Chương 229: Ra mắt phụ huynh
Trinh Tautau
01/07/2022
“Quân Hạo Kiện, anh cảm thấy Lý Tu Kiệt thế nào?” Trên đường trở về, Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện thảo luận về Lý Tu Kiệt.
Quân Hạo Kiện im lặng hai giây rồi nói: “Không tệ lắm, là một người đàn ông có năng lực.”
“Em cũng cảm thấy thế.” Quan trọng nhất là trong ánh mắt người đàn ông này lúc nào cũng chứa hình bóng Bùi Ninh Hân, nếu như bọn họ ở bên nhau thì chắc hẳn cô ấy sẽ được đối xử rất tốt.
“Không biết anh trai em đến nhà họ Hạ thế nào rồi?” Hoàng Yến Chi chợt nhớ tới chuyện Hoàng Minh Dạ đến nhà họ Hạ để gặp phụ huynh.
“Với năng lực của cậu ấy thì dĩ nhiên sẽ không có vấn đề gì rồi. Nếu anh đoán không lầm, không lâu nữa trong nhà cũng nên chuẩn bị cho đám cưới rồi.”
Hoàng Yến Chi rất tán thành với quan điểm này của Quân Hạo Kiện.
Quân Hạo Kiện đang lái xe đột nhiên nói sang chuyện khác: “Dạo trước trụ sở chính của BK bị tập kích, bị người khác phá hủy.”
“Vâng, em biết. Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến em.” Trong mắt Hoàng Yến Chi xẹt qua vẻ u ám, cô thẳng thắn thừa nhận.
Quân Hạo Kiện nhìn cô, vẻ mặt hơi tối lại: “Em…”
“Em không ra tay, chỉ tiết lộ thông tin về việc bố trí phòng thủ ở trụ sở chính của BK cho kẻ thù của hắn biết mà thôi.”
Quân Hạo Kiện yên tâm, nắm chặt tay cô, từ tốn nói: “Yến Chi, anh không muốn em bị thương.”
“Vâng, em biết rồi. Em sẽ tự bảo vệ mình thật tốt. Chỉ tiếc lần này KING lại không chết, nếu không đã có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi.”
“KING là kẻ rất thù dai, chỉ cần hắn không chết thì chắc chắn chuyện này vẫn chưa kết thúc. Chờ hắn quay về, những người kia sẽ không thoát được. Hắn có biết tin tin tức rò rỉ từ đâu không?”
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Chắc chắn không biết, mà nếu có tra cũng không tra được.” Cô dĩ nhiên hiểu tính cách của KING, nên lần này đã tiết lộ tin tức cho mấy đám lính đánh thuê có danh tiếng không tốt lắm, còn có thù với gã nữa. Nhìn thấy lũ chó xâu xé lẫn nhau, Hoàng Yến Chi thấy tuồng kịch này rất vui, cô xem rất đã mắt.
Quân Hạo Kiện tất nhiên không lo lắng về bản lĩnh của bạn bè Hoàng Yến Chi. Qua chuyện lúc trước ở biên giới, khi cô gửi tin tức cho bọn họ thì bọn họ cũng không thể tra được nguồn tin, nên bây giờ cũng không cần lo lắng quá.
Nhưng KING chưa bị giải quyết dứt điểm thì vẫn sẽ luôn là một tai hoạ ngầm.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Nhà họ Hạ ở thành phố Hải.
Hoàng Minh Dạ đứng trước cổng nhà họ Hạ, nhìn căn biệt thự trước mặt, nhưng vẫn chần chừ chưa đi vào. Hạ Yên Nhi nói đùa với anh: “Minh Dạ, không phải anh đang sợ chứ?”
Hoàng Minh Dạ mỉm cười dịu dàng: “Anh sợ gì chứ.”
Hạ Yên Nhi nhún vai, được rồi, anh nói không sợ thì là không sợ.
Biết hôm nay Hoàng Minh Dạ đến, Hạ Bính Xuyên và bà Hạ bèn gác tất cả mọi chuyện, chỉ ở nhà chờ hai người về.
Lúc Hạ Yên Nhi và Hoàng Minh Dạ đi vào, cả nhà đang ngồi nói chuyện phiếm trong phòng khách, thấy có tiếng động ngoài cửa, quả đúng là Hạ Yên Nhi và Hoàng Minh Dạ.
“Ba mẹ, anh, con về rồi.” Hạ Yên Nhi nhìn thấy ba mẹ lập tức chạy ào đến, quên cả Hoàng Minh Dạ. Thấy dáng vẻ nũng nịu của cô, trong mắt Hoàng Minh Dạ chứa đầy ý cười.
“Được rồi, đã lớn vậy rồi mà còn nhõng nhẽo, Minh Dạ cười cho đấy.” Hạ Bính Xuyên vỗ vai con gái.
“Minh Dạ đừng đứng nữa, mau ngồi đi.” Bà Hạ gọi anh. Vừa rồi bọn họ đã quan sát anh, cảm thấy tương đối hài lòng với vẻ ngoài của anh.
Hoàng Minh Dạ ngồi xuống bên cạnh Hạ Tư Hãn, đối diện ông bà Hạ.
