Chương 30: Sự ghen tỵ của Cẩm Tuệ
Soc 2k
26/01/2024
Đoàn người của Sở quốc đến và đi rất nhanh, hoàng đế Nam quốc muốn giữ lại để đón tiếp tuy nhiên sứ giả vội vàng từ chối với lý do là đường xá xa xôi cần phải về gấp để kịp chuẩn bị cho hôn lễ.
Vi lý do quá chính đáng cho nên hoàng đế Nam quốc không thể không theo.
Nếu chỉ đơn giản chỉ là một chiếc kiệu thôi thì không sao, nhưng suốt chặng đường đi, không chỉ mỗi tướng quân mà ngay cả sứ giả và các binh lính đều có phân biệt vô cùng lớn.
Chuyện gì cũng nghĩ đến Vương phi đầu tiên, từ ăn món gì, ở ra sao hay là Vương phi có mệt mỏi không?, có cần nghỉ ngơi một chút không?.
Sự ghen tỵ đầu tiên chỉ là một chút một cuối cùng gom góp lại thành bão khiến cho Cẩm Tuệ cảm thấy ngột ngạt vô cùng.
Nàng ta là một người rất biết nhẫn nhịn và xoay theo tình thế tuy nhiên chỉ vì lần này được gả cho hoàng đế Sở quốc là một nước mạnh nhất của Lục quốc nên nàng ta đã quên mất bản thân mình là ai.
Nàng ta tức giận đi chất vấn tướng quân, khi gặp tướng quân và sứ giả trong lều nàng ta cất giọng cao ngạo nói:
"Ta không biết Sở quốc các ngươi phân biệt thân phận ra sao, dù gì bản quận chúa cũng là phi tử là hoàng thượng Sắc phong.
Trên danh nghĩa trên hẳn Vị Vương phi kia một bậc, tại sao lúc nào ta cũng phải xếp sau nàng ta, ta không phục.
Nếu các ngươi trong suốt chặng đường không thay đổi thì bắt buộc khi đến Sở quốc ta sẽ trình việc này lên hoàng thượng để người làm chủ công đạo cho ta ".
Nàng ta nói liền một hơi, tướng quân và sứ giả chỉ biết quay ra nhìn nhau rồi lắc đầu, họ thầm nghĩ cô quận chúa này nhìn cũng không đến nỗi nào mà thật là ngu xuẩn.
Trước khi đến Sở quốc mà không chịu tìm hiểu về Sở quốc thì thật là …sẽ sống sao trong hoàng cung Sở quốc đây, trốn hoàng cung nơi ăn thịt người không nhả xương đó.
Tuy nhiên tướng quân cũng không thể lặng im được liền đứng lên giọng không xiểm nịnh nói:
"Bọn ta cảm thấy không làm gì hổ thẹn và không đúng đắn cả, theo như thánh chỉ của hoàng thượng Sở quốc thì lần đưa dâu này phải tôn trọng Vương phi trước tiên ngay cả Phi tử của hoàng thượng cũng xếp sau ".
Rồi chần trừ một lúc tướng quân có lòng tốt nhắc nhở:
"Có lẽ quận chúa không biết chứ trong hoàng cung nước Sở đến ngay cả hoàng thượng còn kiêng nể Vương gia ba phần, đằng này đây lại là Vương phi của người nên quận chúa có xếp sau cũng là lẽ thường tình ".
Cẩm Tuệ nghe như thế thì như sét đánh mang tai, nàng tưởng mình nghe nhầm nhưng nhìn biểu hiện của tướng quân và sứ giả thì nàng thật sự tin tưởng bảy phần rồi, giờ chỉ cần chứng thực nữa thôi.
Nàng ta lảo đảo xiêu vẹo trở về phòng của mình, bao nhiêu toan tính của nàng ta trong chốc lát như tan vào hư không.
Nàng ta có ngờ đâu đường đường là hoàng đế của nước Sở mà địa vị lại thua cả Vương gia, nàng ta không phục, nàng ta phải là nhất quốc chi mẫu, phải dẫm đạp tỷ tỷ của nàng dưới chân.
Về đến phòng nàng ta cười như điên như dại khiến cho cung nữ lo lắng trong lòng.
Sau khi kích động qua đi nàng ta mới lấy lại được bình tĩnh, từ trước đến giờ nàng ta được mệnh danh là tài nữ là người thông minh, xuất thân của nàng ta cao, nàng ta không tin mình sẽ không xoay chuyển được tình thế.
