Chương 228: Nhẹ lòng
Trinh Tautau
01/07/2022
Tối ngày hai mươi chín, Bùi Ninh Hân về đến thủ đô, nhưng không về thẳng nhà mà tìm một khách sạn. Nằm trên giường, cô cảm thấy cả người rất mệt mỏi, nhưng lại không buồn ngủ chút nào.
Cầm tấm thiệp mời đỏ chót trong tay, nhìn hình ảnh hai người trong đó mỉm cười hạnh phúc, trong mắt Bùi Ninh Hân chỉ đầy vẻ châm biếm. Cô cầm điện thoại lên gọi cho Lý Tu Kiệt.
Lý Tu Kiệt đang chuẩn bị đi ngủ, thấy Bùi Ninh Hân gọi thì ngay lập tức bắt máy: “Hân Hân?”
“Tu Kiệt, em có làm phiền anh nghỉ ngơi không?” Bùi Ninh Hân áy náy hỏi.
“Không sao, anh đang xem phim ở nhà. Hân Hân, có chuyện gì vậy?”
Giọng Lý Tu Kiệt rất dịu dàng. Bùi Ninh Hân nghe thấy giọng nói ấm áp của anh thì trong lòng dần bình tĩnh lại: “Tu Kiệt, ngày mai anh có rảnh không?”
Lý Tu Kiệt hơi khựng lại: “Sao vậy?”
“Em muốn nhờ anh cùng đi dự tiệc cưới với em.”
“Hân Hân, em về nước rồi à?” Lý Tu Kiệt vội hỏi.
Bùi Ninh Hân gật đầu, sau đó chợt nhớ là anh không nhìn thấy, bèn nói nhỏ: “Vâng, em vừa về đến khách sạn.”
Lý Tu Kiệt đã lờ mờ đoán được hôn lễ ngày mai là của ai: “Được, em ở khách sạn nào, mười giờ ngày mai anh qua đón em.”
Bùi Ninh Hân báo tên khách sạn rồi mói: “Tu Kiệt, cảm ơn anh.”
“Hân Hân, em đừng bao giờ nói cảm ơn anh, chúng ta không phải là bạn bè sao?”
“Vâng, chúng ta là bạn bè. Anh nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.” Trong mắt Bùi Ninh Hân hiện lên nét cười dịu dàng.
“Ngủ ngon.”
Sau khi cúp điện thoại, Bùi Ninh Hân đứng dậy đi vào phòng tắm rồi lên giường nằm, lần này chỉ mới nằm trên giường một lát là cô đã ngủ say.
Mười giờ sáng hôm sau, Lý Tu Kiệt xuất hiện đúng giờ trước cửa khách sạn. Anh lái xe Bentley màu đen, mặc comple đen. Bùi Ninh Hân mặc lễ phục màu vàng nhạt, khuôn mặt trang điểm rất xinh đẹp.
“Em xin nghỉ phép về đây à?” Lý Tu Kiệt hỏi.
Bùi Ninh Hân gật đầu: “Em xin nghỉ hai ngày, ngày mai phải quay về rồi. Lần này bọn họ cố ý gửi thiệp mời cho em, em không đi thì không phải phép cho lắm.”
Ánh mắt Bùi Ninh Hân trở nên rét lạnh. Cô chưa bao giờ là loại người dễ bị ức hiếp. Lần này người ta đã tìm đến tận cửa để gây sự, nếu cô không đến tham dự chẳng phải chứng tỏ cô đang sợ sao.
Lý Tu Kiệt cười lạnh, không hề có chút khó chịu nào, trái lại trong mắt còn có vẻ khen ngợi, đây mới là Bùi Ninh Hân mà anh quen.
Khi còn nhỏ, trong trường học có mấy đứa trẻ bắt nạt Bùi Ninh Hân, mặc dù không đánh lại, nhưng cô vẫn dùng cách khác để đáp trả, chưa bao giờ phải nuốt giận.
Hôn lễ được cử hành ngoài trời. Lúc Bùi Ninh Hân đến thì hôn lễ đã bắt đầu. Từ phía xa, cô đã nhìn thấy vòm cổng được trang trí bằng hoa tươi, tấm thảm đỏ trải dài từ cổng vào đến trước sân khấu. Hai bên là chỗ ngồi của khách mời, bên trái sân khấu còn có một chiếc bánh kem rất lớn, khoảng chín tầng, còn có mấy ly rượu xếp chồng lên nhau thành một cái tháp.
“Trọng Mặc, chờ sau này chúng ta kết hôn, em muốn có một hôn lễ ngoài trời, tốt nhất là có bãi cỏ rất lớn nữa, xung quan trải đầy hoa tươi. Còn có một cái cổng vòm bằng hoa khổng lồ, dưới đất được phủ thảm đỏ rải đầy cánh hoa, em sẽ bước trên con đường trải đầy hoa đó, đi từng bước về phía anh.”
