Ngón Tay Của Những Nhà Âm Nhạc
Chương 18: “Concert Fantasy On Carmen Op.25: Moderato” - Pablo Martín Melitón De Sarasate Y Navascués
Công Tử Ưu
21/06/2022
Những người đang ăn xung quanh đều trông chờ.
Ông chủ nhà hàng cũng góp vui dựa bên quầy bar, làm một thế tay “Chúc anh may mắn” với Lance.
Lance nhìn lướt qua xung quanh, rất hài lòng với việc được vây xem rầm rộ, anh ta cầm cây vĩ ra dấu với Lục Tảo Thu: “Anh trước hay tôi trước?”
Muốn nhận ra trình độ của một người có thể xem tình trạng sử dụng đàn của anh ta.
Lục Tảo Thu đứng dậy, nhìn cây violin của Lance một cái, vẻ mặt dửng dưng, dùng khẩu âm chuẩn Paris nói: “Tôi không tìm được lý do đánh đàn.”
Lance nhướng một bên mày lên: “Người đẹp lẽ nào không phải là lý do tốt nhất ư?”
“Tất nhiên phải. Nhưng mà,…” Lục Tảo Thu cười khẽ một tiếng, dường như nghe được một câu chuyện cười không được vui cho lắm, bố thí cho anh ta một nụ cười theo phép lịch sự: “Em ấy vốn dĩ là của tôi rồi.”
“Biết đâu sau khi kết thúc trận đấu liền không phải rồi.” Lance cố tình xắn ngắn ống tay áo lên, tựa như mặc một chiếc áo ba lỗ không tay, lộ ra bắp tay cường tráng, anh ta quay đầu nhìn Chung Quan Bạch một cái, ý tứ ám thị ưỡn ưỡn eo, một khối lớn nơi đũng quần hơi nhúc nhích, trông rất chướng mắt.
Lục Tảo Thu nhìn quét qua hạ thân Lance một cái, trên mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, tay trái bên hông giấu ra sau lưng.
Từng ngón tay khép lại, khớp tay căng ra, có chút trắng bệch.
Lance đánh giá Lục Tảo Thu: “Anh không dám?”
Tay phải của Lục Tảo Thu bóp đốt ngón tay út của bàn tay trái không chút lưu tình, ánh mắt lạnh lẽo: “Tới đi.”
Lục Tảo Thu trước giờ luôn kiềm chế và điềm tĩnh, ngày trước cũng không để ý tới cái loại sóc đất không biết ló ra từ thửa ruộng nào này. Chung Quan Bạch cũng không biết hôm nay Lục Tảo Thu bị gì, không ngờ lại bằng lòng đấu tay đôi với tên sóc đất này.
Lance hào phóng làm ra một động tác đưa đàn: “Cần tôi để anh gảy trước không?”
Lục Tảo Thu thản nhiên nói: “Cứ tự nhiên.”
Chung Quan Bạch bước nhanh qua, đứng bên cạnh Lục Tảo Thu, dùng tiếng Pháp nói một câu nói đùa làm dịu bầu không khí: “Hai quý ông, nước Pháp hình như đã không còn thịnh hành quyết đấu nữa rồi, không phải sao?”
Dứt lời, cậu tiến đến bên tai Lục Tảo Thu vô cùng ân cần nói: “Thủ tịch Lục, chúng ta về nhà thôi, chúng ta về nhà.”
Lục Tảo Thu nhìn cậu một cái: “Đợi một chút.”
“Helen baby à, đây chính là trận chiến thành Troy đó.” Lance nở nụ cười xán lạn với Chung Quan Bạch, hành một lễ nghi khoa trương thời trung cổ: “Helen baby, em có thể làm người đệm đàn cho tôi không?”
Helen, má ơi, ai là Helen baby chứ, Chung Quan Bạch ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tôi từ chối.”
“Anh thật may mắn, bây giờ Helen baby chỉ bằng lòng làm người đệm đàn cho anh thôi.” Lance nói với Lục Tảo Thu. Anh ta nói xong chỉ đành mời cô gái vốn dĩ đánh đàn piano tại nhà hàng giúp anh ta đệm đàn: “‘Carmen Fantasy’, Waxman.”
Chung Quan Bạch không nói gì, được thôi, Carmen, lại là câu chuyện về một cô gái cùng người đàn ông khác chạy trốn.
Lance khép hờ mắt, ngây ngất nghiêng đầu, hàm dưới lệch về bên trái, dùng cổ đỡ violin, bàn tay làm ra một động tác khai màn khoa trương.
Màn piano dạo đầu chính là khúc nhạc cảnh võ sĩ đấu bò trong ca kịch, ngay lập tức hâm nóng bầu không khí trong cả nhà hàng.
