Ngủ Quên Cùng Tháng Năm

Chương 10

Lâm Uyên Ngư Nhi

31/01/2018

Lần hỏa hoạn này tuy không lớn nhưng đã kinh động cả nhà. Nguyễn Miên ngây người núp sau cánh cửa trông theo ngọn lửa, thân thể cao to của cô bảo mẫu đi ra đi vào mang theo từng thùng nước hắt lên đám lửa.

Trong mắt cô là ánh lửa, hàng mi cô khẽ run, lòng dấy lên nỗi kinh hoảng và lo sợ. Cơn hỏa hoạn bị khống chế trong nháy mắt. Lửa bị dập kêu “xèo xèo”, chỉ còn lại chút khói tàn và tro bụi.

Bàn học bị thiêu rụi non nửa, bức tường đằng sau cũng bị hun thành mảng đen, nước tràn khắp phòng, khói trắng lượn lờ, căn phòng trở nên bừa bãi và lộn xộn.

Vì công ty của Ứng Hạo Đông xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn nên ông phải ở bên ngoài mấy ngày nay, chẳng biết phải đền bù bao nhiêu mà tâm trạng không được tốt, vốn ôm một bụng tức về nhà, trằn trọc đến khuya mới ngủ được, không ngờ lại xảy ra chuyện này, đùng một phát phá hỏng sự yên bình nên giờ đây ông ta thật sự rất tức giận, tức đến mức thở cũng không đều, hễ giơ tay lên là sẽ tát Nguyễn Miên một cái.

Nguyễn Miên đứng im không tránh cũng không né, nhưng thực ra cả người cô giờ đây đang rất sợ hãi và bối rối, cánh tay đặt sau lưng run rẩy từng hồi, nước mắt cũng tuôn trào thành dòng.

Cô im lặng vì cô tự biết bản thân trong lúc vô ý đã gây ra họa lớn, cô thậm chí còn không có cả tư cách biện hộ. Cô cúi đầu không dám nhìn ai trong nhà.

Sẽ không một ai đứng về phía cô.

Song lại có một giọng nói gàn bướng khác vang lên: “Đánh đi, đánh đi, cái tát này xem như đánh tan luôn chút tình cha con ít ỏi này, tôi sẽ không còn nợ ông gì nữa cả”.

Cũng sẽ không còn kỳ vọng xa vời và mơ mộng hão huyền nữa.

Cô hiểu ra điều này quá muộn, song cũng là vừa khéo. Sống an ổn, đó mới là kết quả đẹp nhất của người phụ nữ. Nhưng nỗi đau đớn như trong tưởng tượng kia vẫn chưa đến, từ tầm mắt mơ hồ cô nhìn thấy thằng bé câm đang ôm ghì lấy chân của người đàn ông đang hầm hầm tức giận kia…

Cô mở to mắt ngạc nhiên, nước mắt lập tức tuôn rơi.

Vương Giai Tâm cũng ở bên cạnh nhẹ nhàng khuyên giải: “Hạo Đông, bỏ đi. Miên Miên vẫn còn nhỏ, với cả con bé cũng không phải cố ý…”.

Ứng Hạo Đông nghe xong lại càng tức hơn, trợn trắng con mắt: “Có cố ý hay không thì cũng đã xảy ra!”.

Ông ta vừa nói vừa vung tay lên. Thằng bé câm như bùng phát sức mạnh, khuôn mặt bé nhỏ ửng đỏ đẩy ông ta hơi lùi về phía sau. Thật không tin nổi, trong cơ thể nhỏ nhắn gầy gò kia lại ẩn giấu một sức mạnh lớn đến vậy.

Vương Giai Tâm vội kéo con trai lại, không kéo được nên chỉ đành gỡ ngón tay thằng bé ra. Gỡ được ngón nào thì ngón đấy ngay lập tức khép lại…

Ứng Hạo Đông không ôm con trai, nhìn thấy thằng bé khóc đến mức giàn giụa nước mắt, miệng há ra như muốn nói gì đó song lại không phát ra được chút thanh âm thì ông càng giận sôi người, chửi ầm lên một trận, cuối cùng cũng phun ra hơn nửa cơn bực, lúc này mới ôm con trai xuống dưới lầu.

Vương Giai Tâm liếc nhìn Nguyễn Miên, ánh mắt đó rất lạnh nhạt, còn mang theo sự chán ghét và giễu cợt, dường như những lời nói dịu dàng và khoan dung lúc nãy chỉ là một lớp vỏ bọc, giờ đây lớp vỏ bọc đó đã bị ngọn lửa thiêu rụi thì ngay lập tức lộ rõ bộ mặt thật.

Đứa con gái yếu đuối của người vợ trước không được bố yêu thương, không hề có chút mảy may uy hiếm nào, nếu như cô ngoan ngoãn nghe lời thì không lo gì chết đói, nhưng nếu…

Bảo mẫu cười khẩy một tiếng, ánh mắt của cô ta chẳng khác gì chủ nhân của cô ta cả, có điều thẳng thừng hơn, lộ rõ vẻ khinh miệt.

Bóng đêm sâu đến thế nhưng vẫn không giấu được điều chi. Đồng hồ điểm một tiếng rồi lại một tiếng. Đã hai giờ sáng rồi.

Nguyễn Miên ngồi ôm mình cạnh cửa, bất lực vùi người vào đầu gối, mùi gỗ lim vừa nãy bị bén lửa hòa vào làn gió, chầm chậm lan tỏa bao lấy cơ thể cô.

Chú chim nhỏ co ro trong tay cô, cúi gập đầu, lặng im trông rất biết điều.

Khoảnh khắc khi bị lửa đánh thức kia cô đã đi tìm nó, vì thế nó được bảo vệ vững vàng, bộ lông không hề thương tổn, chỉ là bị dọa sợ tí thôi.