Bùi Ninh Hân chợt nhớ lại lời cô đã từng nói với Lâm Trọng Mặc lúc hai người còn đang học năm ba đại học.
Sắc mặt Bùi Ninh Hân trắng bệch, tim quặn thắt từng cơn đau đớn. Lý Tu Kiệt đột nhiên nắm chặt tay cô, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang tay cô. Bùi Ninh Hân cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau của mình và Lý Tu Kiệt, rồi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của anh.
Bùi Ninh Hân lắc đầu tỏ ý mình không sao, rồi để Lý Tu Kiệt nắm tay cô đi vào hội trường.
Ở chỗ bàn lễ tân, Bùi Ninh Hân đưa phong bì cho cô gái phụ trách ở đó.
“Viết tên ai đây ạ?” Cô gái hỏi.
“Bùi Ninh Hân và Lý Tu Kiệt.” Bùi Ninh Hân trả lời. Lý Tu Kiệt liếc nhìn cô, nhưng cũng không nói gì, chỉ mỉm cười đi cùng cô đến vị trí cuối cùng rồi ngồi xuống.
Ở đây có không ít bạn bè của Lâm Trọng Mặc. Lúc nhìn thấy Bùi Ninh Hân, ánh mắt bọn họ rất kỳ lạ. Bọn họ đều biết Bùi Ninh Hân là bạn gái cũ của Lâm Trọng Mặc. Lúc học đại học, hai người dính nhau như sam, thường xuyên thể hiện tình cảm khiến đám độc thân bọn họ ghen tỵ. Lúc đó, bạn cùng phòng của Lâm Trọng Mặc còn trêu là hai người cứ thể hiện nhiều như thế thì sẽ chia tay sớm, không ngờ lại đúng là như thế. Tốt nghiệp chưa được nửa năm, một người thì lấy người khác, còn người kia hình như cũng đã có người mới.
Bọn họ nhìn thấy Bùi Ninh Hân thì cảm thấy xấu hổ, nhưng cô nhìn thấy bọn họ còn mỉm cười thân thiện. Lý Tu Kiệt tất nhiên thấy mọi chuyện, bèn thì thầm: “Đây mới là Ninh Hân mà anh quen.”
Bùi Ninh Hân nghe vậy thì cười khẽ.
MC lên sân khấu, bắt đầu nói luyên thuyên khen cô dâu và chú rể xứng đôi đến mức nào, yêu thương nhau ra sao, quá trình họ trở thành đồng nghiệp với nhau, rồi thì họ lại hấp dẫn nhau bởi vì có chung sở thích và quan điểm, vân vân.
“Bây giờ chúng ta cùng nhìn xem hằng ngày chú rể và cô dâu ngọt ngào yêu thương nhau thế nào.” MC vừa nói vừa ra hiệu, trên màn hình lớn bắt đầu xuất hiện ảnh chụp chung của hai người, cộng thêm bài hát “Hôm nay đôi mình sẽ kết hôn” vang lên.
Trên sân khấu, chẳng biết Lâm Trọng Mặc đã đứng trên đó từ lúc nào. Hắn mặc comple trắng, trước ngực cài một đóa hoa hồng.
Lưu Tuệ mặc váy cưới trắng như tuyết, khoác tay cha cô ta đứng dưới cổng vòm, mỉm cười hạnh phúc nhìn về phía Lâm Trọng Mặc.
Bùi Ninh Hân nhìn về phía Lưu Tuệ, thấy ánh mắt đắc ý của cô ta lúc đi ngang qua cô.
Lâm Trọng Mặc liếc nhìn khách mời bên dưới thì tình cờ trông thấy Bùi Ninh Hân, trong mắt lập tức hiện vẻ bối rối. Hắn ta không biết tại sao Bùi Ninh Hân lại xuất hiện ở đây, rõ ràng hắn ta không mời cô mà.
Nhìn về phía Lưu Tuệ, hắn ta đột nhiên hiểu ra, trong lòng chợt thấy tức giận vì hành vi của cô ta. Có đánh chết anh ta cũng không tin là cô ta không cố ý.
Ánh mắt của Lâm Trọng Mặc và Bùi Ninh Hân chạm nhau, vẻ đau đớn chợt loé lên trong mắt Bùi Ninh Hân rồi lập tức biến mất, khiến hắn suýt lao xuống dẫn cô rời khỏi đây.
Lâm Trọng Mặc, hôm nay tôi tới tham dự hôn lễ của anh, nhưng lại là hôn lễ của anh và người khác. Từ nay về sau, chúng ta không còn bất kỳ quan hệ nào nữa. Tôi sẽ ghi nhớ hình ảnh ngày hôm nay của anh, sau đó từ từ quên anh đi. Rồi sẽ đến một ngày, khi nhắc đến tên anh, tôi sẽ không còn nhớ nổi dáng vẻ của anh thế nào nữa.
