Chương 16: Tôi muốn một cân tiền 2
Ma Lạt Chúc
17/05/2024
Sắc mặt Trịnh Hiểu Phong cứng đờ, hù dọa ai thế? Tôi chính là bị dọa mà lớn lên đó!
Liên Hạo quay đầu trừng mắt nhìn Trịnh Hiểu Phong, ý bảo anh ta chú ý thái độ của mình. Đến khi anh ta quay đầu lại, đã đổi sang vẻ mặt ôn hòa hỏi: “Đại sư, tình huống cha tôi bên kia tương đối gấp, nếu như cô thuận tiện thì xem bây giờ đi luôn có được không?”
Khương Nhất: “Chờ tôi đi thu dọn một chút.”
Cô trở lại phòng, cẩn thận gói kỹ bài vị đang ngủ say, bỏ vào ba lô, lại lấy thêm mấy tấm bùa vẽ gần đây, lúc này mới ra cửa.
Chị Trần vẻ mặt lưu luyến không rời. Có đại sư trấn giữ ở đây làm trong lòng cô ấy cũng an tâm hơn, bây giờ đại sư đi rồi, trong lòng cô ấy trở nên trống vắng.
Khương Nhất cười nói: “Chị Trần, đừng tiễn nữa. Tặng chị một câu, làm nhiều chuyện tốt, phúc báo của chị còn ở phía sau!”
Chị Trần vội vàng đáp ứng: “Được, được, tôi nhất định làm nhiều việc thiện, đại sư, trên đường nhớ chú ý an toàn!”
Liên Hạo và Khương Nhất đứng chờ ở cửa, Trịnh Hiểu Phong đi lấy xe.
Trước cửa khách sạn nhỏ không có chỗ đậu xe nên xe dừng trước cửa quán ăn sáng đối diện.
Trịnh Hiểu Phong bước nhanh tới, căn bản không để ý dưới chân, kết quả một bước giẫm lên một cục đá tròn to bằng lòng bàn tay.
Chân anh ta trượt một cái ngã xuống đất, đầu trực tiếp đập vào bậc thang. Anh ta đau đến nước mắt cũng sắp trào ra, đưa tay sờ một cái, sau gáy bị đập sưng thành một cục u lớn.
Anh ta nhịn đau đứng dậy tiếp tục đi về phía trước.
Bởi vì bị đập đầu, trước mắt anh ta hoàn toàn mơ hồ, lại bị đụng đầu vào cột điện. Anh ta lúc này xoay tròn 360 độ tại chỗ rồi ngã lăn nằm úp sấp.
Trịnh Hiểu Phong khóc hu hu, mẹ nó, thì ra anh ta gặp được đại sư hàng thật giá thật rồi. Người ta bảo mình cẩn thận dưới chân mà không nghe, đúng là đáng đời.
Liên Hạo và Khương Nhất từ xa thấy Trịnh Hiểu Phong ngã liền hai cái, vội vàng chạy tới.
Khương Nhất từ nhỏ đã quen chạy đi chạy lại ở trong núi nên bước chân nhanh hơn, đi ở phía trước.
Liên Hạo nhìn theo bóng lưng cô, lấy tay lau trán, cũng may mà ánh mắt mình đủ tốt, không đắc tội với cô. Nếu anh ta nghĩ giống như Trịnh Hiểu Phong thì bây giờ người nằm trên mặt đất chính là anh ta rồi!
Đại sư này quả nhiên có tài thật.
Kỳ thật Khương Nhất bị oan.
Trịnh Hiểu Phong đúng là mệnh phạm tiểu nhân, không liên quan gì đến cô hết. Cô còn tốt bụng nhắc nhở anh ta nữa, chẳng lẽ trách cô sao?
Trán Trịnh Hiểu Phong bị chảy máu, đầu óc mơ màng. Liên Hạo lái xe đưa anh ta đến một phòng khám nhỏ băng bó một chút mới lên đường.
Xe vừa lên đường cao tốc, Khương Nhất liền đưa một tấm bùa hộ thân qua.
“Tôi thấy ấn đường của anh có màu xanh, sợ là sẽ gặp xui xẻo, anh mang theo cái này bảo đảm thêm một chút.”
Tình huống của Liên Hạo nghiêm trọng hơn nhiều so với những lời Khương Nhất nói, chỉ là xe đang ở trên đường cao tốc, cô không muốn hù dọa anh ta mà thôi.
