Chương 612: Cành Sinh Mộc cùng Sinh Chi Hoàn
Phương Tưởng
08/10/2017
Cho tới nay, Ngải Huy đều cho rằng Cành Sinh Mộc chỉ bao hàm duy nhất Sinh Mệnh bản nguyên, là Mộc nguyên lực tối tinh thuần.
Thế nhưng, vào lúc hư ảnh dừng lại trước mắt, hắn thấy được Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ!
Ngũ nguyên đều có!
Tất cả nhận thức trước giờ về Cành Sinh Mộc, tại lúc này triệt để bị phá vỡ, hơn nữa là phá vỡ căn bản nhất. Cành Sinh Mộc ở trong cơ thể Ngải Huy đã được một thời gian đủ dài, hắn không chỉ một lần nghiên cứu về nó, thậm chí đã có ít nhiều tâm đắc.
Nhưng một màn trước mắt đã cho hắn biết được rằng những lý giải trước đó, căn bản là có sự sai lệch nhất định.
Làm sao có thể?
Trong lòng Ngải Huy, sự khiếp sợ như sóng gào, khiến hắn khó có thể tin tưởng được. Bản thân mình vậy mà lại mù mờ, vô tri một thời gian lâu tới như vậy! Nhưng tất cả điều đó, giờ phút này chẳng đáng để quan tâm nữa. Cành Sinh Mộc đang bị kim quang chiếu xạ phía dưới, lúc này lại dần dần tan biến. Một khi bỏ qua lần này, chắc chắn sẽ khiến hắn bứt rứt vô cùng vì không thể khám phá được ảo diệu ở trong đó.
Kim quang bá đạo, rét buốt đem tất cả lớp vỏ ngụy trang của Cành Sinh Mộc triệt để phá hủy đi. Tất cả biến hóa bên trong đều hiển lộ rõ ràng trong mắt Ngải Huy.
Nhìn phương thức tồn tại của năm loại Ngũ Nguyên. Trong đó bao hàm nguyên lý vô cùng xảo diệu, sự tương tác, hoán chuyển đó khiến hắn một lần nữa phải toát ra thần sắc sợ hãi, thán phục. Hắn nghĩ tới Hỗn Độn Nguyên lực, chỉ có điều là so với kết cấu Nguyên lực ở trong Cành Sinh Mộc thì nó kém hơn không biết bao nhiêu lần. Năm loại Nguyên lực luôn được duy trì ở trạng thái tuần hoàn, chính là một dạng của Sinh Chi Hoàn tinh xảo dị thường.
Ngũ Nguyên hoàn đó, mục đích cuối cùng nhất, chính là để tạo ra Mộc bản nguyên, cũng chính là Sinh Mệnh bản nguyên.
Lúc này, Ngải Huy có chút hiểu rõ, công hiệu cải tử hồi sinh của Cánh Sinh Mộc là từ đâu tới. Cành Sinh Mộc trên thực tế là một cái Sinh Chi Hoàn tuần hoàn vô hạn, điều này có nghĩa là vô luận Nguyên lực nào ở xung quanh, cũng sẽ bị nó hấp thu vào vòng tuần hoàn Ngũ Hành ở bên trong, khiến cho Mộc bản nguyên sinh sôi không ngừng. Mà kỳ lạ chính là, phương thức vận hành của Sinh Chi Hoàn bên trong Cành Sinh Mộc, giống như là được bao bọc ở trong một đường ranh giới vô hình. Cái ranh giới này khiến toàn bộ huyền cơ đều được ẩn dấu ở dưới mặt nước phẳng lặng, chỉ phản chiếu lên ảnh tượng của Mộc nguyên lực mà thôi.
Ngải Huy đột nhiên nhớ tới Hàn Lạp Đại Sư Chi Đạo, Âm Dương!
Kim Thủy Hỏa Thổ đều là âm, mà duy chỉ có Mộc là dương. Bằng mối liên hệ sinh diệt bất túc ( không ngừng ) mà hoàn thành được một Sinh Chi Hoàn thập toàn thập mỹ tới như vậy, thật bất khả tư nghị!
Ngải Huy càng suy nghĩ, càng không thể không sợ hãi, thán phục liên tục.
Nếu không nhờ có kim quang phá vỡ đi Âm Dương giới tuyến của Cành Sinh Mộc, Ngải Huy chắc chắn không thể phát hiện được bốn loại Nguyên lực đồng thời tồn tại kia. Khó trách Cánh Sinh Mộc được xưng là bản nguyên tối tinh thuần của Mộc nguyên lực, nguyên lai không chỉ là do Sinh Chi Hoàn biến thành, mà còn bao hàm cả đạo lý Âm Dương tương sinh ở bên trong.
Đây chỉ có thể gọi là một bước chuyển thần kỳ tới cực hạn, tràn ngập sức tưởng tượng khôn cùng, làm cho Mộc nguyên lực biến đổi hoàn toàn, có được năng lực chữa trị thần diệu.
