Chương 3: Người Đàn Ông Lăng Thanh Thầm
Lão Trần Thố
31/10/2023
Phim Hàn Quốc luôn có cảm giác chân thật, cốt truyện mới lạ, diễn xuất không hề gượng gạo, cả hai đều bị hấp dẫn bởi cốt truyện, xem không chớp mắt. Bỗng nhiên chuyển cảnh, nam chính như nổi điên đè lên người nữ chính, quần áo bị ném xuống sàn từng cái một, để lộ ra dáng người quyến rũ hấp dẫn của nữ chính.
“Ù quao… bạo dữ vậy sao… quá đỉnh.”
Một lát sau, chỉ thấy cặp mông săn chắc của nam chính bắt đầu nhấp nhô, cơ thể cường tráng, gương mặt thú tính đè lên người nữ chính, điên cuồng rút ra đâm vào. Thậm chí anh ta còn nắm lấy bầu vú mềm mại mà cắn mút, tiếng nước và tiếng da thịt va chạm khiến hai thiếu nữ vô cùng xấu hổ.
Lăng Nhiên xưa giờ là người cứng miệng, bây giờ lại mất hết can đảm. Người nằng nặc đòi xem là cô ấy, nhưng người đầu tiên chịu không nổi cũng là cô ấy.
Gương mặt Lăng Nhiên đỏ như một quả cà chua, không khí giữa hai người bắt đầu trở nên xấu hổ. Bối Duyệt bất đắc dĩ tắt máy tính một cái bụp, xỉa ngón tay vào đầu Lăng Nhiên, “Cậu đó, cậu mà cũng biết ngại hả?”
Lăng Nhiên như con sâu róm, hừ hai tiếng rồi vùi đầu vào chăn.
Bối Duyệt sợ cô ấy xấu hổ, đá một cái vào chân bạn thân rồi ra khỏi phòng.
Tuy mặt Bối Duyệt vẫn rất bình thản, nhưng thực chất đã nóng rực. Cô vỗ nhẹ hai má, muốn kìm nén sự rạo rực trong lòng.
Cô ngồi xuống ghế sô pha dưới phòng khách, hai chân mềm nhũn, quần lót ướt sũng. Lúc này, cô vô cùng nhớ Lăng Thanh Thầm, muốn anh mạnh mẽ hôn cô, muốn được anh vội vàng ve vuốt cơ thể cô như đêm đó, men tình khiến cả hai đều mê say.
Người đàn ông khiến cô sa đoạ, ngày đêm nhung nhớ, si mê…
Lăng Thanh Thầm, ba của Lăng Nhiên.
Anh kết hôn và có con từ rất sớm, dù đã 37 tuổi nhưng vẫn kiên trì luyện tập, cho nên không hề giống với người đã gần tuổi bốn mươi. Năm tháng không khiến anh trở nên già nua, mà chỉ có sự thành thục, khí chất bí ẩn, vô cùng quyến rũ.
“Duyệt Duyệt!” Tiếng nói từ trên lầu vọng xuống đánh gãy suy nghĩ mơ màng của cô, “Cậu làm gì dưới đó vậy?”
Cô ngẩng đầu trả lời, “Tới giải đề một lát.”
“Ui, cậu cứ như mọt sách vậy, chán phèo.”
“Năm nay chúng ta đã lên 12 rồi.” Bối Duyệt nhẹ nhàng nói, “Cậu có muốn giải đề chung không?”
“Không đâu, tớ muốn đi ngủ, tớ buồn ngủ rồi.”
Cái đầu nhỏ trên lầu nhanh chóng rụt vào, yên lặng vô cùng.
Bối Duyệt lắc đầu, “Sâu lười.”
Suy nghĩ vớ vẩn đã bị đánh gãy, cô quyết định đặt hết tâm trí vào việc giải đề. Ngoài sảnh bỗng vang lên tiếng động, nhưng Bối Duyệt không để ý lắm, cô đã giải gần xong một đề rồi, chỉ còn mấy câu nâng cao cuối bài.
Đang đắm mình trong suy nghĩ, đột nhiên đối diện có tiếng động khiến Bối Duyệt ngẩng đầu lên, vừa lúc đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của Lăng Thanh Thầm.
Anh kéo cà vạt xuống, cúc áo đã cởi sẵn hai nút, để lộ xương quai xanh lấp ló dưới áo. Lời nói thoang thoảng chút hơi men, “Sao em nhìn như có thù oán với nó vậy? Đang làm đề Olympic toán sao?”
Vẫn còn giỡn được, coi bộ không có say hẳn.
Bối Duyệt bị âm thanh ngà ngà say của anh làm xao nhãng, tuy gương mặt lạnh nhạt nhưng trong lời nói lại có hơi giận dỗi, “Không, là đề Cát Quân.”
