Chương 500
Bạch Nhược Hi
10/07/2021
Nữ bác sĩ treo áo choàng trắng trên tường, đi tới chỗ Hách Nguyệt ngồi xuống,”Đã lâu không thấy cậu đến, sao mà thần sắc càng ngày càng kém vậy?”
“Kê cho tôi một ít thuốc đi.” Hách Nguyệt ngây người nhìn trần nhà, nhẹ giọng nói.
Nữ bác sĩ cau mày, kinh ngạc nhìn Hách Nguyệt, lo lắng hỏi: “Sao lại như vậy? Không phải vẫn đang tốt lắm sao? Đã lâu lắm rồi không thấy cậu tới đây, tôi cứ nghĩ …”
Hách Nguyệt từ từ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, giọng nói nghẹn ngào: “Cuộc sống của tôi bây giờ rất tồi tệ, thực sự rất tồi tệ, tôi sắp phát điền rồi, tôi không thể nào chịu đựng được nữa.”
Bác sĩ Lưu rất lo lắng, đứng dậy xoay người tìm hồ sơ bệnh án của Hách Nguyệt ở giá để tư liệu, sau khi đọc tới trang hồ sơ cuối cùng, bà vừa đi về phía anh vừa lật xem hồ sơ bệnh án.
Hách Nguyệt hai tay ôm chặt hai bên ghế nằm, yếu ớt lẩm bẩm: “Mấy tháng nay, kể từ khi cô ấy xuất hiện, thì cũng ngần đó thời gian, lòng tôi cảm thấy xao động, từ lúc ban đầu là oán hận và phẫn nộ, cho đến hiện tại là không muốn buông bỏ cùng lo lắng, tôi cảm thấy mình sắp không chịu nổi, muốn gục ngã rồi, giờ tôi cảm thấy rất tuyệt vọng, rối rắm, sai lầm …”
Hách Nguyệt vừa nói vừa nghẹn ngào, âm thanh tiếng khóc thê lương càng lúc càng lớn hơn.
Bác sĩ Lưu gấp hồ sơ bệnh án lại và động viên nói: “Tôi sẽ kê đơn thuốc cho cậu, sau này cũng không cần ngừng thuốc, hãy cũng bạn bè ra ngoài, đi du lịch nhiều hơn và nghĩ về những điều đẹp đẽ.”
“Bây giờ, tôi chỉ cảm thấy muốn chết.” Hách Nguyệt nhàn nhạt đáp lại một câu, không có bất kỳ sự thay đổi tâm trạng nào, nhưng khóe mắt đã chảy ra hai giọt nước mắt.
Bác sĩ Lưu tâm phiền ý loạn, nhăn trán lại, suy nghĩ một hồi rồi mỉm cười hỏi: “Hãy chia sẻ cho tôi biết một chút xem gần đây có những điều gì khiến cậu vui vẻ, điều này sẽ giúp ích cho bệnh tình của cậu.”
“Vui vẻ sao?”
Hách Nguyệt khinh khỉnh hừ lạnh một cái, chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía bác sĩ Lưu.
Bác sĩ Lưu là một bác sĩ tâm lý giàu kinh nghiệm. Hách Nguyệt biết bà ấy khi anh mới mười tuổi và anh là một khách quen ở đây.
Nếu không có bác sĩ Lưu, có lẽ Hách Nguyệt đã sớm tự sát và kết liễu cuộc đời của mình.
“Không có gì đáng để chia sẻ.”
“Đừng tiêu cực như vậy. Điều đó không tốt cho tình trạng của cậu, cứ nói bất cứ chuyện gì, hay gần đây nhất đã xảy ra chuyện gì đều có thể chia sẻ với tôi. Nếu cậu tìm đến chỗ tôi, chứng tỏ cậu không muốn bị bệnh.”
Hách Nguyệt bất lực mỉm cười, biết bệnh của mình đã lại tái phát, can thiệp trị liệu tâm lý sớm là điều rất quan trọng.
“Hiện giờ tôi cảm thấy rất chán nản và không biết phải làm sao.”
Bác sĩ Lưu cười hiền lành và nói: “Tôi nhớ lần cuối cùng cậu đã kể cho tôi nghe về người phụ nữ đó và hai đứa con gái sinh đôi của cậu, lúc đó tôi đã nhìn thấy niềm hạnh phúc thực sự trong trái tim cậu và nghĩ rằng bệnh của cậu sẽ được chữa lành.”
“Bọn họ đang muốn rời bỏ tôi, chính tôi đã gây ra sự việc ngày hôm nay.”
Bác sĩ Lưu vẫn im lặng, lặng lẽ chờ đợi, lắng nghe như mọi khi.
