Chương 45:
Lão Trần Thố
31/12/2023
Lăng Thanh Thầm: “…”
Bối Duyệt: “…”
Tô Thiến tuy rằng không vui, nhưng cũng không thể làm gì khác, “Nhiên Nhiên, hai ngày trước bà ngoại còn nói nhớ con đấy. Khi nào hai người rảnh thì về chơi với bà nhé?”
“Bây giờ đang lớp 12 nên con rất bận ạ, đợi khi nào được nghỉ con sẽ về thăm bà ngoại.”
“Nhiên Nhiên đã 12 rồi sao, không ai chăm sóc cũng không được, không bằng để dì tới chăm sóc cho con?” Tô Thiến đề nghị.
“Đừng… Không cần đâu ạ, trong nhà có thuê dì giúp việc.”
“Sao có thể tận tâm như dì?”
Lăng Nhiên nổi hết cả da gà, dì nào muốn chăm sóc con, dì chỉ muốn chăm sóc trên giường baba thôi. Nhiên Nhiên có hơi khó chịu, “Không đâu dì, con với ba đều rất thích tay nghề của bà ấy.”
Cứ như vậy nói qua nói lại, một bữa cơm ăn không vui vẻ.
Ăn xong, Lăng Nhiên lại lập tức thỏa mãn cơn nghiện mua sắm, cũng muốn thoát khỏi người này.
“Dì ơi, buổi chiều con còn có tiết, ba ơi mau đưa chúng con về ạ”.
Lăng Thanh Thầm nhẹ nhàng thở ra, “Đi thôi.”
Nhìn về phía Tô Thiến, “Tô Thiến, chúng tôi đi trước, hẹn gặp lại.”
Tô Thiến nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, mặt đầy ảo não.
Lăng Nhiên ngồi ở ghế sau tám chuyện với Bối Duyệt, “Xuất sắc không?”
Bối Duyệt gật đầu, trên mặt tràn đầy chờ mong. Lăng Nhiên đắc ý, “Đây là chuyện bí mật, tớ chỉ nói cho cậu nghe thôi. Bà ấy là em gái họ của mẹ tớ, vẫn luôn thích ba tớ. Chắc đọc tiểu thuyết nhiều, cảm thấy mẹ tớ không còn thân làm em gái nên vào thay thế. Anh rể với cô em vợ thiên kinh địa nghĩa*, bây giờ đã hơn ba mươi tuổi vẫn còn đợi gả cho ba tớ.”
*Thiên kinh địa nghĩa: Chuyện thường tĩnh dĩ nhiên, cái lẽ rất đúng xưa nay, không có ý gì phải nghi ngờ.
“Còn rất si tình.” Bối Duyệt nghe rất nghiêm túc, cổ vũ Nhiên Nhiên nói nhiều một chút.
“Haizz, thật cố chấp, người theo đuổi bà ấy có nhiều người giỏi giang hơn ba tớ mà.” Miệng thì nói vậy, nhưng lòng Lăng Nhiên vẫn rất đắc ý, ba già vẫn quá ưu tú, người bình thường so ra vẫn kém hơn nhiều.
Bối Duyệt gật đầu.
Tầm mắt cô chạm vào mắt anh ở kính chiếu hậu, nhưng mà mặt cô có tia ủy khuất cùng bất đắc dĩ.
Bối Duyệt nở nụ cười, Lăng Nhiên còn kéo tay cô muốn nói gì đó.
Lăng Thanh Thầm liền ngừng xe, “Đang nói cái gì mà vui vẻ vậy, cho ba nghe với.”
“Chưa nói gì, chưa nói gì. Còn nữa, bí mật của con gái mà ngài không biết xấu hổ cũng muốn nghe?”
“Nhiên Nhiên, hình như tiền tiêu vặt tháng này còn chưa cho?”
Lại lấy tiền tiêu vặt ra uy hiếp. Cô ấy là loại người vì tiền tài liền khom lưng sao? “Ba, chúng con đâu nói gì đâu, thật đấy ạ!”
Có tiền không lấy đó là đồ ngốc!
“Haizz, bữa trưa còn chưa được ăn no. Ba ơi, buổi tối bảo dì nấu lẩu được không ạ?”
Chiều thứ bảy, Bối Duyệt tập trung học bài, buổi tối ba người vây quanh bàn ăn, ăn hết một nồi lẩu lớn, Lăng Nhiên lại bị Bối Duyệt kéo đi làm đề.
9 giờ tối, cuối cùng Lăng Nhiên cũng được thả về phòng. Kiệt sức, tắm rửa xong lập tức đi ngủ.
Bối Duyệt tắm xong còn đứng ngoài ban công ngắm trăng.
Cô nghe thấy tiếng bước chân, nhưng không quay đầu. Chờ khi anh ôm lấy bản thân, Bối Duyệt mới nhẹ nhàng dựa vào ngực anh, hai người im lặng ngắm trăng mà không nói gì.
“Lăng Thanh Thầm, hồi trước chú ở chỗ này nói với em là sẽ có người thay ba em yêu thương em, bây giờ em tìm được rồi ạ.”
Cô xoay người, nhìn vào mắt anh.
“Lúc đó em đã muốn hỏi, vậy còn chú?”
Sẽ có người thay thế mẹ Nhiên Nhiên yêu chú sao?
Lăng Thanh Thầm nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô, “Anh thấy mình rất may mắn khi gặp được em, Duyệt Duyệt.”
Bảo bối của anh.
Bối Duyệt nhìn anh, trong mắt tràn đầy thâm tình, “Thật vậy chăng?”
