Chương 1:
Lục Đậu Hồng Thang
17/10/2023
Mùi mặn ẩm xông vào mũi, gió biển mang theo hơi nước thổi vào trong phòng theo cánh cửa gỗ được đẩy ra, gió biển mang tới cái mát lạnh nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, không khí ẩm nóng dính nhớp giống như một tấm mạng nhện quấn chặt lấy người.
Tề Hải Châu khó chịu nhíu mày, muốn mở mí mắt trĩu nặng ra, nàng cảm thấy có người đứng bên cạnh, trong nhà liên tục lại có mấy tiếng bước chân truyền tới, kèm theo tiếng khóc hu hu hu, rất là bức bối.
“Nương…” Đông Châu đã khóc sưng mắt, nhìn nam nhân đứng ngoài sân, nàng ấy kéo gấu áo của phụ nhân nhỏ tiếng nói: “Nương, người có thể không đi không?”
Phụ nhân im lặng, giơ tay móc ra vài nén bạc vụn từ trong ay áo nhét dưới gối, tới gần nhìn nha đầu sắc mặt vàng vọt lại gầy gò trên giường, khóe mắt chảy xuống hai dòng nước mắt, bà khó nén chua xót, nghẹn ngào hai tiếng, rút tay nắm lấy tay của đại nữ nhi.
“Hải Châu, a nương gửi Đông Châu và Phong Bình cho con, Vu thúc của con chỉ chấp nhận ta dẫn theo một hài tử.”
Tề Hải Châu không khống chế được thân thể, trong đầu một mảnh hỗn độn, buồn khổ và đau lòng đan xen, sông chết cũng không tỉnh lại được. Nghe thấy lời này lại vô thức gật đầu, sau đó tay được buông ra.
“Nương, hu hu hu…người đừng đi…”
Tiếng bước chân rời khỏi, tiếng khóc thét của hài đồng theo bước chân lộn xộn đuổi ra ngoài, người trên giường cũng đã mở mắt, vết nước mắt ở khóe mắt chưa khô, trong mắt lại không có chút bi thương nào.
Tề Hải Châu mơ hồ nhìn trần nhà, thân thể nặng nề giống như đã trải qua một trận đại chiến, mệt mỏi nằm trên giường bất động. Bên trong thân thể lại đột nhiên nhẹ nhõm, cảm giác bồng bềnh mất khống chế trước đó tan đi, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.
Cửa gỗ mở một nửa, ánh mặt trời chói mắt khiến người vô thức híp mắt, ánh mắt di chuyển lên, góc đá trên vách đá khô ráo thô ráp còn tàn lưu dấu vết đánh bóng màu xanh xám, trên trần nhà lợp cỏ, mấy cọng cỏ khô màu vàng sẫm đang rũ xuống. Ký ức trước kia lần lượt lướt qua, Tề Hải Châu ý thức rõ ràng nàng mượn thân thể của người khác sống lại, cảm giác nặng nề trước đó chắc là ý thức còn sót lại của nguyên chủ giãy giụa dẫn tới.
Tiếng khóc tê tâm liệt phế ngoài sân khiến Tề Hải Châu hồi thần, nàng chống tay ngồi dậy, nhìn thấy chân phải sưng tấy, khàn giọng gọi với ra: “Đông Châu — Phong Bình —-”
Không ai trả lời, cũng không ai vào, tiếng khóc bên ngoài xa dần, Tề Hải Châu đoán hai hài tử đuổi theo mẫu thân chạy xa rồi. Nàng gian nan lê cái chân bị thương xuống đất, vịn tường cà thọt ra ngoài, xuyên qua cánh cổng đang mở nhìn thấy một chiếc thuyền gỗ thuận theo dòng sông đi xa, hai hài tử bên sông bị người ngăn lại, khóc la lăn lộn trên đất.
Điểm cuối của sông chính là biển, biển lớn ánh sáng lăn tăn nhìn không thấy bến bờ, nước sông nước biển trong veo, mùi gió tươi mặn, không hôi thối như kiếp trước. Tề Hải Châu kinh ngạc lại tham lam nhìn rất lâu, cho tới khi hai hài tử khóc la khản giọng được nửa ôm nửa kéo về, nàng mới thu hồi ánh nhìn.
“Hải Châu, con còn sốt không?” Tề a nãi hỏi.
“Đã hạ sốt rồi.” Hải Châu vịn hòn đá trên tường nghiêng người, rũ mắt nói với hai hài tử: “Đừng khóc nữa, nương còn sẽ quay lại thăm chúng ta.”
