Chương 10:
Lão Trần Thố
31/12/2023
Không thể cứ như vậy được, không thể cứ trêu chọc người ta nhưng lại không chịu đưa ra hứa hẹn nào. Anh cũng rất sợ mình không khống chế được bản thân, bởi chỉ cần nhìn thấy cô gái nhỏ kia, anh đã rạo rực trong người, lúc nào cũng muốn ôm cô một cái, hôn lên cái miệng nhỏ, sau đó đè cô ra điên cuồng làm tình.
Anh thở phào một hơi, trấn an dương vật đang rục rịch cứng lên. Rõ ràng vừa nãy đã bắn một lần trong phòng tắm, sao bây giờ lại cứng nữa rồi?
Sự thật chứng minh, chỉ có mình anh khó ngủ mà thôi, còn Bối Duyệt đã sớm đắm mình vào mộng đẹp. Dù sao với học sinh cấp ba, quan trọng nhất vẫn là việc học, hiếm khi được ngủ nướng cuối tuần.
Sau khi ngủ một giấc thật ngon, Bối Duyệt thức dậy, rửa mặt chải đầu. Cô thấy đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều, cảm thấy lúc này bản thân đã có thể giải được hết đề toán, nhưng bụng đã bắt đầu kêu lên vài tiếng “ục ục” kháng nghị việc cô bỏ bê nó.
Bối Duyệt quen thuộc đi xuống bếp, đầu tiên là đặt nồi lên bếp nấu cháo. Rồi mở tủ lạnh tìm cơm nguội với trứng gà, định làm cơm chiên trứng, cô đói lắm rồi, không thể đợi được đến khi cháo chín.
Cô rất thích mùi thơm của cơm chiên với trứng, bởi vì khi cô còn nhỏ, món cơm chiên trứng của ba cô làm rất ngon. Thật ra mà nói thì, ký ức về ba của Bối Duyệt đã chẳng còn bao nhiêu, chỉ còn món cơm chiên của ông mới khiến cô nhớ mãi không quên.
Đây cũng là nguyên nhân cô thích ăn cơm chiên.
Để chảo lên bếp, bật lửa, đập tỏi phi thơm với dầu rồi đổ cơm vào đảo đều với trứng, sau cùng mới cho gia vị, ngay lập tức mùi thơm tỏa ra khắp nhà.
“Thơm quá, cơm chiên à?” Lăng Thanh Thầm đi vào bếp với đôi mắt thâm quầng do bị mất ngủ cả đêm.
Mái tóc bù xù như tổ chim, hoàn toàn không có dáng vẻ nghiêm túc bình thường. Lăng Thanh Thầm như thế này thoạt nhìn trẻ ra vài tuổi, ánh mắt mơ màng khiến cho Bối Duyệt cảm thấy anh rất đáng yêu, trên cằm vẫn còn dính vài giọt nước chưa lau khô, gợi cảm tới nỗi khiến cô quên mất hô hấp.
Đôi mắt Bối Duyệt thoáng liếc qua phía bụng dưới của anh rồi nhanh chóng dời đi, nhìn về phía chảo cơm chiên, đảo thêm vài cái rồi tắt bếp.
Cái lão yêu tinh quyến rũ này.
“Đúng vậy.” Bối Duyệt cảm thấy may mắn vì đã nấu khá nhiều.
Cô nhanh chóng múc cơm chiên ra hai chén, rồi lại rót thêm hai đĩa nước tương nhỏ, mùi thơm của cơm chiên tỏi trứng toả ra bốn phía.
Lăng Thanh Thầm bị mùi thơm kích thích, vươn tay ra muốn giúp cô bưng chén. Da chạm da khiến lòng rối bời, hai người khựng lại một chút.
Bối Duyệt xác nhận chén cơm đã được để gọn trong tay anh bèn rút tay về.
Nhưng Lăng Thanh Thầm đã nhanh tay hơn, nắm lấy tay cô vuốt ve cổ tay, anh vô ý thức tiến gần về phía cô.
Bởi vì dùng chung một loại kem đánh răng, hơi thở của hai người đều có mùi bạc hà tươi mát. Bạc hà có công hiệu nâng cao tinh thần, nhưng hai người lại chỉ thấy càng lúc càng si mê quấn quýt không thể buông ra. Khoảng cách giữa hai người đã rất gần, đủ để Lăng Thanh Thầm nhìn thấy đôi môi của cô mềm mại cỡ nào, khiến anh muốn tiến thêm một bước để nếm thử vị ngon.
Nhưng Bối Duyệt đã nhẹ nhàng đẩy anh ra. “Chú Lăng, chúng ta ăn sáng thôi, đồ ăn sẽ nguội mất.”
Nói rồi, cô bưng đồ đi mất, để lại Lăng Thanh Thầm đang chống tay trên tủ chén, cười khổ.
Mãi đến khi chuẩn bị đi làm, Lăng Thanh Thầm vẫn luôn lặng lẽ nhìn theo bóng hình của Bối Duyệt, mong chờ cô quay lại nhìn anh, nhưng kết quả cô lại làm như không thấy.
Ăn sáng xong, một người lên lầu thay đồ, một người về phòng rút đồ lót đã phơi khô xuống.
“Ủa, hình như hôm qua mình phơi chỗ khác mà.” Bối Duyệt kinh ngạc lẩm bẩm.