Bối Duyệt: “…”
Tô Thiến tuy rằng không vui, nhưng cũng không thể làm gì khác, “Nhiên Nhiên, hai ngày trước bà ngoại còn nói nhớ con đấy. Khi nào hai người rảnh thì về chơi với bà nhé?”
“Bây giờ đang lớp 12 nên con rất bận ạ, đợi khi nào được nghỉ con sẽ về thăm bà ngoại.”
“Nhiên Nhiên đã 12 rồi sao, không ai chăm sóc cũng không được, không bằng để dì tới chăm sóc cho con?” Tô Thiến đề nghị.
“Đừng… Không cần đâu ạ, trong nhà có thuê dì giúp việc.”
“Sao có thể tận tâm như dì?”
Lăng Nhiên nổi hết cả da gà, dì nào muốn chăm sóc con, dì chỉ muốn chăm sóc trên giường baba thôi. Nhiên Nhiên có hơi khó chịu, “Không đâu dì, con với ba đều rất thích tay nghề của bà ấy.”
Cứ như vậy nói qua nói lại, một bữa cơm ăn không vui vẻ.
Ăn xong, Lăng Nhiên lại lập tức thỏa mãn cơn nghiện mua sắm, cũng muốn thoát khỏi người này.
“Dì ơi, buổi chiều con còn có tiết, ba ơi mau đưa chúng con về ạ”.
Lăng Thanh Thầm nhẹ nhàng thở ra, “Đi thôi.”
Nhìn về phía Tô Thiến, “Tô Thiến, chúng tôi đi trước, hẹn gặp lại.”
Tô Thiến nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, mặt đầy ảo não.
Lăng Nhiên ngồi ở ghế sau tám chuyện với Bối Duyệt, “Xuất sắc không?”
Bối Duyệt gật đầu, trên mặt tràn đầy chờ mong. Lăng Nhiên đắc ý, “Đây là chuyện bí mật, tớ chỉ nói cho cậu nghe thôi. Bà ấy là em gái họ của mẹ tớ, vẫn luôn thích ba tớ. Chắc đọc tiểu thuyết nhiều, cảm thấy mẹ tớ không còn thân làm em gái nên vào thay thế. Anh rể với cô em vợ thiên kinh địa nghĩa*, bây giờ đã hơn ba mươi tuổi vẫn còn đợi gả cho ba tớ.”
*Thiên kinh địa nghĩa: Chuyện thường tĩnh dĩ nhiên, cái lẽ rất đúng xưa nay, không có ý gì phải nghi ngờ.
“Còn rất si tình.” Bối Duyệt nghe rất nghiêm túc, cổ vũ Nhiên Nhiên nói nhiều một chút.
“Haizz, thật cố chấp, người theo đuổi bà ấy có nhiều người giỏi giang hơn ba tớ mà.” Miệng thì nói vậy, nhưng lòng Lăng Nhiên vẫn rất đắc ý, ba già vẫn quá ưu tú, người bình thường so ra vẫn kém hơn nhiều.
Bối Duyệt gật đầu.
Tầm mắt cô chạm vào mắt anh ở kính chiếu hậu, nhưng mà mặt cô có tia ủy khuất cùng bất đắc dĩ.
Bối Duyệt nở nụ cười, Lăng Nhiên còn kéo tay cô muốn nói gì đó.
Lăng Thanh Thầm liền ngừng xe, “Đang nói cái gì mà vui vẻ vậy, cho ba nghe với.”
“Chưa nói gì, chưa nói gì. Còn nữa, bí mật của con gái mà ngài không biết xấu hổ cũng muốn nghe?”
“Nhiên Nhiên, hình như tiền tiêu vặt tháng này còn chưa cho?”
Lại lấy tiền tiêu vặt ra uy hiếp. Cô ấy là loại người vì tiền tài liền khom lưng sao? “Ba, chúng con đâu nói gì đâu, thật đấy ạ!”
Có tiền không lấy đó là đồ ngốc!
“Haizz, bữa trưa còn chưa được ăn no. Ba ơi, buổi tối bảo dì nấu lẩu được không ạ?”
Chiều thứ bảy, Bối Duyệt tập trung học bài, buổi tối ba người vây quanh bàn ăn, ăn hết một nồi lẩu lớn, Lăng Nhiên lại bị Bối Duyệt kéo đi làm đề.
9 giờ tối, cuối cùng Lăng Nhiên cũng được thả về phòng. Kiệt sức, tắm rửa xong lập tức đi ngủ.
Bối Duyệt tắm xong còn đứng ngoài ban công ngắm trăng.
Cô nghe thấy tiếng bước chân, nhưng không quay đầu. Chờ khi anh ôm lấy bản thân, Bối Duyệt mới nhẹ nhàng dựa vào ngực anh, hai người im lặng ngắm trăng mà không nói gì.
“Lăng Thanh Thầm, hồi trước chú ở chỗ này nói với em là sẽ có người thay ba em yêu thương em, bây giờ em tìm được rồi ạ.”
Cô xoay người, nhìn vào mắt anh.
“Lúc đó em đã muốn hỏi, vậy còn chú?”
Sẽ có người thay thế mẹ Nhiên Nhiên yêu chú sao?
Lăng Thanh Thầm nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô, “Anh thấy mình rất may mắn khi gặp được em, Duyệt Duyệt.”
Bảo bối của anh.
Bối Duyệt nhìn anh, trong mắt tràn đầy thâm tình, “Thật vậy chăng?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.