Chương 38:
Lão Trần Thố
31/12/2023
Bối Duyệt chỉ cảm thấy từng luồng không khí lạnh bay về phía này, “Cậu đấy!”
Cô chọt chọt cái trán Lăng Nhiên.
“Tớ không phải đã sớm nói rồi âo, tớ chỉ xem cậu ấy là bạn. Về sau không được nhắc lại, nghe không?”
Lăng Nhiên rất không cao hứng gật đầu, nghe chính chủ CP ra mặt bác bỏ tin đồn thật thống khổ.
Nhưng mất mát chưa được hai giây, Lăng Thanh Thầm đi từ bên kia cầm theo sách Toán đến trước mặt hai cô, “Thành tích môn Toán là con mộng du làm sao?”
Thế nhưng cũng không đạt tiêu chuẩn.
“Bình thường nên dạy dỗ con, đánh một trận tơi bời.”
Năm cuối với thành tích này thật sự có chút kéo chân.
“Đừng đừng đừng, ba, lần sau con nhất định sẽ làm tốt!” Trời ạ, vốn dĩ thời gian lớp 12 có chút gấp rút, lại còn muốn dạy dỗ cô?!
Nói xong nhanh chóng gom bài thi lại trở về phòng.
Để lại Lăng Thanh Thầm với Bối Duyệt hai khuôn mặt nhìn nhau, Bối Duyệt cười gượng gạo, “ừm… Thành tích này vẫn tạm chấp nhận, tuần tự tiệm tiến*… Nhiên Nhiên đang dần tiến bộ, vẫn không nên tạo áp lực quá lớn cho cậu ấy.”
*tuần tự tiệm tiến” 循序漸進 tuần tự tiến tới.
Đầu ngón tay anh gõ gõ lên bàn, thong thả ung dung.
Nhưng ánh mắt anh vẫn làm Bối Duyệt nhìn ra một tia nguy hiểm, liền nghe anh nói, “Chuyện này anh sẽ xem xét. Nhưng mà… Về chuyện học thần, em có thể nói cho anh nghe một chút.”
Kéo cô ngồi trên đùi anh, bàn tay ở bắp chân cô sờ loạn. Trên mặt lại nghiêm trang không một cảm xúc, như đang chờ cô giải thích.
Bối Duyệt bị động tác của anh làm cho khiếp sợ, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cầu thang, “Chú điên rồi sao? Nhiên Nhiên đang ở nhà mà.”
Cô đẩy anh ra nhưng không được, ngược lại anh càng ôm chặt hơn. “Mau thả em ra.”
Cả người Bối Duyệt cứng đờ, sợ Lăng Nhiên bất chợt xuống lầu thấy được cảnh này, cô chưa chuẩn bị sẵn sàng thẳng thắn đối mặt với Nhiên Nhiên về quan hệ của bọn họ.
Lăng Thanh Thầm “Hửm?” Một tiếng, “Em không nói cũng được, vậy em hôn anh đi.”
Kỳ thật anh cũng biết Bối Duyệt đối với người được gọi là học thần không có tình ý gì, nhựng anh vẫn nhịn không được muốn ăn dấm. Thuận tiện, ôm cô gái nho chiếm chút tiện nghi ngon ngọt.
Bối Duyệt ở góc độ này nhìn anh, trong đôi mắt tràn ngập ánh đèn, ý cười nuông chiều, làm khí chất đều trở nên ôn hòa. Biểu tình như đang cầu sủng ái. Trông vô cùng đáng yêu không hề giống người trưởng thành.
Cô lập tức mềm lòng, in lên khóe miệng anh một nụ hôn.
Rõ ràng hai người không ai ăn đường, nhưng sao cảm giác lại ngọt như vậy?
Cô nhanh chân chạy trốn, anh còn chưa kịp phản ứng đã thấy Bối Duyệt đi tới đầu cầu thang, “Chú ơi, ngủ ngon nha ~”
Nói xong chạy một mạch lên lầu, Lăng Thanh Thầm không vội. Vì anh biết, cô trốn không thoát đâu. Có người nằm trên giường chờ đợi là cảm giác quá mức tuyệt vời, thế nên anh phải sớm tìm biện pháp cưới người về nhà mới được.
Lăng Thanh Thầm tắt đèn theo sau lên lầu, đứng trước cửa phòng cho khách dừng chân vài giây rồi mới gõ cửa.
Bối Duyệt chỉ mở hé cửa, từ bên trong lộ ra một đôi mắt to tròn. Giống con thỏ nhỏ, Lăng Thanh Thầm bị cô chọc cười, “Đêm nay… Không được khóa cửa.”
Dáng vẻ lén la lén lút như đang giao dịch bất hợp pháp.
Đúng lúc Lăng Nhiên chạy tới tìm Bối Duyệt, “Ba cũng tìm Duyệt Duyệt sao?”
Lăng Thanh Thầm đứng thẳng người, “Bối Duyệt bị thương còn chưa lành, nhắc nhở con bé bôi thuốc thôi.”
“Vậy đúng lúc tớ bôi thuốc giúp cậu nhé.” Lăng Nhiên đẩy Lăng Thanh Thầm ra, “Duyệt Duyệt, đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau được không? Đã lâu rồi hai ta không ngủ chung.”
