc chắn đó là duyên, nhưng còn ở bên nhau được hay không thì còn chờ ở phận...
Cô không hoàn toàn hiểu ý của ông ta. Cái cảm giác bất an nào đó như cơn sóng vô tình dâng lên. Cô vội hỏi:
- Tại sao sư thầy lại nói như vậy? Có phải ngài có thể đoán trước tương lai?
Sư thầy không lắc đầu cũng chẳng gật đầu. Ông chỉ nói tiếp:
- Phận là do con người chủ động tranh thủ. Duyên phận cũng không hoàn toàn do ông trời định. Con người bướng bỉnh cãi lại mệnh trời nên số mệnh mới khổ sở như vậy...
Nói rồi ông lại thở dài. Dường như ẩn chứa nhiều tâm sự.
Diệp Tri Thu không ngốc, cô hiểu ý. Hỏi:
- Thật sự không thể tránh khỏi tai kiếp sao?
Người đối diện đáp:
- Phải trải qua ba lần cửu tử nhất sinh, nếu đều vượt qua thì xem như viên mãn. Nếu không thì duyên số hai người đã tận rồi!
Diệp Tri Thu còn bàng hoàng chưa tiếp nhận được thông tin mới được nghe. Vậy mà vừa định quay lại hỏi tiếp thì không thấy sư thầy nữa. Dường như người ấy chưa từng xuất hiện qua vậy. Cô muốn hỏi, vì sao chỉ người cô yêu gánh chịu tất cả. Vì sao không cho cô chịu thay anh?
Cảm xúc ngổn ngang làm cho tinh thần cô xuống dốc nặng nề. Cô không thể nào vui vẻ nổi. Lúc trên đường trở về, gương mặt luôn hiện rõ nỗi suy tư.
Vì thế cô không phát hiện mình đang bị người khác đi theo. Mãi cho đến khi người đó đứng trước mặt cô và cất tiếng nói thì cô mới giật mình nhận ra đã muộn.
Gặp người không muốn gặp quả thật làm người ta không vui. Nhưng chạy trốn cũng không được. Trước mặt Sở Lăng Khiêm, những suy nghĩ của cô đều bị vạch trần. Không phải anh ta luôn nhìn thấu được lòng cô, mà là cô quá kém cỏi trước ánh mắt tinh xảo của người này.
Diệp Tri Thu không thể chọc giận anh, điều đó không tốt cho cô. Cô nhẹ giọng nói:
- Sao anh lại đến đây? Không nghĩ là một người sống quen nơi trời tây lại đến chùa cúng bái.
Sở Lăng Khiêm bật cười. Trong nụ cười không chứa một tia vui sướng nào, có chăng chỉ là đầy rẫy âm hiểm:
- Đương nhiên đó không phải mục đích của tôi. Còn em, em đến đây làm gì?
Cô gái nhanh nhảu đáp:
- Thường xuyên đến chùa sẽ làm cho lòng dạ thanh thản, con người giống như là được hồi sinh...
Sở Lăng Khiêm không kiên nhẫn mà vạch trần cô:
- Em còn dám nói dối trước mặt tôi à? Khá lắm, xứng đáng. Không uổng công tôi cho em đến bên cạnh Hoa Vân Phong. Việc em có thể làm còn vượt quá tưởng tượng của tôi.
Diệp Tri Thu nhìn anh một cái, trong đầu luân chuyển qua nhiều nguyên do, rốt cuộc cô vừa nhớ ra thì anh cũng vừa nhắc đến:
- Tài liệu em đưa cho tôi vô cùng hữu dụng. Lần này không thể nói bất phân thắng bại nữa, tôi chắc chắn thắng!
Tài liệu đó chính cô đã đánh cắp trong phòng làm việc của Hoa Vân Phong khi anh đang tắm. Anh luôn hành động chậm hơn người bình thường, nhất là lúc đi tắm. Nắm được điểm ấy nên Diệp Tri Thu đã cố tình sao chép một bản sao tài liệu bí mật này bởi chỉ có cô mới biết chữ nổi.
Nhớ lúc đó đi đâu anh cũng dẫn cô theo, trong quá trình làm việc đều cố tình nhắc nhở hoặc kèm thêm những lời chỉ việc trong đấy. Lúc đó cô vô tâm cho rằng anh ta chỉ là khinh địch hoặc giả là tự phụ quá mà tiết lộ những bí quyết ấy cho cô. Không ngờ, hôm nay nghĩ lại mới biết cô quá ngốc.
Một hôm đó cô đi cùng anh, Phương Nhu cũng ở đó. Cô ta luôn không cho cô cái nhìn thiện cảm. Tuy vậy, khi đối mặt với Hoa Vân Phong để nói về công việc thì hết sức chuyên nghiệp. Khi đó, Phương Nhu đã kín đáo nhắc nhở bảo Diệp Tri Thu phải ra ngoài, thế nhưng Hoa Vân Phong không cho cô đi, anh yêu cầu cô ở lại.
Mọi nghiệp vụ đều có những cái gọi là cơ mật. Vì vậy khi nói đến chỗ quan trọng thì Phương Nhu lại giương mắt nhìn cô với vẻ đề phòng. Cô gái ấy rất thông minh, cô chỉ nói những nội dung rất chung chung, còn lại thì đưa một xấp tài liệu vào tay Hoa Vân Phong, cô nói:
- Em đã cho thể hiện lại những thông tin này vào đây cả rồi. Anh mang về từ từ đọc lại, để tránh một số người có ý đồ nhìn ngó vào...
Con người thường có tâm đề phòng, họ đâu có làm gì sai. Anh cũng không thể cấm cản người khác tuyệt đối phải giống như anh vậy, phải dung túng cho con mèo nhỏ của anh. Trong thâm tâm, Hoa Vân Phong vẫn không chịu được khi người khác nói xấu Diệp Tri Thu. Anh cắt ngang:
- Được rồi, em có thể về. Mỗi người bên cạnh anh, anh đều rất tin tưởng.
Diệp Tri Thu nghe xong mà chột dạ. Cũng một trận cười thầm: Tự cho mình là đúng cũng chưa chắc tốt!
Nay nghĩ lại quả thật làm cho cô tự trách. Giờ không phải thời gian hối hận. Cô dứt khoát nói:
- Có tài liệu này thì sao? Giờ đấu thầu còn chưa kết thúc thì không thể chứng tỏ điều gì cả.
Sở Lăng Khiêm cười lạnh:
- Ồ, em chắc sao? Vậy chúng ta cùng đánh cược nhé, xem đến phút cuối là ai phải bại dưới tay ai!... Không biết ngoại giới sẽ phản ứng thế nào khi biết Thịnh Á sắp sẽ là rắn mất đầu nhỉ? Họ Hoa kia chống đỡ nổi bệnh tình sao?
Bàn tay Diệp Tri Thu bắt đầu run lên. Vì sao anh ta biết? Cô chưa hỏi xuất khẩu thì anh đã nói để giải đáp cho cô:
- Em tưởng kế hoạch của mình là hoàn hảo vô khuyết sao? Tôi cố ý thả Hà Thuý Bình để bà ta trở về đây, có như vậy tôi mới có thể biết được Hoa Vân Phong như ngọn đèn sắp tắt rồi.
Tim Diệp Tri Thu lạc mất một nhịp. Thì ra Sở Lăng Khiêm chưa bao giờ buông lỏng đề phòng đối với cô. Tuy anh ta có tình cảm với cô, nhưng vẫn lợi dụng cô và xem cô như con cờ mặc anh ta đùa bỡn. Diệp Tri Thu cảm thấy người đứng trước mặt mình thật ghê tởm!
Diệp Tri Thu lén lúc đưa tay vào trong túi xách, cô muốn nhấn phím gọi đến Hoa Vân Phong, mong anh sẽ giải cứu cô khỏi tên ác nhân này ngay lập tức.
Sở Lăng Khiêm không nhìn thẳng cô, tuy vậy anh dường như thấy được cô đang làm gì. Anh thong dong nói:
- Búp bê nhỏ, em thật ngây thơ. Gọi cho Hoa Vân Phong là muốn hắn từ giã cõi đời này sớm một chút sao? Người bệnh tim thì không chịu nổi cú sốc nào cả.
Từng bước bị ép sát vào tường làm Diệp Tri Thu thật khó thở. Cô ghét bỏ nghiêng mặt đi nơi khác.
Sở Lăng Khiêm lại nói:
- À, mà cũng không sao, chết sớm hay muộn một chút thì cũng có khác biệt gì. Rốt cuộc thì hắn cũng chết thật khó coi. Em thử nghĩ nếu hay tin Thịnh Á suy sụp rồi thì hắn sẽ có cảm tưởng gì? Tốn công tranh giành, giờ lại trắng tay. Anh biết, nhất định báo được thù làm em rất vui phải không bé con? Em nghĩ xem, nếu như hắn bệnh chết sẽ nhẹ nhàng hơn, hay là khi biết Thịnh Á mất đi, kể cả em cũng không còn bên hắn... chặc chặc, cái chết nào oanh liệt hơn nhỉ? Hình như cái nào cũng thật tệ hại... Đáng thương, đáng thương!
Có vui không? Câu trả lời đương nhiên là không rồi. Cô lo lắng đến nỗi nước mắt sắp ứa ra này. Cô không khóc, cô phải giữ bình tĩnh:
- Thật ra anh muốn gì?
Sở Lăng Khiếm híp mắt nhìn cô, bàn tay mạnh mẽ tóm lấy đôi gò má mềm mại của cô mà không thương tiếc bóp mạnh. Anh nói:
- Anh muốn em!
--------------
Buổi chiều hôm đó, Hoa Vân Phong cảm thấy trong lòng cứ không yên, bồn chồn lo lắng cái gì đó mà anh cũng không biết được. Dự cảm chẳng lành này nhất định có liên quan đến con mèo nhỏ nhà anh.
Buổi sáng đến đây thăm anh xong thì từ trưa đến giờ chẳng thấy. Cô chưa bao giờ trễ giờ như thế. Dù có bận rộn cỡ nào cũng không làm anh phải đợi. Vậy mà đến một cuộc điện thoại cũng không có. Anh nhiều lần gọi điện qua thì không ai bắt máy. Trái tim anh như sắp rời khỏi vị trí vậy, từng nhịp từng nhịp đập bang bang thật mạnh.
Khi Hà Thúy Bình mang đồ ăn đến tẩm bổ cho anh, anh hỏi:
- Mẹ, Tri Thu có về nhà không?
Hà Thúy Bình về nước sau Diệp Tri Thu không lâu. Bà đã về nhà cũ, căn nhà nhỏ mang con số 502 thân thương nhưng không gặp Hoa Vân Phong. Căn nhà tuy vẫn duy trì sạch sẽ mà lại chẳng thấy hơi ấm nào, chứng tỏ không có người ở đây. Bà hỏi thăm đến Phùng Kiến Quân thì mới biết được Hoa Vân Phong ở bệnh viện. Bà lập tức đòi đến gặp con trai mình. Mấy ngày nay bà luôn ở đây chăm sóc anh, thực ra thì chỉ có phần chú ý ẩm thực thế nào để bồi bổ sức khỏe, chuẩn bị cho ca phẫu thuật sắp diễn ra mà thôi. Cũng chính vì không đề phòng chính đứa con trai ruột của mình, Hà Thúy Bình cũng không khéo léo giấu giếm bệnh tình của Hoa Vân Phong, trong khi chuyện này không được tiết lộ ra ngoại giới. Từ đó, Sở Lăng Khiêm tự tin rằng, lần này Hoa Vân Phong nhất định thảm bại dưới tay anh.
Nhiều lần gặp nhau trên thương trường, Hoa Vân Phong đều chưa lần nào nhắc đến trước mặt Diệp Tri Thu. Song, tình huống chạm mặt với Sở Lăng Khiêm là không hề ít. Mỗi lần đều giương cung bạt kiếm, ấy thế mà thực lực vẫn ngang nhau. Hai người đều tạo cho mình một phong độ rất đáng nể. Dù trong lòng chẳng yêu thích gì nhau cũng không hề làm cho người khác cảm thấy họ đang ẩn chứa thật nhiều sát khí bên trong.
Sở Lăng Khiêm biết rằng lấy cứng đối cứng với Hoa Vân Phong chưa chắc là cách tốt. Người như Hoa Vân Phong phải triệt để tiêu diệt niềm tin của anh ta vào cuộc sống này, nếu như còn một tia sinh khí, anh nhất định sẽ hồi sinh. Số mệnh của Hoa Vân Phong từ lâu đã định sẵn anh như một loài cỏ dại. Chỉ cần còn gốc rễ, nhất định sẽ tái sinh. Vì thế sau những vùi dập của cuộc đời, anh lại đứng trên đỉnh huy hoàng như ngày hôm nay quả thật phải trải qua quá trình đắng cay biết bao.
Hà Thúy Bình đang bận rộn khuấy chén canh bổ đang nghi ngút khói. Nghe Hoa Vân Phong hỏi, bà liếc nhìn lên đồng hồ treo tường, tặc lưỡi:
- Chặc... kỳ lạ vậy? Buổi sáng con bé còn hỏi mẹ có đi chùa cầu an cho con hay không, lúc đó mẹ đang hầm canh không đi được nên bảo nó đi một mình, còn dặn nó về sớm và trên đường cẩn thận... Haiz, sao giờ này chưa đến? Không biết có chuyện gì không... à, không phải, nhất định không có gì đâu, con yên tâm, để mẹ gọi cho Kiến Quân bảo nó đi tìm nhé!
Hà Thúy Bình nói vậy là không muốn anh suy nghĩ nhiều, ca phẫu thuật của anh diễn ra vào sáng hôm sau, bà sợ anh lo lắng mà ảnh hưởng không tốt đến tinh thần. Hoa Vân Phong ngăn bà lại:
- Không cần đâu mẹ. Con đã cho người tìm kiếm...
Bình tĩnh trên gương mặt nhưng ẩn giấu trong lòng là sự lo lắng bất an. Linh cảm mách bảo cho anh biết thực sự đã có chuyện xảy ra. Lồng ngực căng thẳng hơn, dường như cơn khó thở lại ập đến, thở không được và giống như muốn hụt hơi. Cố điều chỉnh hơi thở mà đầu óc cứ choáng váng quay cuồng. Hai tay nắm chặt drap trải giường như cố làm mình thanh tỉnh hơn. Tuy vậy nó vẫn không có hiệu quả... sau đó chỉ nghe văng vẳng như xa xăm vọng đến bên tai tiếng của Hà Thúy Bình kêu lên hốt hoảng. Thì ra anh đã ngất đi rồi!
--------------
Thiếp mời nhanh chóng được phát ra. Sở Lăng Khiêm chủ yếu muốn dồn Hoa Vân Phong vào đường chết. Tài liệu anh nắm trong tay, cùng với việc Diệp Tri Thu ngoan ngoãn trở thành vị hôn thê của anh cũng đủ làm cho tình địch khó đối phó kia phải chết tức tưởi. Sở Lăng Khiêm ban đầu còn tự kiêu ngạo bản thân có thể chinh phục cô nàng. Tuy vậy, sau bao lần sử dụng thủ đoạn đen tối, thậm chí tiếp cận phương pháp thôi miên ma mị cũng không thể kéo nàng về bên cạnh. Anh sai ở đâu? Anh không sai, chỉ là thứ không thuộc về mình mà cố nắm giữ cũng vô ích.
Số trời đã định, con người thường buông xuôi tiếp nhận. Nhưng anh thì không, Hoa Vân Phong có được trái tim cô nhưng thân xác cô ở bên cạnh anh, đến một lúc nào đó đôi uyên ương bị chia cắt này cũng sẽ chết tâm mà thôi. Thời gian dài trôi qua, anh không tin một thằng đàn ông chân chính lại chỉ chờ đợi một người trong vô vọng. Mà một khi Hoa Vân Phong có niềm vui mới, Diệp Tri Thu sẽ mãi mãi là của anh!
Hoa Vân Phong ngất đi mấy tiếng đồng hồ làm cho Hà Thúy Bình nóng ruột nóng gan. Khi thấy anh chuyển tỉnh, bà hỏi han:
- Con trai, cảm thấy trong người sao rồi? Đừng làm mẹ sợ!
Hoa Vân Phong mới tỉnh lại, đầu óc còn chưa rõ ràng hiện tại đã là thời gian nào. Anh hỏi:
- Mấy giờ rồi mẹ?
Hà Thúy Bình đáp:
- Buổi sáng, 7 giờ 15.
Thấy anh vén chăn định ngồi dậy, Hà Thúy Bình vội ngăn cản:
- Ấy, con đi đâu vậy? Bác sĩ nói sắp đến giờ phẫu thuật...
Hoa Vân Phong đưa tay tìm kiếm trên bàn. Anh không đáp vấn đề của mẹ mà hỏi ngược lại:
- Mẹ, điện thoại con đâu rồi?
Hà Thúy Bình không lay chuyển được ý định của anh, đành để anh xuống giường. Bà với tay đưa điện thoại cho anh. Hoa Vân Phong gọi điện thoại cho Phan Tuấn:
- Phan Tuấn, tìm được Tri Thu chưa?
Phan Tuấn là một khúc gỗ mục, bình thường cậu làm việc rất chăm chỉ và có hiệu quả, với năng lực như thế không ai phủ nhận chỉ số IQ cao. Có điều nói đi cũng phải nói lại, cậu có một nhược điểm là không biết nói dối.
Mặc dù bọn người của Phùng Kiến Quân có dặn dò, vả lại còn biên soạn cho cậu những câu nói để ứng phó khi Hoa Vân Phong hỏi, nhưng mà vẫn vô ích. Khi được hỏi đến, cậu có phần do dự một lát, cuối cùng vẫn nói:
- Có!
Hoa Vân Phong thúc giục:
- Nói rõ hơn đi.
Phan Tuấn thành thật khai báo:
- Chị ấy hiện đang sắp cử hành tiệc đính hôn với Sở Lăng Khiêm, chủ tịch tập đoàn AMFI. Thiếp mời đã gửi tới văn phòng Thịnh Á chiều qua. Giờ cử hành là 8 giờ sáng nay, tại khách sạn T. Reverie SG.
Chiếc điện thoại trong tay Hoa Vân Phong thật đáng thương. Nếu nó biết kêu lên thì đã hét lên rằng: "đau quá!" rồi đấy. Anh nắm chặt tay lại, siết thật chặt cùng với sắc mặt càng tái nhợt đi. Hà Thúy Bình quả thật chưa biết chuyện gì xảy ra. Con trai bà ngất đi, bà lo lắng muốn chết, vẫn quên mất chuyện của Diệp Tri Thu. Nay thấy anh nghe xong điện thoại sắc mặt càng tồi tệ, bà sinh lo:
- Con... sao rồi? Con bình tĩnh chút... mẹ, mẹ đi gọi bác sĩ.
Hoa Vân Phong ngăn bà lại:
- Không cần đâu mẹ, con cần đi ngay bây giờ.
.....
--------------
Khách sạn T. Reverie SG xa hoa đang tổ chức tiệc đính hôn đình đám nhất trong lịch sử của nó. Một khách sạn 6 sao sang trọng được chọn là nơi công khai tình nhỏ bí mật của vị chủ tịch tập đoàn tài chính nổi tiếng. Thiếp mời được phát ra thì nhanh chóng có vô số phóng viên nhà báo, các tay săn ảnh cũng đua nhau kéo đến chiếm một vị trí cho mình để thuận lợi lấy tin tức. Hiện giờ thì ngoại giới vẫn chưa biết ai là vị hôn thê của vị chủ tịch quyền lực này. Tin tức được giấu kín càng làm cho người ngoài phải trầm trồ hiếu kỳ.
Ở phòng trang điểm, cô dâu mới đáng lẽ ra phải vui vẻ cười tươi, son tô phấn điểm. Vậy mà trên gương mặt lạnh lẽo của Diệp Tri Thu chưa bao giờ hé lộ nụ cười. Đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào trong gương như đang nhìn chính bản thân, vậy mà ánh mắt vô thần đến đáng thương, chẳng có gì trong đôi mắt ấy. Có chăng chỉ có bi ai cùng oán hận. Trước mặt Sở Lăng Khiêm, cô không hề khóc, không thể lộ mình đang bế tắc và sợ hãi.
