Chương 2:
Lục Đậu Hồng Thang
17/10/2023
Hải Châu cười không giải thích thêm, nàng không cậy mạnh, kiếp trước nàng chính là làm bạn với nước, tuy chết trong miệng quái ngư, nhưng Linh Trạch Châu trong cơ thể cũng theo tới rồi, có nó, có thể hít thở dưới nước, lặn xuống nước đánh bắt ở cận hải không phải là chuyện nhỏ sao.
Bên ngoài đột nhiên an tĩnh lại, Hải Châu gọi to một tiếng: “Đông Châu? Phong Bình?”
Hai hài tử sải bước chạy vào: “Sao vậy? Có phải chân tỷ đau không?”
Nàng là sợ hai hài tử nhân lúc không ai chú ý lại chạy ra ngoài tìm nương, Hải Châu thấy Phong Bình dụi mắt, nàng cứng chân dịch vào trong: “Lên đây ngủ cùng tỷ một lúc, tỷ còn có hơi không thoải mái.”
Phong Bình còn nhỏ, chỉ mới bốn tuổi, vừa nãy khóc một trận cũng mệt rồi, mất đi nương, đại tỷ chính là chỗ dựa của nó, nó cởi giày leo lên giường, cẩn thận tránh khỏi cái chân bị thương, dán chặt vào người đại tỷ ngủ.
Đông Châu không ngủ được, nữ hài đã chín tuổi, chính là độ tuổi nửa hiểu nửa không lại nghĩ nhiều, nằm trên giường nghĩ tới biến cố trong nhà, nước mắt không ngừng được chảy xuống.
Hải Châu im lặng thở dài, vươn tay choàng vai tiểu cô nương, xa lạ an ủi: “Không khóc nữa, đại tỷ sẽ cùng muội lớn lên.”
“Muội nhớ cha rồi.” Sợ đánh thức đại đệ, Đông Châu không dám khóc ra tiếng, cắn mu bàn tay nói: “Nếu cha không chết thì tốt rồi.”
Một tháng trước, cha Từ theo Tề nhị thúc muốn đánh bắt thêm chút cá biển bán trước khi cấm biển, hai người mạo hiểm chèo thuyền ra cận hải vào một ngày gió yên biển lặng. Không ngờ gặp phải mạch chảy ngầm, thuyền lật, cha Tề chết chìm, Tề nhị thúc bị sóng đánh lên bãi đá ngầm nhặt về được một mạng, xương trên sống lưng lại gãy, người nằm liệt trên giường ăn uống vệ sinh đều cần lão nương chăm sóc.
Họa vô đơn chí là gần nửa tháng trước, nguyên chủ đi thuyền tới bãi bùn rừng cây đỏ bắt hải sản sau khi thủy triều xuống, dẫm trúng rắn biển ngã trên bãi đá ngầm, chân phải bị vỏ hàu sắc nhọn trên bãi đá ngầm rạch mấy đường sâu hoắm. Nương của nguyên chủ móc hết gia sản mới giải được độc rắn, tiểu cô nương lại không ngừng sốt cao, tuổi còn nhỏ đã mất mạng rồi.
Một bàn tay gác lên eo, Hải Châu vô thức tránh đi, cúi đầu nhìn thấy tiểu tử còn đang bĩu môi bày ra nét mặt muốn khóc đang ngủ, nàng dừng động tác trên tay, cứng nhắc mặc cho nó ôm.
Thôi thôi, mượn thân thể của nguyên chủ để sống lại, nuôi đệ muội cho người ta cũng nên mà.
Cảm giác căng đau trên chân khó chịu đựng, Hải Châu muốn ngủ cũng không ngủ được, chỉ đành bất động nhắm mắt dưỡng thần, hồi tưởng ký ức nguyên chủ để lại. Hai người cùng tên cùng họ, khi nàng ở dị thế đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, xông pha bên ngoài rất nhiều năm, có năng lực nuôi sống bản thân. Tiểu cô nương mười ba tuổi như nguyên chủ, nơi xa nhất từng đi chính là bến đò ngoài hơn ba mươi dặm, chuyện thường làm nhất là cùng người trong thôn đi bắt hải sản lúc thủy triều xuống, thời gian còn lại chính là ở nhà chăm sóc đệ đệ muội muội, sống cuộc sống đơn giản nhưng cũng vui vẻ.
