Chương 19:
Lão Trần Thố
31/12/2023
Vừa về tới nhà, ngoài trời đã có mưa phùn. Lăng Thanh Thầm nhớ tới bảng tin dự báo thời tiết, hôm nay trời sẽ có mưa rào còn có sấm chớp, anh đưa Lăng Nhiên vào nhà,“Ba có việc phải ra ngoài một lát, con lo đi làm bài tập đi, ba về sẽ kiểm tra đấy.”
Lăng Nhiên bĩu môi,“Lại ra ngoài.”
Nhưng mà ba già không ở nhà nhìn chằm chằm, càng tự do tự tại hơn, vì thế vẫy tay, “Dạ, ba nhanh đi đi.” Vừa đóng cửa, thiếu chút nữa cô đã hưng phấn mà nhảy lên, yeahhh, hôm nay cô mới vừa mượn được quyển tiểu thuyết mới.
Lăng Thanh Thầm không biết con gái của mình trước sau hai gương mặt.
Vô thức lái xe quay về cổng trường, bình thường xe cộ đỗ đầy đường nhưng giờ phút này trời sẽ lạnh. Mưa dần to hơn, dội lên cửa sổ xe ‘‘bộp bộp’’, bên trong xe yên tĩnh.
Nửa tiếng sau, cổng trường cuối cùng cũng được mở ra. Tốp năm tốp ba học sinh đi ra ngoài, phần lớn đều ở lại luyện tập cho lễ kỷ niệm trường.
Đợi hồi lâu cũng chưa thấy bóng dáng của Bối Duyệt, Lăng Thanh Thầm liên tục đấm vào tay lái, trong lòng thấp thỏm lo âu.
Không phải đi rồi chứ?
Bối Duyệt cầm ô đi ra ngoài, mưa lớn làm cô có chút phiền lòng. Phía sau Lâm Thanh Trì đẩy xe đạp vội vàng đuổi theo, “Bối Duyệt… Bối Duyệt…”
“Hả?” Bối Duyệt xoay người nhìn cậu.
Mặt cậu nhóc trong bóng đêm âm thầm đỏ lên, “Mưa lớn ghê, cậu… Tớ đưa cậu về nhé.”
“Không cần đâu, tớ tự về được.”
Lâm Thanh Trì chỉ chỉ áo mưa: “Ừm, cậu ngồi phía trước núp trong áo mưa sẽ không bị ướt, xe đạp cũng nhanh hơn.”
Giọng nói cậu nhóc gấp gáp lại nhiệt tình.
Thì ra nguyên nhân là thế, Bối Duyệt vẫn một mực từ chối, cô biết Lâm Thanh Trì có tình ý với mình. Nhưng cô không có cách nào đáp lại, cho nên dứt khoát nói không, không cho cậu một hy vọng mới là cách làm thỏa đáng nhất.
Lâm Thanh Trì rũ mắt, hạt mưa rơi lên đôi mắt làm ướt hàng mi, trông có chút đáng thương. Bối Duyệt không muốn làm mối quan hệ bạn học trở nên xấu hổ, “Thời gian không còn sớm, cậu nhanh về nhà đi kẻo ba mẹ lại lo lắng đấy.”
Kỳ thật, cậu còn muốn kì kèo một lúc.
Tay cậu đã cầm lấy áo mưa bên cạnh, muốn đưa cô mặc vào. Cậu nhìn về phía Bối Duyệt, lại thấy cô nhìn về phía trước khóe miệng cong lên.
Nhìn theo tầm mắt cô, phía xa có người đang đi tới đây, ban đêm yên tĩnh, bước chân trầm ổn dần dần tiến gần. Giày da và quần tây đã dính ít bùn, hiển nhiên chủ nhân của nó cũng không để ý vẫn tiếp tục bước về phía trước.
Nhìn kỹ thì thấy dưới sự trầm ổn lại có chút vội vàng.
Phía trước xuất hiện mấy vũng nước cũng không thèm để ý, liên tục dẫm lên.
Lăng Thanh Thầm tay cầm cán dù, cố gắng khống chế bản thân không muốn biểu lộ cảm xúc trước mặt người ngoài. Cứ việc anh nhìn thấy cậu nhóc cao lớn có ý với cô, lòng đã nóng như lửa đốt. Anh còn muốn duy trì thể diện đàn ông thành niên… À ưm trung niên.
Anh dừng lại trước mặt cô, nhìn đôi mắt cô phản chiếu bóng hình mình. Rất là hài lòng, trong mắt cô chỉ có anh, “Đi thôi, về nhà.”
Anh kéo cô vào ô, giúp cô chắn mưa. Lúc này mưa gió hay vạn vật xung quanh đều không tiếp cận được với cô.
Lăng Thanh Thầm cảm nhận được cô vừa chạm vào anh, cho dù chỉ là quần áo cọ xát.
Ngớ ngẩn một hồi lâu mới nhớ tới sự tồn tại của cậu nhóc, “Đây là bạn học sao, cùng nhau về được không?”
Lâm Thanh Trì nghe giọng anh tràn đầy xa cách, cậu lắc đầu, “Cảm ơn chú, cháu tự đạp xe về nhà.”
