Chương 12: .2
Ương Noãn
17/02/2024
Sau khi rời khỏi chiếc giường lớn mềm mại kia thì những suy nghĩ không an phận đã bớt đi không ít, nhưng loại không khí mập mờ vẫn còn tồn tại. Tống Lai Yên căn bản không có cách nào rời sự chú ý khỏi người anh.
Cô bắt đầu tự oán trách bản thân mình, tại sao vừa rồi cô lại tránh cơ chứ? Rõ ràng cô khao khát được hắn chạm vào, được hắn vuốt ve, thậm chí là hôn môi, thế mà vừa rồi lại chủ động từ chối. Cô không hiểu nổi mình nữa.
Mạc Nhiên siết chặt cây bút trong tay, yên lặng không gây ra tiếng động, tiếp tục giảng bài cho cô.
Đầu ngón tay của hắn trắng bệch nhưng cô lại không phát hiện ra, mơ hồ gật đầu: “Vâng... Hình như hiểu rồi.”
Vào một khoảnh khắc, cô nhìn thấy hắn nuốt nước bọt một cái. Cô đột nhiên mỉm cười: “Anh trai, có phải anh đang khát không?”
Hắn không muốn trả lời, cũng không muốn nhìn cô, nhưng hình như cô lại cảm thấy khá thú vị mà vươn tay ra gãi nhẹ vào yết hầu của anh.
Cô rõ ràng cảm nhận được hắn nuốt nước bọt, không nhịn được lại phì cười thành tiếng.
Cô đang cám dỗ anh nhưng lại không nhận ra được điều đó. Tống Lai Yên không hề cảm thấy mình đã gây rắc rối, càng không đoán được tiếp sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Mạc Nhiên đầu tiên là sững người một chút, sau đó nhíu mày lại. Nội tâm Tống Lai Yên rơi “lộp bộp”, sợ chọc giận hắn. Cô lập tức thu hồi tay lại.
Nhưng một giây tiếp theo, cổ tay cô bị người ta nắm chặt.
Sức lực của Mạc Nhiên rất lớn, khiến nội tâm cô sinh ra ảo giác, giống như hắn đang nổi giận.
“Anh...” Cô bối rối không biết phải làm gì, còn chưa kịp nói ra ba chữ “Em xin lỗi” thì đã bị hắn ôm chặt vào lòng. Tống Lai Yên nhất thời kinh hoảng: “Anh...” Cô chưa nói được hết câu thì đã bị hắn ngậm lấy đôi môi hồng hào.
“Ưm...” trái tim Tống Lai Yên như thắt lại, cô theo bản năng muốn từ chối, nhưng khi hai tay chống lên ngực hắn thì chẳng biết tại sao lại chuyển thành nắm lấy vạt áo hắn.
Cô nhắm chặt mắt lại, cảm giác bị hắn hôn lên môi giống như bị ném vào biển lửa. Nóng quá! Thực sự rất nóng!
Mạc Nhiên cố gắng nín nhịn không chạm vào nơi riêng tư của cô, bởi vì một khi hắn chạm vào thì chắc chắn sẽ mất khống chế.
Hắn đặt tay lên gấu váy cô, cách một lớp vải mà vuốt ve bắp đùi của cô, cố gắng giải tỏa ham muốn và dục vọng của mình.
Đầu lưỡi của hắn không ngừng càn quấy trong khoang miệng cô, xâm chiếm mọi ngóc ngách. Tống Lai Yên không thở nổi, ngực phập phồng kịch liệt.
Hơi thở nóng rực khiến thân thể cô như nhũn ra, không kiềm chế được mà rên lên một tiếng.
Cảm giác ngứa ngáy từ bắp đùi chạy dọc lên nơi tư mật đang thít chặt của cô, kinh nguyệt lập tức giống như vỡ đê, tranh nhau chảy ra ngoài.
Tiếng xe ở dưới lầu vang lên, khiến Tống Lai Yên nháy mắt thanh tỉnh.