Mặt trời lên cao, người đi bắt hải sản trong thôn quay về, bên ngoài có tiếng nói chuyện, mùi mặn trong không khí càng nồng.
“Hải Châu? Đông Châu?”
Hải Châu nghe thấy bên ngoài có người gọi, nàng ngồi dậy đáp, Đông Châu nằm ngoài rìa cũng tỉnh, mơ hồ xuống giường mang giày đi ra.
“Đại tỷ —” Phong Bình tỉnh dậy nhớ nương đã rời đi, ôm gối bĩu môi khóc thút thít: “Đệ muốn đi tìm nương.”
“Đợi vết thương trên chân ta khỏi sẽ dẫn các đệ đi tìm nương, đừng khóc nữa.” Hải Châu nhìn thấy mấy nén bạc vụn dưới gối, mấy lượng bạc này chắc chính là bạc sính lễ tái giá của phụ nhân xinh đẹp đó, bạc để lại nuôi ba hài tử, còn dẫn đi tiểu nhi tử đang bú sữa.
“Tỷ, ngũ đường thúc cho một túi hàu sống và hai con cá nhỏ.” Đông Châu ở bên ngoài nói: “Muội nấu cơm, hàu sống nấu cháo được không?”
Hải sản là tộc từ cho, người đi bắt hải sản và ra biển thu hoạch được cá đều sẽ nộp một phần lên, dùng để nuôi dưỡng cô nhi trong thôn. Mẫu thân của nguyên chủ tái giá cũng có một phần nguyên do này, một góa phụ không dám ra biển đánh bắt như bà không nuôi nổi bốn hài tử, bà đi, trong tộc tự sẽ chiếu cố hài tử không cha không nương.
Bên ngoài vang lên tiếng vo gạo, Hải Châu lê cái chân bị thương vịn tường cà thọt ra. Gió bên biển to, hơi nước lại nhiều, nhà cửa trong thôn đều xây từ đá, khe hở dùng bùn cát lấp lại, trông không được mỹ quan, nhưng lại bền chắc. Bên ngoài là mặt trời chói gắt, vừa ra khỏi nhà đá, cẳng chân trần trụi bị chói tới đau.
“Tỷ, tỷ quay vào nhà nằm, muội nấu cơm.” Đông Châu nhóm lửa, đứng dậy muốn tới đỡ nàng vào nhà.
Hải Châu xua tay, nàng khập khiễng ngồi lên cái ghế ở cửa, một mắt nhìn biển cả mênh mông phía xa, một mắt thi thoảng nhìn hàu sống tươi rói trong chậu nước, ngửi mùi là biết ngon, so ra, những thứ nàng ăn ở kiếp trước đều là rác rưởi.
“Tỷ, ăn một miếng?” Lúc Đông Châu nạy vỏ hàu hỏi.
“Không không…” Hải Châu nuốt nước bọt, nhìn vết thương sưng tới phát sáng trên chân, nói: “Trước khi lành thương, ta không thể ăn những thứ này, buổi trưa ta ăn cháo trắng.”
“Đút cho tiểu đệ một miếng.” Nàng nói.
Phong Bình ngồi xổm ở cửa ngóng trông nhìn dòng sông ngoài sân, hễ có thuyền tới nó liền rướn cổ lên, nhíu mày cự tuyệt hàu sống đưa tới bên miệng, nó không thích ăn.
“Nương sẽ không quay về, đệ nhìn khô biển cũng không nhìn thấy người.” Đông Châu ăn thịt hàu, tức hừ hừ.
Hải Châu lườm nữ hài một cái, nói: “Đợi ta lành thương, ta dẫn các ngươi đi tìm bà ấy.”
Đông Châu nghe vậy bĩu môi, không nói gì, vẻ bất bình trên mặt biến mất, lúc nhóm lửa nhìn cái chân nhỏ sắp to bằng đùi đó, suy nghĩ khi nào mới có thể lành thương.
“Đợi lát nữa ăn cơm rồi, muội theo ta lên trấn khám đại phu, chân của ta phải loại bỏ mủ.” Hải Châu xua đuổi ruồi nhặng ngửi mùi bay tới, nói với Phong Bình: “Buổi chiều đệ theo a nãi, đừng chạy lung tung, chân ta có thể đi lại ta sẽ dẫn đệ đi tìm mẹ.”