Hách Nguyệt nhắm mắt lại, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, nắm chặt tay không thể thả lỏng, chậm rãi nói giọng yếu ớt: “Mấy ngày nay, cứ nửa đêm, tôi như quay trở về thời thơ ấu. Chỉ có tôi và bóng tối trong thế giới đen tối đó. Những khóa học bất tận, những buổi luyện nhạc dài vô tận, mỗi ngày đều uống những viên thuốc dinh dưỡng nhạt nhẽo vô vị, tập luyện với những dụng cụ thể hình còn nặng hơn cả bản thân, chịu đựng những ám ảnh như tra tấn của những con quỷ … từ từ … từ từ … Tôi cũng đã biến thành ác quỷ vô cùng ghê tởm, mỗi lần từ trong mơ tỉnh lại đều muốn từ cửa sổ nhảy ra ngoài … Nhưng tầng hai quá thấp, tôi biết mình có nhảy cũng không chết được.”
“Bây giờ cậu có còn triệu chứng sợ không gian hẹp không?” Bác sĩ Lưu hỏi.
“Tôi không biết, tôi chưa thử qua.”
“Cậu có sợ mất hai cô con gái của mình không?”
“Không sợ, họ sẽ sống tốt hơn khi không có tôi.”
“Vậy cậu có sợ mất đi mẹ của hai đứa trẻ không?”
Hách Nguyệt cười cười, chân thành lắc đầu: “Tôi chưa từng có, làm sao có thể mất đi?”
“Sự đồng hành và động viên của các thành viên trong gia đình là cách chữa bệnh trầm cảm tốt nhất. Khao khát được sống và hy vọng vào tương lai là động lực để tồn tại. Câu có thể sống sót qua hai mươi năm này cũng không phải chỉ bằng cách uống thuốc. Tôi tin cậu, cậu nhất định sẽ tìm ra được ý nghĩa của cuộc sống.” Bác sĩ Lưu nhìn Hách Nguyệt như nhìn chính con trai mình, với giọng điệu rất ân cần vô cùng hiền từ.
Hách Nguyệt im lặng.
Bác sĩ Lưu đứng dậy, tắt nhạc, và từ từ khuyên bảo: “Con cái có thể trở thành niềm hy vọng sống của cậu không?”
Hách Nguyệt nhướng mày, thờ ơ nói: “Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện có con, hai đứa trẻ chỉ là chuyện ngoài ý muốn, trước khi gặp các con gái của mình tôi đã làm triệt sản.
Nghe đến đây, bác sĩ Lưu vô cùng sửng sốt, tim như nghẹn lại, không khỏi hít một hơi, kinh ngạc nhìn Hách Nguyệt.
Một lúc sau, lặp lại câu hỏi: “Vậy cậu có yêu con gái mình không?”
“Có yêu”. Anh nói mà không cần suy nghĩ.
“Cậu có yêu mẹ của bọn trẻ không?”
Hách Nguyệt im lặng.
“Kê cho tôi một ít thuốc đi.” Hách Nguyệt ngây người nhìn trần nhà, nhẹ giọng nói.
Nữ bác sĩ cau mày, kinh ngạc nhìn Hách Nguyệt, lo lắng hỏi: “Sao lại như vậy? Không phải vẫn đang tốt lắm sao? Đã lâu lắm rồi không thấy cậu tới đây, tôi cứ nghĩ …”
Hách Nguyệt từ từ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, giọng nói nghẹn ngào: “Cuộc sống của tôi bây giờ rất tồi tệ, thực sự rất tồi tệ, tôi sắp phát điền rồi, tôi không thể nào chịu đựng được nữa.”
Bác sĩ Lưu rất lo lắng, đứng dậy xoay người tìm hồ sơ bệnh án của Hách Nguyệt ở giá để tư liệu, sau khi đọc tới trang hồ sơ cuối cùng, bà vừa đi về phía anh vừa lật xem hồ sơ bệnh án.
Hách Nguyệt hai tay ôm chặt hai bên ghế nằm, yếu ớt lẩm bẩm: “Mấy tháng nay, kể từ khi cô ấy xuất hiện, thì cũng ngần đó thời gian, lòng tôi cảm thấy xao động, từ lúc ban đầu là oán hận và phẫn nộ, cho đến hiện tại là không muốn buông bỏ cùng lo lắng, tôi cảm thấy mình sắp không chịu nổi, muốn gục ngã rồi, giờ tôi cảm thấy rất tuyệt vọng, rối rắm, sai lầm …”
Hách Nguyệt vừa nói vừa nghẹn ngào, âm thanh tiếng khóc thê lương càng lúc càng lớn hơn.
Bác sĩ Lưu gấp hồ sơ bệnh án lại và động viên nói: “Tôi sẽ kê đơn thuốc cho cậu, sau này cũng không cần ngừng thuốc, hãy cũng bạn bè ra ngoài, đi du lịch nhiều hơn và nghĩ về những điều đẹp đẽ.”
“Bây giờ, tôi chỉ cảm thấy muốn chết.” Hách Nguyệt nhàn nhạt đáp lại một câu, không có bất kỳ sự thay đổi tâm trạng nào, nhưng khóe mắt đã chảy ra hai giọt nước mắt.
