Chương 9:
Lão Trần Thố
31/12/2023
Anh không nhịn được bóp càng lúc càng nhanh, dương vật cọ vào người cô cũng nhanh, mạnh hơn. Giống như hận không thể xé nát quần lót cắm vào lỗ nhỏ của cô.
Bối Duyệt khép hờ hai mắt hưởng thụ, cô rất thích cảm giác được bàn tay mạnh mẽ nóng hổi vuốt ve. Môi cũng bị anh mút cắn tới độ sưng lên, nhưng Bối Duyệt lại không muốn tách ra. Cô ôm lấy cổ anh, dựa sát vào anh.
Lăng Thanh Thầm đè mông cô áp sát vào dương vật của mình, hổn hển, “Bé ngoan… anh nhịn không được..”
Hơi thở nóng rực phả lên cổ cô, ngay sau đó cô bị anh bế lên. Bối Duyệt vòng tay ôm lấy cổ anh, trong lòng bắt đầu thấp thỏm.
Rốt cuộc cũng tới sao?
Cô vừa mong chờ nhưng cũng có hơi sợ hãi. Khi bị ném lên giường, cô đã bị cơ thể cao lớn phía trên đè xuống.
Ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, đôi mắt cô đỏ hoe, rưng rưng nước nhìn lại.
Cô muốn anh biết được tấm lòng chân thành của mình.
“Lăng Thanh Thầm.”
Váy cô bị anh xốc lên, lộ ra cơ thể trắng nõn. Cơ thể thiếu nữ mềm mịn thơm tho như vậy, khiến cho anh không thể dời mắt ra chỗ khác được.
Nhất là khi thiếu nữ bên dưới thẹn thùng dùng tay che lại những chỗ nhạy cảm, nhưng lại lấy hết can đảm nhìn thẳng vào anh.
Bối Duyệt nhìn thẳng vào mắt anh, giống như đang ủng hộ anh bạo dạn hơn, bạo dạn chiếm hữu cô.
Mà Lăng Thanh Thầm cũng thực sự được ánh mắt của cô tạo thêm động lực, anh vén cao váy ngủ của cô lên để lộ ra cặp vú trắng hồng. Anh như thiếu niên xốc nổi, muốn nếm thử hương vị mới nên vội vàng cúi xuống ngậm lấy núm vú màu hồng hồng. Dương vật dựng đứng lên như đang kêu gào, muốn mạnh mẽ cắm vào hang động bí ẩn của cô.
Bối Duyệt hoảng loạn khi thấy anh bỗng nhiên thô bạo như vậy, đầu vú bị anh mút mạnh tới tê rần, khiến cho cơn ngứa truyền khắp toàn thân cô.
Cơ thể mềm mại run lên nhè nhẹ, cô vô thức rên rỉ, ôm lấy đầu anh kêu lên một tiếng, “Chú Lăng…”
Tiếng “chú” như khiến anh bừng tỉnh, Lăng Thanh Thầm lập tức dừng mọi hành động lại.
Tay anh vẫn còn đang để ở thắt lưng, chiếc quần tây bị kéo xuống một nửa để lộ ra dương vật cương cứng, trên đỉnh dính đầy dâm dịch ướt át.
Anh vội vàng kéo quần lên, che giấu đi dương vật vẫn còn kiêu ngạo đứng sừng sững của mình.
Lăng Thanh Thầm buồn bã lăn ra khỏi người cô, hai mắt nhắm nghiền, anh rầu rĩ nói, “Bé ngoan… Anh làm bậy rồi, xin lỗi em.”
Chiếc giường rung nhẹ ngay khi anh ngồi dậy, lòng cô hốt hoảng vội vàng giữ chặt anh cầu xin, “Đừng đi mà.”
“Không được.” Anh run rẩy kéo tay cô ra, “Anh sẽ không nhịn được.”
“Vậy thì không cần nhịn.”
Lăng Thanh Thâm vuốt tóc cô trấn an, “Em còn nhỏ lắm.”
…
Im lặng một lúc lâu, Bối Duyệt mới mở miệng, “Em không để ý.”
“Nhưng anh để ý.” Lăng Thanh Thầm thở dài.
Sau một khắc lặng im, Lăng Thanh Thầm nhìn xuống sàn nhà, nói “Bé ngoan à… anh cũng…”
Lời còn chưa dứt, anh đã đứng dậy rời đi.
Bối Duyệt nhìn ga trải giường xộc xệch, cô vuốt ve ngực mình, núm vú vẫn còn cương cứng do bị anh liếm mút không ngừng. Trên người vẫn còn mấy dấu hôn cho cô biết đây không phải là mơ.
Câu nói anh để lại là có ý gì, anh cũng cái gì?
Anh cũng để ý cô, phải không?
Hay là… anh cũng yêu cô?
Cô tình nguyện tin như vậy.
Ký ức về đêm đó hãy còn rõ mồn một, đêm nay cũng như vậy.
Bối Duyệt mỉm cười tự giễu bản thân.
Hơi thở của anh vẫn còn lưu lại trên người cô, không phải chỉ là chờ đợi thôi sao, cô là người rất kiên nhẫn. Vì thế, cô vứt bỏ mấy suy nghĩ lung tung ra sau đầu rồi chìm dần vào giấc ngủ sâu. Trong khi đó, kẻ đầu sỏ lại lén lút đặt quần lót và áo ngực về lại chỗ cũ, hút thêm hai điếu thuốc nhưng vẫn lăn lộn trên giường không ngủ được.
Anh muốn tới gặp cô gái nhỏ, sợ cô đau lòng trốn trong chăn để khóc, nghĩ tới đôi mắt xinh đẹp của cô đỏ ửng vì khóc, anh lại cảm thấy đau lòng. Nhưng anh vẫn cố nhịn xuống.