Bây giờ nàng ta cần nhất là sự nhẫn nhịn, nếu đối cứng không được thù nàng sẽ chuyển sang đối mềm.
Nghĩ là làm, nàng ta liền chảu chuốt lại dung nhan rồi sang phòng của Thiên Hoa để nâng cao tình cảm.
Tuy nhiên rất tiếc mọi sự tính toán của Cẩm Tuệ đều không thành công.
Thiên Hoa lười phải đối mặt với bộ mặt giả dối của vị muội muội này, nếu là lúc đầu khi nàng về Vương Phủ mà hai vị muội muội này thật tâm đối đãi thì nàng cũng sẽ mở rộng lòng mình.
Tuy nhiên sự việc lại trái ngược với tất cả cho nên bây giờ cái gì muộn cũng đã là muộn rồi.
Sau khi Thiên Hoa truyền lệnh ra nói mình mệt cần nghỉ ngơi không muốn gặp ai.
Cẩm Tuệ tuy rất tức giận nhưng không biểu hiện ra ngoài liền từ từ xin phép trở về phòng mình.
Thiên Hoa từ nhỏ đã quen tự lập, bên cạnh luôn luôn có nhũ mẫu đi theo,bây giờ không có nhũ mẫu bên cạnh nàng cảm thấy không quen.
Tuy nhiên có vẻ vị Vương gia này cũng không lạnh lùng như nàng nghĩ, lúc xe ngựa vừa mới khởi hành thì đã có hai tỳ nữ xuất hiện nói là đươc Vương gia đưa tới để tiện chăm sóc nàng.
Mới đầu Thiên Hoa có vẻ không quen nhưng dần dần cũng thích ứng được, hai nha đầu rất nhanh nhạy, nhiều việc Thiên Hoa chưa kịp nói nhưng hai nàng đã chuẩn bị trước.
Cũng như việc lần này,biết Vương Phi không muốn gặp nên hai nàng cũng xử lý vô cùng nhanh nhẹn, có thể thấy Vương gia này cũng không xấu như lời đoinf của mọi người.
Có thể là do không hợp khí hậu nên Thiên Hoa đi mới có ba ngày nàng đã trúng phong hàn,vì lo lắng cho sức khỏe của nàng nên sứ giả và tướng quân đã đến tòa thành gần nhất cho nàng nghỉ ngơi.
Vi lý do quá chính đáng cho nên hoàng đế Nam quốc không thể không theo.
Nếu chỉ đơn giản chỉ là một chiếc kiệu thôi thì không sao, nhưng suốt chặng đường đi, không chỉ mỗi tướng quân mà ngay cả sứ giả và các binh lính đều có phân biệt vô cùng lớn.
Chuyện gì cũng nghĩ đến Vương phi đầu tiên, từ ăn món gì, ở ra sao hay là Vương phi có mệt mỏi không?, có cần nghỉ ngơi một chút không?.
Sự ghen tỵ đầu tiên chỉ là một chút một cuối cùng gom góp lại thành bão khiến cho Cẩm Tuệ cảm thấy ngột ngạt vô cùng.
Nàng ta là một người rất biết nhẫn nhịn và xoay theo tình thế tuy nhiên chỉ vì lần này được gả cho hoàng đế Sở quốc là một nước mạnh nhất của Lục quốc nên nàng ta đã quên mất bản thân mình là ai.
Nàng ta tức giận đi chất vấn tướng quân, khi gặp tướng quân và sứ giả trong lều nàng ta cất giọng cao ngạo nói:
"Ta không biết Sở quốc các ngươi phân biệt thân phận ra sao, dù gì bản quận chúa cũng là phi tử là hoàng thượng Sắc phong.
Trên danh nghĩa trên hẳn Vị Vương phi kia một bậc, tại sao lúc nào ta cũng phải xếp sau nàng ta, ta không phục.
Nếu các ngươi trong suốt chặng đường không thay đổi thì bắt buộc khi đến Sở quốc ta sẽ trình việc này lên hoàng thượng để người làm chủ công đạo cho ta ".
Nàng ta nói liền một hơi, tướng quân và sứ giả chỉ biết quay ra nhìn nhau rồi lắc đầu, họ thầm nghĩ cô quận chúa này nhìn cũng không đến nỗi nào mà thật là ngu xuẩn.