Vừa lúc có thể kể cho Duyệt Duyệt nghe mấy chuyện cô mới đi hóng hớt thám thính, hì hì.
Cô chọt chọt cái trán Lăng Nhiên.
“Tớ không phải đã sớm nói rồi âo, tớ chỉ xem cậu ấy là bạn. Về sau không được nhắc lại, nghe không?”
Lăng Nhiên rất không cao hứng gật đầu, nghe chính chủ CP ra mặt bác bỏ tin đồn thật thống khổ.
Nhưng mất mát chưa được hai giây, Lăng Thanh Thầm đi từ bên kia cầm theo sách Toán đến trước mặt hai cô, “Thành tích môn Toán là con mộng du làm sao?”
Thế nhưng cũng không đạt tiêu chuẩn.
“Bình thường nên dạy dỗ con, đánh một trận tơi bời.”
Năm cuối với thành tích này thật sự có chút kéo chân.
“Đừng đừng đừng, ba, lần sau con nhất định sẽ làm tốt!” Trời ạ, vốn dĩ thời gian lớp 12 có chút gấp rút, lại còn muốn dạy dỗ cô?!
Nói xong nhanh chóng gom bài thi lại trở về phòng.
Để lại Lăng Thanh Thầm với Bối Duyệt hai khuôn mặt nhìn nhau, Bối Duyệt cười gượng gạo, “ừm… Thành tích này vẫn tạm chấp nhận, tuần tự tiệm tiến*… Nhiên Nhiên đang dần tiến bộ, vẫn không nên tạo áp lực quá lớn cho cậu ấy.”
*tuần tự tiệm tiến” 循序漸進 tuần tự tiến tới.
Đầu ngón tay anh gõ gõ lên bàn, thong thả ung dung.
Nhưng ánh mắt anh vẫn làm Bối Duyệt nhìn ra một tia nguy hiểm, liền nghe anh nói, “Chuyện này anh sẽ xem xét. Nhưng mà… Về chuyện học thần, em có thể nói cho anh nghe một chút.”
Kéo cô ngồi trên đùi anh, bàn tay ở bắp chân cô sờ loạn. Trên mặt lại nghiêm trang không một cảm xúc, như đang chờ cô giải thích.
Bối Duyệt bị động tác của anh làm cho khiếp sợ, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cầu thang, “Chú điên rồi sao? Nhiên Nhiên đang ở nhà mà.”
Cô đẩy anh ra nhưng không được, ngược lại anh càng ôm chặt hơn. “Mau thả em ra.”
Cả người Bối Duyệt cứng đờ, sợ Lăng Nhiên bất chợt xuống lầu thấy được cảnh này, cô chưa chuẩn bị sẵn sàng thẳng thắn đối mặt với Nhiên Nhiên về quan hệ của bọn họ.
Lăng Thanh Thầm “Hửm?” Một tiếng, “Em không nói cũng được, vậy em hôn anh đi.”
Kỳ thật anh cũng biết Bối Duyệt đối với người được gọi là học thần không có tình ý gì, nhựng anh vẫn nhịn không được muốn ăn dấm. Thuận tiện, ôm cô gái nho chiếm chút tiện nghi ngon ngọt.
Bối Duyệt ở góc độ này nhìn anh, trong đôi mắt tràn ngập ánh đèn, ý cười nuông chiều, làm khí chất đều trở nên ôn hòa. Biểu tình như đang cầu sủng ái. Trông vô cùng đáng yêu không hề giống người trưởng thành.
Cô lập tức mềm lòng, in lên khóe miệng anh một nụ hôn.
Rõ ràng hai người không ai ăn đường, nhưng sao cảm giác lại ngọt như vậy?
Cô nhanh chân chạy trốn, anh còn chưa kịp phản ứng đã thấy Bối Duyệt đi tới đầu cầu thang, “Chú ơi, ngủ ngon nha ~”
Nói xong chạy một mạch lên lầu, Lăng Thanh Thầm không vội. Vì anh biết, cô trốn không thoát đâu. Có người nằm trên giường chờ đợi là cảm giác quá mức tuyệt vời, thế nên anh phải sớm tìm biện pháp cưới người về nhà mới được.
Lăng Thanh Thầm tắt đèn theo sau lên lầu, đứng trước cửa phòng cho khách dừng chân vài giây rồi mới gõ cửa.
Bối Duyệt chỉ mở hé cửa, từ bên trong lộ ra một đôi mắt to tròn. Giống con thỏ nhỏ, Lăng Thanh Thầm bị cô chọc cười, “Đêm nay… Không được khóa cửa.”
Dáng vẻ lén la lén lút như đang giao dịch bất hợp pháp.
Đúng lúc Lăng Nhiên chạy tới tìm Bối Duyệt, “Ba cũng tìm Duyệt Duyệt sao?”
Lăng Thanh Thầm đứng thẳng người, “Bối Duyệt bị thương còn chưa lành, nhắc nhở con bé bôi thuốc thôi.”
“Vậy đúng lúc tớ bôi thuốc giúp cậu nhé.” Lăng Nhiên đẩy Lăng Thanh Thầm ra, “Duyệt Duyệt, đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau được không? Đã lâu rồi hai ta không ngủ chung.”
Vừa lúc có thể kể cho Duyệt Duyệt nghe mấy chuyện cô mới đi hóng hớt thám thính, hì hì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.