Bùi Ninh Hân không định rời khỏi đây ngay mà ở lại xem hết toàn bộ hôn lễ. Mãi cho đến khi chú rể và cô dâu cắt bánh ga tô xong thì cô mới đứng dậy: “Tu Kiệt, chúng ta đi thôi.”
Lý Tu Kiệt gật đầu, nhìn thoáng qua Lâm Trọng Mặc trên sân khấu rồi mới đi theo Bùi Ninh Hân rời khỏi đây.
“Nếu thấy khó chịu thì cứ khóc đi.” Ra khỏi nơi cử hành hôn lễ, Lý Tu Kiệt nói với Bùi Ninh Hân vẫn lặng thinh nãy giờ.
Bùi Ninh Hân ngẩng đầu nhìn áng mây trắng lơ lửng trên bầu trời, nhẹ giọng nói: “Có phải anh cảm thấy em rất ngu ngốc không. Mong chờ chạy đến tham dự hôn lễ của bạn trai cũ, khi mọi người đều nghĩ em đến đây gây chuyện thì em lại chẳng hề làm gì?”
Lý Tu Kiệt mỉm cười: “Ừm, nếu nói thế thì hình như có hơi ngốc, nhưng lúc nãy em thật sự không phải tới đây để phá hoại hôn lễ của bọn họ à?”
Ai ngờ cô lại nói: “Ai nói em không nghĩ tới chứ? Lúc vừa mới nhận được thiệp mời, em tức giận muốn chết. Lúc đó trong đầu em chỉ nghĩ, bọn họ đều muốn ức hiếp em đúng không, tưởng em rất dễ bắt nạt hả, vậy em sẽ làm cho hôn lễ của bọn họ tan tành.”
Bùi Ninh Hân nói rất hùng hổ, trong mắt còn hiện vẻ hung ác, cứ như thật sự muốn làm như thế.
“Vậy tại sao lại không làm?” Lý Tu Kiệt hỏi cô.
“Thật ra trước khi nhìn thấy Lâm Trọng Mặc, em vẫn còn ôm suy nghĩ như thế. Nhưng đến lúc nhìn thấy anh ta rồi, đột nhiên em cảm thấy làm vậy chẳng có ý nghĩa gì cả. Ở đó có nhiều người như vậy, trong đó còn có không ít bạn học của bọn em. Nếu em làm như thế, mất mặt còn chưa nói, người khác sẽ tưởng em còn quan tâm đến anh ta nhiều lắm.”
“Có lẽ anh không để ý, vừa rồi có người nhìn em bằng ánh mắt như muốn xem kịch vui, chờ em trình diễn vở kịch cướp chú rể đấy. Bọn họ muốn xem kịch miễn phí nhưng bản cô nương lại không muốn diễn.”
“Quan trọng hơn nữa là, mục đích hôm nay em đến đây là để từ biệt quá khứ. Bây giờ đã xong việc, dĩ nhiên em phải rời khỏi đó rồi.” Bùi Ninh Hân nói với vẻ mặt nhẹ nhõm.
Lý Tu Kiệt nhìn chăm chú vào mắt cô, thấy trong đó ngân ngấn lệ, nhưng lại có vẻ thoải mái. Anh mỉm cười vỗ ngực mình: “Có muốn anh cho mượn lồng ngực để dựa vào không? Anh cho em biết, bộ ngực này của anh quý giá lắm đấy nhé, người bình thường muốn mượn anh cũng không cho đâu.”
Bùi Ninh Hân muốn cười, nhưng nước mắt lại chảy ra. Cô tựa vào lòng Lý Tu Kiệt: “Lý Tu Kiệt, vậy anh cho em mượn một lúc đi, nhân dịp bây giờ anh còn chưa có bạn gái. Sau này anh có bạn gái rồi, em muốn mượn cũng chưa chắc anh đã cho.”
Lý Tu Kiệt nhẹ nhàng ôm lấy cô, trong mắt đầy vẻ đau lòng, cô gái này lúc nào cũng chôn giấu đau khổ trong lòng như thế.
Bùi Ninh Hân nhanh chóng ngẩng đầu lên, sờ khóe mắt, nhìn thấy áo trước ngực Lý Tu Kiệt sẫm màu thì xấu hổ nói: “Tu Kiệt, em làm hỏng áo của anh mất rồi.”
Lý Tu Kiệt không để tâm: “Hỏng thì hỏng thôi, hôm nào em cùng anh đi mua một cái khác là được rồi.”
“Được.” Bùi Ninh Hân sảng khoái đồng ý, sau đó xoa bụng: “Bây giờ em đói bụng quá, chúng ta đi ăn trưa thôi.” Từ sáng đến giờ cô vẫn chưa ăn gì cả.
“Ừm.”
