Chương 192: Nếu có kiếp sau... em sẽ tìm anh!
Ngọc Diệp
17/08/2017
Dạo này liên
tục xảy ra thật nhiều chuyện, nào là Bạch Thiệu Đông gạp nạn, nào là sự
trắc trở trong tình cảm của Mộc Thư Lê. Nhắc đến thì phải nói, Mộc Thư
Lê phải chạy đến châu Úc xa xôi chỉ để "lĩnh hội" kiến thức âm nhạc theo yêu cầu của "nhạc phụ tương lai".
Thật là đau lòng, người ta cũng không thừa nhận anh là con rễ, bởi lẽ ông "cha vợ tương lai" cho rằng anh là một luật sư khô khan làm gì có tế bào nghệ thuật nào. Vả lại anh là một người rất ít nói, thoạt nhìn về mặt giao tiếp có vấn đề nữa là... huống chi có thể đạt đến cảnh giới thiên tài âm nhạc mà ba của Lục Huyền Cầm đặt ra đối với con rể tương lai. Dễ thấy thôi, đến cả cái tên của con gái độc nhất của nhà họ Lục mà ông cũng đặt cái tên thật nghệ thuật, một loại nhạc cụ dân tộc cũng đủ thấy ông có "tín ngưỡng" rất cao đối với âm nhạc
Còn nữa, về phía của Diệp Tri Thu, cô nhờ Sở Lăng Khiêm tạo một tình huống để mình được sang Mỹ mà Hoa Vân Phong không nghi ngờ cũng không cần thiết nữa. Bởi vì ngay lúc này cô bắt buộc phải sang Mỹ cùng Điềm Mật.
Chuyện tình cảm của Điềm Mật cũng rắc rối khôn cùng. Cô vừa mới sảy thai vì cú sốc quá lớn, hiện tại đang rơi vào tình trạng trầm cảm. Sự việc cũng phải bắt đầu từ khi Diệp Tri Thu về nước. Lúc ấy, Lam Tĩnh Hiên ngày nào cũng uống say bí tỉ, chẳng còn hay biết trời trăng gì nữa. Mỗi lần say lại gọi tên người con gái anh yêu. Điềm Mật biết nhưng cố tỏ ra bình tĩnh và xử sự hết sức khéo léo. Cô không náo loạn, ngược lại những hành động ân cần chăm sóc hằng ngày chỉ có hơn mà không kém. Không biết vì lý do gì mà Lam Tĩnh Hiên liên tục gây chuyện để chọc Điềm Mật giận, mà nào có được như ý. Khi không được như ý thì anh lại bỏ nhà đi cả đêm không về, mấy ngày liên tiếp như thế, Điềm Mật vẫn chịu đựng không nói tiếng nào. Cho đến khi bên nhà anh sang thăm, Lam Viễn Hằng phát hiện chuyện này thì nổi giận đùng đùng, hành động của con trai mình ông luôn cho người theo dõi, giờ thật sự ngay cả ông cũng chịu không nổi mà Điềm Mật vẫn không phàn nàn gì, ông phải đứng ra bênh vực con dâu.
Ai ngờ Lam Tĩnh Hiên không biết do đâu mà biết được chuyện xưa, đợi dàn xếp ổn thỏa với phía gia đình mình. Về nhà, anh phanh phui chuyện Điềm Mật thừa cơ hội gia đình anh gặp khó khăn năm ấy mà ép buộc anh tiến tới hôn nhân với cô. Đồng thời anh cũng đã thề với bản thân sẽ bắt gia đình cô phải trả giá cho ba năm hôn nhân không hạnh phúc của anh.
Chưa dừng ở đó, Hoa Vân Phong cũng không tránh khỏi liên can trong lần "nổi dậy" này của Lam Tĩnh Hiên. Nỗi uẩn khuất trong lòng bấy lâu nay được anh quyết tâm giải phóng một lần. Bởi vì hiện tại thế lực của nhà họ Lam đã vững chắc hơn, với tài kinh doanh của Lam Tĩnh Hiên, Lam Ký phát triển vô cùng mạnh mẽ và còn lấn sân sang các lĩnh vực đầu tư có giá trị khác. Anh hiện giờ cảm thấy bản thân đã có thể thực hiện lời nói năm xưa. Khi ấy lúc nói chuyện với Hoa Vân Phong, anh đã từng hứa hẹn son sắt rằng một ngày nào đó sẽ đánh bại Hoa Vân Phong giành lại người mình yêu.
"Ví dầu tình bậu muốn thôi, Bậu gieo tiếng dữ cho rồi bậu ra...", câu nói của ông bà xưa thật đúng. Lam Tĩnh Hiên xác định bản thân không yêu thương gì Điềm Mật, cho nên anh không thương tiếc gì ra tay nặng nề với gia đình cô. Đến nỗi ba cô phải nhập viện vì sốc nặng. Mẹ cô chỉ biết chăm sóc ông mà thôi, chuyện kinh doanh bà không biết, ngay cả chữ viết mà bà cũng không biết bao nhiêu từ thì làm sao nói chuyện làm ăn buôn bán. Cho nên mọi gánh nặng đè lên vai Điềm Mật.
Có một chuyện khiến người ta đau lòng hơn là đứa con chưa tượng hình của Điềm Mật đã chết non. Ngay cả Điềm Mật cũng không biết mình đang mang thai, cho nên khi cô sẩy thai thì mọi người vô cùng bỡ ngỡ. Mọi chuyện đến nước này nên cô và Lam Tĩnh Hiên không tránh được lời qua tiếng lại, không biết vô tình hay cố ý mà Lam Tĩnh Hiên xô ngã cô xuống thang lầu. Và rồi kết quả thật thê lương... Chỉ tội cho đứa nhỏ!
Lam Tĩnh Hiên hồi tưởng lại mới nhận ra một điều, vào một đêm anh say rượu đã cùng Điềm Mật thực hiện "nghĩa vụ vợ chồng". Sáng ra, Điềm Mật đã rời giường rất sớm, khi tỉnh dậy, Lam Tĩnh Hiên không tài nào nhớ rõ bản thân mình đã làm cái gì, cho nên chuyện này cũng dần vào dĩ vãng. Ai ngờ...
Thế rồi Điềm Mật mắc chứng trầm cảm. Cô cần sang Mỹ điều trị. Với tình nghĩa bạn bè thân thiết của nhau, Diệp Tri Thu làm sao bỏ mặc bạn không lo. Mặc dù cô rất quan tâm sức khỏe Hoa Vân Phong, nhưng thực tình chuyến đi này cô dự định làm rất nhiều việc. Dù không nỡ đến mấy cũng phải bấm bụng rời xa anh một thời gian.
Nhớ ngày còn ở lại ngôi biệt thự màu tím của mình trên thành phố Đ. Cô đã vô tình mở được ngăn tủ mà chỉ có cô mới biết cách mở. Phòng ngủ từ khi cô không ở đây vẫn được giữ nguyên trạng. Đồ đạc của cô vẫn duy trì chỗ cũ, không có thay đổi gì. Diệp Tri Thu mở khóa tủ, trong đấy là một số đồ vật được cô cho vào những cái hộp riêng thật xinh xắn.
Cô bị thu hút sự chú ý rất nhiều vào một cái hộp màu hồng phấn rất đẹp. Cô mở nó ra, bên trong là một cái đồng hồ kiểu dáng đặc biệt, mặt đồng hồ không phải dành cho những người bình thường xem, cô nghĩ ngay đến một người. Đây chính là chiếc đồng hồ mà cô nhặt được của Hoa Vân Phong đến nay vẫn còn lưu luyến cất giữ không chịu trả lại cho anh. Những điều này cô làm sao nhớ ra được, chỉ nhờ vào quyển nhật ký nằm phía dưới đáy hộp nói lên tất cả. Mọi chuyện cô đã trải qua từ khi quen biết Hoa Vân Phong đều được ghi chép cẩn thận với những dòng chữ nắn nót. Chỉ nhìn thôi đã đoán biết được tâm trạng của cô lúc đó như thế nào rồi. Từng chữ ghi chép được khắc vào tim cô lúc này, cô có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc ấy, nhưng làm sao gợi lại những kí ức đã quên? Không thể, vẫn không thể được. Diệp Tri Thu buồn bả vô cùng. không còn cách nào khác, cô đành đọc chính nhật kí của mình như một quyển tiểu thuyết tự thuật của một ai đó với tâm sự nặng nề cùng trái tim bị đè nén tựa hồ sắp vỡ tan.
Khi đọc đến những hành động quan tâm chăm sóc dù là rất nhỏ của Hoa Vân Phong đối với mình, cô không khỏi nở nụ cười hài lòng. Và cũng vì rất nhiều chuyện anh làm mà không nói, quan tâm thầm lặng làm cho cô nàng xúc động nói không nên lời.
Ai biết đâu từng giọt nước mắt rơi ra từ khóe mi của cô, thấm ướt gối nằm. Cô ôm quyển nhật kí trong ngực mà nghĩ mãi về anh. Tự dưng cô nhớ anh vô hạn, muốn được nằm gọn trong vòng tay ôm ấp của anh quá. Cô đợi chờ đến ngày mai, anh sẽ đón cô về bên anh nhanh thôi.
-----------------------
Hôm nay Diệp Tri Thu đặc biệt siêng năng, cô đã về nhà từ rất sớm để chuẩn bị một bàn ăn. Nói là thịnh soạn thì chưa phải, nhưng mà xét về gốc độ nào đó thì vẫn rất tươm tất đấy.
Cô học những món ăn này từ dì Tư và thực hành rất nhiều lần, thật may cũng có một lần có thể đem lên bàn. Hoa Vân Phong cũng không ngại làm "chuột bạch" cho những thí nghiệm của cô. Hì, nói ra cũng chỉ có anh mới có can đảm đó, chứ dì Tư thì đảm bảo không dám nếm thử. Dì nói thực lòng thế này:
- Thôi khỏi nói, chỉ nhìn thôi đã... không muốn ăn lắm rồi. Hay là làm lại nha!
Dì Tư là người bộc trực, có gì nói nấy, không dối gian ai bao giờ. Cũng vì dì Tư thẳng tính quá nên cô mới biết tay nghề mình tệ hại đến mức nào. Mỗi lần như vậy Diệp Tri Thu lại buồn bực nhìn thành phẩm của mình. Có hơi khó coi, nấu ăn mà màu sắc không mấy bắt mắt như vậy thì xong rồi, chưa dám kể tới hương vị...
Hôm nay, vừa bước vào nhà, mùi thức ăn bay vào mũi, Hoa Vân Phong nghe tiếng sột soạt trong gian phòng bếp, anh lên tiếng hỏi vọng vào:
- Hôm nay là em nấu cơm chiều sao?
Diệp Tri Thu nghe câu hỏi liền ló đầu ra, hỏi:
- Anh nhận ra?
Hoa Vân Phong không đáp lời vội. Anh cởi giầy, di chuyển hướng vào bếp. Con mèo nhỏ đã nhanh nhẩu tiến lên nắm lấy tay anh. Cô sốt ruột hỏi:
- Sao anh biết không phải em nấu? Mùi vị khác dì Tư nấu sao?
Hoa Vân Phong bật cười, nhéo cái mũi, chọc ghẹo cả cái môi đang cong lên vì thắc mắc của cô. Anh đáp:
- Tại em ngốc!
Diệp Tri Thu hiểu ra, hé miệng cười. Lần nào cũng mắc mưu của anh, là cô tự nhận đó chứ!
Ăn xong bữa cơm, Diệp Tri Thu rất chờ mong lời nhận xét của anh, nhưng mà một tiếng cũng không nghe anh nói gì hết. Cô sốt ruột hỏi thẳng:
- Anh không có nhận xét gì sao?
Hoa Vân Phong cười rồi hỏi ngược lại:
- Không nói được không?
Diệp Tri Thu ỉu xìu, quyết định rằng:
- Thôi đi, vậy thì đừng có nói.
Cảm xúc cô đang không được tốt, anh kéo cô ngồi trên chân mình, hỏi cô:
- Có chuyện gì thì em nói đi... anh biết em có tâm sự!
Cô không lạ lẫm gì khi anh có thể đoán biết cô muốn gì. Cô không giấu giếm gì cả, chỉ là mục đích chính mà cô muốn thực hiện sẽ không nói rõ cho anh biết đâu. Cô quyết định giữ lại, cô muốn rằng mình phải làm được điều gì đó cho anh, sau bao nhiêu chuyện anh đã làm vì cô. Cô đáp:
- Em muốn sang Mỹ. Điềm Mật hiện tại cần em!
Cô không nỡ đi xa anh, vả lại hiện giờ sức khỏe anh cần cô quan tâm nhiều hơn nữa. Tuy nhiên, cô biết mình không còn lựa chọn nào khác, đây là cơ hội tốt nhất để cô hành động.
Không ngờ Hoa Vân Phong không hỏi thêm gì mà lại đồng ý nhanh chóng:
- Được, em cứ đi. Dự án em đảm nhận anh sẽ sắp xếp người thay thế trong thời gian em không có ở đây. Khi em về thì tiếp tục chịu trách nhiệm.