Quá lợi hại!
Cành Sinh Mộc là sáng chế của Lục Thần, đương đại đệ nhất Bạch Y thánh thủ. Quả nhiên danh bất hư truyền!
Đây chính là Ngũ Nguyên Sinh Chi Hoàn đặc biệt nhất, sáng tạo nhất mà Ngải Huy từng được chứng kiến.
Ở dưới sự xâm lấn của kim quang, Cành Sinh Mộc dần không kiên trì được nữa, một chút phần cuối rễ đã bắt đầu hóa thành bột phấn. Giờ phút này, hư ảnh bên trong kim quang ngược lại rõ ràng dị thường. Ngải Huy biết rõ khi Cành Sinh Mộc hoàn toàn tan biến, cũng là lúc hư ảnh bên trong kim quang sẽ trong nháy mắt tan biến theo không chút tăm hơi.
Thật sự là đáng tiếc!
Ngải Huy trong lòng dâng lên một tia tiếc hận khó hiểu.
Lúc này hắn suy nghĩ, thực sự không phải là việc Cành Sinh Mộc tan biến thì sẽ tạo thành cái dạng ảnh hưởng gì tới cơ thể của mình. Mà là hắn cảm thấy Sinh Chi Hoàn hoàn mỹ mà thần kỳ như vậy, lại sắp triệt để tan biến, điều này thực sự quá đáng tiếc.
Có thể trợ giúp Cành Sinh Mộc hay không?
Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu hắn, bầu trời bỗng nhiên hạ xuống quang trụ màu đỏ, bao phủ lấy hư ảnh của Cành Sinh Mộc bên trong kim quang.
Ngải Huy ngẩn ngơ.
Hắn ngẩng đầu. Quả nhiên, quang trụ màu đỏ kia được phóng ra từ Huyết Nhãn cực lớn phía trên đỉnh đầu.
Kim quang tựa hồ vô cùng kiêng kị quang trụ màu đỏ phóng ra từ Huyết Nhãn kia, rút về phía sau như thủy triều.
Hư ảnh của Cành Sinh Mộc bên trong chùm tia sáng đỏ tươi, vụt biến thành một đạo ánh sáng xanh biếc, phóng thẳng vào bên trong Huyết Nhãn trên bầu trời. Theo sự biến mất của tia sáng màu xanh, quang trụ màu đỏ cũng biến mất ngay sau đó.
Cái này…cũng có thể ư?
Ngải Huy vui mừng quá đỗi, vội vàng nghĩ tới muốn trợ giúp Kiếm Vân, sau đó ngẩng mặt lên nhìn Huyết Nhãn cực lớn kia với vẻ mặt vô cùng chờ mong.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Ngải Huy cảm giác cần cổ mỏi nhừ, nhưng vẫn không có lấy một tia sáng nào hạ xuống cả.
….
Hắn há hốc mồm, ánh mắt trợn ngược như thể Huyết Nhãn mất linh là điều gì đó cực kỳ tổn thương tâm linh bé nhỏ của mình vậy?!!
Không hiểu sao, Ngải Huy cảm thấy Huyết Nhãn kia tựa hồ nhiều ra một tia ý vị đùa cợt.
Nhất định là ảo giác!
Ngải Huy tự an ủi bản thân.
Thần Huyết mất đi mục tiêu là Cành Sinh Mộc, liền đem tất cả lực công kích đổ dồn về phía Kiếm Vân. Kim quang chiếu xạ tại Kiếm Vân theo đó mà cường thịnh thêm vài phần.
Kiếm Vân cực khổ mới miễn cưỡng duy trì được chống đỡ, lập tức lâm vào tình cảnh tràn ngập nguy cơ.
Lôi Đình hung hãn càn quét, nhưng giống như mất đi uy lực ngày xưa, không cách nào rung chuyển được quang trụ hoàng kim dù chỉ mảy may.
Hào quang Lôi Đình cũng ngày càng yếu ớt.
Ngải Huy sắc mặt ngưng trọng, Lôi Đình chi lực bên trong Kiếm Vân cũng không phải là do bản thân hắn tu luyện ra được, mà là hấp thu từ trong tầng mây vào. Một khi tiêu hao quá nhiều, để bổ sung lại là điều không dễ dàng chút nào. Mà hiện tại, trạng thái của Kiếm Vân hiển nhiên là do Lôi Đình chi lực tiêu hao quá lớn, đã dần vô lực phản kháng.
Mặc cho Lôi Đình điên cuồng oanh kích, quang trụ hoàng kim kia thế vẫn không thể đỡ lao tới.
Khi quang trụ hoàng kim chiếu xạ lên Kiếm Vân, trong nháy mắt Kiếm Vân sôi trào lên, liền xuất hiện một khoảng khắc dừng lại cực kỳ ngắn ngủi.
Nhưng sau một khắc biến hóa đó, sự tình tiếp diễn lại không giống như dự đoán của Ngải Huy.