Có thể là tâm sự đã được giải quyết, rốt cuộc cũng buông bỏ được tất cả, nên trưa hôm nay Bùi Ninh Hân ăn rất ngon miệng. Một mình cô xử lý được hơn một nửa bàn ăn. Lý Tu Kiệt thì chỉ gắp thức ăn cho cô rồi nhìn cô ăn là chính.
“Ăn no quá rồi, bây giờ em cần đi dạo một chút.” Bùi Ninh Hân ra khỏi nhà hàng, xoa bụng thấy hơi khó chịu thì nhíu mày. Lý Tu Kiệt thấy buồn cười: “Anh đi mua thuốc hỗ trợ tiêu hóa cho em nhé.”
“Không cần đâu, em đi dạo một chút là được rồi. Hay là chúng ta đi xem phim đi?”
“Được.” Lý Tu Kiệt đồng ý.
Bùi Ninh Hân và Lý Tu Kiệt xem phim xong vẫn chưa về nhà mà đi đến trung tâm thương mại gần đó.
Bỗng, một giọng nói êm tai vang lên sau lưng bọn họ: “Ninh Hân?”
Bùi Ninh Hân xoay người thì nhìn thấy Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện: “Yến Chi, sao cậu lại ở đây?”
Hoàng Yến Chi chỉ chỉ mấy cái túi trên tay Quân Hạo Kiện: “Tớ và Hạo Kiện đi mua quần áo.”
Bùi Ninh Hân nhìn mấy túi đồ mà Quân Hạo Kiện xách có cả đồ nam và đồ nữ, còn cả giày nữa. Thật ra cô chưa từng tưởng tượng ra được cảnh này, người như Quân Hạo Kiện lại đi dạo phố cùng vợ mình.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Quân Hạo Kiện không hề có chút mất kiên nhẫn nào, trong mắt cô liền hiện vẻ hâm mộ vô cùng.
“Các cậu định đi mua quần áo hả?” Hoàng Yến Chi hỏi.
“Không, bọn tớ muốn đi ăn cơm, nhưng lại không biết ăn gì.”
“Vậy quá tốt rồi, chúng tôi cũng chưa ăn, nếu không ngại thì cùng nhau ăn đi.” Quân Hạo Kiện mời.
“Được.” Lý Tu Kiệt liền đồng ý.
Bọn họ tìm một nhà hàng, vì muốn yên tĩnh nên Quân Hạo Kiện chọn một phòng riêng.
“Ninh Hân, không phải cậu đang ở Mỹ sao?” Hoàng Yến Chi hỏi.
“Tớ về nước có chút việc nên đã xin nghỉ.” Bởi vì có Quân Hạo Kiện ở đây nên Bùi Ninh Hân cũng không nói lý do vì sao về đây, Hoàng Yến Chi là người thông minh hiển nhiên cũng không hỏi nhiều.
“Chắc anh là Lý Tu Kiệt rồi, tôi là Hoàng Yến Chi, bạn của Ninh Hân, nghe cậu ấy nhắc đến anh đã lâu.”
“Chào cô Hoàng, tiệc sinh nhật lần trước của cô tôi cũng có tham dự. Tôi cũng nghe Ninh Hân nhắc đến cô rất nhiều.”
Lý Tu Kiệt là người có khiếu ăn nói, nói chuyện phiếm với anh ta không hề tẻ nhạt. Ăn xong bữa cơm, Hoàng Yến Chi xem như đã hiểu sơ sơ về anh ta.
“Ngày mai Hân Hân còn phải lên máy bay sớm, tôi đưa cô ấy về trước.” Sau khi ăn cơm xong, Lý Tu Kiệt nói.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Chú ý an toàn.”
Trên đường trở về, Bùi Ninh Hân nhìn Lý Tu Kiệt bắng ánh mắt tò mò. Anh bèn quay sang hỏi cô: “Nhìn anh như vậy làm gì.”
“Em chỉ đang nghĩ thời gian thật kỳ diệu, có thể biến một bé trai hay thẹn thùng thành một người đàn ông khéo miệng và vui tính như thế.”
Lý Tu Kiệt bật cười: “Đây là khen anh hả?”
Bùi Ninh Hân gật đầu: “Thì đang khen anh mà.”
“Vậy thì anh nhận.”
“Nếu ai làm bạn gái của anh nhất định sẽ rất hạnh phúc.” Bùi Ninh Hân đột nhiên cảm thán một câu.
“Vậy em có muốn suy nghĩ xem có nên làm bạn gái anh không?”
Bùi Ninh Hân ngơ ngác, quay sang nhìn anh, thấy anh không giống đang đùa thì vội nói: “Tu Kiệt, bây giờ em…”
Lý Tu Kiệt mỉm cười: “Anh biết rồi, nhưng nếu sau này em muốn yêu đương, có thể ưu tiên nghĩ đến anh trước không?”