Còn gì hơn thế nữa, cô cũng đang băn khoăn chuyện dự án lần này. Đó là tâm huyết của cô, cho rằng cô ích kỷ cũng được, cô không thích bị người khác chiếm lấy nó đâu. Anh nói anh sẽ sắp xếp, cô tin tưởng anh sẽ không để "đứa con" tinh thần này của cô sẽ không bị kém chất lượng. Tuy nhiên, điều cô lo lắng hơn cả chính là người cô yêu. Sức khỏe ngày càng kém, cô biết chứ. Nhớ có lần cô phát hiện anh mang kích cỡ giầy cũ không vừa nữa, anh thật sự tăng cân. Cô còn vui mừng nói rằng anh đã được cô "vỗ béo" thành công. Khi ấy anh không nói gì, chỉ cười gật đầu xem như cô nói đúng. Ai ngờ, sau đó cô mới biết được đó là do khi máu từ tĩnh mạch trở về tim khó khăn, nó tích tụ trong các tĩnh mạch và thoát dịch ra ngoài nên tạo cảm giác như là béo ra. Nhớ lúc không muốn làm cô thất vọng nên anh cố gắng ăn những món ăn cô nấu. Ai biết được người bị bệnh này lại luôn có cảm giác chán ăn, vừa bị buồn nôn nữa, hầu như chẳng có dinh dưỡng được nạp vào cơ thể. Mỗi lần như vậy Diệp Tri Thu lại âm thầm cắn răng ngăn lại dòng nước mắt.
Cho nên lần này cô không thể không đi, chỉ có cô mới có thể hoàn thành được việc này!
----------------
Diệp Tri Thu sang Mỹ, việc đầu tiên cô làm là không quên an bày cho Điềm Mật tiếp nhận trị liệu của một bác sĩ giỏi. Sau đó đến lượt cô thực hiện việc muốn làm.
Lúc cô đọc nhật kí của chính mình, cô thấy trong đấy có nhắc đến tên một người, người ấy cô gọi là "dì Bình", chính là mẹ nuôi của Hoa Vân Phong. Sau khi tìm hiểu thông tin về người này, cùng với những gì có liên quan khi một lần vô tình nghe được Sở Lăng Khiêm nhắc đến cái tên này. Thắc mắc ùa về trong tâm trí cô. Vì Sao Sở Lăng Khiêm biết đến dì Bình? Vì sao khi cô nghe lén được cuộc nói chuyện thì anh ta đang đặc biệt căn dặn cấp dưới làm việc gì đó có liên quan đến người phụ nữ này?
Cô biết, muốn thành công thì phải tìm đến tận căn nguyên của nó. Diệp Tri Thu càng hiểu rõ việc cô muốn làm lần này không dễ dàng gì.
Cô trở lại ngôi nhà của Sở Lăng Khiêm.
Thật tình cô không muốn vào đây chút nào, mạo hiểm là có, nhưng cô không sợ hãi, chỉ có nhắc nhở lòng mình không sợ hãi thì mới có lòng tin vượt qua mọi khó khăn trắc trở.
Diệp Tri Thu dễ dàng vào phòng làm việc của Sở Lăng Khiêm. Đối với cô, phòng làm việc của anh không phải là cấm địa, bình thường trước kia anh chẳng phân biệt phòng ngủ hay phòng khách, phòng làm việc hay bất cứ nơi đâu đều có thể có hành vi thỏa mãn dục vọng của mình. Tuy nhiên, chưa lần nào anh không bị chọc cho bốc hỏa, Diệp Tri Thu kháng cự hết khả năng có thể, cô chưa bao giờ cho rằng cam chịu làm một con búp bê của người đàn ông này là vinh hạnh, trong khi biết bao cô nàng mơ tưởng mà chẳng được.
Nhắc đến đây không có tác dụng gì cả, ngược lại làm cho Diệp Tri Thu cảm thấy sởn cả gai ốc!
Cô đang tìm kiếm một thứ mà cô cho là quan trọng, nhưng thứ ấy không biết giấu kỹ nơi nào, mãi cả buổi mà tìm chẳng ra.
Theo cô được biết, Sở Lăng Khiêm hiện tại không có ở Mỹ, càng chẳng cần nói có thể thình lình xuất hiện ở nhà, cho nên cô có cơ hội nhiều hơn.
Thời gian đối với cô vô cùng quý giá, anh ta không có nhà, không có nghĩa là nhà ở không ai trông coi... và sự thật chứng minh ngay sau đó, một tiếng mở cửa vang lên làm Diệp Tri Thu giật mình suýt đánh rơi cả sấp giấy đang cầm trên tay.
Người đàn ông da đen cao to lực lưỡng, khí tức áp bách người ta đến khó thở. Anh ta nói giọng ồm ồm:
- Tiểu thư, cô đang làm gì vậy?
Ánh mắt anh ta như con sói đen hung tợn, nhìn chầm chầm vào sấp hồ sơ Diệp Tri Thu đang cầm. Thật sự đó chẳng phải là thứ cô cần, nhưng cũng không thể nói là không quan trọng. Những thứ trong căn phòng này đều là những thứ vô cùng quan trọng, có thể ảnh hưởng đến lợi ích của tập đoàn AMFI.
Diệp Tri Thu bình tĩnh đáp lại:
- Đến lấy thứ tôi cần. Sao hả, anh có ý kiến à? Đừng quên, tôi là gì của ông chủ anh!
Người đàn ông kia không bị cô hù dọa, anh ta vẫn giữ gương mặt như người máy, thiếu đến đáng thương chỉ số biểu thị cảm xúc. Tiếng nói như được lập trình, cứng ngắt, lạnh như băng:
- Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ ngôi nhà này. Nếu cô không nghe lời thì hãy cùng tôi đến gặp ông chủ!
Diệp Tri Thu thật sự buông sấp hồ sơ đang cầm trên tay. Cô phũi tay vài cái rồi nói:
- Chẳng cần mấy thứ này làm cái gì... haiz, anh là người không thú vị chút nào cả. Được rồi, không thú vị thì tính theo không thú vị. Nếu như tôi không thỏa hiệp, vẫn cố chấp lấy được thứ tôi muốn, nhưng anh không thể bắt tôi đi gặp họ Sở kia... để xem nào, có dám đánh cược hay không?
Người kia rũ đôi mắt xuống, như là nhìn đăm đăm vào góc tường, làm như thể nhướng mắt nhìn cô một cái cũng thấy lười biếng hay sao ấy. Anh ta lãnh đạm mở miệng:
- Không rảnh đùa với cô!
Nói xong, anh ta đưa tay vào túi, định lấy điện thoại gọi cho ai đó. Diệp Tri Thu biết là anh ta định báo tin. Cô cười cười tiến đến bên cạnh anh ta, mở điện thoại mình lên, bên trong phát ra một đoạn video. Tiếng nói ấy vang lên là của anh chàng này.
Lập tức anh ta xám mặt. Định giơ tay cướp lấy điện thoại, ai ngờ cô nàng không có ý tránh né, mặc cho anh ta giành lấy. Miệng vẫn cười và nói:
- Anh cứ việc hủy đi nhé. Tôi còn khá nhiều, đủ để anh xóa, nhưng mà đảm bảo là không lâu nó sẽ truyền đến tai Sở Lăng Khiêm.
Anh chàng kia giờ phút này mới chịu nhìn thẳng mặt cô. Anh híp mí mắt lại, nguy hiểm phun ra ba chữ:
- Ở đâu ra?
Diệp Tri Thu lắc đầu lùi về sau một bước. Đối mặt với anh mà nói chuyện. Dáng vẻ cô thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, ai biết được cô đang run lên bần bật đấy, bề ngoài vẫn cố duy trì giọng nói tràn đầy tự tin và thách thức:
- À, nói cho anh biết cũng không sao. Ai mà chẳng biết AMFI và KINGWORLD là đối thủ. Chỉ cần loại dần từng thủ hạ đắc lực của Sở Lăng Khiêm thì việc thu phục sẽ đơn giản rất nhiều. Mua một chút thông tin thì có khó gì! Anh cũng biết đó, nếu như anh mang chuyện tôi tố cáo với ông chủ anh, bất quá anh ta sẽ trách móc vài câu, không bao giờ đẩy tôi vào chổ chết. Thế nhưng còn anh, khó đảm bảo hậu quả không rơi xuống gia đình anh lắm. Đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc nhở!
Tính cách Sở Lăng Khiêm lãnh huyết tuyệt tình. Dù là thân cận nhất, chỉ cần làm trái ý anh ta, thảm họa không ập đến mới là lạ. Tuy vậy, ai cũng thừa hiểu Diệp Tri Thu mặc dù nhiều lần chống lại, nhưng anh ta chưa hề làm cô phải chịu đau chịu khổ, chỉ là cách anh muốn chiếm hữu người ta quá tiêu cực, làm người ta không thoải mái thôi. Tình yêu anh dành cho cô chưa chắc thua kém Hoa Vân Phong. Chứ nếu thử đem một khoảng trống trong trái tim cô mà đặt anh vào đấy xem, anh sẽ yêu chiều cô đến nhường nào! Đáng tiếc, tim cô không có vị trí cho anh.
Anh chàng kia biết rõ điều này, cô gái đối diện không dễ đối phó. Anh ta do dự một lát, cuối cùng vẫn là nói:
- Tôi chỉ có thể mắt nhắm mắt mở lần này. Không có lần sau, mong cô tuân thủ hứa hẹn!
Diệp Tri Thu gật đầu đồng ý, cô nói:
- Sảng khoái vậy thì không cần dài dòng nãy giờ rồi! Hì... Anh chỉ cần nói cho tôi biết giấy tờ tùy thân của Hà Thúy Bình cất giấu ở đâu là được rồi. Về phần video này, tôi giữ nó làm gì, trả lại cho anh hết!
Anh chàng da đen liếc nhìn cô một cái, môi nhạt khẽ nhấc lên một cái, vẻ mặt dường như đang mỉa mai. Diệp Tri Thu phát hiện nhưng cũng mặc kệ, việc cô cần làm đã sắp hoàn thành rồi. Nhanh chóng thôi, mọi thứ sẽ vào khuôn khổ của nó cả!
Sau khi lấy được thứ mình muốn, Diệp Tri Thu đến ngay NAPA VALLEY, một thung lũng trồng nho và sản xuất rượu vang nổi tiếng của Mỹ.
Cô không biết được đằng sau cuộc trò chuyện vừa mới đó của mình với anh chàng da đen đều có một ánh mắt theo dõi. Sau đó, không biết từ một thiết bị nào đó trong căn phòng cất lên tiếng nói đầy áp lực:
- Khá lắm, quả thật búp bê nhỏ muốn giở trò... Chẳng trách, đòi về Mỹ gấp gáp như vậy...
Anh chàng da đen lên tiếng hùa theo:
- Đúng ạ, ngài tiên đoán như thần!
Chưa dứt tiếng, anh đã nghe tiếng vỡ vụn của một vật gì đó loảng xoảng từ trong loa truyền ra, có lẽ là cái cốc thủy tinh thường dùng để uống rượu của Sở Lăng Khiêm. Chứng tỏ anh đang rất tức giận:
- Không có chuyện lấy công chuộc tội. Mau xử lý công việc, khi hoàn thành hãy nói!
Anh chàng da đen gật gù thầm cảm tạ trời đất, lui ra khỏi phòng làm việc của Sở Lăng Khiêm. Nhưng chính bản thân anh cũng đâu ngờ rằng ông chủ của anh nổi tiếng tàn bạo, cũng là một người nóng lạnh thất thường. Mới vừa nói chưa xử lý anh đấy, khi anh mới bước ra khỏi nhà thì nhanh như chớp hồn đã lìa khỏi xác. Sở Lăng Khiêm chưa từng giữ lại bên cạnh mình những kẻ như thế. Thương tiếc chi một tên thủ hạ mang cái danh "thân tín", hắn có thể là theo lệnh anh để cho Diệp Tri Thu mang đi thứ mà cô cần, hắn làm không sai, nhưng hắn sai là dám sau lưng anh làm điều dối trá. Bằng chứng chính là cái video Diệp Tri Thu đưa ra để uy hiếp hắn. Dù hắn có lập công cũng không thể nào có chuyện chuộc được cái tội. Sở Lăng Khiêm không bao giờ dung nạp một hạt cát trong mắt, chỉ cần một vết nhơ là sẽ bị thanh trừ sạch sẽ. Chỉ là một người cấp dưới, mất một tên thì thế nào, AMFI không phải được xây dựng lên bởi bọn chúng, anh cần gì phải kiêng dè!
--------------
Diệp Tri Thu xử lý xong công việc, cô không để lộ danh tính khi trao giấy tờ tùy thân cho Hà Thúy Bình một phần là vì cô không có nhiều thời gian.
Đây là một niềm vui khó tả đối với Hà Thúy Bình. Bà có thể về nước thăm con trai mình rồi. Nhiều lần bà biết Hoa Vân Phong đến thăm, nhưng anh không nói với bà được mấy câu đã rời đi, vì anh nghĩ bà nên thuộc về nơi đây, nơi gần gũi đứa con trai ruột của bà. Bà cũng chưa hề nói ra lòng mình, chưa từng nói rõ rằng Sở Lăng Khiêm để bà ở nơi đây như một hình thức cấm túc, giam cầm. Nếu như bà nói ra, giữa hai đứa con trai của bà sẽ không thể nào có hòa bình được. Đó là điều bà không bao giờ muốn. Đứa nào cũng là tâm can của bà, dù không sinh thành hay không nuôi dưỡng đi chăng nữa, trái tim người mẹ là bao la nhất, vĩ đại nhất, yêu thương con cái của mình nhất.