Lance khép hờ mắt, cùng lúc khi một trọng âm cuối cùng của piano hạ xuống, nhấc cây vĩ cực kì nhanh, một chuỗi kéo vĩ liên tiếp, tay trái thực hiện một loạt thay đổi ngón tay cực nhanh sau đó.
Cái nhìn của Chung Quan Bạch hơi thay đổi, đây không phải là một con sóc đất bình thường đâu.
Nét mặt Lục Tảo Thu vẫn bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc.
Violin rõ ràng cao hơn piano đệm đàn mấy bậc, hợp tấu sẽ có hơi không hài hòa, nhưng Lance cũng không quan tâm, tài nghệ anh ta không tầm thường, lúc kéo đàn hoàn toàn chìm đắm vào tiếng đàn của mình, rất hưởng thụ.
Mãi đến khi anh ta đến đoạn nhanh và cao trào cuối bài, đã có người không nhịn được đứng lên chuẩn bị vỗ tay cho anh ta.
Một cung cuối cùng…
Cực kì ngắn gọn sạch sẽ, âm cao và rõ.
Lance cầm cây vĩ, tư thái nhiệt tình mà hào phóng, dường như đang công khai mời gọi, đôi mắt màu ngọc lục bảo dưới ánh đèn nhà hàng không mấy sáng sủa lấp lánh như những viên ngọc thật sự.
Anh ta đi về phía Lục Tảo Thu trong tiếng vỗ tay và tán thưởng, đưa cây vĩ của violin ra.
“Menelaus, tôi muốn dẫn Helen của anh đi.” Lance đắc ý nói.
(*: Menelaus và Helen là hai nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, Menelaus là vua của Sparta trong thời kỳ Mycenae, chồng của Helen và là nhân vật trung tâm trong Chiến tranh thành Troy)
Lục Tảo Thu nhận lấy violin, Lance nhìn thấy vết sẹo nhàn nhạt trên ngón tay anh, con ngươi màu lục bảo khẽ động: “Anh từng bị thương, hay là làm phẫu thuật đấy?”
Lục Tảo Thu không để ý anh ta, nâng violin lên chỉnh âm.
“Này, tôi không muốn bắt nạt người bị thương.” Lance nhướng một bên lông mày lên: “Anh yên tâm đi, chuẩn âm của tôi không có vấn đề gì đâu.”
“Tôi chỉ tin vào lỗ tai mình.” Lục Tảo Thu nghiêng đầu, nhìn Chung Quan Bạch một cái.
Chung Quan Bạch nhìn lại Lục Tảo Thu với ánh mắt đã rõ, sau đó ăn ý ngồi lên ghế đàn piano, đàn một âm cơ bản.
Ông chủ nhà hàng cũng góp vui dựa bên quầy bar, làm một thế tay “Chúc anh may mắn” với Lance.
Lance nhìn lướt qua xung quanh, rất hài lòng với việc được vây xem rầm rộ, anh ta cầm cây vĩ ra dấu với Lục Tảo Thu: “Anh trước hay tôi trước?”
Muốn nhận ra trình độ của một người có thể xem tình trạng sử dụng đàn của anh ta.
Lục Tảo Thu đứng dậy, nhìn cây violin của Lance một cái, vẻ mặt dửng dưng, dùng khẩu âm chuẩn Paris nói: “Tôi không tìm được lý do đánh đàn.”
Lance nhướng một bên mày lên: “Người đẹp lẽ nào không phải là lý do tốt nhất ư?”
“Tất nhiên phải. Nhưng mà,…” Lục Tảo Thu cười khẽ một tiếng, dường như nghe được một câu chuyện cười không được vui cho lắm, bố thí cho anh ta một nụ cười theo phép lịch sự: “Em ấy vốn dĩ là của tôi rồi.”
“Biết đâu sau khi kết thúc trận đấu liền không phải rồi.” Lance cố tình xắn ngắn ống tay áo lên, tựa như mặc một chiếc áo ba lỗ không tay, lộ ra bắp tay cường tráng, anh ta quay đầu nhìn Chung Quan Bạch một cái, ý tứ ám thị ưỡn ưỡn eo, một khối lớn nơi đũng quần hơi nhúc nhích, trông rất chướng mắt.
Lục Tảo Thu nhìn quét qua hạ thân Lance một cái, trên mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, tay trái bên hông giấu ra sau lưng.
Từng ngón tay khép lại, khớp tay căng ra, có chút trắng bệch.
Lance đánh giá Lục Tảo Thu: “Anh không dám?”
Tay phải của Lục Tảo Thu bóp đốt ngón tay út của bàn tay trái không chút lưu tình, ánh mắt lạnh lẽo: “Tới đi.”
Lục Tảo Thu trước giờ luôn kiềm chế và điềm tĩnh, ngày trước cũng không để ý tới cái loại sóc đất không biết ló ra từ thửa ruộng nào này. Chung Quan Bạch cũng không biết hôm nay Lục Tảo Thu bị gì, không ngờ lại bằng lòng đấu tay đôi với tên sóc đất này.