Bùi Ninh Hân ngạc nhiên nhìn vẻ mặt dịu dàng của Lý Tu Kiệt, sau đó từ từ gật đầu dưới ánh mắt chờ mong của anh.
Cầm tấm thiệp mời đỏ chót trong tay, nhìn hình ảnh hai người trong đó mỉm cười hạnh phúc, trong mắt Bùi Ninh Hân chỉ đầy vẻ châm biếm. Cô cầm điện thoại lên gọi cho Lý Tu Kiệt.
Lý Tu Kiệt đang chuẩn bị đi ngủ, thấy Bùi Ninh Hân gọi thì ngay lập tức bắt máy: “Hân Hân?”
“Tu Kiệt, em có làm phiền anh nghỉ ngơi không?” Bùi Ninh Hân áy náy hỏi.
“Không sao, anh đang xem phim ở nhà. Hân Hân, có chuyện gì vậy?”
Giọng Lý Tu Kiệt rất dịu dàng. Bùi Ninh Hân nghe thấy giọng nói ấm áp của anh thì trong lòng dần bình tĩnh lại: “Tu Kiệt, ngày mai anh có rảnh không?”
Lý Tu Kiệt hơi khựng lại: “Sao vậy?”
“Em muốn nhờ anh cùng đi dự tiệc cưới với em.”
“Hân Hân, em về nước rồi à?” Lý Tu Kiệt vội hỏi.
Bùi Ninh Hân gật đầu, sau đó chợt nhớ là anh không nhìn thấy, bèn nói nhỏ: “Vâng, em vừa về đến khách sạn.”
Lý Tu Kiệt đã lờ mờ đoán được hôn lễ ngày mai là của ai: “Được, em ở khách sạn nào, mười giờ ngày mai anh qua đón em.”
Bùi Ninh Hân báo tên khách sạn rồi mói: “Tu Kiệt, cảm ơn anh.”
“Hân Hân, em đừng bao giờ nói cảm ơn anh, chúng ta không phải là bạn bè sao?”
“Vâng, chúng ta là bạn bè. Anh nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.” Trong mắt Bùi Ninh Hân hiện lên nét cười dịu dàng.
“Ngủ ngon.”
Sau khi cúp điện thoại, Bùi Ninh Hân đứng dậy đi vào phòng tắm rồi lên giường nằm, lần này chỉ mới nằm trên giường một lát là cô đã ngủ say.
Mười giờ sáng hôm sau, Lý Tu Kiệt xuất hiện đúng giờ trước cửa khách sạn. Anh lái xe Bentley màu đen, mặc comple đen. Bùi Ninh Hân mặc lễ phục màu vàng nhạt, khuôn mặt trang điểm rất xinh đẹp.
“Em xin nghỉ phép về đây à?” Lý Tu Kiệt hỏi.
Bùi Ninh Hân gật đầu: “Em xin nghỉ hai ngày, ngày mai phải quay về rồi. Lần này bọn họ cố ý gửi thiệp mời cho em, em không đi thì không phải phép cho lắm.”
Ánh mắt Bùi Ninh Hân trở nên rét lạnh. Cô chưa bao giờ là loại người dễ bị ức hiếp. Lần này người ta đã tìm đến tận cửa để gây sự, nếu cô không đến tham dự chẳng phải chứng tỏ cô đang sợ sao.
Lý Tu Kiệt cười lạnh, không hề có chút khó chịu nào, trái lại trong mắt còn có vẻ khen ngợi, đây mới là Bùi Ninh Hân mà anh quen.
Khi còn nhỏ, trong trường học có mấy đứa trẻ bắt nạt Bùi Ninh Hân, mặc dù không đánh lại, nhưng cô vẫn dùng cách khác để đáp trả, chưa bao giờ phải nuốt giận.
Hôn lễ được cử hành ngoài trời. Lúc Bùi Ninh Hân đến thì hôn lễ đã bắt đầu. Từ phía xa, cô đã nhìn thấy vòm cổng được trang trí bằng hoa tươi, tấm thảm đỏ trải dài từ cổng vào đến trước sân khấu. Hai bên là chỗ ngồi của khách mời, bên trái sân khấu còn có một chiếc bánh kem rất lớn, khoảng chín tầng, còn có mấy ly rượu xếp chồng lên nhau thành một cái tháp.
“Trọng Mặc, chờ sau này chúng ta kết hôn, em muốn có một hôn lễ ngoài trời, tốt nhất là có bãi cỏ rất lớn nữa, xung quan trải đầy hoa tươi. Còn có một cái cổng vòm bằng hoa khổng lồ, dưới đất được phủ thảm đỏ rải đầy cánh hoa, em sẽ bước trên con đường trải đầy hoa đó, đi từng bước về phía anh.”
Bùi Ninh Hân chợt nhớ lại lời cô đã từng nói với Lâm Trọng Mặc lúc hai người còn đang học năm ba đại học.