Một tia sáng trắng thật nhỏ, đột nhiên từ trong Kiếm Vân kích xạ ra. Mắt thấy tia sáng đó sắp bỏ trốn mất dạng, thì một quang trụ hoàng kim từ trên trời giáng xuống, một mực đem nó định trụ trong không gian.
Ngải Huy giật mình nhận ra được tia sáng trắng đó, hóa ra là một tia chớp màu bạc.
Tia chớp có kích thước xấp xỉ chiếc đũa, có nhiều phân nhánh dọc thân. Ở bên trong quang trụ hoàng kim, trông nó liền giống như được chế tạo từ bạc vậy.
Ngải Huy nhạy cảm nhận ra, tia chớp màu bạc tuy nhìn qua như bị bắt cứng trong quang trụ hoàng kim kia, nhưng vẫn như cũ ra sức giãy giụa không ngừng. Từ hiện tượng điện mang xung quanh được nó không ngừng phun ra nuốt vào, kèm theo đó là quang trụ hoàng kim thỉnh thoảng lại bị kích phá là có thể nhìn ra được một tia manh mối.
Lôi Đình chi lực lúc này lâm vào tình cảnh giống với Cành Sinh Mộc, bị Thần Huyết phóng thích quang trụ giam cầm lại.
Ánh mắt của Ngải Huy không tự chủ mà rơi vào Kiếm Vẫn còn xót lại. Kiếm Vân mất đi Lôi Đình chi lực, cũng không có trở nên suy yếu như trong tưởng tượng của hắn, mà ngược lại, chống cự càng thêm kịch liệt.
Kiếm Vân trước đây được tạo thành từ Lôi Đình chi lực cùng với Kiếm thai bị vỡ vụn. Hôm nay mất đi Lôi Đình chi lực, nó chỉ còn lại bộ phận Kiếm thai thuần túy.
Kiếm thai là gì? Ngải Huy rất khó cho ra được một đáp án rõ ràng. Nhưng, hắn biết rõ, Kiếm thai tu luyện là tâm thần!
Khúc dạo đầu của bộ tàn thiên kia có trình bày qua, huyết nhục con người luôn có cực hạn không thể đột phá, mà tâm thần thì lại có thể tu luyện tới vô hạn.
Ngải Huy nhìn chằm chằm vào Kiếm Thai đang rục rịch, có điều gì đó chạy qua mà hắn chưa nắm bắt được.
Thuần túy, tinh luyện, đó mới là mấu chốt để tu luyện tâm thần, chứ không phải là số lượng hay cường độ.
Mất đi Lôi Đình Kiếm Vân, tuy rằng thần thức của hắn giảm đi rõ rệt so với lúc trước, nhưng khí tức sắc bén, lăng lệ mà ác liệt thì lại mạnh hơn vài phần so với trước!
Kim quang kia giống như công thành trùy thế không thể đỡ, lúc này lại bị chặn lại bởi sự biến hóa ở xung quanh Kiếm Thai. Một mạng lưới rậm rạp, chằng chịt kiếm khí bén nhọn, giống như một cái mồm ác thú, tùy thời nuốt gọn kim quang.
Nó vậy mà ngăn trở được thế tiến tới của kim quang!
Ngải Huy tâm thần chấn động, linh đài sáng tỏ. Kiếm Thai dù không trọn vẹn, đầy đủ thì vẫn là tồn tại cao hơn so với Cành Sinh Mộc, Lôi Đình chi lực.
Cành Sinh Mộc với kết cấu tràn ngập sức tưởng tượng cùng sáng tạo, đã đem tới cho Ngải Huy sự trùng kích cực lớn về kiến thức. Sinh Chi Hoàn muốn kết hợp được hoàn mỹ cùng với Âm Dương tương khắc, theo phán đoán của Ngải Huy thì độ khó của nó phải cao hơn rất nhiều so với nguyên lý chế tạo của Trấn Thần Phong, Địa Hỏa Tháp Pháo.
Cành Sinh Mộc, trong hiểu biết của Ngải Huy về hệ thống Nguyên lực, có thể nói là tồn tại đỉnh phong nhất, kiệt xuất nhất.
Cho dù Lục Thần chưa đạt tới Tông Sư, thì Ngải Huy cũng chắc chắn rằng, chỉ với Cành Sinh Mộc, Lục Thần cũng đã bước nửa bước vào cánh cửa Tông Sư rồi. Cành Sinh Mộc hiện tại còn có vẻ hơi đơn bạc, đó chỉ là hình thức ban đầu của nó mà thôi. Tiềm năng phát triển trong tương lai của nó chắc chắn là vô cùng rộng mở.
Lục Thần chỉ cần đẩy ra được cánh cửa kia, sẽ mở ra được thế giới rộng lớn, bao la khôn cùng.
Cành Sinh Mộc kinh diễm là thế, vậy nhưng đối mặt với Thần Huyết lại vẫn không đủ sức chống cự.
