Chương 501
Bạch Nhược Hi
10/07/2021
Bác sĩ Lưu nhìn vẻ ngoài vô cùng tuấn tú của anh mà cảm thấy xót xa.
Là một bác sĩ tâm lý, bà đã chứng kiến quá nhiều bệnh nhân bị trầm cảm, và đã tự tử vì sự hành hạ của căn bệnh quái ác này.
Hách Nguyệt là bệnh nhân nghiêm trọng nhất nhưng lại kiên cường nhất mà bà từng thấy.
Lần đầu tiên gặp Hách Nguyệt năm đó, anh mới chỉ có mười tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng cậu bé đó đã bị khiến trở thành một bệnh nhân trầm cảm nặng nề, thậm chí còn mắc nhiều chứng bệnh tâm lý.
Vì bị cha mẹ quá hà khắc trừng phạt nặng nề, cậu bé Hách Nguyệt bị giam trong phòng tối và suy nghĩ lung tung, dẫn đến những rào cản tâm lý như sợ hãi những căn phòng tối bí mật.
Bởi vì vẻ ngoài quá đẹp đẽ, cậu còn bị một gia sư thể hình dâm ô kéo dài nửa năm, dẫn đến tính cách thu mình và kỳ lạ.
Khi bác sĩ Lưu nói về mẹ của đứa trẻ, bà nhận thấy một sự thay đổi vô cùng nhỏ trên khuôn mặt của Hách Nguyệt, bà không chắc chắn liền hỏi lại một lần nữa.
“Cậu có yêu cô ấy không?”
Khóe miệng của Hách Nguyệt hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh quỷ dị, giọng nói phóng túng xen lẫn trong thanh âm hỗn loạn một chút tuyệt vọng: “Tôi đã cưỡng bức cô ấy … Tôi đã dùng cách thức và thủ đoạn hèn hạ, bởi vì bị sự tức giận che mờ lý trí, tôi giống như một con quỷ hành hạ cô ấy cả một đêm, nhìn cô ấy khóc lóc, tôi càng phát điên lên …”
Giọng anh càng lúc càng nghẹn lại, thanh âm trở nên khàn khàn, cho đến khi gần như không nghe thấy giọng nói của anh, “Tôi giống như một con quỷ, tôi hủy hoại cô ấy, hủy hoại mối quan hệ tôn trọng lẫn nhau, tôi đã phá hỏng cuộc sống yên bình của chúng tôi … Thật ra, mỗi ngày đi làm về, nhìn thấy bóng dáng cô ấy, nghe thấy giọng nói của cô ấy, còn có thể được cùng cô ấy nhìn con gái của chúng tôi lớn lên là tôi đã mãn nguyện lắm rồi, nhưng … Tôi đã hoàn toàn hủy hoại nó.”
Khóe mắt của bác sĩ Lưu cũng phiếm hồng, bà nói, “Nếu tôn trọng nhau như khách cũng làm cậu cảm thấy hạnh phúc, vậy tại sao phải làm tổn thương cô ấy?”
“Cô ấy giấu tôi đi hẹn hò, và tôi cảm thấy trời như sắp sập xuống, lúc đó tôi đã hoàn toàn phát điên.”
Tại sao cậu không nói cho cô ấy biết về bệnh tình của mình, tôi nghĩ điều cậu cần nhất lúc này là nhận được sự ủng hộ và chăm sóc từ gia đình, cậu cần sức mạnh của tình yêu thương.” Bác sĩ Lưu đề nghị.
Hách Nguyệt cười khổ, chậm rãi từ trên ghế sa lông đứng dậy, thu dọn quần áo, nhẹ giọng nói: “Thuốc của tôi đã xong chưa?”
Bác sĩ Lưu lập tức đứng dậy quay lại máy tính kê đơn thuốc, vừa gõ máy tính vừa nói: “Tôi nghĩ cậu thực sự nên nói cho bạn bè và gia đình biết về tình trạng của mình. Mặc dù đây là quyền riêng tư của cậu nhưng tôi vẫn luôn muốn khuyên cậu hãy chủ động nói điều này với gia đình và bạn bè của mình, để họ có thể giúp cậu.”
“Tôi không cần.” Anh ta cũng lạnh lùng đáp, đi đến chỗ bác sĩ Lưu hai tay chống trên bàn, cúi người nói “Tôi sẽ tự lo liệu.”
Bác sĩ Lưu vừa kê đơn thuốc vừa hỏi, “Mấy năm nay ba mẹ cậu có can còn can thiệp vào chuyện của cậu không?
“…” anh lạnh mặt và không trả lời câu hỏi của bác sĩ.
Bác sĩ đưa cho anh một đơn thuốc và nhìn anh đầy nghi ngờ.
“Anh không nói gì, chỉ nhếch mép cười lạnh tà mị, nhướng đôi lông mày, và không thể nhìn ra được gì từ ánh mắt của anh.
