Chương 37:
Lão Trần Thố
31/12/2023
Tuổi này · chú già · vạn lần không chịu thua, chân dài ba bước đã đuổi theo cô.
Bối Duyệt bị anh ấn lên tường cạnh cửa phòng, “Tuổi này? Xem ra em không vừa lòng với biểu hiện của anh, không bằng chúng ta làm lại một lần?”
Dương vật kiêu ngạo cách lớp quần cũng có thể cảm nhận được sự cứng rắn và nóng hổi của nó.
Nhịn không được mà chạm vào bụng cô, thong thả ung dung mà cọ xát, từng chút làm cô mất đi tâm lý phòng bị. Bối Duyệt vừa ngứa vừa đau, nếm qua tư vị tính dục, tiểu huyệt ngứa ngáy dễ dàng bị anh trêu chọc.
Rồi nhớ lại cảm giác đau đến tột đỉnh.
Cố tình chú già lại mê người như vậy.
Bối Duyệt hạ quyết tâm đẩy anh ra, ” Một lát nữa Nhiên Nhiên sẽ về, đừng làm bậy.”
Lúc này Lăng Thanh Thầm mới nhớ tới bản thân còn có một cô con gái. Lỡ như con bé nhìn thấy dáng vẻ anh động dục thì rất là xấu hổ.
Anh lui một bước, tự nhận mình hào phóng mà nói điều kiện, “Vậy em ôm anh một cái.”
Vì thế liền biến thành anh ôm cô cùng nhau ôn tập.
-_-|| Lăng Nhiên về đến nhà, nhìn thấy Bối Duyệt thì rất bất ngờ, vội vàng đi tới, “Duyệt Duyệt, sao cậu lại ở đây? Không phải hôm nay cậu xin nghỉ sao?” Bối Duyệt chỉ nói tối hôm qua gặp nguy hiểm, được Lăng Thanh Thầm giúp đỡ.
Lăng Nhiên thấy trên người cô có vết thương, rất đau lòng, “Thằng cha đó thật đáng chết, ơ Duyệt Duyệt, sao cổ cậu lại hồng hồng thế?”
Bối Duyệt giật mình, nhanh chóng che lại, chột dạ nói, “Chắc là bị muỗi cắn đó.”
“À.” Lăng Nhiên tâm tư đơn thuần không suy nghĩ nhiều, “Vậy tối hôm qua cậu ngủ ở đây sao, sao không đến tìm tớ?” Nhiên Nhiên chu môi rất không vui, “Hôm nay ở trường tớ lo lắng muốn chết.”
“Tối hôm qua tớ tới đây quá muộn, không nỡ gọi cậu dậy.”
Vừa vặn dì đã chuẩn bị xong bữa tối, Lăng Thanh Thầm tiến lên, “Ăn cơm trước đã.”
Lăng Nhiên ổn định chỗ ngồi, không khỏi cảm thán, “Duyệt Duyệt ở đây thật tốt, cậu xem chúng ta có giống một nhà ba người không?”
Lăng Nhiên là người vô tư, còn hai người nghe xong lại thấy hoảng sợ, nhìn nhau một cái lại lập tức rời đi. Lăng Thanh Thầm gõ gõ cái bàn, “Lăng Nhiên, ăn cơm.”
Lăng Nhiên còn tưởng rằng ba nhà già mình cảm thấy xấu hổ, nhìn với Bối Duyệt làm mặt quỷ.
“Duyệt Duyệt, hôm nay cậu không tới trường, học bá nhớ thương cậu lắm đấy.” Lăng Nhiên luôn gán ghép hai người bọn họ làm một cặp, nói tới cái này mặt mày liền hớn hở.
“Lâm Thanh Trì ngồi đằng sau luôn nhìn chằm chằm chỗ ngồi của cậu, ánh mắt tràn đầy lo lắng.”
“Tối hôm qua tập luyện xong, các cậu có…”
Lăng Thanh Thầm nghe không nổi nữa, “Lăng Nhiên, thành tích kiểm tra lần này hẳn là có rồi? Lát nữa đưa cho ba xem.”
Cơn gió lạnh lẽo từ đỉnh đầu thổi qua, không dám nói nữa chỉ buồn rầu ăn cơm, thường xuyên truyền tín hiệu cầu cứu với Bối Duyệt.
Bối Duyệt bất đắc dĩ, cho Lăng Thanh Thầm một ánh mắt ý bảo anh không cần quá phận.
Lăng Thanh Thầm quay đầu uống canh, coi như không thấy.
Học bá? cùng lớp?
Ăn cơm xong, Lăng Thanh Thầm ngồi bên cạnh buộc Lăng Nhiên phải lấy bài thi, thành tích cũng không khó coi như trong tưởng tượng “So với lần trước có tiến bộ hơn.”
Nghe ba già tán thưởng, Lăng Nhiên đắc ý, “Đương nhiên rồi, đợt này Duyệt Duyệt luôn nhìn chằm chằm con học mà. Tiến bộ là tất nhiên!”
Nói như bản thân được đứng nhất rất kiêu ngạo.
“Nhưng mà so với Duyệt Duyệt vẫn kém hơn nhiều.” Lăng Nhiên ôm Bối Duyệt, “Duyệt Duyệt lần này lại đứng nhất, học thần thấp hơn cậu 2 điểm đấy”.
Nói xong còn kèm theo câu hỏi Bối Duyệt, hỏi xong liền cười hahaaa, “Duyệt Duyệt, cậu với học thần có khả năng không?”
Lăng Thanh Thầm ngoảnh mặt không để ý, nhưng hai cô gái nói gì anh đều dựng lỗ tai cẩn thận nghe từng chữ.