“Nương bỏ chúng ta rồi, lại sắp có nhà mới, quay về thăm chúng ta có tác dụng gì nữa.” Đông Châu lại rơi nước mắt, nhìn thấy vết thương đáng sợ trên chân tỷ tỷ, hiểu chuyện đi tới đỡ nàng, mang theo chút tức giận nói: “Bà ấy không cần ta, ta cũng không cần bà ấy. Sau này ta sẽ coi như nương ta chết trong biển rồi.”
Tề Hải Châu nghe vậy giơ tay đánh nàng ấy một cái, quở trách: “Không được nói bậy.”
Đông Châu quay đầu, tỏ vẻ không phục.
“Được rồi, hai tỷ muội các con đừng quậy nữa.” Tề a nãi giữ cháu trai quấy nháo có hơi kiệt sức: “Đông Châu, đỡ tỷ con vào nhà nằm, cẩn nhận vết thương trên chân nó vỡ ra, Phong Bình con đi múc bát nước cho đại tỷ con.”
Trên mặt sông không thấy dấu vết của thuyền gỗ, người rời đi không thể nào quay lại nữa, Đông Châu và Phong Bình chấm dứt ảo tưởng, suy sụp nghe theo chỉ huy.
Đại nhi tử đã chết, nhị nhi tử bại liệt, Tề a nãi sờ chiếc thuyền rách nằm dựa tường trong sân xuất thần một lúc, cố vực tinh thần đi vào nhà nói với Hải Châu: “Nương con có mang về túi gạo, con ở nhà dưỡng thương cho tốt, trông chừng hai đứa nhỏ, có chuyện bảo Đông Châu tới gọi ta.”
Một tháng ngắn ngủi, tóc của lão thái thái đã bạc trắng hết, lưng cũng còng, một đống tuổi còn phải nuôi nhi tử bại liệt nằm trên giường và tôn tử chập chững học đi, cũng là một người mệnh khổ. Hải Châu bảo Đông Châu múc hai muôi gạo cho lão thái thái mang đi: “Người cũng đừng ăn tiết kiệm, đợi vết thương trên chân ta lành lại, ta đi biển, trong nhà sẽ không thiếu cái ăn.”
Tề a nãi lau khóe mắt, nhận gạo nói: “Con bớt bớt cho ta, con còn xảy ra chuyện nữa ta không thể ăn nói với nương con.”
Tề Hải Châu khó chịu nhíu mày, muốn mở mí mắt trĩu nặng ra, nàng cảm thấy có người đứng bên cạnh, trong nhà liên tục lại có mấy tiếng bước chân truyền tới, kèm theo tiếng khóc hu hu hu, rất là bức bối.
“Nương…” Đông Châu đã khóc sưng mắt, nhìn nam nhân đứng ngoài sân, nàng ấy kéo gấu áo của phụ nhân nhỏ tiếng nói: “Nương, người có thể không đi không?”
Phụ nhân im lặng, giơ tay móc ra vài nén bạc vụn từ trong ay áo nhét dưới gối, tới gần nhìn nha đầu sắc mặt vàng vọt lại gầy gò trên giường, khóe mắt chảy xuống hai dòng nước mắt, bà khó nén chua xót, nghẹn ngào hai tiếng, rút tay nắm lấy tay của đại nữ nhi.
“Hải Châu, a nương gửi Đông Châu và Phong Bình cho con, Vu thúc của con chỉ chấp nhận ta dẫn theo một hài tử.”
Tề Hải Châu không khống chế được thân thể, trong đầu một mảnh hỗn độn, buồn khổ và đau lòng đan xen, sông chết cũng không tỉnh lại được. Nghe thấy lời này lại vô thức gật đầu, sau đó tay được buông ra.
“Nương, hu hu hu…người đừng đi…”
Tiếng bước chân rời khỏi, tiếng khóc thét của hài đồng theo bước chân lộn xộn đuổi ra ngoài, người trên giường cũng đã mở mắt, vết nước mắt ở khóe mắt chưa khô, trong mắt lại không có chút bi thương nào.
Tề Hải Châu mơ hồ nhìn trần nhà, thân thể nặng nề giống như đã trải qua một trận đại chiến, mệt mỏi nằm trên giường bất động. Bên trong thân thể lại đột nhiên nhẹ nhõm, cảm giác bồng bềnh mất khống chế trước đó tan đi, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.