Sở Lăng Khiêm nhìn cô rồi nói:
- Tốt nhất em nên phối hợp một chút, khách mời đến sắp đủ rồi, em định như thế này bước ra ngoài sao?
Bộ quần áo trên người vẫn là chiếc váy dài cô mặc ngày hôm qua. Mặt mày không phấn son, trong lòng không tình nguyện càng khiến dáng vẻ cô trông hiu quạnh, nhợt nhạt đến đáng thương.
Diệp Tri Thu mở miệng nói:
- Anh dám làm chuyện không minh bạch, còn sợ người ngoài nói ra nói vào sao? Tôi cứ như vậy, anh muốn làm gì tôi thì làm!
Nói xong cô quay mặt đi nơi khác, nhắm mắt lại mặc kệ anh ta. Sở Lăng Khiêm bước đến thô lỗ nâng mặt cô, nhưng ngoài tưởng tượng, anh ta không nổi nóng, ngược lại càng thêm nhẹ nhàng mà nói:
- Được thôi, tùy ý em vậy. Dẫu sao thì lúc em không trang điểm cũng rất xinh đẹp.
Anh xoay người bước ra phía cửa, dừng lại một bước mà nói:
- Nhanh ra ngoài, tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu.
Vậy mà lúc Diệp Tri Thu bước ra đại sảnh bởi sự ép buộc của các cô nàng dưới quyền Sở Lăng Khiêm và đứng ngay bên cạnh anh ta, thì buổi tiệc vẫn chưa được tiến hành theo giờ đã định. Anh ta nhìn Diệp Tri Thu và nói:
- Chưa đâu, nhân vật tôi muốn đợi vẫn chưa đến, em nôn nóng rồi à?
Nói gì cho phí lời, dùng cái đầu gối để suy nghĩ cũng đủ biết anh ta nói đợi là ai. Diệp Tri Thu chưa dằn xuống nỗi phẫn uất trong lòng thì dưới đài đã xì xầm tiếng bàn tán, dường như một ai đó có thân phận rất đặc biệt vừa đi vào...
Trên đài cao, Diệp Tri Thu luôn nhìn về hướng cửa và cô đã thấy người ấy...
Vẫn lịch sự sang trọng trong bộ tây trang thẳng thớm. Vẫn anh tuấn ngời sáng như thường ngày. Nét mặt chẳng mang chút nào là vội vã. Bước chân anh cũng từ tốn như một vị vương giả đang chậm bước tiến lên ngôi báu của mình. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về anh. Có lẽ ngay cả Diệp Tri Thu và bất kỳ ai nơi đây cũng có cùng một kinh ngạc, anh đến một mình, không mang theo cận vệ, cũng chẳng có thư ký tùy thân. Từng bước chân tuy chậm chạp nhưng chắc chắn được dẫn đường bằng cây gậy quen thuộc.
Diệp Tri Thu run run đôi môi, trong lòng như muốn nhắc nhở anh hãy cẩn thận từng bước chân. Lòng cô cũng thấp thỏm theo từng bước anh đi lên các bậc thang, ánh mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm người đàn ông ấy, dường như toàn đại tiệc này chỉ có mình anh mà thôi. Cô muốn tiến lên bên anh, vậy mà tay lại bị nắm chặt, bàng hoàng nhận ra mình đang ở trong hoàn cảnh nào. Ý định đó đành buông bỏ.
Sở Lăng Khiêm thì thầm bên tai cô:
- Ngoan ngoãn đi, kịch hay đang chờ phía trước.
Đôi mắt ngấn lệ nhìn quét qua mặt của Sở Lăng Khiêm, cô hận anh biết bao.
Họ Sở là cỡ nào dày dặn trên thương trường, anh ta tiến lên một bước, đưa chân đá vào cây gậy của Hoa Vân Phong để "hảo tâm" báo cho anh biết anh đang đi đến vị trí nào rồi. Cũng may Hoa Vân Phong phản ứng nhanh, anh vẫn đứng vững, không bị hành động này làm mất mặt.
Hai người đàn ông luôn giương cung bạt kiếm, lời lẽ bên ngoài thì ra vẻ hảo hữu:
- Chủ tịch Hoa, hân hạnh tiếp đón anh đến chung vui với chúng tôi. Haiz, phát thiếp mời mà tôi cứ bồn chồn, không biết anh bận rộn như vậy có thời gian đến hay không!
Hoa Vân Phong mỉm cười với anh ta, nói:
- Vậy à? Không đúng rồi, là tôi hân hạnh mới đúng. Được Sở đổng nhớ đến là phúc của gia đình tôi.
"Gia đình tôi"? Anh muốn nói cái gì? Anh chưa hề có ý định giải thích cho rõ ràng. Sở Lăng Khiêm cũng chẳng thèm hỏi han. Diệp Tri Thu vẫn chôn chân ở chỗ cũ, cô không dám bước đi cũng không dám lên tiếng, cô còn nuôi hi vọng rằng chỉ cần làm như thế thì Hoa Vân Phong không nhận ra mình.
Không biết là trùng hợp hay là một hành động vô tình, tầm mắt của Hoa Vân Phong vô tình rơi đúng vào gương mặt người đang muốn lẩn trốn. Cô chột dạ hẳn lên, chỉ nhìn chằm chằm anh mà thôi.
Thấy thế Sở Lăng Khiêm mới trở về vị trí, một tay nắm lấy eo cô, một tay dắt bàn tay cô kéo đến trước mặt Hoa Vân Phong. Cái thời điểm này anh chờ đợi biết bao lâu. Dồn hai người yêu nhau vào khốn cảnh như thế này là niềm vui sướng của anh.
Sở Lăng Khiêm lớn tiếng giới thiệu, như muốn nói cho toàn thể mọi người dưới đài nghe thấy luôn:
- Tôi trịnh trọng thông báo đến các vị khách quý, hôm nay tôi mang vị hôn thê của mình giới thiệu với các vị. Mong nhận được thật nhiều lời chúc phúc của mọi người. Cô ấy tên là Diệp Tri Thu, là viên ngọc quý trong tim tôi từ rất lâu rồi.
Hai từ "chúc phúc" được họ Sở nói thật mạnh như muốn xoáy vào nỗi đau của một đối tượng nào đó. Thật sự rất đau!
Diệp Tri Thu cố vùng vẫy nhưng bàn tay to mạnh mẽ của họ Sở không cho cô cơ hội.
Lúc này, Hoa Vân Phong vẫn không nói gì. Hai người gần nhau trong gang tấc mà ngỡ rằng xa cách vạn trùng khơi. Tay Hoa Vân Phong nắm thật chặt cây gậy của mình đến nỗi hiển lộ gân xanh. Hình ảnh đó đâm vào tầm mắt của Diệp Tri Thu đau điếng. Cô chỉ biết nhắm mắt mong sao đây là cơn mơ ngang qua mà thôi. Khi tỉnh lại thì không còn nghịch cảnh nữa. Chỉ cần họ Sở tuân thủ lời hứa sẽ hủy số tài liệu bất lợi đối với Hoa Vân Phong sau khi lễ đính hôn kết thúc, thì lúc đó thể xác này cũng không còn thuộc quyền hạn của anh ta. Cô yêu người kia, trái tim cô là của người ấy và cả thể xác này nữa. Cô nguyện lấy cái chết để minh chứng cho tình yêu của mình.
Họ Sở "đặc biệt chiếu cố" Hoa Vân Phong. Anh rót đầy một ly rượu, đến bên cạnh Hoa Vân Phong và cũng không quên mang theo Diệp Tri Thu. Cô nàng suốt cả quá trình đều cắn chặt răng không hé lộ một lời nào.
Sở Lăng Khiêm nói:
- Chủ tịch Hoa, giữa thương nhân chúng ta không bao giờ mãi mãi là thù, chúng ta vẫn còn gặp nhau dài dài trên thương trường mà. Hôm nay có sự góp mặt chúc phúc của anh, buổi đính hôn này mới thật sự có ý nghĩa. Vợ tôi sau này cũng sẽ cùng tôi tiếp quản sự nghiệp, trên thương trường có chạm mặt, chủ tịch Hoa không ghi thù đó chứ?
Hoa Vân Phong ngửa mặt uống cạn ly rượu mạnh. Chất lỏng ấy chưa bao giờ làm khó được anh khi anh còn khỏe mạnh, nhưng hiện tại nó như một dòng nham thạch đang thiêu cháy cơ thể anh. Trái tim anh bắt đầu kháng cự. Thật sự không có cách nào khác, để người ngoài không biết anh đang không khỏe, trước tiên hãy chứng tỏ phong độ vẫn duy trì tốt như ngày nào.
Hoa Vân Phong cười nhẹ, anh nói:
- Không biết phong độ của anh hôm nay bị nhân tố nào tác động, hay là cách diễn đạt bằng tiếng Việt của anh vẫn chưa thuần thục... tôi không khỏi đáng tiếc cho anh, anh nói một câu dài như vậy, chẳng có ý nào đúng cả!
Sở Lăng Khiêm cười lạnh:
- Sao hả? Bắt đầu tức giận rồi à? Được thôi, sẵn sàng tiếp đón.
Mặc dù mọi người đến dự tiệc, nhưng không khí càng lúc càng ngưng trọng đến độ lạnh khó tưởng làm sao họ không chú ý cho được. Trong đám người đã không ít tiếng bàn tán nhỏ to về thái độ khi đối thoại của hai người trên đài.
Lát sau, bất thình lình Hoa Vân Phong lại chỉ định một người trong đám đông, anh đưa tay ở tư thế mời để yêu cầu người ấy lên đài:
- Xin mời luật sư Đặng Minh xác nhận giúp tôi một thứ này...
Anh vừa nói vừa đưa một tờ giấy như một tấm bìa cứng. Nó được anh cầm rất cẩn thận, không có lấy một nếp nhăn.
Luật sư Đặng nghe gọi tên cũng tiến lên nhận lấy. Anh bàng hoàng khi đọc những hàng chữ trên đấy. Mọi người cũng ghé mắt nhìn, xô đẩy, bàn tán ồn ào. Trước sự hối thúc của bao người, anh đành phải nói lên:
- Là giấy đăng ký kết hôn. Hoa Vân Phong và Diệp Tri Thu là vợ chồng hợp pháp được pháp luật Việt Nam bảo vệ.
Mọi người càng xôn xao hơn. Sở Lăng Khiêm theo bản năng nhìn về hướng Diệp Tri Thu. Cô cũng hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Cô thật sự không nhớ ra mình và Hoa Vân Phong đăng kí kết hôn từ khi nào. Thế nhưng may thay, chí ít, họ Sở không thể nào chiếm được thân xác của cô nữa. Dù anh ta mang quốc tịch nước ngoài, nhưng không thể nào không tuân thủ pháp luật Việt Nam. Trong lòng bỗng nhẹ nhõm không ít.
Toàn trường nháo nhào xì xầm chỉ trỏ. Sở Lăng Khiêm làm sao mà biết chuyện này. Việc hai người họ kết hôn vẫn chưa từng nói cho ai biết, ngay cả dì Trần hay Hà Thuý Bình cũng thế. Họ Sở thất bại là bởi vì sơ suất một chi tiết quá nhỏ nhưng lại là chí mạng...
Hoa Vân Phong lên tiếng gọi:
- Tri Thu, em lại đây!
Anh không giải thích gì thêm về tờ đăng kí kết hôn ấy. Sau đó liền gọi Diệp Tri Thu đến gần mình.
Cô nàng không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp hướng Hoa Vân Phong chạy tới.
Họ Sở nhanh tay hơn, anh kéo cô lại một cách thô bạo. Diệp Tri Thu bị kéo đau liền nhìn về phía anh ta. Anh ta cười mà nói:
- Một tờ giấy có thể chứng minh cái gì? Hoa Vân Phong, dù hai người có thật sự là vợ chồng hợp pháp thì sao chứ? Tôi không tin anh có thể mang cô ấy rời khỏi nơi đây!...
Thái độ chẳng còn vẻ thân thiện mặc dù giả tạo như trước đó. Sở Lăng Khiêm uy hiếp người ta ra mặt thế kia thì làm sao giấu được cảnh khói lửa sắp xảy ra. Bên dưới, có vài người còn nom nóp lo sợ, vài người lại hí mắt xem kịch hay.
Họ Sở quay sang hỏi Diệp Tri Thu:
- Phải không búp bê của anh? Cho em một trăm lá gan cũng không dám rời khỏi anh... hửm?
Diệp Tri Thu bị anh ta uy hiếp. Đã đến nước này rồi không thể làm mọi chuyện rối tung lên được. Cô yêu người và mong người luôn bình an vô sự nên bươc chân cô không tiến về trước nũa. Điều này làm Sơ Lăng Khiêm rất hài lòng cười to. Miệng đầy chế giễu:
- Hoa Vân Phong à, mày thấy chưa, người ta cũng đâu có cần mày. Hừ, thua kém người khác thì nên biết chấp nhận số phận đi. À quên mất...
Anh làm ra vẻ vỗ nhẹ vào đầu mình, nói tiếp:
-... quên mất là anh không nhìn thấy. Cảm giác này chắc dễ chịu hơn khi nhìn thấy đấy!
Hoa Vân Phong từ đấu đến giờ vẫn không hề nói nhiều. Bình thường anh có thể thu phục dễ dàng đối thủ qua lời nói, vậy mà hôm nay đặc biệt yên lặng.
Dường như anh chẳng quan tâm đến họ Sở. Xem như chẳng có anh ta ở đây, anh nói chuyện hướng về Diệp Tri Thu:
- Em phải tin tưởng anh. Dù thật sự có trở ngại thì chúng ta cùng vượt qua. Nếu không có em, mọi thứ đối với anh đều vô nghĩa.
Đoán được lòng cô có nỗi khổ. Anh không hề hỏi nhưng vẫn tường tận. Giống như vậy, con mèo nhỏ của anh cũng không kém, cô hiểu ý anh muốn nói. Đúng vậy, nếu hai người yêu nhau mà không được bên nhau thì có sung sướng xa hoa cũng có nghĩa lý gì đâu!
Đấu tranh nội tâm không còn nữa. Chỉ sót lại tiếng lòng mau chóng về đến bên cạnh anh. Sở Lăng Khiêm nhận ra sự biến hóa này. Anh ghì chặt tay cô hơn và nói:
- Có năng lực thì mới nói đi... Hừ, hôm nay có chút thành tựu thì tự nhận đã là vẻ vang? Ai biết hôm nào đó thì trở nên đáng thương như một tên hành khất. Đúng thế, một tên tàn phế khi sa cơ chỉ có thể đi con đường đó...
Những câu nói này Sở Lăng Khiêm không nói lớn, đương nhiên khó ai có thể nghe được. Tuy nhiên, nó chủ yếu dành riêng cho một người nghe, vậy mà Hoa Vân Phong lại không có phản ứng gì khác thường. Ngược lại với sự im lặng giống như cam chịu đó là một âm thanh vang dội đến kinh người...
Phải nói rằng, hiện tại mọi người đều không có động tĩnh khác thường, chỉ có một cô gái nhỏ vẫn im hơi lặng tiếng dám lớn tiếng nói rằng:
- Tôi cấm anh nói như vậy! Sở Lăng Khiêm, kể từ thời điểm này, tôi không bao giờ trở thành vật uy hiếp nữa. Tôi sống vì chính bản thân tôi. Còn anh, nếu để tôi nghe được những lời tương tự như vừa rồi... không chỉ là một cái tát, đánh không lại anh, tôi vẫn đánh!
Thì ra cô gái nhỏ này không sợ cường quyền nữa. Một cái tát đánh vỡ mọi hiềm nghi không rõ ràng của mối tình tay ba. Càng làm cho họ Sở không ngờ đến được. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Sở Lăng Khiêm và nhìn vào gương mặt nhỏ bé nhưng mang đầy nghị lực và ương ngạnh của cô gái kia. Không biết có ai thấy được một nét cười rất nhạt trên môi Hoa Vân Phong không nhỉ? Thì ra anh cố ý làm như vậy để khơi gợi nét tính cách này trong Diệp Tri Thu. Vừa chứng tỏ người cô yêu là anh, còn họ Sở chỉ là kẻ chen chân vào mà thôi. Và cũng chỉ có Diệp Tri Thu làm như vậy nên Sở Lăng Khiêm mới không phát tiết với cô, nếu đổi lại là người khác thì đã sớm mất mạng rồi. Vỏ quýt dày vẫn có móng tay nhọn. Họ Sở lần này thật sự trở tay không kịp rồi!
Diệp Tri Thu không đợi Sở Lăng Khiêm có thời gian tỉnh táo tinh thần lại. Cô rút tay mình ra rồi đi nhanh về phía Hoa Vân Phong. Chỉ khi sà vào vòng tay ấm áp của anh, cô mới có cảm giác an toàn.
Mọi chuyện diễn ra không dài không ngắn, đủ cho mọi người bừng tỉnh rằng ai mới là kẻ thứ ba. Sở Lăng Khiêm vẫn không thất thố. Anh sửa sang lại cổ áo của mình, vươn thẳng người và ngạo nghễ không kém:
- Tốt lắm, em phải nhớ rõ cái tát ngày hôm nay. Một ngày nào đó tôi sẽ trả gấp bội cho Hoa Vân Phong.
Diệp Tri Thu liếc mắt sang nơi khác không thèm nhìn anh ta. Hoa Vân Phong đáp lại rằng:
- Tôi chưa từng muốn đối đầu với anh, chỉ vì mẹ Bình. Nếu anh vẫn không chịu quay đầu, tôi không còn cách nào khác... mong mẹ Bình không phải đau lòng!
Nói xong, Hoa Vân Phong cùng Diệp Tri Thu xoay người lại đi xuống đài. Mọi người rẽ ra hai bên nhường đường cho họ. Trong lòng một số người thầm nghĩ, chẳng bao lâu thương trường sẽ dậy sống. Dù ít dù nhiều, họ vẫn nên làm một vài chuẩn bị về tâm lý, những người trên cùng một chiến tuyến khó tránh khỏi bị ảnh hưởng!
---------------
Lúc ngồi trên xe ra về, Diệp Tri Thu tựa đầu vào vai của Hoa Vân Phong luôn miệng nói xin lỗi:
- Vân Phong ơi, anh trách mắng em đi, anh đừng yên lặng như vậy em rất lo lắng!
Hoa Vân Phong từ khi rời khỏi khách sạn đến giờ vẫn không nói tiếng nào. Lên xe rồi thì đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi mím chặt màu sắc nhợt nhạt, thật sự làm cho Diệp Tri Thu sợ hãi.
Nghe cô nói, anh chỉ khẽ lắc đầu rồi đưa bàn tay nắm lấy tay cô.
Diệp Tri Thu không nghe anh đáp trả. Cô như con mèo nhỏ biết lỗi của mình, bèn vùi đầu vào ngực anh bắt đầu cựa quậy như làm nũng.
Hành động này bình thường đều làm cho Hoa Vân Phong không chịu nổi. Anh rất nhạy cảm phải ngăn lại hành vi không an phận của cô. Vậy mà hôm nay vẫn không có hiện tượng cũ. Diệp Tri Thu càng thêm buồn bả. Chỉ có vài ngón tay của anh nắm lấy tay cô giật giật nhẹ nhàng.
Một lát sau, ngực anh phập phồng rất nhiều. Hơi thở gấp gáp ngắt quãng từng cơn. Anh bắt đầu ho khan dữ dội. Anh phải bật người ngồi thẳng mong kiềm chế được cơn ho. Tuy nhiên, chúng không bị kiềm hãm mà càng lúc càng mạnh mẽ hơn. Diệp Tri Thu cuống quýt khi thấy trong những kẻ hở của bàn tay anh che miệng rỉ ra những tia máu.
Cô cố gắng gọi tên anh, lay người anh nhè nhẹ. Tuy đang rất khó chịu trong người, nhưng Hoa Vân Phong chưa từng buông tay Diệp Tri Thu ra, mà ngược lại dường như càng nắm chặt hơn nữa. Có thật nhiều lời muốn nói với cô, anh đã cố gắng nhưng không còn đủ sức nữa. Chỉ có bàn tay nắm chặt thế này mong rằng có thể làm cho cô gái nhỏ bớt lo lắng.
