Chương 4: Chú
Lão Trần Thố
31/10/2023
Tiếng cười trầm thấp chạm vào tai Bối Duyệt khiên lòng cô run lên. Cô còn tưởng đêm nay sẽ không chờ được anh, ai ngờ anh lại về đúng lúc này.
Cuối cùng anh cũng cởi cà vạt ném qua một bên, đầu tóc rối bời nhưng không hề ảnh hưởng tới sự quyến rũ của anh.
“Sao em còn chưa ngủ?” Lăng Thanh Thầm tỏ ra phóng khoáng, nhưng vẫn âm thầm chú ý tới cô.
Bộ dáng cô nhíu mày cắn bút rất đáng yêu.
“Còn mấy câu nữa thôi, nên định làm nốt cho xong.” Suy nghĩ bị xao nhãng, còn bị anh nhìn chằm chằm, cô có cảm giác bản thân mình sắp bị thiêu cháy rồi.
Cô dứt khoát đặt bút sang một bên, đứng dậy đi lấy ly trà giải rượu đã pha sẵn từ lâu cho anh.
Lăng Thanh Thầm thấy cô đứng dậy rời đi, ánh mắt vẫn dõi theo hình bóng cô, khi tưởng cô định lên phòng, anh vội vã bật dậy từ trên ghế sô pha. Tới khi chợt nhận ra cô chỉ định xuống bếp, anh mới thở phào một hơi.
“Đây là trà giải rượu.” Bối Duyệt đặt ly trà lên bàn, rồi gọi thêm một tiếng, “Chú.”
Trong thoáng chốc, cả hai người đều cảm thấy xấu hổ, dù sao thì lần trước hai người đã làm những chuyện vô cùng thân mật, tuy rằng cuối cùng cũng dừng lại kịp…
Bối Duyệt thấy anh không lên tiếng, trong lòng tuy biết anh rất lợi hại, nhưng cô vẫn thức thời muốn trở về phòng, nhưng lại không thể kìm nén ánh mắt nhìn về phía anh.
Đôi mắt Lăng Thanh Thầm vẫn luôn dừng trên bàn chân nhỏ trắng mềm của cô, thấy cô định đi, anh vội vàng nắm cổ tay cô kéo lại. Bối Duyệt cảm nhận được hơi nóng trong lòng bàn tay anh, đồng tử cô co lại, cảm giác tê rần quét toàn thân.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cô, Lăng Thanh Thầm ngại ngùng hắng giọng rồi nói, “Ngồi với anh một lát.”
Cô chưa bao giờ từ chối được anh, không phải sao?
Hai người ngồi cạnh nhau nhưng lại chẳng biết nên nói gì, bầu không khí bỗng trở nên im lặng, mang lại cảm giác mập mờ. Nhưng cả hai đều không dám thừa nhận.
Đôi chân dài của anh giống như không có chỗ để, cứ vô tình chạm vào chân cô. Không ai nhúc nhích cả, hai người đều rất hưởng thụ cảm giác đụng chạm mang theo rung động này.
Ánh mắt nóng bỏng đầy ẩn ý vẫn không dời khỏi cơ thể cô, mang theo dục vọng chiếm hữu. Bối Duyệt phát hiện tầm mắt anh đang nhìn từ trên đầu cô rồi lướt xuống trán, xuống mũi, môi, dừng ở môi cô một lát rồi lại lướt xuống cằm. Cuối cùng… dừng trước ngực cô.
Ánh mắt anh càng lúc càng nóng bỏng, mang theo sự nhiệt tình cùng với dục vọng cuồn cuộn.
Mặt Bối Duyệt nóng bừng, cô sực nhớ ra mình không mặc gì ở dưới lớp váy ngủ. Bộ ngực mềm mại dính sát vào lớp vải mỏng, đầu vú dưới cái nhìn nồng cháy của anh dần dần đứng thẳng lên., khiến cho áo ngủ hằn lên hai viên đậu rõ ràng.
Sắc mặc Lăng Thanh Thầm bắt đầu trở nên đáng sợ, giống như dã thú đói khát sẵn sàng nuốt sống cô bất cứ lúc nào.
Chân anh nhúc nhích một chút, dây thần kinh căng tới độ muốn đứt phựt. Bỗng nhiên cô nhảy xuống khỏi sô pha, gương mặt ửng hồng là bằng chứng cho thấy cô đang ngượng ngùng, “Trong nhà bếp có dưa hấu, em đi lấy cho chú.”
Dường như cô đang muốn trốn tránh nên đi thật nhanh vào bếp, tựa lưng vào tủ lạnh thở phào. Tay đè lên trái tim đang đập không ngừng khi cảm nhận được hormone nam tính trên người anh bao trùm cơ thể cô.