Diệp Tri Thu vừa định rời khỏi vùng đất của rượu vang này thì nhận được điện thoại. Cô nghe máy, bên kia nói rằng:
- Bạn gái nhỏ, cô quá tài tình rồi, tên da đen chó chết đó thực sự xuống địa ngục rồi... ha ha!
Diệp Tri Thu bận rộn đón xe nhưng vẫn còn rảnh rỗi để sửa lời anh ta:
- Phương Cương, tôi nhắc anh lần nữa, tôi không phải bạn gái nhỏ của anh. Anh còn gọi lung tung cẩn thận tôi không tha cho đâu!
Phương Cương dù mới quen biết Diệp Tri Thu. Tuy vậy, tiểu sử về người tình bé nhỏ của Hoa Vân Phong thì anh thuộc nằm lòng. Đáng khen cho cô gái này, nhìn như nhu nhược yếu ớt lại có thể khiến người anh em của anh cửu tử nhất sinh. Nhớ có lần đấu võ với Hoa Vân Phong, anh còn bị đánh cho bầm dập cái mặt khi cố tình chơi xấu. Ôi, giờ đây xem ra không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, uy lực cô gái này còn mạnh mẽ hơn nữa, đáng khâm phục không nào!
Anh cười hì hì, người đã ba mươi mấy tuổi đầu mà không nghiêm túc chút nào, ai tin rằng anh là ông chủ lớn của KINGWORLD không nhỉ? Đến anh cũng chẳng tin nổi huống gì người khác. Anh vốn không màn đến những thứ gia sản ấy, anh thích võ đài và được thi đấu như những tên võ sĩ bình thường kia. Anh nói:
- Này bạn gái nhỏ, em đừng dọa tôi, tôi không phải là Phong, lại càng không phải tên họ Sở, không ngốc làm nô lệ tình yêu của em đâu.
Diệp Tri Thu cảm thấy rất phiền lòng rối trí, không muốn nghe anh ta nhiều điều nữa. Cô cắt ngang:
- Thôi đủ rồi, nói sang chuyện khác đi... Nếu như tên da đen đó bị xử lý rồi chứng tỏ Sở Lăng Khiêm sẽ hướng mũi nhọn tới KINGWORLD, như ý của anh rồi. Chuyện còn lại ở đây anh tự lo liệu. Tôi còn một việc cần phải làm... Ờ, còn nữa, bạn thân của tôi Điềm Mật giao cho anh, nếu cô ấy có mất một sợi tóc, anh chuẩn bị khoác thêm cái áo cà sa nữa là vừa!
Phương Cương giật mình một cái. Ối, con gái Việt Nam nhanh mồm nhanh miệng mà còn hung dữ như vậy khi nào thế kia? Trong ấn tượng của anh thì lúc nào cô gái Việt cũng dịu dàng thanh thoát, yêu kiều dễ mến cơ! Anh nhíu mày nói vọng vào máy:
- Em định làm cái gì nữa? Không được, không được! Em nên an phận cho anh. Phong bảo anh phải trông chừng em. Nếu mà em chạy lung tung hay làm việc lỗ mãng, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì anh biết ăn nói thế nào với người ta? Chưa hết, còn hai ngày nữa là khai giảng khóa học rồi đó, đừng làm anh thêm bận rộn được không?
Chuyện tham gia khóa học này khi Diệp Tri Thu đặt chân lên đất Mỹ mới được biết. Hoa Vân Phong sắp xếp người nhiều chuyện này bảo vệ cô, còn tự ý đăng ký khóa học quản lý suốt 6 tháng bên này cho cô. Lấy làm lạ và cô đã gọi cho anh để hỏi. Khi ấy anh còn đưa ra lý do rằng:
- Trước khi đi em từng căn dặn anh phải cho Lam Tĩnh Hiên một bài học trút giận cho Điềm Mật, mục đích của cậu ta là em, em tốt nhất nên ở bên đó!
Cô chưa hiểu lắm vì sao chuyện cô bảo anh đòi lại công bằng cho Điềm Mật lại có liên quan đến việc cô phải ở nơi đất khách. Cô lại chưa từng hoài nghi nguyên nhân anh quyết định một việc nào đó, cho nên cô cảm thấy mình nên phối hợp với anh. Mặt khác, chuyện cô đến nhà Sở Lăng Khiêm lấy trộm đồ đã bị họ Sở phát giác, đây thuộc phạm vi kế hoạch của cô, cô không nao núng và cũng chứng tỏ cô không thể về Việt Nam khi họ Sở đang ở đấy. Cô hiểu tính họ Sở, hiểu cho nên đối với kế hoạch của mình đến giai đoạn này cô rất hài lòng vì nó đi đúng theo quỹ đạo mà cô muốn.
Mặt khác, cô tạm thời bên này chăm sóc cho Điềm Mật cũng tốt. Cô nói có chuyện muốn làm đó chính là tìm tung tích của Tiêu Tĩnh, mẹ ruột Hoa Vân Phong. Điều tra mãi không ra là hiện tại bà đang ở đâu, cô cũng vẫn dồn mọi nghi ngờ lên người Sở Lăng Khiêm. Anh ta muốn độc chiếm cả hai người mẹ như vậy à, còn người cô yêu thì sao chứ? Cô không đồng tình chút nào. Thường ngày Hoa Vân Phong chẳng bao giờ nhắc đến mẹ ruột của mình, khi được Diệp Tri Thu hỏi đến thì anh cũng không tình nguyện đối ứng vài câu có lệ. Tuy vậy, cô biết anh vẫn canh cánh trong lòng rất nhiều gút mắc, nói không để ý chứ chưa phải là suy nghĩ trong lòng. Hơn ai hết, anh khao khát tình mẹ nhiều như thế nào, anh yêu quý mẹ mình như thế nào...!
Tiếng nói vừa dứt, Diệp Tri Thu nhìn thấy bên cạnh mình xuất hiện một chiếc xe đời mới bóng loáng. Mặt gương hé mở, khuôn mặt rất Tây của Phương Cương được triển lộ rõ ràng. Nụ cười khêu gợi nở trên môi anh nhưng không làm cô thích nổi.
Diệp Tri Thu không thích phải nói nhiều với người này. Anh ta có một bộ ria mép làm cho cô phản cảm, cùng với cách nói chuyện cứ "bạn gái nhỏ" của anh ta làm cô càng bực bội hơn. Cô xoay người lách sang một bên mà tiếp tục đi.
Phương Cương bước một bước bằng hai bước của cô, anh nhanh chóng đuổi kịp, anh vẫn duy trì tư thế đi theo phía sau, ưu tiên phái nữ. Anh nói:
- Thật sự là... em muốn làm cái gì hả?
Diệp Tri Thu rộng lượng đáp:
- Thì tôi nói rồi đó thôi. Tôi đi làm công việc của mình...
Phương Cương đưa tay kéo cô lại đứng đối diện với mình để nói chuyện. Ai ngờ cô lại thốt ra thế này:
- Buông ra! Không thôi tôi gọi về cho Vân Phong, nói anh dám động tay động chân với tôi. Anh chết chắc!
Phương Cương đắc ý đáp trả ngay:
- Em gọi đi, không chừng cậu ta không thể bắt máy được.....
Vừa nói ra khỏi miệng, anh phát giác mình lỡ lời. Trời ạ, mong là cô nàng không nghe thấy. Nếu không....
Thế nhưng không có chuyện "nếu không..." đó. Diệp Tri Thu nhanh chóng nhận ra có gì không đúng, cô vội hỏi:
- Anh nói vậy có ý gì?
Phương Cương làm ra vẻ ngu ngơ:
- Nào có chuyện gì? Sao em tự dưng hỏi vậy... Thôi đừng nói nhiều, mau lên xe anh đưa về, ở đây cần phải ra khỏi khu vườn mới đón được xe...
Diệp Tri Thu không nói gì, ánh mắt cứ đăm đăm nhìn thẳng mặt của Phương Cương. Phương Cương có cảm giác khí thế này y như ai dùng dao kề sát vào cổ của anh. Chẳng trách là người yêu của Hoa Vân Phong, đến cách tạo áp lực cũng giống nhau như vậy... Lặng im không nói như thể để người khác tự nhìn vào lương tâm mà sám hối vậy! Thôi, anh đầu hàng.
Phương Cương thông cổ họng, bắt đầu nói:
- Phong không cho tôi nói, em lại ép tôi nói... Đằng nào thì cái gì "nước gần lửa xa" cái gì đó... Tôi nói vậy...
Ý định muốn nói "Nước xa không cứu được lửa gần" nhưng lại nói ra thành như thế. Phương Cương cũng tập tành dùng thành ngữ, anh nào khác chi Phùng Kiến Quân, bập bẹ được vài câu rồi lâu lâu mang ra sử dụng. Cũng bởi vì cất giữ lâu quá nên sinh ra chuyện nhớ không rõ câu nói là gì.
Diệp Tri Thu có dự cảm chẳng lành, chẳng trách mấy ngày nay mỗi khi cô liên lạc với Vân Phong là có người chuyển máy chứ không phải anh trực tiếp nghe. Rồi những gì anh sắp xếp cho cô và bảo cô phải ở bên nước Mỹ xa xôi này mà không chút gì nôn nóng mong cô sớm trở về...
Phương Cương tiếp tục:
-... Thì Phong ban đầu chỉ bảo với tôi là em đến, bảo phải liên hệ bác sĩ tâm lý giỏi nhất cho bạn em, rồi phải bảo đảm an toàn cho em, chuyện còn lại tự cậu ấy có sắp xếp. Tôi gặng hỏi mãi cậu ấy mới chịu nói ra nguyên nhân...
Thật khó khăn để nghe được cái nguyên nhân thốt ra từ miệng của Phương Cương...
Sau khi nghe xong, Diệp Tri Thu quay đầu trở lại chiếc xe của anh đang đậu gần đó. Cô mở cửa xe ngồi vào trong và rồ ga định chạy đi. Phương Cương gõ cửa kính, cửa mở, anh nói vọng vào:
- Em làm gì vậy?
Diệp Tri Thu dứt khoát nói:
- Về Việt Nam. Điềm Mật anh thay tôi chăm sóc, cảm ơn anh trước. Còn chiếc xe này tôi chạy đến sân bay, sẽ có người lái trả về cho anh!
Nói xong chiếc xe phóng đi như bay. Phương Cương phải trố mắt nhìn. Tốc độ này thì quả không ngờ người điều khiển là một cô gái. Phương Cương bắt đầu lo lắng cho an toàn của cô nàng. Nếu xảy ra chuyện gì thì thật có lỗi với Hoa Vân Phong. Anh vò đầu bứt tóc một lát rồi cũng nghĩ ra cách đuổi theo cô gái!
Diệp Tri Thu thoạt nhìn như một cô gái nhu mì yếu đuối. Nhưng thực tế chứng minh cô càng ngày càng thay đổi, hay nói đúng hơn là bản chất ấy vốn tiềm tàng trong cô, ngay cả cô còn không nhận ra. Cô biết mình cần phải tự lập, cần phải mạnh mẽ hơn thật nhiều. Con người muốn yên bình sẽ tạo một lớp vỏ bộc cho mình. Hoặc giả muốn chiếm thiện cảm của người khác dễ dàng thì tốt nhất đừng phô bày quá nhiều gai gốc. Cứ sống một cách thánh thiện và đơn thuần.
Diệp Tri Thu mong sao hiện tại mình có thể xuyên qua không gian đến bên cạnh Hoa Vân Phong để hỏi anh một câu hỏi. Anh không cần cô nữa sao? Anh làm vậy có biết cô sợ hãi đến mức nào không?
---------------------------
Trong không gian yên tĩnh như tờ, bỗng chốc lại vang lên tiếng đập bàn, khi thì vỗ vào đùi, khi thì cất lên tiếng nói:
- Lại thua? Không được, chơi lại đi!
Tiếng nói phát ra từ một ông lão râu tóc đã bạc gần hết. Vầng trán cao trơn bóng của ông trông thật buồn cười.
Người ngồi đối diện chơi cờ với ông lại không thấy được vẻ mặt nhăn nhó của lão. Anh nói:
- Lão không chán sao? Tôi mệt rồi, không chơi nữa!
Ông lão thấy anh định đứng dậy rời đi thì kéo tay anh lại, nhấn anh ngồi trở lại trên ghế rồi nói:
- Lão thấy cậu không phải mệt mà là đang nặng mối tương tư. Lão có kinh nghiệm tình trường mà. Lão nói đúng không?
Vẻ mặt ông lão không còn nhăn nhó khó coi nữa, thay vào đó là nét rạng ngời tự tin rằng mình đoán đúng.
Thật vậy, người kia không phủ nhận, nhưng anh cũng không thèm trả lời ông. Anh nói:
- Mấy đứa cháu không đến thăm ông, ông lại lôi kéo bảo tôi chơi cờ. Tôi không rảnh rỗi như ông đâu!
Ông lão này cũng bướng bỉnh vô cùng. Biết anh đang nhớ người yêu mà lại thích xoáy vào nỗi đau của người khác:
- Ôi thôi... mấy đứa cháu của lão dù gì cũng không thân thiết. Từ nhỏ tới giờ chúng chỉ để ý nhìn chằm chằm vào tiền của lão. Lão quen rồi. Ngược lại phải nói cậu đó. Haiz, nhớ người yêu thì nhận đi, làm bộ che giấu. Hừ. Lão từng trải nhiều rồi, nhìn sơ là lão biết cậu không muốn người yêu lo lắng nên không để cô ấy bên cạnh lúc quan trọng này phải không? Lão nói cậu đó, sai rồi, sửa chữa nhanh đi kẻo mà muộn mất!
