Chương 27:
Lão Trần Thố
31/12/2023
Lăng Thanh Thầm sợ cô xảy ra chuyện gì đó, lập tức mở cửa. Anh vọt vào thì thấy đối phương đang nhìn mình với ánh mắt giảo hoạt, thì ra là cô cố ý. Không cẩn thận nhìn thấy cơ thể non mềm của cô, Lăng Thanh Thầm vội vàng rời khỏi phòng tắm.
Thấy cô còn có tâm tư trêu đùa mình, nhẹ nhàng thở ra. Anh đặt quần áo sạch sẽ lên ghế, “Xong thì ra đây, anh bôi thuốc cho em.”
Lúc anh bôi thuốc, Bối Duyệt rất ngoan ngoãn không có quấy rối.
Ngược lại Lăng Thanh Thầm xuân tâm nhộn nhạo, thật vất vả mới kết thúc anh lập tức đứng dậy đi lấy trứng gà, thuận tiện giải cứu cho mình.
Dùng trứng gà lăn vết thương, cơn giận mới tiêu tán một ít lại tới tăng cao.
m thầm nghĩ, đêm nay phải chăm sóc Vương Vĩ thật tốt.
Chờ lăn xong trứng gà, vỏ trứng cũng bị anh nóp nát.
Lăng Thanh Thầm nhìn lòng trắng non mềm lộ ra, ngơ ngác hỏi cô: “Em có muốn ăn không?” Bối Duyệt thấy anh như đồ ngốc “Không ạ.”
Nói xong, liền chui vào chăn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Buổi tối này, thật sự quá mệt mỏi.
Lăng Thanh Thầm hơi hé miệng muốn nói đây là phòng anh, nhưng thấy cô mệt mỏi nằm trong chăn vẫn còn nhíu mày, rốt cuộc cũng không mở miệng.
Anh ném trứng gà vào chén, ngồi ở mép giường giúp cô sửa chăn.
Cô thuận thế áp má vào tay anh.
Phòng ngủ rất yên tĩnh, hai người không ai nói chuyện, nhưng rất bình yên.
Lăng Thanh Thầm nhìn cô, muốn cả đời bảo vệ cho cô. Không hề báo trước, nước mắt nóng bỏng rơi xuống tay anh.
“Lăng Thanh Thầm, sao chú đối xử với em tốt thế?”
Giọng nói rầu rĩ xen chút nức nở thật đáng thương.
Lăng Thanh Thầm không biết trả lời thế nào, nào có lý do.
“Chú không cần đối tốt như vậy. Nếu chú vì thương hại mà đối tốt với em, thì em đây tình nguyện không cần.” nước mắt cô liên tục lăn xuống làm tay anh bỏng rát.
Cô nức nở, kiên định: “Nếu cho em hy vọng rồi đột nhiên lấy đi, thì chú rất tàn nhẫn.”
“Em tình nguyện chưa từng trải qua những chuyện này.”
Những lời này từng câu từng chữ dừng chui vào tai Lăng Thanh Thầm, làm anh khiếp sợ. Anh mới biết được vì anh luôn chần chừ không dám bước đến, nên tạo cho cô nhiều vết thương lòng. Hoàn cảnh gia đình khiến cô mẫn cảm yếu ớt với tình cảm, còn anh lại không thể cho cô một đáp án kiên định.
Ngược lại làm cô không có cảm giác an toàn.
Anh âm thầm thở dài, lại hạ quyết tâm.
Ôm chặt cô vỗ nhẹ lưng cô, ôn nhu nói,“Sẽ không, anh sẽ mãi mãi bên em.”
“Mãi mãi sao?” Cô không dám tin điều này.
“Đúng vậy.” anh càng dùng sức ôm chặt cô, “Bé ngoan, em không biết đâu, lúc anh nhìn thấy em nhảy xuống cửa sổ, anh rất thống khổ, sợ hãi.”
“Anh tình nguyện người rơi xuống là anh, chứ không phải là em.” Anh không dám nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nghĩ mà sợ.
Cảm nhận được cảm xúc anh, Bối Duyệt xoay người ôm lấy anh nhẹ giọng nỉ non,“Lăng Thanh Thầm, chú ôm em đi.”
“Chú vào trong chăn ôm em ngủ đi mà.”
Lăng Thanh Thầm ngớ người, cách chăn ôm lấy cô cũng đã làm anh nhộn nhạo, nếu nằm chung một chăn thịt cọ thịt. Anh…anh có chút không dám tưởng tượng.
Bối Duyệt thấy anh đang chần chờ, oán trách nói “Vừa rồi chú còn nói mãi mãi bên em mà.”
Đồ lừa đảo.
“Bảo bối ngoan, em phải biết rằng… Anh là đàn ông.” Lăng Thanh Thầm nghĩ thầm, có phải em đánh giá quá cao tự chủ của anh không?
Bối Duyệt mặc kệ anh lý do lý trấu, cô ôm anh không một khe hở, “Lăng Thanh Thầm, em sợ lắm.”
