Chương 26: Thê thảm
Soc 2k
26/01/2024
Thiên Hoa liền cười nói:
"Sư phụ muốn dẫn con đi gặp sư công, gặp xong sư phụ sẽ đi luôn nên phụ thân không cần phải tổ chức yến tiệc gì đâu, đỡ mất công ".
Sắc mặt Dương Hạo Thiên lúc này tối tăm vô cùng, hắn không cam lòng, dung mạo hắn có, địa vị hắn cũng có, nữ nhân này phải thuộc về hắn.
Rồi hai người tay trong tay rời đi, từ lúc gặp mặt đến lúc từ biệt Nguyệt Cầm chưa mở lời với hắn một lần nào.
Nhìn dáng vẻ mỹ nhân rời đi hắn vô cùng tức giận, hắn liền sai thị vệ đến gần giọng lạnh lùng nói:
"Ngươi dẫn người đi theo sau hai người họ, chờ khi quận chúa trở về phủ hãy theo sát cô nương kia bắt về căn nhà ngoại ô cho ta, còn tên nam nhân kia thì giết chết ngay lập tức ".
Tên thị vệ vội cúi đầu nhận mệnh, còn Dương Hạo Thiên thì mỉm cười khoái chí, tư trước đến giờ chưa một ai hắn muốn mà chưa có được cả.
Nàng cũng đừng trách hắn độc ác, càng là hoa hồng có gai hắn càng thích.
Thiên Hoa và Nguyệt Cầm rời đi mà không biết kêa hoặch của hắn.
Lúc Thiên Hoa gặp Lâm Thanh thì nàng cũng hơi khá bất ngờ, nam tử của sư phụ nhìn từ xa có phong cách tiên nhân, thoát tục thật là hoàn mỹ.
Lâm Thanh thấy Thiên Hoa nhìn mình chằm chằm thì mỉm cười giọng ôn tồn nói:
"Lần đầu tiên gặp con không có gì ta tặng con một món quà nhỏ ".
Từ tay Lâm Thanh hiện lên một bông hoa mẫu đơn bằng ngọc vô cùng đẹp, Thiên Hoa reo lên vô cùng thích thú.
Nàng nhẹ nhàng cầm lấy, không hiểu sao chỉ là một bông hoa bằng ngọc khi sang tay nàng thì nó lấp lánh đến lạ kỳ, nàng vui vẻ nói:
“Cảm ơn sư công rất nhiều ạ!”.
Lâm Thanh cười trìu mến, công chúa của bọn họ lớn lên thật là xinh đẹp chỉ tiếc quận chúa của bọn họ không được chứng kiến.
Ba người hàn huyên với nhau thật lâu, lúc chia tay Thiên Hoa còn bịn rịn không muốn rời xa, Nguyệt Cầm tuy không nỡ nhưng nhớ lời Thiên Đế dặn nàng đành phải quay bước rời đi.
Thiên Hoa tuy có mất mát trong lòng nhưng nàng cũng biết sư phụ có cái khó của người, nhưng thôi sư phụ đã nói rồi người không thể đi bên cạnh nàng mãi được, mọi việc sau này nàng sẽ tự mình trải nghiệm.
Nguyệt Cầm và Lâm Thanh rời khỏi kinh thành, vừa đi qua cổng thành hai người nhìn nhau mỉm cười, Lâm Thanh trêu đùa nói:
"Cái nợ hoa đào của nàng không biết bao giờ mới hết đây, sau lần này có lẽ chúng ta ở luôn Tây Sơn quá, ta không muốn bất kỳ nam tử nào mơ mộng đến nàng nàng chỉ có thể là duy nhất của một mình ta ".
Nguyệt Cầm cười khúc khích trong lòng, lúc rời Vương Phủ nàng đã biết có người theo dõi mình rồi nhưng nàng không quan tâm.
Đã lâu lắm rồi nàng không có chơi trò mèo vờn chuột nên cảm thấy vô cùng thích thú.
Lúc hai người đi đến một chỗ vắng một đám người lao ra vây bọn họ vào trong, tên thị vệ đi lên giọng hách dịch nói:
"Bắt sống lấy vị cô nương kia còn gã nam nhân đi bên cạnh thì giết chết ngay lập tức ".
Lâm Thanh và Cẩm Nguyệt nhìn nhau mỉm cười, Cẩm Nguyệt cười nói:
"Tên Dương Hạo Thiên bỉ ổi cử các ngươi đến đây à, lần này bản cô nương đang vui nên sẽ tha cho các ngươi một mạng, biết điều thì cút đi ".
Mấy tên thị vệ nghe thấy thế thì cùng nhau cười lớn, bọn chúng đã quen làm việc ác nên khi nghe cô nương xinh đẹp mảnh mai ấy nói thì khinh thường.
