Ngũ Hành Thiên

Chương 611: Ảo cảnh trong cơ thể

Phương Tưởng

08/10/2017

Tâm thần Ngải Huy hoàn toàn chìm đắm vào quá trình lục lọi bên trong thân thể mình. Hắn nghĩ tới Sinh Diệt Hoa tế thuật, nhưng không biết phải lợi dụng thế nào. Thời gian lặng yên trôi qua, hắn cũng dần trở nên hốt hoảng.

Khi hắn tỉnh táo lại, thình lình phát hiện, chẳng biết bản thân mình lại ở trong một cột sáng từ lúc nào.

Ánh sáng đỏ nhàn nhạt dị thường ấm áp, như được mẫu thân ôm ấp trong lòng. Ngải Huy vẫn còn mơ màng, nhìn ra bên ngoài cột sáng, chỉ là một mảng phế tích.

Đây là nơi nào? Đã xảy ra chuyện gì?

Ngải Huy đột nhiên tỉnh cả ngủ.

Trước tiên, hắn chú ý tới cột sáng quanh người.

Cột sáng? Hắn vô thức ngẩng đầu lên. Sau đó lại rất giật mình, lòng đầy kinh hoảng.

Huyết nhãn cực lớn, như nằm trong một bức tranh to lớn trải rộng, bao phủ cả bầu trời. Ngải Huy chưa bao giờ thấy cảnh tượng quỷ dị, đáng sợ thế này qua. Thậm chí hắn còn có một loại ảo giác, huyết nhãn trên bầu trời kia, nếu nhìn kỹ còn thấy nó chuyển động như một vật còn sống. Còn cột sáng ánh đỏ này là từ huyết nhãn phóng ra, bao phủ mấy trượng quanh hắn.

Ngải Huy cố trấn định lại, đồ án huyết nhãn này rất quen thuộc. Hắn từng gặp qua huyết nhãn giống hệt như vậy trên băng vải.

Ánh sáng đỏ nhàn nhạt không đả thương hắn, ngược lại còn ấm áp, như thể đang bảo vệ hắn.

Băng vải…băng vải đã cứu Ngải Huy rất nhiều lần. Không hiểu sao hắn cảm thấy thân thiết, hoảng sợ trong lòng cũng dần biến mất. Ngải Huy tỉnh táo lại, chợt nổi lên nghi hoặc.

Đây là đâu?

Ánh mắt hắn xuyên qua cột sáng, nhìn ra phía xa.

Tàn phá không thể tả, cháy đen tiêu điều, không một ngọn cỏ.

Nhìn xa xa còn thấy phía trước có vài tòa cung điện bị tàn phá. Tuy cách rất xa nhưng Ngải Huy vẫn có thể nhìn ra, chúng đã sớm trở thành đống phế tích.

Cách hắn không xa là một mảng phế tích, trong đó có duy nhất một cung điện còn nguyên vẹn. Cung điện phủ đầy mây đen, mây đen sà thấp như giơ tay có thể sờ tới được. Trong đám mây đó, sấm sét thỉnh thoảng chớp lóe, chạy dọc như con rắn bạc. Mây đen cuồn cuộn như thể có vạn kiếm cùng động, tiếng kiếm ngân tụ tập, khi thì như tiếng sóng vỗ dập dìu, lúc lại như sóng dữ thét gào, kiếm ý lành lạnh liên miên không dứt.

Sấm sét và kiếm ý thỉnh thoảng lại tán chạy ra khỏi cung điện, quét ngang mặt đất. Những nơi chúng đi qua, cháy đen khô cằn, nứt nẻ chồng chất.

Ở một nơi khác, có một gốc cây nhỏ không rõ chủng loại, cao cỡ nửa thân người, yên tĩnh đứng đó.

Cây chia làm ba cành, toàn thân như phỉ thúy, óng ánh xanh biếc. Lá cây không nhiều, chỉ có chín lá, màu sắc xanh non như chồi non mới nhú ngày đầu xuân. Vờn quanh thân cây là tầng ánh sáng xanh. Đột nhiên, một chiếc lá cây rời khỏi cành, nhẹ bay lên không trung. Không trung lập tức có cơn mưa phùn mảnh nhẹ lất phất rơi xuống. Mưa phùn như những sợi tơ xanh nhỏ kia lại làm mặt đất cháy đen khô cằn dịu lại. Kỳ diệu hơn, mấy vết nứt nẻ trên mặt đất cũng dần được khép lại.

