Chương 32:
Lão Trần Thố
31/12/2023
“Yên tâm, anh giúp em xin nghỉ. Vừa hay ngày mai là cuối tuần, nghỉ ngơi được mấy ngày.” Anh chỉ chỉ gương mặt cô, vẫn còn thấy dấu tay.
Vừa rồi Bối Duyệt rất hoảng hốt toát hết cả mồ hôi lạnh, chợt thả lỏng lại không chút sức lực. Lăng Thanh Thầm tiến lên tiếp được cô, “Được rồi, lên giường nghỉ ngơi một lát đi, buổi sáng ăn cháo được không em? Giữa trưa anh bảo dì làm món ngon cho em ăn.”
“Em không muốn ăn.” Mí mắt cô nặng trĩu, còn muốn tiếp tục tục ngủ.
“Anh về ăn với em có được không?”
“Không cần đâu, em chỉ muốn ngủ thôi.” Nói xong, người đã chui vào trong chăn.
Lăng Thanh Thầm chỉ biết lắc đầu, giúp cô đắp chăn đàng hoàng, “Anh đi làm đây, em ở nhà phải ngoan ngoãn, giữa trưa nhất định phải ăn cơm, biết chưa?”
Bối Duyệt từ trong chăn vươn cánh tay tuyết trắng, như có lệ mà vẫy tay tạm biệt.
Ảo tưởng sống chung cứ như vậy tan biến.
Lăng Thanh Thầm thay âu phục ra cửa đi làm. Trong tưởng tượng của anh, cô vợ nhỏ sẽ giúp anh thắt cà vạt ôm ấp hôn hít gì đó, đều không có.
Nhưng mà không sao, anh đến công ty cũng muộn hơn so với mọi ngày.
Ngồi vào văn phòng, anh gọi điện thoại dò hỏi người nọ tình huống ngày hôm qua. Người nọ rất nhanh đã bắt máy, “Tên Vương Vĩ này trên người dính vô số chuyện, cân phải tra.”
Lăng Thanh Thầm vừa nghe lời này liền yên tâm, “Xem ra không cần sắp xếp gì khác, để tự hắn đâm đầu vào chỗ chết thôi.”
Thư ký Chu San cảm thấy hôm nay Lăng Thanh Thầm có hơi kì lạ, buổi sáng tới trễ không nói, còn thường xuyên nhìn điện thoại. Bây giờ nghe nói buổi chiều không có lịch trình, thế nhưng lại gật đầu vui vẻ nói, “Chiều nay tôi có việc, không có chuyện quan trọng thì không được tìm tôi.”
Nhìn toàn thân anh tản ra sung sướng, Chu San nhịn không được hỏi han,“Hôm nay tâm trạng Lăng tổng trông rất tốt, chẳng lẽ có chuyện vui ạ?”
Lăng Thanh Thầm cười cười không nói gì, xem lại vài bản hợp đồng liền rời đi.
Để Lưu San đứng im tại chỗ khóe miệng nở ra nụ cười gượng ép, còn tưởng rằng…
Trong đầu Lăng Thanh Thầm toàn hình ảnh cô gái nhỏ, nghĩ tới việc cô không muốn ăn cơm, sợ cô vẫn vẫn còn ám ảnh chuyện hôm qua.
Lúc này hai nữ sinh cầm tay đi ngang qua anh, một cô nhóc nói, “Thôi mà, cậu đừng buồn nữa, không chuyện gì là trà sữa không giải quyết được. Một ly không được thì hai ly, tớ mua cho cậu hết.”
Hai người nói nói cười cười rời đi.
Bối Duyệt đúng thật không ăn uống gì, chính xác mà nói tâm trạng không tốt lắm. Trải qua chuyện tối hôm qua, sinh tử nguy hiểm, sợ ai cũng không thể nhanh chóng quên đi.
Cô ủ rũ mà nằm trên giường, không có Lăng Thanh Thầm bên cạnh cô ngủ cũng không ngon, liên tục từ trong mộng bừng tỉnh.
Cô vùi mặt vào gối đầu anh, hít vào mùi vị chỉ thuộc về anh, điện thoại vang lên.
Giống như làm chuyện xấu bị phát hiện, Bối Duyệt âm thầm đỏ mặt,“Dạ?”
Giọng nói còn hơi khàn khàn, lười biếng, thẹn thùng. Lăng Thanh Thầm cảm thấy mình hết thuốc chữa, chỉ nghe giọng cô thôi đã có thể cứng.
“Nghe nói người nào đó không chịu ngoan ngoãn ăn cơm?” Luôn luôn thẳng thắn không chút thú vị, lúc này có gì đó không đúng, rõ ràng là lời chỉ trích nhưng âm điệu sủng nịch.
Nếu nhóm nhân viên của Lăng tổng ở đây, nhất định sẽ rùng mình nổi da gà.
“Em thật sự không muốn ăn mà.” Cố tình đè thấp giọng, mang theo đáng thương làm nũng lấy lòng.
Lăng Thanh Thầm lập tức liền mất lập trường, “Ngoan, anh mua cơm hộp cho em, bây giờ xuống lầu lấy nhé.”
Hả? Thật sự em không muốn ăn mà.