Sau đó tới lượt Lôi Đình chi lực cũng dần dần bị làm cho suy yếu rồi bị định trụ lại. Điều đó một lần nữa ấn chứng nhận định của Ngải Huy khi cho rằng Thần Huyết là sức mạnh cao cấp hơn.
Mà trước mắt Ngải Huy bây giờ, Kiếm Thai yếu ớt nhất, không, hiện tại phải gọi là Kiếm Thai Chi Vân thì lại biểu hiện ra tiềm lực cường hãn bất ngờ. Ngải Huy có một suy nghĩ, đó là kiến thức tích lũy bao năm mà bản thân hắn vẫn luôn lấy làm tự hào, giờ phút này không ngờ lại bị phá vỡ, bị đả đảo một cách không thương tiếc.
Chính xác là hắn đã từng nhận định rằng, Kiếm Vân sở dĩ cường đại, tuyệt đại đa số là do sự cường đại của Lôi Đình chi lực.
Một cái là Kiếm Thai tu luyện ra từ tàn thiên vất xó. Một cái là Lôi Đình chi lực, chưa từng có Nguyên tu nào chinh phục được. Cái nào cường đại hơn, vấn đề này tựa hồ chỉ vừa xem là đã biết.
Thế nhưng sự thật đã chứng minh, hắn sai rồi!
Kiếm Thai Chi Vân cùng quang trụ hoàng kim đối kháng, nhìn qua khá cân sức ngang tài, hiển nhiên không phải trong thời gian ngắn là có thể phân ra thắng bại.
Ngải Huy mạnh mẽ kiềm chế rung động trong lòng. Ánh mắt của hắn chuyển hướng tới Lôi Đình chi lực đang bị kim quang giam cầm.
Hắn bỗng nhiên có chút chờ mong.
Lôi Đình chi lực là cái gì? Đây cũng lại là một nan đề mà hắn luôn chưa tìm ra đáp án. Mặc dù hắn là vị Lôi Đình Đại Sư đầu tiên, nhưng mà hắn vẫn như cũ, không cách nào giải thích được căn bản của vấn đề này.
Phương thức tu luyện Lôi Đình chi lực của hắn đã chứng minh, hắn đơn giản chỉ là một tên phu khuân vác Lôi Đình mà thôi. Đem Lôi Đình chi lực từ thiên địa vận chuyển vào bên trong cơ thể của mình, cũng không có cái gì tinh lọc hay cô đọng, càng đừng nói tới việc có thể cải biến đặc tính của Lôi Đình.
Thể hiện ra bên ngoài uy lực cường đại, chiến lực cũng khủng bố không kém. Nhưng, Ngải Huy tự biết, so về lý giải Nguyên lực, bản thân hắn xa xa không bằng được người sáng tạo ra Cành Sinh Mộc, Lục Thần.
Vừa rồi, chỉ khi Cành Sinh Mộc bị kim quang chiếu xạ, nó không kháng cự được mới để bại lộ ra trạng thái tối nguyên thủy, kết cấu Nguyên lực thuần túy nhất. Tất cả ngụy trang của nó đều bị phá bỏ.
Chính nhờ đó mà hắn mới nhận thức được rõ ràng Cành Sinh Mộc tới cùng là cái dạng gì.
Nếu như Lôi Đình chi lực bị kim quang chiếu xạ, tới khi nó không thể ngăn cản được nữa có phải hay không sẽ lộ ra bản chất bên trong?
Ngải Huy cõi lòng đầy chờ mong, trừng to mắt nhìn chằm chằm vào Lôi Đình chi lực đang không ngừng giãy giụa bên trong kim quang. Cho dù hắn đã chứng minh được Lôi Đình chi lực không phải đối thủ của Thần Huyết. Nhưng nếu có thể cởi bỏ cái nan đề làm bản thân khúc mắc bấy lâu nay, đồng dạng hắn vẫn thu được ích lợi thật lớn.
Tia chớp bạc không ngừng giãy giụa, ma sát với kim quang. Mỗi lần như vậy, Ngải Huy chú ý thấy hình thể của tia chớp bạc liền nhỏ đi một phần.
Trong trạng thái tập trung cao độ như vậy, thời gian lúc nào cũng trôi qua rất nhanh.
Tia chớp bạc từ ban đầu to cỡ một chiếc đũa, sau hồi lâu bị kim quang tấn công đã thu nhỏ lại cỡ một cây tăm.
Ngay khi Ngải Huy cho rằng Lôi Đình chi lực sắp lộ ra bản chất của nó thì nó lại kiên trì được lâu hơn hắn nghĩ. Bên trong kim quang, tia chớp bạc nhỏ xíu nhưng rực sáng, bắt mắt vô cùng.
Nó không chút sứt mẻ.
Ngải Huy kiên nhẫn, ánh mắt không ly khai mảy may khỏi tia chớp nhỏ. Hắn giống như một người thợ săn kiên nhẫn, tiềm phục trong bụi rậm để chờ con mồi xuất hiện.
Ba!