Giằng co không bao lâu, bàn tay anh cũng không còn sức lực nữa, tay anh buông thỏng xuống ghế. Con tim Diệp Tri Thu dường như chết lặng. Cô không muốn anh xảy ra chuyện không may, cô không muốn...
-----------------
Hoa Vân Phong được đưa đến bệnh viện, hiện đang cấp cứu.
Diệp Tri Thu ngồi trên băng ghế dài ngoài phòng cấp cứu. Cô biết hôm nay là ngày anh phẫu thuật ghép tim. Vậy mà còn xảy ra nhiều chuyện như vậy... liệu có nhiều nguy hiểm không? Một bàn tay cô bám chặt vào thành ghế, từng móng tay như muốn cắm thật sâu vào nó đến nỗi trắng bệch. Một bàn tay còn lại cô cầm chặt mặt dây chuyền anh đã chính tay đeo vào cổ của cô, cô biết đó là tín vật tình yêu của mình và anh chứ không phải một cô gái nào khác. Cô đem nó đặt lên tim mình, ghì thật chặt như đang nguyện cầu rằng hãy để cô chia sẻ bệnh tình cùng anh, chỉ cần anh bình an vô sự, cô nguyện ý đánh đổi tất cả, kể cả sinh mệnh của mình. Khi nhìn anh khó chịu nhíu mi một chút, trái tim cô cũng như ai cào ai xé, chứ đừng nói chi hiện tại người cô yêu nằm bất động trong phòng cấp cứu.
Mọi người cũng đã được báo tin đến nơi. Vọt đến đầu tiên là Phùng Kiến Quân, anh lỗ mãng chất vấn Diệp Tri Thu:
- Rốt cuộc cô đã làm gì Phong ca nữa hả? Đúng là... đúng là, trời ơi, tôi hối hận ngày xưa không để cho họ Lam kia giết chết cô... Cô đã giết Phong ca một lần, đáng lẽ ra không nên để cô bên cạnh anh ấy nữa...
Trong đám người, có người bình tĩnh, cũng có người mới nghe chuyện này lần đầu, đều lấy làm lạ lẫm. Hà Thúy Bình kéo áo Phùng Kiến Quân hỏi:
- Cái gì? Ai giết ai?
Diệp Tri Thu cũng ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Phùng Kiến Quân. Anh cũng vừa liếc sang thấy cảnh tượng này, trực tiếp xoay ngươi qua nơi khác, cố không nhìn vào đôi mắt ấy. Anh không nói, nhưng có một người khác đến sau đã nói thay:
- Ba năm trước, vào cái giai đoạn hai người yêu nhau thắm thiết, mà hiện tại cô đã nhẫn tâm quên đi, đột nhiên không biết vì lý do gì, Vân Phong bất ngờ bị cô đâm cho một nhát dao vào ngực phải. Tim người thường ở bên trái, còn của Vân Phong thì nằm bên phải. Vật nhọn đó còn cố tình xoáy sâu và trở qua trở lại vài vòng làm van tim tổn thương rất nặng, cộng với thời gian phát hiện chậm trễ mà suýt chút nữa mất mạng. Muốn duy trì tính mạng phải dùng van nhân tạo. Thời gian qua cậu ấy không chịu ngừng nghỉ mà vùi đầu vào công việc đã làm trái tim dần suy yếu. Đến nay thì hậu quả đã khôn lường chỉ còn cách ghép tim. Chưa hết, những người bất nhân bất nghĩa với cậu ấy mà cậu ấy chưa từng ghi hận. Nghe người ta cần gan cấy ghép thì không quản bản thân đang mang bệnh trong người mà cho đi một lá gan. Sức khỏe suy yếu cực hạn rồi. Hôm nay còn uống cả rượu mạnh... thật sự đáng lo...
Người nói nhìn lên trần nhà và thở dài. Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh như an ủi.
Người anh em thân thiết của anh giờ này đang nằm trong kia, vậy mà anh chỉ ngồi đây bất lực. Hỏi ai không thương tâm?
Bạch Thiệu Đông hít một hơi thật sâu, cố bình tĩnh lại bản thân. Hiện giờ anh không thể cầm lại dao mổ, cũng như hoạt động tay chân đều rất khó khăn. Tô Uyển Thanh hàng ngày bên cạnh chăm sóc anh, khoảng cách giữa hai người giờ chẳng còn chướng ngại nào cả. Không bàn cãi gì khi thấy họ đi cùng nhau hòa hợp như vậy, họ đã là một đôi.
Phùng Kiến Quân tức giận đến độ tay chân còn run rẩy. Hà Thúy Bình phải đưa tay đỡ tường mới mong đứng vững. Còn người đáng lẽ ra phải rất nhiều cảm xúc lại cứ như chẳng có gì xảy ra. Cô ngồi xuống ghế và an tĩnh lạ thường. Ai biết cô đang nghĩ cái gì, chỉ là nhìn gương mặt cô như một pho tượng, trắng bệch và đôi mắt lúng liếng ấy đã dại ra đáng thương. Không có lay động mà nước mắt cứ tự nhiên mà rớt xuống thành hàng dài nối nhau mãi không chịu ngừng. Khóc thành tiếng sẽ làm con người thoải mái hơn, nhưng khóc thầm lặng chính là nỗi giằng xé tâm can, thấm thía nỗi đâu đến từng tế bào như ai giày ai xéo.
Nhìn thoáng qua, Phùng Kiến Quân lại nghiến răng nghiến lợi nói:
- Phong ca không cho tôi nhắc đến chuyện này. Phong ca vì cô làm biết bao nhiêu chuyện... thật sự không biết bắt đầu từ đâu và kể thế nào cho hết... Đôi mắt, đôi mắt kia chính là do Phong ca ban cho...
Môi anh run run, nói tiếp:
- Giữ gìn cho tốt...
Một thằng đàn ông lăn lộn trong đám du côn, như đã chai lì với những biến đổi quanh mình. Ngày thường có hơi xốc nổi nhưng cũng chỉ như là hành vi "làm nũng làm nịu" của đứa em nhỏ bên cạnh Phong ca của anh. Anh xem thường nước mắt, nhất là nước mắt của đàn ông, vậy mà hôm nay anh đã khóc. Anh gục đầu vào vai của Cao Phi Phi mà khóc nức nở như một đứa trẻ.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, mọi người vẫn giữ nguyên tư thế như lúc ban đầu, như là họ mất đi cảm giác mỏi mệt. Ngay lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra. Bạn thân Bạch Thiệu Đông được chỉ định chủ trì ca bệnh của Hoa Vân Phong cũng bước ra. Tháo khẩu trang, nhìn qua những gương mặt lo lắng sợ hãi hiện giờ, anh chậm chạp không biết thế nào mở miệng. Nhìn qua Bạch Thiệu Đông thấy anh ta gật đầu bảo cứ nói thẳng. Anh rốt cuộc vẫn nói:
- Tình trạng không mấy khả quan, bệnh nhân vừa trải qua cấp cứu vì nhồi máu cơ tim cấp. Hiện thời cơ thể rất suy yếu. Từ 24 - 48 giờ sau có thể xuất hiện sốt cao. Hiện tại đã được chuyển trực tiếp sang phòng chăm sóc đặc biệt, hạn chế thân nhân vào thăm.
Nói xong, anh gật đầu chào rồi rời đi. Có tiếng khóc thút thít, tiếng vỗ ngực thình thịch của Hà Thúy Bình...
Trong khi mọi người đổ dồn về hướng bác sĩ để hỏi han, chỉ có Diệp Tri Thu vẫn ngồi đó. Mắt cô nhắm lại, đã không còn khóc nữa...
Cánh cửa thang máy đằng xa lại "tính tang" vang lên hồi dài, bước ra là Mộc Thư Lê cùng với Lục Huyền Cầm. Hai người hối hả hướng về đây.
Nhìn nét mặt trầm trọng của mọi người, Mộc Thư Lê hiểu rõ vấn đề mà không cần phải hỏi. Mặc dù trong lòng rất không thoải mái, nhưng anh vẫn nhớ đến nhiệm vụ mà Hoa Vân Phong đã giao phó.
Cũng đúng thôi, vị luật sư này luôn suy xét thầm lặng nhưng thấu đáo tất cả. Anh không phải bác sĩ, càng không phải thần tiên, anh có vội vả xông vào gặp Hoa Vân Phong ngay cũng có ích gì. Trong đám anh em, Mộc Thư Lê là người ít biểu lộ tình cảm nhất, nhưng cũng là người kính trọng Hoa Vân Phong nhất. Lòng dạ như thế nào thì đã có trời đất chứng minh, không cần phải nói ra.
Anh như một con người gỗ vô giác đến bên cạnh Diệp Tri Thu. Ngồi xuống ghế, tỉ mỉ rút từ cặp da ra một xấp tài liệu gì đó, anh nói bằng giọng khô khốc:
- Ký tên!
Diệp Tri Thu chậm rãi mở mắt ra, cô đưa tầm nhìn nhìn thoáng qua hai chữ "DI CHÚC", đột nhiên cô bật cười, nói bằng giọng mất tiếng:
- Thật hay, anh lại tự cho mình là đúng...
Cô nói đến đó thì đột nhiên đưa tay hất mạnh vào xấp hồ sơ. Mộc Thư Lê không phòng bị nên xấp giấy tờ đã bị hất văng ra ngoài, rơi vãi khắp nơi. Diệp Tri Thu xô đẩy mọi người chạy đến trước cửa phòng đập mạnh, miệng không ngừng hô to:
- Vân Phong, anh ra đây cho em. Chính miệng anh nói sẽ không bao giờ rời bỏ em, giờ anh định thất hứa? Anh vẫn bình an mà lại đưa đến cái quái quỷ này bảo em ký tên. Em nói anh biết, nếu như anh dám bỏ em mà đi, em không sợ đuổi theo không kịp. Đời này Diệp Tri Thu nợ anh nhiều như vậy, kiếp sau anh cũng đừng mong trốn thoát..
Cô nàng ngã quỵ ngay sau đó. Vì bi thương, vì mệt mỏi cô đã ngất đi mất rồi!
...................
Khi Diệp Tri Thu mở mắt tỉnh lại, nhìn lên trần nhà màu trắng, cô mới bàng hoàng như vừa trải qua những biến cố hãi hùng.
Cô xốc chăn ngồi dậy, chân trần chạy ra phía ngoài. Vừa thấy một y tá đi ngang qua, cô vội hỏi:
- Xin cho hỏi người tên Hoa Vân Phong đang ở phòng bệnh nào?
Cô y tá nhìn cô hơi lâu, rốt cuộc cũng mở miệng nói:
- Bệnh nhân vẫn chưa tỉnh lại, hiện tại cô có vào cũng không làm gì được. Nhưng mà anh ấy mặc dù hôn mê vẫn luôn miệng gọi tên "TRI THU" gì đó...
Diệp Tri Thu sốt ruột nói hơi lớn tiếng:
- Cô mau nói tôi biết ở đâu!
Cô y tá chỉ phương hướng, Diệp Tri Thu dễ dàng tìm đến được phòng bệnh đặc biệt kia. Hiện tại muốn vào cũng phải thông qua sự đồng ý của bác sĩ.
Bác sĩ chủ trị mới vừa bước ra, cô yêu cầu vào trong và được đồng ý.
Diệp Tri Thu bước vào rất nhẹ nhàng như sợ làm ồn đến giấc ngủ ngon của anh. Từ khi ngất đi đến giờ anh chưa từng thoát khỏi tình trạng hôn mê. Mơ mơ màng màng gọi tên cô mà thôi.
Diệp Tri Thu ngồi xuống ghế bên cạnh anh. cô rất muốn nắm lấy tay anh nhưng không biết đụng chạm vào đâu để không làm anh đau. Trên tay cắm rất nhiều ống dẫn. Trên mặt cũng bị che khuất bởi cái ống tiếp hơi, rồi kể cả trên ngực nữa... Tim cô sinh đau, chỉ biết ngồi đấy nhìn anh mà thôi.
Tiếng động duy nhất phát ra từ mấy loại máy móc kế bên. Phòng bệnh yên lặng lắm, rộng lớn lắm làm cho Diệp Tri Thu càng thấy trống vắng. Cô nâng tay nhè nhẹ khẽ vuốt đôi lông mày của anh. Đau lòng khi nhìn hốc mắt càng lõm sâu của anh như một hố đen vô tận cuống trôi cô vào trong đấy. Nơi đây từng có một đôi mắt tinh anh, vậy mà hiện tại chẳng có gì. Là tại ai? Không phải lỗi của cô, tuy nhiên đó là vì cô. Cô không biết cô và anh đã từng có dây dưa tình cảm ở những kiếp trước không. Chỉ biết hôm nay anh và cô gặp được nhau rồi yêu nhau là duyên phận lớn cỡ nào. Cô không hiểu anh nợ cô cái gì mà hiện tại phải vì cô mà chịu lắm đau thương. Nhân sinh vốn không tươi sáng lại trở nên càng u ám...
Diệp Tri Thu nhìn thấy đôi môi dưới máy cấp dưỡng khí đang run run. Cô cất tiếng gọi:
- Vân Phong, là em, Tri Thu của anh đây. Anh tỉnh lại rồi sao?
Hoa Vân Phong giật giật mấy ngón tay. Cô đã vội vã xoa nhẹ vào nó, ngón tay trỏ táy máy trong lòng bàn tay anh cố gắng gọi anh tỉnh lại.
Hoa Vân Phong nhướng mí mắt, nhưng không nâng lên được. Dường như biết cô ở bên cạnh, anh đưa tay định tháo trợ khí. Diệp Tri Thu không dám tự ý làm theo. Cô với tay nhấn vào chuông báo động. Chẳng mấy chốc, bác sĩ y tá kéo nhau vào. Sau một lúc bận rộn, bác sĩ nói:
- Cô có thể nói chuyện với bệnh nhân. Nhưng phải chú ý, nếu bệnh nhân có dấu hiệu mệt mỏi thì bảo anh ta nghỉ ngơi, không được cố sức. Có tình huống bất thường hãy nhấn chuông gọi!
Bọn người lục tục rời đi. Diệp Tri Thu ngồi lại bên giường. Hơi nóng trên người anh vẫn còn nhiều lắm, mới hạ sốt nên còn yếu sức, anh đưa bàn tay cố vươn về phía cô, cô nắm tay anh áp vào mặt mình. Hoa Vân Phong nói:
- Không khóc!
Diệp Tri Thu gật đầu:
- Ừm, em không có khóc.
Anh mỉm cười:
- Vậy thì tốt. Anh yên tâm!
Đáng lẽ ra cô không muốn anh nói yên tâm. Yên tâm để lại cô một mình rồi ra đi hay sao? Đáng lẽ ra cô còn định tính sổ với anh chuyện tờ di chúc vớ vẩn kia. Tuy vậy, cô đã không làm gì hết. Dường như mọi thứ vẫn ổn và chưa có điều gì phát sinh cả. Cô nhẹ nhàng nói với anh:
- Anh muốn em trở thành người cứng cỏi mạnh mẽ hay có bản lĩnh gì... em đều thuận ý anh. Em không bướng bỉnh, không nông nổi và chỉ biết khóc nhè nữa. Những gì anh chưa hoàn thành, em sẽ hoàn thành giúp anh. Được rồi chứ?
Điều này Hoa Vân Phong luôn muốn đạt được. Nhưng nay nghe cô bình tĩnh nói như vậy, trong lòng lại có tư vị rất lạ. Đáng lẽ anh nên vui, cớ sao vui không nổi...
..................
Hôm sau, Hoa Vân Phong được đưa sang phòng chăm sóc đặc biệt. Bác sĩ cho biết, thời gian tốt nhất để phẫu thuật bị bỏ lỡ, cùng với sự xuống dốc trầm trọng về sức khỏe đã làm tỷ lệ thành công không mấy khả quan.
Diệp Tri Thu ngược lại vô cùng bình tĩnh. Mọi người cũng không ngờ tới thái độ này của cô. Có người còn tưởng rằng tình cảm của cô đã thay đổi. Hàng ngày cô cứ ở mãi trong công ty, làm việc đến tận tối mịt mới về. Nói chuyện với Hoa Vân Phong cũng không nũng nịu ướt át nữa. Dạo này cô thích ra lệnh cho anh hơn. Ví dự như anh là người thích sạch sẽ, ngày nào cũng bị bắt nằm bất động trên giường cũng nhất quyết đến buổi là phải tắm rửa. Diệp Tri Thu không cho anh xuống giường, cô nói:
- Anh không tắm một hôm cũng đâu có chết đâu hà.
Anh đương nhiên không chịu, vẫn cố gắng ngồi dậy. Hết cách, cô đành thoả hiệp:
- Thôi được rồi, đợi em giúp anh.
Mới hoạt động một chút mà anh đã cảm thấy hơi mệt, ngừng một chút, anh nói:
- Giúp thì... hay là em hãy gọi hộ lý đi.
Diệp Tri Thu vừa chuẩn bị nước lau người cho anh, vừa liếc xéo anh và nói:
- Vậy thì xem em như hộ lý. Tắm xong trả tiền. Em sẽ lấy mắc một chút phạt anh tội kén cá chọn canh!
Hoa Vân Phong bị cô chọc cười. Anh nói:
- Tố chất kinh doanh của em có hơn anh chứ không kém đâu.
Cô bĩu môi:
- Biết vậy thì tốt. Ngoan ngoãn nằm yên để em thí nghiệm coi...
Nói vậy chứ động tác cô nhẹ nhàng lắm. Cô cũng biết anh gắng gượng, mặt ngoài không nói ra, trong người vẫn luôn phải chống chọi với bệnh tật gian khổ biết chừng nào.
...............
Một hôm đẹp trời nọ, bỗng nhiên tinh thần Hoa Vân Phong tốt hơn hẳn. Mấy ngày nay anh rất yếu, nhưng không hiểu sao hôm nay sắc mặt có cải biến lớn. Lúc Diệp Tri Thu đến thì đã thấy anh không mặc áo bệnh nhân, thay vào bộ áo sơmi trắng quần tây lịch sự. Cô không hiểu vì sao như vậy, cô bước đến gần, đứng phía sau anh. Anh nghe tiếng bước chân của cô thì chủ động quay đầu lại, anh giải đáp thắc mắc đó ngay mà không cần cô hỏi:
- Tối nay anh muốn đến nơi mà chúng ta cùng ngắm sao đêm hôm trước. Nghe nói tối nay có sao băng, anh muốn một điều ước!
Diệp Tri Thu lấy áo ngoài khoác thêm cho anh rồi nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh mà nói:
- Được thôi, chúng ta cùng ngắm sao băng, em cũng muốn một điều ước.
Hai người cùng nhau đến nơi ngoại ô vắng vẻ đó. Họ ngồi tựa đầu vào nhau. Giờ phút này Diệp Tri Thu lại là chỗ dựa cho Hoa Vân Phong. Ngồi càng lâu cô càng cảm nhận anh đang rất gắng sức duy trì tư thế. Tuy vậy, anh nói chuyện nhiều hơn hẳn:
- Anh vẫn còn nhớ như in ngày mà hai chúng ta gặp nhau ở thành phố Đ. Từ xa anh đã nghe thấy tiếng xe cùng với tiếng hát của em rồi. Nhưng không hiểu sao anh vẫn tránh không khỏi bị em đụng trúng. Có lẽ duyên phận là như vậy...
- Từ lần đó anh đã biết mình rung động. Vậy mà suốt thời gian dài anh không dám nhận tình cảm đó. Anh lừa em, dối luôn cả bản thân mình. Trong đời anh đã từng có rất nhiều, mất đi cũng rất nhiều... thà rằng anh và em cứ là bạn, chúng ta không là gì của nhau thì may ra nếu ông trời có muốn thu hồi thứ gì của anh nữa... cũng không phải là em. Em và anh cứ song song như vậy, không có tiếp điểm thì không có phân ly...
- Thời gian em không có bên cạnh anh thật sự là những chuỗi ngày đen tối nhất trong đời anh. Anh nhớ em, nhớ đến từng hơi thở, từng tiếng nói tiếng cười... không lúc nào không nghĩ đến. Biết người yêu ở gần trong gang tấc mà không có cách nào đến gần... khó chịu vô cùng...