Hạ Yên Nhi nháy mắt mấy cái với Hoàng Minh Dạ, rồi tựa đầu vào vai bà Hạ: “Ba mẹ, bạn trai con rất đẹp trai phải không? Con nói cho mọi người biết, con rất thích anh ấy đấy, mọi người không được ức hiếp anh ấy, nhất là anh trai đấy.”
Bà Hạ tức cười lườm cô, cái con bé này, còn chưa gả đi mà đã nói giúp người ngoài rồi, chẳng trách người xưa thường nói con gái là con người ta.
“Minh Dạ, làm cậu chê cười rồi. Cô em gái này của tôi thỉnh thoàng lại hơi ngốc.” Hạ Tư Hãn mở lời, giọng nói ấm áp, đổi lại là ánh mắt xem thường của Hạ Yên Nhi, anh mới ngốc, cả nhà anh… À, không, chỉ có anh ngốc thôi.
Trên môi Hoàng Minh Dạ vẫn luôn giữ nụ cười, không phải nụ cười mỉm lễ phép thường ngày mà là nụ cười rất chân thành và dịu dàng.
Hạ Tư Hãn và Hạ Bính Xuyên trò chuyện với Hoàng Minh Dạ từ trên trời đến dưới đất. Càng nói, trong mắt Hạ Bính Xuyên và Hạ Tư Hãn càng hiện rõ vẻ hài lòng. Nhất là Hạ Tư Hãn, anh cảm thấy nói chuyện rất hợp với Hoàng Minh Dạ, chỉ hối hận là đã gặp nhau quá muộn.
“Mẹ, thế nào, mắt nhìn của con không tệ chứ?” Hạ Yên Nhi thì thầm vào tai bà Hạ.
Bà Hạ mỉm cười gật đầu rồi nói nhỏ với con gái: “Ừm, mắt nhìn của con gái mẹ đương nhiên không tệ rồi.”
Trong mắt Hạ Yên Nhi hiện vẻ đắc ý.
Đến giờ cơm, nhà họ Hạ nhiệt tình giữ Hoàng Minh Dạ lại ăn cơm. Ở một nơi khác, Đỗ Nam biết hôm nay Hạ Yên Nhi về thì vui mừng lái xe tới.
“Yên Nhi, anh nghe nói em về đây.” Còn chưa thấy người mà đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Đỗ Nam.
Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh Hạ Yên Nhi, ánh mắt Đỗ Nam đột nhiên tối sầm xuống.
“Yên Nhi, em về rồi.”
Hạ Yên Nhi lạnh nhạt ừ một tiếng, vẻ mặt không hề có tí vui mừng nào.
Đỗ Nam nhìn về phía Hoàng Minh Dạ: “Vị này là?”
“Đây là bạn trai tôi, Hoàng Minh Dạ.” Hạ Yên Nhi cướp lời trước, hình như còn thấy chưa đủ, cô còn nói thêm một câu: “Lần này tôi về đây chính là muốn dẫn anh ấy về gặp phụ huynh.”
Nụ cười trên mặt Đỗ Nam nhạt dần, nhưng lại đột nhiên cười toáng lên, nói: “Chú Hạ, dì Hạ, Yên Nhi có bạn trai sao cháu lại không biết?”
Bà Hạ thầm thở dài, bất đắc dĩ nhìn Hạ Yên Nhi. Bà không biết nói sao với con bé này nữa, rõ ràng là con bé biết tình cảm của Đỗ Nam dành cho nó, vậy mà còn kích động thằng bé làm gì.
“Minh Dạ và Yên Nhi đã quen nhau mấy tháng rồi, lần trước dì có nói chuyện này với mẹ cháu, nhưng chắc là mẹ cháu đã quên nói lại cho cháu biết rồi.” Vừa nói, bà vừa nhìn Hoàng Minh Dạ: “Minh Dạ, đây là Đỗ Nam, con trai nhà họ Đỗ, là bạn bè cùng lớn lên với Yên Nhi nhà ta.”
Hoàng Minh Dạ dĩ nhiên biết Đỗ Nam, dù sao lần đầu tiên khi gặp Hạ Yên Nhi thì người đàn ông này vẫn còn đang dây dưa với cô. Anh vẫn duy trì nụ cười mỉm, đứng lên đưa tay ra: “Chào cậu, tôi là Hoàng Minh Dạ.”
Đỗ Nam không bắt tay anh, mà chỉ nhìn chằm chằm Hoàng Minh Dạ chẳng nói chẳng rằng.
Hạ Tư Hãn âm thầm lắc đầu, biểu hiện của Đỗ Nam vô cùng nhỏ nhen, về mặt này thì Hoàng Minh Dạ ưu tú hơn nhiều.
Hoàng Minh Dạ thấy Đỗ Nam không định bắt tay với mình thì bình tĩnh thu tay lại, vẻ mặt không hề có chút gượng gạo nào, chỉ ngồi xuống.
Đỗ Nam không thể ngờ chỉ vì một động tác nhỏ này mà ấn tượng của người nhà họ Hạ với anh ta đã xấu đi rất nhiều, nhưng thiện cảm với Hoàng Minh Dạ lại tăng thêm một bậc.