Sắc mặt Bùi Ninh Hân trắng bệch, tim quặn thắt từng cơn đau đớn. Lý Tu Kiệt đột nhiên nắm chặt tay cô, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang tay cô. Bùi Ninh Hân cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau của mình và Lý Tu Kiệt, rồi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của anh.
Bùi Ninh Hân lắc đầu tỏ ý mình không sao, rồi để Lý Tu Kiệt nắm tay cô đi vào hội trường.
Ở chỗ bàn lễ tân, Bùi Ninh Hân đưa phong bì cho cô gái phụ trách ở đó.
“Viết tên ai đây ạ?” Cô gái hỏi.
“Bùi Ninh Hân và Lý Tu Kiệt.” Bùi Ninh Hân trả lời. Lý Tu Kiệt liếc nhìn cô, nhưng cũng không nói gì, chỉ mỉm cười đi cùng cô đến vị trí cuối cùng rồi ngồi xuống.
Ở đây có không ít bạn bè của Lâm Trọng Mặc. Lúc nhìn thấy Bùi Ninh Hân, ánh mắt bọn họ rất kỳ lạ. Bọn họ đều biết Bùi Ninh Hân là bạn gái cũ của Lâm Trọng Mặc. Lúc học đại học, hai người dính nhau như sam, thường xuyên thể hiện tình cảm khiến đám độc thân bọn họ ghen tỵ. Lúc đó, bạn cùng phòng của Lâm Trọng Mặc còn trêu là hai người cứ thể hiện nhiều như thế thì sẽ chia tay sớm, không ngờ lại đúng là như thế. Tốt nghiệp chưa được nửa năm, một người thì lấy người khác, còn người kia hình như cũng đã có người mới.
Bọn họ nhìn thấy Bùi Ninh Hân thì cảm thấy xấu hổ, nhưng cô nhìn thấy bọn họ còn mỉm cười thân thiện. Lý Tu Kiệt tất nhiên thấy mọi chuyện, bèn thì thầm: “Đây mới là Ninh Hân mà anh quen.”
Bùi Ninh Hân nghe vậy thì cười khẽ.
MC lên sân khấu, bắt đầu nói luyên thuyên khen cô dâu và chú rể xứng đôi đến mức nào, yêu thương nhau ra sao, quá trình họ trở thành đồng nghiệp với nhau, rồi thì họ lại hấp dẫn nhau bởi vì có chung sở thích và quan điểm, vân vân.
“Bây giờ chúng ta cùng nhìn xem hằng ngày chú rể và cô dâu ngọt ngào yêu thương nhau thế nào.” MC vừa nói vừa ra hiệu, trên màn hình lớn bắt đầu xuất hiện ảnh chụp chung của hai người, cộng thêm bài hát “Hôm nay đôi mình sẽ kết hôn” vang lên.
Trên sân khấu, chẳng biết Lâm Trọng Mặc đã đứng trên đó từ lúc nào. Hắn mặc comple trắng, trước ngực cài một đóa hoa hồng.
Lưu Tuệ mặc váy cưới trắng như tuyết, khoác tay cha cô ta đứng dưới cổng vòm, mỉm cười hạnh phúc nhìn về phía Lâm Trọng Mặc.
Bùi Ninh Hân nhìn về phía Lưu Tuệ, thấy ánh mắt đắc ý của cô ta lúc đi ngang qua cô.
Lâm Trọng Mặc liếc nhìn khách mời bên dưới thì tình cờ trông thấy Bùi Ninh Hân, trong mắt lập tức hiện vẻ bối rối. Hắn ta không biết tại sao Bùi Ninh Hân lại xuất hiện ở đây, rõ ràng hắn ta không mời cô mà.
Nhìn về phía Lưu Tuệ, hắn ta đột nhiên hiểu ra, trong lòng chợt thấy tức giận vì hành vi của cô ta. Có đánh chết anh ta cũng không tin là cô ta không cố ý.
Ánh mắt của Lâm Trọng Mặc và Bùi Ninh Hân chạm nhau, vẻ đau đớn chợt loé lên trong mắt Bùi Ninh Hân rồi lập tức biến mất, khiến hắn suýt lao xuống dẫn cô rời khỏi đây.
Lâm Trọng Mặc, hôm nay tôi tới tham dự hôn lễ của anh, nhưng lại là hôn lễ của anh và người khác. Từ nay về sau, chúng ta không còn bất kỳ quan hệ nào nữa. Tôi sẽ ghi nhớ hình ảnh ngày hôm nay của anh, sau đó từ từ quên anh đi. Rồi sẽ đến một ngày, khi nhắc đến tên anh, tôi sẽ không còn nhớ nổi dáng vẻ của anh thế nào nữa.