Bối Duyệt muốn nói như vậy, nhưng cô không muốn từ chối tấm lòng của anh, thay quần áo đi xuống lầu lấy đồ. Chạy có chút gấp gáp, tới cửa còn thở dốc, mới mở cửa lấy đồ.
Vừa rồi Bối Duyệt rất hoảng hốt toát hết cả mồ hôi lạnh, chợt thả lỏng lại không chút sức lực. Lăng Thanh Thầm tiến lên tiếp được cô, “Được rồi, lên giường nghỉ ngơi một lát đi, buổi sáng ăn cháo được không em? Giữa trưa anh bảo dì làm món ngon cho em ăn.”
“Em không muốn ăn.” Mí mắt cô nặng trĩu, còn muốn tiếp tục tục ngủ.
“Anh về ăn với em có được không?”
“Không cần đâu, em chỉ muốn ngủ thôi.” Nói xong, người đã chui vào trong chăn.
Lăng Thanh Thầm chỉ biết lắc đầu, giúp cô đắp chăn đàng hoàng, “Anh đi làm đây, em ở nhà phải ngoan ngoãn, giữa trưa nhất định phải ăn cơm, biết chưa?”
Bối Duyệt từ trong chăn vươn cánh tay tuyết trắng, như có lệ mà vẫy tay tạm biệt.
Ảo tưởng sống chung cứ như vậy tan biến.
Lăng Thanh Thầm thay âu phục ra cửa đi làm. Trong tưởng tượng của anh, cô vợ nhỏ sẽ giúp anh thắt cà vạt ôm ấp hôn hít gì đó, đều không có.
Nhưng mà không sao, anh đến công ty cũng muộn hơn so với mọi ngày.
Ngồi vào văn phòng, anh gọi điện thoại dò hỏi người nọ tình huống ngày hôm qua. Người nọ rất nhanh đã bắt máy, “Tên Vương Vĩ này trên người dính vô số chuyện, cân phải tra.”
Lăng Thanh Thầm vừa nghe lời này liền yên tâm, “Xem ra không cần sắp xếp gì khác, để tự hắn đâm đầu vào chỗ chết thôi.”
Thư ký Chu San cảm thấy hôm nay Lăng Thanh Thầm có hơi kì lạ, buổi sáng tới trễ không nói, còn thường xuyên nhìn điện thoại. Bây giờ nghe nói buổi chiều không có lịch trình, thế nhưng lại gật đầu vui vẻ nói, “Chiều nay tôi có việc, không có chuyện quan trọng thì không được tìm tôi.”
Nhìn toàn thân anh tản ra sung sướng, Chu San nhịn không được hỏi han,“Hôm nay tâm trạng Lăng tổng trông rất tốt, chẳng lẽ có chuyện vui ạ?”
Lăng Thanh Thầm cười cười không nói gì, xem lại vài bản hợp đồng liền rời đi.
Để Lưu San đứng im tại chỗ khóe miệng nở ra nụ cười gượng ép, còn tưởng rằng…
Trong đầu Lăng Thanh Thầm toàn hình ảnh cô gái nhỏ, nghĩ tới việc cô không muốn ăn cơm, sợ cô vẫn vẫn còn ám ảnh chuyện hôm qua.
Lúc này hai nữ sinh cầm tay đi ngang qua anh, một cô nhóc nói, “Thôi mà, cậu đừng buồn nữa, không chuyện gì là trà sữa không giải quyết được. Một ly không được thì hai ly, tớ mua cho cậu hết.”
Hai người nói nói cười cười rời đi.
Bối Duyệt đúng thật không ăn uống gì, chính xác mà nói tâm trạng không tốt lắm. Trải qua chuyện tối hôm qua, sinh tử nguy hiểm, sợ ai cũng không thể nhanh chóng quên đi.
Cô ủ rũ mà nằm trên giường, không có Lăng Thanh Thầm bên cạnh cô ngủ cũng không ngon, liên tục từ trong mộng bừng tỉnh.
Cô vùi mặt vào gối đầu anh, hít vào mùi vị chỉ thuộc về anh, điện thoại vang lên.
Giống như làm chuyện xấu bị phát hiện, Bối Duyệt âm thầm đỏ mặt,“Dạ?”
Giọng nói còn hơi khàn khàn, lười biếng, thẹn thùng. Lăng Thanh Thầm cảm thấy mình hết thuốc chữa, chỉ nghe giọng cô thôi đã có thể cứng.
“Nghe nói người nào đó không chịu ngoan ngoãn ăn cơm?” Luôn luôn thẳng thắn không chút thú vị, lúc này có gì đó không đúng, rõ ràng là lời chỉ trích nhưng âm điệu sủng nịch.
Nếu nhóm nhân viên của Lăng tổng ở đây, nhất định sẽ rùng mình nổi da gà.
“Em thật sự không muốn ăn mà.” Cố tình đè thấp giọng, mang theo đáng thương làm nũng lấy lòng.
Lăng Thanh Thầm lập tức liền mất lập trường, “Ngoan, anh mua cơm hộp cho em, bây giờ xuống lầu lấy nhé.”
Hả? Thật sự em không muốn ăn mà.
Bối Duyệt muốn nói như vậy, nhưng cô không muốn từ chối tấm lòng của anh, thay quần áo đi xuống lầu lấy đồ. Chạy có chút gấp gáp, tới cửa còn thở dốc, mới mở cửa lấy đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.