Trên trán Trịnh Hiểu Phong quấn mấy vòng băng gạc, khóe miệng cong lên, một bộ dạng nịnh nọt: “Đại sư, không phải là cô nói tôi mệnh phạm tiểu nhân sao? Có thể cho tôi một tấm không?”
Khương Nhất liếc anh ta một cái rồi nói thẳng: “Hai người có thanh toán chung với nhau không?”
Trịnh Hiểu Phong chớp đôi mắt to, nhìn Liên Hạo qua kính chiếu hậu.
Ánh mắt chờ mong kia phảng phất như đang nói: Ông chủ, tôi đây là tai nạn lao động, anh không bù đắp cho tôi một chút sao?
Liên Hạo chỉ cẩn thận cất kĩ lá bùa trong người, không thèm để ý đến Trịnh Hiểu Phong.
Trịnh Hiểu Phong đau lòng.
Đồ cặn bã!
Lúc dùng tôi một ngày anh rống tám trăm lần, Hiểu Phong, Hiểu Phong!
Bây giờ tôi gặp nạn, xin anh một tấm bùa anh cũng không cho.
Đồ kẹt sỉ!
Không cho thì thôi, tôi sẽ tự mua.
“Đại sư? Tôi cũng muốn mua một tấm, bao nhiêu tiền?”
Khương Nhất suy nghĩ một chút rồi há miệng nói: “Hai ngàn!”
Bùa hộ thân của Khương Nhất có thể ngăn cản ba lần tai họa, cái này nếu để cho người có tiền biết, đừng nói hai ngàn, cho dù bán với giá hai mươi ngàn, hai trăm ngàn cũng có thể.
Chỉ là hiện tại Khương Nhất thật sự quá nghèo, nghèo khó hạn chế trí tưởng tượng của cô.
Trịnh Hiểu Phong vừa nghe chỉ có hai ngàn, lập tức tiêu tiền như nước: “Cho tôi ba tấm!”
Khương Nhất:....
Rồi xong, lại báo lỗ giá rồi.
“Đại sư, tôi chuyển khoản cho cô!”
Trịnh Hiểu Phong vừa loay hoay bấm điện thoại dùng để làm việc trả lời tin nhắn, vừa lấy điện thoại dùng trong đời thường ra, chuẩn bị trả tiền.
Mẹ nó.
Nhìn hai chiếc điện thoại thông minh làm Khương Nhất hâm mộ muốn điên lên.
Liên Hạo quay đầu trừng mắt nhìn Trịnh Hiểu Phong, ý bảo anh ta chú ý thái độ của mình. Đến khi anh ta quay đầu lại, đã đổi sang vẻ mặt ôn hòa hỏi: “Đại sư, tình huống cha tôi bên kia tương đối gấp, nếu như cô thuận tiện thì xem bây giờ đi luôn có được không?”
Khương Nhất: “Chờ tôi đi thu dọn một chút.”
Cô trở lại phòng, cẩn thận gói kỹ bài vị đang ngủ say, bỏ vào ba lô, lại lấy thêm mấy tấm bùa vẽ gần đây, lúc này mới ra cửa.
Chị Trần vẻ mặt lưu luyến không rời. Có đại sư trấn giữ ở đây làm trong lòng cô ấy cũng an tâm hơn, bây giờ đại sư đi rồi, trong lòng cô ấy trở nên trống vắng.
Khương Nhất cười nói: “Chị Trần, đừng tiễn nữa. Tặng chị một câu, làm nhiều chuyện tốt, phúc báo của chị còn ở phía sau!”
Chị Trần vội vàng đáp ứng: “Được, được, tôi nhất định làm nhiều việc thiện, đại sư, trên đường nhớ chú ý an toàn!”
Liên Hạo và Khương Nhất đứng chờ ở cửa, Trịnh Hiểu Phong đi lấy xe.
Trước cửa khách sạn nhỏ không có chỗ đậu xe nên xe dừng trước cửa quán ăn sáng đối diện.
Trịnh Hiểu Phong bước nhanh tới, căn bản không để ý dưới chân, kết quả một bước giẫm lên một cục đá tròn to bằng lòng bàn tay.
Chân anh ta trượt một cái ngã xuống đất, đầu trực tiếp đập vào bậc thang. Anh ta đau đến nước mắt cũng sắp trào ra, đưa tay sờ một cái, sau gáy bị đập sưng thành một cục u lớn.
Anh ta nhịn đau đứng dậy tiếp tục đi về phía trước.