Bùi Ninh Hân không định rời khỏi đây ngay mà ở lại xem hết toàn bộ hôn lễ. Mãi cho đến khi chú rể và cô dâu cắt bánh ga tô xong thì cô mới đứng dậy: “Tu Kiệt, chúng ta đi thôi.”
Lý Tu Kiệt gật đầu, nhìn thoáng qua Lâm Trọng Mặc trên sân khấu rồi mới đi theo Bùi Ninh Hân rời khỏi đây.
“Nếu thấy khó chịu thì cứ khóc đi.” Ra khỏi nơi cử hành hôn lễ, Lý Tu Kiệt nói với Bùi Ninh Hân vẫn lặng thinh nãy giờ.
Bùi Ninh Hân ngẩng đầu nhìn áng mây trắng lơ lửng trên bầu trời, nhẹ giọng nói: “Có phải anh cảm thấy em rất ngu ngốc không. Mong chờ chạy đến tham dự hôn lễ của bạn trai cũ, khi mọi người đều nghĩ em đến đây gây chuyện thì em lại chẳng hề làm gì?”
Lý Tu Kiệt mỉm cười: “Ừm, nếu nói thế thì hình như có hơi ngốc, nhưng lúc nãy em thật sự không phải tới đây để phá hoại hôn lễ của bọn họ à?”
Ai ngờ cô lại nói: “Ai nói em không nghĩ tới chứ? Lúc vừa mới nhận được thiệp mời, em tức giận muốn chết. Lúc đó trong đầu em chỉ nghĩ, bọn họ đều muốn ức hiếp em đúng không, tưởng em rất dễ bắt nạt hả, vậy em sẽ làm cho hôn lễ của bọn họ tan tành.”
Bùi Ninh Hân nói rất hùng hổ, trong mắt còn hiện vẻ hung ác, cứ như thật sự muốn làm như thế.
“Vậy tại sao lại không làm?” Lý Tu Kiệt hỏi cô.
“Thật ra trước khi nhìn thấy Lâm Trọng Mặc, em vẫn còn ôm suy nghĩ như thế. Nhưng đến lúc nhìn thấy anh ta rồi, đột nhiên em cảm thấy làm vậy chẳng có ý nghĩa gì cả. Ở đó có nhiều người như vậy, trong đó còn có không ít bạn học của bọn em. Nếu em làm như thế, mất mặt còn chưa nói, người khác sẽ tưởng em còn quan tâm đến anh ta nhiều lắm.”
“Có lẽ anh không để ý, vừa rồi có người nhìn em bằng ánh mắt như muốn xem kịch vui, chờ em trình diễn vở kịch cướp chú rể đấy. Bọn họ muốn xem kịch miễn phí nhưng bản cô nương lại không muốn diễn.”
“Quan trọng hơn nữa là, mục đích hôm nay em đến đây là để từ biệt quá khứ. Bây giờ đã xong việc, dĩ nhiên em phải rời khỏi đó rồi.” Bùi Ninh Hân nói với vẻ mặt nhẹ nhõm.
Lý Tu Kiệt nhìn chăm chú vào mắt cô, thấy trong đó ngân ngấn lệ, nhưng lại có vẻ thoải mái. Anh mỉm cười vỗ ngực mình: “Có muốn anh cho mượn lồng ngực để dựa vào không? Anh cho em biết, bộ ngực này của anh quý giá lắm đấy nhé, người bình thường muốn mượn anh cũng không cho đâu.”
Bùi Ninh Hân muốn cười, nhưng nước mắt lại chảy ra. Cô tựa vào lòng Lý Tu Kiệt: “Lý Tu Kiệt, vậy anh cho em mượn một lúc đi, nhân dịp bây giờ anh còn chưa có bạn gái. Sau này anh có bạn gái rồi, em muốn mượn cũng chưa chắc anh đã cho.”
Lý Tu Kiệt nhẹ nhàng ôm lấy cô, trong mắt đầy vẻ đau lòng, cô gái này lúc nào cũng chôn giấu đau khổ trong lòng như thế.
Bùi Ninh Hân nhanh chóng ngẩng đầu lên, sờ khóe mắt, nhìn thấy áo trước ngực Lý Tu Kiệt sẫm màu thì xấu hổ nói: “Tu Kiệt, em làm hỏng áo của anh mất rồi.”
Lý Tu Kiệt không để tâm: “Hỏng thì hỏng thôi, hôm nào em cùng anh đi mua một cái khác là được rồi.”
“Được.” Bùi Ninh Hân sảng khoái đồng ý, sau đó xoa bụng: “Bây giờ em đói bụng quá, chúng ta đi ăn trưa thôi.” Từ sáng đến giờ cô vẫn chưa ăn gì cả.
“Ừm.”
Có thể là tâm sự đã được giải quyết, rốt cuộc cũng buông bỏ được tất cả, nên trưa hôm nay Bùi Ninh Hân ăn rất ngon miệng. Một mình cô xử lý được hơn một nửa bàn ăn. Lý Tu Kiệt thì chỉ gắp thức ăn cho cô rồi nhìn cô ăn là chính.
