Chương 66
Vân Biệt
02/03/2023
Mưa vẫn rơi không ngừng, mặt đường thoáng chốc chìm trong dòng nước mát lạnh.
Trong ngõ tối, người đàn ông lặng lẽ ngồi đối diện với cô gái, tay cầm ô, lắng tai nghe cô gái trút hết tâm sự.
“Trì Ca, lẽ nào em vẫn chưa đủ hiểu chuyện sao? Vậy nên anh ấy mới chán ghét em đến thế.”
Cố Trì Thương mặt không đổi sắc, bàn tay đặt lên mái tóc của cô, khẽ vuốt ve. Đáy mắt anh tràn ngập quan tâm và xót xa, tăm tối như vực sâu không đáy.
Anh nói: “Ánh Ánh, em không hề tệ. Trong mắt anh, không có người nào tốt đẹp hơn em.”
Bởi vì, sự xuất hiện của em đã cứu rỗi cuộc đời anh.
Mặt trời duy nhất, cũng là ánh sao trong đêm.
Không phải em không đủ tốt, là người đó không xứng đáng, không được ông trời ưu ái để nhận ra em lương thiện nhường nào.
Diệp Mộc Ánh chậm rãi ngẩng đầu, ngón tay run rẩy trắng bệch cuộn tròn trên đầu gối. Đôi mắt cô đỏ lựng, viền mắt hồng hồng, ướt át.
“Anh…”
“Ừm, anh đây!”
“Em đau quá!”
Cố Trì Thương rũ mắt, trái tim trong lồng ngực nhói lên từng cơn, đau đến muốn vỡ nát ra.
Cô bé anh yêu thương, muốn dùng cả đời để trân trọng lại mặc sức để người khác dày vò. chà đạp.
Anh cắn chặt thịt trong khoang miệng, nuốt xuống cảm giác đắng chát nơi cổ họng, thấp giọng nói: “Ánh Ánh đừng sợ, anh trở về rồi.”
Bất kể cô muốn làm gì, anh đều sẽ thay cô chống đỡ. Chỉ cần một câu nói của cô, dù cô có muốn phá hủy mọi thứ trên thế giới này, anh cũng giúp cô thực hiện.
Ánh Ánh của anh, là báu vật mà anh phải bảo vệ, chăm sóc, quý trọng bằng cả trí tuệ và sinh mạng.
Mắt Diệp Mộc Ánh ẩn ẩn đau, ê ẩm đến nỗi chỉ muốn bật khóc. Nhưng cô biết rõ, anh tư yêu thương cô đến cỡ nào, cô không thể khiến anh lo lắng không yên.
Cố Trì Thương hiểu rõ cô bé này, liếc mắt cũng biết được suy nghĩ của cô. Anh vừa khổ sở, vừa xót xa, đau đớn nói từng chữ: “Ánh Ánh, đừng yêu hắn nữa.”
Mười năm đã đủ lắm rồi.
Vì sao không thể quay đầu nhìn anh một lần?
Ngay cả tình cảm của anh, em cũng không phát hiện ra được.
Diệp Mộc Ánh nhíu mày, cơn đau truyền đến ở phần bụng khiến cô quặn thắt từng cơn, lục phủ ngũ tạng như bị ai đó siết lấy, bóp nghẹt.
Sắc mặt của cô thậm chí còn trắng hơn cả người bệnh lâu năm, tái xanh không nhìn ra một cắt máu. Diệp Mộc Ánh nén nhịn cơn đau, gục đầu lên vai Cố Trì Thương, nhẹ nhàng nói: “Trì Ca, anh nói xem… Nếu em không yêu anh ấy, liệu có hạnh phúc hơn bây giờ không?”
Cơ thể gầy gò, mảnh mai của cô tựa lên người anh. Cố Trì Thương vững vàng ôm cô lên, bao bọc cô trong lòng. Cô bé của anh rất ốm, chắc hẳn hiện tại chỉ khoảng 44kg.