- Có một chuyện anh vẫn chưa từng kể với em, thực ra chúng ta đã quen nhau từ rất lâu rất lâu. Lần ở thành phố Đ chưa phải là lần đầu tiên. Khi đó anh phát hiện một đứa trẻ lạc người thân mà khóc rất nhiều, anh định dỗ dành nhưng khi gặp anh nó lại càng khóc thương tâm hơn. Không có cách nào anh chỉ biết đứng cách xa nó một chút vì nghĩ rằng bộ dạng của mình làm nó sợ. Ai ngờ một hồi nó nín khóc, đi về phía anh rồi chủ động nắm lấy bàn tay anh mà hỏi: "Anh có đau không?".
Lần đó Diệp Tri Thu đương nhiên không nhớ ra. Bởi vì khi ấy cô chỉ mới hơn 3 tuổi. Cô theo dì và chú Trần về quê hương của dì thăm lại họ hàng. Đó là một miền quê xa xôi, hoàn cảnh khó khăn hơn ở thành phố rất nhiều, nhưng không khí thì mát mẻ tinh khôi, đặc biệt còn có nhiều thứ lạ mắt mà cô chưa từng thấy qua. Một lần nọ, chẳng hiểu sao cô đi lạc đường, khi nhận ra thì chẳng thấy dì Trần bên cạnh nữa. Lúc đang chơi vơi không biết dì Trần ở đâu, bỗng nhiên có một anh trai cao gầy hỏi han cô đủ điều. Tiếng nói thân thiện của anh làm cho cô bé quên khóc. Tuy vậy, ngay sau khi ngẩn đầu thấy gương mặt anh, không hiểu sao cô còn khóc dữ hơn nữa. Thực sự cô không phải sợ hãi khi thấy hai hốc mắt tối tăm kia, mà là cô cảm thấy như vậy nhất định sẽ rất đau. Vì thế cô đã chủ động nắm tay anh an ủi, hỏi anh có đau không ngay sau đó...
Cả Hoa Vân Phong cũng không biết rằng đó là lần thứ hai họ gặp nhau. Còn lần đầu tiên chính là lúc cô bé được sinh ra trong bệnh viện, vì sức khỏe yếu ớt và thiếu hơi ấm của mẹ nên được đưa vào lồng ấp. Duyên nợ của hai bạn trẻ cũng bắt đầu từ rất sớm, chỉ là do ông trời sắp đặt, không ai có thể ngờ trước được!
Suốt cả quá trình, Hoa Vân Phong nói thật nhiều còn Diệp Tri Thu chỉ biết ngồi yên lắng nghe. Chưa bao giờ cô ở bên cạnh anh mà lại ngoan ngoãn như vậy. Cô ước gì giây phút này ngừng lại, dự cảm chẳng lành trong lòng không bao giờ có cơ hội trở thành sự thật.
Anh nói chuyện càng lúc càng mất tiếng, lát sau chỉ nghe thấy vài tiếng thều thào, anh rất mệt rồi phải không?
Diệp Tri Thu bỗng nhiên nhẹ nhàng gọi anh:
- Vân Phong, anh xem... sao băng xuất hiện rồi. Thật sáng... thật nhiều... Cùng em ước nguyện đi!
Nói xong, cô thật thành tâm nguyện cầu một điều ước. Cô quay sang nhìn anh thì thấy đôi mắt anh nhắm nghiền, cơ thể không động đậy nữa. Hốt hoảng, cô vội vã gọi:
- Vân Phong, đừng doạ em, anh không thể...
Hoa Vân Phong chậm rãi mở mắt, anh hồi nắm tay cô, nói:
- Ngốc à, lừa em thôi, anh không sao.
Còn mạnh miệng như vậy? Rõ ràng lúc nãy anh đã ngừng thở trong một khoảng thời gian kìa. Đây là dấu hiệu chẳng lành rồi. Diệp Tri Thu cảm thấy sống lưng dâng lên một luồng hơi lạnh, cô cứ nhìn anh thật sâu mà không nói. Hoa Vân Phong ngược lại bình thản hơn nhiều, anh thì thầm:
- Có lẽ nãy giờ anh nói chuyện hơi nhiều. Bỗng nhiên cảm thấy mệt quá, anh muốn nghỉ ngơi một hồi... À, có phải quanh đây được mở rất nhiều đèn sáng hay không?
Diệp Tri Thu gật đầu, đáp:
- Đúng vậy, anh không nhắc em cũng không để ý.
Hoa Vân Phong mỉm cười:
- Khi hồn lìa khỏi xác thì có thể nhìn thấy em rồi. Anh cho mở thật nhiều đèn để được nhìn em rõ hơn. Điều này khi còn sống thì không bao giờ có thể thực hiện được, nhưng chỉ cần...
Sau đó là một tràng ho khan mãi không ngừng. Diệp Tri Thu ngồi bên cạnh vỗ lưng vuốt ngực cho anh. Những giọt nước mắt lúc này không biết trốn đi đâu, đôi mắt khô ráo, nét mặt chỉ có quan tâm, lo lắng. Dường như mọi sự chú ý đều đổ dồn vào để nhìn anh thật sâu, đã quên làm thế nào để ép nước mắt rơi xuống rồi.
Hoa Vân Phong ho nhiều như vậy xong cả người giống như trút hết sức lực. Anh buông thõng cả người mình dựa vào gốc cây sau lưng mà thở ngắt quãng khó khăn.
Giờ phút cuối cùng trong cuộc đời thường làm cho người ta sợ hãi cùng không đành lòng. Bàn tay run run nắm chặt tay người yêu không muốn xa rời. Đôi môi mấp máy, tiếng nói trầm đục không trọn vẹn:
- Hãy sống cho tốt. Em hãy nhớ bản thân mình không nợ anh cái hết. Yêu, không có nhiều hay ít, chỉ có yêu hay không yêu mà thôi. Anh yêu em không hối tiếc, chỉ tiếc đời này quá ngắn ngủi, không đi với em đến hết con đường. Anh sẽ luôn dõi theo em, sẽ có người khác thay anh cùng đi quãng đường còn lại với em...
Diệp Tri Thu nhìn chằm chằm đôi môi anh. Cô chỉ thấy chúng đóng mở chứ hoàn toàn nghe không lọt lời nào anh nói. Lỗ tai cô chỉ nghe tiếng ù ù bi thương của gió đêm gào thét. Chúng đang khóc thương cho mối tình dỡ dang ly biệt sao?
Cơ thể người yêu tựa vào lòng cô mềm nhũng như ngủ say. Đôi mắt nhắm chặt cùng đôi môi tái nhợt. Lúc này cô mới như bừng tỉnh. Cô gọi anh trong tiếng nấc nghẹn ngào. Nước mắt mới như cơn lũ vỡ đê rơi xuống không ngừng... Em không mạnh mẽ, em không có nghị lực sống tiếp nếu thiếu anh trong đời, em không cần anh vì em xây dựng tương lai, em chỉ cần mỗi ngày mở mắt ra đều thấy anh bên cạnh. Em vẫn ỷ lại vào anh. Không có anh em làm sao sống được vì con tim đã đi theo anh mất rồi.
..........
Hoa Vân Phong được đưa đến bệnh viện ngay lập tức, các bác sĩ cũng đã sẵn sàng làm nhiệm vụ.
Sau một hồi như vật lộn giữa ranh giới của sự sống và cái chết, mọi chuyện vẫn chưa biết đi về đâu thì có y tá hối hả chạy ra chạy vào bận rộn.
Mọi người đều biết nội tạng cấy ghép khan hiếm, lần này phải mạo hiểm phẫu thuật mới có cơ may cứu sống bệnh nhân. Bác sĩ vẫn không thể xác định được con số phần trăm chính xác của tỷ lệ thành công.
Tình hình ngột ngạt căng thẳng vô cùng, đến tiếng chuông điện thoại vang lên làm cho mọi người giật thót tim. Điện thoại của Mộc Thư Lê, anh nhận máy:
- Alô!
Bên kia nói chuyện gấp gáp, trong không gian yên tĩnh này có thể nghe được nội dung cuộc đối thoại:
- Xe chuyển nội tạng để cấy ghép xảy ra vấn đề. Trên đường đột nhiên nổ tung, hiện tại chưa biết rõ tình huống.
Báo cáo của thám tử không thể sai lầm. Mạng sống của Hoa Vân Phong phụ thuộc vào chuyến xe này. Chưa hết, chịu trách nhiệm đi theo hộ tống chính là Phùng Kiến Quân. Hiện tại chiếc xe nổ tung, nói vậy.... mạng người khó mà bảo toàn!
Chuyện này chưa qua, chuyện khác lại đến. Lòng người lo lắng không yên, toàn bộ không khí nơi đây dường như đang chìm xuống một áp suất thấp vô hạn.
Trong phòng phẫu thuật, chuyển biến của bệnh nhân đã rất tồi tệ. Và rồi kết quả chẳng ai muốn đã xảy ra. Bác sĩ tuyên bố:
- Tử vong vào lúc 4 giờ 20 phút rạng sáng ngày 17 tháng 2 năm 201x.
Không gian tiêu điều ảm đạm. Ngoài trời, nơi cuối chân mây còn mang màu tang tốc. Từng cánh vạc kêu thê thiết như oán như than cho vòng đời ngắn ngủi, như khóc thương cho chuyện tình vốn dĩ đẹp như mơ giờ chỉ còn là sương khói lạnh lùng băng giá. Con tim đã chết theo người tình chung mất rồi!
Một kẻ ra đi, một kẻ chờ
Lặng khóc đau thương, sầu ly biệt
Duyên mình xin hẹn kiếp lai sinh!
Thời gian phẫu thuật của Hoa Vân Phong được xác nhận vào thứ 2 tuần sau, nói vậy là còn đúng 3 ngày nữa. Diệp Tri Thu hàng ngày cứ bám lấy anh, dự án thiết kế gì đó cô đều không quan tâm đến. Chỉ là tận lực giúp anh xử lý rất nhiều công vụ quan trọng lớn nhỏ của công ty. Cô dần làm quen với những loại báo cáo chỉ dành riêng cho ngài chủ tịch này phê duyệt. Thế nhưng cô cũng nhiều lần nói với anh rằng:
- Em chỉ giúp đỡ anh giai đoạn này thôi nha. Anh không được lười biếng giao luôn cho em à. Đến khi anh khỏe lại thì em sẽ lui về thân phận nhân viên nhỏ bé của em. Làm công ăn lương khỏe hơn nhiều, đỡ phải phiền não á. Nhớ đó nha!
Cô dọn đồ đạc cần thiết của mình vào ở luôn trong phòng bệnh của anh. Phòng bệnh rất rộng lớn và đầy đủ tiện nghi, ngoại trừ các loại máy móc đặc thù ra thì cũng khá thoải mái. Cô sợ anh không đồng ý nên nói ra lý do rất thuyết phục:
- Nếu anh không cho em dọn vào đây thì em phải chạy tới chạy lui giữa công ty, bệnh viện và nhà của chúng ta. Mệt chết đi!
Thương cô, Hoa Vân Phong cũng phải đồng ý.
Tối đêm đó, Diệp Tri Thu và Hoa Vân Phong thực hiện một "phi vụ đặc biệt", đó là trốn viện ra ngoài.
Hôm trước có người đến tìm, bảo rằng phải gặp bằng được Hoa Vân Phong, lúc ấy cũng có Diệp Tri Thu ở đó. Cô nghe cuộc đối thoại của họ, thì ra người này là chủ nhiệm của một trung tâm từ thiện. Hay nói đúng hơn chính người yêu của cô mới là người lập ra trung tâm này.
Chủ nhiệm từ tốn nói chuyện:
- Lần này chú đến là muốn chuyển lời mời của mấy đứa nhỏ đến cháu. Cháu nhất định phải đến tham dự buổi tiệc này mới được. Chú đã cố gắng từ chối nhưng chúng không chịu, đòi đến bệnh viện chúc mừng sinh nhật cháu nữa. Chú hết cách rồi. Biết cháu bị bệnh, chú chỉ còn cách tổ chức sớm một chút để cháu còn chung vui với gia đình.
Suốt cả quá trình từ khi vào đây đến giờ ông chủ nhiệm này cứ liếc nhìn Diệp Tri Thu. Cô cũng cảm thấy lạ, nhưng không có nói ra thắc mắc. Cô có vài câu chào hỏi và nhìn ông với ánh mắt thân thiện vậy thôi chứ hoàn toàn không biết người này là ai.
Hoa Vân Phong cười đáp:
- Chú cũng chuyển lời đến bọn nhỏ là cháu vẫn khỏe, không cần đến thăm... Ngày đó cháu sẽ đến!
Được lời hứa này của anh thì ông chú yên tâm thở phào một cái. Cả tuần này liên hệ với Hoa Vân Phong không được ông còn tưởng anh xảy ra chuyện gì. Chuyện Hoa Vân Phong vào đây chờ phẫu thuật vẫn được giữ kín. Người bên ngoài không hiểu được tầm quan trọng của vấn đề này đâu, một người đứng đầu công ty dù gì nhất cử nhất động cũng có thể bị phanh phui bàn tán, hoặc giả bọn chống đối muốn lợi dụng thời cơ thì quả thật không ổn.
Ông chú đáng lẽ ra nên rời đi sau khi hoàn thành nhiệm vụ bọn nhỏ "giao phó", không hiểu sao ông vẫn chần chừ chưa đi. Dường như hiểu ý, Hoa Vân Phong nói với ông:
- Chú Hải thứ lỗi, Tri Thu không nhớ ra chú đâu, cho nên mới không thân thiết như trước.
Chú Hải kinh ngạc rất nhiều, chú vội nói:
- Chuyện là thế nào? Sao có thể như vậy? Ba năm không tung tích, giờ gặp lại nói quên là quên mất vậy sao?
Nhìn thoáng qua Diệp Tri Thu, cô lắc đầu, vẻ mặt thật sự là không còn nhớ ra chú rồi. Chú Hải thở dài, càng không thể nào tin vào sự thật khi nghe Hoa Vân Phong nói ra nguyên do.
Chú Hải lo lắng hỏi:
- Rồi làm thế nào tìm được người đã thôi miên?
Hoa Vân Phong đáp:
- Có một chút tung tích, còn cần một quãng thời gian điều tra nữa.
Chú Hải lại lắc đầu thở dài, Diệp Tri Thu cũng phiền não lắm, nhưng còn cách nào khác, cô thật tình không nhớ ra được tí nào. Nếu là mất trí nhớ thì còn có thể khôi phục, thôi miên à, khó hơn đấy! Nó giống như một loại bùa chú, muốn cởi bỏ phải cần đến người đã gây ra chúng.
--------------
Bệnh viện buổi tối yên tĩnh lắm, nhất là các phòng đặc biệt như thế này, hầu như tách biệt với thế giới bên ngoài vậy, thích hợp an dưỡng.
Có hai bóng đen đi về phía cửa chính. Việc xuất nhập đối với Diệp Tri Thu thì không thành vấn đề, còn Hoa Vân Phong không dễ dàng ra khỏi đây. Tình trạng của anh không ổn định, lúc bình thường có thể vui vẻ nói cười, nhưng bất kỳ lúc nào cũng có thể lên cơn đau tim mà dẫn đến đột quỵ. Bác sĩ riêng căn dặn trăm ngàn lần không được tùy tiện ra ngoài để tránh rủi ro có thể xảy ra, trong mấy ngày đợi phẫu thuật, anh phải giữ được sức khỏe và tinh thần tốt nhất, nếu không tỷ lệ thành công sẽ giảm sút.
Tưởng rằng cuồn êm, ai ngờ lúc sắp an toàn ra ngoài thì một tiếng gọi làm họ phải giật mình:
- Êh, đi đâu vậy, coi bộ vui à!
Diệp Tri Thu không dám buông tay Hoa Vân Phong ra, chỉ là quay sang đưa ngón trỏ lên miệng "xụyt" một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Ông đừng làm ồn chứ! Giờ này ông nên đi ngủ đi.
Ông lão cười hề hề:
- Cho lão đi với, ở trong này buồn quá!
Hoa Vân Phong mới nói:
- Buồn thì đi chung đi.
Diệp Tri Thu không tin nhìn anh, anh chỉ mỉm cười gật đầu. Dù không hiểu anh muốn làm gì, nhưng cô vẫn phối hợp:
- Rồi, đi chung!
Nếu không cho đi, ông lão này rất có khả năng làm cả bệnh viện biết âm mưu của họ. Kết cấu bệnh viện đặc thù, khu VIP dành riêng cho những nhân vật lớn có riêng một lối đi không cần qua cầu thang máy chung. Nó giống như một khu đặc biệt bí mật, chức năng cũng khá quan trọng là có thể tránh tai mắt của bọn săn ảnh chẳng hạn.
Ba người cùng nhau lên xe. Ông lão hí hửng ngồi ngoài trước với tài xế, ông lão thật hiểu lòng người khi cho hai đứa trẻ có không gian riêng mà không tranh giành ngồi ghế sau... Lão còn luôn miệng khoe công trạng đủ thứ.
Ai biết đâu trên đường xe chạy rất êm, ngủ cũng thoải mái, khi mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên chiếc giường êm ái. Ông lão chửi ầm lên:
- Hoa Vân Phong! Lão quyết tâm bám theo cậu cả đời! Hừ...
Hai đứa cháu trai của ông đưa gương mặt phóng đại sát mặt ông, chào hỏi:
- Ông nội, ông rốt cuộc chịu về nhà. Bọn cháu nhớ ông muốn chết!
Ông lão khì khì thổi hơi:
- Tụi bây nhớ tao? Nhớ tiền của tao thì có. Chúng bây đuổi tận giết tuyệt tới nỗi tao phải trốn trong bệnh viện không về nhà được. Hừ... thương yêu gì tao? Tiền, tao đem làm từ thiện cũng không cho chúng bây một xu!
Hai người cháu nhìn nhau một cái rồi xì cười:
- Vậy ông nội cứ từ từ ở trong này đi nhé, tận hưởng tuổi già trong căn phòng như cái củi sắt này đi. Để xem đến lúc ông buồn chết cũng phải lấy tiền đổi tự do thôi.
Hai người cùng nhau ra ngoài, bỏ lại ông lão ngồi một mình. Ông lão vốn dĩ đâu phải thân thích gì của họ mà yêu thương. Câu chuyện hôm trước ông lão kể với Hoa Vân Phong cũng không phải là hoàn toàn lừa dối. Ông có người vợ sau, người vợ này mang theo con của người khác đến chấp vá mối duyên thừa với ông. Cháu nội cũng là không cùng huyết thống. Đã xem như con cháu mình thì không có chuyện không yêu thương, nhưng ông chỉ biết cung cấp vật chất cho chúng, thử hỏi tình cảm không được vun bồi bao nhiêu thì làm sao có chuyện thiết tha với nhau được. Lúc ấy ông đang cố sức vượt qua giai đoạn đau thương khi người yêu mình ra đi mãi mãi còn hơi sức đâu mà biểu hiện tình cảm với bọn chúng. Từ đó thiếu vắng tình thương lại càng trầm trọng, mãi rồi thành thói quen chẳng ai để tâm đến ai, tình cảm nhạt phai dần từ đó.
------------
Ở trong xe, Diệp Tri Thu cứ cảm thấy không yên lòng, cô quay sang hỏi Hoa Vân Phong:
- Anh à, mình làm vậy có ác quá không?
Hoa Vân Phong đáp:
- Ai bảo ông ta dám lừa anh!
Diệp Tri Thu bật cười. Thì ra anh ám chỉ việc ông lão đã từng bịa chuyện nói dối anh hôm trước. Người này cũng mang thù ghê gớm. Cô bỗng hỏi một câu như vầy:
- Vậy... tại sao anh buông bỏ hận thù mà yêu em?
Vẻ mặt anh có hơi thay đổi, dường như không ngờ đến cô nàng sẽ hỏi như thế. Hoa Vân Phong vừa mừng vừa lo, anh hỏi cô:
- Em nhớ ra chuyện gì rồi?
Diệp Tri Thu giả giọng nghiêm túc:
- Nếu em nói, em nhớ ra tất cả...
Hoa Vân Phong không nói gì. Anh vòng tay ôm lấy cô thật chặt. Anh nói:
- Ra sao cũng được, chỉ cần em đừng rời xa anh là tốt rồi.
