Chương 44:
Lão Trần Thố
31/12/2023
Lăng Nhiên xuống lầu, mơ mơ màng màng hoàn toàn không phát hiện không gian ái muội giữa bọn họ, “Ơ hôm nay ba không đi làm sao ạ?”
Lăng Thanh Thầm nghiêm túc nói, “Đã lâu không đưa con ra ngoài, hôm nay ăn ngoài một hôm.”
“Thật sao ạ?.” Lăng Nhiên thích thú.
Cuối cùng Lăng Nhiên gõ gõ tìm kiếm một nhà hàng mới mở, thấy thực đơn mới mẻ độc đáo.
“Đúng lúc còn có thể đi dạo trung tâm thương mại.” Lăng Nhiên lén lút mà phấn khích, “Ba ơi, con muốn mua quần áo mới.”
“Mua mua mua.”
Lăng Nhiên vui vẻ đi thay đồ.
Bối Duyệt nhìn bọn họ đùa giỡn, khóe miệng cũng cong lên. Lăng Thanh Thầm sợ cô cô đơn, lặng lẽ cầm lấy tay cô, gãi gãi vào lòng bàn tay.
“Đáng ghét.” Cô nhỏ giọng oán trách, nhanh chóng gạt tay anh ra.
Ý cười trên mặt càng đậm hơn, cô cũng không nhận ra bản thân đang vui vẻ.
“Cửa hàng tràn sức kia mới hoạt động, đi xem thôi.” Vừa đến trung tâm, Lăng Nhiên vô cùng sung sướng.
Bối Duyệt đi theo phía sau, cô đối với việc mua sắm không mấy thích thú. Càng đúng hơn cô không đủ điều kiện để có thể mua sắm.
Lăng Thanh Thầm để mặc Lăng Nhiên điên cuồng, con gái lâu không ra ngoài, nên để con bé vui vẻ.
Anh phải đi theo phía sau.
“Cái vòng cổ này thật đẹp, đẹp hơn nhiều so với cửa hàng khác.”
Lăng Thanh Thầm nhớ sinh nhật cô sắp tới.
Thẳng đến lúc cô dừng chân đứng nghỉ một lúc, Lăng Thanh Thầm mới lén nhìn cô.
Anh đang muốn kêu cô đi thử, nhưng chưa kịp nói thì bị người khác đánh gãy. “Nhiên Nhiên.” Có người đi tới cầm tay Lăng Nhiên, dịu dàng nhìn về phía Lăng Thanh Thầm, “Anh rể, thật trùng hợp.”
Lăng Thanh Thầm gật đầu, trong lòng kêu khổ.
Quả nhiên, giây tiếp theo cô ta đã hỏi Lăng Nhiên, “Nhiên Nhiên, mọi người tới ăn cơm sao? Để dì mời khách, con muốn ăn ở đâu nào?”
Lăng Nhiên cũng hơi bối rối, vội vàng cầm tay Bối Duyệt, “Dì ơi bọn con đã chọn quán rồi ạ.”
“Không ngại thì thêm một người chứ? Nhiên Nhiên, lâu không gặp con, dì nhớ con lắm đấy.” Tô Thiến cười duyên, làm người ta không thể từ chối.
“Đương nhiên không sao ạ.” Lăng Nhiên nghĩ thầm lát nữa sẽ có kịch vui để xem.
Lăng Thanh Thầm vẫy tay, “Nhiên Nhiên lại đây, con nhìn trúng cái nào để ba thanh toán.”
Tô Thiến đánh giá Bối Duyệt một lượt, cô bé này thật đẹp… Nhưng vẫn còn nhỏ, không cần quan tâm.
Cô ta sẽ không ngờ tới cô gái nhỏ mà cô ta nghĩ không có khả năng, sớm đã ăn sạch con mồi.
“Lát nữa, con với dì Tô ngồi chung một chỗ.”
“Tại sao ạ, con không muốn đâu. Con muốn ngồi với Duyệt Duyệt, con chống đỡ không được dì đâu ba ơi.”
“Tháng sau tiền tiêu vặt tăng gấp đôi.”
“…… Để con suy nghĩ thêm ạ.”
“Hôm nay số lượng đồ mua cũng gấp đôi.”
Ánh mắt Lăng Nhiên sáng lên, nhưng giọng nói đầy miễn cưỡng: “Thành giao, ba ơi con gái vì thương ba nên mới đáp ứng. Cũng không phải vì tiền, con không phải là người như vậy.”
Lăng Nhiên làm bộ làm tịch.
Lăng Thanh Thầm hùa theo, “Ba biết con luôn ngoan ngoãn như vậy mà, con gái ngoan của ba. ”
Vở kịch cha con đồng lòng thật cảm động.
“Đi thôi ạ, ăn cơm quan trọng. Dì ơi, con nghe nói nhà hàng này đồ ăn rất ngon.”
Bốn người cùng nhau lên thang máy, Lăng Thanh Thầm chạm nhẹ tay Bối Duyệt, đón nhận ánh mắt đang suy tư của cô, lưng như bị kim chích.
Đúng là ra cửa mà không coi ngày.
Tô Thiến định ngồi cạnh Lăng Thanh Thầm, lại bị Lăng Nhiên giữ lấy, “Không phải dì nói nhớ con sao, ngồi cạnh con đi, hai ta tâm sự ạ.”
“Con ngồi chung với bạn con nha, dì sợ ba con quá nghiêm túc sẽ dọa sợ cô bé.”
