Chương 41
BẠCH TRẦN
20/08/2022
Người đàn ông từ nhỏ đã chăm em gái mình, cũng có nhiều kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhưng bây giờ anh lại không muốn chăm sóc thằng nhóc con này.
Edit: Gypsy.
"Chú rất tốt với dì, chắc đây là gia phong rồi."
Cô vòng tay qua cổ người đàn ông, vô thức khơi dậy ham muốn nhân thú.
Đôi môi mỏng của Hoắc Tri Hành khẽ mím lại, nhìn người đang tươi cười đang từ từ đến gần mình, khí huyết đột nhiên sôi trào.
Vốn dĩ tư thế của cô là đang trêu ghẹo, khuôn mặt hiện lại mềm mại quyến rũ, làm lửa giận dưới đũng quần anh bỗng chốc vụt ra.
Điền Noãn cảm nhận sự thay đổi rõ ràng của cơ thể và ánh mắt của anh, mỗi lần anh như vậy đều là báo trước cho cô một trận đòn roi.
Giây tiếp theo, cơ thể nặng nề của người đàn ông mang cô ngã lên giường, bàn tay tiến vào quần áo sờ nắn nhào nặn bộ ngực sữa thơm ngon của cô. Cô vặn vẹo người chống cự, hai tay ôm đầu anh để anh nhìn thấy ánh mặt trời nắng gắt gao ở ngoài cửa sổ.
"Bây giờ là ban ngày!"
Cô rất tức giận, nhưng anh không cho là đúng.
"Ừm."
Người đàn ông một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô vặn đầu trở về, tay còn lại chuẩn bị mở ngăn tủ đầu giường.
'Cốc cốc cốc ——'
"Noãn Noãn, em có ở trong không?"
Khi Hoắc Tri Hành nghe thấy giọng nói của em gái mình, toàn bộ cơ thể anh dường như đông cứng lại trên người Điền Noãn. Anh thở hổn hển vài hơi, nghiến chặt răng hàm, nhắm mắt nhắm mắt xoay người rời khỏi cô, nằm nghiêng một bên. Khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đã hiện hằn tơ máu.
"Dạ có! Em ở đây!"
Điền Noãn hốt hoảng sửa sang lại quần áo, đi tới cửa nhìn anh mặc áo xong rồi mới mở cửa.
Hai cánh tay như ngó sen đang ôm một con búp bê nhỏ mũm mĩm.
Tần Lệ Hành dùng đôi mắt to ngấn nước nhìn cô chằm chằm, cái miệng nhỏ sáng bóng không ngừng ngậm mút ngón tay.
Kiều Tri Niệm ngượng ngùng cười với cô, "Noãn Noãn, có thể giúp chị trông Lệ Hành không, chị muốn đưa A Dập ra ngoài đi dạo."
Người đàn ông cao lớn nghiêm nghị phía sau người phụ nữ nghiêng người gật đầu với cô một cách vô cảm.
Điền Noãn hơi cứng lại.
Kể từ khi biết về chuyện giữa hai người họ, Điền Noãn luôn lạnh sống lưng mỗi khi nhìn thấy người đàn ông này.
Cô cười nhìn Tần Dập có chút ngượng ngùng, ôm lấy đứa nhỏ hôn lên má bầu bĩnh của cậu.
"Được chứ, không thành vấn đề."
Mặc dù có chút sợ hãi Tần Dập, nhưng cô vẫn rất thích Tần Lệ Hành.
"Vậy thì làm phiền em rồi, nếu thằng nhóc ầm ĩ thì cứ để anh trai chị dỗ, anh rất giỏi đối phó với thằng nhóc này."
Kiều Tri Niệm nhìn theo cánh cửa mở ra có thể nhìn thấy đôi chân dài ở cuối giường, nhưng cô không nhìn thấy biểu hiện u ám trên khuôn mặt của anh trai mình.