Anh biết cô nói dối, cô chưa nhớ ra. Mà cô cũng biết hành động đó của anh không chứng tỏ rằng anh sợ cô biết ra chuyện xưa. Chỉ là đơn thuần bày tỏ tình cảm của anh mà thôi. Cô đương nhiên chẳng thể nào tự nhớ ra được. Nhưng mà nhờ vào những lời nói cũng không phải quá chi tiết của dì Trần mà cô biết được. Cô có một linh cảm, nếu bản thân mình tự nhớ ra chuyện xưa, nhất định càng yêu anh hơn. Ngang trái của đời trước và những oán thù không nên đè nặng lên tình duyên đôi lứa. Cô cũng biết, càng yêu anh lại càng không thể ở bên anh. Một vách ngăn vô hình nào đó đã chia cắt hai người. Vì thế, nếu là quên thì quên đi, cô không muốn nhớ. Biết rằng một người nhớ một người quên thì sẽ vô cùng đau khổ. Nhưng mà không còn cách nào khác, cứ như vậy đi, rồi một ngày nào đó những kỷ niệm của anh và cô sẽ lại đong đầy.
Những giây phút như thế này cũng là kỷ niệm đấy thôi. Trong lòng Diệp Tri Thu vang lên tiếng nói: Vân Phong yêu quý của em, trong tình yêu của chúng ta, anh là người chịu thiệt thòi. Em sẽ dùng hết trái tim mình chỉ dành để yêu anh!
Diệp Tri Thu đắn đo một lúc rồi nói:
- Chuyện xưa em không nhớ ra... Em chỉ nghe dì Trần kể. Năm đó ba anh và mẹ của em đã yêu nhau tha thiết, lại bị ba em chia cắt... Nếu không... nếu không hai người họ đã là một đôi!
Hoa Vân Phong biết cô đa sầu đa cảm, nhất định đang cảm khái cho chuyện tình tan vỡ kia rồi, mặc dù bản thân mình không phải là người trong cuộc. Anh gõ nhẹ vào trán cô, nói:
- Ngốc à, nếu ba anh và mẹ em thành đôi, chẳng phải chúng ta sẽ là anh em ruột sao?
Diệp Tri Thu hết buồn thương, cô bật cười:
- Ha, đúng há, sao em không nghĩ ra vậy ta? Không được không được. Ích kỷ mà nói thì em không muốn như vậy. Nhưng mà...
Tiếng thắng xe đã ngăn lại câu nói của cô. Hoa Vân Phong nói:
- Cái đầu nhỏ của em suy nghĩ nhiều quá rồi? Đến nơi, chúng ta xuống đi.
--------------
Buổi tiệc sinh nhật của Hoa Vân Phong đáng lẽ ra Diệp Tri Thu dự định sẽ tổ chức trong bệnh viện. Nếu đến thời điểm đó có lẽ anh đã phẫu thuật xong. Giờ cũng rất tốt, có thể cùng anh ra ngoài vui chơi cùng những đứa trẻ. Thật vui!
Đến Trung tâm "Hy vọng" này Diệp Tri Thu mới biết sự đặc biệt của nó. Nơi đây chuyên chăm sóc những đứa trẻ có vấn đề về mắt. Có một vài đứa lớn sẽ biết cách chăm sóc những đứa nhỏ, chúng chung sống thật hòa hợp, như anh em một nhà, chưa bao giờ lớn tiếng tranh giành nhau thứ gì.
Diệp Tri Thu có hỏi Hoa Vân Phong:
- Nơi đây là hy vọng, vậy những đứa trẻ này có khả năng sáng mắt trở lại không?
Hoa Vân Phong đáp:
- Có nhiều đứa là bẩm sinh, di chứng vĩnh viễn. Hoặc cũng có đứa có thể khôi phục một phần.
Cô nhìn nét mặt anh lúc này, dường như có một luồng sáng chiếu rọi, mặc dù sắc mặt vẫn rất kém cỏi cho thấy sức khỏe có thể xấu đi bất cứ lúc nào của anh. Tuy vậy, giống như một niềm tin nào đó là bất diệt. Anh đặt niềm tin vào những mầm non tương lai, bọn chúng sẽ không bị số phận đánh ngã, hơn nữa phải vươn lên làm chủ số phận, giống như anh vậy - Diệp Tri Thu cũng tin tưởng điều đó.
Ở đây thật vui, chẳng muốn quay về bệnh viện lạnh lẽo ấy chút nào hết. Mấy đứa nhỏ đều rất tinh tế, cũng như người cô yêu vậy. Không nhìn được thì các giác quan khác nhạy cảm hơn. Chúng có thể biết anh dẫn theo một người lạ. Mặc dù cô chưa lên tiếng cũng không ai giới thiệu, vậy mà chúng lại gọi cô là "mẹ". Nghe tiếng này cô bỗng dưng cảm thấy rất hạnh phúc. Cô đã từng mơ về một gia đình và những đứa trẻ, hạnh phúc giản đơn mà tốt đẹp đó cô đang mong chờ từng ngày. Cô cũng âu yếm bọn trẻ như con của mình. Chơi đùa cùng bọn chúng đến nỗi lúc rời đi có đứa còn sụt sùi không nỡ.
Lúc ra khỏi trung tâm, Diệp Tri Thu vẫn còn ngoái đầu nhìn lại hoài, Hoa Vân Phong an ủi cô:
- Trung tâm này lấy danh nghĩa của em mà thành lập, sau này bất cứ lúc nào cũng có thể đến thăm bọn nhỏ mà.
Nghe vậy cô mới ngỡ ngàng hỏi:
- Danh nghĩa của em á?
Hoa Vân Phong chỉ gật đầu. Dường như anh không muốn nói nhiều về chuyện này. Anh mà không nói thì cũng khỏi cần phí công hỏi. Cô bắt đầu từ bỏ ý định, nhưng đột nhiên tiếng nói trầm ấm của anh lại vang lên phá vỡ sự im lặng:
- Vì em đã từng nói qua muốn thành lập một trung tâm như vậy khi bản thân có điều kiện.
Diệp Tri Thu cười hì hì:
- Nhưng hiện tại em không có điều kiện. Vả lại đây là anh lập nên mà.
Hoa Vân Phong nhắc đến một chuyện trong quá khứ mà cô đã quên:
- Trước kia em có đưa cho anh giữ số cổ phần ba em cho, đương nhiên đó là tiền của em chứ không phải của anh!
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Nói cho cùng thì anh là người tạo ra số lợi tức đó, em được hưởng một cách bị động nha. Cũng tốt đi, em có tiền nhiều như vậy, sau này về nhà chồng cũng không sợ bị bắt nạt.
Câu nói này giống hệt năm xưa cô đã từng nói. Khóe miệng anh cũng nâng lên một độ cong hoàn hảo. Không phải nụ cười quá phô trương, vậy mà đủ cảm thấy sự hài lòng ẩn giấu đằng sau nó. Anh nói:
- Không nhớ cũng có chỗ tốt, chúng ta cùng tạo ký ức mới.. cùng nhau!
Một nụ hôn ấn nhẹ lên trán cô. Lãng mạn quá, trong một khung cảnh ươn ướt hơi sương, lờ mờ bởi những bóng đèn điện nho nhỏ xa xa. Có một đôi hình bóng in dài trên mặt đường, họ trao cho nhau nụ hôn không tiếng động, rất nồng nàn, rất sâu lắng!
--------------
Cảnh đêm đẹp như vậy thì nỡ lòng nào không tận hưởng. Hai người không lên xe, Hoa Vân Phong cho tài xế chạy lên phía trước, nhường không gian riêng cho hai người. Đèn đuốc không quá sặc sỡ như trong nội thành, càng lộ rõ đêm đen dầy đặc. Những ngôi sao chớp chớp lúc sáng lúc tối trên bầu trời càng tôn thêm vẻ đẹp huyền bí thu hút ánh nhìn.
Lạ quá, đêm nay thật nhiều sao. Nghĩ trong lòng như vậy, nhưng ngoài miệng cũng vừa mới cảm thán xong. Hoa Vân Phong nghe cô nói vậy, liền tiếp lời:
- Là bởi vì hàng ngày chúng ta chỉ nhìn thấy ánh đèn, quên mất những ngôi sao kia rồi.
Chúng vẫn đều tồn tại, chỉ là ta chưa để tâm đến chúng mà thôi.
Diệp Tri Thu nảy ra một ý tưởng. Cô đứng nép vào trước người anh, cô hỏi:
- Trước kia anh có thường ngắm sao không?
Cô hỏi là lúc mắt anh vẫn còn nhìn thấy được. Hoa Vân Phong hồi tưởng lại, anh đáp:
- Rất thích, lúc đó anh thích nối các điểm nhỏ ấy lại thành những hình dạng khác nhau để làm thú vui.
Diệp Tri Thu nở nụ cười:
- Em đột nhiên có một ý tưởng.
Biết cô có chủ ý gì rồi. Dừng lại một chút, anh hỏi:
- Dường như không khả thi lắm. Muốn một người mù ngắm sao.. Ngốc à, chỉ có em mới nghĩ ra.
Diệp Tri Thu không nói gì nữa. Cô xoay lưng về phía anh. Cầm lấy bàn tay của anh rồi đưa một ngón tay ra trước. Cô hướng nó chỉ lên bầu trời đêm và nói:
- Ai nói không thể ngắm? Em miêu tả còn anh thì tưởng tượng một chút. Không khó đúng không?
Đứng nép bên nhau cùng "ngắm sao", hình ảnh hạnh phúc hài hoà này khiến cho những ngôi sao kia dường như không còn xa xôi nữa.
------------------------
Hôm nay thừa dịp ở công ty không có nhiều việc lắm cần giải quyết cho nên Diệp Tri Thu mới dự tính một chút thời gian để đến chùa cầu an.
Cô tin tưởng chuyện thần linh, còn Hoa Vân Phong thì không. Không phải anh không tin vào phước báo, mà là cảm thấy không cần phải đến tận chùa mới có thể cầu phước.
Diệp Tri Thu quyết định đi một mình mà không có nói cho anh biết.
Vào nơi trang nghiêm, Diệp Tri Thu vô cùng thành khẩn. Ở nhà cũng thế, cô thường thấy dì Trần niệm Phật khấn vái. Bình thường cô không có làm, động tác khá vụn về nhưng tâm thì vô cùng thành khẩn.
Cô ước nguyện Hoa Vân Phong phẫu thuật thành công. Bác sĩ nói nếu tâm trạng của anh cứ ổn định như hiện tại thì tỷ lệ thành công rất cao. Cô hi vọng anh bình an cả đời. Anh đã chịu quá nhiều mất mát rồi, chẳng lẽ ông trời nhẫn tâm với anh mãi sao!
Gần ra khỏi cửa chùa, có một vị sư thầy gọi cô lại. Cô không ngờ ông có thể đoán biết nguyên nhân cô đến đây. Ông còn nói:
- Người ta thường nói, bất kỳ một mối quan hệ nào đó tồn tại thì chắc chắn đó là duyên, nhưng còn ở bên nhau được hay không thì còn chờ ở phận...
Cô không hoàn toàn hiểu ý của ông ta. Cái cảm giác bất an nào đó như cơn sóng vô tình dâng lên. Cô vội hỏi:
- Tại sao sư thầy lại nói như vậy? Có phải ngài có thể đoán trước tương lai?
Sư thầy không lắc đầu cũng chẳng gật đầu. Ông chỉ nói tiếp:
- Phận là do con người chủ động tranh thủ. Duyên phận cũng không hoàn toàn do ông trời định. Con người bướng bỉnh cãi lại mệnh trời nên số mệnh mới khổ sở như vậy...
Nói rồi ông lại thở dài. Dường như ẩn chứa nhiều tâm sự.
Diệp Tri Thu không ngốc, cô hiểu ý. Hỏi:
- Thật sự không thể tránh khỏi tai kiếp sao?
Người đối diện đáp:
- Phải trải qua ba lần cửu tử nhất sinh, nếu đều vượt qua thì xem như viên mãn. Nếu không thì duyên số hai người đã tận rồi!
Diệp Tri Thu còn bàng hoàng chưa tiếp nhận được thông tin mới được nghe. Vậy mà vừa định quay lại hỏi tiếp thì không thấy sư thầy nữa. Dường như người ấy chưa từng xuất hiện qua vậy. Cô muốn hỏi, vì sao chỉ người cô yêu gánh chịu tất cả. Vì sao không cho cô chịu thay anh?
Cảm xúc ngổn ngang làm cho tinh thần cô xuống dốc nặng nề. Cô không thể nào vui vẻ nổi. Lúc trên đường trở về, gương mặt luôn hiện rõ nỗi suy tư.
Vì thế cô không phát hiện mình đang bị người khác đi theo. Mãi cho đến khi người đó đứng trước mặt cô và cất tiếng nói thì cô mới giật mình nhận ra đã muộn.
Gặp người không muốn gặp quả thật làm người ta không vui. Nhưng chạy trốn cũng không được. Trước mặt Sở Lăng Khiêm, những suy nghĩ của cô đều bị vạch trần. Không phải anh ta luôn nhìn thấu được lòng cô, mà là cô quá kém cỏi trước ánh mắt tinh xảo của người này.
Diệp Tri Thu không thể chọc giận anh, điều đó không tốt cho cô. Cô nhẹ giọng nói:
- Sao anh lại đến đây? Không nghĩ là một người sống quen nơi trời tây lại đến chùa cúng bái.
Sở Lăng Khiêm bật cười. Trong nụ cười không chứa một tia vui sướng nào, có chăng chỉ là đầy rẫy âm hiểm:
- Đương nhiên đó không phải mục đích của tôi. Còn em, em đến đây làm gì?
Cô gái nhanh nhảu đáp:
- Thường xuyên đến chùa sẽ làm cho lòng dạ thanh thản, con người giống như là được hồi sinh...
Sở Lăng Khiêm không kiên nhẫn mà vạch trần cô:
- Em còn dám nói dối trước mặt tôi à? Khá lắm, xứng đáng. Không uổng công tôi cho em đến bên cạnh Hoa Vân Phong. Việc em có thể làm còn vượt quá tưởng tượng của tôi.
Diệp Tri Thu nhìn anh một cái, trong đầu luân chuyển qua nhiều nguyên do, rốt cuộc cô vừa nhớ ra thì anh cũng vừa nhắc đến:
- Tài liệu em đưa cho tôi vô cùng hữu dụng. Lần này không thể nói bất phân thắng bại nữa, tôi chắc chắn thắng!
Tài liệu đó chính cô đã đánh cắp trong phòng làm việc của Hoa Vân Phong khi anh đang tắm. Anh luôn hành động chậm hơn người bình thường, nhất là lúc đi tắm. Nắm được điểm ấy nên Diệp Tri Thu đã cố tình sao chép một bản sao tài liệu bí mật này bởi chỉ có cô mới biết chữ nổi.
Nhớ lúc đó đi đâu anh cũng dẫn cô theo, trong quá trình làm việc đều cố tình nhắc nhở hoặc kèm thêm những lời chỉ việc trong đấy. Lúc đó cô vô tâm cho rằng anh ta chỉ là khinh địch hoặc giả là tự phụ quá mà tiết lộ những bí quyết ấy cho cô. Không ngờ, hôm nay nghĩ lại mới biết cô quá ngốc.
Một hôm đó cô đi cùng anh, Phương Nhu cũng ở đó. Cô ta luôn không cho cô cái nhìn thiện cảm. Tuy vậy, khi đối mặt với Hoa Vân Phong để nói về công việc thì hết sức chuyên nghiệp. Khi đó, Phương Nhu đã kín đáo nhắc nhở bảo Diệp Tri Thu phải ra ngoài, thế nhưng Hoa Vân Phong không cho cô đi, anh yêu cầu cô ở lại.
Mọi nghiệp vụ đều có những cái gọi là cơ mật. Vì vậy khi nói đến chỗ quan trọng thì Phương Nhu lại giương mắt nhìn cô với vẻ đề phòng. Cô gái ấy rất thông minh, cô chỉ nói những nội dung rất chung chung, còn lại thì đưa một xấp tài liệu vào tay Hoa Vân Phong, cô nói:
- Em đã cho thể hiện lại những thông tin này vào đây cả rồi. Anh mang về từ từ đọc lại, để tránh một số người có ý đồ nhìn ngó vào...
Con người thường có tâm đề phòng, họ đâu có làm gì sai. Anh cũng không thể cấm cản người khác tuyệt đối phải giống như anh vậy, phải dung túng cho con mèo nhỏ của anh. Trong thâm tâm, Hoa Vân Phong vẫn không chịu được khi người khác nói xấu Diệp Tri Thu. Anh cắt ngang:
- Được rồi, em có thể về. Mỗi người bên cạnh anh, anh đều rất tin tưởng.
Diệp Tri Thu nghe xong mà chột dạ. Cũng một trận cười thầm: Tự cho mình là đúng cũng chưa chắc tốt!
Nay nghĩ lại quả thật làm cho cô tự trách. Giờ không phải thời gian hối hận. Cô dứt khoát nói:
- Có tài liệu này thì sao? Giờ đấu thầu còn chưa kết thúc thì không thể chứng tỏ điều gì cả.
Sở Lăng Khiêm cười lạnh:
- Ồ, em chắc sao? Vậy chúng ta cùng đánh cược nhé, xem đến phút cuối là ai phải bại dưới tay ai!... Không biết ngoại giới sẽ phản ứng thế nào khi biết Thịnh Á sắp sẽ là rắn mất đầu nhỉ? Họ Hoa kia chống đỡ nổi bệnh tình sao?
Bàn tay Diệp Tri Thu bắt đầu run lên. Vì sao anh ta biết? Cô chưa hỏi xuất khẩu thì anh đã nói để giải đáp cho cô:
- Em tưởng kế hoạch của mình là hoàn hảo vô khuyết sao? Tôi cố ý thả Hà Thuý Bình để bà ta trở về đây, có như vậy tôi mới có thể biết được Hoa Vân Phong như ngọn đèn sắp tắt rồi.
Tim Diệp Tri Thu lạc mất một nhịp. Thì ra Sở Lăng Khiêm chưa bao giờ buông lỏng đề phòng đối với cô. Tuy anh ta có tình cảm với cô, nhưng vẫn lợi dụng cô và xem cô như con cờ mặc anh ta đùa bỡn. Diệp Tri Thu cảm thấy người đứng trước mặt mình thật ghê tởm!
Diệp Tri Thu lén lúc đưa tay vào trong túi xách, cô muốn nhấn phím gọi đến Hoa Vân Phong, mong anh sẽ giải cứu cô khỏi tên ác nhân này ngay lập tức.
Sở Lăng Khiêm không nhìn thẳng cô, tuy vậy anh dường như thấy được cô đang làm gì. Anh thong dong nói:
- Búp bê nhỏ, em thật ngây thơ. Gọi cho Hoa Vân Phong là muốn hắn từ giã cõi đời này sớm một chút sao? Người bệnh tim thì không chịu nổi cú sốc nào cả.
Từng bước bị ép sát vào tường làm Diệp Tri Thu thật khó thở. Cô ghét bỏ nghiêng mặt đi nơi khác.
Sở Lăng Khiêm lại nói:
- À, mà cũng không sao, chết sớm hay muộn một chút thì cũng có khác biệt gì. Rốt cuộc thì hắn cũng chết thật khó coi. Em thử nghĩ nếu hay tin Thịnh Á suy sụp rồi thì hắn sẽ có cảm tưởng gì? Tốn công tranh giành, giờ lại trắng tay. Anh biết, nhất định báo được thù làm em rất vui phải không bé con? Em nghĩ xem, nếu như hắn bệnh chết sẽ nhẹ nhàng hơn, hay là khi biết Thịnh Á mất đi, kể cả em cũng không còn bên hắn... chặc chặc, cái chết nào oanh liệt hơn nhỉ? Hình như cái nào cũng thật tệ hại... Đáng thương, đáng thương!
Có vui không? Câu trả lời đương nhiên là không rồi. Cô lo lắng đến nỗi nước mắt sắp ứa ra này. Cô không khóc, cô phải giữ bình tĩnh:
- Thật ra anh muốn gì?