Ánh mắt anh giống như muốn ăn cô vào trong bụng. Nhưng rõ ràng người lần trước đẩy cô ra không hề do dự là anh.
Cuối cùng anh cũng cởi cà vạt ném qua một bên, đầu tóc rối bời nhưng không hề ảnh hưởng tới sự quyến rũ của anh.
“Sao em còn chưa ngủ?” Lăng Thanh Thầm tỏ ra phóng khoáng, nhưng vẫn âm thầm chú ý tới cô.
Bộ dáng cô nhíu mày cắn bút rất đáng yêu.
“Còn mấy câu nữa thôi, nên định làm nốt cho xong.” Suy nghĩ bị xao nhãng, còn bị anh nhìn chằm chằm, cô có cảm giác bản thân mình sắp bị thiêu cháy rồi.
Cô dứt khoát đặt bút sang một bên, đứng dậy đi lấy ly trà giải rượu đã pha sẵn từ lâu cho anh.
Lăng Thanh Thầm thấy cô đứng dậy rời đi, ánh mắt vẫn dõi theo hình bóng cô, khi tưởng cô định lên phòng, anh vội vã bật dậy từ trên ghế sô pha. Tới khi chợt nhận ra cô chỉ định xuống bếp, anh mới thở phào một hơi.
“Đây là trà giải rượu.” Bối Duyệt đặt ly trà lên bàn, rồi gọi thêm một tiếng, “Chú.”
Trong thoáng chốc, cả hai người đều cảm thấy xấu hổ, dù sao thì lần trước hai người đã làm những chuyện vô cùng thân mật, tuy rằng cuối cùng cũng dừng lại kịp…
Bối Duyệt thấy anh không lên tiếng, trong lòng tuy biết anh rất lợi hại, nhưng cô vẫn thức thời muốn trở về phòng, nhưng lại không thể kìm nén ánh mắt nhìn về phía anh.
Đôi mắt Lăng Thanh Thầm vẫn luôn dừng trên bàn chân nhỏ trắng mềm của cô, thấy cô định đi, anh vội vàng nắm cổ tay cô kéo lại. Bối Duyệt cảm nhận được hơi nóng trong lòng bàn tay anh, đồng tử cô co lại, cảm giác tê rần quét toàn thân.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cô, Lăng Thanh Thầm ngại ngùng hắng giọng rồi nói, “Ngồi với anh một lát.”
Cô chưa bao giờ từ chối được anh, không phải sao?
Hai người ngồi cạnh nhau nhưng lại chẳng biết nên nói gì, bầu không khí bỗng trở nên im lặng, mang lại cảm giác mập mờ. Nhưng cả hai đều không dám thừa nhận.
Đôi chân dài của anh giống như không có chỗ để, cứ vô tình chạm vào chân cô. Không ai nhúc nhích cả, hai người đều rất hưởng thụ cảm giác đụng chạm mang theo rung động này.
Ánh mắt nóng bỏng đầy ẩn ý vẫn không dời khỏi cơ thể cô, mang theo dục vọng chiếm hữu. Bối Duyệt phát hiện tầm mắt anh đang nhìn từ trên đầu cô rồi lướt xuống trán, xuống mũi, môi, dừng ở môi cô một lát rồi lại lướt xuống cằm. Cuối cùng… dừng trước ngực cô.
Ánh mắt anh càng lúc càng nóng bỏng, mang theo sự nhiệt tình cùng với dục vọng cuồn cuộn.
Mặt Bối Duyệt nóng bừng, cô sực nhớ ra mình không mặc gì ở dưới lớp váy ngủ. Bộ ngực mềm mại dính sát vào lớp vải mỏng, đầu vú dưới cái nhìn nồng cháy của anh dần dần đứng thẳng lên., khiến cho áo ngủ hằn lên hai viên đậu rõ ràng.
Sắc mặc Lăng Thanh Thầm bắt đầu trở nên đáng sợ, giống như dã thú đói khát sẵn sàng nuốt sống cô bất cứ lúc nào.
Chân anh nhúc nhích một chút, dây thần kinh căng tới độ muốn đứt phựt. Bỗng nhiên cô nhảy xuống khỏi sô pha, gương mặt ửng hồng là bằng chứng cho thấy cô đang ngượng ngùng, “Trong nhà bếp có dưa hấu, em đi lấy cho chú.”
Dường như cô đang muốn trốn tránh nên đi thật nhanh vào bếp, tựa lưng vào tủ lạnh thở phào. Tay đè lên trái tim đang đập không ngừng khi cảm nhận được hormone nam tính trên người anh bao trùm cơ thể cô.
Ánh mắt anh giống như muốn ăn cô vào trong bụng. Nhưng rõ ràng người lần trước đẩy cô ra không hề do dự là anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.