Đỗ Nam không bỏ đi mà ngồi xuống, nhưng bầu không khí trong phòng khách không còn hài hòa như lúc nãy nữa. Anh ta thỉnh thoảng nói chuyện với Hoàng Minh Dạ, nhưng người sáng suốt đều có thể nghe ra lời nói của Đỗ Nam không hề khách sáo. Hạ Yên Nhi thấy thế, nhiều lần muốn nổi giận, nhưng thấy ánh mắt an ủi của Hoàng Minh Dạ nên đành nhịn.
Trong mắt Hoàng Minh Dạ hành vi của Đỗ Nam có thể nói là ấu trĩ, anh đối phó không hề có chút áp lực nào.
Hoàng Minh Dạ ở thành phố Hải hai ngày, sau đó cùng Hạ Yên Nhi về thủ đô. Nửa tháng sau, ông bà Hạ đến thủ đô, chính thức gặp mặt ông bà Hoàng. Nhẽ ra nhà họ Hoàng phải đến thành phố Hải, nhưng Hạ Bính Xuyên nghĩ tuổi tác của Hoàng lão gia đã cao nên mới bàn bạc với vợ, sau đó quyết định nhà bọn họ đến thủ đô thì tốt hơn.
“Bính Xuyên, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ.” Hoàng Quang Nghị nhìn thấy Hạ Bính Xuyên thì rất vui mừng.
Hạ Bính Xuyên cười sang sảng: “Đúng vậy, chớp mắt đã qua ba mươi mấy năm rồi. Chúng ta đều già cả rồi, bọn trẻ cũng trưởng thành rồi.”
Hoàng Quang Nghị gặp lại bạn học cũ nên dĩ nhiên có rất nhiều chuyện để ôn lại, nói mãi không hết.
Về hôn sự của Hạ Yên Nhi và Hoàng Minh Dạ cả hai nhà không có bất kỳ ý kiến gì. Sau khi bàn bạc, bọn họ quyết định tổ chức lễ đính hôn vào cuối tháng này. Chỉ còn nửa tháng để chuẩn bị, mặc dù hơi vội một chút, nhưng đây chỉ là đính hôn nên cũng không có gì đáng ngại.
Con trai duy nhất sắp đính hôn, thời gian lại gấp rút như vậy, Vũ Ân Nguyệt phải bận rộn liên tục, chuẩn bị rất nhiều thứ. Hai nhà đều không phải là gia đình bình thường, dù chỉ là một bữa tiệc đính hôn nhưng cũng không thể làm qua loa được.
Một mình Vũ Ân Nguyệt vừa phải chuẩn bị hôn sự cho Hoàng Yến Chi, lại vừa phải chuẩn bị lễ đính hôn cho Hoàng Minh Dạ, nên hiển nhiên bận đến không thở nổi, vì thế thời gian rãnh rỗi của người trong cuộc là Hoàng Yến Chi đây đã ngay lập tức chấm dứt.
Sau khi bàn bạc xong lễ đính hôn giữa Hoàng Minh Dạ và Hạ Yên Nhi, hai nhà không định tổ chức tiệc lớn để mời khách khứa, mà chỉ định mời những thân thích trong nhà và bạn bè thân thiết đến tham dự. Bởi vì Hạ Yên Nhi đang làm việc ở thủ đô nên địa điểm tổ chức lễ đính hôn là ở một căn biệt thự mà Hoàng Minh Dạ đã mua cách đây hai năm. Đầu năm nay, Hoàng Minh Dạ cũng vừa mới sửa sang lại căn biệt thự đó. Nơi đó rất lớn, dùng để tổ chức lễ đính hôn cũng rất thích hợp.
- ---------------
Hôm nay, Hoàng Yến Chi có chuyện muốn bàn bạc với Daniel. Vì thế, khi cô đến phòng làm việc của Daniel thì anh ta đã chờ sẵn ở đó.
“Ha ha, Daniel, nhìn thấy tôi có phải rất bất ngờ không?” Hely đi sau lưng Hoàng Yến Chi cười híp mắt chào hỏi Daniel.
Daniel nhìn thấy Hely thì mắt sáng bừng. Từ khi Hely rời đi, Daniel vẫn chưa gặp lại cô. Tuy biết vết thương trên người cô đã khỏi, nhưng thấy dáng vẻ khỏe mạnh của cô khiến nụ cười của càng tươi hơn: “Đã lâu không gặp.”
“Ừ, quả thật hơi lâu. Chuyện lần trước, tôi vẫn chưa cảm ơn anh đàng hoàng.”
“Cô không sao là được rồi, cô là bạn của Yến Chi, chút chuyện nhỏ này tôi vẫn có thể giúp được.”
Hoàng Yến Chi đưa bức tranh cho Daniel: “Đây là tác phẩm tham gia triển lãm, anh nhớ cất kỹ.”
Daniel nhận lấy cũng không mở ra xem, chỉ mở cửa một căn phòng ra rồi để tranh vào trong đó, sau đó mới nói: “Hiếm khi được gặp nhau, hay trưa nay cùng nhau đi ăn bữa cơm nhé?”
Hoàng Yến Chi nhìn Daniel đầy ẩn ý rồi gật đầu: “Đi thôi.”
Hely dĩ nhiên không có ý kiến gì.