Sở Lăng Khiếm híp mắt nhìn cô, bàn tay mạnh mẽ tóm lấy đôi gò má mềm mại của cô mà không thương tiếc bóp mạnh. Anh nói:
- Anh muốn em!
--------------
Buổi chiều hôm đó, Hoa Vân Phong cảm thấy trong lòng cứ không yên, bồn chồn lo lắng cái gì đó mà anh cũng không biết được. Dự cảm chẳng lành này nhất định có liên quan đến con mèo nhỏ nhà anh.
Buổi sáng đến đây thăm anh xong thì từ trưa đến giờ chẳng thấy. Cô chưa bao giờ trễ giờ như thế. Dù có bận rộn cỡ nào cũng không làm anh phải đợi. Vậy mà đến một cuộc điện thoại cũng không có. Anh nhiều lần gọi điện qua thì không ai bắt máy. Trái tim anh như sắp rời khỏi vị trí vậy, từng nhịp từng nhịp đập bang bang thật mạnh.
Khi Hà Thúy Bình mang đồ ăn đến tẩm bổ cho anh, anh hỏi:
- Mẹ, Tri Thu có về nhà không?
Hà Thúy Bình về nước sau Diệp Tri Thu không lâu. Bà đã về nhà cũ, căn nhà nhỏ mang con số 502 thân thương nhưng không gặp Hoa Vân Phong. Căn nhà tuy vẫn duy trì sạch sẽ mà lại chẳng thấy hơi ấm nào, chứng tỏ không có người ở đây. Bà hỏi thăm đến Phùng Kiến Quân thì mới biết được Hoa Vân Phong ở bệnh viện. Bà lập tức đòi đến gặp con trai mình. Mấy ngày nay bà luôn ở đây chăm sóc anh, thực ra thì chỉ có phần chú ý ẩm thực thế nào để bồi bổ sức khỏe, chuẩn bị cho ca phẫu thuật sắp diễn ra mà thôi. Cũng chính vì không đề phòng chính đứa con trai ruột của mình, Hà Thúy Bình cũng không khéo léo giấu giếm bệnh tình của Hoa Vân Phong, trong khi chuyện này không được tiết lộ ra ngoại giới. Từ đó, Sở Lăng Khiêm tự tin rằng, lần này Hoa Vân Phong nhất định thảm bại dưới tay anh.
Nhiều lần gặp nhau trên thương trường, Hoa Vân Phong đều chưa lần nào nhắc đến trước mặt Diệp Tri Thu. Song, tình huống chạm mặt với Sở Lăng Khiêm là không hề ít. Mỗi lần đều giương cung bạt kiếm, ấy thế mà thực lực vẫn ngang nhau. Hai người đều tạo cho mình một phong độ rất đáng nể. Dù trong lòng chẳng yêu thích gì nhau cũng không hề làm cho người khác cảm thấy họ đang ẩn chứa thật nhiều sát khí bên trong.
Sở Lăng Khiêm biết rằng lấy cứng đối cứng với Hoa Vân Phong chưa chắc là cách tốt. Người như Hoa Vân Phong phải triệt để tiêu diệt niềm tin của anh ta vào cuộc sống này, nếu như còn một tia sinh khí, anh nhất định sẽ hồi sinh. Số mệnh của Hoa Vân Phong từ lâu đã định sẵn anh như một loài cỏ dại. Chỉ cần còn gốc rễ, nhất định sẽ tái sinh. Vì thế sau những vùi dập của cuộc đời, anh lại đứng trên đỉnh huy hoàng như ngày hôm nay quả thật phải trải qua quá trình đắng cay biết bao.
Hà Thúy Bình đang bận rộn khuấy chén canh bổ đang nghi ngút khói. Nghe Hoa Vân Phong hỏi, bà liếc nhìn lên đồng hồ treo tường, tặc lưỡi:
- Chặc... kỳ lạ vậy? Buổi sáng con bé còn hỏi mẹ có đi chùa cầu an cho con hay không, lúc đó mẹ đang hầm canh không đi được nên bảo nó đi một mình, còn dặn nó về sớm và trên đường cẩn thận... Haiz, sao giờ này chưa đến? Không biết có chuyện gì không... à, không phải, nhất định không có gì đâu, con yên tâm, để mẹ gọi cho Kiến Quân bảo nó đi tìm nhé!
Hà Thúy Bình nói vậy là không muốn anh suy nghĩ nhiều, ca phẫu thuật của anh diễn ra vào sáng hôm sau, bà sợ anh lo lắng mà ảnh hưởng không tốt đến tinh thần. Hoa Vân Phong ngăn bà lại:
- Không cần đâu mẹ. Con đã cho người tìm kiếm...
Bình tĩnh trên gương mặt nhưng ẩn giấu trong lòng là sự lo lắng bất an. Linh cảm mách bảo cho anh biết thực sự đã có chuyện xảy ra. Lồng ngực căng thẳng hơn, dường như cơn khó thở lại ập đến, thở không được và giống như muốn hụt hơi. Cố điều chỉnh hơi thở mà đầu óc cứ choáng váng quay cuồng. Hai tay nắm chặt drap trải giường như cố làm mình thanh tỉnh hơn. Tuy vậy nó vẫn không có hiệu quả... sau đó chỉ nghe văng vẳng như xa xăm vọng đến bên tai tiếng của Hà Thúy Bình kêu lên hốt hoảng. Thì ra anh đã ngất đi rồi!
--------------
Thiếp mời nhanh chóng được phát ra. Sở Lăng Khiêm chủ yếu muốn dồn Hoa Vân Phong vào đường chết. Tài liệu anh nắm trong tay, cùng với việc Diệp Tri Thu ngoan ngoãn trở thành vị hôn thê của anh cũng đủ làm cho tình địch khó đối phó kia phải chết tức tưởi. Sở Lăng Khiêm ban đầu còn tự kiêu ngạo bản thân có thể chinh phục cô nàng. Tuy vậy, sau bao lần sử dụng thủ đoạn đen tối, thậm chí tiếp cận phương pháp thôi miên ma mị cũng không thể kéo nàng về bên cạnh. Anh sai ở đâu? Anh không sai, chỉ là thứ không thuộc về mình mà cố nắm giữ cũng vô ích.
Số trời đã định, con người thường buông xuôi tiếp nhận. Nhưng anh thì không, Hoa Vân Phong có được trái tim cô nhưng thân xác cô ở bên cạnh anh, đến một lúc nào đó đôi uyên ương bị chia cắt này cũng sẽ chết tâm mà thôi. Thời gian dài trôi qua, anh không tin một thằng đàn ông chân chính lại chỉ chờ đợi một người trong vô vọng. Mà một khi Hoa Vân Phong có niềm vui mới, Diệp Tri Thu sẽ mãi mãi là của anh!
Hoa Vân Phong ngất đi mấy tiếng đồng hồ làm cho Hà Thúy Bình nóng ruột nóng gan. Khi thấy anh chuyển tỉnh, bà hỏi han:
- Con trai, cảm thấy trong người sao rồi? Đừng làm mẹ sợ!
Hoa Vân Phong mới tỉnh lại, đầu óc còn chưa rõ ràng hiện tại đã là thời gian nào. Anh hỏi:
- Mấy giờ rồi mẹ?
Hà Thúy Bình đáp:
- Buổi sáng, 7 giờ 15.
Thấy anh vén chăn định ngồi dậy, Hà Thúy Bình vội ngăn cản:
- Ấy, con đi đâu vậy? Bác sĩ nói sắp đến giờ phẫu thuật...
Hoa Vân Phong đưa tay tìm kiếm trên bàn. Anh không đáp vấn đề của mẹ mà hỏi ngược lại:
- Mẹ, điện thoại con đâu rồi?
Hà Thúy Bình không lay chuyển được ý định của anh, đành để anh xuống giường. Bà với tay đưa điện thoại cho anh. Hoa Vân Phong gọi điện thoại cho Phan Tuấn:
- Phan Tuấn, tìm được Tri Thu chưa?
Phan Tuấn là một khúc gỗ mục, bình thường cậu làm việc rất chăm chỉ và có hiệu quả, với năng lực như thế không ai phủ nhận chỉ số IQ cao. Có điều nói đi cũng phải nói lại, cậu có một nhược điểm là không biết nói dối.
Mặc dù bọn người của Phùng Kiến Quân có dặn dò, vả lại còn biên soạn cho cậu những câu nói để ứng phó khi Hoa Vân Phong hỏi, nhưng mà vẫn vô ích. Khi được hỏi đến, cậu có phần do dự một lát, cuối cùng vẫn nói:
- Có!
Hoa Vân Phong thúc giục:
- Nói rõ hơn đi.
Phan Tuấn thành thật khai báo:
- Chị ấy hiện đang sắp cử hành tiệc đính hôn với Sở Lăng Khiêm, chủ tịch tập đoàn AMFI. Thiếp mời đã gửi tới văn phòng Thịnh Á chiều qua. Giờ cử hành là 8 giờ sáng nay, tại khách sạn T. Reverie SG.
Chiếc điện thoại trong tay Hoa Vân Phong thật đáng thương. Nếu nó biết kêu lên thì đã hét lên rằng: "đau quá!" rồi đấy. Anh nắm chặt tay lại, siết thật chặt cùng với sắc mặt càng tái nhợt đi. Hà Thúy Bình quả thật chưa biết chuyện gì xảy ra. Con trai bà ngất đi, bà lo lắng muốn chết, vẫn quên mất chuyện của Diệp Tri Thu. Nay thấy anh nghe xong điện thoại sắc mặt càng tồi tệ, bà sinh lo:
- Con... sao rồi? Con bình tĩnh chút... mẹ, mẹ đi gọi bác sĩ.
Hoa Vân Phong ngăn bà lại:
- Không cần đâu mẹ, con cần đi ngay bây giờ.
.....
--------------
Khách sạn T. Reverie SG xa hoa đang tổ chức tiệc đính hôn đình đám nhất trong lịch sử của nó. Một khách sạn 6 sao sang trọng được chọn là nơi công khai tình nhỏ bí mật của vị chủ tịch tập đoàn tài chính nổi tiếng. Thiếp mời được phát ra thì nhanh chóng có vô số phóng viên nhà báo, các tay săn ảnh cũng đua nhau kéo đến chiếm một vị trí cho mình để thuận lợi lấy tin tức. Hiện giờ thì ngoại giới vẫn chưa biết ai là vị hôn thê của vị chủ tịch quyền lực này. Tin tức được giấu kín càng làm cho người ngoài phải trầm trồ hiếu kỳ.
Ở phòng trang điểm, cô dâu mới đáng lẽ ra phải vui vẻ cười tươi, son tô phấn điểm. Vậy mà trên gương mặt lạnh lẽo của Diệp Tri Thu chưa bao giờ hé lộ nụ cười. Đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào trong gương như đang nhìn chính bản thân, vậy mà ánh mắt vô thần đến đáng thương, chẳng có gì trong đôi mắt ấy. Có chăng chỉ có bi ai cùng oán hận. Trước mặt Sở Lăng Khiêm, cô không hề khóc, không thể lộ mình đang bế tắc và sợ hãi.
Sở Lăng Khiêm nhìn cô rồi nói:
- Tốt nhất em nên phối hợp một chút, khách mời đến sắp đủ rồi, em định như thế này bước ra ngoài sao?
Bộ quần áo trên người vẫn là chiếc váy dài cô mặc ngày hôm qua. Mặt mày không phấn son, trong lòng không tình nguyện càng khiến dáng vẻ cô trông hiu quạnh, nhợt nhạt đến đáng thương.
Diệp Tri Thu mở miệng nói:
- Anh dám làm chuyện không minh bạch, còn sợ người ngoài nói ra nói vào sao? Tôi cứ như vậy, anh muốn làm gì tôi thì làm!
Nói xong cô quay mặt đi nơi khác, nhắm mắt lại mặc kệ anh ta. Sở Lăng Khiêm bước đến thô lỗ nâng mặt cô, nhưng ngoài tưởng tượng, anh ta không nổi nóng, ngược lại càng thêm nhẹ nhàng mà nói:
- Được thôi, tùy ý em vậy. Dẫu sao thì lúc em không trang điểm cũng rất xinh đẹp.
Anh xoay người bước ra phía cửa, dừng lại một bước mà nói:
- Nhanh ra ngoài, tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu.
Vậy mà lúc Diệp Tri Thu bước ra đại sảnh bởi sự ép buộc của các cô nàng dưới quyền Sở Lăng Khiêm và đứng ngay bên cạnh anh ta, thì buổi tiệc vẫn chưa được tiến hành theo giờ đã định. Anh ta nhìn Diệp Tri Thu và nói:
- Chưa đâu, nhân vật tôi muốn đợi vẫn chưa đến, em nôn nóng rồi à?
Nói gì cho phí lời, dùng cái đầu gối để suy nghĩ cũng đủ biết anh ta nói đợi là ai. Diệp Tri Thu chưa dằn xuống nỗi phẫn uất trong lòng thì dưới đài đã xì xầm tiếng bàn tán, dường như một ai đó có thân phận rất đặc biệt vừa đi vào...
Trên đài cao, Diệp Tri Thu luôn nhìn về hướng cửa và cô đã thấy người ấy...
Vẫn lịch sự sang trọng trong bộ tây trang thẳng thớm. Vẫn anh tuấn ngời sáng như thường ngày. Nét mặt chẳng mang chút nào là vội vã. Bước chân anh cũng từ tốn như một vị vương giả đang chậm bước tiến lên ngôi báu của mình. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về anh. Có lẽ ngay cả Diệp Tri Thu và bất kỳ ai nơi đây cũng có cùng một kinh ngạc, anh đến một mình, không mang theo cận vệ, cũng chẳng có thư ký tùy thân. Từng bước chân tuy chậm chạp nhưng chắc chắn được dẫn đường bằng cây gậy quen thuộc.
Diệp Tri Thu run run đôi môi, trong lòng như muốn nhắc nhở anh hãy cẩn thận từng bước chân. Lòng cô cũng thấp thỏm theo từng bước anh đi lên các bậc thang, ánh mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm người đàn ông ấy, dường như toàn đại tiệc này chỉ có mình anh mà thôi. Cô muốn tiến lên bên anh, vậy mà tay lại bị nắm chặt, bàng hoàng nhận ra mình đang ở trong hoàn cảnh nào. Ý định đó đành buông bỏ.
Sở Lăng Khiêm thì thầm bên tai cô:
- Ngoan ngoãn đi, kịch hay đang chờ phía trước.
Đôi mắt ngấn lệ nhìn quét qua mặt của Sở Lăng Khiêm, cô hận anh biết bao.
Họ Sở là cỡ nào dày dặn trên thương trường, anh ta tiến lên một bước, đưa chân đá vào cây gậy của Hoa Vân Phong để "hảo tâm" báo cho anh biết anh đang đi đến vị trí nào rồi. Cũng may Hoa Vân Phong phản ứng nhanh, anh vẫn đứng vững, không bị hành động này làm mất mặt.
Hai người đàn ông luôn giương cung bạt kiếm, lời lẽ bên ngoài thì ra vẻ hảo hữu:
- Chủ tịch Hoa, hân hạnh tiếp đón anh đến chung vui với chúng tôi. Haiz, phát thiếp mời mà tôi cứ bồn chồn, không biết anh bận rộn như vậy có thời gian đến hay không!
Hoa Vân Phong mỉm cười với anh ta, nói:
- Vậy à? Không đúng rồi, là tôi hân hạnh mới đúng. Được Sở đổng nhớ đến là phúc của gia đình tôi.
"Gia đình tôi"? Anh muốn nói cái gì? Anh chưa hề có ý định giải thích cho rõ ràng. Sở Lăng Khiêm cũng chẳng thèm hỏi han. Diệp Tri Thu vẫn chôn chân ở chỗ cũ, cô không dám bước đi cũng không dám lên tiếng, cô còn nuôi hi vọng rằng chỉ cần làm như thế thì Hoa Vân Phong không nhận ra mình.
Không biết là trùng hợp hay là một hành động vô tình, tầm mắt của Hoa Vân Phong vô tình rơi đúng vào gương mặt người đang muốn lẩn trốn. Cô chột dạ hẳn lên, chỉ nhìn chằm chằm anh mà thôi.
Thấy thế Sở Lăng Khiêm mới trở về vị trí, một tay nắm lấy eo cô, một tay dắt bàn tay cô kéo đến trước mặt Hoa Vân Phong. Cái thời điểm này anh chờ đợi biết bao lâu. Dồn hai người yêu nhau vào khốn cảnh như thế này là niềm vui sướng của anh.
Sở Lăng Khiêm lớn tiếng giới thiệu, như muốn nói cho toàn thể mọi người dưới đài nghe thấy luôn:
- Tôi trịnh trọng thông báo đến các vị khách quý, hôm nay tôi mang vị hôn thê của mình giới thiệu với các vị. Mong nhận được thật nhiều lời chúc phúc của mọi người. Cô ấy tên là Diệp Tri Thu, là viên ngọc quý trong tim tôi từ rất lâu rồi.
Hai từ "chúc phúc" được họ Sở nói thật mạnh như muốn xoáy vào nỗi đau của một đối tượng nào đó. Thật sự rất đau!
Diệp Tri Thu cố vùng vẫy nhưng bàn tay to mạnh mẽ của họ Sở không cho cô cơ hội.
Lúc này, Hoa Vân Phong vẫn không nói gì. Hai người gần nhau trong gang tấc mà ngỡ rằng xa cách vạn trùng khơi. Tay Hoa Vân Phong nắm thật chặt cây gậy của mình đến nỗi hiển lộ gân xanh. Hình ảnh đó đâm vào tầm mắt của Diệp Tri Thu đau điếng. Cô chỉ biết nhắm mắt mong sao đây là cơn mơ ngang qua mà thôi. Khi tỉnh lại thì không còn nghịch cảnh nữa. Chỉ cần họ Sở tuân thủ lời hứa sẽ hủy số tài liệu bất lợi đối với Hoa Vân Phong sau khi lễ đính hôn kết thúc, thì lúc đó thể xác này cũng không còn thuộc quyền hạn của anh ta. Cô yêu người kia, trái tim cô là của người ấy và cả thể xác này nữa. Cô nguyện lấy cái chết để minh chứng cho tình yêu của mình.
Họ Sở "đặc biệt chiếu cố" Hoa Vân Phong. Anh rót đầy một ly rượu, đến bên cạnh Hoa Vân Phong và cũng không quên mang theo Diệp Tri Thu. Cô nàng suốt cả quá trình đều cắn chặt răng không hé lộ một lời nào.
Sở Lăng Khiêm nói:
- Chủ tịch Hoa, giữa thương nhân chúng ta không bao giờ mãi mãi là thù, chúng ta vẫn còn gặp nhau dài dài trên thương trường mà. Hôm nay có sự góp mặt chúc phúc của anh, buổi đính hôn này mới thật sự có ý nghĩa. Vợ tôi sau này cũng sẽ cùng tôi tiếp quản sự nghiệp, trên thương trường có chạm mặt, chủ tịch Hoa không ghi thù đó chứ?
Hoa Vân Phong ngửa mặt uống cạn ly rượu mạnh. Chất lỏng ấy chưa bao giờ làm khó được anh khi anh còn khỏe mạnh, nhưng hiện tại nó như một dòng nham thạch đang thiêu cháy cơ thể anh. Trái tim anh bắt đầu kháng cự. Thật sự không có cách nào khác, để người ngoài không biết anh đang không khỏe, trước tiên hãy chứng tỏ phong độ vẫn duy trì tốt như ngày nào.
Hoa Vân Phong cười nhẹ, anh nói:
- Không biết phong độ của anh hôm nay bị nhân tố nào tác động, hay là cách diễn đạt bằng tiếng Việt của anh vẫn chưa thuần thục... tôi không khỏi đáng tiếc cho anh, anh nói một câu dài như vậy, chẳng có ý nào đúng cả!
Sở Lăng Khiêm cười lạnh:
- Sao hả? Bắt đầu tức giận rồi à? Được thôi, sẵn sàng tiếp đón.
Mặc dù mọi người đến dự tiệc, nhưng không khí càng lúc càng ngưng trọng đến độ lạnh khó tưởng làm sao họ không chú ý cho được. Trong đám người đã không ít tiếng bàn tán nhỏ to về thái độ khi đối thoại của hai người trên đài.