Anh cởi áo khoác trên người ra, trùm kín thân thể của cô.
Ánh Ánh của anh sợ nhất là cái lạnh.
Bước chân anh từ tốn, khoan thai, bế cô đi dưới trời mưa. Đôi mắt anh dịu dàng tựa lông vũ quét ngang qua trái tim loài người, nồng đậm tình yêu tha thiết.
Mộc Ánh có thể hỏi câu đó, có thể thất vọng hoặc mệt mỏi. Nhưng Cố Trì Thương hiểu rõ rằng cô sẽ không bao giờ buông bỏ mối tình này.
Cuộc đời, Thượng Đế định sẵn cô là người có một trái tim rất nhỏ bé, chỉ chứa được một bóng hình duy nhất.
Một người, một đời, một tình yêu…
Dù có phải đơn phương, đau khổ, tuyệt vọng bao nhiêu, cũng không thể khiến cô rời bỏ người ấy.
Lúc Cố Trì Thương ôm cô trở về nơi tổ chức tiệc cưới, khách khứa đã không còn ở đây nữa chỉ có nhóm người Phó Liên Ngạo còn ở lại.
Vừa nhìn thấy anh, ba người đàn ông đầu tiên là sửng sốt, ngỡ ngàng một lúc. Sau đó là niềm vui không hề che giấu nơi khóe mắt.
Nam Cung Dụ tiến đến, vỗ vai người bạn cũ, cười nói: “Cuối cùng cậu cũng về rồi.”
Cố Trì Thương không đáp lời, đưa tay ra hiệu cho anh im lặng, rồi lại nhìn xuống cô bé trong vòng tay của mình.
Mộc Ánh đã ngủ, cơ thể cô không còn lạnh như ban nãy, nhưng dường như không thoải mái nên đôi lông mày của cô vẫn nhíu chặt.
Nhân viên khách sạn chạy đến, cung kính cúi đầu chào anh, không dám phát ra tiếng động, lại gập người hướng dẫn đường đi lên phòng nghỉ cho Cố Trì Thương.
Người đàn ông không để ai vào mắt, ôm cô gái nhỏ vào thang máy.
Phó Liên Ngạo thấp giọng nói: “Nếu hôm nay không phải lễ cưới của Ánh Ánh, có lẽ cả đời này cậu ấy cũng không quay về.”
Liễu Dung Nghiên tò mò hỏi anh: “Anh ấy là ai vậy chồng?”
Tịch Man Tuyết trầm ngâm nãy giờ, lại đột nhiên không đợi Phó Liên Ngạo trả lời mà lên tiếng: “Có lẽ là một người đàn ông yêu thầm bé thỏ con nhiều năm. Và là bạn bè thân thiết của bọn họ.”
Lời nói của Tịch Man Tuyết chỉ thốt ra từ sự suy đoán, không có ý gì. Nhưng lại khiến tâm trạng của ba người đàn ông chùng xuống.
Nhiếp Trầm đứng một bên, châm điếu thuốc lá, lạnh nhạt nói: “Là yêu nhưng chẳng thể yêu được.”
Phó Liên Ngạo lặng lẽ dời tầm mắt, biểu cảm trên mặt có chút đau khổ, nặng nề.
Thời niên thiếu đẹp đẽ biết bao, kết quả lại trở thành kẻ thù không đội trời chung, nhìn nhau bằng con dao lưỡi kiếm.
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp, nhỏ bé, mềm mại luôn vào tay anh. Phó Liên Ngạo ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt tràn đầy yêu thương của cô vợ nhỏ.
Trong phút chốc, mọi buồn bã không vui đều tan biến. Anh xoa nhẹ đầu cô, giọng điệu cưng chiều: “Vợ thật ngoan!”
Biết rõ tâm trạng của anh không tốt, lại dùng cách thức đáng yêu đến vậy dỗ dành anh.