Bởi vì bị đập đầu, trước mắt anh ta hoàn toàn mơ hồ, lại bị đụng đầu vào cột điện. Anh ta lúc này xoay tròn 360 độ tại chỗ rồi ngã lăn nằm úp sấp.
Trịnh Hiểu Phong khóc hu hu, mẹ nó, thì ra anh ta gặp được đại sư hàng thật giá thật rồi. Người ta bảo mình cẩn thận dưới chân mà không nghe, đúng là đáng đời.
Liên Hạo và Khương Nhất từ xa thấy Trịnh Hiểu Phong ngã liền hai cái, vội vàng chạy tới.
Khương Nhất từ nhỏ đã quen chạy đi chạy lại ở trong núi nên bước chân nhanh hơn, đi ở phía trước.
Liên Hạo nhìn theo bóng lưng cô, lấy tay lau trán, cũng may mà ánh mắt mình đủ tốt, không đắc tội với cô. Nếu anh ta nghĩ giống như Trịnh Hiểu Phong thì bây giờ người nằm trên mặt đất chính là anh ta rồi!
Đại sư này quả nhiên có tài thật.
Kỳ thật Khương Nhất bị oan.
Trịnh Hiểu Phong đúng là mệnh phạm tiểu nhân, không liên quan gì đến cô hết. Cô còn tốt bụng nhắc nhở anh ta nữa, chẳng lẽ trách cô sao?
Trán Trịnh Hiểu Phong bị chảy máu, đầu óc mơ màng. Liên Hạo lái xe đưa anh ta đến một phòng khám nhỏ băng bó một chút mới lên đường.
Xe vừa lên đường cao tốc, Khương Nhất liền đưa một tấm bùa hộ thân qua.
“Tôi thấy ấn đường của anh có màu xanh, sợ là sẽ gặp xui xẻo, anh mang theo cái này bảo đảm thêm một chút.”
Tình huống của Liên Hạo nghiêm trọng hơn nhiều so với những lời Khương Nhất nói, chỉ là xe đang ở trên đường cao tốc, cô không muốn hù dọa anh ta mà thôi.
Trên trán Trịnh Hiểu Phong quấn mấy vòng băng gạc, khóe miệng cong lên, một bộ dạng nịnh nọt: “Đại sư, không phải là cô nói tôi mệnh phạm tiểu nhân sao? Có thể cho tôi một tấm không?”
Khương Nhất liếc anh ta một cái rồi nói thẳng: “Hai người có thanh toán chung với nhau không?”
Trịnh Hiểu Phong chớp đôi mắt to, nhìn Liên Hạo qua kính chiếu hậu.
Ánh mắt chờ mong kia phảng phất như đang nói: Ông chủ, tôi đây là tai nạn lao động, anh không bù đắp cho tôi một chút sao?
Liên Hạo chỉ cẩn thận cất kĩ lá bùa trong người, không thèm để ý đến Trịnh Hiểu Phong.
Trịnh Hiểu Phong đau lòng.
Đồ cặn bã!
Lúc dùng tôi một ngày anh rống tám trăm lần, Hiểu Phong, Hiểu Phong!
Bây giờ tôi gặp nạn, xin anh một tấm bùa anh cũng không cho.
Đồ kẹt sỉ!
Không cho thì thôi, tôi sẽ tự mua.
“Đại sư? Tôi cũng muốn mua một tấm, bao nhiêu tiền?”
Khương Nhất suy nghĩ một chút rồi há miệng nói: “Hai ngàn!”
Bùa hộ thân của Khương Nhất có thể ngăn cản ba lần tai họa, cái này nếu để cho người có tiền biết, đừng nói hai ngàn, cho dù bán với giá hai mươi ngàn, hai trăm ngàn cũng có thể.
Chỉ là hiện tại Khương Nhất thật sự quá nghèo, nghèo khó hạn chế trí tưởng tượng của cô.
Trịnh Hiểu Phong vừa nghe chỉ có hai ngàn, lập tức tiêu tiền như nước: “Cho tôi ba tấm!”
Khương Nhất:....
Rồi xong, lại báo lỗ giá rồi.
“Đại sư, tôi chuyển khoản cho cô!”
Trịnh Hiểu Phong vừa loay hoay bấm điện thoại dùng để làm việc trả lời tin nhắn, vừa lấy điện thoại dùng trong đời thường ra, chuẩn bị trả tiền.
Mẹ nó.
Nhìn hai chiếc điện thoại thông minh làm Khương Nhất hâm mộ muốn điên lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.