“Ăn no quá rồi, bây giờ em cần đi dạo một chút.” Bùi Ninh Hân ra khỏi nhà hàng, xoa bụng thấy hơi khó chịu thì nhíu mày. Lý Tu Kiệt thấy buồn cười: “Anh đi mua thuốc hỗ trợ tiêu hóa cho em nhé.”
“Không cần đâu, em đi dạo một chút là được rồi. Hay là chúng ta đi xem phim đi?”
“Được.” Lý Tu Kiệt đồng ý.
Bùi Ninh Hân và Lý Tu Kiệt xem phim xong vẫn chưa về nhà mà đi đến trung tâm thương mại gần đó.
Bỗng, một giọng nói êm tai vang lên sau lưng bọn họ: “Ninh Hân?”
Bùi Ninh Hân xoay người thì nhìn thấy Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện: “Yến Chi, sao cậu lại ở đây?”
Hoàng Yến Chi chỉ chỉ mấy cái túi trên tay Quân Hạo Kiện: “Tớ và Hạo Kiện đi mua quần áo.”
Bùi Ninh Hân nhìn mấy túi đồ mà Quân Hạo Kiện xách có cả đồ nam và đồ nữ, còn cả giày nữa. Thật ra cô chưa từng tưởng tượng ra được cảnh này, người như Quân Hạo Kiện lại đi dạo phố cùng vợ mình.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Quân Hạo Kiện không hề có chút mất kiên nhẫn nào, trong mắt cô liền hiện vẻ hâm mộ vô cùng.
“Các cậu định đi mua quần áo hả?” Hoàng Yến Chi hỏi.
“Không, bọn tớ muốn đi ăn cơm, nhưng lại không biết ăn gì.”
“Vậy quá tốt rồi, chúng tôi cũng chưa ăn, nếu không ngại thì cùng nhau ăn đi.” Quân Hạo Kiện mời.
“Được.” Lý Tu Kiệt liền đồng ý.
Bọn họ tìm một nhà hàng, vì muốn yên tĩnh nên Quân Hạo Kiện chọn một phòng riêng.
“Ninh Hân, không phải cậu đang ở Mỹ sao?” Hoàng Yến Chi hỏi.
“Tớ về nước có chút việc nên đã xin nghỉ.” Bởi vì có Quân Hạo Kiện ở đây nên Bùi Ninh Hân cũng không nói lý do vì sao về đây, Hoàng Yến Chi là người thông minh hiển nhiên cũng không hỏi nhiều.
“Chắc anh là Lý Tu Kiệt rồi, tôi là Hoàng Yến Chi, bạn của Ninh Hân, nghe cậu ấy nhắc đến anh đã lâu.”
“Chào cô Hoàng, tiệc sinh nhật lần trước của cô tôi cũng có tham dự. Tôi cũng nghe Ninh Hân nhắc đến cô rất nhiều.”
Lý Tu Kiệt là người có khiếu ăn nói, nói chuyện phiếm với anh ta không hề tẻ nhạt. Ăn xong bữa cơm, Hoàng Yến Chi xem như đã hiểu sơ sơ về anh ta.
“Ngày mai Hân Hân còn phải lên máy bay sớm, tôi đưa cô ấy về trước.” Sau khi ăn cơm xong, Lý Tu Kiệt nói.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Chú ý an toàn.”
Trên đường trở về, Bùi Ninh Hân nhìn Lý Tu Kiệt bắng ánh mắt tò mò. Anh bèn quay sang hỏi cô: “Nhìn anh như vậy làm gì.”
“Em chỉ đang nghĩ thời gian thật kỳ diệu, có thể biến một bé trai hay thẹn thùng thành một người đàn ông khéo miệng và vui tính như thế.”
Lý Tu Kiệt bật cười: “Đây là khen anh hả?”
Bùi Ninh Hân gật đầu: “Thì đang khen anh mà.”
“Vậy thì anh nhận.”
“Nếu ai làm bạn gái của anh nhất định sẽ rất hạnh phúc.” Bùi Ninh Hân đột nhiên cảm thán một câu.
“Vậy em có muốn suy nghĩ xem có nên làm bạn gái anh không?”
Bùi Ninh Hân ngơ ngác, quay sang nhìn anh, thấy anh không giống đang đùa thì vội nói: “Tu Kiệt, bây giờ em…”
Lý Tu Kiệt mỉm cười: “Anh biết rồi, nhưng nếu sau này em muốn yêu đương, có thể ưu tiên nghĩ đến anh trước không?”
Bùi Ninh Hân ngạc nhiên nhìn vẻ mặt dịu dàng của Lý Tu Kiệt, sau đó từ từ gật đầu dưới ánh mắt chờ mong của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.