Giọng nói ngọt ngào, làm anh không có cách nào từ chối. Chỉ có thể nhận lệnh chui vào chăn, anh mừng thầm vì bản thân đã tắm rửa sạch sẽ, nếu không sẽ có mùi mồ hôi, lúc đấy bé cưng sẽ đá anh xuống giường.
Thấy cô còn có tâm tư trêu đùa mình, nhẹ nhàng thở ra. Anh đặt quần áo sạch sẽ lên ghế, “Xong thì ra đây, anh bôi thuốc cho em.”
Lúc anh bôi thuốc, Bối Duyệt rất ngoan ngoãn không có quấy rối.
Ngược lại Lăng Thanh Thầm xuân tâm nhộn nhạo, thật vất vả mới kết thúc anh lập tức đứng dậy đi lấy trứng gà, thuận tiện giải cứu cho mình.
Dùng trứng gà lăn vết thương, cơn giận mới tiêu tán một ít lại tới tăng cao.
m thầm nghĩ, đêm nay phải chăm sóc Vương Vĩ thật tốt.
Chờ lăn xong trứng gà, vỏ trứng cũng bị anh nóp nát.
Lăng Thanh Thầm nhìn lòng trắng non mềm lộ ra, ngơ ngác hỏi cô: “Em có muốn ăn không?” Bối Duyệt thấy anh như đồ ngốc “Không ạ.”
Nói xong, liền chui vào chăn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Buổi tối này, thật sự quá mệt mỏi.
Lăng Thanh Thầm hơi hé miệng muốn nói đây là phòng anh, nhưng thấy cô mệt mỏi nằm trong chăn vẫn còn nhíu mày, rốt cuộc cũng không mở miệng.
Anh ném trứng gà vào chén, ngồi ở mép giường giúp cô sửa chăn.
Cô thuận thế áp má vào tay anh.
Phòng ngủ rất yên tĩnh, hai người không ai nói chuyện, nhưng rất bình yên.
Lăng Thanh Thầm nhìn cô, muốn cả đời bảo vệ cho cô. Không hề báo trước, nước mắt nóng bỏng rơi xuống tay anh.
“Lăng Thanh Thầm, sao chú đối xử với em tốt thế?”
Giọng nói rầu rĩ xen chút nức nở thật đáng thương.
Lăng Thanh Thầm không biết trả lời thế nào, nào có lý do.
“Chú không cần đối tốt như vậy. Nếu chú vì thương hại mà đối tốt với em, thì em đây tình nguyện không cần.” nước mắt cô liên tục lăn xuống làm tay anh bỏng rát.
Cô nức nở, kiên định: “Nếu cho em hy vọng rồi đột nhiên lấy đi, thì chú rất tàn nhẫn.”
“Em tình nguyện chưa từng trải qua những chuyện này.”
Những lời này từng câu từng chữ dừng chui vào tai Lăng Thanh Thầm, làm anh khiếp sợ. Anh mới biết được vì anh luôn chần chừ không dám bước đến, nên tạo cho cô nhiều vết thương lòng. Hoàn cảnh gia đình khiến cô mẫn cảm yếu ớt với tình cảm, còn anh lại không thể cho cô một đáp án kiên định.
Ngược lại làm cô không có cảm giác an toàn.
Anh âm thầm thở dài, lại hạ quyết tâm.
Ôm chặt cô vỗ nhẹ lưng cô, ôn nhu nói,“Sẽ không, anh sẽ mãi mãi bên em.”
“Mãi mãi sao?” Cô không dám tin điều này.
“Đúng vậy.” anh càng dùng sức ôm chặt cô, “Bé ngoan, em không biết đâu, lúc anh nhìn thấy em nhảy xuống cửa sổ, anh rất thống khổ, sợ hãi.”
“Anh tình nguyện người rơi xuống là anh, chứ không phải là em.” Anh không dám nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nghĩ mà sợ.
Cảm nhận được cảm xúc anh, Bối Duyệt xoay người ôm lấy anh nhẹ giọng nỉ non,“Lăng Thanh Thầm, chú ôm em đi.”
“Chú vào trong chăn ôm em ngủ đi mà.”
Lăng Thanh Thầm ngớ người, cách chăn ôm lấy cô cũng đã làm anh nhộn nhạo, nếu nằm chung một chăn thịt cọ thịt. Anh…anh có chút không dám tưởng tượng.
Bối Duyệt thấy anh đang chần chờ, oán trách nói “Vừa rồi chú còn nói mãi mãi bên em mà.”
Đồ lừa đảo.
“Bảo bối ngoan, em phải biết rằng… Anh là đàn ông.” Lăng Thanh Thầm nghĩ thầm, có phải em đánh giá quá cao tự chủ của anh không?
Bối Duyệt mặc kệ anh lý do lý trấu, cô ôm anh không một khe hở, “Lăng Thanh Thầm, em sợ lắm.”
Giọng nói ngọt ngào, làm anh không có cách nào từ chối. Chỉ có thể nhận lệnh chui vào chăn, anh mừng thầm vì bản thân đã tắm rửa sạch sẽ, nếu không sẽ có mùi mồ hôi, lúc đấy bé cưng sẽ đá anh xuống giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.