Một tiếng bạo liệt rất nhỏ, vang lên từ trong quang trụ hoàng kim.
Tinh thần Ngải Huy chấn động!
Đến rồi!
Thế nhưng, vào lúc hư ảnh dừng lại trước mắt, hắn thấy được Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ!
Ngũ nguyên đều có!
Tất cả nhận thức trước giờ về Cành Sinh Mộc, tại lúc này triệt để bị phá vỡ, hơn nữa là phá vỡ căn bản nhất. Cành Sinh Mộc ở trong cơ thể Ngải Huy đã được một thời gian đủ dài, hắn không chỉ một lần nghiên cứu về nó, thậm chí đã có ít nhiều tâm đắc.
Nhưng một màn trước mắt đã cho hắn biết được rằng những lý giải trước đó, căn bản là có sự sai lệch nhất định.
Làm sao có thể?
Trong lòng Ngải Huy, sự khiếp sợ như sóng gào, khiến hắn khó có thể tin tưởng được. Bản thân mình vậy mà lại mù mờ, vô tri một thời gian lâu tới như vậy! Nhưng tất cả điều đó, giờ phút này chẳng đáng để quan tâm nữa. Cành Sinh Mộc đang bị kim quang chiếu xạ phía dưới, lúc này lại dần dần tan biến. Một khi bỏ qua lần này, chắc chắn sẽ khiến hắn bứt rứt vô cùng vì không thể khám phá được ảo diệu ở trong đó.
Kim quang bá đạo, rét buốt đem tất cả lớp vỏ ngụy trang của Cành Sinh Mộc triệt để phá hủy đi. Tất cả biến hóa bên trong đều hiển lộ rõ ràng trong mắt Ngải Huy.
Nhìn phương thức tồn tại của năm loại Ngũ Nguyên. Trong đó bao hàm nguyên lý vô cùng xảo diệu, sự tương tác, hoán chuyển đó khiến hắn một lần nữa phải toát ra thần sắc sợ hãi, thán phục. Hắn nghĩ tới Hỗn Độn Nguyên lực, chỉ có điều là so với kết cấu Nguyên lực ở trong Cành Sinh Mộc thì nó kém hơn không biết bao nhiêu lần. Năm loại Nguyên lực luôn được duy trì ở trạng thái tuần hoàn, chính là một dạng của Sinh Chi Hoàn tinh xảo dị thường.
Ngũ Nguyên hoàn đó, mục đích cuối cùng nhất, chính là để tạo ra Mộc bản nguyên, cũng chính là Sinh Mệnh bản nguyên.
Lúc này, Ngải Huy có chút hiểu rõ, công hiệu cải tử hồi sinh của Cánh Sinh Mộc là từ đâu tới. Cành Sinh Mộc trên thực tế là một cái Sinh Chi Hoàn tuần hoàn vô hạn, điều này có nghĩa là vô luận Nguyên lực nào ở xung quanh, cũng sẽ bị nó hấp thu vào vòng tuần hoàn Ngũ Hành ở bên trong, khiến cho Mộc bản nguyên sinh sôi không ngừng. Mà kỳ lạ chính là, phương thức vận hành của Sinh Chi Hoàn bên trong Cành Sinh Mộc, giống như là được bao bọc ở trong một đường ranh giới vô hình. Cái ranh giới này khiến toàn bộ huyền cơ đều được ẩn dấu ở dưới mặt nước phẳng lặng, chỉ phản chiếu lên ảnh tượng của Mộc nguyên lực mà thôi.
Ngải Huy đột nhiên nhớ tới Hàn Lạp Đại Sư Chi Đạo, Âm Dương!
Kim Thủy Hỏa Thổ đều là âm, mà duy chỉ có Mộc là dương. Bằng mối liên hệ sinh diệt bất túc ( không ngừng ) mà hoàn thành được một Sinh Chi Hoàn thập toàn thập mỹ tới như vậy, thật bất khả tư nghị!
Ngải Huy càng suy nghĩ, càng không thể không sợ hãi, thán phục liên tục.
Nếu không nhờ có kim quang phá vỡ đi Âm Dương giới tuyến của Cành Sinh Mộc, Ngải Huy chắc chắn không thể phát hiện được bốn loại Nguyên lực đồng thời tồn tại kia. Khó trách Cánh Sinh Mộc được xưng là bản nguyên tối tinh thuần của Mộc nguyên lực, nguyên lai không chỉ là do Sinh Chi Hoàn biến thành, mà còn bao hàm cả đạo lý Âm Dương tương sinh ở bên trong.
Đây chỉ có thể gọi là một bước chuyển thần kỳ tới cực hạn, tràn ngập sức tưởng tượng khôn cùng, làm cho Mộc nguyên lực biến đổi hoàn toàn, có được năng lực chữa trị thần diệu.
Quá lợi hại!
Cành Sinh Mộc là sáng chế của Lục Thần, đương đại đệ nhất Bạch Y thánh thủ. Quả nhiên danh bất hư truyền!