Ba người rời phòng làm việc của Daniel, đến một nhà hàng gần đó: “Trước đây tôi đã từng đến hàng này một lần, đồ ăn cũng không tệ lắm, các cô có thể nếm thử.” Daniel nói.
Nhưng khi vừa mới vào phòng ăn, đã nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.
“Dì ơi!” Hạt Đậu Nhỏ nhìn thấy Hoàng Yến Chi thì đôi mắt sáng lên, trượt xuống ghế rồi chạy về phía Hoàng Yến Chi. Cô cúi người xuống để ôm cậu bé lên, nghe cậu bé hỏi: “Dì à, dì cũng tới đây ăn cơm sao?”
Hoàng Yến Chi chỉ gật đầu: “Cháu và mẹ đi ăn à?”
“Dạ, còn có chú Bạch nữa.” Hạt Đậu Nhỏ nói, sau đó lại cúi đầu nói nhỏ vào tai Hoàng Yến Chi: “Chú Bạch là bạn của mẹ cháu, rất tốt bụng, cháu muốn chú Bạch làm ba cháu.”
Hoàng Yến Chi nhướng mày, bế Hạt Đậu Nhỏ đi đến bàn của Doãn Hân Vy. Chị ấy cũng không ngờ chỉ ra đây ăn một bữa cơm mà lại gặp phải Hoàng Yến Chi, bèn nhìn thoáng qua Bạch Tử Hi ngồi đối diện, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Chị họ, Tử Hi.”
“Chị dâu, chị và bạn đến đây dùng cơm à?” Bạch Tử Hi nhìn ra sau lưng Hoàng Yến Chi rồi hỏi.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Ừ, tôi có chút việc ở gần đây.”
“Dì, cháu muốn ăn cơm với dì, được không ạ?” Hạt Đậu Nhỏ nói, nghịch ngợm lén nháy mắt với Hoàng Yến Chi mấy cái. Mắt cô đong đầy ý cười, đứa trẻ này từ nhỏ đã là tinh như quỷ rồi, hoàn toàn không giống một đứa trẻ ba tuổi, nhưng không đồng ý với cậu bé ngay mà nhìn Doãn Hân Vy: “Chị họ, được chứ?”
Doãn Hân Vy đã sớm biết con trai nhà mình rất thích Hoàng Yến Chi tiết, mỗi lần khi nhìn thấy cô là có thể không cần đến người mẹ ruột này, thấy con trai đang nhìn mình bằng ánh mắt chăm chú đầy mong đợi, cô đành bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, em ôm nó đi đi, đỡ đến lúc chị nhìn thấy nó lại cảm thấy phiền.”
Hạt Đậu Nhỏ ôm cổ Hoàng Yến Chi cười toe toét. Cô chọn một bàn cách bọn họ không xa rồi ngồi xuống. Hạt Đậu Nhỏ vùi đầu trong lòng cô giải bày “Nỗi khổ tương tư” vì đã lâu không gặp.
“Dì à, sao lâu như vậy mà dì không đến thăm Hạo Hạo?”
“Bởi vì gần đây dì có chuyện phải làm nên không có thời gian rảnh, chờ qua một khoảng thời gian nữa dì sẽ đến thăm Hạo Hạo được không?”
“Dì nói rồi đó nha, lần sau không thể thật lâu mới đến thăm Hạo Hạo được. Cháu sẽ rất nhớ rất nhớ dì, không nhìn thấy dì cháu ăn cơm sẽ không cảm thấy ngon.”
“Được rồi, vậy bây giờ Hạo Hạo có muốn ăn gì không?” Hoàng Yến Chi lật thực đơn đến trang cuối cùng, trang này là các loại bánh ngọt đặc sắc của nhà hàng. Hạt Đậu Nhỏ lắc đầu xoa bụng: “Vừa rồi cháu đã ăn no rồi, bây giờ cháu nhìn dì ăn.”
Hoàng Yến Chi nghe vậy thì đưa thực đơn cho Hely, cô ấy lại đưa cho Daniel, rồi tò mò nhìn cô kiên nhẫn dỗ dành thằng bé trong lòng.
Hạt Đậu Nhỏ phát hiện có người đang nhìn mình, liền nhìn về phía Hely, nở nụ cười thật tươi với cô: “Chào chị gái xinh đẹp!”
Hely phì cười: “Cái miệng nhỏ này thật là ngọt.” Nói rồi, cô còn hơi cúi người, vươn tay nhéo khuôn mặt tròn xoe của Hạt Đậu Nhỏ, khiến cậu bé nhíu mày: “Không được nhéo mặt, sẽ không đẹp trai nữa.”
Hely càng cười vui vẻ hơn: “Ôi, thằng nhóc này, cháu có biết thế nào là đẹp trai không?”
“Đương nhiên biết rồi, giống như chú Bạch của cháu vậy đó.”
Hely tiếp tục đùa giỡn với Hạt Đậu Nhỏ. Daniel gọi mấy món ăn, sau đó đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ rồi liếc nhìn dáng vẻ mỉm cười vui vẻ của Hely, trong mắt chứa vẻ dịu dàng mà ngay cả chính anh ta cũng không phát hiện ra.