Lát sau, bất thình lình Hoa Vân Phong lại chỉ định một người trong đám đông, anh đưa tay ở tư thế mời để yêu cầu người ấy lên đài:
- Xin mời luật sư Đặng Minh xác nhận giúp tôi một thứ này...
Anh vừa nói vừa đưa một tờ giấy như một tấm bìa cứng. Nó được anh cầm rất cẩn thận, không có lấy một nếp nhăn.
Luật sư Đặng nghe gọi tên cũng tiến lên nhận lấy. Anh bàng hoàng khi đọc những hàng chữ trên đấy. Mọi người cũng ghé mắt nhìn, xô đẩy, bàn tán ồn ào. Trước sự hối thúc của bao người, anh đành phải nói lên:
- Là giấy đăng ký kết hôn. Hoa Vân Phong và Diệp Tri Thu là vợ chồng hợp pháp được pháp luật Việt Nam bảo vệ.
Mọi người càng xôn xao hơn. Sở Lăng Khiêm theo bản năng nhìn về hướng Diệp Tri Thu. Cô cũng hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Cô thật sự không nhớ ra mình và Hoa Vân Phong đăng kí kết hôn từ khi nào. Thế nhưng may thay, chí ít, họ Sở không thể nào chiếm được thân xác của cô nữa. Dù anh ta mang quốc tịch nước ngoài, nhưng không thể nào không tuân thủ pháp luật Việt Nam. Trong lòng bỗng nhẹ nhõm không ít.
Toàn trường nháo nhào xì xầm chỉ trỏ. Sở Lăng Khiêm làm sao mà biết chuyện này. Việc hai người họ kết hôn vẫn chưa từng nói cho ai biết, ngay cả dì Trần hay Hà Thuý Bình cũng thế. Họ Sở thất bại là bởi vì sơ suất một chi tiết quá nhỏ nhưng lại là chí mạng...
Hoa Vân Phong lên tiếng gọi:
- Tri Thu, em lại đây!
Anh không giải thích gì thêm về tờ đăng kí kết hôn ấy. Sau đó liền gọi Diệp Tri Thu đến gần mình.
Cô nàng không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp hướng Hoa Vân Phong chạy tới.
Họ Sở nhanh tay hơn, anh kéo cô lại một cách thô bạo. Diệp Tri Thu bị kéo đau liền nhìn về phía anh ta. Anh ta cười mà nói:
- Một tờ giấy có thể chứng minh cái gì? Hoa Vân Phong, dù hai người có thật sự là vợ chồng hợp pháp thì sao chứ? Tôi không tin anh có thể mang cô ấy rời khỏi nơi đây!...
Thái độ chẳng còn vẻ thân thiện mặc dù giả tạo như trước đó. Sở Lăng Khiêm uy hiếp người ta ra mặt thế kia thì làm sao giấu được cảnh khói lửa sắp xảy ra. Bên dưới, có vài người còn nom nóp lo sợ, vài người lại hí mắt xem kịch hay.
Họ Sở quay sang hỏi Diệp Tri Thu:
- Phải không búp bê của anh? Cho em một trăm lá gan cũng không dám rời khỏi anh... hửm?
Diệp Tri Thu bị anh ta uy hiếp. Đã đến nước này rồi không thể làm mọi chuyện rối tung lên được. Cô yêu người và mong người luôn bình an vô sự nên bươc chân cô không tiến về trước nũa. Điều này làm Sơ Lăng Khiêm rất hài lòng cười to. Miệng đầy chế giễu:
- Hoa Vân Phong à, mày thấy chưa, người ta cũng đâu có cần mày. Hừ, thua kém người khác thì nên biết chấp nhận số phận đi. À quên mất...
Anh làm ra vẻ vỗ nhẹ vào đầu mình, nói tiếp:
-... quên mất là anh không nhìn thấy. Cảm giác này chắc dễ chịu hơn khi nhìn thấy đấy!
Hoa Vân Phong từ đấu đến giờ vẫn không hề nói nhiều. Bình thường anh có thể thu phục dễ dàng đối thủ qua lời nói, vậy mà hôm nay đặc biệt yên lặng.
Dường như anh chẳng quan tâm đến họ Sở. Xem như chẳng có anh ta ở đây, anh nói chuyện hướng về Diệp Tri Thu:
- Em phải tin tưởng anh. Dù thật sự có trở ngại thì chúng ta cùng vượt qua. Nếu không có em, mọi thứ đối với anh đều vô nghĩa.
Đoán được lòng cô có nỗi khổ. Anh không hề hỏi nhưng vẫn tường tận. Giống như vậy, con mèo nhỏ của anh cũng không kém, cô hiểu ý anh muốn nói. Đúng vậy, nếu hai người yêu nhau mà không được bên nhau thì có sung sướng xa hoa cũng có nghĩa lý gì đâu!
Đấu tranh nội tâm không còn nữa. Chỉ sót lại tiếng lòng mau chóng về đến bên cạnh anh. Sở Lăng Khiêm nhận ra sự biến hóa này. Anh ghì chặt tay cô hơn và nói:
- Có năng lực thì mới nói đi... Hừ, hôm nay có chút thành tựu thì tự nhận đã là vẻ vang? Ai biết hôm nào đó thì trở nên đáng thương như một tên hành khất. Đúng thế, một tên tàn phế khi sa cơ chỉ có thể đi con đường đó...
Những câu nói này Sở Lăng Khiêm không nói lớn, đương nhiên khó ai có thể nghe được. Tuy nhiên, nó chủ yếu dành riêng cho một người nghe, vậy mà Hoa Vân Phong lại không có phản ứng gì khác thường. Ngược lại với sự im lặng giống như cam chịu đó là một âm thanh vang dội đến kinh người...
Phải nói rằng, hiện tại mọi người đều không có động tĩnh khác thường, chỉ có một cô gái nhỏ vẫn im hơi lặng tiếng dám lớn tiếng nói rằng:
- Tôi cấm anh nói như vậy! Sở Lăng Khiêm, kể từ thời điểm này, tôi không bao giờ trở thành vật uy hiếp nữa. Tôi sống vì chính bản thân tôi. Còn anh, nếu để tôi nghe được những lời tương tự như vừa rồi... không chỉ là một cái tát, đánh không lại anh, tôi vẫn đánh!
Thì ra cô gái nhỏ này không sợ cường quyền nữa. Một cái tát đánh vỡ mọi hiềm nghi không rõ ràng của mối tình tay ba. Càng làm cho họ Sở không ngờ đến được. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Sở Lăng Khiêm và nhìn vào gương mặt nhỏ bé nhưng mang đầy nghị lực và ương ngạnh của cô gái kia. Không biết có ai thấy được một nét cười rất nhạt trên môi Hoa Vân Phong không nhỉ? Thì ra anh cố ý làm như vậy để khơi gợi nét tính cách này trong Diệp Tri Thu. Vừa chứng tỏ người cô yêu là anh, còn họ Sở chỉ là kẻ chen chân vào mà thôi. Và cũng chỉ có Diệp Tri Thu làm như vậy nên Sở Lăng Khiêm mới không phát tiết với cô, nếu đổi lại là người khác thì đã sớm mất mạng rồi. Vỏ quýt dày vẫn có móng tay nhọn. Họ Sở lần này thật sự trở tay không kịp rồi!
Diệp Tri Thu không đợi Sở Lăng Khiêm có thời gian tỉnh táo tinh thần lại. Cô rút tay mình ra rồi đi nhanh về phía Hoa Vân Phong. Chỉ khi sà vào vòng tay ấm áp của anh, cô mới có cảm giác an toàn.
Mọi chuyện diễn ra không dài không ngắn, đủ cho mọi người bừng tỉnh rằng ai mới là kẻ thứ ba. Sở Lăng Khiêm vẫn không thất thố. Anh sửa sang lại cổ áo của mình, vươn thẳng người và ngạo nghễ không kém:
- Tốt lắm, em phải nhớ rõ cái tát ngày hôm nay. Một ngày nào đó tôi sẽ trả gấp bội cho Hoa Vân Phong.
Diệp Tri Thu liếc mắt sang nơi khác không thèm nhìn anh ta. Hoa Vân Phong đáp lại rằng:
- Tôi chưa từng muốn đối đầu với anh, chỉ vì mẹ Bình. Nếu anh vẫn không chịu quay đầu, tôi không còn cách nào khác... mong mẹ Bình không phải đau lòng!
Nói xong, Hoa Vân Phong cùng Diệp Tri Thu xoay người lại đi xuống đài. Mọi người rẽ ra hai bên nhường đường cho họ. Trong lòng một số người thầm nghĩ, chẳng bao lâu thương trường sẽ dậy sống. Dù ít dù nhiều, họ vẫn nên làm một vài chuẩn bị về tâm lý, những người trên cùng một chiến tuyến khó tránh khỏi bị ảnh hưởng!
---------------
Lúc ngồi trên xe ra về, Diệp Tri Thu tựa đầu vào vai của Hoa Vân Phong luôn miệng nói xin lỗi:
- Vân Phong ơi, anh trách mắng em đi, anh đừng yên lặng như vậy em rất lo lắng!
Hoa Vân Phong từ khi rời khỏi khách sạn đến giờ vẫn không nói tiếng nào. Lên xe rồi thì đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi mím chặt màu sắc nhợt nhạt, thật sự làm cho Diệp Tri Thu sợ hãi.
Nghe cô nói, anh chỉ khẽ lắc đầu rồi đưa bàn tay nắm lấy tay cô.
Diệp Tri Thu không nghe anh đáp trả. Cô như con mèo nhỏ biết lỗi của mình, bèn vùi đầu vào ngực anh bắt đầu cựa quậy như làm nũng.
Hành động này bình thường đều làm cho Hoa Vân Phong không chịu nổi. Anh rất nhạy cảm phải ngăn lại hành vi không an phận của cô. Vậy mà hôm nay vẫn không có hiện tượng cũ. Diệp Tri Thu càng thêm buồn bả. Chỉ có vài ngón tay của anh nắm lấy tay cô giật giật nhẹ nhàng.
Một lát sau, ngực anh phập phồng rất nhiều. Hơi thở gấp gáp ngắt quãng từng cơn. Anh bắt đầu ho khan dữ dội. Anh phải bật người ngồi thẳng mong kiềm chế được cơn ho. Tuy nhiên, chúng không bị kiềm hãm mà càng lúc càng mạnh mẽ hơn. Diệp Tri Thu cuống quýt khi thấy trong những kẻ hở của bàn tay anh che miệng rỉ ra những tia máu.
Cô cố gắng gọi tên anh, lay người anh nhè nhẹ. Tuy đang rất khó chịu trong người, nhưng Hoa Vân Phong chưa từng buông tay Diệp Tri Thu ra, mà ngược lại dường như càng nắm chặt hơn nữa. Có thật nhiều lời muốn nói với cô, anh đã cố gắng nhưng không còn đủ sức nữa. Chỉ có bàn tay nắm chặt thế này mong rằng có thể làm cho cô gái nhỏ bớt lo lắng.
Giằng co không bao lâu, bàn tay anh cũng không còn sức lực nữa, tay anh buông thỏng xuống ghế. Con tim Diệp Tri Thu dường như chết lặng. Cô không muốn anh xảy ra chuyện không may, cô không muốn...
-----------------
Hoa Vân Phong được đưa đến bệnh viện, hiện đang cấp cứu.
Diệp Tri Thu ngồi trên băng ghế dài ngoài phòng cấp cứu. Cô biết hôm nay là ngày anh phẫu thuật ghép tim. Vậy mà còn xảy ra nhiều chuyện như vậy... liệu có nhiều nguy hiểm không? Một bàn tay cô bám chặt vào thành ghế, từng móng tay như muốn cắm thật sâu vào nó đến nỗi trắng bệch. Một bàn tay còn lại cô cầm chặt mặt dây chuyền anh đã chính tay đeo vào cổ của cô, cô biết đó là tín vật tình yêu của mình và anh chứ không phải một cô gái nào khác. Cô đem nó đặt lên tim mình, ghì thật chặt như đang nguyện cầu rằng hãy để cô chia sẻ bệnh tình cùng anh, chỉ cần anh bình an vô sự, cô nguyện ý đánh đổi tất cả, kể cả sinh mệnh của mình. Khi nhìn anh khó chịu nhíu mi một chút, trái tim cô cũng như ai cào ai xé, chứ đừng nói chi hiện tại người cô yêu nằm bất động trong phòng cấp cứu.
Mọi người cũng đã được báo tin đến nơi. Vọt đến đầu tiên là Phùng Kiến Quân, anh lỗ mãng chất vấn Diệp Tri Thu:
- Rốt cuộc cô đã làm gì Phong ca nữa hả? Đúng là... đúng là, trời ơi, tôi hối hận ngày xưa không để cho họ Lam kia giết chết cô... Cô đã giết Phong ca một lần, đáng lẽ ra không nên để cô bên cạnh anh ấy nữa...
Trong đám người, có người bình tĩnh, cũng có người mới nghe chuyện này lần đầu, đều lấy làm lạ lẫm. Hà Thúy Bình kéo áo Phùng Kiến Quân hỏi:
- Cái gì? Ai giết ai?
Diệp Tri Thu cũng ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Phùng Kiến Quân. Anh cũng vừa liếc sang thấy cảnh tượng này, trực tiếp xoay ngươi qua nơi khác, cố không nhìn vào đôi mắt ấy. Anh không nói, nhưng có một người khác đến sau đã nói thay:
- Ba năm trước, vào cái giai đoạn hai người yêu nhau thắm thiết, mà hiện tại cô đã nhẫn tâm quên đi, đột nhiên không biết vì lý do gì, Vân Phong bất ngờ bị cô đâm cho một nhát dao vào ngực phải. Tim người thường ở bên trái, còn của Vân Phong thì nằm bên phải. Vật nhọn đó còn cố tình xoáy sâu và trở qua trở lại vài vòng làm van tim tổn thương rất nặng, cộng với thời gian phát hiện chậm trễ mà suýt chút nữa mất mạng. Muốn duy trì tính mạng phải dùng van nhân tạo. Thời gian qua cậu ấy không chịu ngừng nghỉ mà vùi đầu vào công việc đã làm trái tim dần suy yếu. Đến nay thì hậu quả đã khôn lường chỉ còn cách ghép tim. Chưa hết, những người bất nhân bất nghĩa với cậu ấy mà cậu ấy chưa từng ghi hận. Nghe người ta cần gan cấy ghép thì không quản bản thân đang mang bệnh trong người mà cho đi một lá gan. Sức khỏe suy yếu cực hạn rồi. Hôm nay còn uống cả rượu mạnh... thật sự đáng lo...
Người nói nhìn lên trần nhà và thở dài. Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh như an ủi.
Người anh em thân thiết của anh giờ này đang nằm trong kia, vậy mà anh chỉ ngồi đây bất lực. Hỏi ai không thương tâm?
Bạch Thiệu Đông hít một hơi thật sâu, cố bình tĩnh lại bản thân. Hiện giờ anh không thể cầm lại dao mổ, cũng như hoạt động tay chân đều rất khó khăn. Tô Uyển Thanh hàng ngày bên cạnh chăm sóc anh, khoảng cách giữa hai người giờ chẳng còn chướng ngại nào cả. Không bàn cãi gì khi thấy họ đi cùng nhau hòa hợp như vậy, họ đã là một đôi.
Phùng Kiến Quân tức giận đến độ tay chân còn run rẩy. Hà Thúy Bình phải đưa tay đỡ tường mới mong đứng vững. Còn người đáng lẽ ra phải rất nhiều cảm xúc lại cứ như chẳng có gì xảy ra. Cô ngồi xuống ghế và an tĩnh lạ thường. Ai biết cô đang nghĩ cái gì, chỉ là nhìn gương mặt cô như một pho tượng, trắng bệch và đôi mắt lúng liếng ấy đã dại ra đáng thương. Không có lay động mà nước mắt cứ tự nhiên mà rớt xuống thành hàng dài nối nhau mãi không chịu ngừng. Khóc thành tiếng sẽ làm con người thoải mái hơn, nhưng khóc thầm lặng chính là nỗi giằng xé tâm can, thấm thía nỗi đâu đến từng tế bào như ai giày ai xéo.
Nhìn thoáng qua, Phùng Kiến Quân lại nghiến răng nghiến lợi nói:
- Phong ca không cho tôi nhắc đến chuyện này. Phong ca vì cô làm biết bao nhiêu chuyện... thật sự không biết bắt đầu từ đâu và kể thế nào cho hết... Đôi mắt, đôi mắt kia chính là do Phong ca ban cho...
Môi anh run run, nói tiếp:
- Giữ gìn cho tốt...
Một thằng đàn ông lăn lộn trong đám du côn, như đã chai lì với những biến đổi quanh mình. Ngày thường có hơi xốc nổi nhưng cũng chỉ như là hành vi "làm nũng làm nịu" của đứa em nhỏ bên cạnh Phong ca của anh. Anh xem thường nước mắt, nhất là nước mắt của đàn ông, vậy mà hôm nay anh đã khóc. Anh gục đầu vào vai của Cao Phi Phi mà khóc nức nở như một đứa trẻ.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, mọi người vẫn giữ nguyên tư thế như lúc ban đầu, như là họ mất đi cảm giác mỏi mệt. Ngay lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra. Bạn thân Bạch Thiệu Đông được chỉ định chủ trì ca bệnh của Hoa Vân Phong cũng bước ra. Tháo khẩu trang, nhìn qua những gương mặt lo lắng sợ hãi hiện giờ, anh chậm chạp không biết thế nào mở miệng. Nhìn qua Bạch Thiệu Đông thấy anh ta gật đầu bảo cứ nói thẳng. Anh rốt cuộc vẫn nói:
- Tình trạng không mấy khả quan, bệnh nhân vừa trải qua cấp cứu vì nhồi máu cơ tim cấp. Hiện thời cơ thể rất suy yếu. Từ 24 - 48 giờ sau có thể xuất hiện sốt cao. Hiện tại đã được chuyển trực tiếp sang phòng chăm sóc đặc biệt, hạn chế thân nhân vào thăm.
Nói xong, anh gật đầu chào rồi rời đi. Có tiếng khóc thút thít, tiếng vỗ ngực thình thịch của Hà Thúy Bình...
Trong khi mọi người đổ dồn về hướng bác sĩ để hỏi han, chỉ có Diệp Tri Thu vẫn ngồi đó. Mắt cô nhắm lại, đã không còn khóc nữa...
Cánh cửa thang máy đằng xa lại "tính tang" vang lên hồi dài, bước ra là Mộc Thư Lê cùng với Lục Huyền Cầm. Hai người hối hả hướng về đây.
Nhìn nét mặt trầm trọng của mọi người, Mộc Thư Lê hiểu rõ vấn đề mà không cần phải hỏi. Mặc dù trong lòng rất không thoải mái, nhưng anh vẫn nhớ đến nhiệm vụ mà Hoa Vân Phong đã giao phó.
Cũng đúng thôi, vị luật sư này luôn suy xét thầm lặng nhưng thấu đáo tất cả. Anh không phải bác sĩ, càng không phải thần tiên, anh có vội vả xông vào gặp Hoa Vân Phong ngay cũng có ích gì. Trong đám anh em, Mộc Thư Lê là người ít biểu lộ tình cảm nhất, nhưng cũng là người kính trọng Hoa Vân Phong nhất. Lòng dạ như thế nào thì đã có trời đất chứng minh, không cần phải nói ra.
Anh như một con người gỗ vô giác đến bên cạnh Diệp Tri Thu. Ngồi xuống ghế, tỉ mỉ rút từ cặp da ra một xấp tài liệu gì đó, anh nói bằng giọng khô khốc:
- Ký tên!
Diệp Tri Thu chậm rãi mở mắt ra, cô đưa tầm nhìn nhìn thoáng qua hai chữ "DI CHÚC", đột nhiên cô bật cười, nói bằng giọng mất tiếng:
- Thật hay, anh lại tự cho mình là đúng...