Đây chính là Ngũ Nguyên Sinh Chi Hoàn đặc biệt nhất, sáng tạo nhất mà Ngải Huy từng được chứng kiến.
Ở dưới sự xâm lấn của kim quang, Cành Sinh Mộc dần không kiên trì được nữa, một chút phần cuối rễ đã bắt đầu hóa thành bột phấn. Giờ phút này, hư ảnh bên trong kim quang ngược lại rõ ràng dị thường. Ngải Huy biết rõ khi Cành Sinh Mộc hoàn toàn tan biến, cũng là lúc hư ảnh bên trong kim quang sẽ trong nháy mắt tan biến theo không chút tăm hơi.
Thật sự là đáng tiếc!
Ngải Huy trong lòng dâng lên một tia tiếc hận khó hiểu.
Lúc này hắn suy nghĩ, thực sự không phải là việc Cành Sinh Mộc tan biến thì sẽ tạo thành cái dạng ảnh hưởng gì tới cơ thể của mình. Mà là hắn cảm thấy Sinh Chi Hoàn hoàn mỹ mà thần kỳ như vậy, lại sắp triệt để tan biến, điều này thực sự quá đáng tiếc.
Có thể trợ giúp Cành Sinh Mộc hay không?
Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu hắn, bầu trời bỗng nhiên hạ xuống quang trụ màu đỏ, bao phủ lấy hư ảnh của Cành Sinh Mộc bên trong kim quang.
Ngải Huy ngẩn ngơ.
Hắn ngẩng đầu. Quả nhiên, quang trụ màu đỏ kia được phóng ra từ Huyết Nhãn cực lớn phía trên đỉnh đầu.
Kim quang tựa hồ vô cùng kiêng kị quang trụ màu đỏ phóng ra từ Huyết Nhãn kia, rút về phía sau như thủy triều.
Hư ảnh của Cành Sinh Mộc bên trong chùm tia sáng đỏ tươi, vụt biến thành một đạo ánh sáng xanh biếc, phóng thẳng vào bên trong Huyết Nhãn trên bầu trời. Theo sự biến mất của tia sáng màu xanh, quang trụ màu đỏ cũng biến mất ngay sau đó.
Cái này…cũng có thể ư?
Ngải Huy vui mừng quá đỗi, vội vàng nghĩ tới muốn trợ giúp Kiếm Vân, sau đó ngẩng mặt lên nhìn Huyết Nhãn cực lớn kia với vẻ mặt vô cùng chờ mong.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Ngải Huy cảm giác cần cổ mỏi nhừ, nhưng vẫn không có lấy một tia sáng nào hạ xuống cả.
….
Hắn há hốc mồm, ánh mắt trợn ngược như thể Huyết Nhãn mất linh là điều gì đó cực kỳ tổn thương tâm linh bé nhỏ của mình vậy?!!
Không hiểu sao, Ngải Huy cảm thấy Huyết Nhãn kia tựa hồ nhiều ra một tia ý vị đùa cợt.
Nhất định là ảo giác!
Ngải Huy tự an ủi bản thân.
Thần Huyết mất đi mục tiêu là Cành Sinh Mộc, liền đem tất cả lực công kích đổ dồn về phía Kiếm Vân. Kim quang chiếu xạ tại Kiếm Vân theo đó mà cường thịnh thêm vài phần.
Kiếm Vân cực khổ mới miễn cưỡng duy trì được chống đỡ, lập tức lâm vào tình cảnh tràn ngập nguy cơ.
Lôi Đình hung hãn càn quét, nhưng giống như mất đi uy lực ngày xưa, không cách nào rung chuyển được quang trụ hoàng kim dù chỉ mảy may.
Hào quang Lôi Đình cũng ngày càng yếu ớt.
Ngải Huy sắc mặt ngưng trọng, Lôi Đình chi lực bên trong Kiếm Vân cũng không phải là do bản thân hắn tu luyện ra được, mà là hấp thu từ trong tầng mây vào. Một khi tiêu hao quá nhiều, để bổ sung lại là điều không dễ dàng chút nào. Mà hiện tại, trạng thái của Kiếm Vân hiển nhiên là do Lôi Đình chi lực tiêu hao quá lớn, đã dần vô lực phản kháng.
Mặc cho Lôi Đình điên cuồng oanh kích, quang trụ hoàng kim kia thế vẫn không thể đỡ lao tới.
Khi quang trụ hoàng kim chiếu xạ lên Kiếm Vân, trong nháy mắt Kiếm Vân sôi trào lên, liền xuất hiện một khoảng khắc dừng lại cực kỳ ngắn ngủi.
Nhưng sau một khắc biến hóa đó, sự tình tiếp diễn lại không giống như dự đoán của Ngải Huy.
Một tia sáng trắng thật nhỏ, đột nhiên từ trong Kiếm Vân kích xạ ra. Mắt thấy tia sáng đó sắp bỏ trốn mất dạng, thì một quang trụ hoàng kim từ trên trời giáng xuống, một mực đem nó định trụ trong không gian.
