Chương 3:
Lục Đậu Hồng Thang
17/10/2023
Mặt trời gắt gỏng trên cao, trong dòng sông tiếng sóng ào ào, trên mặt sông lênh đênh mười mấy chiếc thuyền cá, ngư phu mặc áo cộc lộ ra bờ vai đen đúa rắn rỏi đứng ở đầu thuyền vung lưới.
Đã tới mùa cấm biển, ngư dân chỉ có thể đánh bắt trên sông nước ngọt.
Đông Miên đưa Phong Bình tới nhà a nãi, Hải Châu dựa tường ở ngoài cửa đợi, nàng hứng thú quan sát tất thảy, lục xem trong ký ức ngàn vạn lần cũng không mới lạ bằng tận mắt nhìn thấy, đây chính là cổ đại tồn tại trong tài liệu bảo tồn, cuộc sống ngư dân ở thời đại nông canh, chân chính nhìn trời ăn cơm.
“Hải Châu, ngươi ra đây làm gì?” Người trên thuyền cao giọng hỏi: “Vết thương trên chân khỏi rồi?”
“Vẫn chưa, muốn lên trấn tìm đại phu khám thử, ta đang đợi Đông Châu quay về.”
Nghe thấy tiếng, một phụ nhân dáng người cao từ một hộ gia đình cận hạ du đi ra, bà giơ tay che mày nhìn lên mặt biển, nhìn một lúc nói: “Đợi lát nữa bảo thúc ngươi đưa hai tỷ muội ngươi tới, nếu muộn thì đợi trời tối thủy triều rút rồi về.”
Ngày trước quan hệ hai nhà khá tốt, khi cha Tề còn sống, hai nhà qua lại còn thân thiết hơn thân thích, sau khi cha Tề mất mạng, chính là Trịnh đại thúc chèo thuyền đón về.
“Vậy thì làm phiền Trịnh đại thúc rồi, thẩm ăn cơm rồi?” Hải Châu không giả bộ từ chối, nàng lần đầu tới, đưa mắt nhìn quanh không có thân thích để nhờ vả, chút tự tin nàng có chính là mấy nén bạc vụn đó. Nếu không phải vết thương trên chân không thể trì trệ, nàng cũng không định động tới mấy lượng bạc này.
Ngụy Kim Hoa “ừm” một tiếng, nhìn thấy Đông Châu chạy tới, bà ấy vào nhà gọi nam nhân đang ngủ.
Thuyền của Trịnh gia buộc ở bên sông trước cửa, thuyền gỗ giống như bị mùi cá tanh thấm đẫm, còn nồng hơn mùi cá mặn phơi dưới mặt trời. Sau khi Hải Châu ngồi vững, nàng kéo muội muội để nữ hài dựa lên người mình, vẫy tay với Ngụy thẩm ngồi trên bờ.
Mái chèo chuyển động, thuyền gỗ rời bờ.
“Đi đâu? Thủy triều lên rồi.” Thuyền đánh cá trên sông nhường đường, ngư phu quen biết thuận miệng hỏi.
“Chân của Hải Châu khó chịu, ta đưa nó lên trấn xem thử.”
“Buổi sáng nương nó đã đi rồi.”
“Ừm.” Ở trước mặt hai nha đầu, Trịnh Hải Thuận không muốn nói nhiều, chen vào hỏi: “Không trống lưới đó chứ?”
“Hai ba con, bận cả buổi trời đủ đổi hai bát gạo thô.”
Lưới cá ra khỏi nước, tiếng đuôi cá đập nước vang đành đạch, người trên thuyền hô một tiếng, trong nhà đá ở dọc bên sông có nha đầu xách thùng ra đựng cá.
Tôm cua ra khỏi nước không sống lâu được, phụ nhân đã ăn cơm hầu như đều ngồi dưới bóng cây ở cổng nhà xử lý đồ nhặt về lúc đi bắt hải sản, đồ rẻ mình ăn, đồ đắt thì mang đến bến tàu bán.
“Hải Thuận huynh đệ, đến bến tàu à? Mang giúp ta vài con cua, có người hỏi thì bán.”
Trịnh Hải Thuận đẩy thuyền tấp vào bờ, Đông Châu đi tới vươn người nhận lấy thùng gỗ nhỏ.
“Ta xem thử.” Hải Châu vẫy tay, bảy con cua xanh đang vung càng to đánh nhau trong thùng.
“Nhìn là biết ngon.” Nàng cười híp mắt nói: “Đợi vết thương trên chân ta khỏi, ta cũng đi bắt hải sản.”
Trịnh Hải Thuận kinh ngạc nhìn nàng, thầm nghĩ nương nàng đã đi rồi, nha đầu này cũng vực dậy, không còn thiếu sức sống giống như trước kia.
Gần cửa vào biển, sóng lớn, mặt nước gợn lên từng đợt từng đợt, người trên thuyền gần như không ngồi vững.
“Ngồi trên ván thuyền, đừng để ngã trúng chân cháu nữa.” Trịnh Hải Thuận ném mái chèo, căng buồm lên, dựa theo hướng gió điều chỉnh buồm, thuyền cá dài bảy thước ra khỏi sông tiến vào biển.