Hoa Vân Phong làm việc gì không thích nói ý muốn với người khác, cũng khá ít người có thể đoán ra tâm tư của anh. Ông lão này thật sự đã nói đúng. Anh mỉm cười nói:
- Dường như lão rất có kinh nghiệm trong chuyện này!
Lão già gật gù, ánh mắt tự tin bị thay dần bởi sương mù u ám, lão bắt đầu tâm sự:
- Kể lại chuyện xưa một chút... ngày xưa lão và người yêu gặp nhau thật tình cờ. Vào một đêm trăng trung thu, lão nhìn thấy cô gái ấy và đã động lòng ngay, dù trước đó lão vẫn cố tìm kiếm nhưng chẳng ai làm lão vừa ý. Sau đó lân la làm quen, không ngờ một cô gái gia giáo kín cổng cao tường từng là mục tiêu theo đuổi của các chàng trai lại không chê lão nghèo, lúc ấy lão chỉ là một họa sĩ quèn mà thôi. Cuộc sống của cô ấy chưa từng biết lo biết nghĩ, lúc đó về sống với lão thì phải lo toan rất nhiều thứ. Lão thì chỉ biết loay hoay với mớ tranh ảnh mà lão cho là nghệ thuật, là giá trị. Vô tâm hết sức phải không...
Lão dừng lại một chút, giống như để điều chỉnh lại tâm trạng. Sau đó lão mới nói tiếp:
-... Rồi khi bác sĩ tuyên bố mắt lão bắt đầu xuất hiện những vết rách nhỏ ở vùng ngoại vi của màng giác mạc, tầm nhìn ngày càng mờ đi, có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, không thể tiếp tục vẽ tranh được. Lão suy sụp vô cùng. Mà vào đúng lúc đó, người vợ lão yêu thương lại không đồng cam cộng khổ với lão nữa. Cô ấy bỏ lại lão sống khốn khổ với người mẹ già. Sau đó, ông trời mang đến cho lão một người vợ khác xem như là bù đắp. Người vợ sau đã có con riêng và cuộc đời cũng lắm đau khổ. Rồi có một ngày lão cũng có điều kiệu phẫu thuật, lão cùng người vợ sau phát triển sự nghiệp, cuộc sống ngày càng sung túc thậm chí rất giàu có. Bất thình lình lão nghe cuộc đối thoại của vợ sau với một người có giọng nói rất quen... Cậu biết là ai không?
Hoa Vân Phong suy đoán:
- Vợ trước của ông?
Ông lão lại vỗ đùi, nói:
- Thông minh! Nhưng những điều xảy ra sau đó không thể nào cậu đoán được. Đó chính là một sự thật đau lòng. Thì ra người vợ trước đã vì lão mà đi kiếm tiền. Cách kiếm tiền nhanh nhất là... bán rẻ linh hồn, dâng hiến thể xác để nhận về những đồng tiền chắt chiu cho lão phẫu thuật và âm thầm giúp đỡ lão trong sự nghiệp. Cô vợ sau là cầu nối của sự giúp đỡ đó. Cô ấy chỉ biết người kia là bạn thân của lão mà không biết là vợ trước. Mọi chuyện đến nước này lão không thể sống trong êm ấm mà bỏ quên người bị lão trách móc khi cô ấy chưa từng phụ bạc. Lão... lão biết được cô ấy mang trong người căn bệnh nan y nên mới trốn tránh không về tái hợp cùng lão. Cậu biết tâm trạng lúc đó của lão ra sao không? Chính là bi thương, bất lực, ân hận và giày vò. Cậu hiện tại đang làm việc mà vợ lão từng làm đó! Có biết khi người kia phát hiện ra thì đau khổ tới mức nào không? Có nếm trải như lão mới biết được.. haiz!
Hoa Vân Phong trầm ngâm. Một lát sau, anh nói:
- Sau đó thế nào?
Ông lão cười khì trong khi nước mắt sắp rơi xuống. Lão lấy tay áo lau mắt rồi nói:
- Xem ra vết thương lòng của lão đem bới ra cho cậu xem quả là xứng đáng... Haiz, sau đó lão cứ bám theo năn nỉ bà ấy cho được ở bên cạnh. Cuối cùng bà ấy cũng đồng ý. Lòng dạ nào không tan nát khi thấy người mình yêu bị giày vò bởi căn bệnh thế kỷ, ngày càng không còn hình người, chết dần chết mòn?... Tới lúc bà ấy chết đi, bà ấy mỉm cười nói: "Tôi hạnh phúc...khi được chết...trong vòng tay ông". Lão cũng rất hạnh phúc khi không để bản thân phải tiếc nuối ở giây phút tiễn đưa đau lòng đó!
Hoa Vân Phong vẫn không nói. Ông lão lại nhiều lời:
- Này, nghĩ kỹ đi nhe, dù có là giấy phút cuối cùng cũng đừng để người yêu mình phải hối hận...
Sau đó có tiếng mở cửa, nhẹ nhàng thôi nhưng cũng đủ làm không gian trầm lắng bị xáo động. Hoa Vân Phong nghiêng tai về phía cửa nhằm xác định người đến. Ngoài cửa im bặt tiếng bước chân, chỉ nghe tiếng ông lão hô lên:
- A ha, thật khéo, định rằng kể chuyện cho cậu nghe để cậu làm một điều gì đó sáng suốt hơn. Giờ lão thấy khỏi cần làm nữa rồi... ha ha!
Không hiểu sao ông biết người mới đến là người Hoa Vân Phong cần tìm. Chắc là với kinh nghiệm sống lâu năm của mình mà ông linh cảm được chăng?
Ông lão đứng lên và đi ra phía cửa, lão mỉm cười với người vừa vào, người đó cũng gật đầu chào hỏi ông. Ông lão đóng của lại, không ngờ lát sau lại mở cửa ra rồi nói vọng vào:
- À, quên nói cậu cái này... thực ra chuyện lão kể không phải đều là sự thật. Vậy mà có người tin... Hé hé!
Chẳng khác nào một lão ngoan đồng, già cả rồi mà còn tinh nghịch như một đứa trẻ.
Trả lại không gian yên tĩnh vốn có của phòng bệnh. Hai người mặc dù đối diện cũng không ai chủ động nói chuyện với ai. Dường như giữa họ có rất nhiều điều muốn nói mà cũng giống như... chẳng cần phải nói gì cả.
Vẫn là Hoa Vân Phong lên tiếng trước:
- Tri Thu, lại đây!
Diệp Tri Thu mới vừa đáp máy bay vẫn chưa tan nét phong trần mệt mỏi. Thế nhưng cô không chút nào cảm thấy mệt. Cô cứ lo lắng cho anh trong suốt quãng đường đi, cô sợ không còn được gặp anh trước giờ phẫu thuật. Cũng may Phương Cương đuổi kịp và dùng phi cơ riêng mang cô trở về mới có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Diệp Tri Thu nghe anh gọi, bao cảm xúc kiềm nén lại vỡ òa. Từ khi nghe tin đến lúc lên máy bay về đây, cô chưa hề rơi một giọt nước mắt nào. Giờ gặp anh rồi, chẳng biết hạnh phúc hay hờn trách vu vơ, cô sà vào lòng anh mà mắt đã ướt nhòe dòng lệ thổn thức.
Hoa Vân Phong nâng mặt cô lên, từng ngón tay xoa nhẹ gò má cô, lau đi dòng lệ của cô. Anh nói:
- Đừng khóc nữa em, anh sai rồi. Anh xin lỗi!
Diệp Tri Thu vốn khóc không ra tiếng, nghe nói như thế thì khóc càng nhiều hơn nữa. Tiếng nấc ngắt quãng lời nói:
- Đáng ghét... sao anh làm vậy? Anh... anh...
Cô nói không trọn câu, chỉ biết khóc. Dù mạnh mẽ cỡ nào thì bên anh cô vẫn là con mèo nhỏ thích khóc nhè.
Anh hôn lên nước mắt của cô, an ủi:
- Vừa nãy em cũng nghe ông lão ấy nói rồi. Vốn dĩ anh đã biết mình sai, định đón em về nhận lỗi rồi đó. Anh hứa với em, dù có là giây phút cuối cùng, anh vẫn không buông tay em ra đâu.
Diệp Tri Thu đưa tay che miệng anh lại rồi trách móc:
- Không được nói vậy! Em rất tham lam, mơ ước của em rất nhiều rất nhiều. Em nói anh biết, anh phải cho em cuộc sống sung sướng, không lo không nghĩ. Anh phải cho em một gia đình ấm áp, có những đứa trẻ đáng yêu gọi ba gọi mẹ. Anh phải khỏe mạnh đi làm kiếm tiền, em chỉ việc ở nhà giữ con mà thôi! Hứa với em đi!
Ước mơ của cô là thế đó. Cô chỉ muốn anh ở mãi bên cô, cho cô một gia đình đầy đủ hạnh phúc và là trụ cột của mẹ con cô thôi!
Hoa Vân Phong nghe cô nói mà trong lòng cảm giác tê tái. Anh có thể hứa sao? Sinh mệnh, anh có thể làm chủ được sao? Anh không muốn cô đau lòng. Mà nếu hứa rồi thì anh sợ mình thất hứa. Chưa bao giờ anh cảm giác cái chết lại đáng sợ như vậy. Trong suốt cuộc đời này anh gắn liền với bóng tối, nhưng giờ phút đứng giữa ranh giới sanh tử anh mới cảm nhận được bóng tối thật sự. Đáng sợ biết bao!
Bàn tay vẫn vuốt ve tóc cô, anh hỏi:
- Anh đã từng hỏi em, nếu ngày nào đó anh chết, em có buồn không? Em đã nói...
Diệp Tri Thu vội ngăn cản:
- Em không biết, em mặc kệ, lúc đó không tính.
Anh cười, hỏi tiếp:
- Tri Thu à, sinh lão bệnh tử là quy luật, con người không thể tránh khỏi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Diệp Tri Thu lẳng lặng nắm chặt lấy tay anh, cô nói:
- Anh mới vừa nói dù cho đến giây phút cuối cùng cũng không buông tay em ra mà. Có chăng chỉ là khi chúng ta sống bên nhau đến răng long đầu bạc, đến khi trăm tuổi già mà thôi. Nhưng mà đến lúc đó anh cũng không được bỏ em một mình, em sẽ đuổi theo anh, xuống cầu Nại Hà cũng không cho anh uống canh Mạnh Bà, để anh mãi mãi không quên em. Em sẽ xin đầu thai trước để nếu có kiếp sau, em nhất định đi tìm anh, không cho ai mon men đến gần!
Cô nói hoàn toàn là nghiêm túc đó. Ai ngờ có một tiếng phì phì nho nhỏ phát ra đâu đây, rồi lúc sau là phá lên cười to. Trong phòng chỉ có cô và Hoa Vân Phong, trời ạ, có ma sao? Cô đưa mắt nhìn Hoa Vân Phong. Anh lắc đầu, nói:
- Đừng sợ, là người không phải ma!
Diệp Tri Thu liếc mắt nhìn về hướng tay anh chỉ, ở trong buồng tắm phát ra tiếng này. Hiện giờ thì là tiếng la í ới:
- Mở cửa cho lão vào đi. Hai đứa nói chuyện vui quá, cho lão tham gia với!
Diệp Tri Thu dứng dậy tiến về đó mở cửa, ông lão ung dung đi ra. Cô thắc mắc quay sang hỏi Hoa Vân Phong:
- Sao kỳ lạ vậy, lúc nãy ông lão đi ra bằng cửa chính, giờ lại vào trong phòng tắm?
Giải đáp nghi vấn của cô, anh đáp:
- Lão nói ở một mình phòng kế bên rất buồn. Lão cho người phá tường làm một cái cửa ở trong đó!
Diệp Tri Thu liếc nhìn ông lão, ông hiểu ý phân bua:
- Hì, lão cô độc quá mà. Vốn dĩ lão phẫu thuật rồi, nhưng không muốn về nhà nên xin ở lại đây. Cậu ta vừa vào nên lão qua làm quen. Thấy người thú vị mà khó gần quá nên lão nghĩ ra cách này, cậu ta cũng mặc kệ cho lão tự tung tự tác. Ha ha... Mà lão chỉ vào đây được khi khóa bên này mở, không có đột nhập lúc cậu ấy khỏa thân đang tắm nha!
Diệp Tri Thu trừng mắt nhìn ông. Thật sự cô cười không nổi. Một người lớn tuổi mang trong đầu những suy nghĩ quái dị. Cô lại hỏi:
- Vậy sao lúc nãy ông vào được?
Ông lão ra vẻ mình thông minh nhất:
- Bạn trai cô luôn khóa cửa bên này, chỉ cần lão vào được cửa chính thì việc đầu tiên lão làm là vào mở khóa mà thôi. Ha ha...
Diệp Tri Thu bật cười. Cô nhìn qua Hoa Vân Phong. Cô thấy mày anh nhíu chặt, có vẻ không được kiên nhẫn rồi. Rất thú vị đấy chứ, ở nhà cô đã từng thấy anh thu phục tên Phùng Kiến Quân tính tình như trẻ con, giờ lại phải đối phó với ông lão vui tính này. À, cô vừa nảy ra một ý định, nếu cho Phùng Kiến Quân và ông lão làm quen với nhau, chắc sẽ vui gấp bội đấy!