Ngải Huy giật mình nhận ra được tia sáng trắng đó, hóa ra là một tia chớp màu bạc.
Tia chớp có kích thước xấp xỉ chiếc đũa, có nhiều phân nhánh dọc thân. Ở bên trong quang trụ hoàng kim, trông nó liền giống như được chế tạo từ bạc vậy.
Ngải Huy nhạy cảm nhận ra, tia chớp màu bạc tuy nhìn qua như bị bắt cứng trong quang trụ hoàng kim kia, nhưng vẫn như cũ ra sức giãy giụa không ngừng. Từ hiện tượng điện mang xung quanh được nó không ngừng phun ra nuốt vào, kèm theo đó là quang trụ hoàng kim thỉnh thoảng lại bị kích phá là có thể nhìn ra được một tia manh mối.
Lôi Đình chi lực lúc này lâm vào tình cảnh giống với Cành Sinh Mộc, bị Thần Huyết phóng thích quang trụ giam cầm lại.
Ánh mắt của Ngải Huy không tự chủ mà rơi vào Kiếm Vẫn còn xót lại. Kiếm Vân mất đi Lôi Đình chi lực, cũng không có trở nên suy yếu như trong tưởng tượng của hắn, mà ngược lại, chống cự càng thêm kịch liệt.
Kiếm Vân trước đây được tạo thành từ Lôi Đình chi lực cùng với Kiếm thai bị vỡ vụn. Hôm nay mất đi Lôi Đình chi lực, nó chỉ còn lại bộ phận Kiếm thai thuần túy.
Kiếm thai là gì? Ngải Huy rất khó cho ra được một đáp án rõ ràng. Nhưng, hắn biết rõ, Kiếm thai tu luyện là tâm thần!
Khúc dạo đầu của bộ tàn thiên kia có trình bày qua, huyết nhục con người luôn có cực hạn không thể đột phá, mà tâm thần thì lại có thể tu luyện tới vô hạn.
Ngải Huy nhìn chằm chằm vào Kiếm Thai đang rục rịch, có điều gì đó chạy qua mà hắn chưa nắm bắt được.
Thuần túy, tinh luyện, đó mới là mấu chốt để tu luyện tâm thần, chứ không phải là số lượng hay cường độ.
Mất đi Lôi Đình Kiếm Vân, tuy rằng thần thức của hắn giảm đi rõ rệt so với lúc trước, nhưng khí tức sắc bén, lăng lệ mà ác liệt thì lại mạnh hơn vài phần so với trước!
Kim quang kia giống như công thành trùy thế không thể đỡ, lúc này lại bị chặn lại bởi sự biến hóa ở xung quanh Kiếm Thai. Một mạng lưới rậm rạp, chằng chịt kiếm khí bén nhọn, giống như một cái mồm ác thú, tùy thời nuốt gọn kim quang.
Nó vậy mà ngăn trở được thế tiến tới của kim quang!
Ngải Huy tâm thần chấn động, linh đài sáng tỏ. Kiếm Thai dù không trọn vẹn, đầy đủ thì vẫn là tồn tại cao hơn so với Cành Sinh Mộc, Lôi Đình chi lực.
Cành Sinh Mộc với kết cấu tràn ngập sức tưởng tượng cùng sáng tạo, đã đem tới cho Ngải Huy sự trùng kích cực lớn về kiến thức. Sinh Chi Hoàn muốn kết hợp được hoàn mỹ cùng với Âm Dương tương khắc, theo phán đoán của Ngải Huy thì độ khó của nó phải cao hơn rất nhiều so với nguyên lý chế tạo của Trấn Thần Phong, Địa Hỏa Tháp Pháo.
Cành Sinh Mộc, trong hiểu biết của Ngải Huy về hệ thống Nguyên lực, có thể nói là tồn tại đỉnh phong nhất, kiệt xuất nhất.
Cho dù Lục Thần chưa đạt tới Tông Sư, thì Ngải Huy cũng chắc chắn rằng, chỉ với Cành Sinh Mộc, Lục Thần cũng đã bước nửa bước vào cánh cửa Tông Sư rồi. Cành Sinh Mộc hiện tại còn có vẻ hơi đơn bạc, đó chỉ là hình thức ban đầu của nó mà thôi. Tiềm năng phát triển trong tương lai của nó chắc chắn là vô cùng rộng mở.
Lục Thần chỉ cần đẩy ra được cánh cửa kia, sẽ mở ra được thế giới rộng lớn, bao la khôn cùng.
Cành Sinh Mộc kinh diễm là thế, vậy nhưng đối mặt với Thần Huyết lại vẫn không đủ sức chống cự.
Sau đó tới lượt Lôi Đình chi lực cũng dần dần bị làm cho suy yếu rồi bị định trụ lại. Điều đó một lần nữa ấn chứng nhận định của Ngải Huy khi cho rằng Thần Huyết là sức mạnh cao cấp hơn.