Bác sĩ Lưu tâm phiền ý loạn, nhăn trán lại, suy nghĩ một hồi rồi mỉm cười hỏi: “Hãy chia sẻ cho tôi biết một chút xem gần đây có những điều gì khiến cậu vui vẻ, điều này sẽ giúp ích cho bệnh tình của cậu.”
“Vui vẻ sao?”
Hách Nguyệt khinh khỉnh hừ lạnh một cái, chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía bác sĩ Lưu.
Bác sĩ Lưu là một bác sĩ tâm lý giàu kinh nghiệm. Hách Nguyệt biết bà ấy khi anh mới mười tuổi và anh là một khách quen ở đây.
Nếu không có bác sĩ Lưu, có lẽ Hách Nguyệt đã sớm tự sát và kết liễu cuộc đời của mình.
“Không có gì đáng để chia sẻ.”
“Đừng tiêu cực như vậy. Điều đó không tốt cho tình trạng của cậu, cứ nói bất cứ chuyện gì, hay gần đây nhất đã xảy ra chuyện gì đều có thể chia sẻ với tôi. Nếu cậu tìm đến chỗ tôi, chứng tỏ cậu không muốn bị bệnh.”
Hách Nguyệt bất lực mỉm cười, biết bệnh của mình đã lại tái phát, can thiệp trị liệu tâm lý sớm là điều rất quan trọng.
“Hiện giờ tôi cảm thấy rất chán nản và không biết phải làm sao.”
Bác sĩ Lưu cười hiền lành và nói: “Tôi nhớ lần cuối cùng cậu đã kể cho tôi nghe về người phụ nữ đó và hai đứa con gái sinh đôi của cậu, lúc đó tôi đã nhìn thấy niềm hạnh phúc thực sự trong trái tim cậu và nghĩ rằng bệnh của cậu sẽ được chữa lành.”
“Bọn họ đang muốn rời bỏ tôi, chính tôi đã gây ra sự việc ngày hôm nay.”
Bác sĩ Lưu vẫn im lặng, lặng lẽ chờ đợi, lắng nghe như mọi khi.
Hách Nguyệt nhắm mắt lại, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, nắm chặt tay không thể thả lỏng, chậm rãi nói giọng yếu ớt: “Mấy ngày nay, cứ nửa đêm, tôi như quay trở về thời thơ ấu. Chỉ có tôi và bóng tối trong thế giới đen tối đó. Những khóa học bất tận, những buổi luyện nhạc dài vô tận, mỗi ngày đều uống những viên thuốc dinh dưỡng nhạt nhẽo vô vị, tập luyện với những dụng cụ thể hình còn nặng hơn cả bản thân, chịu đựng những ám ảnh như tra tấn của những con quỷ … từ từ … từ từ … Tôi cũng đã biến thành ác quỷ vô cùng ghê tởm, mỗi lần từ trong mơ tỉnh lại đều muốn từ cửa sổ nhảy ra ngoài … Nhưng tầng hai quá thấp, tôi biết mình có nhảy cũng không chết được.”
“Bây giờ cậu có còn triệu chứng sợ không gian hẹp không?” Bác sĩ Lưu hỏi.
“Tôi không biết, tôi chưa thử qua.”
“Cậu có sợ mất hai cô con gái của mình không?”
“Không sợ, họ sẽ sống tốt hơn khi không có tôi.”
“Vậy cậu có sợ mất đi mẹ của hai đứa trẻ không?”
Hách Nguyệt cười cười, chân thành lắc đầu: “Tôi chưa từng có, làm sao có thể mất đi?”
“Sự đồng hành và động viên của các thành viên trong gia đình là cách chữa bệnh trầm cảm tốt nhất. Khao khát được sống và hy vọng vào tương lai là động lực để tồn tại. Câu có thể sống sót qua hai mươi năm này cũng không phải chỉ bằng cách uống thuốc. Tôi tin cậu, cậu nhất định sẽ tìm ra được ý nghĩa của cuộc sống.” Bác sĩ Lưu nhìn Hách Nguyệt như nhìn chính con trai mình, với giọng điệu rất ân cần vô cùng hiền từ.
Hách Nguyệt im lặng.
Bác sĩ Lưu đứng dậy, tắt nhạc, và từ từ khuyên bảo: “Con cái có thể trở thành niềm hy vọng sống của cậu không?”
Hách Nguyệt nhướng mày, thờ ơ nói: “Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện có con, hai đứa trẻ chỉ là chuyện ngoài ý muốn, trước khi gặp các con gái của mình tôi đã làm triệt sản.
Nghe đến đây, bác sĩ Lưu vô cùng sửng sốt, tim như nghẹn lại, không khỏi hít một hơi, kinh ngạc nhìn Hách Nguyệt.
Một lúc sau, lặp lại câu hỏi: “Vậy cậu có yêu con gái mình không?”
“Có yêu”. Anh nói mà không cần suy nghĩ.
“Cậu có yêu mẹ của bọn trẻ không?”
Hách Nguyệt im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.