Món ăn được đưa lên, Hoàng Yến Chi vừa ăn thỉnh thoảng lại vừa đút vài miếng cho Hạt Đậu Nhỏ đang ngồi trong lòng cô.
Quân Hạo Kiện im lặng hai giây rồi nói: “Không tệ lắm, là một người đàn ông có năng lực.”
“Em cũng cảm thấy thế.” Quan trọng nhất là trong ánh mắt người đàn ông này lúc nào cũng chứa hình bóng Bùi Ninh Hân, nếu như bọn họ ở bên nhau thì chắc hẳn cô ấy sẽ được đối xử rất tốt.
“Không biết anh trai em đến nhà họ Hạ thế nào rồi?” Hoàng Yến Chi chợt nhớ tới chuyện Hoàng Minh Dạ đến nhà họ Hạ để gặp phụ huynh.
“Với năng lực của cậu ấy thì dĩ nhiên sẽ không có vấn đề gì rồi. Nếu anh đoán không lầm, không lâu nữa trong nhà cũng nên chuẩn bị cho đám cưới rồi.”
Hoàng Yến Chi rất tán thành với quan điểm này của Quân Hạo Kiện.
Quân Hạo Kiện đang lái xe đột nhiên nói sang chuyện khác: “Dạo trước trụ sở chính của BK bị tập kích, bị người khác phá hủy.”
“Vâng, em biết. Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến em.” Trong mắt Hoàng Yến Chi xẹt qua vẻ u ám, cô thẳng thắn thừa nhận.
Quân Hạo Kiện nhìn cô, vẻ mặt hơi tối lại: “Em…”
“Em không ra tay, chỉ tiết lộ thông tin về việc bố trí phòng thủ ở trụ sở chính của BK cho kẻ thù của hắn biết mà thôi.”
Quân Hạo Kiện yên tâm, nắm chặt tay cô, từ tốn nói: “Yến Chi, anh không muốn em bị thương.”
“Vâng, em biết rồi. Em sẽ tự bảo vệ mình thật tốt. Chỉ tiếc lần này KING lại không chết, nếu không đã có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi.”
“KING là kẻ rất thù dai, chỉ cần hắn không chết thì chắc chắn chuyện này vẫn chưa kết thúc. Chờ hắn quay về, những người kia sẽ không thoát được. Hắn có biết tin tin tức rò rỉ từ đâu không?”
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Chắc chắn không biết, mà nếu có tra cũng không tra được.” Cô dĩ nhiên hiểu tính cách của KING, nên lần này đã tiết lộ tin tức cho mấy đám lính đánh thuê có danh tiếng không tốt lắm, còn có thù với gã nữa. Nhìn thấy lũ chó xâu xé lẫn nhau, Hoàng Yến Chi thấy tuồng kịch này rất vui, cô xem rất đã mắt.
Quân Hạo Kiện tất nhiên không lo lắng về bản lĩnh của bạn bè Hoàng Yến Chi. Qua chuyện lúc trước ở biên giới, khi cô gửi tin tức cho bọn họ thì bọn họ cũng không thể tra được nguồn tin, nên bây giờ cũng không cần lo lắng quá.
Nhưng KING chưa bị giải quyết dứt điểm thì vẫn sẽ luôn là một tai hoạ ngầm.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Nhà họ Hạ ở thành phố Hải.
Hoàng Minh Dạ đứng trước cổng nhà họ Hạ, nhìn căn biệt thự trước mặt, nhưng vẫn chần chừ chưa đi vào. Hạ Yên Nhi nói đùa với anh: “Minh Dạ, không phải anh đang sợ chứ?”
Hoàng Minh Dạ mỉm cười dịu dàng: “Anh sợ gì chứ.”
Hạ Yên Nhi nhún vai, được rồi, anh nói không sợ thì là không sợ.
Biết hôm nay Hoàng Minh Dạ đến, Hạ Bính Xuyên và bà Hạ bèn gác tất cả mọi chuyện, chỉ ở nhà chờ hai người về.
Lúc Hạ Yên Nhi và Hoàng Minh Dạ đi vào, cả nhà đang ngồi nói chuyện phiếm trong phòng khách, thấy có tiếng động ngoài cửa, quả đúng là Hạ Yên Nhi và Hoàng Minh Dạ.
“Ba mẹ, anh, con về rồi.” Hạ Yên Nhi nhìn thấy ba mẹ lập tức chạy ào đến, quên cả Hoàng Minh Dạ. Thấy dáng vẻ nũng nịu của cô, trong mắt Hoàng Minh Dạ chứa đầy ý cười.
“Được rồi, đã lớn vậy rồi mà còn nhõng nhẽo, Minh Dạ cười cho đấy.” Hạ Bính Xuyên vỗ vai con gái.
“Minh Dạ đừng đứng nữa, mau ngồi đi.” Bà Hạ gọi anh. Vừa rồi bọn họ đã quan sát anh, cảm thấy tương đối hài lòng với vẻ ngoài của anh.
Hoàng Minh Dạ ngồi xuống bên cạnh Hạ Tư Hãn, đối diện ông bà Hạ.
Hạ Yên Nhi nháy mắt mấy cái với Hoàng Minh Dạ, rồi tựa đầu vào vai bà Hạ: “Ba mẹ, bạn trai con rất đẹp trai phải không? Con nói cho mọi người biết, con rất thích anh ấy đấy, mọi người không được ức hiếp anh ấy, nhất là anh trai đấy.”