Bối Duyệt khép hờ hai mắt hưởng thụ, cô rất thích cảm giác được bàn tay mạnh mẽ nóng hổi vuốt ve. Môi cũng bị anh mút cắn tới độ sưng lên, nhưng Bối Duyệt lại không muốn tách ra. Cô ôm lấy cổ anh, dựa sát vào anh.
Lăng Thanh Thầm đè mông cô áp sát vào dương vật của mình, hổn hển, “Bé ngoan… anh nhịn không được..”
Hơi thở nóng rực phả lên cổ cô, ngay sau đó cô bị anh bế lên. Bối Duyệt vòng tay ôm lấy cổ anh, trong lòng bắt đầu thấp thỏm.
Rốt cuộc cũng tới sao?
Cô vừa mong chờ nhưng cũng có hơi sợ hãi. Khi bị ném lên giường, cô đã bị cơ thể cao lớn phía trên đè xuống.
Ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, đôi mắt cô đỏ hoe, rưng rưng nước nhìn lại.
Cô muốn anh biết được tấm lòng chân thành của mình.
“Lăng Thanh Thầm.”
Váy cô bị anh xốc lên, lộ ra cơ thể trắng nõn. Cơ thể thiếu nữ mềm mịn thơm tho như vậy, khiến cho anh không thể dời mắt ra chỗ khác được.
Nhất là khi thiếu nữ bên dưới thẹn thùng dùng tay che lại những chỗ nhạy cảm, nhưng lại lấy hết can đảm nhìn thẳng vào anh.
Bối Duyệt nhìn thẳng vào mắt anh, giống như đang ủng hộ anh bạo dạn hơn, bạo dạn chiếm hữu cô.
Mà Lăng Thanh Thầm cũng thực sự được ánh mắt của cô tạo thêm động lực, anh vén cao váy ngủ của cô lên để lộ ra cặp vú trắng hồng. Anh như thiếu niên xốc nổi, muốn nếm thử hương vị mới nên vội vàng cúi xuống ngậm lấy núm vú màu hồng hồng. Dương vật dựng đứng lên như đang kêu gào, muốn mạnh mẽ cắm vào hang động bí ẩn của cô.
Bối Duyệt hoảng loạn khi thấy anh bỗng nhiên thô bạo như vậy, đầu vú bị anh mút mạnh tới tê rần, khiến cho cơn ngứa truyền khắp toàn thân cô.
Cơ thể mềm mại run lên nhè nhẹ, cô vô thức rên rỉ, ôm lấy đầu anh kêu lên một tiếng, “Chú Lăng…”
Tiếng “chú” như khiến anh bừng tỉnh, Lăng Thanh Thầm lập tức dừng mọi hành động lại.
Tay anh vẫn còn đang để ở thắt lưng, chiếc quần tây bị kéo xuống một nửa để lộ ra dương vật cương cứng, trên đỉnh dính đầy dâm dịch ướt át.
Anh vội vàng kéo quần lên, che giấu đi dương vật vẫn còn kiêu ngạo đứng sừng sững của mình.
Lăng Thanh Thầm buồn bã lăn ra khỏi người cô, hai mắt nhắm nghiền, anh rầu rĩ nói, “Bé ngoan… Anh làm bậy rồi, xin lỗi em.”
Chiếc giường rung nhẹ ngay khi anh ngồi dậy, lòng cô hốt hoảng vội vàng giữ chặt anh cầu xin, “Đừng đi mà.”
“Không được.” Anh run rẩy kéo tay cô ra, “Anh sẽ không nhịn được.”
“Vậy thì không cần nhịn.”
Lăng Thanh Thâm vuốt tóc cô trấn an, “Em còn nhỏ lắm.”
…
Im lặng một lúc lâu, Bối Duyệt mới mở miệng, “Em không để ý.”
“Nhưng anh để ý.” Lăng Thanh Thầm thở dài.
Sau một khắc lặng im, Lăng Thanh Thầm nhìn xuống sàn nhà, nói “Bé ngoan à… anh cũng…”
Lời còn chưa dứt, anh đã đứng dậy rời đi.
Bối Duyệt nhìn ga trải giường xộc xệch, cô vuốt ve ngực mình, núm vú vẫn còn cương cứng do bị anh liếm mút không ngừng. Trên người vẫn còn mấy dấu hôn cho cô biết đây không phải là mơ.
Câu nói anh để lại là có ý gì, anh cũng cái gì?
Anh cũng để ý cô, phải không?
Hay là… anh cũng yêu cô?
Cô tình nguyện tin như vậy.
Ký ức về đêm đó hãy còn rõ mồn một, đêm nay cũng như vậy.
Bối Duyệt mỉm cười tự giễu bản thân.
Hơi thở của anh vẫn còn lưu lại trên người cô, không phải chỉ là chờ đợi thôi sao, cô là người rất kiên nhẫn. Vì thế, cô vứt bỏ mấy suy nghĩ lung tung ra sau đầu rồi chìm dần vào giấc ngủ sâu. Trong khi đó, kẻ đầu sỏ lại lén lút đặt quần lót và áo ngực về lại chỗ cũ, hút thêm hai điếu thuốc nhưng vẫn lăn lộn trên giường không ngủ được.
Anh muốn tới gặp cô gái nhỏ, sợ cô đau lòng trốn trong chăn để khóc, nghĩ tới đôi mắt xinh đẹp của cô đỏ ửng vì khóc, anh lại cảm thấy đau lòng. Nhưng anh vẫn cố nhịn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.