Có buồm thì không cần chèo nữa, gió lớn nên thuyền đi cũng nhanh, trên mặt biển phía xa trông một mảnh tĩnh lặng, nhưng ba người trên thuyền đều biết rõ sóng đang cuộn trào lên bờ biển, khi mặt trời lặn về phía tây, sóng nước che lấp bãi biển kéo dài mười mấy dặm.
Đã tới mùa cấm biển, ngư dân chỉ có thể đánh bắt trên sông nước ngọt.
Đông Miên đưa Phong Bình tới nhà a nãi, Hải Châu dựa tường ở ngoài cửa đợi, nàng hứng thú quan sát tất thảy, lục xem trong ký ức ngàn vạn lần cũng không mới lạ bằng tận mắt nhìn thấy, đây chính là cổ đại tồn tại trong tài liệu bảo tồn, cuộc sống ngư dân ở thời đại nông canh, chân chính nhìn trời ăn cơm.
“Hải Châu, ngươi ra đây làm gì?” Người trên thuyền cao giọng hỏi: “Vết thương trên chân khỏi rồi?”
“Vẫn chưa, muốn lên trấn tìm đại phu khám thử, ta đang đợi Đông Châu quay về.”
Nghe thấy tiếng, một phụ nhân dáng người cao từ một hộ gia đình cận hạ du đi ra, bà giơ tay che mày nhìn lên mặt biển, nhìn một lúc nói: “Đợi lát nữa bảo thúc ngươi đưa hai tỷ muội ngươi tới, nếu muộn thì đợi trời tối thủy triều rút rồi về.”
Ngày trước quan hệ hai nhà khá tốt, khi cha Tề còn sống, hai nhà qua lại còn thân thiết hơn thân thích, sau khi cha Tề mất mạng, chính là Trịnh đại thúc chèo thuyền đón về.
“Vậy thì làm phiền Trịnh đại thúc rồi, thẩm ăn cơm rồi?” Hải Châu không giả bộ từ chối, nàng lần đầu tới, đưa mắt nhìn quanh không có thân thích để nhờ vả, chút tự tin nàng có chính là mấy nén bạc vụn đó. Nếu không phải vết thương trên chân không thể trì trệ, nàng cũng không định động tới mấy lượng bạc này.
Ngụy Kim Hoa “ừm” một tiếng, nhìn thấy Đông Châu chạy tới, bà ấy vào nhà gọi nam nhân đang ngủ.
Thuyền của Trịnh gia buộc ở bên sông trước cửa, thuyền gỗ giống như bị mùi cá tanh thấm đẫm, còn nồng hơn mùi cá mặn phơi dưới mặt trời. Sau khi Hải Châu ngồi vững, nàng kéo muội muội để nữ hài dựa lên người mình, vẫy tay với Ngụy thẩm ngồi trên bờ.
Mái chèo chuyển động, thuyền gỗ rời bờ.
“Đi đâu? Thủy triều lên rồi.” Thuyền đánh cá trên sông nhường đường, ngư phu quen biết thuận miệng hỏi.
“Chân của Hải Châu khó chịu, ta đưa nó lên trấn xem thử.”
“Buổi sáng nương nó đã đi rồi.”
“Ừm.” Ở trước mặt hai nha đầu, Trịnh Hải Thuận không muốn nói nhiều, chen vào hỏi: “Không trống lưới đó chứ?”
“Hai ba con, bận cả buổi trời đủ đổi hai bát gạo thô.”
Lưới cá ra khỏi nước, tiếng đuôi cá đập nước vang đành đạch, người trên thuyền hô một tiếng, trong nhà đá ở dọc bên sông có nha đầu xách thùng ra đựng cá.
Tôm cua ra khỏi nước không sống lâu được, phụ nhân đã ăn cơm hầu như đều ngồi dưới bóng cây ở cổng nhà xử lý đồ nhặt về lúc đi bắt hải sản, đồ rẻ mình ăn, đồ đắt thì mang đến bến tàu bán.
“Hải Thuận huynh đệ, đến bến tàu à? Mang giúp ta vài con cua, có người hỏi thì bán.”
Trịnh Hải Thuận đẩy thuyền tấp vào bờ, Đông Châu đi tới vươn người nhận lấy thùng gỗ nhỏ.
“Ta xem thử.” Hải Châu vẫy tay, bảy con cua xanh đang vung càng to đánh nhau trong thùng.
“Nhìn là biết ngon.” Nàng cười híp mắt nói: “Đợi vết thương trên chân ta khỏi, ta cũng đi bắt hải sản.”
Trịnh Hải Thuận kinh ngạc nhìn nàng, thầm nghĩ nương nàng đã đi rồi, nha đầu này cũng vực dậy, không còn thiếu sức sống giống như trước kia.
Gần cửa vào biển, sóng lớn, mặt nước gợn lên từng đợt từng đợt, người trên thuyền gần như không ngồi vững.
“Ngồi trên ván thuyền, đừng để ngã trúng chân cháu nữa.” Trịnh Hải Thuận ném mái chèo, căng buồm lên, dựa theo hướng gió điều chỉnh buồm, thuyền cá dài bảy thước ra khỏi sông tiến vào biển.
Có buồm thì không cần chèo nữa, gió lớn nên thuyền đi cũng nhanh, trên mặt biển phía xa trông một mảnh tĩnh lặng, nhưng ba người trên thuyền đều biết rõ sóng đang cuộn trào lên bờ biển, khi mặt trời lặn về phía tây, sóng nước che lấp bãi biển kéo dài mười mấy dặm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.