Bọn chúng cùng nhau xông lên để lập công, Nguyệt Cầm lắc đầu định phi lên thì Lâm Thanh cản lại nhìn nàng dịu dàng nói:
"Nàng quên là còn có phu quân của nàng à, để bọn chúng cho ta nàng đứng đợi đi ".
Nguyệt Cầm cười khúc khích rồi đứng gọn vào một chỗ, Lâm Thanh rút kiếm bên hông phi người lên.
Chỉ một thoáng cả luc đã đều nằm xuống chỉ bằng 1 nhát kiếm, Lâm Thanh không lấy mạng bọn chúng chỉ phế đi một chân của bọn chúng thôi đó là chàng đã quá nhân từ rồi.
Từng tiếng hét kêu lên vang thấu trời đất, bọn họ vẻ mặt sợ hãi vô cùng. Từng gặp gỡ nhiều cao thủ tuy nhiên chưa bao giờ bọn họ gặp phải thánh nhân bậc này.
Không ai nhìn ra được chiêu thức của đối phương, bây giờ bọn họ thực sự tin lời cô nương vừa nãy rồi.
Lâm Thanh quay ra lạnh lùng nói:
"Tha cho mạng chó của các người, trở về nhắn với Vương gia của các ngươi, người làm trơi đang nhìn sau này hắn sẽ gặp quả báo thôi ".
Rồi Lâm Thanh và Nguỵet Cầm rời đi, bọn thị vệ nằm dưới đất thở phào vô cùng vì bọn chúng nghĩ hôm nay bọn họ sẽ xong đời.
Gần hai mươi tên lê lết dìu nhau trở về khu ngoại ô, lúc này Dương Hạo Thiên đnag ở đó chờ đợi để gặp giai nhân, hắn tưởng tượng ra rất nhiều chuyện được ôm mỹ nhân vào lòng, mỹ nhân lạnh lùng đó sẽ quy phục hắn ta như thế nào.
Nhưng mọi chuyện lại trái với tưởng tượng của hắn, chỉ thấy đám thị vệ tài giỏi được hắn huấn luyện ra cả người chật vật, máu me be bét.
Hắn không thể tưởng tượng ra được khung cảnh như thế này, khi được nghe lời thuật lại của thị vệ hắn vô cùng tức giận tuy nhiên cũng nơm nớp lo sợ.
"Sư phụ muốn dẫn con đi gặp sư công, gặp xong sư phụ sẽ đi luôn nên phụ thân không cần phải tổ chức yến tiệc gì đâu, đỡ mất công ".
Sắc mặt Dương Hạo Thiên lúc này tối tăm vô cùng, hắn không cam lòng, dung mạo hắn có, địa vị hắn cũng có, nữ nhân này phải thuộc về hắn.
Rồi hai người tay trong tay rời đi, từ lúc gặp mặt đến lúc từ biệt Nguyệt Cầm chưa mở lời với hắn một lần nào.
Nhìn dáng vẻ mỹ nhân rời đi hắn vô cùng tức giận, hắn liền sai thị vệ đến gần giọng lạnh lùng nói:
"Ngươi dẫn người đi theo sau hai người họ, chờ khi quận chúa trở về phủ hãy theo sát cô nương kia bắt về căn nhà ngoại ô cho ta, còn tên nam nhân kia thì giết chết ngay lập tức ".
Tên thị vệ vội cúi đầu nhận mệnh, còn Dương Hạo Thiên thì mỉm cười khoái chí, tư trước đến giờ chưa một ai hắn muốn mà chưa có được cả.
Nàng cũng đừng trách hắn độc ác, càng là hoa hồng có gai hắn càng thích.
Thiên Hoa và Nguyệt Cầm rời đi mà không biết kêa hoặch của hắn.
Lúc Thiên Hoa gặp Lâm Thanh thì nàng cũng hơi khá bất ngờ, nam tử của sư phụ nhìn từ xa có phong cách tiên nhân, thoát tục thật là hoàn mỹ.
Lâm Thanh thấy Thiên Hoa nhìn mình chằm chằm thì mỉm cười giọng ôn tồn nói:
"Lần đầu tiên gặp con không có gì ta tặng con một món quà nhỏ ".
Từ tay Lâm Thanh hiện lên một bông hoa mẫu đơn bằng ngọc vô cùng đẹp, Thiên Hoa reo lên vô cùng thích thú.
Nàng nhẹ nhàng cầm lấy, không hiểu sao chỉ là một bông hoa bằng ngọc khi sang tay nàng thì nó lấp lánh đến lạ kỳ, nàng vui vẻ nói:
“Cảm ơn sư công rất nhiều ạ!”.