Cửa gỗ mở một nửa, ánh mặt trời chói mắt khiến người vô thức híp mắt, ánh mắt di chuyển lên, góc đá trên vách đá khô ráo thô ráp còn tàn lưu dấu vết đánh bóng màu xanh xám, trên trần nhà lợp cỏ, mấy cọng cỏ khô màu vàng sẫm đang rũ xuống. Ký ức trước kia lần lượt lướt qua, Tề Hải Châu ý thức rõ ràng nàng mượn thân thể của người khác sống lại, cảm giác nặng nề trước đó chắc là ý thức còn sót lại của nguyên chủ giãy giụa dẫn tới.
Tiếng khóc tê tâm liệt phế ngoài sân khiến Tề Hải Châu hồi thần, nàng chống tay ngồi dậy, nhìn thấy chân phải sưng tấy, khàn giọng gọi với ra: “Đông Châu — Phong Bình —-”
Không ai trả lời, cũng không ai vào, tiếng khóc bên ngoài xa dần, Tề Hải Châu đoán hai hài tử đuổi theo mẫu thân chạy xa rồi. Nàng gian nan lê cái chân bị thương xuống đất, vịn tường cà thọt ra ngoài, xuyên qua cánh cổng đang mở nhìn thấy một chiếc thuyền gỗ thuận theo dòng sông đi xa, hai hài tử bên sông bị người ngăn lại, khóc la lăn lộn trên đất.
Điểm cuối của sông chính là biển, biển lớn ánh sáng lăn tăn nhìn không thấy bến bờ, nước sông nước biển trong veo, mùi gió tươi mặn, không hôi thối như kiếp trước. Tề Hải Châu kinh ngạc lại tham lam nhìn rất lâu, cho tới khi hai hài tử khóc la khản giọng được nửa ôm nửa kéo về, nàng mới thu hồi ánh nhìn.
“Hải Châu, con còn sốt không?” Tề a nãi hỏi.
“Đã hạ sốt rồi.” Hải Châu vịn hòn đá trên tường nghiêng người, rũ mắt nói với hai hài tử: “Đừng khóc nữa, nương còn sẽ quay lại thăm chúng ta.”
“Nương bỏ chúng ta rồi, lại sắp có nhà mới, quay về thăm chúng ta có tác dụng gì nữa.” Đông Châu lại rơi nước mắt, nhìn thấy vết thương đáng sợ trên chân tỷ tỷ, hiểu chuyện đi tới đỡ nàng, mang theo chút tức giận nói: “Bà ấy không cần ta, ta cũng không cần bà ấy. Sau này ta sẽ coi như nương ta chết trong biển rồi.”
Tề Hải Châu nghe vậy giơ tay đánh nàng ấy một cái, quở trách: “Không được nói bậy.”
Đông Châu quay đầu, tỏ vẻ không phục.
“Được rồi, hai tỷ muội các con đừng quậy nữa.” Tề a nãi giữ cháu trai quấy nháo có hơi kiệt sức: “Đông Châu, đỡ tỷ con vào nhà nằm, cẩn nhận vết thương trên chân nó vỡ ra, Phong Bình con đi múc bát nước cho đại tỷ con.”
Trên mặt sông không thấy dấu vết của thuyền gỗ, người rời đi không thể nào quay lại nữa, Đông Châu và Phong Bình chấm dứt ảo tưởng, suy sụp nghe theo chỉ huy.
Đại nhi tử đã chết, nhị nhi tử bại liệt, Tề a nãi sờ chiếc thuyền rách nằm dựa tường trong sân xuất thần một lúc, cố vực tinh thần đi vào nhà nói với Hải Châu: “Nương con có mang về túi gạo, con ở nhà dưỡng thương cho tốt, trông chừng hai đứa nhỏ, có chuyện bảo Đông Châu tới gọi ta.”
Một tháng ngắn ngủi, tóc của lão thái thái đã bạc trắng hết, lưng cũng còng, một đống tuổi còn phải nuôi nhi tử bại liệt nằm trên giường và tôn tử chập chững học đi, cũng là một người mệnh khổ. Hải Châu bảo Đông Châu múc hai muôi gạo cho lão thái thái mang đi: “Người cũng đừng ăn tiết kiệm, đợi vết thương trên chân ta lành lại, ta đi biển, trong nhà sẽ không thiếu cái ăn.”
Tề a nãi lau khóe mắt, nhận gạo nói: “Con bớt bớt cho ta, con còn xảy ra chuyện nữa ta không thể ăn nói với nương con.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.