Thật là đau lòng, người ta cũng không thừa nhận anh là con rễ, bởi lẽ ông "cha vợ tương lai" cho rằng anh là một luật sư khô khan làm gì có tế bào nghệ thuật nào. Vả lại anh là một người rất ít nói, thoạt nhìn về mặt giao tiếp có vấn đề nữa là... huống chi có thể đạt đến cảnh giới thiên tài âm nhạc mà ba của Lục Huyền Cầm đặt ra đối với con rể tương lai. Dễ thấy thôi, đến cả cái tên của con gái độc nhất của nhà họ Lục mà ông cũng đặt cái tên thật nghệ thuật, một loại nhạc cụ dân tộc cũng đủ thấy ông có "tín ngưỡng" rất cao đối với âm nhạc
Còn nữa, về phía của Diệp Tri Thu, cô nhờ Sở Lăng Khiêm tạo một tình huống để mình được sang Mỹ mà Hoa Vân Phong không nghi ngờ cũng không cần thiết nữa. Bởi vì ngay lúc này cô bắt buộc phải sang Mỹ cùng Điềm Mật.
Chuyện tình cảm của Điềm Mật cũng rắc rối khôn cùng. Cô vừa mới sảy thai vì cú sốc quá lớn, hiện tại đang rơi vào tình trạng trầm cảm. Sự việc cũng phải bắt đầu từ khi Diệp Tri Thu về nước. Lúc ấy, Lam Tĩnh Hiên ngày nào cũng uống say bí tỉ, chẳng còn hay biết trời trăng gì nữa. Mỗi lần say lại gọi tên người con gái anh yêu. Điềm Mật biết nhưng cố tỏ ra bình tĩnh và xử sự hết sức khéo léo. Cô không náo loạn, ngược lại những hành động ân cần chăm sóc hằng ngày chỉ có hơn mà không kém. Không biết vì lý do gì mà Lam Tĩnh Hiên liên tục gây chuyện để chọc Điềm Mật giận, mà nào có được như ý. Khi không được như ý thì anh lại bỏ nhà đi cả đêm không về, mấy ngày liên tiếp như thế, Điềm Mật vẫn chịu đựng không nói tiếng nào. Cho đến khi bên nhà anh sang thăm, Lam Viễn Hằng phát hiện chuyện này thì nổi giận đùng đùng, hành động của con trai mình ông luôn cho người theo dõi, giờ thật sự ngay cả ông cũng chịu không nổi mà Điềm Mật vẫn không phàn nàn gì, ông phải đứng ra bênh vực con dâu.
Ai ngờ Lam Tĩnh Hiên không biết do đâu mà biết được chuyện xưa, đợi dàn xếp ổn thỏa với phía gia đình mình. Về nhà, anh phanh phui chuyện Điềm Mật thừa cơ hội gia đình anh gặp khó khăn năm ấy mà ép buộc anh tiến tới hôn nhân với cô. Đồng thời anh cũng đã thề với bản thân sẽ bắt gia đình cô phải trả giá cho ba năm hôn nhân không hạnh phúc của anh.
Chưa dừng ở đó, Hoa Vân Phong cũng không tránh khỏi liên can trong lần "nổi dậy" này của Lam Tĩnh Hiên. Nỗi uẩn khuất trong lòng bấy lâu nay được anh quyết tâm giải phóng một lần. Bởi vì hiện tại thế lực của nhà họ Lam đã vững chắc hơn, với tài kinh doanh của Lam Tĩnh Hiên, Lam Ký phát triển vô cùng mạnh mẽ và còn lấn sân sang các lĩnh vực đầu tư có giá trị khác. Anh hiện giờ cảm thấy bản thân đã có thể thực hiện lời nói năm xưa. Khi ấy lúc nói chuyện với Hoa Vân Phong, anh đã từng hứa hẹn son sắt rằng một ngày nào đó sẽ đánh bại Hoa Vân Phong giành lại người mình yêu.
"Ví dầu tình bậu muốn thôi, Bậu gieo tiếng dữ cho rồi bậu ra...", câu nói của ông bà xưa thật đúng. Lam Tĩnh Hiên xác định bản thân không yêu thương gì Điềm Mật, cho nên anh không thương tiếc gì ra tay nặng nề với gia đình cô. Đến nỗi ba cô phải nhập viện vì sốc nặng. Mẹ cô chỉ biết chăm sóc ông mà thôi, chuyện kinh doanh bà không biết, ngay cả chữ viết mà bà cũng không biết bao nhiêu từ thì làm sao nói chuyện làm ăn buôn bán. Cho nên mọi gánh nặng đè lên vai Điềm Mật.
Có một chuyện khiến người ta đau lòng hơn là đứa con chưa tượng hình của Điềm Mật đã chết non. Ngay cả Điềm Mật cũng không biết mình đang mang thai, cho nên khi cô sẩy thai thì mọi người vô cùng bỡ ngỡ. Mọi chuyện đến nước này nên cô và Lam Tĩnh Hiên không tránh được lời qua tiếng lại, không biết vô tình hay cố ý mà Lam Tĩnh Hiên xô ngã cô xuống thang lầu. Và rồi kết quả thật thê lương... Chỉ tội cho đứa nhỏ!
Lam Tĩnh Hiên hồi tưởng lại mới nhận ra một điều, vào một đêm anh say rượu đã cùng Điềm Mật thực hiện "nghĩa vụ vợ chồng". Sáng ra, Điềm Mật đã rời giường rất sớm, khi tỉnh dậy, Lam Tĩnh Hiên không tài nào nhớ rõ bản thân mình đã làm cái gì, cho nên chuyện này cũng dần vào dĩ vãng. Ai ngờ...
Thế rồi Điềm Mật mắc chứng trầm cảm. Cô cần sang Mỹ điều trị. Với tình nghĩa bạn bè thân thiết của nhau, Diệp Tri Thu làm sao bỏ mặc bạn không lo. Mặc dù cô rất quan tâm sức khỏe Hoa Vân Phong, nhưng thực tình chuyến đi này cô dự định làm rất nhiều việc. Dù không nỡ đến mấy cũng phải bấm bụng rời xa anh một thời gian.
Nhớ ngày còn ở lại ngôi biệt thự màu tím của mình trên thành phố Đ. Cô đã vô tình mở được ngăn tủ mà chỉ có cô mới biết cách mở. Phòng ngủ từ khi cô không ở đây vẫn được giữ nguyên trạng. Đồ đạc của cô vẫn duy trì chỗ cũ, không có thay đổi gì. Diệp Tri Thu mở khóa tủ, trong đấy là một số đồ vật được cô cho vào những cái hộp riêng thật xinh xắn.
Cô bị thu hút sự chú ý rất nhiều vào một cái hộp màu hồng phấn rất đẹp. Cô mở nó ra, bên trong là một cái đồng hồ kiểu dáng đặc biệt, mặt đồng hồ không phải dành cho những người bình thường xem, cô nghĩ ngay đến một người. Đây chính là chiếc đồng hồ mà cô nhặt được của Hoa Vân Phong đến nay vẫn còn lưu luyến cất giữ không chịu trả lại cho anh. Những điều này cô làm sao nhớ ra được, chỉ nhờ vào quyển nhật ký nằm phía dưới đáy hộp nói lên tất cả. Mọi chuyện cô đã trải qua từ khi quen biết Hoa Vân Phong đều được ghi chép cẩn thận với những dòng chữ nắn nót. Chỉ nhìn thôi đã đoán biết được tâm trạng của cô lúc đó như thế nào rồi. Từng chữ ghi chép được khắc vào tim cô lúc này, cô có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc ấy, nhưng làm sao gợi lại những kí ức đã quên? Không thể, vẫn không thể được. Diệp Tri Thu buồn bả vô cùng. không còn cách nào khác, cô đành đọc chính nhật kí của mình như một quyển tiểu thuyết tự thuật của một ai đó với tâm sự nặng nề cùng trái tim bị đè nén tựa hồ sắp vỡ tan.
Khi đọc đến những hành động quan tâm chăm sóc dù là rất nhỏ của Hoa Vân Phong đối với mình, cô không khỏi nở nụ cười hài lòng. Và cũng vì rất nhiều chuyện anh làm mà không nói, quan tâm thầm lặng làm cho cô nàng xúc động nói không nên lời.
Ai biết đâu từng giọt nước mắt rơi ra từ khóe mi của cô, thấm ướt gối nằm. Cô ôm quyển nhật kí trong ngực mà nghĩ mãi về anh. Tự dưng cô nhớ anh vô hạn, muốn được nằm gọn trong vòng tay ôm ấp của anh quá. Cô đợi chờ đến ngày mai, anh sẽ đón cô về bên anh nhanh thôi.
-----------------------
Hôm nay Diệp Tri Thu đặc biệt siêng năng, cô đã về nhà từ rất sớm để chuẩn bị một bàn ăn. Nói là thịnh soạn thì chưa phải, nhưng mà xét về gốc độ nào đó thì vẫn rất tươm tất đấy.
Cô học những món ăn này từ dì Tư và thực hành rất nhiều lần, thật may cũng có một lần có thể đem lên bàn. Hoa Vân Phong cũng không ngại làm "chuột bạch" cho những thí nghiệm của cô. Hì, nói ra cũng chỉ có anh mới có can đảm đó, chứ dì Tư thì đảm bảo không dám nếm thử. Dì nói thực lòng thế này:
- Thôi khỏi nói, chỉ nhìn thôi đã... không muốn ăn lắm rồi. Hay là làm lại nha!
Dì Tư là người bộc trực, có gì nói nấy, không dối gian ai bao giờ. Cũng vì dì Tư thẳng tính quá nên cô mới biết tay nghề mình tệ hại đến mức nào. Mỗi lần như vậy Diệp Tri Thu lại buồn bực nhìn thành phẩm của mình. Có hơi khó coi, nấu ăn mà màu sắc không mấy bắt mắt như vậy thì xong rồi, chưa dám kể tới hương vị...
Hôm nay, vừa bước vào nhà, mùi thức ăn bay vào mũi, Hoa Vân Phong nghe tiếng sột soạt trong gian phòng bếp, anh lên tiếng hỏi vọng vào:
- Hôm nay là em nấu cơm chiều sao?
Diệp Tri Thu nghe câu hỏi liền ló đầu ra, hỏi:
- Anh nhận ra?
Hoa Vân Phong không đáp lời vội. Anh cởi giầy, di chuyển hướng vào bếp. Con mèo nhỏ đã nhanh nhẩu tiến lên nắm lấy tay anh. Cô sốt ruột hỏi:
- Sao anh biết không phải em nấu? Mùi vị khác dì Tư nấu sao?
Hoa Vân Phong bật cười, nhéo cái mũi, chọc ghẹo cả cái môi đang cong lên vì thắc mắc của cô. Anh đáp:
- Tại em ngốc!
Diệp Tri Thu hiểu ra, hé miệng cười. Lần nào cũng mắc mưu của anh, là cô tự nhận đó chứ!
Ăn xong bữa cơm, Diệp Tri Thu rất chờ mong lời nhận xét của anh, nhưng mà một tiếng cũng không nghe anh nói gì hết. Cô sốt ruột hỏi thẳng:
- Anh không có nhận xét gì sao?
Hoa Vân Phong cười rồi hỏi ngược lại:
- Không nói được không?
Diệp Tri Thu ỉu xìu, quyết định rằng:
- Thôi đi, vậy thì đừng có nói.
Cảm xúc cô đang không được tốt, anh kéo cô ngồi trên chân mình, hỏi cô:
- Có chuyện gì thì em nói đi... anh biết em có tâm sự!
Cô không lạ lẫm gì khi anh có thể đoán biết cô muốn gì. Cô không giấu giếm gì cả, chỉ là mục đích chính mà cô muốn thực hiện sẽ không nói rõ cho anh biết đâu. Cô quyết định giữ lại, cô muốn rằng mình phải làm được điều gì đó cho anh, sau bao nhiêu chuyện anh đã làm vì cô. Cô đáp:
- Em muốn sang Mỹ. Điềm Mật hiện tại cần em!
Cô không nỡ đi xa anh, vả lại hiện giờ sức khỏe anh cần cô quan tâm nhiều hơn nữa. Tuy nhiên, cô biết mình không còn lựa chọn nào khác, đây là cơ hội tốt nhất để cô hành động.
Không ngờ Hoa Vân Phong không hỏi thêm gì mà lại đồng ý nhanh chóng:
- Được, em cứ đi. Dự án em đảm nhận anh sẽ sắp xếp người thay thế trong thời gian em không có ở đây. Khi em về thì tiếp tục chịu trách nhiệm.