Sao lại ngoan đến thế chứ?
Trong ngõ tối, người đàn ông lặng lẽ ngồi đối diện với cô gái, tay cầm ô, lắng tai nghe cô gái trút hết tâm sự.
“Trì Ca, lẽ nào em vẫn chưa đủ hiểu chuyện sao? Vậy nên anh ấy mới chán ghét em đến thế.”
Cố Trì Thương mặt không đổi sắc, bàn tay đặt lên mái tóc của cô, khẽ vuốt ve. Đáy mắt anh tràn ngập quan tâm và xót xa, tăm tối như vực sâu không đáy.
Anh nói: “Ánh Ánh, em không hề tệ. Trong mắt anh, không có người nào tốt đẹp hơn em.”
Bởi vì, sự xuất hiện của em đã cứu rỗi cuộc đời anh.
Mặt trời duy nhất, cũng là ánh sao trong đêm.
Không phải em không đủ tốt, là người đó không xứng đáng, không được ông trời ưu ái để nhận ra em lương thiện nhường nào.
Diệp Mộc Ánh chậm rãi ngẩng đầu, ngón tay run rẩy trắng bệch cuộn tròn trên đầu gối. Đôi mắt cô đỏ lựng, viền mắt hồng hồng, ướt át.
“Anh…”
“Ừm, anh đây!”
“Em đau quá!”
Cố Trì Thương rũ mắt, trái tim trong lồng ngực nhói lên từng cơn, đau đến muốn vỡ nát ra.
Cô bé anh yêu thương, muốn dùng cả đời để trân trọng lại mặc sức để người khác dày vò. chà đạp.
Anh cắn chặt thịt trong khoang miệng, nuốt xuống cảm giác đắng chát nơi cổ họng, thấp giọng nói: “Ánh Ánh đừng sợ, anh trở về rồi.”
Bất kể cô muốn làm gì, anh đều sẽ thay cô chống đỡ. Chỉ cần một câu nói của cô, dù cô có muốn phá hủy mọi thứ trên thế giới này, anh cũng giúp cô thực hiện.
Ánh Ánh của anh, là báu vật mà anh phải bảo vệ, chăm sóc, quý trọng bằng cả trí tuệ và sinh mạng.
Mắt Diệp Mộc Ánh ẩn ẩn đau, ê ẩm đến nỗi chỉ muốn bật khóc. Nhưng cô biết rõ, anh tư yêu thương cô đến cỡ nào, cô không thể khiến anh lo lắng không yên.
Cố Trì Thương hiểu rõ cô bé này, liếc mắt cũng biết được suy nghĩ của cô. Anh vừa khổ sở, vừa xót xa, đau đớn nói từng chữ: “Ánh Ánh, đừng yêu hắn nữa.”
Mười năm đã đủ lắm rồi.
Vì sao không thể quay đầu nhìn anh một lần?
Ngay cả tình cảm của anh, em cũng không phát hiện ra được.
Diệp Mộc Ánh nhíu mày, cơn đau truyền đến ở phần bụng khiến cô quặn thắt từng cơn, lục phủ ngũ tạng như bị ai đó siết lấy, bóp nghẹt.
Sắc mặt của cô thậm chí còn trắng hơn cả người bệnh lâu năm, tái xanh không nhìn ra một cắt máu. Diệp Mộc Ánh nén nhịn cơn đau, gục đầu lên vai Cố Trì Thương, nhẹ nhàng nói: “Trì Ca, anh nói xem… Nếu em không yêu anh ấy, liệu có hạnh phúc hơn bây giờ không?”
Cơ thể gầy gò, mảnh mai của cô tựa lên người anh. Cố Trì Thương vững vàng ôm cô lên, bao bọc cô trong lòng. Cô bé của anh rất ốm, chắc hẳn hiện tại chỉ khoảng 44kg.
