Chương 27: Sự nhẫn tâm của Dương Hạo Thiên
Soc 2k
26/01/2024
Khi biết toàn bộ số thị vệ bị tàn phế hắn nhẫn tâm đuổi hết tất cả ra khỏi phủ mà không cho một cắc bạc nào.
Hắn nhẫn tâm quay lưng đi thẳng mặc tiếng than khóc vang trời của đám thị vệ.
Bọn chúng đi theo Vương gia làm bao nhiêu chuyện xấu, tuy nhiên được cái hầu bao nhiều, ngân lượng nhiều nên người già trẻ nhỏ nhà bọn họ được chu cấp đầy đủ.
Bây giờ bọn họ đã trở thành phế nhân Vương gia lại thẳng thừng đuổi bọn họ, bảo bọn họ phải sống ra làm sao.
Nhưng thói đời vốn là thế khi mình còn giá trị thì sẽ được xem trọng còn khi mất đi rồi thì chẳng ai đếm xỉa đến. Không biết người thân của bọn chúng có nhẫn tâm như vậy hay không, chung quy âu cũng là cái giá bọn chúng phải trả vì đã làm bao nhiêu việc ác.
Dương Hạo Thiên thì từ sau hôm đó trở về, hắn ta lo sợ nơm nớp, hắn đã bỏ ra rất nhiều ngân lượng để đào tạo thêm một đội thị vệ mới để bổ xung vào chỗ thiếu hụt.
Vương phủ mấy ngày nay cũng vô cùng nào nhiệt, đúng như lời sư phụ nói, năm ngày sau đó thánh chỉ đến ban cho Cẩm Tuệ quận chúa phong hào huyện chủ được hòa thân sang nước Sở gả cho hoàng đế Triệu Mặc Thanh làm phi.
Vì lý do đường xá xa xôi cho nên hai vị quận chúa sẽ cùng lên đường một lúc, vì tôn ty thứ bậc ngang nhau nên hai người sẽ được phát của hồi môn như nhau không hơn không kém.
Chính vì thế mặc dù phủ Vương gia có hai quận chúa cùng đi hòa thân nên Dương Vương phủ phải bỏ hầu bao thật lớn để làm sính lễ.
Vì một ngươi gả cho Vương gia làm chính phi, còn người nữa gả cho hoàng đế làm phi tử cho nên của hồi môn không thể sơ sài được.
Hoàng đế thật sự là tính toán quá giỏi bắt một người ham hư vjnh, yêu tiền như Dương Hạo Thiên cùng một lúc phải bỏ ra số vốn ngân lượng lớn.
Hoàng thượng vô cùng khoái trá trong lòng, ít gì so với tòa thành ông ta bỏ ra cho Dương Vương cũng có giá trị tương xứng, thậm chí hoàng thượng còn có phần lời hơn.
Tòa thành đó thật ra diện tích có rộng nhưng đó lại là nơi nghèo nhất, dân chúng khổ cực nhất, lại lắm thiên tai và bệnh dịch.
Trước khi đưa nó giao dịch ông đã biết được trước rồi chỉ có Dương Vương vì quá vui mừng nên không điều tra qua thôi.
Lần này đội quân đưa dâu qua nước Sở cũng sẽ đi qua tòa thành đó, thể nào thị vệ cũng về báo lại với Dương Hạo Thiên thôi.
Dương Hạo Thiên vì mặt mũi nên đã phải lấy hết số ngân lượng trong khố phòng để bù vào mới tạm hòm hòm.
Thiên Hoa từ sau ngày hôm ấy nàng cũng lười ra khỏi phòng, bởi vì ra đụng vào chạm nàng cũng chẳng thích, nàng lười phải đối mặt với bộ mặt giả dối của người trong phủ.
Nàng đã âm thầm lên kế hoạch, nàng sẽ vẫn lên đường đi hòa thân để trả hết ơn nghĩa sinh thành của hai người mang tên phụ mẫu này.
Sau đó khi vừa đến nước Sở lúc chưa thành hôn nàng sẽ ngụy tạo hiện trường giả, nàng sẽ gây lên một vụ cháy lớn đến lúc đó thiêu rụi mọi thứ,nàng chỉ cần vất lại một sói đồ vật tùy thân vào là được.
Lúc đó mọi người sẽ nghĩ là tân nương đã bị chết cháy, lúc đó nàng sẽ cao chạy xa bay, sẽ rong ruổi khắp nơi để thăm thú đây đó.
