Chương 17: Người giấy cần gì phải mặc quần áo 1
Ma Lạt Chúc
17/05/2024
Thấy Khương Nhất không nhúc nhích, Trịnh Hiểu Phong lại thúc giục: “Đại sư, để tôi quét mã chuyển tiền qua cho cô.”
Vẻ mặt Khương Nhất mệt mỏi: “Tôi chỉ nhận tiền mặt.”
Cũng không thể nói với người bên ngoài rằng, mình đường đường là một đại sư, thế mà thậm chí còn không xứng đáng có một chiếc điện thoại di động.
“Đại sư, tôi không có tiền mặt, còn không thì cô đưa bùa cho tôi trước, đến thành phố Hoa rồi tôi sẽ lấy tiền đưa cho cô ngay.”
“Như vậy không được, anh phải viết cho tôi một tờ giấy nợ.”
Mấy ông bác trong thôn mỗi khi nhờ cô đi tìm trâu tìm dê, nếu không có tiền mặt thì đều viết giấy nợ trước, khi nào có tiền lại đến trả cho cô sau.
Trịnh Hiểu Phong: ...
Tốt xấu gì anh ta cũng là trợ lý của chủ tịch tương lai của công ty bất động sản Liên Phát, ở công ty cũng là người hô mưa gọi gió, thế mà bây giờ chỉ vì sáu ngàn tệ mà phải viết giấy nợ, nếu chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao?
Nhưng Trịnh Hiểu Phong đang rất muốn có lá bùa nên chỉ có thể đồng ý.
Hai người bắt đầu chụm đầu lại hý hoáy viết giấy nợ.
Khi đến thành phố Hoa, ánh mắt của Khương Nhất đã không còn đủ dùng nữa rồi, những tòa nhà cao chọc trời, xe cộ nườm nượp qua lại, đây là cảnh phồn hoa thịnh vượng mà trước đây cô chưa từng thấy.
Liên Hạo đưa Khương Nhất vào ở tạm trong khách sạn năm sao. Chiếc đèn chùm pha lê sang trọng theo phong phong cách châu Âu ở tiền sảnh suýt chút nữa đã làm Khương Nhất mù mắt.
Vừa nghe thấy giá phòng một đêm ở đây, Khương Nhất liền véo mình một cái thật mạnh.
3.888 tệ…một đêm.
Tại sao tiền ngủ một đêm thôi mà lại đắt đến vậy?
Bước vào trong phòng, Khương Nhất mới hiểu ra đắt cũng có cái giá của đắt.
Liên Hạo đi theo vào cửa nói: “Đại sư, cô cất đồ đạc của cô rồi nghỉ ngơi một lát, tôi đến bệnh viện xem thử, nếu tình trạng của cha tôi ổn định thì buổi chiều tôi sẽ đến đón cô tới bệnh viện, được không?”
Khương Nhất xua tay: “Anh cứ đi đi!”
Nói xong, cô lại nhìn về phía Trịnh Hiểu Phong, vỗ nhẹ vào túi áo của mình, dùng động tác này nói với anh ta rằng, anh vẫn còn nợ tôi 6.000 tệ.
Trịnh Hiểu Phong vội vàng gật đầu: “Đại sư, lát nữa tôi đi lấy tiền rồi sẽ mang đến trả cho cô!”
Chờ khi mọi người đã đi hết rồi, Khương Nhất lấy đà chạy tới, ném mình lên chiếc giường lớn mềm mại.
Cô hưng phấn lăn một vòng trên giường, lại lấy bài vị của Sư tổ bà bà ra hôn một cái.
“Sư tổ bà bà, bà nhìn xem, chúng ta cũng được ở trong một căn phòng tốt như thế này này! Bà xem chiếc TV này đi, nó lớn gấp ba lần chiếc TV trong khách sạn nhỏ đấy! Buổi chiều cháu sẽ đi kiếm tiền, chờ kiếm được tiền rồi, lần sau cháu sẽ lại dẫn bà vào ở trong gian phòng này.”