Đúng lúc Lăng Thanh Thầm đi ngang qua, làm anh chột dạ bước đi thật nhanh. Vừa đi còn vừa nghĩ thầm, không biết mình có để lại mùi gì lạ trong đó không?
Anh thở phào một hơi, trấn an dương vật đang rục rịch cứng lên. Rõ ràng vừa nãy đã bắn một lần trong phòng tắm, sao bây giờ lại cứng nữa rồi?
Sự thật chứng minh, chỉ có mình anh khó ngủ mà thôi, còn Bối Duyệt đã sớm đắm mình vào mộng đẹp. Dù sao với học sinh cấp ba, quan trọng nhất vẫn là việc học, hiếm khi được ngủ nướng cuối tuần.
Sau khi ngủ một giấc thật ngon, Bối Duyệt thức dậy, rửa mặt chải đầu. Cô thấy đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều, cảm thấy lúc này bản thân đã có thể giải được hết đề toán, nhưng bụng đã bắt đầu kêu lên vài tiếng “ục ục” kháng nghị việc cô bỏ bê nó.
Bối Duyệt quen thuộc đi xuống bếp, đầu tiên là đặt nồi lên bếp nấu cháo. Rồi mở tủ lạnh tìm cơm nguội với trứng gà, định làm cơm chiên trứng, cô đói lắm rồi, không thể đợi được đến khi cháo chín.
Cô rất thích mùi thơm của cơm chiên với trứng, bởi vì khi cô còn nhỏ, món cơm chiên trứng của ba cô làm rất ngon. Thật ra mà nói thì, ký ức về ba của Bối Duyệt đã chẳng còn bao nhiêu, chỉ còn món cơm chiên của ông mới khiến cô nhớ mãi không quên.
Đây cũng là nguyên nhân cô thích ăn cơm chiên.
Để chảo lên bếp, bật lửa, đập tỏi phi thơm với dầu rồi đổ cơm vào đảo đều với trứng, sau cùng mới cho gia vị, ngay lập tức mùi thơm tỏa ra khắp nhà.
“Thơm quá, cơm chiên à?” Lăng Thanh Thầm đi vào bếp với đôi mắt thâm quầng do bị mất ngủ cả đêm.
Mái tóc bù xù như tổ chim, hoàn toàn không có dáng vẻ nghiêm túc bình thường. Lăng Thanh Thầm như thế này thoạt nhìn trẻ ra vài tuổi, ánh mắt mơ màng khiến cho Bối Duyệt cảm thấy anh rất đáng yêu, trên cằm vẫn còn dính vài giọt nước chưa lau khô, gợi cảm tới nỗi khiến cô quên mất hô hấp.
Đôi mắt Bối Duyệt thoáng liếc qua phía bụng dưới của anh rồi nhanh chóng dời đi, nhìn về phía chảo cơm chiên, đảo thêm vài cái rồi tắt bếp.
Cái lão yêu tinh quyến rũ này.
“Đúng vậy.” Bối Duyệt cảm thấy may mắn vì đã nấu khá nhiều.
Cô nhanh chóng múc cơm chiên ra hai chén, rồi lại rót thêm hai đĩa nước tương nhỏ, mùi thơm của cơm chiên tỏi trứng toả ra bốn phía.
Lăng Thanh Thầm bị mùi thơm kích thích, vươn tay ra muốn giúp cô bưng chén. Da chạm da khiến lòng rối bời, hai người khựng lại một chút.
Bối Duyệt xác nhận chén cơm đã được để gọn trong tay anh bèn rút tay về.
Nhưng Lăng Thanh Thầm đã nhanh tay hơn, nắm lấy tay cô vuốt ve cổ tay, anh vô ý thức tiến gần về phía cô.
Bởi vì dùng chung một loại kem đánh răng, hơi thở của hai người đều có mùi bạc hà tươi mát. Bạc hà có công hiệu nâng cao tinh thần, nhưng hai người lại chỉ thấy càng lúc càng si mê quấn quýt không thể buông ra. Khoảng cách giữa hai người đã rất gần, đủ để Lăng Thanh Thầm nhìn thấy đôi môi của cô mềm mại cỡ nào, khiến anh muốn tiến thêm một bước để nếm thử vị ngon.
Nhưng Bối Duyệt đã nhẹ nhàng đẩy anh ra. “Chú Lăng, chúng ta ăn sáng thôi, đồ ăn sẽ nguội mất.”
Nói rồi, cô bưng đồ đi mất, để lại Lăng Thanh Thầm đang chống tay trên tủ chén, cười khổ.
Mãi đến khi chuẩn bị đi làm, Lăng Thanh Thầm vẫn luôn lặng lẽ nhìn theo bóng hình của Bối Duyệt, mong chờ cô quay lại nhìn anh, nhưng kết quả cô lại làm như không thấy.
Ăn sáng xong, một người lên lầu thay đồ, một người về phòng rút đồ lót đã phơi khô xuống.
“Ủa, hình như hôm qua mình phơi chỗ khác mà.” Bối Duyệt kinh ngạc lẩm bẩm.
Đúng lúc Lăng Thanh Thầm đi ngang qua, làm anh chột dạ bước đi thật nhanh. Vừa đi còn vừa nghĩ thầm, không biết mình có để lại mùi gì lạ trong đó không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.