Tên Triệu Mặc Lâm đó đã khắc chết ba thê tử rồi, bây giờ thêm nàng nữa chắc sẽ không có ai nghi ngờ đâu.
Nghĩ như thế nên nàng cảm thấy nhẹ nhõm, dù gì với võ công và khả năng sử dụng phấn độc của các loài hoa, nàng tin chắc rằng không ai có thể đấu lại nàng.
Lúc ở thôn trang nàng cũng hay giả trang thành nam nhi đi lại mấy trấn ở xung quanh đó rồi, chưa ai có thể là đối thủ của nàng cả.
Còn về phía Cẩm Tuệ, nàng ta vô cùng hứng trí, nàng ta đã điều tra qua, thái tử Sở quốc đã có chính phi, trong khi đó hoàng đế Sở quốc vẫn còn rất khỏe, thời gian của nàng ta vẫn còn dài.
Dựa vào dung mạo và nhan sắc này của nàng ta, nàng ta không tin hoàng đế Sở quốc sẽ không mê mệt.
Đến lúc đó chỉ cần bình an sinh ra hoàng tử,với sự sủng ái của hoàng thượng Sở quốc với nàng ta và sự thông minh cơ trí nàng ta sẽ giúp hài tử của mình lên ngôi vua.
Tính toán ban đầu của nàng ta là như thế, còn đối với vị Tỷ tỷ kia thì nàng ta không quan tâm, chỉ là lấy một Vương gia khắc thê tử thì có gì mà tự hào.
Nàng ta có giỏi giang, có xinh đẹp cũng chỉ đến thế mà thôi,nếu nghe lời Cẩm Tuệ nàng thì nàng sẽ nể tình tỷ muội mà nâng đỡ, còn không thì chờ tự sinh tự diệt ở trong Vương phủ đi.
La Tường Vân rất đắc ý trong lòng, cuộc đời bà chỉ có hai nữ nhi song sinh là bà cảm thấy tự hào nhất, bây giờ một đứa đã một bước lên mây, bà ta nằm mơ cũng không nghĩ đến.
Mặc dù thời gian này Vương gia có hơi xa lánh bà ta, tuy nhiên vì có nữ nhi giỏi giang nên địa vị của bà trong vương phủ vẫn được giữ vững.
Hắn nhẫn tâm quay lưng đi thẳng mặc tiếng than khóc vang trời của đám thị vệ.
Bọn chúng đi theo Vương gia làm bao nhiêu chuyện xấu, tuy nhiên được cái hầu bao nhiều, ngân lượng nhiều nên người già trẻ nhỏ nhà bọn họ được chu cấp đầy đủ.
Bây giờ bọn họ đã trở thành phế nhân Vương gia lại thẳng thừng đuổi bọn họ, bảo bọn họ phải sống ra làm sao.
Nhưng thói đời vốn là thế khi mình còn giá trị thì sẽ được xem trọng còn khi mất đi rồi thì chẳng ai đếm xỉa đến. Không biết người thân của bọn chúng có nhẫn tâm như vậy hay không, chung quy âu cũng là cái giá bọn chúng phải trả vì đã làm bao nhiêu việc ác.
Dương Hạo Thiên thì từ sau hôm đó trở về, hắn ta lo sợ nơm nớp, hắn đã bỏ ra rất nhiều ngân lượng để đào tạo thêm một đội thị vệ mới để bổ xung vào chỗ thiếu hụt.
Vương phủ mấy ngày nay cũng vô cùng nào nhiệt, đúng như lời sư phụ nói, năm ngày sau đó thánh chỉ đến ban cho Cẩm Tuệ quận chúa phong hào huyện chủ được hòa thân sang nước Sở gả cho hoàng đế Triệu Mặc Thanh làm phi.
Vì lý do đường xá xa xôi cho nên hai vị quận chúa sẽ cùng lên đường một lúc, vì tôn ty thứ bậc ngang nhau nên hai người sẽ được phát của hồi môn như nhau không hơn không kém.
Chính vì thế mặc dù phủ Vương gia có hai quận chúa cùng đi hòa thân nên Dương Vương phủ phải bỏ hầu bao thật lớn để làm sính lễ.
Vì một ngươi gả cho Vương gia làm chính phi, còn người nữa gả cho hoàng đế làm phi tử cho nên của hồi môn không thể sơ sài được.