Điền Noãn nhìn hai vợ chồng đi xuống lầu, trước khi đóng cửa liền nhìn đến người đàn ông như tảng băng kia, nhìn vợ khẽ cười, con ngươi đen tối không những không có lạnh lùng, ngược lại còn có chút ôn nhu.
Cô hơi kinh ngạc, mím môi ôm Tần Lệ Hành đi vào phòng.
Đứa nhỏ hơn ba tháng tuổi chỉ biết vặn vẹo lăn lộn trên giường, Tần Lệ Hành rất ngoan, trông thằng bé rất đơn giản, chỉ cần cẩn thận không để cho nó ngã là được.
Nhưng cậu của đứa nhỏ, Hoắc Tri Hành bên cạnh lại căng khuôn mặt tuấn tú ra.
Về mối quan hệ thân mật của anh với Điền Noãn, hai vợ chồng Hoắc gia trong sáng ngoài tối đều dặn dò rõ ràng, anh không nên làm quá nhiều, ngày thường rất cẩn thận. Kể từ khi vợ chồng em gái trở về nước, thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng sờ người
cũng không còn đụng vào anh nữa.
Đã một tuần cấm dục, cơ hội đến không dễ dàng lại bị vị khách không mời mà đến chen ngang, tâm anh không tốt, đôi mắt nâu đặc biệt âm trầm.
Người đàn ông từ nhỏ đã chăm em gái mình, cũng có nhiều kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhưng bây giờ anh lại không muốn chăm sóc thằng nhóc con này.
"Tiểu Lệ Hành thật đáng yêu quá, tay nhỏ nhắn mà chân cũng nhỏ nữa."
Đứa bé duỗi tay chân đạp tới đá lui, Điền Noãn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu đưa lên miệng hôn, chọc bé cười khúc khích không ngừng.
Nụ cười này làm ấm lòng cô gái, cô không ngừng vuốt ve làn da bánh mật của đứa bé, sự trơn mềm của đứa bé khiến cô yêu thích không nỡ buông tay. Đồng thời cũng lén nhìn sắc mặt không tốt của ngườ đàn ông, một mình cười trộm.
Người đàn ông mặt không thay đổi nhìn Điền Noãn trêu ghẹo đứa nhỏ, đầu vẫn không nhúc nhích, liếc mắt nhìn xuống điện thoại yên lặng bấm ra một hàng tự.
......
Tần Dập khoát bả vai Kiều Tri Niệm đi trên vỉa hè, giữa trưa là giờ tan học, trên đường có rất nhiều học sinh mặc đồng phục học sinh.
Anh nghe người phụ nữ nhớ lại chuyện cũ, thứ in sâu vào mắt anh như người khác, dưới đáy lòng anh luôn nhớ về dáng vẻ trong sáng của cô lúc trước.
Đang suy nghĩ, điện thoại trong quần anh rung lên.
Anh mở nhìn lướt qua nội dung trên màn hình, một nụ cười nhẹ chợt hiện trên khuôn mặt cứng cỏi của anh, gõ lại vài chữ.
......
Điền Noãn bị Kiều Uyển Ninh gọi đi thử váy đính hôn, Hoắc Tri Hành ôm Tần Lệ Hành đứng ở một góc vườn, lặng lẽ chiêm ngưỡng một bông hoa mẫu đơn. Vừa chụp được bàn tay nhỏ của đứa bé, điện thoại đột nhiên vang lên.
Anh nhìn xuống dòng chữ, nhắm mắt lại cười, hai ngón tay bẹo nhéo khuôn mặt tròn trịa của Tần Lệ Hành.
"Bóng đèn nhỏ không thông dụng này, ngày mai đi tìm chú nhóc đi."
Tự do tưởng tượng về những gì họ đã nói.
Hoắc Tri Hành: Mang con trai của cậu đi, nó ảnh hưởng đến hạnh phúc tình dục của tôi.
Tần Dập: Không, nó cũng ảnh hưởng đến tôi.