“Ơ dì, đừng mà. Bối Duyệt với ba con cũng rất thân thiết, ba con coi bạn ấy như con gái của mình luôn ạ.”
Lăng Thanh Thầm nghiêm túc nói, “Đã lâu không đưa con ra ngoài, hôm nay ăn ngoài một hôm.”
“Thật sao ạ?.” Lăng Nhiên thích thú.
Cuối cùng Lăng Nhiên gõ gõ tìm kiếm một nhà hàng mới mở, thấy thực đơn mới mẻ độc đáo.
“Đúng lúc còn có thể đi dạo trung tâm thương mại.” Lăng Nhiên lén lút mà phấn khích, “Ba ơi, con muốn mua quần áo mới.”
“Mua mua mua.”
Lăng Nhiên vui vẻ đi thay đồ.
Bối Duyệt nhìn bọn họ đùa giỡn, khóe miệng cũng cong lên. Lăng Thanh Thầm sợ cô cô đơn, lặng lẽ cầm lấy tay cô, gãi gãi vào lòng bàn tay.
“Đáng ghét.” Cô nhỏ giọng oán trách, nhanh chóng gạt tay anh ra.
Ý cười trên mặt càng đậm hơn, cô cũng không nhận ra bản thân đang vui vẻ.
“Cửa hàng tràn sức kia mới hoạt động, đi xem thôi.” Vừa đến trung tâm, Lăng Nhiên vô cùng sung sướng.
Bối Duyệt đi theo phía sau, cô đối với việc mua sắm không mấy thích thú. Càng đúng hơn cô không đủ điều kiện để có thể mua sắm.
Lăng Thanh Thầm để mặc Lăng Nhiên điên cuồng, con gái lâu không ra ngoài, nên để con bé vui vẻ.
Anh phải đi theo phía sau.
“Cái vòng cổ này thật đẹp, đẹp hơn nhiều so với cửa hàng khác.”
Lăng Thanh Thầm nhớ sinh nhật cô sắp tới.
Thẳng đến lúc cô dừng chân đứng nghỉ một lúc, Lăng Thanh Thầm mới lén nhìn cô.
Anh đang muốn kêu cô đi thử, nhưng chưa kịp nói thì bị người khác đánh gãy. “Nhiên Nhiên.” Có người đi tới cầm tay Lăng Nhiên, dịu dàng nhìn về phía Lăng Thanh Thầm, “Anh rể, thật trùng hợp.”
Lăng Thanh Thầm gật đầu, trong lòng kêu khổ.
Quả nhiên, giây tiếp theo cô ta đã hỏi Lăng Nhiên, “Nhiên Nhiên, mọi người tới ăn cơm sao? Để dì mời khách, con muốn ăn ở đâu nào?”
Lăng Nhiên cũng hơi bối rối, vội vàng cầm tay Bối Duyệt, “Dì ơi bọn con đã chọn quán rồi ạ.”
“Không ngại thì thêm một người chứ? Nhiên Nhiên, lâu không gặp con, dì nhớ con lắm đấy.” Tô Thiến cười duyên, làm người ta không thể từ chối.
“Đương nhiên không sao ạ.” Lăng Nhiên nghĩ thầm lát nữa sẽ có kịch vui để xem.
Lăng Thanh Thầm vẫy tay, “Nhiên Nhiên lại đây, con nhìn trúng cái nào để ba thanh toán.”
Tô Thiến đánh giá Bối Duyệt một lượt, cô bé này thật đẹp… Nhưng vẫn còn nhỏ, không cần quan tâm.
Cô ta sẽ không ngờ tới cô gái nhỏ mà cô ta nghĩ không có khả năng, sớm đã ăn sạch con mồi.
“Lát nữa, con với dì Tô ngồi chung một chỗ.”
“Tại sao ạ, con không muốn đâu. Con muốn ngồi với Duyệt Duyệt, con chống đỡ không được dì đâu ba ơi.”
“Tháng sau tiền tiêu vặt tăng gấp đôi.”
“…… Để con suy nghĩ thêm ạ.”
“Hôm nay số lượng đồ mua cũng gấp đôi.”
Ánh mắt Lăng Nhiên sáng lên, nhưng giọng nói đầy miễn cưỡng: “Thành giao, ba ơi con gái vì thương ba nên mới đáp ứng. Cũng không phải vì tiền, con không phải là người như vậy.”
Lăng Nhiên làm bộ làm tịch.
Lăng Thanh Thầm hùa theo, “Ba biết con luôn ngoan ngoãn như vậy mà, con gái ngoan của ba. ”
Vở kịch cha con đồng lòng thật cảm động.
“Đi thôi ạ, ăn cơm quan trọng. Dì ơi, con nghe nói nhà hàng này đồ ăn rất ngon.”
Bốn người cùng nhau lên thang máy, Lăng Thanh Thầm chạm nhẹ tay Bối Duyệt, đón nhận ánh mắt đang suy tư của cô, lưng như bị kim chích.
Đúng là ra cửa mà không coi ngày.
Tô Thiến định ngồi cạnh Lăng Thanh Thầm, lại bị Lăng Nhiên giữ lấy, “Không phải dì nói nhớ con sao, ngồi cạnh con đi, hai ta tâm sự ạ.”
“Con ngồi chung với bạn con nha, dì sợ ba con quá nghiêm túc sẽ dọa sợ cô bé.”
“Ơ dì, đừng mà. Bối Duyệt với ba con cũng rất thân thiết, ba con coi bạn ấy như con gái của mình luôn ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.