Dường như chỉ mình anh tự mình hiểu rõ. Sự im lặng của anh đã nói lên mọi thứ.
Bác sĩ Lưu bất lực thở dài một tiếng, rõ ràng thấy ánh mắt đang cười mà như không cười. Hách Nguyệt cười nhưng không phải là nụ cười thật sự của anh, anh chỉ là đang cảm thấy trào phúng, rõ ràng bác sĩ Lưu đã hỏi một câu vô nghĩa.
Hách Nguyệt cầm đơn thuốc rồi xoay người rời đi, đi tơi cửa vẫn đưa lưng về phía bác sĩ Lưu, giờ tay lên vẫy tay chào, “Hẹn gặp lại.”
Bác sĩ Lưu thở dài một tiếng.
—————— Mặt trời lặn, hoàng hôn nhuộm đỏ một màu.
Tại biệt thự của Kiều tướng quân.
Bên ngoài đình hóng gió trong hoa viên.
Một chiếc bàn hình chữ nhật, một vài chai rượu ngon và một vài chiếc ghế dài là chỗ ngồi của ba người đàn ông anh tuấn.
Họ đang uống rượu và trò chuyện một cách nhàn nhã.
Hách Nguyệt ngồi bắt chéo chân, hay tay tựa lên lưng ghế tựa, khóe miệng mỉm cười nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự, nhìn về phía trước rơi vào trầm tư của chính mình.
Bộ Dực Thành ngồi trong tư thế trang nghiêm vừa trò chuyện với Kiều Huyền Thạc vừa thưởng thức rượu. “Em dâu dự sinh vào ngày nào?”
“Khoảng 45 ngày nữa.” Kiều Huyền Thạc mỉm cười với niềm hạnh phúc trong ánh mắt.
“Thật nhanh, những ba đưa trẻ, lúc đó chắc cậu sẽ bận rộn lắm.”
Kiều Huyền Thạc mỉm cười hiểu ý, quay đầu nhìn lại phía ngôi nhà và xúc động nói: “Bận rộn như thế nào, sau này khi có vợ con cậu cũng sẽ hiểu.”
Bộ Dực Thành ngượng nghịu cười, nhìn lại Hách Nguyệt ở bên trái rồi nói đùa: “Các cậu đều đã có vợ con, bây giờ chỉ còn tôi là độc thân, nói chuyện với các cậu về chuyện con cái ở đây tôi thấy xấu hổ và lúng túng lắm.”
Là một bác sĩ tâm lý, bà đã chứng kiến quá nhiều bệnh nhân bị trầm cảm, và đã tự tử vì sự hành hạ của căn bệnh quái ác này.
Hách Nguyệt là bệnh nhân nghiêm trọng nhất nhưng lại kiên cường nhất mà bà từng thấy.
Lần đầu tiên gặp Hách Nguyệt năm đó, anh mới chỉ có mười tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng cậu bé đó đã bị khiến trở thành một bệnh nhân trầm cảm nặng nề, thậm chí còn mắc nhiều chứng bệnh tâm lý.
Vì bị cha mẹ quá hà khắc trừng phạt nặng nề, cậu bé Hách Nguyệt bị giam trong phòng tối và suy nghĩ lung tung, dẫn đến những rào cản tâm lý như sợ hãi những căn phòng tối bí mật.
Bởi vì vẻ ngoài quá đẹp đẽ, cậu còn bị một gia sư thể hình dâm ô kéo dài nửa năm, dẫn đến tính cách thu mình và kỳ lạ.
Khi bác sĩ Lưu nói về mẹ của đứa trẻ, bà nhận thấy một sự thay đổi vô cùng nhỏ trên khuôn mặt của Hách Nguyệt, bà không chắc chắn liền hỏi lại một lần nữa.
“Cậu có yêu cô ấy không?”
Khóe miệng của Hách Nguyệt hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh quỷ dị, giọng nói phóng túng xen lẫn trong thanh âm hỗn loạn một chút tuyệt vọng: “Tôi đã cưỡng bức cô ấy … Tôi đã dùng cách thức và thủ đoạn hèn hạ, bởi vì bị sự tức giận che mờ lý trí, tôi giống như một con quỷ hành hạ cô ấy cả một đêm, nhìn cô ấy khóc lóc, tôi càng phát điên lên …”
Giọng anh càng lúc càng nghẹn lại, thanh âm trở nên khàn khàn, cho đến khi gần như không nghe thấy giọng nói của anh, “Tôi giống như một con quỷ, tôi hủy hoại cô ấy, hủy hoại mối quan hệ tôn trọng lẫn nhau, tôi đã phá hỏng cuộc sống yên bình của chúng tôi … Thật ra, mỗi ngày đi làm về, nhìn thấy bóng dáng cô ấy, nghe thấy giọng nói của cô ấy, còn có thể được cùng cô ấy nhìn con gái của chúng tôi lớn lên là tôi đã mãn nguyện lắm rồi, nhưng … Tôi đã hoàn toàn hủy hoại nó.”