Bà Hạ tức cười lườm cô, cái con bé này, còn chưa gả đi mà đã nói giúp người ngoài rồi, chẳng trách người xưa thường nói con gái là con người ta.
“Minh Dạ, làm cậu chê cười rồi. Cô em gái này của tôi thỉnh thoàng lại hơi ngốc.” Hạ Tư Hãn mở lời, giọng nói ấm áp, đổi lại là ánh mắt xem thường của Hạ Yên Nhi, anh mới ngốc, cả nhà anh… À, không, chỉ có anh ngốc thôi.
Trên môi Hoàng Minh Dạ vẫn luôn giữ nụ cười, không phải nụ cười mỉm lễ phép thường ngày mà là nụ cười rất chân thành và dịu dàng.
Hạ Tư Hãn và Hạ Bính Xuyên trò chuyện với Hoàng Minh Dạ từ trên trời đến dưới đất. Càng nói, trong mắt Hạ Bính Xuyên và Hạ Tư Hãn càng hiện rõ vẻ hài lòng. Nhất là Hạ Tư Hãn, anh cảm thấy nói chuyện rất hợp với Hoàng Minh Dạ, chỉ hối hận là đã gặp nhau quá muộn.
“Mẹ, thế nào, mắt nhìn của con không tệ chứ?” Hạ Yên Nhi thì thầm vào tai bà Hạ.
Bà Hạ mỉm cười gật đầu rồi nói nhỏ với con gái: “Ừm, mắt nhìn của con gái mẹ đương nhiên không tệ rồi.”
Trong mắt Hạ Yên Nhi hiện vẻ đắc ý.
Đến giờ cơm, nhà họ Hạ nhiệt tình giữ Hoàng Minh Dạ lại ăn cơm. Ở một nơi khác, Đỗ Nam biết hôm nay Hạ Yên Nhi về thì vui mừng lái xe tới.
“Yên Nhi, anh nghe nói em về đây.” Còn chưa thấy người mà đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Đỗ Nam.
Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh Hạ Yên Nhi, ánh mắt Đỗ Nam đột nhiên tối sầm xuống.
“Yên Nhi, em về rồi.”
Hạ Yên Nhi lạnh nhạt ừ một tiếng, vẻ mặt không hề có tí vui mừng nào.
Đỗ Nam nhìn về phía Hoàng Minh Dạ: “Vị này là?”
“Đây là bạn trai tôi, Hoàng Minh Dạ.” Hạ Yên Nhi cướp lời trước, hình như còn thấy chưa đủ, cô còn nói thêm một câu: “Lần này tôi về đây chính là muốn dẫn anh ấy về gặp phụ huynh.”
Nụ cười trên mặt Đỗ Nam nhạt dần, nhưng lại đột nhiên cười toáng lên, nói: “Chú Hạ, dì Hạ, Yên Nhi có bạn trai sao cháu lại không biết?”
Bà Hạ thầm thở dài, bất đắc dĩ nhìn Hạ Yên Nhi. Bà không biết nói sao với con bé này nữa, rõ ràng là con bé biết tình cảm của Đỗ Nam dành cho nó, vậy mà còn kích động thằng bé làm gì.
“Minh Dạ và Yên Nhi đã quen nhau mấy tháng rồi, lần trước dì có nói chuyện này với mẹ cháu, nhưng chắc là mẹ cháu đã quên nói lại cho cháu biết rồi.” Vừa nói, bà vừa nhìn Hoàng Minh Dạ: “Minh Dạ, đây là Đỗ Nam, con trai nhà họ Đỗ, là bạn bè cùng lớn lên với Yên Nhi nhà ta.”
Hoàng Minh Dạ dĩ nhiên biết Đỗ Nam, dù sao lần đầu tiên khi gặp Hạ Yên Nhi thì người đàn ông này vẫn còn đang dây dưa với cô. Anh vẫn duy trì nụ cười mỉm, đứng lên đưa tay ra: “Chào cậu, tôi là Hoàng Minh Dạ.”
Đỗ Nam không bắt tay anh, mà chỉ nhìn chằm chằm Hoàng Minh Dạ chẳng nói chẳng rằng.
Hạ Tư Hãn âm thầm lắc đầu, biểu hiện của Đỗ Nam vô cùng nhỏ nhen, về mặt này thì Hoàng Minh Dạ ưu tú hơn nhiều.
Hoàng Minh Dạ thấy Đỗ Nam không định bắt tay với mình thì bình tĩnh thu tay lại, vẻ mặt không hề có chút gượng gạo nào, chỉ ngồi xuống.
Đỗ Nam không thể ngờ chỉ vì một động tác nhỏ này mà ấn tượng của người nhà họ Hạ với anh ta đã xấu đi rất nhiều, nhưng thiện cảm với Hoàng Minh Dạ lại tăng thêm một bậc.