Mà phía xa thật xa trên bầu trời, bên dưới huyết nhãn, có một mặt trời vàng đang treo cao, cao ngạo lạnh lẽo. Kim quang chói mắt không chút ấm áp mà rét lạnh thấu xương, tựa như kim châm.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn, chẳng lẽ đây chính là trong cơ thể mình?

Phế tích dưới chân, là máu thịt thân thể mình? Những cung điện đổ nát kia, là ngũ phủ bát cung bị phá hủy? Cũng may cung điện dưới mặt đất không bị hư tổn gì cả. Cây kia giống như cành Sinh Mộc, mây đen kia chính là Kiếm Vân rồi. Còn mặt trời đang treo trên cao kia, là Thần Chi Huyết?

Đây là băng vải đưa hắn đi vào trong ảo cảnh?

Nhớ tới mộng cảnh ly kỳ lúc trước, băng vải vốn là tấm vải nền của bức tranh Ma Thần. Lúc đó hắn còn cho rằng mộng cảnh đó quá hoang đường, nhưng hôm nay hắn đã tin đến bảy tám phần.

Không biết Ma Thần đã tránh thoát được một kiếp nạn kia có lại lịch gì?

Những ý niệm trong đầu chợt lóe, hắn lại tập trung chú ý vào cảnh tượng trước mắt. Tuy biết đây là ảo cảnh, nhưng lại quá chân thực đi, không nói đến mặt đất cháy đen hoang vu, còn cả phế tích của mấy cung điện, còn cành Sinh Mộc, Kiếm Vân, đều vô cùng chân thực và trực quan.

Ngải Huy thử bước ra khỏi cột sáng màu đỏ, không nghĩ tới cột sáng này cũng di chuyển theo hắn.

Là băng vải bảo vệ mình sao?

Trong lòng suy tư, Ngải Huy lại đột nhiên ngẩng lên, đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài cột sáng.



Hắn nhạy cảm phát hiện, ánh sáng bên ngoài đã sáng hơn.

Sáng hơn…

Hắn nhìn mặt trời treo cao bên dưới huyết nhãn. Mặt trời lúc này sáng thêm một phần so với lúc nãy.

Kim quang băng lạnh mang theo màu trắng chói mắt, như thể một bậc quân vương vô tình, chúa tể cả thiên địa đang hờ hững dò xét mặt đất bên dưới.

Mặt đất cháy đen hoang vu, càng trở nên tàn phá.

Nhưng kim quang chiếu đến cành Sinh Mộc và cung điện dưới mặt đất, lập tức bị phản kích.

Ánh sáng xanh quấn quanh thân cành Sinh Mộc càng sáng ngời, ánh sáng nồng đậm tản ra sinh cơ bừng bừng. Mặt đất quanh nó không ngừng có mầm non xanh nhạt nhú lên, rồi cao lớn, đơm nụ, nở hoa.

Trong chốc lát, một mảng hoa cỏ đủ loại tươi đẹp, trông rất đẹp mắt hiện ra.

Mây đen bao phủ lấy cung điện dưới mặt đất như bị kích động sôi trào. Sấm sét như một con cự mãng to khỏe màu bạc xuyên thẳng trong đám mây. Tiếng sấm cuồn cuộn, không ngừng nổ vang bên tai, chấn nhiếp lòng người. Tầng tầng lớp lớp kiếm ý, như tìm thấy mục tiêu, lớp trước ngã xuống lớp sau lại tiến lên, phụ trợ với tia chớp bạc như thủy triều đánh về kim quang trên bầu trời.

Cho dù ở trong cột sáng màu đỏ, Ngải Huy cũng có thể cảm nhận được ba phe đánh nhau kinh tâm động phách đến cỡ nào.

Hiện tại, hắn chắc chắn cột sáng màu đỏ là băng vải bảo vệ mình. Kim quang chiếu lên cột sáng màu đỏ liền biến mất không chút tăm hơi.

Kim quang dần trở nên sáng ngời, hiển nhiên nó bị cành Sinh Mộc và sấm sét của Kiếm Vân ở cung điện dưới mặt đất chọc giận, kim quang càng thêm chói mắt, khiến bên ngoài như thành mộtvùng sáng choang.