Khóe mắt của bác sĩ Lưu cũng phiếm hồng, bà nói, “Nếu tôn trọng nhau như khách cũng làm cậu cảm thấy hạnh phúc, vậy tại sao phải làm tổn thương cô ấy?”
“Cô ấy giấu tôi đi hẹn hò, và tôi cảm thấy trời như sắp sập xuống, lúc đó tôi đã hoàn toàn phát điên.”
Tại sao cậu không nói cho cô ấy biết về bệnh tình của mình, tôi nghĩ điều cậu cần nhất lúc này là nhận được sự ủng hộ và chăm sóc từ gia đình, cậu cần sức mạnh của tình yêu thương.” Bác sĩ Lưu đề nghị.
Hách Nguyệt cười khổ, chậm rãi từ trên ghế sa lông đứng dậy, thu dọn quần áo, nhẹ giọng nói: “Thuốc của tôi đã xong chưa?”
Bác sĩ Lưu lập tức đứng dậy quay lại máy tính kê đơn thuốc, vừa gõ máy tính vừa nói: “Tôi nghĩ cậu thực sự nên nói cho bạn bè và gia đình biết về tình trạng của mình. Mặc dù đây là quyền riêng tư của cậu nhưng tôi vẫn luôn muốn khuyên cậu hãy chủ động nói điều này với gia đình và bạn bè của mình, để họ có thể giúp cậu.”
“Tôi không cần.” Anh ta cũng lạnh lùng đáp, đi đến chỗ bác sĩ Lưu hai tay chống trên bàn, cúi người nói “Tôi sẽ tự lo liệu.”
Bác sĩ Lưu vừa kê đơn thuốc vừa hỏi, “Mấy năm nay ba mẹ cậu có can còn can thiệp vào chuyện của cậu không?
“…” anh lạnh mặt và không trả lời câu hỏi của bác sĩ.
Bác sĩ đưa cho anh một đơn thuốc và nhìn anh đầy nghi ngờ.
“Anh không nói gì, chỉ nhếch mép cười lạnh tà mị, nhướng đôi lông mày, và không thể nhìn ra được gì từ ánh mắt của anh.
Dường như chỉ mình anh tự mình hiểu rõ. Sự im lặng của anh đã nói lên mọi thứ.
Bác sĩ Lưu bất lực thở dài một tiếng, rõ ràng thấy ánh mắt đang cười mà như không cười. Hách Nguyệt cười nhưng không phải là nụ cười thật sự của anh, anh chỉ là đang cảm thấy trào phúng, rõ ràng bác sĩ Lưu đã hỏi một câu vô nghĩa.
Hách Nguyệt cầm đơn thuốc rồi xoay người rời đi, đi tơi cửa vẫn đưa lưng về phía bác sĩ Lưu, giờ tay lên vẫy tay chào, “Hẹn gặp lại.”
Bác sĩ Lưu thở dài một tiếng.
—————— Mặt trời lặn, hoàng hôn nhuộm đỏ một màu.
Tại biệt thự của Kiều tướng quân.
Bên ngoài đình hóng gió trong hoa viên.
Một chiếc bàn hình chữ nhật, một vài chai rượu ngon và một vài chiếc ghế dài là chỗ ngồi của ba người đàn ông anh tuấn.
Họ đang uống rượu và trò chuyện một cách nhàn nhã.
Hách Nguyệt ngồi bắt chéo chân, hay tay tựa lên lưng ghế tựa, khóe miệng mỉm cười nhưng ánh mắt lại không có tiêu cự, nhìn về phía trước rơi vào trầm tư của chính mình.
Bộ Dực Thành ngồi trong tư thế trang nghiêm vừa trò chuyện với Kiều Huyền Thạc vừa thưởng thức rượu. “Em dâu dự sinh vào ngày nào?”
“Khoảng 45 ngày nữa.” Kiều Huyền Thạc mỉm cười với niềm hạnh phúc trong ánh mắt.
“Thật nhanh, những ba đưa trẻ, lúc đó chắc cậu sẽ bận rộn lắm.”
Kiều Huyền Thạc mỉm cười hiểu ý, quay đầu nhìn lại phía ngôi nhà và xúc động nói: “Bận rộn như thế nào, sau này khi có vợ con cậu cũng sẽ hiểu.”
Bộ Dực Thành ngượng nghịu cười, nhìn lại Hách Nguyệt ở bên trái rồi nói đùa: “Các cậu đều đã có vợ con, bây giờ chỉ còn tôi là độc thân, nói chuyện với các cậu về chuyện con cái ở đây tôi thấy xấu hổ và lúng túng lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.