Bài vị Sư tổ bà bà vặn vẹo, Khương Nhất lập tức nói: “Cháu hiểu, cháu hiểu mà!”
Cô lấy giấy vàng từ trong túi ra rồi xé thành hình người.
Ngón tay cô phủ linh lực, nhanh chóng vẽ vài nét trên bài vị, lại vẽ vài nét lên trên người giấy nhỏ.
Người giấy vốn đang nằm trên giường, bỗng nhiên hai cái chân khẽ nhúc nhích.
Chân nhỏ lắc lư, đột nhiên ngồi dậy, tiếp đó nó lại lồm cồm bò dậy.
Đôi chân ngắn ngủi đó chạy rất nhanh, lấy đà chạy nhanh ở trên giường rồi sau đó nhảy lên, ở trên không trung xoay tròn 720 độ, hai tay giơ lên cao, mũi chân nhẹ nhàng điểm xuống đất.
Khương Nhất vội vàng nhấc chân lên, sợ mình không cẩn thận sẽ đạp chết “Sư tổ bà bà”.
“Sư tổ bà bà, loại giấy vàng này quá yếu ớt mà tàn hồn của bà lại quá cường đại, chỉ có thể chống đỡ được năm phút đồng hồ thôi!”
Người giấy nhỏ hoàn toàn không để ý tới Khương Nhất.
Bà ấy nhanh chóng leo lên ghế sô pha, ngồi trên đó giống như một con người bằng xương bằng thịt, chỉ là chân bà ấy quá ngắn, không thể nào chạm tới mặt đất.
Bà ấy cố gắng ngả người ra sau, kết quả là tự quật ngã chính mình.
Người giấy nhỏ lại nhảy khỏi ghế sô pha, bò lên trên tủ TV. Bà ấy dang rộng hai tay ra giống như đang đo đạc kích thước của TV.
Sau đó, bà ấy nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên TV.
Bà ấy đưa tay ôm đầu, dáng vẻ giống như đang hoảng sợ. Sau đó, cảm thấy việc ôm đầu không ổn lắm, lại dùng một tay che ngực, một tay che ở phía dưới.
Nếu như lúc này bà ấy có mọc tóc thì chắc chắn sẽ bị dọa đến mức dựng hết tóc lên.
Vẻ mặt Khương Nhất mệt mỏi: “Tôi chỉ nhận tiền mặt.”
Cũng không thể nói với người bên ngoài rằng, mình đường đường là một đại sư, thế mà thậm chí còn không xứng đáng có một chiếc điện thoại di động.
“Đại sư, tôi không có tiền mặt, còn không thì cô đưa bùa cho tôi trước, đến thành phố Hoa rồi tôi sẽ lấy tiền đưa cho cô ngay.”
“Như vậy không được, anh phải viết cho tôi một tờ giấy nợ.”
Mấy ông bác trong thôn mỗi khi nhờ cô đi tìm trâu tìm dê, nếu không có tiền mặt thì đều viết giấy nợ trước, khi nào có tiền lại đến trả cho cô sau.
Trịnh Hiểu Phong: ...
Tốt xấu gì anh ta cũng là trợ lý của chủ tịch tương lai của công ty bất động sản Liên Phát, ở công ty cũng là người hô mưa gọi gió, thế mà bây giờ chỉ vì sáu ngàn tệ mà phải viết giấy nợ, nếu chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao?
Nhưng Trịnh Hiểu Phong đang rất muốn có lá bùa nên chỉ có thể đồng ý.
Hai người bắt đầu chụm đầu lại hý hoáy viết giấy nợ.
Khi đến thành phố Hoa, ánh mắt của Khương Nhất đã không còn đủ dùng nữa rồi, những tòa nhà cao chọc trời, xe cộ nườm nượp qua lại, đây là cảnh phồn hoa thịnh vượng mà trước đây cô chưa từng thấy.
Liên Hạo đưa Khương Nhất vào ở tạm trong khách sạn năm sao. Chiếc đèn chùm pha lê sang trọng theo phong phong cách châu Âu ở tiền sảnh suýt chút nữa đã làm Khương Nhất mù mắt.
Vừa nghe thấy giá phòng một đêm ở đây, Khương Nhất liền véo mình một cái thật mạnh.
3.888 tệ…một đêm.
Tại sao tiền ngủ một đêm thôi mà lại đắt đến vậy?
Bước vào trong phòng, Khương Nhất mới hiểu ra đắt cũng có cái giá của đắt.
Liên Hạo đi theo vào cửa nói: “Đại sư, cô cất đồ đạc của cô rồi nghỉ ngơi một lát, tôi đến bệnh viện xem thử, nếu tình trạng của cha tôi ổn định thì buổi chiều tôi sẽ đến đón cô tới bệnh viện, được không?”
Khương Nhất xua tay: “Anh cứ đi đi!”
Nói xong, cô lại nhìn về phía Trịnh Hiểu Phong, vỗ nhẹ vào túi áo của mình, dùng động tác này nói với anh ta rằng, anh vẫn còn nợ tôi 6.000 tệ.
Trịnh Hiểu Phong vội vàng gật đầu: “Đại sư, lát nữa tôi đi lấy tiền rồi sẽ mang đến trả cho cô!”
Chờ khi mọi người đã đi hết rồi, Khương Nhất lấy đà chạy tới, ném mình lên chiếc giường lớn mềm mại.
Cô hưng phấn lăn một vòng trên giường, lại lấy bài vị của Sư tổ bà bà ra hôn một cái.
“Sư tổ bà bà, bà nhìn xem, chúng ta cũng được ở trong một căn phòng tốt như thế này này! Bà xem chiếc TV này đi, nó lớn gấp ba lần chiếc TV trong khách sạn nhỏ đấy! Buổi chiều cháu sẽ đi kiếm tiền, chờ kiếm được tiền rồi, lần sau cháu sẽ lại dẫn bà vào ở trong gian phòng này.”
Bài vị Sư tổ bà bà vặn vẹo, Khương Nhất lập tức nói: “Cháu hiểu, cháu hiểu mà!”
Cô lấy giấy vàng từ trong túi ra rồi xé thành hình người.
Ngón tay cô phủ linh lực, nhanh chóng vẽ vài nét trên bài vị, lại vẽ vài nét lên trên người giấy nhỏ.
Người giấy vốn đang nằm trên giường, bỗng nhiên hai cái chân khẽ nhúc nhích.
Chân nhỏ lắc lư, đột nhiên ngồi dậy, tiếp đó nó lại lồm cồm bò dậy.
Đôi chân ngắn ngủi đó chạy rất nhanh, lấy đà chạy nhanh ở trên giường rồi sau đó nhảy lên, ở trên không trung xoay tròn 720 độ, hai tay giơ lên cao, mũi chân nhẹ nhàng điểm xuống đất.
Khương Nhất vội vàng nhấc chân lên, sợ mình không cẩn thận sẽ đạp chết “Sư tổ bà bà”.
“Sư tổ bà bà, loại giấy vàng này quá yếu ớt mà tàn hồn của bà lại quá cường đại, chỉ có thể chống đỡ được năm phút đồng hồ thôi!”
Người giấy nhỏ hoàn toàn không để ý tới Khương Nhất.
Bà ấy nhanh chóng leo lên ghế sô pha, ngồi trên đó giống như một con người bằng xương bằng thịt, chỉ là chân bà ấy quá ngắn, không thể nào chạm tới mặt đất.
Bà ấy cố gắng ngả người ra sau, kết quả là tự quật ngã chính mình.
Người giấy nhỏ lại nhảy khỏi ghế sô pha, bò lên trên tủ TV. Bà ấy dang rộng hai tay ra giống như đang đo đạc kích thước của TV.
Sau đó, bà ấy nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên TV.
Bà ấy đưa tay ôm đầu, dáng vẻ giống như đang hoảng sợ. Sau đó, cảm thấy việc ôm đầu không ổn lắm, lại dùng một tay che ngực, một tay che ở phía dưới.
Nếu như lúc này bà ấy có mọc tóc thì chắc chắn sẽ bị dọa đến mức dựng hết tóc lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.