Kim quang chói mắt, chiếu lên đám hoa cỏ mới mọc quanh cành Sinh Mộc. Bằng mắt thường cũng có thể thấy hoa cỏ bừng bừng sinh cơ nhanh chóng tan thành mây khói.

Nhưng ánh sáng xanh trên cành Sinh Mộc vẫn cứng cỏi như cũ, đỡ lấy kim quang, sừng sững bất động.

Kiếm Vân chống đỡ kim quang chấn động kịch liệt hơn nhiều. Kiếm ý lành lạnh như thủy triều ầm ầm đánh về phía kim quang trên bầu trời, tia chớp màu bạc đánh phá vào kim quang bắn ra tung tóe, mỗi lần va chạm đều tạo thành tiếng vang cực lớn.

Kim quang vẫn cứ càng lớn mạnh hơn.

Nó như thể một quân vương băng lạnh vô tình, lực lượng bá đạo và mênh mông khiến người ta phải kính sợ.

Cho dù Ma Thần chi huyết tới tay đã lâu, Ngải Huy cũng biết áo giáp Ma Thần rất cường đại, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn đối mặt với uy lực của Thần Huyết.

Thật sự cường đại a!

Cách bởi cột sáng nhưng Ngải Huy vẫn có thể cảm nhận sự cường đại của nó. Có điều không hiểu sao, Ngải Huy vẫn không thích cái khí tức mà Thần Huyết phát ra. Cho dù nó cường đại như vậy, vượt qua cả tưởng tượng của Ngải Huy, nhưng khí tức ẩn chứa trong cái uy năng cường đại đó lại đầy vẻ hờ hững.

Hờ hững đối với sinh mạng.

Đây cũng là lí do vì sao Ngải Huy không thích áo giáp Ma Thần. áo giáp Ma Thần cường đại, nhưng cũng lộ ra khí tức này, không có chút chấn động sinh mệnh nào cả, chỉ có tỉnh táo tuyệt đối. Tỉnh táo coi thường sinh mệnh, phàm tục.

Ngải Huy cảm thấy rất không thoải mái, rất không thích.

Sâu trong lòng hắn luôn cảm giác Ma Thần trong mộng cảnh là một tà thần. Kỳ thật Ngải Huy không rạch ròi trong quan niệm chính tà, chẳng qua đó chỉ là con người có lập trường khác nhau mà thôi. Tu chân giả cũng thế, mà nguyên tu hiện nay cũng vậy, tất cả cũng chỉ là thời thế thay đổi, lên xuống của con người mà thôi. Thiên Tâm thành cũng thế, Phỉ Thúy Sâm cũng vậy, chẳng qua lợi ích bọn họ khác biệt nhau mà thôi.

Thế nhưng khí tức mà Thần Huyết tỏa ra, vẫn khiến hắn liên tưởng đến việc đang đối mặt với một thứ “phi nhân loại”.

Chung quy, Ngải Huy cũng là nhân loại.

Cũng may còn có băng vải. Ánh sáng màu đỏ ấm áp ngăn cách kim quang lạnh thấu xương kia lại khiến Ngải Huy cảm thấy đầy kinh người.

Mặt trời màu vàng trên bầu trời cũng bắt đầu chuyển động, kim quang chói mắt đầy trời đột nhiên bắt đầu có lựa chọn.

Ngải Huy giật mình.



Chỉ thấy kim quang không chỗ nào không có bắt đầu tập trung co cụm lại. Chúng nó tụ tập về phía Kiếm Vân và cành Sinh mộc.

Hai cột sáng màu vàng như thực chất, ánh sáng xanh biếc bao phủ quanh cành Sinh Mộc, Kiếm Vân chớp lóe rít gào.

Toàn thân cành Sinh Mộc càng trở nên xanh biếc, ánh lên ánh sáng lóng lánh xanh biếc nồng đậm, gắt gao chống đỡ lấy cột sáng màu vàng. Chỗ giao nhau giữa cột sáng và ánh sáng xanh xì xì rung động, ánh sáng xanh không ngừng hóa thành tro bụi.

Kiếm Vân phản kích càng thêm mãnh liệt.