Đỗ Nam không bỏ đi mà ngồi xuống, nhưng bầu không khí trong phòng khách không còn hài hòa như lúc nãy nữa. Anh ta thỉnh thoảng nói chuyện với Hoàng Minh Dạ, nhưng người sáng suốt đều có thể nghe ra lời nói của Đỗ Nam không hề khách sáo. Hạ Yên Nhi thấy thế, nhiều lần muốn nổi giận, nhưng thấy ánh mắt an ủi của Hoàng Minh Dạ nên đành nhịn.
Trong mắt Hoàng Minh Dạ hành vi của Đỗ Nam có thể nói là ấu trĩ, anh đối phó không hề có chút áp lực nào.
Hoàng Minh Dạ ở thành phố Hải hai ngày, sau đó cùng Hạ Yên Nhi về thủ đô. Nửa tháng sau, ông bà Hạ đến thủ đô, chính thức gặp mặt ông bà Hoàng. Nhẽ ra nhà họ Hoàng phải đến thành phố Hải, nhưng Hạ Bính Xuyên nghĩ tuổi tác của Hoàng lão gia đã cao nên mới bàn bạc với vợ, sau đó quyết định nhà bọn họ đến thủ đô thì tốt hơn.
“Bính Xuyên, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ.” Hoàng Quang Nghị nhìn thấy Hạ Bính Xuyên thì rất vui mừng.
Hạ Bính Xuyên cười sang sảng: “Đúng vậy, chớp mắt đã qua ba mươi mấy năm rồi. Chúng ta đều già cả rồi, bọn trẻ cũng trưởng thành rồi.”
Hoàng Quang Nghị gặp lại bạn học cũ nên dĩ nhiên có rất nhiều chuyện để ôn lại, nói mãi không hết.
Về hôn sự của Hạ Yên Nhi và Hoàng Minh Dạ cả hai nhà không có bất kỳ ý kiến gì. Sau khi bàn bạc, bọn họ quyết định tổ chức lễ đính hôn vào cuối tháng này. Chỉ còn nửa tháng để chuẩn bị, mặc dù hơi vội một chút, nhưng đây chỉ là đính hôn nên cũng không có gì đáng ngại.
Con trai duy nhất sắp đính hôn, thời gian lại gấp rút như vậy, Vũ Ân Nguyệt phải bận rộn liên tục, chuẩn bị rất nhiều thứ. Hai nhà đều không phải là gia đình bình thường, dù chỉ là một bữa tiệc đính hôn nhưng cũng không thể làm qua loa được.
Một mình Vũ Ân Nguyệt vừa phải chuẩn bị hôn sự cho Hoàng Yến Chi, lại vừa phải chuẩn bị lễ đính hôn cho Hoàng Minh Dạ, nên hiển nhiên bận đến không thở nổi, vì thế thời gian rãnh rỗi của người trong cuộc là Hoàng Yến Chi đây đã ngay lập tức chấm dứt.
Sau khi bàn bạc xong lễ đính hôn giữa Hoàng Minh Dạ và Hạ Yên Nhi, hai nhà không định tổ chức tiệc lớn để mời khách khứa, mà chỉ định mời những thân thích trong nhà và bạn bè thân thiết đến tham dự. Bởi vì Hạ Yên Nhi đang làm việc ở thủ đô nên địa điểm tổ chức lễ đính hôn là ở một căn biệt thự mà Hoàng Minh Dạ đã mua cách đây hai năm. Đầu năm nay, Hoàng Minh Dạ cũng vừa mới sửa sang lại căn biệt thự đó. Nơi đó rất lớn, dùng để tổ chức lễ đính hôn cũng rất thích hợp.
- ---------------
Hôm nay, Hoàng Yến Chi có chuyện muốn bàn bạc với Daniel. Vì thế, khi cô đến phòng làm việc của Daniel thì anh ta đã chờ sẵn ở đó.
“Ha ha, Daniel, nhìn thấy tôi có phải rất bất ngờ không?” Hely đi sau lưng Hoàng Yến Chi cười híp mắt chào hỏi Daniel.
Daniel nhìn thấy Hely thì mắt sáng bừng. Từ khi Hely rời đi, Daniel vẫn chưa gặp lại cô. Tuy biết vết thương trên người cô đã khỏi, nhưng thấy dáng vẻ khỏe mạnh của cô khiến nụ cười của càng tươi hơn: “Đã lâu không gặp.”
“Ừ, quả thật hơi lâu. Chuyện lần trước, tôi vẫn chưa cảm ơn anh đàng hoàng.”
“Cô không sao là được rồi, cô là bạn của Yến Chi, chút chuyện nhỏ này tôi vẫn có thể giúp được.”
Hoàng Yến Chi đưa bức tranh cho Daniel: “Đây là tác phẩm tham gia triển lãm, anh nhớ cất kỹ.”
Daniel nhận lấy cũng không mở ra xem, chỉ mở cửa một căn phòng ra rồi để tranh vào trong đó, sau đó mới nói: “Hiếm khi được gặp nhau, hay trưa nay cùng nhau đi ăn bữa cơm nhé?”
Hoàng Yến Chi nhìn Daniel đầy ẩn ý rồi gật đầu: “Đi thôi.”
Hely dĩ nhiên không có ý kiến gì.
Ba người rời phòng làm việc của Daniel, đến một nhà hàng gần đó: “Trước đây tôi đã từng đến hàng này một lần, đồ ăn cũng không tệ lắm, các cô có thể nếm thử.” Daniel nói.