Cô lập tức đẩy hắn ra, nhưng khi nhìn vào mắt hắn, trong lòng cô lại dâng lên sóng nước.
Dục vọng trên mặt hắn giống như mưa bão tràn đầy đất trời, khiến cô tùy tiện bị chôn vùi trong đó- Tống Lai Yên bỗng dưng hoảng hốt.
Tiếng chó sủa từ bên ngoài vang lên, âm thanh này chính là lời cảnh báo lớn nhất.
Tống Lai Yên không nghĩ ngợi gì nữa, lập tức chạy khỏi căn phòng.
Cô vội vã chạy xuống tầng một, lập tức nhìn thấy Tô Bội Tình vừa thu chiếc ô lại.
Trời ạ, cô chỉ cần ở trong phòng Mạc Nhiên thêm một phút đồng hồ nữa thôi là chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Cô vô thức gọi: “Mẹ!”
Tô Bội Tình sải bước đi tới, nhìn cô chằm chằm: “Con làm sao thế?”
Cô sửng sốt, cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại không nhịn được mà né tránh: “Không, không có gì.”
“Sao mặt con đỏ thế?” Tô Bội Tình lập tức sờ trán con mình.
Tống Lai Yên lập tức nắm lấy tay bà ta, bối rối: “Mẹ, con đến tháng.”
“Cũng không phải đến tháng lần đầu, có cần phải sợ hãi đến mức này không?”
“Lần này... Ra nhiều lắm, con không biết có bị làm sao không?”
Tô Bội Tình thở dài: “Con lúc nào cũng lo lắng mấy chuyện không đâu.” Nhưng cuối cùng bà ta cũng thả lỏng hơn: “Được rồi, về phòng trước đi, lát nữa mẹ lên.”
Mạc Nhiên nhìn chằm chằm vết máu trên giường, nhìn đến mức xuất thần.
Không thể nghi ngờ, chính là cô.
Hắn dùng lòng bàn tay chà xát một chút, vết máu này còn xen lẫn một chút dinh dính.
Nếu như hắn nói mình muốn liếm một chút, vậy thì có phải là hơi biến thái không?
Cô bắt đầu tự oán trách bản thân mình, tại sao vừa rồi cô lại tránh cơ chứ? Rõ ràng cô khao khát được hắn chạm vào, được hắn vuốt ve, thậm chí là hôn môi, thế mà vừa rồi lại chủ động từ chối. Cô không hiểu nổi mình nữa.
Mạc Nhiên siết chặt cây bút trong tay, yên lặng không gây ra tiếng động, tiếp tục giảng bài cho cô.
Đầu ngón tay của hắn trắng bệch nhưng cô lại không phát hiện ra, mơ hồ gật đầu: “Vâng... Hình như hiểu rồi.”
Vào một khoảnh khắc, cô nhìn thấy hắn nuốt nước bọt một cái. Cô đột nhiên mỉm cười: “Anh trai, có phải anh đang khát không?”
Hắn không muốn trả lời, cũng không muốn nhìn cô, nhưng hình như cô lại cảm thấy khá thú vị mà vươn tay ra gãi nhẹ vào yết hầu của anh.
Cô rõ ràng cảm nhận được hắn nuốt nước bọt, không nhịn được lại phì cười thành tiếng.
Cô đang cám dỗ anh nhưng lại không nhận ra được điều đó. Tống Lai Yên không hề cảm thấy mình đã gây rắc rối, càng không đoán được tiếp sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Mạc Nhiên đầu tiên là sững người một chút, sau đó nhíu mày lại. Nội tâm Tống Lai Yên rơi “lộp bộp”, sợ chọc giận hắn. Cô lập tức thu hồi tay lại.
Nhưng một giây tiếp theo, cổ tay cô bị người ta nắm chặt.
Sức lực của Mạc Nhiên rất lớn, khiến nội tâm cô sinh ra ảo giác, giống như hắn đang nổi giận.