Kiếm ý lành lạnh tụ tập cuộn trào, ầm ầm đánh về phía kim quang. Ánh sáng vàng kim hòa lẫn với kiếm ý vỡ nát bay tứ tung, ầm ầm không ngừng bên tai. Sấm sét thô to, đột nhiên như biến thành một cây đinh ba màu bạc cực lớn xông tới, nhanh chóng chui vào vào trong cột sáng màu vàng. Thậm chí Ngải Huy còn nhìn thấy kim quang vỡ nát thành ánh sáng vàng xung quanh sấm sét kia.

Nhìn qua như thể ba phe đều lâm vào cục diện bế tắc. Ánh sáng xanh của cành Sinh Mộc sừng sững bất động, còn lôi đình kiếm ý trong Kiếm Vân lại như vô cùng vô tận.

Thời gian lặng yên trôi qua.

Ngải Huy không có nửa điểm thư giãn. Hắn biết cảnh tượng trước mặt tuy rất bình hòa nhưng thực ra lại dị thường hung hiểm. Hơn nữa đây còn là xung đột phát sinh trong cơ thể hắn, bất luận biến cố gì xảy ra đều có thể tạo thành ảnh hưởng thật lớn đến thân thể hắn.

Hắn cẩn thận, tỉ mỉ nhìn chăm chú bất kì mọi biến hóa.

Cột sáng vàng càng ngày càng sáng ngời ngưng thật. Ngải Huy còn cảm giác được hào quang bên trong hai cột sáng trong suốt óng ánh này đang chậm rãi lưu chuyển.

Ánh sáng xanh của cành Sinh Mộc đã dần không chống đỡ nổi, lộ ra xu thế suy tàn, bắt đầu héo rút.

Sấm sét bên trong Kiếm Vân cũng không còn tàn nhẫn dữ dội như lúc trước, mà lộ ra xu thế bất lực.

Ngải Huy có chút khẩn trương.

Nếu cành Sinh Mộc và Kiếm Vân đều không chống lại nổi Thần Huyết, thì bản thân sẽ biến thành dạng gì đây?

Huyết tu?

Nói thế nào thì đây là kết quả mà Ngải Huy không muốn tiếp nhận. Sau khi xác định mối liên quan giữa Thần Huyết và Thần Chi Huyết, Thần Huyết đã trở thành thứ mà Ngải Huy lo lắng cũng như kiêng kị nhất.

Thế nhưng, hắn phát hiện mình căn bản không thể làm được bất cứ chuyện gì cả.

Hắn thử đi đến Kiếm Vân, lại phát hiện một khi tới gần cung điện dưới mặt đất, thì không có cách nào tiến thêm được nữa.

Huyết nhãn trên bầu trời như thể hạn chế phạm vi hoạt động của hắn.

Ngải Huy có chút thất vọng. Hắn vốn định lợi dụng cột sáng màu đó này trợ giúp cho cành Sinh Mộc và Kiếm Vân.

Xem ra cách này không có hiệu quả.

Nhưng vào lúc này, ánh sáng xanh của cành Sinh Mộc như thể không gắng gượng nổi nữa, tầng ánh sáng xanh cuối cùng mai một đi, cành Sinh Mộc đã hoàn toàn hiện ra bên dưới cột sáng vàng như đã trở thành thực chất.

Trong lòng Ngải Huy cả kinh.

Chỉ thấy kim quang bá đạo lạnh thấu xương chiếu thẳng xuống cành Sinh Mộc.

Cành Sinh Mộc xanh biếc đột nhiên cứng đờ, mép lá cũng dần chuyển sang khô vàng, cháy đen và rồi hóa thành từng sợi khói xanh. Những khói xanh này bốc lên trong cột sáng màu vàng tạo thành một vệt hư ảnh kéo dài.

Mắt thường cũng có thể nhìn thấy được kim quang đang nhanh chóng cắn nuốt lấy cành Sinh Mộc.

Hư ảnh giữa kim quang càng thêm rõ ràng. Chúng nó không tản ra mà ngưng tụ lại, tựa như khắc vào trong cột sáng vàng đó.

Đó là…

Ánh mắt Ngải Huy bị hư ảnh trong kim quang đó hấp dẫn. Đầu hắn ô…ô…ông lên một cái, như bị trúng định thân pháp. Hắn nhìn không chớp mắt, tham lam mà cẩn thận nhìn chăm chú vào hư ảnh do khói xanh biến thành trong cột sáng vàng, lo sợ bỏ sót bất kì một chi tiết nhỏ nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngũ Hành Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook