Chương 42
BẠCH TRẦN
20/08/2022
Không phải bây giờ, mà là vào ban đêm?
Edit: Gypsy.
Vẫn ổn chứ? Đợi một lát nữa con có thể tìm nini."
Kiều Uyển Ninh sợ rằng cô sẽ không thích ứng với tình huống này, đầu cô hướng về phía Kiều Tri Niệm.
"Không sao ạ, con sẽ đi cùng anh Tri Hành."
Thấy cô quấn quanh cánh tay con trai mình, Kiều Uyển Ninh đã trêu ghẹo cô.
"Liền như vậy không tách ra? Không ai đến cướp của con đâu."
"Dạ không, con chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi."
Điền Noãn liếc mắt lén nhìn người đàn ông một cái, thấy anh cũng đang nhìn mình, mặt cười tùy tiện.
"Được rồi, mẹ đi tìm ba con."
Kiều Uyển Ninh che miệng đi khỏi, bỏ lại hai vợ chồng.
Trên bàn dài bên cạnh có rất nhiều đồ uống, th bưng một ly không cồn cho Điền Noãn, tự mình tìm một ly sâm panh.
Theo suy nghĩ của anh, anh hy vọng mọi thủ tục có thể được giữ lại trong ngày cưới, vì vậy tiệc đính hôn cũng không có sự liên kết nào giữa hai người, chỉ có bài phát biểu của Hoắc Chính Kỳ.
Hoắc Chính Kỳ ở bên kia đã bước lên sân khấu, toàn bộ khán đài lập tức trở nên im lặng, nghe ông phát biểu, Điền Noãn nhìn quanh.
"Anh Tri Hành, anh xem mắt mấy cô nhìn chằm chằm anh kìa, tất cả đều muốn ăn anh..."
Cô bước tới sau lưng người đàn ông, biết rõ thân hình nhỏ nhắn của mình không thể cản được bóng lưng cao lớn của anh, nhưng vẫn muốn chắn.
"A."
Cô bé của anh đang bảo vệ thức ăn.
Người đàn ông nhướng mày, kéo người phía sau đến trước mặt. Anh cúi người dán vào sườn mặt cô, nhếch khóe môi.
"Ghen hửm? Anh cũng muốn nói đám đàng ông đó cũng đang nhìn em."
Anh xoay người cô lại, để cô đối mặt với nhóm đàn ông phía sau.
Điền Noãn sắc mặt đanh lại.
Vừa rồi có vô số người chúc mừng cô, cô nhìn đến hoa mắt, hoàn toàn không chú ý ddt cũng đang ở đây.
Không đợi cô xấu hổ mở miệng, cơ thể bị quay lại lần nữa.
"Vậy nên tối nay em phải bù đắp cho anh thật tốt, em ngồi ở trên, hửm?"
Ngay sau đó, hơi thở nam tính mạnh liệt có chút độc đoán phả vào mặt, chỉ còn đường nét tuấn tú của anh phóng đại trước mặt cô.
Edit: Gypsy.
Vẫn ổn chứ? Đợi một lát nữa con có thể tìm nini."
Kiều Uyển Ninh sợ rằng cô sẽ không thích ứng với tình huống này, đầu cô hướng về phía Kiều Tri Niệm.
"Không sao ạ, con sẽ đi cùng anh Tri Hành."
Thấy cô quấn quanh cánh tay con trai mình, Kiều Uyển Ninh đã trêu ghẹo cô.
"Liền như vậy không tách ra? Không ai đến cướp của con đâu."
"Dạ không, con chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi."
Điền Noãn liếc mắt lén nhìn người đàn ông một cái, thấy anh cũng đang nhìn mình, mặt cười tùy tiện.
"Được rồi, mẹ đi tìm ba con."
Kiều Uyển Ninh che miệng đi khỏi, bỏ lại hai vợ chồng.
Trên bàn dài bên cạnh có rất nhiều đồ uống, th bưng một ly không cồn cho Điền Noãn, tự mình tìm một ly sâm panh.
Theo suy nghĩ của anh, anh hy vọng mọi thủ tục có thể được giữ lại trong ngày cưới, vì vậy tiệc đính hôn cũng không có sự liên kết nào giữa hai người, chỉ có bài phát biểu của Hoắc Chính Kỳ.
Hoắc Chính Kỳ ở bên kia đã bước lên sân khấu, toàn bộ khán đài lập tức trở nên im lặng, nghe ông phát biểu, Điền Noãn nhìn quanh.
"Anh Tri Hành, anh xem mắt mấy cô nhìn chằm chằm anh kìa, tất cả đều muốn ăn anh..."
Cô bước tới sau lưng người đàn ông, biết rõ thân hình nhỏ nhắn của mình không thể cản được bóng lưng cao lớn của anh, nhưng vẫn muốn chắn.
"A."
Cô bé của anh đang bảo vệ thức ăn.
Người đàn ông nhướng mày, kéo người phía sau đến trước mặt. Anh cúi người dán vào sườn mặt cô, nhếch khóe môi.
"Ghen hửm? Anh cũng muốn nói đám đàng ông đó cũng đang nhìn em."
Anh xoay người cô lại, để cô đối mặt với nhóm đàn ông phía sau.
Điền Noãn sắc mặt đanh lại.
Vừa rồi có vô số người chúc mừng cô, cô nhìn đến hoa mắt, hoàn toàn không chú ý ddt cũng đang ở đây.
Không đợi cô xấu hổ mở miệng, cơ thể bị quay lại lần nữa.
"Vậy nên tối nay em phải bù đắp cho anh thật tốt, em ngồi ở trên, hửm?"
Ngay sau đó, hơi thở nam tính mạnh liệt có chút độc đoán phả vào mặt, chỉ còn đường nét tuấn tú của anh phóng đại trước mặt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.