Hoàng đế thật sự là tính toán quá giỏi bắt một người ham hư vjnh, yêu tiền như Dương Hạo Thiên cùng một lúc phải bỏ ra số vốn ngân lượng lớn.
Hoàng thượng vô cùng khoái trá trong lòng, ít gì so với tòa thành ông ta bỏ ra cho Dương Vương cũng có giá trị tương xứng, thậm chí hoàng thượng còn có phần lời hơn.
Tòa thành đó thật ra diện tích có rộng nhưng đó lại là nơi nghèo nhất, dân chúng khổ cực nhất, lại lắm thiên tai và bệnh dịch.
Trước khi đưa nó giao dịch ông đã biết được trước rồi chỉ có Dương Vương vì quá vui mừng nên không điều tra qua thôi.
Lần này đội quân đưa dâu qua nước Sở cũng sẽ đi qua tòa thành đó, thể nào thị vệ cũng về báo lại với Dương Hạo Thiên thôi.
Dương Hạo Thiên vì mặt mũi nên đã phải lấy hết số ngân lượng trong khố phòng để bù vào mới tạm hòm hòm.
Thiên Hoa từ sau ngày hôm ấy nàng cũng lười ra khỏi phòng, bởi vì ra đụng vào chạm nàng cũng chẳng thích, nàng lười phải đối mặt với bộ mặt giả dối của người trong phủ.
Nàng đã âm thầm lên kế hoạch, nàng sẽ vẫn lên đường đi hòa thân để trả hết ơn nghĩa sinh thành của hai người mang tên phụ mẫu này.
Sau đó khi vừa đến nước Sở lúc chưa thành hôn nàng sẽ ngụy tạo hiện trường giả, nàng sẽ gây lên một vụ cháy lớn đến lúc đó thiêu rụi mọi thứ,nàng chỉ cần vất lại một sói đồ vật tùy thân vào là được.
Lúc đó mọi người sẽ nghĩ là tân nương đã bị chết cháy, lúc đó nàng sẽ cao chạy xa bay, sẽ rong ruổi khắp nơi để thăm thú đây đó.
Tên Triệu Mặc Lâm đó đã khắc chết ba thê tử rồi, bây giờ thêm nàng nữa chắc sẽ không có ai nghi ngờ đâu.
Nghĩ như thế nên nàng cảm thấy nhẹ nhõm, dù gì với võ công và khả năng sử dụng phấn độc của các loài hoa, nàng tin chắc rằng không ai có thể đấu lại nàng.
Lúc ở thôn trang nàng cũng hay giả trang thành nam nhi đi lại mấy trấn ở xung quanh đó rồi, chưa ai có thể là đối thủ của nàng cả.
Còn về phía Cẩm Tuệ, nàng ta vô cùng hứng trí, nàng ta đã điều tra qua, thái tử Sở quốc đã có chính phi, trong khi đó hoàng đế Sở quốc vẫn còn rất khỏe, thời gian của nàng ta vẫn còn dài.
Dựa vào dung mạo và nhan sắc này của nàng ta, nàng ta không tin hoàng đế Sở quốc sẽ không mê mệt.
Đến lúc đó chỉ cần bình an sinh ra hoàng tử,với sự sủng ái của hoàng thượng Sở quốc với nàng ta và sự thông minh cơ trí nàng ta sẽ giúp hài tử của mình lên ngôi vua.
Tính toán ban đầu của nàng ta là như thế, còn đối với vị Tỷ tỷ kia thì nàng ta không quan tâm, chỉ là lấy một Vương gia khắc thê tử thì có gì mà tự hào.
Nàng ta có giỏi giang, có xinh đẹp cũng chỉ đến thế mà thôi,nếu nghe lời Cẩm Tuệ nàng thì nàng sẽ nể tình tỷ muội mà nâng đỡ, còn không thì chờ tự sinh tự diệt ở trong Vương phủ đi.
La Tường Vân rất đắc ý trong lòng, cuộc đời bà chỉ có hai nữ nhi song sinh là bà cảm thấy tự hào nhất, bây giờ một đứa đã một bước lên mây, bà ta nằm mơ cũng không nghĩ đến.
Mặc dù thời gian này Vương gia có hơi xa lánh bà ta, tuy nhiên vì có nữ nhi giỏi giang nên địa vị của bà trong vương phủ vẫn được giữ vững.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.