“Anh...” Cô bối rối không biết phải làm gì, còn chưa kịp nói ra ba chữ “Em xin lỗi” thì đã bị hắn ôm chặt vào lòng. Tống Lai Yên nhất thời kinh hoảng: “Anh...” Cô chưa nói được hết câu thì đã bị hắn ngậm lấy đôi môi hồng hào.
“Ưm...” trái tim Tống Lai Yên như thắt lại, cô theo bản năng muốn từ chối, nhưng khi hai tay chống lên ngực hắn thì chẳng biết tại sao lại chuyển thành nắm lấy vạt áo hắn.
Cô nhắm chặt mắt lại, cảm giác bị hắn hôn lên môi giống như bị ném vào biển lửa. Nóng quá! Thực sự rất nóng!
Mạc Nhiên cố gắng nín nhịn không chạm vào nơi riêng tư của cô, bởi vì một khi hắn chạm vào thì chắc chắn sẽ mất khống chế.
Hắn đặt tay lên gấu váy cô, cách một lớp vải mà vuốt ve bắp đùi của cô, cố gắng giải tỏa ham muốn và dục vọng của mình.
Đầu lưỡi của hắn không ngừng càn quấy trong khoang miệng cô, xâm chiếm mọi ngóc ngách. Tống Lai Yên không thở nổi, ngực phập phồng kịch liệt.
Hơi thở nóng rực khiến thân thể cô như nhũn ra, không kiềm chế được mà rên lên một tiếng.
Cảm giác ngứa ngáy từ bắp đùi chạy dọc lên nơi tư mật đang thít chặt của cô, kinh nguyệt lập tức giống như vỡ đê, tranh nhau chảy ra ngoài.
Tiếng xe ở dưới lầu vang lên, khiến Tống Lai Yên nháy mắt thanh tỉnh.
Cô lập tức đẩy hắn ra, nhưng khi nhìn vào mắt hắn, trong lòng cô lại dâng lên sóng nước.
Dục vọng trên mặt hắn giống như mưa bão tràn đầy đất trời, khiến cô tùy tiện bị chôn vùi trong đó- Tống Lai Yên bỗng dưng hoảng hốt.
Tiếng chó sủa từ bên ngoài vang lên, âm thanh này chính là lời cảnh báo lớn nhất.
Tống Lai Yên không nghĩ ngợi gì nữa, lập tức chạy khỏi căn phòng.
Cô vội vã chạy xuống tầng một, lập tức nhìn thấy Tô Bội Tình vừa thu chiếc ô lại.
Trời ạ, cô chỉ cần ở trong phòng Mạc Nhiên thêm một phút đồng hồ nữa thôi là chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Cô vô thức gọi: “Mẹ!”
Tô Bội Tình sải bước đi tới, nhìn cô chằm chằm: “Con làm sao thế?”
Cô sửng sốt, cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại không nhịn được mà né tránh: “Không, không có gì.”
“Sao mặt con đỏ thế?” Tô Bội Tình lập tức sờ trán con mình.
Tống Lai Yên lập tức nắm lấy tay bà ta, bối rối: “Mẹ, con đến tháng.”
“Cũng không phải đến tháng lần đầu, có cần phải sợ hãi đến mức này không?”
“Lần này... Ra nhiều lắm, con không biết có bị làm sao không?”
Tô Bội Tình thở dài: “Con lúc nào cũng lo lắng mấy chuyện không đâu.” Nhưng cuối cùng bà ta cũng thả lỏng hơn: “Được rồi, về phòng trước đi, lát nữa mẹ lên.”
Mạc Nhiên nhìn chằm chằm vết máu trên giường, nhìn đến mức xuất thần.
Không thể nghi ngờ, chính là cô.
Hắn dùng lòng bàn tay chà xát một chút, vết máu này còn xen lẫn một chút dinh dính.
Nếu như hắn nói mình muốn liếm một chút, vậy thì có phải là hơi biến thái không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.