Còn gì hơn thế nữa, cô cũng đang băn khoăn chuyện dự án lần này. Đó là tâm huyết của cô, cho rằng cô ích kỷ cũng được, cô không thích bị người khác chiếm lấy nó đâu. Anh nói anh sẽ sắp xếp, cô tin tưởng anh sẽ không để "đứa con" tinh thần này của cô sẽ không bị kém chất lượng. Tuy nhiên, điều cô lo lắng hơn cả chính là người cô yêu. Sức khỏe ngày càng kém, cô biết chứ. Nhớ có lần cô phát hiện anh mang kích cỡ giầy cũ không vừa nữa, anh thật sự tăng cân. Cô còn vui mừng nói rằng anh đã được cô "vỗ béo" thành công. Khi ấy anh không nói gì, chỉ cười gật đầu xem như cô nói đúng. Ai ngờ, sau đó cô mới biết được đó là do khi máu từ tĩnh mạch trở về tim khó khăn, nó tích tụ trong các tĩnh mạch và thoát dịch ra ngoài nên tạo cảm giác như là béo ra. Nhớ lúc không muốn làm cô thất vọng nên anh cố gắng ăn những món ăn cô nấu. Ai biết được người bị bệnh này lại luôn có cảm giác chán ăn, vừa bị buồn nôn nữa, hầu như chẳng có dinh dưỡng được nạp vào cơ thể. Mỗi lần như vậy Diệp Tri Thu lại âm thầm cắn răng ngăn lại dòng nước mắt.
Cho nên lần này cô không thể không đi, chỉ có cô mới có thể hoàn thành được việc này!
----------------
Diệp Tri Thu sang Mỹ, việc đầu tiên cô làm là không quên an bày cho Điềm Mật tiếp nhận trị liệu của một bác sĩ giỏi. Sau đó đến lượt cô thực hiện việc muốn làm.
Lúc cô đọc nhật kí của chính mình, cô thấy trong đấy có nhắc đến tên một người, người ấy cô gọi là "dì Bình", chính là mẹ nuôi của Hoa Vân Phong. Sau khi tìm hiểu thông tin về người này, cùng với những gì có liên quan khi một lần vô tình nghe được Sở Lăng Khiêm nhắc đến cái tên này. Thắc mắc ùa về trong tâm trí cô. Vì Sao Sở Lăng Khiêm biết đến dì Bình? Vì sao khi cô nghe lén được cuộc nói chuyện thì anh ta đang đặc biệt căn dặn cấp dưới làm việc gì đó có liên quan đến người phụ nữ này?
Cô biết, muốn thành công thì phải tìm đến tận căn nguyên của nó. Diệp Tri Thu càng hiểu rõ việc cô muốn làm lần này không dễ dàng gì.
Cô trở lại ngôi nhà của Sở Lăng Khiêm.
Thật tình cô không muốn vào đây chút nào, mạo hiểm là có, nhưng cô không sợ hãi, chỉ có nhắc nhở lòng mình không sợ hãi thì mới có lòng tin vượt qua mọi khó khăn trắc trở.
Diệp Tri Thu dễ dàng vào phòng làm việc của Sở Lăng Khiêm. Đối với cô, phòng làm việc của anh không phải là cấm địa, bình thường trước kia anh chẳng phân biệt phòng ngủ hay phòng khách, phòng làm việc hay bất cứ nơi đâu đều có thể có hành vi thỏa mãn dục vọng của mình. Tuy nhiên, chưa lần nào anh không bị chọc cho bốc hỏa, Diệp Tri Thu kháng cự hết khả năng có thể, cô chưa bao giờ cho rằng cam chịu làm một con búp bê của người đàn ông này là vinh hạnh, trong khi biết bao cô nàng mơ tưởng mà chẳng được.
Nhắc đến đây không có tác dụng gì cả, ngược lại làm cho Diệp Tri Thu cảm thấy sởn cả gai ốc!
Cô đang tìm kiếm một thứ mà cô cho là quan trọng, nhưng thứ ấy không biết giấu kỹ nơi nào, mãi cả buổi mà tìm chẳng ra.
Theo cô được biết, Sở Lăng Khiêm hiện tại không có ở Mỹ, càng chẳng cần nói có thể thình lình xuất hiện ở nhà, cho nên cô có cơ hội nhiều hơn.
Thời gian đối với cô vô cùng quý giá, anh ta không có nhà, không có nghĩa là nhà ở không ai trông coi... và sự thật chứng minh ngay sau đó, một tiếng mở cửa vang lên làm Diệp Tri Thu giật mình suýt đánh rơi cả sấp giấy đang cầm trên tay.
Người đàn ông da đen cao to lực lưỡng, khí tức áp bách người ta đến khó thở. Anh ta nói giọng ồm ồm:
- Tiểu thư, cô đang làm gì vậy?
Ánh mắt anh ta như con sói đen hung tợn, nhìn chầm chầm vào sấp hồ sơ Diệp Tri Thu đang cầm. Thật sự đó chẳng phải là thứ cô cần, nhưng cũng không thể nói là không quan trọng. Những thứ trong căn phòng này đều là những thứ vô cùng quan trọng, có thể ảnh hưởng đến lợi ích của tập đoàn AMFI.
Diệp Tri Thu bình tĩnh đáp lại:
- Đến lấy thứ tôi cần. Sao hả, anh có ý kiến à? Đừng quên, tôi là gì của ông chủ anh!
Người đàn ông kia không bị cô hù dọa, anh ta vẫn giữ gương mặt như người máy, thiếu đến đáng thương chỉ số biểu thị cảm xúc. Tiếng nói như được lập trình, cứng ngắt, lạnh như băng:
- Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ ngôi nhà này. Nếu cô không nghe lời thì hãy cùng tôi đến gặp ông chủ!
Diệp Tri Thu thật sự buông sấp hồ sơ đang cầm trên tay. Cô phũi tay vài cái rồi nói:
- Chẳng cần mấy thứ này làm cái gì... haiz, anh là người không thú vị chút nào cả. Được rồi, không thú vị thì tính theo không thú vị. Nếu như tôi không thỏa hiệp, vẫn cố chấp lấy được thứ tôi muốn, nhưng anh không thể bắt tôi đi gặp họ Sở kia... để xem nào, có dám đánh cược hay không?
Người kia rũ đôi mắt xuống, như là nhìn đăm đăm vào góc tường, làm như thể nhướng mắt nhìn cô một cái cũng thấy lười biếng hay sao ấy. Anh ta lãnh đạm mở miệng:
- Không rảnh đùa với cô!
Nói xong, anh ta đưa tay vào túi, định lấy điện thoại gọi cho ai đó. Diệp Tri Thu biết là anh ta định báo tin. Cô cười cười tiến đến bên cạnh anh ta, mở điện thoại mình lên, bên trong phát ra một đoạn video. Tiếng nói ấy vang lên là của anh chàng này.
Lập tức anh ta xám mặt. Định giơ tay cướp lấy điện thoại, ai ngờ cô nàng không có ý tránh né, mặc cho anh ta giành lấy. Miệng vẫn cười và nói:
- Anh cứ việc hủy đi nhé. Tôi còn khá nhiều, đủ để anh xóa, nhưng mà đảm bảo là không lâu nó sẽ truyền đến tai Sở Lăng Khiêm.
Anh chàng kia giờ phút này mới chịu nhìn thẳng mặt cô. Anh híp mí mắt lại, nguy hiểm phun ra ba chữ:
- Ở đâu ra?
Diệp Tri Thu lắc đầu lùi về sau một bước. Đối mặt với anh mà nói chuyện. Dáng vẻ cô thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, ai biết được cô đang run lên bần bật đấy, bề ngoài vẫn cố duy trì giọng nói tràn đầy tự tin và thách thức:
- À, nói cho anh biết cũng không sao. Ai mà chẳng biết AMFI và KINGWORLD là đối thủ. Chỉ cần loại dần từng thủ hạ đắc lực của Sở Lăng Khiêm thì việc thu phục sẽ đơn giản rất nhiều. Mua một chút thông tin thì có khó gì! Anh cũng biết đó, nếu như anh mang chuyện tôi tố cáo với ông chủ anh, bất quá anh ta sẽ trách móc vài câu, không bao giờ đẩy tôi vào chổ chết. Thế nhưng còn anh, khó đảm bảo hậu quả không rơi xuống gia đình anh lắm. Đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc nhở!
Tính cách Sở Lăng Khiêm lãnh huyết tuyệt tình. Dù là thân cận nhất, chỉ cần làm trái ý anh ta, thảm họa không ập đến mới là lạ. Tuy vậy, ai cũng thừa hiểu Diệp Tri Thu mặc dù nhiều lần chống lại, nhưng anh ta chưa hề làm cô phải chịu đau chịu khổ, chỉ là cách anh muốn chiếm hữu người ta quá tiêu cực, làm người ta không thoải mái thôi. Tình yêu anh dành cho cô chưa chắc thua kém Hoa Vân Phong. Chứ nếu thử đem một khoảng trống trong trái tim cô mà đặt anh vào đấy xem, anh sẽ yêu chiều cô đến nhường nào! Đáng tiếc, tim cô không có vị trí cho anh.
Anh chàng kia biết rõ điều này, cô gái đối diện không dễ đối phó. Anh ta do dự một lát, cuối cùng vẫn là nói:
- Tôi chỉ có thể mắt nhắm mắt mở lần này. Không có lần sau, mong cô tuân thủ hứa hẹn!
Diệp Tri Thu gật đầu đồng ý, cô nói:
- Sảng khoái vậy thì không cần dài dòng nãy giờ rồi! Hì... Anh chỉ cần nói cho tôi biết giấy tờ tùy thân của Hà Thúy Bình cất giấu ở đâu là được rồi. Về phần video này, tôi giữ nó làm gì, trả lại cho anh hết!
Anh chàng da đen liếc nhìn cô một cái, môi nhạt khẽ nhấc lên một cái, vẻ mặt dường như đang mỉa mai. Diệp Tri Thu phát hiện nhưng cũng mặc kệ, việc cô cần làm đã sắp hoàn thành rồi. Nhanh chóng thôi, mọi thứ sẽ vào khuôn khổ của nó cả!
Sau khi lấy được thứ mình muốn, Diệp Tri Thu đến ngay NAPA VALLEY, một thung lũng trồng nho và sản xuất rượu vang nổi tiếng của Mỹ.
Cô không biết được đằng sau cuộc trò chuyện vừa mới đó của mình với anh chàng da đen đều có một ánh mắt theo dõi. Sau đó, không biết từ một thiết bị nào đó trong căn phòng cất lên tiếng nói đầy áp lực:
- Khá lắm, quả thật búp bê nhỏ muốn giở trò... Chẳng trách, đòi về Mỹ gấp gáp như vậy...
Anh chàng da đen lên tiếng hùa theo:
- Đúng ạ, ngài tiên đoán như thần!
Chưa dứt tiếng, anh đã nghe tiếng vỡ vụn của một vật gì đó loảng xoảng từ trong loa truyền ra, có lẽ là cái cốc thủy tinh thường dùng để uống rượu của Sở Lăng Khiêm. Chứng tỏ anh đang rất tức giận:
- Không có chuyện lấy công chuộc tội. Mau xử lý công việc, khi hoàn thành hãy nói!
Anh chàng da đen gật gù thầm cảm tạ trời đất, lui ra khỏi phòng làm việc của Sở Lăng Khiêm. Nhưng chính bản thân anh cũng đâu ngờ rằng ông chủ của anh nổi tiếng tàn bạo, cũng là một người nóng lạnh thất thường. Mới vừa nói chưa xử lý anh đấy, khi anh mới bước ra khỏi nhà thì nhanh như chớp hồn đã lìa khỏi xác. Sở Lăng Khiêm chưa từng giữ lại bên cạnh mình những kẻ như thế. Thương tiếc chi một tên thủ hạ mang cái danh "thân tín", hắn có thể là theo lệnh anh để cho Diệp Tri Thu mang đi thứ mà cô cần, hắn làm không sai, nhưng hắn sai là dám sau lưng anh làm điều dối trá. Bằng chứng chính là cái video Diệp Tri Thu đưa ra để uy hiếp hắn. Dù hắn có lập công cũng không thể nào có chuyện chuộc được cái tội. Sở Lăng Khiêm không bao giờ dung nạp một hạt cát trong mắt, chỉ cần một vết nhơ là sẽ bị thanh trừ sạch sẽ. Chỉ là một người cấp dưới, mất một tên thì thế nào, AMFI không phải được xây dựng lên bởi bọn chúng, anh cần gì phải kiêng dè!
--------------
Diệp Tri Thu xử lý xong công việc, cô không để lộ danh tính khi trao giấy tờ tùy thân cho Hà Thúy Bình một phần là vì cô không có nhiều thời gian.
Đây là một niềm vui khó tả đối với Hà Thúy Bình. Bà có thể về nước thăm con trai mình rồi. Nhiều lần bà biết Hoa Vân Phong đến thăm, nhưng anh không nói với bà được mấy câu đã rời đi, vì anh nghĩ bà nên thuộc về nơi đây, nơi gần gũi đứa con trai ruột của bà. Bà cũng chưa hề nói ra lòng mình, chưa từng nói rõ rằng Sở Lăng Khiêm để bà ở nơi đây như một hình thức cấm túc, giam cầm. Nếu như bà nói ra, giữa hai đứa con trai của bà sẽ không thể nào có hòa bình được. Đó là điều bà không bao giờ muốn. Đứa nào cũng là tâm can của bà, dù không sinh thành hay không nuôi dưỡng đi chăng nữa, trái tim người mẹ là bao la nhất, vĩ đại nhất, yêu thương con cái của mình nhất.
Diệp Tri Thu vừa định rời khỏi vùng đất của rượu vang này thì nhận được điện thoại. Cô nghe máy, bên kia nói rằng:
- Bạn gái nhỏ, cô quá tài tình rồi, tên da đen chó chết đó thực sự xuống địa ngục rồi... ha ha!
Diệp Tri Thu bận rộn đón xe nhưng vẫn còn rảnh rỗi để sửa lời anh ta:
- Phương Cương, tôi nhắc anh lần nữa, tôi không phải bạn gái nhỏ của anh. Anh còn gọi lung tung cẩn thận tôi không tha cho đâu!
Phương Cương dù mới quen biết Diệp Tri Thu. Tuy vậy, tiểu sử về người tình bé nhỏ của Hoa Vân Phong thì anh thuộc nằm lòng. Đáng khen cho cô gái này, nhìn như nhu nhược yếu ớt lại có thể khiến người anh em của anh cửu tử nhất sinh. Nhớ có lần đấu võ với Hoa Vân Phong, anh còn bị đánh cho bầm dập cái mặt khi cố tình chơi xấu. Ôi, giờ đây xem ra không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, uy lực cô gái này còn mạnh mẽ hơn nữa, đáng khâm phục không nào!
Anh cười hì hì, người đã ba mươi mấy tuổi đầu mà không nghiêm túc chút nào, ai tin rằng anh là ông chủ lớn của KINGWORLD không nhỉ? Đến anh cũng chẳng tin nổi huống gì người khác. Anh vốn không màn đến những thứ gia sản ấy, anh thích võ đài và được thi đấu như những tên võ sĩ bình thường kia. Anh nói:
- Này bạn gái nhỏ, em đừng dọa tôi, tôi không phải là Phong, lại càng không phải tên họ Sở, không ngốc làm nô lệ tình yêu của em đâu.
Diệp Tri Thu cảm thấy rất phiền lòng rối trí, không muốn nghe anh ta nhiều điều nữa. Cô cắt ngang:
- Thôi đủ rồi, nói sang chuyện khác đi... Nếu như tên da đen đó bị xử lý rồi chứng tỏ Sở Lăng Khiêm sẽ hướng mũi nhọn tới KINGWORLD, như ý của anh rồi. Chuyện còn lại ở đây anh tự lo liệu. Tôi còn một việc cần phải làm... Ờ, còn nữa, bạn thân của tôi Điềm Mật giao cho anh, nếu cô ấy có mất một sợi tóc, anh chuẩn bị khoác thêm cái áo cà sa nữa là vừa!
Phương Cương giật mình một cái. Ối, con gái Việt Nam nhanh mồm nhanh miệng mà còn hung dữ như vậy khi nào thế kia? Trong ấn tượng của anh thì lúc nào cô gái Việt cũng dịu dàng thanh thoát, yêu kiều dễ mến cơ! Anh nhíu mày nói vọng vào máy:
- Em định làm cái gì nữa? Không được, không được! Em nên an phận cho anh. Phong bảo anh phải trông chừng em. Nếu mà em chạy lung tung hay làm việc lỗ mãng, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì anh biết ăn nói thế nào với người ta? Chưa hết, còn hai ngày nữa là khai giảng khóa học rồi đó, đừng làm anh thêm bận rộn được không?
Chuyện tham gia khóa học này khi Diệp Tri Thu đặt chân lên đất Mỹ mới được biết. Hoa Vân Phong sắp xếp người nhiều chuyện này bảo vệ cô, còn tự ý đăng ký khóa học quản lý suốt 6 tháng bên này cho cô. Lấy làm lạ và cô đã gọi cho anh để hỏi. Khi ấy anh còn đưa ra lý do rằng:
- Trước khi đi em từng căn dặn anh phải cho Lam Tĩnh Hiên một bài học trút giận cho Điềm Mật, mục đích của cậu ta là em, em tốt nhất nên ở bên đó!
Cô chưa hiểu lắm vì sao chuyện cô bảo anh đòi lại công bằng cho Điềm Mật lại có liên quan đến việc cô phải ở nơi đất khách. Cô lại chưa từng hoài nghi nguyên nhân anh quyết định một việc nào đó, cho nên cô cảm thấy mình nên phối hợp với anh. Mặt khác, chuyện cô đến nhà Sở Lăng Khiêm lấy trộm đồ đã bị họ Sở phát giác, đây thuộc phạm vi kế hoạch của cô, cô không nao núng và cũng chứng tỏ cô không thể về Việt Nam khi họ Sở đang ở đấy. Cô hiểu tính họ Sở, hiểu cho nên đối với kế hoạch của mình đến giai đoạn này cô rất hài lòng vì nó đi đúng theo quỹ đạo mà cô muốn.
Mặt khác, cô tạm thời bên này chăm sóc cho Điềm Mật cũng tốt. Cô nói có chuyện muốn làm đó chính là tìm tung tích của Tiêu Tĩnh, mẹ ruột Hoa Vân Phong. Điều tra mãi không ra là hiện tại bà đang ở đâu, cô cũng vẫn dồn mọi nghi ngờ lên người Sở Lăng Khiêm. Anh ta muốn độc chiếm cả hai người mẹ như vậy à, còn người cô yêu thì sao chứ? Cô không đồng tình chút nào. Thường ngày Hoa Vân Phong chẳng bao giờ nhắc đến mẹ ruột của mình, khi được Diệp Tri Thu hỏi đến thì anh cũng không tình nguyện đối ứng vài câu có lệ. Tuy vậy, cô biết anh vẫn canh cánh trong lòng rất nhiều gút mắc, nói không để ý chứ chưa phải là suy nghĩ trong lòng. Hơn ai hết, anh khao khát tình mẹ nhiều như thế nào, anh yêu quý mẹ mình như thế nào...!
Tiếng nói vừa dứt, Diệp Tri Thu nhìn thấy bên cạnh mình xuất hiện một chiếc xe đời mới bóng loáng. Mặt gương hé mở, khuôn mặt rất Tây của Phương Cương được triển lộ rõ ràng. Nụ cười khêu gợi nở trên môi anh nhưng không làm cô thích nổi.
Diệp Tri Thu không thích phải nói nhiều với người này. Anh ta có một bộ ria mép làm cho cô phản cảm, cùng với cách nói chuyện cứ "bạn gái nhỏ" của anh ta làm cô càng bực bội hơn. Cô xoay người lách sang một bên mà tiếp tục đi.
Phương Cương bước một bước bằng hai bước của cô, anh nhanh chóng đuổi kịp, anh vẫn duy trì tư thế đi theo phía sau, ưu tiên phái nữ. Anh nói:
- Thật sự là... em muốn làm cái gì hả?
Diệp Tri Thu rộng lượng đáp:
- Thì tôi nói rồi đó thôi. Tôi đi làm công việc của mình...
Phương Cương đưa tay kéo cô lại đứng đối diện với mình để nói chuyện. Ai ngờ cô lại thốt ra thế này:
- Buông ra! Không thôi tôi gọi về cho Vân Phong, nói anh dám động tay động chân với tôi. Anh chết chắc!
Phương Cương đắc ý đáp trả ngay:
- Em gọi đi, không chừng cậu ta không thể bắt máy được.....
Vừa nói ra khỏi miệng, anh phát giác mình lỡ lời. Trời ạ, mong là cô nàng không nghe thấy. Nếu không....
Thế nhưng không có chuyện "nếu không..." đó. Diệp Tri Thu nhanh chóng nhận ra có gì không đúng, cô vội hỏi:
- Anh nói vậy có ý gì?
Phương Cương làm ra vẻ ngu ngơ:
- Nào có chuyện gì? Sao em tự dưng hỏi vậy... Thôi đừng nói nhiều, mau lên xe anh đưa về, ở đây cần phải ra khỏi khu vườn mới đón được xe...
Diệp Tri Thu không nói gì, ánh mắt cứ đăm đăm nhìn thẳng mặt của Phương Cương. Phương Cương có cảm giác khí thế này y như ai dùng dao kề sát vào cổ của anh. Chẳng trách là người yêu của Hoa Vân Phong, đến cách tạo áp lực cũng giống nhau như vậy... Lặng im không nói như thể để người khác tự nhìn vào lương tâm mà sám hối vậy! Thôi, anh đầu hàng.
Phương Cương thông cổ họng, bắt đầu nói:
- Phong không cho tôi nói, em lại ép tôi nói... Đằng nào thì cái gì "nước gần lửa xa" cái gì đó... Tôi nói vậy...
Ý định muốn nói "Nước xa không cứu được lửa gần" nhưng lại nói ra thành như thế. Phương Cương cũng tập tành dùng thành ngữ, anh nào khác chi Phùng Kiến Quân, bập bẹ được vài câu rồi lâu lâu mang ra sử dụng. Cũng bởi vì cất giữ lâu quá nên sinh ra chuyện nhớ không rõ câu nói là gì.
Diệp Tri Thu có dự cảm chẳng lành, chẳng trách mấy ngày nay mỗi khi cô liên lạc với Vân Phong là có người chuyển máy chứ không phải anh trực tiếp nghe. Rồi những gì anh sắp xếp cho cô và bảo cô phải ở bên nước Mỹ xa xôi này mà không chút gì nôn nóng mong cô sớm trở về...
Phương Cương tiếp tục:
-... Thì Phong ban đầu chỉ bảo với tôi là em đến, bảo phải liên hệ bác sĩ tâm lý giỏi nhất cho bạn em, rồi phải bảo đảm an toàn cho em, chuyện còn lại tự cậu ấy có sắp xếp. Tôi gặng hỏi mãi cậu ấy mới chịu nói ra nguyên nhân...
Thật khó khăn để nghe được cái nguyên nhân thốt ra từ miệng của Phương Cương...
Sau khi nghe xong, Diệp Tri Thu quay đầu trở lại chiếc xe của anh đang đậu gần đó. Cô mở cửa xe ngồi vào trong và rồ ga định chạy đi. Phương Cương gõ cửa kính, cửa mở, anh nói vọng vào:
- Em làm gì vậy?
Diệp Tri Thu dứt khoát nói:
- Về Việt Nam. Điềm Mật anh thay tôi chăm sóc, cảm ơn anh trước. Còn chiếc xe này tôi chạy đến sân bay, sẽ có người lái trả về cho anh!
Nói xong chiếc xe phóng đi như bay. Phương Cương phải trố mắt nhìn. Tốc độ này thì quả không ngờ người điều khiển là một cô gái. Phương Cương bắt đầu lo lắng cho an toàn của cô nàng. Nếu xảy ra chuyện gì thì thật có lỗi với Hoa Vân Phong. Anh vò đầu bứt tóc một lát rồi cũng nghĩ ra cách đuổi theo cô gái!
Diệp Tri Thu thoạt nhìn như một cô gái nhu mì yếu đuối. Nhưng thực tế chứng minh cô càng ngày càng thay đổi, hay nói đúng hơn là bản chất ấy vốn tiềm tàng trong cô, ngay cả cô còn không nhận ra. Cô biết mình cần phải tự lập, cần phải mạnh mẽ hơn thật nhiều. Con người muốn yên bình sẽ tạo một lớp vỏ bộc cho mình. Hoặc giả muốn chiếm thiện cảm của người khác dễ dàng thì tốt nhất đừng phô bày quá nhiều gai gốc. Cứ sống một cách thánh thiện và đơn thuần.
Diệp Tri Thu mong sao hiện tại mình có thể xuyên qua không gian đến bên cạnh Hoa Vân Phong để hỏi anh một câu hỏi. Anh không cần cô nữa sao? Anh làm vậy có biết cô sợ hãi đến mức nào không?
---------------------------
Trong không gian yên tĩnh như tờ, bỗng chốc lại vang lên tiếng đập bàn, khi thì vỗ vào đùi, khi thì cất lên tiếng nói:
- Lại thua? Không được, chơi lại đi!
Tiếng nói phát ra từ một ông lão râu tóc đã bạc gần hết. Vầng trán cao trơn bóng của ông trông thật buồn cười.
Người ngồi đối diện chơi cờ với ông lại không thấy được vẻ mặt nhăn nhó của lão. Anh nói:
- Lão không chán sao? Tôi mệt rồi, không chơi nữa!
Ông lão thấy anh định đứng dậy rời đi thì kéo tay anh lại, nhấn anh ngồi trở lại trên ghế rồi nói:
- Lão thấy cậu không phải mệt mà là đang nặng mối tương tư. Lão có kinh nghiệm tình trường mà. Lão nói đúng không?
Vẻ mặt ông lão không còn nhăn nhó khó coi nữa, thay vào đó là nét rạng ngời tự tin rằng mình đoán đúng.
Thật vậy, người kia không phủ nhận, nhưng anh cũng không thèm trả lời ông. Anh nói:
- Mấy đứa cháu không đến thăm ông, ông lại lôi kéo bảo tôi chơi cờ. Tôi không rảnh rỗi như ông đâu!
Ông lão này cũng bướng bỉnh vô cùng. Biết anh đang nhớ người yêu mà lại thích xoáy vào nỗi đau của người khác:
- Ôi thôi... mấy đứa cháu của lão dù gì cũng không thân thiết. Từ nhỏ tới giờ chúng chỉ để ý nhìn chằm chằm vào tiền của lão. Lão quen rồi. Ngược lại phải nói cậu đó. Haiz, nhớ người yêu thì nhận đi, làm bộ che giấu. Hừ. Lão từng trải nhiều rồi, nhìn sơ là lão biết cậu không muốn người yêu lo lắng nên không để cô ấy bên cạnh lúc quan trọng này phải không? Lão nói cậu đó, sai rồi, sửa chữa nhanh đi kẻo mà muộn mất!
Hoa Vân Phong làm việc gì không thích nói ý muốn với người khác, cũng khá ít người có thể đoán ra tâm tư của anh. Ông lão này thật sự đã nói đúng. Anh mỉm cười nói:
- Dường như lão rất có kinh nghiệm trong chuyện này!
Lão già gật gù, ánh mắt tự tin bị thay dần bởi sương mù u ám, lão bắt đầu tâm sự:
- Kể lại chuyện xưa một chút... ngày xưa lão và người yêu gặp nhau thật tình cờ. Vào một đêm trăng trung thu, lão nhìn thấy cô gái ấy và đã động lòng ngay, dù trước đó lão vẫn cố tìm kiếm nhưng chẳng ai làm lão vừa ý. Sau đó lân la làm quen, không ngờ một cô gái gia giáo kín cổng cao tường từng là mục tiêu theo đuổi của các chàng trai lại không chê lão nghèo, lúc ấy lão chỉ là một họa sĩ quèn mà thôi. Cuộc sống của cô ấy chưa từng biết lo biết nghĩ, lúc đó về sống với lão thì phải lo toan rất nhiều thứ. Lão thì chỉ biết loay hoay với mớ tranh ảnh mà lão cho là nghệ thuật, là giá trị. Vô tâm hết sức phải không...
Lão dừng lại một chút, giống như để điều chỉnh lại tâm trạng. Sau đó lão mới nói tiếp:
-... Rồi khi bác sĩ tuyên bố mắt lão bắt đầu xuất hiện những vết rách nhỏ ở vùng ngoại vi của màng giác mạc, tầm nhìn ngày càng mờ đi, có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, không thể tiếp tục vẽ tranh được. Lão suy sụp vô cùng. Mà vào đúng lúc đó, người vợ lão yêu thương lại không đồng cam cộng khổ với lão nữa. Cô ấy bỏ lại lão sống khốn khổ với người mẹ già. Sau đó, ông trời mang đến cho lão một người vợ khác xem như là bù đắp. Người vợ sau đã có con riêng và cuộc đời cũng lắm đau khổ. Rồi có một ngày lão cũng có điều kiệu phẫu thuật, lão cùng người vợ sau phát triển sự nghiệp, cuộc sống ngày càng sung túc thậm chí rất giàu có. Bất thình lình lão nghe cuộc đối thoại của vợ sau với một người có giọng nói rất quen... Cậu biết là ai không?
Hoa Vân Phong suy đoán:
- Vợ trước của ông?
Ông lão lại vỗ đùi, nói:
- Thông minh! Nhưng những điều xảy ra sau đó không thể nào cậu đoán được. Đó chính là một sự thật đau lòng. Thì ra người vợ trước đã vì lão mà đi kiếm tiền. Cách kiếm tiền nhanh nhất là... bán rẻ linh hồn, dâng hiến thể xác để nhận về những đồng tiền chắt chiu cho lão phẫu thuật và âm thầm giúp đỡ lão trong sự nghiệp. Cô vợ sau là cầu nối của sự giúp đỡ đó. Cô ấy chỉ biết người kia là bạn thân của lão mà không biết là vợ trước. Mọi chuyện đến nước này lão không thể sống trong êm ấm mà bỏ quên người bị lão trách móc khi cô ấy chưa từng phụ bạc. Lão... lão biết được cô ấy mang trong người căn bệnh nan y nên mới trốn tránh không về tái hợp cùng lão. Cậu biết tâm trạng lúc đó của lão ra sao không? Chính là bi thương, bất lực, ân hận và giày vò. Cậu hiện tại đang làm việc mà vợ lão từng làm đó! Có biết khi người kia phát hiện ra thì đau khổ tới mức nào không? Có nếm trải như lão mới biết được.. haiz!
Hoa Vân Phong trầm ngâm. Một lát sau, anh nói:
- Sau đó thế nào?
Ông lão cười khì trong khi nước mắt sắp rơi xuống. Lão lấy tay áo lau mắt rồi nói:
- Xem ra vết thương lòng của lão đem bới ra cho cậu xem quả là xứng đáng... Haiz, sau đó lão cứ bám theo năn nỉ bà ấy cho được ở bên cạnh. Cuối cùng bà ấy cũng đồng ý. Lòng dạ nào không tan nát khi thấy người mình yêu bị giày vò bởi căn bệnh thế kỷ, ngày càng không còn hình người, chết dần chết mòn?... Tới lúc bà ấy chết đi, bà ấy mỉm cười nói: "Tôi hạnh phúc...khi được chết...trong vòng tay ông". Lão cũng rất hạnh phúc khi không để bản thân phải tiếc nuối ở giây phút tiễn đưa đau lòng đó!
Hoa Vân Phong vẫn không nói. Ông lão lại nhiều lời:
- Này, nghĩ kỹ đi nhe, dù có là giấy phút cuối cùng cũng đừng để người yêu mình phải hối hận...
Sau đó có tiếng mở cửa, nhẹ nhàng thôi nhưng cũng đủ làm không gian trầm lắng bị xáo động. Hoa Vân Phong nghiêng tai về phía cửa nhằm xác định người đến. Ngoài cửa im bặt tiếng bước chân, chỉ nghe tiếng ông lão hô lên:
- A ha, thật khéo, định rằng kể chuyện cho cậu nghe để cậu làm một điều gì đó sáng suốt hơn. Giờ lão thấy khỏi cần làm nữa rồi... ha ha!
Không hiểu sao ông biết người mới đến là người Hoa Vân Phong cần tìm. Chắc là với kinh nghiệm sống lâu năm của mình mà ông linh cảm được chăng?
Ông lão đứng lên và đi ra phía cửa, lão mỉm cười với người vừa vào, người đó cũng gật đầu chào hỏi ông. Ông lão đóng của lại, không ngờ lát sau lại mở cửa ra rồi nói vọng vào:
- À, quên nói cậu cái này... thực ra chuyện lão kể không phải đều là sự thật. Vậy mà có người tin... Hé hé!
Chẳng khác nào một lão ngoan đồng, già cả rồi mà còn tinh nghịch như một đứa trẻ.
Trả lại không gian yên tĩnh vốn có của phòng bệnh. Hai người mặc dù đối diện cũng không ai chủ động nói chuyện với ai. Dường như giữa họ có rất nhiều điều muốn nói mà cũng giống như... chẳng cần phải nói gì cả.
Vẫn là Hoa Vân Phong lên tiếng trước:
- Tri Thu, lại đây!
Diệp Tri Thu mới vừa đáp máy bay vẫn chưa tan nét phong trần mệt mỏi. Thế nhưng cô không chút nào cảm thấy mệt. Cô cứ lo lắng cho anh trong suốt quãng đường đi, cô sợ không còn được gặp anh trước giờ phẫu thuật. Cũng may Phương Cương đuổi kịp và dùng phi cơ riêng mang cô trở về mới có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Diệp Tri Thu nghe anh gọi, bao cảm xúc kiềm nén lại vỡ òa. Từ khi nghe tin đến lúc lên máy bay về đây, cô chưa hề rơi một giọt nước mắt nào. Giờ gặp anh rồi, chẳng biết hạnh phúc hay hờn trách vu vơ, cô sà vào lòng anh mà mắt đã ướt nhòe dòng lệ thổn thức.
Hoa Vân Phong nâng mặt cô lên, từng ngón tay xoa nhẹ gò má cô, lau đi dòng lệ của cô. Anh nói:
- Đừng khóc nữa em, anh sai rồi. Anh xin lỗi!
Diệp Tri Thu vốn khóc không ra tiếng, nghe nói như thế thì khóc càng nhiều hơn nữa. Tiếng nấc ngắt quãng lời nói:
- Đáng ghét... sao anh làm vậy? Anh... anh...
Cô nói không trọn câu, chỉ biết khóc. Dù mạnh mẽ cỡ nào thì bên anh cô vẫn là con mèo nhỏ thích khóc nhè.
Anh hôn lên nước mắt của cô, an ủi:
- Vừa nãy em cũng nghe ông lão ấy nói rồi. Vốn dĩ anh đã biết mình sai, định đón em về nhận lỗi rồi đó. Anh hứa với em, dù có là giây phút cuối cùng, anh vẫn không buông tay em ra đâu.
Diệp Tri Thu đưa tay che miệng anh lại rồi trách móc:
- Không được nói vậy! Em rất tham lam, mơ ước của em rất nhiều rất nhiều. Em nói anh biết, anh phải cho em cuộc sống sung sướng, không lo không nghĩ. Anh phải cho em một gia đình ấm áp, có những đứa trẻ đáng yêu gọi ba gọi mẹ. Anh phải khỏe mạnh đi làm kiếm tiền, em chỉ việc ở nhà giữ con mà thôi! Hứa với em đi!
Ước mơ của cô là thế đó. Cô chỉ muốn anh ở mãi bên cô, cho cô một gia đình đầy đủ hạnh phúc và là trụ cột của mẹ con cô thôi!
Hoa Vân Phong nghe cô nói mà trong lòng cảm giác tê tái. Anh có thể hứa sao? Sinh mệnh, anh có thể làm chủ được sao? Anh không muốn cô đau lòng. Mà nếu hứa rồi thì anh sợ mình thất hứa. Chưa bao giờ anh cảm giác cái chết lại đáng sợ như vậy. Trong suốt cuộc đời này anh gắn liền với bóng tối, nhưng giờ phút đứng giữa ranh giới sanh tử anh mới cảm nhận được bóng tối thật sự. Đáng sợ biết bao!
Bàn tay vẫn vuốt ve tóc cô, anh hỏi:
- Anh đã từng hỏi em, nếu ngày nào đó anh chết, em có buồn không? Em đã nói...
Diệp Tri Thu vội ngăn cản:
- Em không biết, em mặc kệ, lúc đó không tính.
Anh cười, hỏi tiếp:
- Tri Thu à, sinh lão bệnh tử là quy luật, con người không thể tránh khỏi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Diệp Tri Thu lẳng lặng nắm chặt lấy tay anh, cô nói:
- Anh mới vừa nói dù cho đến giây phút cuối cùng cũng không buông tay em ra mà. Có chăng chỉ là khi chúng ta sống bên nhau đến răng long đầu bạc, đến khi trăm tuổi già mà thôi. Nhưng mà đến lúc đó anh cũng không được bỏ em một mình, em sẽ đuổi theo anh, xuống cầu Nại Hà cũng không cho anh uống canh Mạnh Bà, để anh mãi mãi không quên em. Em sẽ xin đầu thai trước để nếu có kiếp sau, em nhất định đi tìm anh, không cho ai mon men đến gần!
Cô nói hoàn toàn là nghiêm túc đó. Ai ngờ có một tiếng phì phì nho nhỏ phát ra đâu đây, rồi lúc sau là phá lên cười to. Trong phòng chỉ có cô và Hoa Vân Phong, trời ạ, có ma sao? Cô đưa mắt nhìn Hoa Vân Phong. Anh lắc đầu, nói:
- Đừng sợ, là người không phải ma!
Diệp Tri Thu liếc mắt nhìn về hướng tay anh chỉ, ở trong buồng tắm phát ra tiếng này. Hiện giờ thì là tiếng la í ới:
- Mở cửa cho lão vào đi. Hai đứa nói chuyện vui quá, cho lão tham gia với!
Diệp Tri Thu dứng dậy tiến về đó mở cửa, ông lão ung dung đi ra. Cô thắc mắc quay sang hỏi Hoa Vân Phong:
- Sao kỳ lạ vậy, lúc nãy ông lão đi ra bằng cửa chính, giờ lại vào trong phòng tắm?
Giải đáp nghi vấn của cô, anh đáp:
- Lão nói ở một mình phòng kế bên rất buồn. Lão cho người phá tường làm một cái cửa ở trong đó!
Diệp Tri Thu liếc nhìn ông lão, ông hiểu ý phân bua:
- Hì, lão cô độc quá mà. Vốn dĩ lão phẫu thuật rồi, nhưng không muốn về nhà nên xin ở lại đây. Cậu ta vừa vào nên lão qua làm quen. Thấy người thú vị mà khó gần quá nên lão nghĩ ra cách này, cậu ta cũng mặc kệ cho lão tự tung tự tác. Ha ha... Mà lão chỉ vào đây được khi khóa bên này mở, không có đột nhập lúc cậu ấy khỏa thân đang tắm nha!
Diệp Tri Thu trừng mắt nhìn ông. Thật sự cô cười không nổi. Một người lớn tuổi mang trong đầu những suy nghĩ quái dị. Cô lại hỏi:
- Vậy sao lúc nãy ông vào được?
Ông lão ra vẻ mình thông minh nhất:
- Bạn trai cô luôn khóa cửa bên này, chỉ cần lão vào được cửa chính thì việc đầu tiên lão làm là vào mở khóa mà thôi. Ha ha...
Diệp Tri Thu bật cười. Cô nhìn qua Hoa Vân Phong. Cô thấy mày anh nhíu chặt, có vẻ không được kiên nhẫn rồi. Rất thú vị đấy chứ, ở nhà cô đã từng thấy anh thu phục tên Phùng Kiến Quân tính tình như trẻ con, giờ lại phải đối phó với ông lão vui tính này. À, cô vừa nảy ra một ý định, nếu cho Phùng Kiến Quân và ông lão làm quen với nhau, chắc sẽ vui gấp bội đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.