Nhưng khi vừa mới vào phòng ăn, đã nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.
“Dì ơi!” Hạt Đậu Nhỏ nhìn thấy Hoàng Yến Chi thì đôi mắt sáng lên, trượt xuống ghế rồi chạy về phía Hoàng Yến Chi. Cô cúi người xuống để ôm cậu bé lên, nghe cậu bé hỏi: “Dì à, dì cũng tới đây ăn cơm sao?”
Hoàng Yến Chi chỉ gật đầu: “Cháu và mẹ đi ăn à?”
“Dạ, còn có chú Bạch nữa.” Hạt Đậu Nhỏ nói, sau đó lại cúi đầu nói nhỏ vào tai Hoàng Yến Chi: “Chú Bạch là bạn của mẹ cháu, rất tốt bụng, cháu muốn chú Bạch làm ba cháu.”
Hoàng Yến Chi nhướng mày, bế Hạt Đậu Nhỏ đi đến bàn của Doãn Hân Vy. Chị ấy cũng không ngờ chỉ ra đây ăn một bữa cơm mà lại gặp phải Hoàng Yến Chi, bèn nhìn thoáng qua Bạch Tử Hi ngồi đối diện, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Chị họ, Tử Hi.”
“Chị dâu, chị và bạn đến đây dùng cơm à?” Bạch Tử Hi nhìn ra sau lưng Hoàng Yến Chi rồi hỏi.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Ừ, tôi có chút việc ở gần đây.”
“Dì, cháu muốn ăn cơm với dì, được không ạ?” Hạt Đậu Nhỏ nói, nghịch ngợm lén nháy mắt với Hoàng Yến Chi mấy cái. Mắt cô đong đầy ý cười, đứa trẻ này từ nhỏ đã là tinh như quỷ rồi, hoàn toàn không giống một đứa trẻ ba tuổi, nhưng không đồng ý với cậu bé ngay mà nhìn Doãn Hân Vy: “Chị họ, được chứ?”
Doãn Hân Vy đã sớm biết con trai nhà mình rất thích Hoàng Yến Chi tiết, mỗi lần khi nhìn thấy cô là có thể không cần đến người mẹ ruột này, thấy con trai đang nhìn mình bằng ánh mắt chăm chú đầy mong đợi, cô đành bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, em ôm nó đi đi, đỡ đến lúc chị nhìn thấy nó lại cảm thấy phiền.”
Hạt Đậu Nhỏ ôm cổ Hoàng Yến Chi cười toe toét. Cô chọn một bàn cách bọn họ không xa rồi ngồi xuống. Hạt Đậu Nhỏ vùi đầu trong lòng cô giải bày “Nỗi khổ tương tư” vì đã lâu không gặp.
“Dì à, sao lâu như vậy mà dì không đến thăm Hạo Hạo?”
“Bởi vì gần đây dì có chuyện phải làm nên không có thời gian rảnh, chờ qua một khoảng thời gian nữa dì sẽ đến thăm Hạo Hạo được không?”
“Dì nói rồi đó nha, lần sau không thể thật lâu mới đến thăm Hạo Hạo được. Cháu sẽ rất nhớ rất nhớ dì, không nhìn thấy dì cháu ăn cơm sẽ không cảm thấy ngon.”
“Được rồi, vậy bây giờ Hạo Hạo có muốn ăn gì không?” Hoàng Yến Chi lật thực đơn đến trang cuối cùng, trang này là các loại bánh ngọt đặc sắc của nhà hàng. Hạt Đậu Nhỏ lắc đầu xoa bụng: “Vừa rồi cháu đã ăn no rồi, bây giờ cháu nhìn dì ăn.”
Hoàng Yến Chi nghe vậy thì đưa thực đơn cho Hely, cô ấy lại đưa cho Daniel, rồi tò mò nhìn cô kiên nhẫn dỗ dành thằng bé trong lòng.
Hạt Đậu Nhỏ phát hiện có người đang nhìn mình, liền nhìn về phía Hely, nở nụ cười thật tươi với cô: “Chào chị gái xinh đẹp!”
Hely phì cười: “Cái miệng nhỏ này thật là ngọt.” Nói rồi, cô còn hơi cúi người, vươn tay nhéo khuôn mặt tròn xoe của Hạt Đậu Nhỏ, khiến cậu bé nhíu mày: “Không được nhéo mặt, sẽ không đẹp trai nữa.”
Hely càng cười vui vẻ hơn: “Ôi, thằng nhóc này, cháu có biết thế nào là đẹp trai không?”
“Đương nhiên biết rồi, giống như chú Bạch của cháu vậy đó.”
Hely tiếp tục đùa giỡn với Hạt Đậu Nhỏ. Daniel gọi mấy món ăn, sau đó đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ rồi liếc nhìn dáng vẻ mỉm cười vui vẻ của Hely, trong mắt chứa vẻ dịu dàng mà ngay cả chính anh ta cũng không phát hiện ra.
Món ăn được đưa lên, Hoàng Yến Chi vừa ăn thỉnh thoảng lại vừa đút vài miếng cho Hạt Đậu Nhỏ đang ngồi trong lòng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.