Mà trước mắt Ngải Huy bây giờ, Kiếm Thai yếu ớt nhất, không, hiện tại phải gọi là Kiếm Thai Chi Vân thì lại biểu hiện ra tiềm lực cường hãn bất ngờ. Ngải Huy có một suy nghĩ, đó là kiến thức tích lũy bao năm mà bản thân hắn vẫn luôn lấy làm tự hào, giờ phút này không ngờ lại bị phá vỡ, bị đả đảo một cách không thương tiếc.
Chính xác là hắn đã từng nhận định rằng, Kiếm Vân sở dĩ cường đại, tuyệt đại đa số là do sự cường đại của Lôi Đình chi lực.
Một cái là Kiếm Thai tu luyện ra từ tàn thiên vất xó. Một cái là Lôi Đình chi lực, chưa từng có Nguyên tu nào chinh phục được. Cái nào cường đại hơn, vấn đề này tựa hồ chỉ vừa xem là đã biết.
Thế nhưng sự thật đã chứng minh, hắn sai rồi!
Kiếm Thai Chi Vân cùng quang trụ hoàng kim đối kháng, nhìn qua khá cân sức ngang tài, hiển nhiên không phải trong thời gian ngắn là có thể phân ra thắng bại.
Ngải Huy mạnh mẽ kiềm chế rung động trong lòng. Ánh mắt của hắn chuyển hướng tới Lôi Đình chi lực đang bị kim quang giam cầm.
Hắn bỗng nhiên có chút chờ mong.
Lôi Đình chi lực là cái gì? Đây cũng lại là một nan đề mà hắn luôn chưa tìm ra đáp án. Mặc dù hắn là vị Lôi Đình Đại Sư đầu tiên, nhưng mà hắn vẫn như cũ, không cách nào giải thích được căn bản của vấn đề này.
Phương thức tu luyện Lôi Đình chi lực của hắn đã chứng minh, hắn đơn giản chỉ là một tên phu khuân vác Lôi Đình mà thôi. Đem Lôi Đình chi lực từ thiên địa vận chuyển vào bên trong cơ thể của mình, cũng không có cái gì tinh lọc hay cô đọng, càng đừng nói tới việc có thể cải biến đặc tính của Lôi Đình.
Thể hiện ra bên ngoài uy lực cường đại, chiến lực cũng khủng bố không kém. Nhưng, Ngải Huy tự biết, so về lý giải Nguyên lực, bản thân hắn xa xa không bằng được người sáng tạo ra Cành Sinh Mộc, Lục Thần.
Vừa rồi, chỉ khi Cành Sinh Mộc bị kim quang chiếu xạ, nó không kháng cự được mới để bại lộ ra trạng thái tối nguyên thủy, kết cấu Nguyên lực thuần túy nhất. Tất cả ngụy trang của nó đều bị phá bỏ.
Chính nhờ đó mà hắn mới nhận thức được rõ ràng Cành Sinh Mộc tới cùng là cái dạng gì.
Nếu như Lôi Đình chi lực bị kim quang chiếu xạ, tới khi nó không thể ngăn cản được nữa có phải hay không sẽ lộ ra bản chất bên trong?
Ngải Huy cõi lòng đầy chờ mong, trừng to mắt nhìn chằm chằm vào Lôi Đình chi lực đang không ngừng giãy giụa bên trong kim quang. Cho dù hắn đã chứng minh được Lôi Đình chi lực không phải đối thủ của Thần Huyết. Nhưng nếu có thể cởi bỏ cái nan đề làm bản thân khúc mắc bấy lâu nay, đồng dạng hắn vẫn thu được ích lợi thật lớn.
Tia chớp bạc không ngừng giãy giụa, ma sát với kim quang. Mỗi lần như vậy, Ngải Huy chú ý thấy hình thể của tia chớp bạc liền nhỏ đi một phần.
Trong trạng thái tập trung cao độ như vậy, thời gian lúc nào cũng trôi qua rất nhanh.
Tia chớp bạc từ ban đầu to cỡ một chiếc đũa, sau hồi lâu bị kim quang tấn công đã thu nhỏ lại cỡ một cây tăm.
Ngay khi Ngải Huy cho rằng Lôi Đình chi lực sắp lộ ra bản chất của nó thì nó lại kiên trì được lâu hơn hắn nghĩ. Bên trong kim quang, tia chớp bạc nhỏ xíu nhưng rực sáng, bắt mắt vô cùng.
Nó không chút sứt mẻ.
Ngải Huy kiên nhẫn, ánh mắt không ly khai mảy may khỏi tia chớp nhỏ. Hắn giống như một người thợ săn kiên nhẫn, tiềm phục trong bụi rậm để chờ con mồi xuất hiện.
Ba!
Một tiếng bạo liệt rất nhỏ, vang lên từ trong quang trụ hoàng kim.
Tinh thần Ngải Huy chấn động!
Đến rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.