Tần Lệ Hành: Nya, Nya, Nya? (vậy nên tôi thực sự làm các người khó à?)
Edit: Gypsy.
"Chú rất tốt với dì, chắc đây là gia phong rồi."
Cô vòng tay qua cổ người đàn ông, vô thức khơi dậy ham muốn nhân thú.
Đôi môi mỏng của Hoắc Tri Hành khẽ mím lại, nhìn người đang tươi cười đang từ từ đến gần mình, khí huyết đột nhiên sôi trào.
Vốn dĩ tư thế của cô là đang trêu ghẹo, khuôn mặt hiện lại mềm mại quyến rũ, làm lửa giận dưới đũng quần anh bỗng chốc vụt ra.
Điền Noãn cảm nhận sự thay đổi rõ ràng của cơ thể và ánh mắt của anh, mỗi lần anh như vậy đều là báo trước cho cô một trận đòn roi.
Giây tiếp theo, cơ thể nặng nề của người đàn ông mang cô ngã lên giường, bàn tay tiến vào quần áo sờ nắn nhào nặn bộ ngực sữa thơm ngon của cô. Cô vặn vẹo người chống cự, hai tay ôm đầu anh để anh nhìn thấy ánh mặt trời nắng gắt gao ở ngoài cửa sổ.
"Bây giờ là ban ngày!"
Cô rất tức giận, nhưng anh không cho là đúng.
"Ừm."
Người đàn ông một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô vặn đầu trở về, tay còn lại chuẩn bị mở ngăn tủ đầu giường.
'Cốc cốc cốc ——'
"Noãn Noãn, em có ở trong không?"
Khi Hoắc Tri Hành nghe thấy giọng nói của em gái mình, toàn bộ cơ thể anh dường như đông cứng lại trên người Điền Noãn. Anh thở hổn hển vài hơi, nghiến chặt răng hàm, nhắm mắt nhắm mắt xoay người rời khỏi cô, nằm nghiêng một bên. Khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đã hiện hằn tơ máu.
"Dạ có! Em ở đây!"
Điền Noãn hốt hoảng sửa sang lại quần áo, đi tới cửa nhìn anh mặc áo xong rồi mới mở cửa.
Hai cánh tay như ngó sen đang ôm một con búp bê nhỏ mũm mĩm.
Tần Lệ Hành dùng đôi mắt to ngấn nước nhìn cô chằm chằm, cái miệng nhỏ sáng bóng không ngừng ngậm mút ngón tay.
Kiều Tri Niệm ngượng ngùng cười với cô, "Noãn Noãn, có thể giúp chị trông Lệ Hành không, chị muốn đưa A Dập ra ngoài đi dạo."
Người đàn ông cao lớn nghiêm nghị phía sau người phụ nữ nghiêng người gật đầu với cô một cách vô cảm.
Điền Noãn hơi cứng lại.
Kể từ khi biết về chuyện giữa hai người họ, Điền Noãn luôn lạnh sống lưng mỗi khi nhìn thấy người đàn ông này.
Cô cười nhìn Tần Dập có chút ngượng ngùng, ôm lấy đứa nhỏ hôn lên má bầu bĩnh của cậu.
"Được chứ, không thành vấn đề."
Mặc dù có chút sợ hãi Tần Dập, nhưng cô vẫn rất thích Tần Lệ Hành.
"Vậy thì làm phiền em rồi, nếu thằng nhóc ầm ĩ thì cứ để anh trai chị dỗ, anh rất giỏi đối phó với thằng nhóc này."
Kiều Tri Niệm nhìn theo cánh cửa mở ra có thể nhìn thấy đôi chân dài ở cuối giường, nhưng cô không nhìn thấy biểu hiện u ám trên khuôn mặt của anh trai mình.
Điền Noãn nhìn hai vợ chồng đi xuống lầu, trước khi đóng cửa liền nhìn đến người đàn ông như tảng băng kia, nhìn vợ khẽ cười, con ngươi đen tối không những không có lạnh lùng, ngược lại còn có chút ôn nhu.
Cô hơi kinh ngạc, mím môi ôm Tần Lệ Hành đi vào phòng.
Đứa nhỏ hơn ba tháng tuổi chỉ biết vặn vẹo lăn lộn trên giường, Tần Lệ Hành rất ngoan, trông thằng bé rất đơn giản, chỉ cần cẩn thận không để cho nó ngã là được.
Nhưng cậu của đứa nhỏ, Hoắc Tri Hành bên cạnh lại căng khuôn mặt tuấn tú ra.
Về mối quan hệ thân mật của anh với Điền Noãn, hai vợ chồng Hoắc gia trong sáng ngoài tối đều dặn dò rõ ràng, anh không nên làm quá nhiều, ngày thường rất cẩn thận. Kể từ khi vợ chồng em gái trở về nước, thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng sờ người
cũng không còn đụng vào anh nữa.
Đã một tuần cấm dục, cơ hội đến không dễ dàng lại bị vị khách không mời mà đến chen ngang, tâm anh không tốt, đôi mắt nâu đặc biệt âm trầm.
Người đàn ông từ nhỏ đã chăm em gái mình, cũng có nhiều kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhưng bây giờ anh lại không muốn chăm sóc thằng nhóc con này.
"Tiểu Lệ Hành thật đáng yêu quá, tay nhỏ nhắn mà chân cũng nhỏ nữa."
Đứa bé duỗi tay chân đạp tới đá lui, Điền Noãn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu đưa lên miệng hôn, chọc bé cười khúc khích không ngừng.
Nụ cười này làm ấm lòng cô gái, cô không ngừng vuốt ve làn da bánh mật của đứa bé, sự trơn mềm của đứa bé khiến cô yêu thích không nỡ buông tay. Đồng thời cũng lén nhìn sắc mặt không tốt của ngườ đàn ông, một mình cười trộm.
Người đàn ông mặt không thay đổi nhìn Điền Noãn trêu ghẹo đứa nhỏ, đầu vẫn không nhúc nhích, liếc mắt nhìn xuống điện thoại yên lặng bấm ra một hàng tự.
......
Tần Dập khoát bả vai Kiều Tri Niệm đi trên vỉa hè, giữa trưa là giờ tan học, trên đường có rất nhiều học sinh mặc đồng phục học sinh.
Anh nghe người phụ nữ nhớ lại chuyện cũ, thứ in sâu vào mắt anh như người khác, dưới đáy lòng anh luôn nhớ về dáng vẻ trong sáng của cô lúc trước.
Đang suy nghĩ, điện thoại trong quần anh rung lên.
Anh mở nhìn lướt qua nội dung trên màn hình, một nụ cười nhẹ chợt hiện trên khuôn mặt cứng cỏi của anh, gõ lại vài chữ.
......
Điền Noãn bị Kiều Uyển Ninh gọi đi thử váy đính hôn, Hoắc Tri Hành ôm Tần Lệ Hành đứng ở một góc vườn, lặng lẽ chiêm ngưỡng một bông hoa mẫu đơn. Vừa chụp được bàn tay nhỏ của đứa bé, điện thoại đột nhiên vang lên.
Anh nhìn xuống dòng chữ, nhắm mắt lại cười, hai ngón tay bẹo nhéo khuôn mặt tròn trịa của Tần Lệ Hành.
"Bóng đèn nhỏ không thông dụng này, ngày mai đi tìm chú nhóc đi."
Tự do tưởng tượng về những gì họ đã nói.
Hoắc Tri Hành: Mang con trai của cậu đi, nó ảnh hưởng đến hạnh phúc tình dục của tôi.
Tần Dập: Không, nó cũng ảnh hưởng đến tôi.
Tần Lệ Hành: Nya, Nya, Nya? (vậy nên tôi thực sự làm các người khó à?)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.