Bối Duyệt bị anh ấn lên tường cạnh cửa phòng, “Tuổi này? Xem ra em không vừa lòng với biểu hiện của anh, không bằng chúng ta làm lại một lần?”
Dương vật kiêu ngạo cách lớp quần cũng có thể cảm nhận được sự cứng rắn và nóng hổi của nó.
Nhịn không được mà chạm vào bụng cô, thong thả ung dung mà cọ xát, từng chút làm cô mất đi tâm lý phòng bị. Bối Duyệt vừa ngứa vừa đau, nếm qua tư vị tính dục, tiểu huyệt ngứa ngáy dễ dàng bị anh trêu chọc.
Rồi nhớ lại cảm giác đau đến tột đỉnh.
Cố tình chú già lại mê người như vậy.
Bối Duyệt hạ quyết tâm đẩy anh ra, ” Một lát nữa Nhiên Nhiên sẽ về, đừng làm bậy.”
Lúc này Lăng Thanh Thầm mới nhớ tới bản thân còn có một cô con gái. Lỡ như con bé nhìn thấy dáng vẻ anh động dục thì rất là xấu hổ.
Anh lui một bước, tự nhận mình hào phóng mà nói điều kiện, “Vậy em ôm anh một cái.”
Vì thế liền biến thành anh ôm cô cùng nhau ôn tập.
-_-|| Lăng Nhiên về đến nhà, nhìn thấy Bối Duyệt thì rất bất ngờ, vội vàng đi tới, “Duyệt Duyệt, sao cậu lại ở đây? Không phải hôm nay cậu xin nghỉ sao?” Bối Duyệt chỉ nói tối hôm qua gặp nguy hiểm, được Lăng Thanh Thầm giúp đỡ.
Lăng Nhiên thấy trên người cô có vết thương, rất đau lòng, “Thằng cha đó thật đáng chết, ơ Duyệt Duyệt, sao cổ cậu lại hồng hồng thế?”
Bối Duyệt giật mình, nhanh chóng che lại, chột dạ nói, “Chắc là bị muỗi cắn đó.”
“À.” Lăng Nhiên tâm tư đơn thuần không suy nghĩ nhiều, “Vậy tối hôm qua cậu ngủ ở đây sao, sao không đến tìm tớ?” Nhiên Nhiên chu môi rất không vui, “Hôm nay ở trường tớ lo lắng muốn chết.”
“Tối hôm qua tớ tới đây quá muộn, không nỡ gọi cậu dậy.”
Vừa vặn dì đã chuẩn bị xong bữa tối, Lăng Thanh Thầm tiến lên, “Ăn cơm trước đã.”
Lăng Nhiên ổn định chỗ ngồi, không khỏi cảm thán, “Duyệt Duyệt ở đây thật tốt, cậu xem chúng ta có giống một nhà ba người không?”
Lăng Nhiên là người vô tư, còn hai người nghe xong lại thấy hoảng sợ, nhìn nhau một cái lại lập tức rời đi. Lăng Thanh Thầm gõ gõ cái bàn, “Lăng Nhiên, ăn cơm.”
Lăng Nhiên còn tưởng rằng ba nhà già mình cảm thấy xấu hổ, nhìn với Bối Duyệt làm mặt quỷ.
“Duyệt Duyệt, hôm nay cậu không tới trường, học bá nhớ thương cậu lắm đấy.” Lăng Nhiên luôn gán ghép hai người bọn họ làm một cặp, nói tới cái này mặt mày liền hớn hở.
“Lâm Thanh Trì ngồi đằng sau luôn nhìn chằm chằm chỗ ngồi của cậu, ánh mắt tràn đầy lo lắng.”
“Tối hôm qua tập luyện xong, các cậu có…”
Lăng Thanh Thầm nghe không nổi nữa, “Lăng Nhiên, thành tích kiểm tra lần này hẳn là có rồi? Lát nữa đưa cho ba xem.”
Cơn gió lạnh lẽo từ đỉnh đầu thổi qua, không dám nói nữa chỉ buồn rầu ăn cơm, thường xuyên truyền tín hiệu cầu cứu với Bối Duyệt.
Bối Duyệt bất đắc dĩ, cho Lăng Thanh Thầm một ánh mắt ý bảo anh không cần quá phận.
Lăng Thanh Thầm quay đầu uống canh, coi như không thấy.
Học bá? cùng lớp?
Ăn cơm xong, Lăng Thanh Thầm ngồi bên cạnh buộc Lăng Nhiên phải lấy bài thi, thành tích cũng không khó coi như trong tưởng tượng “So với lần trước có tiến bộ hơn.”
Nghe ba già tán thưởng, Lăng Nhiên đắc ý, “Đương nhiên rồi, đợt này Duyệt Duyệt luôn nhìn chằm chằm con học mà. Tiến bộ là tất nhiên!”
Nói như bản thân được đứng nhất rất kiêu ngạo.
“Nhưng mà so với Duyệt Duyệt vẫn kém hơn nhiều.” Lăng Nhiên ôm Bối Duyệt, “Duyệt Duyệt lần này lại đứng nhất, học thần thấp hơn cậu 2 điểm đấy”.
Nói xong còn kèm theo câu hỏi Bối Duyệt, hỏi xong liền cười hahaaa, “Duyệt Duyệt, cậu với học thần có khả năng không?”
Lăng Thanh Thầm ngoảnh mặt không để ý, nhưng hai cô gái nói gì anh đều dựng lỗ tai cẩn thận nghe từng chữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.