Cậu ngượng ngùng mà sải bước lên xe, “Gặp lại sau nhé, tớ đi trước đây.”
Đi được một đoạn cậu mới phản ứng lại, đã quên đi sự có mặt của Bối Duyệt.
Lăng Nhiên bĩu môi,“Lại ra ngoài.”
Nhưng mà ba già không ở nhà nhìn chằm chằm, càng tự do tự tại hơn, vì thế vẫy tay, “Dạ, ba nhanh đi đi.” Vừa đóng cửa, thiếu chút nữa cô đã hưng phấn mà nhảy lên, yeahhh, hôm nay cô mới vừa mượn được quyển tiểu thuyết mới.
Lăng Thanh Thầm không biết con gái của mình trước sau hai gương mặt.
Vô thức lái xe quay về cổng trường, bình thường xe cộ đỗ đầy đường nhưng giờ phút này trời sẽ lạnh. Mưa dần to hơn, dội lên cửa sổ xe ‘‘bộp bộp’’, bên trong xe yên tĩnh.
Nửa tiếng sau, cổng trường cuối cùng cũng được mở ra. Tốp năm tốp ba học sinh đi ra ngoài, phần lớn đều ở lại luyện tập cho lễ kỷ niệm trường.
Đợi hồi lâu cũng chưa thấy bóng dáng của Bối Duyệt, Lăng Thanh Thầm liên tục đấm vào tay lái, trong lòng thấp thỏm lo âu.
Không phải đi rồi chứ?
Bối Duyệt cầm ô đi ra ngoài, mưa lớn làm cô có chút phiền lòng. Phía sau Lâm Thanh Trì đẩy xe đạp vội vàng đuổi theo, “Bối Duyệt… Bối Duyệt…”
“Hả?” Bối Duyệt xoay người nhìn cậu.
Mặt cậu nhóc trong bóng đêm âm thầm đỏ lên, “Mưa lớn ghê, cậu… Tớ đưa cậu về nhé.”
“Không cần đâu, tớ tự về được.”
Lâm Thanh Trì chỉ chỉ áo mưa: “Ừm, cậu ngồi phía trước núp trong áo mưa sẽ không bị ướt, xe đạp cũng nhanh hơn.”
Giọng nói cậu nhóc gấp gáp lại nhiệt tình.
Thì ra nguyên nhân là thế, Bối Duyệt vẫn một mực từ chối, cô biết Lâm Thanh Trì có tình ý với mình. Nhưng cô không có cách nào đáp lại, cho nên dứt khoát nói không, không cho cậu một hy vọng mới là cách làm thỏa đáng nhất.
Lâm Thanh Trì rũ mắt, hạt mưa rơi lên đôi mắt làm ướt hàng mi, trông có chút đáng thương. Bối Duyệt không muốn làm mối quan hệ bạn học trở nên xấu hổ, “Thời gian không còn sớm, cậu nhanh về nhà đi kẻo ba mẹ lại lo lắng đấy.”
Kỳ thật, cậu còn muốn kì kèo một lúc.
Tay cậu đã cầm lấy áo mưa bên cạnh, muốn đưa cô mặc vào. Cậu nhìn về phía Bối Duyệt, lại thấy cô nhìn về phía trước khóe miệng cong lên.
Nhìn theo tầm mắt cô, phía xa có người đang đi tới đây, ban đêm yên tĩnh, bước chân trầm ổn dần dần tiến gần. Giày da và quần tây đã dính ít bùn, hiển nhiên chủ nhân của nó cũng không để ý vẫn tiếp tục bước về phía trước.
Nhìn kỹ thì thấy dưới sự trầm ổn lại có chút vội vàng.
Phía trước xuất hiện mấy vũng nước cũng không thèm để ý, liên tục dẫm lên.
Lăng Thanh Thầm tay cầm cán dù, cố gắng khống chế bản thân không muốn biểu lộ cảm xúc trước mặt người ngoài. Cứ việc anh nhìn thấy cậu nhóc cao lớn có ý với cô, lòng đã nóng như lửa đốt. Anh còn muốn duy trì thể diện đàn ông thành niên… À ưm trung niên.
Anh dừng lại trước mặt cô, nhìn đôi mắt cô phản chiếu bóng hình mình. Rất là hài lòng, trong mắt cô chỉ có anh, “Đi thôi, về nhà.”
Anh kéo cô vào ô, giúp cô chắn mưa. Lúc này mưa gió hay vạn vật xung quanh đều không tiếp cận được với cô.
Lăng Thanh Thầm cảm nhận được cô vừa chạm vào anh, cho dù chỉ là quần áo cọ xát.
Ngớ ngẩn một hồi lâu mới nhớ tới sự tồn tại của cậu nhóc, “Đây là bạn học sao, cùng nhau về được không?”
Lâm Thanh Trì nghe giọng anh tràn đầy xa cách, cậu lắc đầu, “Cảm ơn chú, cháu tự đạp xe về nhà.”
Cậu ngượng ngùng mà sải bước lên xe, “Gặp lại sau nhé, tớ đi trước đây.”
Đi được một đoạn cậu mới phản ứng lại, đã quên đi sự có mặt của Bối Duyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.