Gia Cát Quân (tiếng Trung: 諸葛均; bính âm: Zhuge Jun; ? – 263?), không rõ tên tự, là quan viên, tướng lĩnh nhà Quý Hán thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
Câu trả lời lạnh lùng nhưng vẫn khiến anh cười ra tiếng.
“Ù quao… bạo dữ vậy sao… quá đỉnh.”
Một lát sau, chỉ thấy cặp mông săn chắc của nam chính bắt đầu nhấp nhô, cơ thể cường tráng, gương mặt thú tính đè lên người nữ chính, điên cuồng rút ra đâm vào. Thậm chí anh ta còn nắm lấy bầu vú mềm mại mà cắn mút, tiếng nước và tiếng da thịt va chạm khiến hai thiếu nữ vô cùng xấu hổ.
Lăng Nhiên xưa giờ là người cứng miệng, bây giờ lại mất hết can đảm. Người nằng nặc đòi xem là cô ấy, nhưng người đầu tiên chịu không nổi cũng là cô ấy.
Gương mặt Lăng Nhiên đỏ như một quả cà chua, không khí giữa hai người bắt đầu trở nên xấu hổ. Bối Duyệt bất đắc dĩ tắt máy tính một cái bụp, xỉa ngón tay vào đầu Lăng Nhiên, “Cậu đó, cậu mà cũng biết ngại hả?”
Lăng Nhiên như con sâu róm, hừ hai tiếng rồi vùi đầu vào chăn.
Bối Duyệt sợ cô ấy xấu hổ, đá một cái vào chân bạn thân rồi ra khỏi phòng.
Tuy mặt Bối Duyệt vẫn rất bình thản, nhưng thực chất đã nóng rực. Cô vỗ nhẹ hai má, muốn kìm nén sự rạo rực trong lòng.
Cô ngồi xuống ghế sô pha dưới phòng khách, hai chân mềm nhũn, quần lót ướt sũng. Lúc này, cô vô cùng nhớ Lăng Thanh Thầm, muốn anh mạnh mẽ hôn cô, muốn được anh vội vàng ve vuốt cơ thể cô như đêm đó, men tình khiến cả hai đều mê say.
Người đàn ông khiến cô sa đoạ, ngày đêm nhung nhớ, si mê…
Lăng Thanh Thầm, ba của Lăng Nhiên.
Anh kết hôn và có con từ rất sớm, dù đã 37 tuổi nhưng vẫn kiên trì luyện tập, cho nên không hề giống với người đã gần tuổi bốn mươi. Năm tháng không khiến anh trở nên già nua, mà chỉ có sự thành thục, khí chất bí ẩn, vô cùng quyến rũ.
“Duyệt Duyệt!” Tiếng nói từ trên lầu vọng xuống đánh gãy suy nghĩ mơ màng của cô, “Cậu làm gì dưới đó vậy?”
Cô ngẩng đầu trả lời, “Tới giải đề một lát.”
“Ui, cậu cứ như mọt sách vậy, chán phèo.”
“Năm nay chúng ta đã lên 12 rồi.” Bối Duyệt nhẹ nhàng nói, “Cậu có muốn giải đề chung không?”
“Không đâu, tớ muốn đi ngủ, tớ buồn ngủ rồi.”
Cái đầu nhỏ trên lầu nhanh chóng rụt vào, yên lặng vô cùng.
Bối Duyệt lắc đầu, “Sâu lười.”
Suy nghĩ vớ vẩn đã bị đánh gãy, cô quyết định đặt hết tâm trí vào việc giải đề. Ngoài sảnh bỗng vang lên tiếng động, nhưng Bối Duyệt không để ý lắm, cô đã giải gần xong một đề rồi, chỉ còn mấy câu nâng cao cuối bài.
Đang đắm mình trong suy nghĩ, đột nhiên đối diện có tiếng động khiến Bối Duyệt ngẩng đầu lên, vừa lúc đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của Lăng Thanh Thầm.
Anh kéo cà vạt xuống, cúc áo đã cởi sẵn hai nút, để lộ xương quai xanh lấp ló dưới áo. Lời nói thoang thoảng chút hơi men, “Sao em nhìn như có thù oán với nó vậy? Đang làm đề Olympic toán sao?”
Vẫn còn giỡn được, coi bộ không có say hẳn.
Bối Duyệt bị âm thanh ngà ngà say của anh làm xao nhãng, tuy gương mặt lạnh nhạt nhưng trong lời nói lại có hơi giận dỗi, “Không, là đề Cát Quân.”
Gia Cát Quân (tiếng Trung: 諸葛均; bính âm: Zhuge Jun; ? – 263?), không rõ tên tự, là quan viên, tướng lĩnh nhà Quý Hán thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
Câu trả lời lạnh lùng nhưng vẫn khiến anh cười ra tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.