“Được.” Phong Bình gật đầu đồng ý.
Bên ngoài đột nhiên an tĩnh lại, Hải Châu gọi to một tiếng: “Đông Châu? Phong Bình?”
Hai hài tử sải bước chạy vào: “Sao vậy? Có phải chân tỷ đau không?”
Nàng là sợ hai hài tử nhân lúc không ai chú ý lại chạy ra ngoài tìm nương, Hải Châu thấy Phong Bình dụi mắt, nàng cứng chân dịch vào trong: “Lên đây ngủ cùng tỷ một lúc, tỷ còn có hơi không thoải mái.”
Phong Bình còn nhỏ, chỉ mới bốn tuổi, vừa nãy khóc một trận cũng mệt rồi, mất đi nương, đại tỷ chính là chỗ dựa của nó, nó cởi giày leo lên giường, cẩn thận tránh khỏi cái chân bị thương, dán chặt vào người đại tỷ ngủ.
Đông Châu không ngủ được, nữ hài đã chín tuổi, chính là độ tuổi nửa hiểu nửa không lại nghĩ nhiều, nằm trên giường nghĩ tới biến cố trong nhà, nước mắt không ngừng được chảy xuống.
Hải Châu im lặng thở dài, vươn tay choàng vai tiểu cô nương, xa lạ an ủi: “Không khóc nữa, đại tỷ sẽ cùng muội lớn lên.”
“Muội nhớ cha rồi.” Sợ đánh thức đại đệ, Đông Châu không dám khóc ra tiếng, cắn mu bàn tay nói: “Nếu cha không chết thì tốt rồi.”
Một tháng trước, cha Từ theo Tề nhị thúc muốn đánh bắt thêm chút cá biển bán trước khi cấm biển, hai người mạo hiểm chèo thuyền ra cận hải vào một ngày gió yên biển lặng. Không ngờ gặp phải mạch chảy ngầm, thuyền lật, cha Tề chết chìm, Tề nhị thúc bị sóng đánh lên bãi đá ngầm nhặt về được một mạng, xương trên sống lưng lại gãy, người nằm liệt trên giường ăn uống vệ sinh đều cần lão nương chăm sóc.
Họa vô đơn chí là gần nửa tháng trước, nguyên chủ đi thuyền tới bãi bùn rừng cây đỏ bắt hải sản sau khi thủy triều xuống, dẫm trúng rắn biển ngã trên bãi đá ngầm, chân phải bị vỏ hàu sắc nhọn trên bãi đá ngầm rạch mấy đường sâu hoắm. Nương của nguyên chủ móc hết gia sản mới giải được độc rắn, tiểu cô nương lại không ngừng sốt cao, tuổi còn nhỏ đã mất mạng rồi.
Một bàn tay gác lên eo, Hải Châu vô thức tránh đi, cúi đầu nhìn thấy tiểu tử còn đang bĩu môi bày ra nét mặt muốn khóc đang ngủ, nàng dừng động tác trên tay, cứng nhắc mặc cho nó ôm.
Thôi thôi, mượn thân thể của nguyên chủ để sống lại, nuôi đệ muội cho người ta cũng nên mà.
Cảm giác căng đau trên chân khó chịu đựng, Hải Châu muốn ngủ cũng không ngủ được, chỉ đành bất động nhắm mắt dưỡng thần, hồi tưởng ký ức nguyên chủ để lại. Hai người cùng tên cùng họ, khi nàng ở dị thế đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, xông pha bên ngoài rất nhiều năm, có năng lực nuôi sống bản thân. Tiểu cô nương mười ba tuổi như nguyên chủ, nơi xa nhất từng đi chính là bến đò ngoài hơn ba mươi dặm, chuyện thường làm nhất là cùng người trong thôn đi bắt hải sản lúc thủy triều xuống, thời gian còn lại chính là ở nhà chăm sóc đệ đệ muội muội, sống cuộc sống đơn giản nhưng cũng vui vẻ.
Mặt trời lên cao, người đi bắt hải sản trong thôn quay về, bên ngoài có tiếng nói chuyện, mùi mặn trong không khí càng nồng.