Trước khi đến Sở quốc mà không chịu tìm hiểu về Sở quốc thì thật là …sẽ sống sao trong hoàng cung Sở quốc đây, trốn hoàng cung nơi ăn thịt người không nhả xương đó.
Tuy nhiên tướng quân cũng không thể lặng im được liền đứng lên giọng không xiểm nịnh nói:
"Bọn ta cảm thấy không làm gì hổ thẹn và không đúng đắn cả, theo như thánh chỉ của hoàng thượng Sở quốc thì lần đưa dâu này phải tôn trọng Vương phi trước tiên ngay cả Phi tử của hoàng thượng cũng xếp sau ".
Rồi chần trừ một lúc tướng quân có lòng tốt nhắc nhở:
"Có lẽ quận chúa không biết chứ trong hoàng cung nước Sở đến ngay cả hoàng thượng còn kiêng nể Vương gia ba phần, đằng này đây lại là Vương phi của người nên quận chúa có xếp sau cũng là lẽ thường tình ".
Cẩm Tuệ nghe như thế thì như sét đánh mang tai, nàng tưởng mình nghe nhầm nhưng nhìn biểu hiện của tướng quân và sứ giả thì nàng thật sự tin tưởng bảy phần rồi, giờ chỉ cần chứng thực nữa thôi.
Nàng ta lảo đảo xiêu vẹo trở về phòng của mình, bao nhiêu toan tính của nàng ta trong chốc lát như tan vào hư không.
Nàng ta có ngờ đâu đường đường là hoàng đế của nước Sở mà địa vị lại thua cả Vương gia, nàng ta không phục, nàng ta phải là nhất quốc chi mẫu, phải dẫm đạp tỷ tỷ của nàng dưới chân.
Về đến phòng nàng ta cười như điên như dại khiến cho cung nữ lo lắng trong lòng.
Sau khi kích động qua đi nàng ta mới lấy lại được bình tĩnh, từ trước đến giờ nàng ta được mệnh danh là tài nữ là người thông minh, xuất thân của nàng ta cao, nàng ta không tin mình sẽ không xoay chuyển được tình thế.
Bây giờ nàng ta cần nhất là sự nhẫn nhịn, nếu đối cứng không được thù nàng sẽ chuyển sang đối mềm.
Nghĩ là làm, nàng ta liền chảu chuốt lại dung nhan rồi sang phòng của Thiên Hoa để nâng cao tình cảm.
Tuy nhiên rất tiếc mọi sự tính toán của Cẩm Tuệ đều không thành công.
Thiên Hoa lười phải đối mặt với bộ mặt giả dối của vị muội muội này, nếu là lúc đầu khi nàng về Vương Phủ mà hai vị muội muội này thật tâm đối đãi thì nàng cũng sẽ mở rộng lòng mình.
Tuy nhiên sự việc lại trái ngược với tất cả cho nên bây giờ cái gì muộn cũng đã là muộn rồi.
Sau khi Thiên Hoa truyền lệnh ra nói mình mệt cần nghỉ ngơi không muốn gặp ai.
Cẩm Tuệ tuy rất tức giận nhưng không biểu hiện ra ngoài liền từ từ xin phép trở về phòng mình.
Thiên Hoa từ nhỏ đã quen tự lập, bên cạnh luôn luôn có nhũ mẫu đi theo,bây giờ không có nhũ mẫu bên cạnh nàng cảm thấy không quen.
Tuy nhiên có vẻ vị Vương gia này cũng không lạnh lùng như nàng nghĩ, lúc xe ngựa vừa mới khởi hành thì đã có hai tỳ nữ xuất hiện nói là đươc Vương gia đưa tới để tiện chăm sóc nàng.
Mới đầu Thiên Hoa có vẻ không quen nhưng dần dần cũng thích ứng được, hai nha đầu rất nhanh nhạy, nhiều việc Thiên Hoa chưa kịp nói nhưng hai nàng đã chuẩn bị trước.
Cũng như việc lần này,biết Vương Phi không muốn gặp nên hai nàng cũng xử lý vô cùng nhanh nhẹn, có thể thấy Vương gia này cũng không xấu như lời đoinf của mọi người.
Có thể là do không hợp khí hậu nên Thiên Hoa đi mới có ba ngày nàng đã trúng phong hàn,vì lo lắng cho sức khỏe của nàng nên sứ giả và tướng quân đã đến tòa thành gần nhất cho nàng nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.