Lance hào phóng làm ra một động tác đưa đàn: “Cần tôi để anh gảy trước không?”
Lục Tảo Thu thản nhiên nói: “Cứ tự nhiên.”
Chung Quan Bạch bước nhanh qua, đứng bên cạnh Lục Tảo Thu, dùng tiếng Pháp nói một câu nói đùa làm dịu bầu không khí: “Hai quý ông, nước Pháp hình như đã không còn thịnh hành quyết đấu nữa rồi, không phải sao?”
Dứt lời, cậu tiến đến bên tai Lục Tảo Thu vô cùng ân cần nói: “Thủ tịch Lục, chúng ta về nhà thôi, chúng ta về nhà.”
Lục Tảo Thu nhìn cậu một cái: “Đợi một chút.”
“Helen baby à, đây chính là trận chiến thành Troy đó.” Lance nở nụ cười xán lạn với Chung Quan Bạch, hành một lễ nghi khoa trương thời trung cổ: “Helen baby, em có thể làm người đệm đàn cho tôi không?”
Helen, má ơi, ai là Helen baby chứ, Chung Quan Bạch ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tôi từ chối.”
“Anh thật may mắn, bây giờ Helen baby chỉ bằng lòng làm người đệm đàn cho anh thôi.” Lance nói với Lục Tảo Thu. Anh ta nói xong chỉ đành mời cô gái vốn dĩ đánh đàn piano tại nhà hàng giúp anh ta đệm đàn: “‘Carmen Fantasy’, Waxman.”
Chung Quan Bạch không nói gì, được thôi, Carmen, lại là câu chuyện về một cô gái cùng người đàn ông khác chạy trốn.
Lance khép hờ mắt, ngây ngất nghiêng đầu, hàm dưới lệch về bên trái, dùng cổ đỡ violin, bàn tay làm ra một động tác khai màn khoa trương.
Màn piano dạo đầu chính là khúc nhạc cảnh võ sĩ đấu bò trong ca kịch, ngay lập tức hâm nóng bầu không khí trong cả nhà hàng.
Lance khép hờ mắt, cùng lúc khi một trọng âm cuối cùng của piano hạ xuống, nhấc cây vĩ cực kì nhanh, một chuỗi kéo vĩ liên tiếp, tay trái thực hiện một loạt thay đổi ngón tay cực nhanh sau đó.
Cái nhìn của Chung Quan Bạch hơi thay đổi, đây không phải là một con sóc đất bình thường đâu.
Nét mặt Lục Tảo Thu vẫn bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc.
Violin rõ ràng cao hơn piano đệm đàn mấy bậc, hợp tấu sẽ có hơi không hài hòa, nhưng Lance cũng không quan tâm, tài nghệ anh ta không tầm thường, lúc kéo đàn hoàn toàn chìm đắm vào tiếng đàn của mình, rất hưởng thụ.
Mãi đến khi anh ta đến đoạn nhanh và cao trào cuối bài, đã có người không nhịn được đứng lên chuẩn bị vỗ tay cho anh ta.
Một cung cuối cùng…
Cực kì ngắn gọn sạch sẽ, âm cao và rõ.
Lance cầm cây vĩ, tư thái nhiệt tình mà hào phóng, dường như đang công khai mời gọi, đôi mắt màu ngọc lục bảo dưới ánh đèn nhà hàng không mấy sáng sủa lấp lánh như những viên ngọc thật sự.
Anh ta đi về phía Lục Tảo Thu trong tiếng vỗ tay và tán thưởng, đưa cây vĩ của violin ra.
“Menelaus, tôi muốn dẫn Helen của anh đi.” Lance đắc ý nói.
(*: Menelaus và Helen là hai nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, Menelaus là vua của Sparta trong thời kỳ Mycenae, chồng của Helen và là nhân vật trung tâm trong Chiến tranh thành Troy)
Lục Tảo Thu nhận lấy violin, Lance nhìn thấy vết sẹo nhàn nhạt trên ngón tay anh, con ngươi màu lục bảo khẽ động: “Anh từng bị thương, hay là làm phẫu thuật đấy?”
Lục Tảo Thu không để ý anh ta, nâng violin lên chỉnh âm.
“Này, tôi không muốn bắt nạt người bị thương.” Lance nhướng một bên lông mày lên: “Anh yên tâm đi, chuẩn âm của tôi không có vấn đề gì đâu.”
“Tôi chỉ tin vào lỗ tai mình.” Lục Tảo Thu nghiêng đầu, nhìn Chung Quan Bạch một cái.
Chung Quan Bạch nhìn lại Lục Tảo Thu với ánh mắt đã rõ, sau đó ăn ý ngồi lên ghế đàn piano, đàn một âm cơ bản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.