“Hải Châu? Đông Châu?”
Hải Châu nghe thấy bên ngoài có người gọi, nàng ngồi dậy đáp, Đông Châu nằm ngoài rìa cũng tỉnh, mơ hồ xuống giường mang giày đi ra.
“Đại tỷ —” Phong Bình tỉnh dậy nhớ nương đã rời đi, ôm gối bĩu môi khóc thút thít: “Đệ muốn đi tìm nương.”
“Đợi vết thương trên chân ta khỏi sẽ dẫn các đệ đi tìm nương, đừng khóc nữa.” Hải Châu nhìn thấy mấy nén bạc vụn dưới gối, mấy lượng bạc này chắc chính là bạc sính lễ tái giá của phụ nhân xinh đẹp đó, bạc để lại nuôi ba hài tử, còn dẫn đi tiểu nhi tử đang bú sữa.
“Tỷ, ngũ đường thúc cho một túi hàu sống và hai con cá nhỏ.” Đông Châu ở bên ngoài nói: “Muội nấu cơm, hàu sống nấu cháo được không?”
Hải sản là tộc từ cho, người đi bắt hải sản và ra biển thu hoạch được cá đều sẽ nộp một phần lên, dùng để nuôi dưỡng cô nhi trong thôn. Mẫu thân của nguyên chủ tái giá cũng có một phần nguyên do này, một góa phụ không dám ra biển đánh bắt như bà không nuôi nổi bốn hài tử, bà đi, trong tộc tự sẽ chiếu cố hài tử không cha không nương.
Bên ngoài vang lên tiếng vo gạo, Hải Châu lê cái chân bị thương vịn tường cà thọt ra. Gió bên biển to, hơi nước lại nhiều, nhà cửa trong thôn đều xây từ đá, khe hở dùng bùn cát lấp lại, trông không được mỹ quan, nhưng lại bền chắc. Bên ngoài là mặt trời chói gắt, vừa ra khỏi nhà đá, cẳng chân trần trụi bị chói tới đau.
“Tỷ, tỷ quay vào nhà nằm, muội nấu cơm.” Đông Châu nhóm lửa, đứng dậy muốn tới đỡ nàng vào nhà.
Hải Châu xua tay, nàng khập khiễng ngồi lên cái ghế ở cửa, một mắt nhìn biển cả mênh mông phía xa, một mắt thi thoảng nhìn hàu sống tươi rói trong chậu nước, ngửi mùi là biết ngon, so ra, những thứ nàng ăn ở kiếp trước đều là rác rưởi.
“Tỷ, ăn một miếng?” Lúc Đông Châu nạy vỏ hàu hỏi.
“Không không…” Hải Châu nuốt nước bọt, nhìn vết thương sưng tới phát sáng trên chân, nói: “Trước khi lành thương, ta không thể ăn những thứ này, buổi trưa ta ăn cháo trắng.”
“Đút cho tiểu đệ một miếng.” Nàng nói.
Phong Bình ngồi xổm ở cửa ngóng trông nhìn dòng sông ngoài sân, hễ có thuyền tới nó liền rướn cổ lên, nhíu mày cự tuyệt hàu sống đưa tới bên miệng, nó không thích ăn.
“Nương sẽ không quay về, đệ nhìn khô biển cũng không nhìn thấy người.” Đông Châu ăn thịt hàu, tức hừ hừ.
Hải Châu lườm nữ hài một cái, nói: “Đợi ta lành thương, ta dẫn các ngươi đi tìm bà ấy.”
Đông Châu nghe vậy bĩu môi, không nói gì, vẻ bất bình trên mặt biến mất, lúc nhóm lửa nhìn cái chân nhỏ sắp to bằng đùi đó, suy nghĩ khi nào mới có thể lành thương.
“Đợi lát nữa ăn cơm rồi, muội theo ta lên trấn khám đại phu, chân của ta phải loại bỏ mủ.” Hải Châu xua đuổi ruồi nhặng ngửi mùi bay tới, nói với Phong Bình: “Buổi chiều đệ theo a nãi, đừng chạy lung tung, chân ta có thể đi lại ta sẽ dẫn đệ đi tìm mẹ.”
“Được.” Phong Bình gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.