Anh cởi áo khoác trên người ra, trùm kín thân thể của cô.
Ánh Ánh của anh sợ nhất là cái lạnh.
Bước chân anh từ tốn, khoan thai, bế cô đi dưới trời mưa. Đôi mắt anh dịu dàng tựa lông vũ quét ngang qua trái tim loài người, nồng đậm tình yêu tha thiết.
Mộc Ánh có thể hỏi câu đó, có thể thất vọng hoặc mệt mỏi. Nhưng Cố Trì Thương hiểu rõ rằng cô sẽ không bao giờ buông bỏ mối tình này.
Cuộc đời, Thượng Đế định sẵn cô là người có một trái tim rất nhỏ bé, chỉ chứa được một bóng hình duy nhất.
Một người, một đời, một tình yêu…
Dù có phải đơn phương, đau khổ, tuyệt vọng bao nhiêu, cũng không thể khiến cô rời bỏ người ấy.
Lúc Cố Trì Thương ôm cô trở về nơi tổ chức tiệc cưới, khách khứa đã không còn ở đây nữa chỉ có nhóm người Phó Liên Ngạo còn ở lại.
Vừa nhìn thấy anh, ba người đàn ông đầu tiên là sửng sốt, ngỡ ngàng một lúc. Sau đó là niềm vui không hề che giấu nơi khóe mắt.
Nam Cung Dụ tiến đến, vỗ vai người bạn cũ, cười nói: “Cuối cùng cậu cũng về rồi.”
Cố Trì Thương không đáp lời, đưa tay ra hiệu cho anh im lặng, rồi lại nhìn xuống cô bé trong vòng tay của mình.
Mộc Ánh đã ngủ, cơ thể cô không còn lạnh như ban nãy, nhưng dường như không thoải mái nên đôi lông mày của cô vẫn nhíu chặt.
Nhân viên khách sạn chạy đến, cung kính cúi đầu chào anh, không dám phát ra tiếng động, lại gập người hướng dẫn đường đi lên phòng nghỉ cho Cố Trì Thương.
Người đàn ông không để ai vào mắt, ôm cô gái nhỏ vào thang máy.
Phó Liên Ngạo thấp giọng nói: “Nếu hôm nay không phải lễ cưới của Ánh Ánh, có lẽ cả đời này cậu ấy cũng không quay về.”
Liễu Dung Nghiên tò mò hỏi anh: “Anh ấy là ai vậy chồng?”
Tịch Man Tuyết trầm ngâm nãy giờ, lại đột nhiên không đợi Phó Liên Ngạo trả lời mà lên tiếng: “Có lẽ là một người đàn ông yêu thầm bé thỏ con nhiều năm. Và là bạn bè thân thiết của bọn họ.”
Lời nói của Tịch Man Tuyết chỉ thốt ra từ sự suy đoán, không có ý gì. Nhưng lại khiến tâm trạng của ba người đàn ông chùng xuống.
Nhiếp Trầm đứng một bên, châm điếu thuốc lá, lạnh nhạt nói: “Là yêu nhưng chẳng thể yêu được.”
Phó Liên Ngạo lặng lẽ dời tầm mắt, biểu cảm trên mặt có chút đau khổ, nặng nề.
Thời niên thiếu đẹp đẽ biết bao, kết quả lại trở thành kẻ thù không đội trời chung, nhìn nhau bằng con dao lưỡi kiếm.
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp, nhỏ bé, mềm mại luôn vào tay anh. Phó Liên Ngạo ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt tràn đầy yêu thương của cô vợ nhỏ.
Trong phút chốc, mọi buồn bã không vui đều tan biến. Anh xoa nhẹ đầu cô, giọng điệu cưng chiều: “Vợ thật ngoan!”
Biết rõ tâm trạng của anh không tốt, lại dùng cách thức đáng yêu đến vậy dỗ dành anh.
Sao lại ngoan đến thế chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.