Lâm Thanh cười trìu mến, công chúa của bọn họ lớn lên thật là xinh đẹp chỉ tiếc quận chúa của bọn họ không được chứng kiến.
Ba người hàn huyên với nhau thật lâu, lúc chia tay Thiên Hoa còn bịn rịn không muốn rời xa, Nguyệt Cầm tuy không nỡ nhưng nhớ lời Thiên Đế dặn nàng đành phải quay bước rời đi.
Thiên Hoa tuy có mất mát trong lòng nhưng nàng cũng biết sư phụ có cái khó của người, nhưng thôi sư phụ đã nói rồi người không thể đi bên cạnh nàng mãi được, mọi việc sau này nàng sẽ tự mình trải nghiệm.
Nguyệt Cầm và Lâm Thanh rời khỏi kinh thành, vừa đi qua cổng thành hai người nhìn nhau mỉm cười, Lâm Thanh trêu đùa nói:
"Cái nợ hoa đào của nàng không biết bao giờ mới hết đây, sau lần này có lẽ chúng ta ở luôn Tây Sơn quá, ta không muốn bất kỳ nam tử nào mơ mộng đến nàng nàng chỉ có thể là duy nhất của một mình ta ".
Nguyệt Cầm cười khúc khích trong lòng, lúc rời Vương Phủ nàng đã biết có người theo dõi mình rồi nhưng nàng không quan tâm.
Đã lâu lắm rồi nàng không có chơi trò mèo vờn chuột nên cảm thấy vô cùng thích thú.
Lúc hai người đi đến một chỗ vắng một đám người lao ra vây bọn họ vào trong, tên thị vệ đi lên giọng hách dịch nói:
"Bắt sống lấy vị cô nương kia còn gã nam nhân đi bên cạnh thì giết chết ngay lập tức ".
Lâm Thanh và Cẩm Nguyệt nhìn nhau mỉm cười, Cẩm Nguyệt cười nói:
"Tên Dương Hạo Thiên bỉ ổi cử các ngươi đến đây à, lần này bản cô nương đang vui nên sẽ tha cho các ngươi một mạng, biết điều thì cút đi ".
Mấy tên thị vệ nghe thấy thế thì cùng nhau cười lớn, bọn chúng đã quen làm việc ác nên khi nghe cô nương xinh đẹp mảnh mai ấy nói thì khinh thường.
Bọn chúng cùng nhau xông lên để lập công, Nguyệt Cầm lắc đầu định phi lên thì Lâm Thanh cản lại nhìn nàng dịu dàng nói:
"Nàng quên là còn có phu quân của nàng à, để bọn chúng cho ta nàng đứng đợi đi ".
Nguyệt Cầm cười khúc khích rồi đứng gọn vào một chỗ, Lâm Thanh rút kiếm bên hông phi người lên.
Chỉ một thoáng cả luc đã đều nằm xuống chỉ bằng 1 nhát kiếm, Lâm Thanh không lấy mạng bọn chúng chỉ phế đi một chân của bọn chúng thôi đó là chàng đã quá nhân từ rồi.
Từng tiếng hét kêu lên vang thấu trời đất, bọn họ vẻ mặt sợ hãi vô cùng. Từng gặp gỡ nhiều cao thủ tuy nhiên chưa bao giờ bọn họ gặp phải thánh nhân bậc này.
Không ai nhìn ra được chiêu thức của đối phương, bây giờ bọn họ thực sự tin lời cô nương vừa nãy rồi.
Lâm Thanh quay ra lạnh lùng nói:
"Tha cho mạng chó của các người, trở về nhắn với Vương gia của các ngươi, người làm trơi đang nhìn sau này hắn sẽ gặp quả báo thôi ".
Rồi Lâm Thanh và Nguỵet Cầm rời đi, bọn thị vệ nằm dưới đất thở phào vô cùng vì bọn chúng nghĩ hôm nay bọn họ sẽ xong đời.
Gần hai mươi tên lê lết dìu nhau trở về khu ngoại ô, lúc này Dương Hạo Thiên đnag ở đó chờ đợi để gặp giai nhân, hắn tưởng tượng ra rất nhiều chuyện được ôm mỹ nhân vào lòng, mỹ nhân lạnh lùng đó sẽ quy phục hắn ta như thế nào.
Nhưng mọi chuyện lại trái với tưởng tượng của hắn, chỉ thấy đám thị vệ tài giỏi được hắn huấn luyện ra cả người chật vật, máu me be bét.
Hắn không thể tưởng tượng ra được khung cảnh như thế này, khi được nghe lời thuật lại của thị vệ hắn vô cùng tức giận tuy nhiên cũng nơm nớp lo sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.