Cô nói đến đó thì đột nhiên đưa tay hất mạnh vào xấp hồ sơ. Mộc Thư Lê không phòng bị nên xấp giấy tờ đã bị hất văng ra ngoài, rơi vãi khắp nơi. Diệp Tri Thu xô đẩy mọi người chạy đến trước cửa phòng đập mạnh, miệng không ngừng hô to:
- Vân Phong, anh ra đây cho em. Chính miệng anh nói sẽ không bao giờ rời bỏ em, giờ anh định thất hứa? Anh vẫn bình an mà lại đưa đến cái quái quỷ này bảo em ký tên. Em nói anh biết, nếu như anh dám bỏ em mà đi, em không sợ đuổi theo không kịp. Đời này Diệp Tri Thu nợ anh nhiều như vậy, kiếp sau anh cũng đừng mong trốn thoát..
Cô nàng ngã quỵ ngay sau đó. Vì bi thương, vì mệt mỏi cô đã ngất đi mất rồi!
...................
Khi Diệp Tri Thu mở mắt tỉnh lại, nhìn lên trần nhà màu trắng, cô mới bàng hoàng như vừa trải qua những biến cố hãi hùng.
Cô xốc chăn ngồi dậy, chân trần chạy ra phía ngoài. Vừa thấy một y tá đi ngang qua, cô vội hỏi:
- Xin cho hỏi người tên Hoa Vân Phong đang ở phòng bệnh nào?
Cô y tá nhìn cô hơi lâu, rốt cuộc cũng mở miệng nói:
- Bệnh nhân vẫn chưa tỉnh lại, hiện tại cô có vào cũng không làm gì được. Nhưng mà anh ấy mặc dù hôn mê vẫn luôn miệng gọi tên "TRI THU" gì đó...
Diệp Tri Thu sốt ruột nói hơi lớn tiếng:
- Cô mau nói tôi biết ở đâu!
Cô y tá chỉ phương hướng, Diệp Tri Thu dễ dàng tìm đến được phòng bệnh đặc biệt kia. Hiện tại muốn vào cũng phải thông qua sự đồng ý của bác sĩ.
Bác sĩ chủ trị mới vừa bước ra, cô yêu cầu vào trong và được đồng ý.
Diệp Tri Thu bước vào rất nhẹ nhàng như sợ làm ồn đến giấc ngủ ngon của anh. Từ khi ngất đi đến giờ anh chưa từng thoát khỏi tình trạng hôn mê. Mơ mơ màng màng gọi tên cô mà thôi.
Diệp Tri Thu ngồi xuống ghế bên cạnh anh. cô rất muốn nắm lấy tay anh nhưng không biết đụng chạm vào đâu để không làm anh đau. Trên tay cắm rất nhiều ống dẫn. Trên mặt cũng bị che khuất bởi cái ống tiếp hơi, rồi kể cả trên ngực nữa... Tim cô sinh đau, chỉ biết ngồi đấy nhìn anh mà thôi.
Tiếng động duy nhất phát ra từ mấy loại máy móc kế bên. Phòng bệnh yên lặng lắm, rộng lớn lắm làm cho Diệp Tri Thu càng thấy trống vắng. Cô nâng tay nhè nhẹ khẽ vuốt đôi lông mày của anh. Đau lòng khi nhìn hốc mắt càng lõm sâu của anh như một hố đen vô tận cuống trôi cô vào trong đấy. Nơi đây từng có một đôi mắt tinh anh, vậy mà hiện tại chẳng có gì. Là tại ai? Không phải lỗi của cô, tuy nhiên đó là vì cô. Cô không biết cô và anh đã từng có dây dưa tình cảm ở những kiếp trước không. Chỉ biết hôm nay anh và cô gặp được nhau rồi yêu nhau là duyên phận lớn cỡ nào. Cô không hiểu anh nợ cô cái gì mà hiện tại phải vì cô mà chịu lắm đau thương. Nhân sinh vốn không tươi sáng lại trở nên càng u ám...
Diệp Tri Thu nhìn thấy đôi môi dưới máy cấp dưỡng khí đang run run. Cô cất tiếng gọi:
- Vân Phong, là em, Tri Thu của anh đây. Anh tỉnh lại rồi sao?
Hoa Vân Phong giật giật mấy ngón tay. Cô đã vội vã xoa nhẹ vào nó, ngón tay trỏ táy máy trong lòng bàn tay anh cố gắng gọi anh tỉnh lại.
Hoa Vân Phong nhướng mí mắt, nhưng không nâng lên được. Dường như biết cô ở bên cạnh, anh đưa tay định tháo trợ khí. Diệp Tri Thu không dám tự ý làm theo. Cô với tay nhấn vào chuông báo động. Chẳng mấy chốc, bác sĩ y tá kéo nhau vào. Sau một lúc bận rộn, bác sĩ nói:
- Cô có thể nói chuyện với bệnh nhân. Nhưng phải chú ý, nếu bệnh nhân có dấu hiệu mệt mỏi thì bảo anh ta nghỉ ngơi, không được cố sức. Có tình huống bất thường hãy nhấn chuông gọi!
Bọn người lục tục rời đi. Diệp Tri Thu ngồi lại bên giường. Hơi nóng trên người anh vẫn còn nhiều lắm, mới hạ sốt nên còn yếu sức, anh đưa bàn tay cố vươn về phía cô, cô nắm tay anh áp vào mặt mình. Hoa Vân Phong nói:
- Không khóc!
Diệp Tri Thu gật đầu:
- Ừm, em không có khóc.
Anh mỉm cười:
- Vậy thì tốt. Anh yên tâm!
Đáng lẽ ra cô không muốn anh nói yên tâm. Yên tâm để lại cô một mình rồi ra đi hay sao? Đáng lẽ ra cô còn định tính sổ với anh chuyện tờ di chúc vớ vẩn kia. Tuy vậy, cô đã không làm gì hết. Dường như mọi thứ vẫn ổn và chưa có điều gì phát sinh cả. Cô nhẹ nhàng nói với anh:
- Anh muốn em trở thành người cứng cỏi mạnh mẽ hay có bản lĩnh gì... em đều thuận ý anh. Em không bướng bỉnh, không nông nổi và chỉ biết khóc nhè nữa. Những gì anh chưa hoàn thành, em sẽ hoàn thành giúp anh. Được rồi chứ?
Điều này Hoa Vân Phong luôn muốn đạt được. Nhưng nay nghe cô bình tĩnh nói như vậy, trong lòng lại có tư vị rất lạ. Đáng lẽ anh nên vui, cớ sao vui không nổi...
..................
Hôm sau, Hoa Vân Phong được đưa sang phòng chăm sóc đặc biệt. Bác sĩ cho biết, thời gian tốt nhất để phẫu thuật bị bỏ lỡ, cùng với sự xuống dốc trầm trọng về sức khỏe đã làm tỷ lệ thành công không mấy khả quan.
Diệp Tri Thu ngược lại vô cùng bình tĩnh. Mọi người cũng không ngờ tới thái độ này của cô. Có người còn tưởng rằng tình cảm của cô đã thay đổi. Hàng ngày cô cứ ở mãi trong công ty, làm việc đến tận tối mịt mới về. Nói chuyện với Hoa Vân Phong cũng không nũng nịu ướt át nữa. Dạo này cô thích ra lệnh cho anh hơn. Ví dự như anh là người thích sạch sẽ, ngày nào cũng bị bắt nằm bất động trên giường cũng nhất quyết đến buổi là phải tắm rửa. Diệp Tri Thu không cho anh xuống giường, cô nói:
- Anh không tắm một hôm cũng đâu có chết đâu hà.
Anh đương nhiên không chịu, vẫn cố gắng ngồi dậy. Hết cách, cô đành thoả hiệp:
- Thôi được rồi, đợi em giúp anh.
Mới hoạt động một chút mà anh đã cảm thấy hơi mệt, ngừng một chút, anh nói:
- Giúp thì... hay là em hãy gọi hộ lý đi.
Diệp Tri Thu vừa chuẩn bị nước lau người cho anh, vừa liếc xéo anh và nói:
- Vậy thì xem em như hộ lý. Tắm xong trả tiền. Em sẽ lấy mắc một chút phạt anh tội kén cá chọn canh!
Hoa Vân Phong bị cô chọc cười. Anh nói:
- Tố chất kinh doanh của em có hơn anh chứ không kém đâu.
Cô bĩu môi:
- Biết vậy thì tốt. Ngoan ngoãn nằm yên để em thí nghiệm coi...
Nói vậy chứ động tác cô nhẹ nhàng lắm. Cô cũng biết anh gắng gượng, mặt ngoài không nói ra, trong người vẫn luôn phải chống chọi với bệnh tật gian khổ biết chừng nào.
...............
Một hôm đẹp trời nọ, bỗng nhiên tinh thần Hoa Vân Phong tốt hơn hẳn. Mấy ngày nay anh rất yếu, nhưng không hiểu sao hôm nay sắc mặt có cải biến lớn. Lúc Diệp Tri Thu đến thì đã thấy anh không mặc áo bệnh nhân, thay vào bộ áo sơmi trắng quần tây lịch sự. Cô không hiểu vì sao như vậy, cô bước đến gần, đứng phía sau anh. Anh nghe tiếng bước chân của cô thì chủ động quay đầu lại, anh giải đáp thắc mắc đó ngay mà không cần cô hỏi:
- Tối nay anh muốn đến nơi mà chúng ta cùng ngắm sao đêm hôm trước. Nghe nói tối nay có sao băng, anh muốn một điều ước!
Diệp Tri Thu lấy áo ngoài khoác thêm cho anh rồi nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh mà nói:
- Được thôi, chúng ta cùng ngắm sao băng, em cũng muốn một điều ước.
Hai người cùng nhau đến nơi ngoại ô vắng vẻ đó. Họ ngồi tựa đầu vào nhau. Giờ phút này Diệp Tri Thu lại là chỗ dựa cho Hoa Vân Phong. Ngồi càng lâu cô càng cảm nhận anh đang rất gắng sức duy trì tư thế. Tuy vậy, anh nói chuyện nhiều hơn hẳn:
- Anh vẫn còn nhớ như in ngày mà hai chúng ta gặp nhau ở thành phố Đ. Từ xa anh đã nghe thấy tiếng xe cùng với tiếng hát của em rồi. Nhưng không hiểu sao anh vẫn tránh không khỏi bị em đụng trúng. Có lẽ duyên phận là như vậy...
- Từ lần đó anh đã biết mình rung động. Vậy mà suốt thời gian dài anh không dám nhận tình cảm đó. Anh lừa em, dối luôn cả bản thân mình. Trong đời anh đã từng có rất nhiều, mất đi cũng rất nhiều... thà rằng anh và em cứ là bạn, chúng ta không là gì của nhau thì may ra nếu ông trời có muốn thu hồi thứ gì của anh nữa... cũng không phải là em. Em và anh cứ song song như vậy, không có tiếp điểm thì không có phân ly...
- Thời gian em không có bên cạnh anh thật sự là những chuỗi ngày đen tối nhất trong đời anh. Anh nhớ em, nhớ đến từng hơi thở, từng tiếng nói tiếng cười... không lúc nào không nghĩ đến. Biết người yêu ở gần trong gang tấc mà không có cách nào đến gần... khó chịu vô cùng...
- Có một chuyện anh vẫn chưa từng kể với em, thực ra chúng ta đã quen nhau từ rất lâu rất lâu. Lần ở thành phố Đ chưa phải là lần đầu tiên. Khi đó anh phát hiện một đứa trẻ lạc người thân mà khóc rất nhiều, anh định dỗ dành nhưng khi gặp anh nó lại càng khóc thương tâm hơn. Không có cách nào anh chỉ biết đứng cách xa nó một chút vì nghĩ rằng bộ dạng của mình làm nó sợ. Ai ngờ một hồi nó nín khóc, đi về phía anh rồi chủ động nắm lấy bàn tay anh mà hỏi: "Anh có đau không?".
Lần đó Diệp Tri Thu đương nhiên không nhớ ra. Bởi vì khi ấy cô chỉ mới hơn 3 tuổi. Cô theo dì và chú Trần về quê hương của dì thăm lại họ hàng. Đó là một miền quê xa xôi, hoàn cảnh khó khăn hơn ở thành phố rất nhiều, nhưng không khí thì mát mẻ tinh khôi, đặc biệt còn có nhiều thứ lạ mắt mà cô chưa từng thấy qua. Một lần nọ, chẳng hiểu sao cô đi lạc đường, khi nhận ra thì chẳng thấy dì Trần bên cạnh nữa. Lúc đang chơi vơi không biết dì Trần ở đâu, bỗng nhiên có một anh trai cao gầy hỏi han cô đủ điều. Tiếng nói thân thiện của anh làm cho cô bé quên khóc. Tuy vậy, ngay sau khi ngẩn đầu thấy gương mặt anh, không hiểu sao cô còn khóc dữ hơn nữa. Thực sự cô không phải sợ hãi khi thấy hai hốc mắt tối tăm kia, mà là cô cảm thấy như vậy nhất định sẽ rất đau. Vì thế cô đã chủ động nắm tay anh an ủi, hỏi anh có đau không ngay sau đó...
Cả Hoa Vân Phong cũng không biết rằng đó là lần thứ hai họ gặp nhau. Còn lần đầu tiên chính là lúc cô bé được sinh ra trong bệnh viện, vì sức khỏe yếu ớt và thiếu hơi ấm của mẹ nên được đưa vào lồng ấp. Duyên nợ của hai bạn trẻ cũng bắt đầu từ rất sớm, chỉ là do ông trời sắp đặt, không ai có thể ngờ trước được!
Suốt cả quá trình, Hoa Vân Phong nói thật nhiều còn Diệp Tri Thu chỉ biết ngồi yên lắng nghe. Chưa bao giờ cô ở bên cạnh anh mà lại ngoan ngoãn như vậy. Cô ước gì giây phút này ngừng lại, dự cảm chẳng lành trong lòng không bao giờ có cơ hội trở thành sự thật.
Anh nói chuyện càng lúc càng mất tiếng, lát sau chỉ nghe thấy vài tiếng thều thào, anh rất mệt rồi phải không?
Diệp Tri Thu bỗng nhiên nhẹ nhàng gọi anh:
- Vân Phong, anh xem... sao băng xuất hiện rồi. Thật sáng... thật nhiều... Cùng em ước nguyện đi!
Nói xong, cô thật thành tâm nguyện cầu một điều ước. Cô quay sang nhìn anh thì thấy đôi mắt anh nhắm nghiền, cơ thể không động đậy nữa. Hốt hoảng, cô vội vã gọi:
- Vân Phong, đừng doạ em, anh không thể...
Hoa Vân Phong chậm rãi mở mắt, anh hồi nắm tay cô, nói:
- Ngốc à, lừa em thôi, anh không sao.
Còn mạnh miệng như vậy? Rõ ràng lúc nãy anh đã ngừng thở trong một khoảng thời gian kìa. Đây là dấu hiệu chẳng lành rồi. Diệp Tri Thu cảm thấy sống lưng dâng lên một luồng hơi lạnh, cô cứ nhìn anh thật sâu mà không nói. Hoa Vân Phong ngược lại bình thản hơn nhiều, anh thì thầm:
- Có lẽ nãy giờ anh nói chuyện hơi nhiều. Bỗng nhiên cảm thấy mệt quá, anh muốn nghỉ ngơi một hồi... À, có phải quanh đây được mở rất nhiều đèn sáng hay không?
Diệp Tri Thu gật đầu, đáp:
- Đúng vậy, anh không nhắc em cũng không để ý.
Hoa Vân Phong mỉm cười:
- Khi hồn lìa khỏi xác thì có thể nhìn thấy em rồi. Anh cho mở thật nhiều đèn để được nhìn em rõ hơn. Điều này khi còn sống thì không bao giờ có thể thực hiện được, nhưng chỉ cần...
Sau đó là một tràng ho khan mãi không ngừng. Diệp Tri Thu ngồi bên cạnh vỗ lưng vuốt ngực cho anh. Những giọt nước mắt lúc này không biết trốn đi đâu, đôi mắt khô ráo, nét mặt chỉ có quan tâm, lo lắng. Dường như mọi sự chú ý đều đổ dồn vào để nhìn anh thật sâu, đã quên làm thế nào để ép nước mắt rơi xuống rồi.
Hoa Vân Phong ho nhiều như vậy xong cả người giống như trút hết sức lực. Anh buông thõng cả người mình dựa vào gốc cây sau lưng mà thở ngắt quãng khó khăn.
Giờ phút cuối cùng trong cuộc đời thường làm cho người ta sợ hãi cùng không đành lòng. Bàn tay run run nắm chặt tay người yêu không muốn xa rời. Đôi môi mấp máy, tiếng nói trầm đục không trọn vẹn:
- Hãy sống cho tốt. Em hãy nhớ bản thân mình không nợ anh cái hết. Yêu, không có nhiều hay ít, chỉ có yêu hay không yêu mà thôi. Anh yêu em không hối tiếc, chỉ tiếc đời này quá ngắn ngủi, không đi với em đến hết con đường. Anh sẽ luôn dõi theo em, sẽ có người khác thay anh cùng đi quãng đường còn lại với em...
Diệp Tri Thu nhìn chằm chằm đôi môi anh. Cô chỉ thấy chúng đóng mở chứ hoàn toàn nghe không lọt lời nào anh nói. Lỗ tai cô chỉ nghe tiếng ù ù bi thương của gió đêm gào thét. Chúng đang khóc thương cho mối tình dỡ dang ly biệt sao?
Cơ thể người yêu tựa vào lòng cô mềm nhũng như ngủ say. Đôi mắt nhắm chặt cùng đôi môi tái nhợt. Lúc này cô mới như bừng tỉnh. Cô gọi anh trong tiếng nấc nghẹn ngào. Nước mắt mới như cơn lũ vỡ đê rơi xuống không ngừng... Em không mạnh mẽ, em không có nghị lực sống tiếp nếu thiếu anh trong đời, em không cần anh vì em xây dựng tương lai, em chỉ cần mỗi ngày mở mắt ra đều thấy anh bên cạnh. Em vẫn ỷ lại vào anh. Không có anh em làm sao sống được vì con tim đã đi theo anh mất rồi.
..........
Hoa Vân Phong được đưa đến bệnh viện ngay lập tức, các bác sĩ cũng đã sẵn sàng làm nhiệm vụ.
Sau một hồi như vật lộn giữa ranh giới của sự sống và cái chết, mọi chuyện vẫn chưa biết đi về đâu thì có y tá hối hả chạy ra chạy vào bận rộn.
Mọi người đều biết nội tạng cấy ghép khan hiếm, lần này phải mạo hiểm phẫu thuật mới có cơ may cứu sống bệnh nhân. Bác sĩ vẫn không thể xác định được con số phần trăm chính xác của tỷ lệ thành công.
Tình hình ngột ngạt căng thẳng vô cùng, đến tiếng chuông điện thoại vang lên làm cho mọi người giật thót tim. Điện thoại của Mộc Thư Lê, anh nhận máy:
- Alô!
Bên kia nói chuyện gấp gáp, trong không gian yên tĩnh này có thể nghe được nội dung cuộc đối thoại:
- Xe chuyển nội tạng để cấy ghép xảy ra vấn đề. Trên đường đột nhiên nổ tung, hiện tại chưa biết rõ tình huống.
Báo cáo của thám tử không thể sai lầm. Mạng sống của Hoa Vân Phong phụ thuộc vào chuyến xe này. Chưa hết, chịu trách nhiệm đi theo hộ tống chính là Phùng Kiến Quân. Hiện tại chiếc xe nổ tung, nói vậy.... mạng người khó mà bảo toàn!
Chuyện này chưa qua, chuyện khác lại đến. Lòng người lo lắng không yên, toàn bộ không khí nơi đây dường như đang chìm xuống một áp suất thấp vô hạn.
Trong phòng phẫu thuật, chuyển biến của bệnh nhân đã rất tồi tệ. Và rồi kết quả chẳng ai muốn đã xảy ra. Bác sĩ tuyên bố:
- Tử vong vào lúc 4 giờ 20 phút rạng sáng ngày 17 tháng 2 năm 201x.
Không gian tiêu điều ảm đạm. Ngoài trời, nơi cuối chân mây còn mang màu tang tốc. Từng cánh vạc kêu thê thiết như oán như than cho vòng đời ngắn ngủi, như khóc thương cho chuyện tình vốn dĩ đẹp như mơ giờ chỉ còn là sương khói lạnh lùng băng giá. Con tim đã chết theo người tình chung mất rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.