Màn đêm như dài vô tận, mỗi giây mỗi phút như muốn kéo dài đều bị đốt cháy thành tro, đồng hồ lại điểm sáu tiếng, bầu trời sáng rỡ.

Ánh nắng ban mai từ ngoài song cửa chiếu vào ngập căn phòng. Nguyễn Miên cử động, cả người như tê dại, cô đã khóc đến mức cạn cả nước mắt. Ba cuốn sách và vở bài tập đều đã bị cháy rụi, nhưng hôm nay cô vẫn phải đến trường.

Cô vịn tường đứng dậy đi vào WC. Bôi kem đánh răng, ngậm một ngụm nước, cô ngước đầu ngây ngốc nhìn người phản chiếu trong gương, cô dường như không rõ đó là ai.

Mày là ai? Một cô nhi không ai thương xót. Một cánh bèo trôi không rễ…

Cô đã lâu rồi không ăn sáng, hôm nay đói lả người đến mức bước chân cũng nghiêng ngả, cô mang cặp xuống lầu nghe thấy tiếng bảo mẫu lớn giọng hét: “Anh gọi nhầm rồi, nhà này không có ai tên là Nguyễn Mỹ Cầm hết!”. Hét xong liền cúp điện thoại cái rụp, lầm bầm: “Mới sáng đã xui”.



Nguyễn Miên run người, lập tức bước tới, bởi đi quá nhanh nên suýt bị chiếc ghế ngáng ngã, cô chống người lên bàn trà cầm lấy ống nghe gọi lại số lúc nãy, sau khi nối máy, dưới ánh nhìn kỳ lạ của bảo mẫu, cô cất giọng bình tĩnh: “A lô, tôi là con gái của Nguyễn Mỹ Cầm”.

Người đầu dây bên kia ngừng một chốc mới nói: “Tôi là người làm ở nghĩa địa XX, là thế này…”.

Một ngày học như mọi ngày đã kết thúc, nhưng Phan Đình Đình và Tằng Ngọc Thụ nhìn thấy sắc mặt Nguyễn Miên lại cực kỳ tiều tụy nên chạy theo hỏi mấy câu, song cô không có tâm trạng nào, chỉ lắc đầu bảo không sao cả.

Chiều tan học về nhà, Nguyễn Miên cất xe đạp xong, vừa mới bước vào cửa thì nghe được một đoạn trò chuyện từ phòng khách truyền đến.

“Loài chim này ở quê em gọi là Qủy Nương Nương, là loài chim thuộc điềm dữ mang nạn đổ máu tới cho nhà. Đúng rồi, chẳng phải vừa nãy chị vừa bị dao cứa tay sao?”.

“Đúng thế”, Vương Giai Tâm nói, “Cô vừa nói xong tôi liền nhớ tới hôm trước công ty vừa mới bị lỡ mất một đơn hàng rất lớn…”.

Bảo mẫu nói hùa theo: “Còn cả trận lửa đêm qua nữa… Tóm lại là mấy cái thứ hại người này không thể giữ lại được”.

Nghe đến đây, Nguyễn Miên bỗng có dự cảm không tốt.

Quả nhiên lúc về phòng, cô không còn thấy bóng dáng bé nhỏ kia đâu nữa, cô tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy đâu, khắp người ướt mồ hôi lạnh, tim cô đau như bị ai đó dùng kim đâm vậy.

Đương muốn chạy ra ngoài tìm thử, vừa mới xoay người cô liền thấy thằng bé câm đang đứng ở cửa. Thằng bé đang cầm thứ gì đó bé nhỏ trong tay, là một cái xác lạnh lẽo.

Bị đả kích quá lớn, lòng Nguyễn Miên căng cứng như đàn đứt dây, cô không kiềm chế được bản thân, cô như cuồng loạn dùng lực đẩy thằng bé: “Các người thật quá tàn nhẫn!”.

Những lời này như đã hút hết toàn bộ khí lực của cô. Cô muốn dùng những từ ngữ ác hiểm hơn để chửi mắng những con người tàn nhẫn này, nhưng lại không nghĩ ra được chữ nào cả.

Ứng Minh Huy bị cô đẩy, cơ thể không vững liền “ầm” một phát đập người vào lan can cầu thang, ót ngay lập tức sưng lên một cục.

Cậu bé vội đứng lên, cố nhịn đau cẩn trọng tiến lại gần đưa xác con chim cho cô.

Tay Nguyễn Miên run rẩy, cướp lấy cái xác đó về, từng giọt nước mắt rơi xuống bộ lông nhuốm máu của con chim. Máu tan ra, đỏ tươi.

Mắt cô đỏ hoe, giọng nấc nghẹn: “Nó còn chưa biết bay, nó vẫn chưa bay lần nào cả…”.

Ứng Minh Huy cũng khóc theo cô. Cậu bé rất muốn nói cho cô biết là nó có bay, có lẽ đó là lần bay duy nhất trong đời nó, nó bị người ta cầm cán truy đuổi. Song, rốt cuộc nó cũng chỉ bay được có thế, giống như quả hồng chín bị người ta đánh rớt cuối mùa thu, nó nằm lẫn vào đám cỏ xanh ngát thơm và bùn lầy, nó không còn thở nữa.

Cậu cũng chỉ là đứa trẻ, không cách nào ngăn lại được cơn chết chóc này. Thằng bé ôm con chim nhỏ, nó run rẩy trong lòng cậu bé, cậu bé ngạc nghiên nghĩ rằng chắc nó chỉ vừa ngất đi thôi, song máu bắt đầu tuôn trào ra từ miệng nó…

Cậu có rất nhiều thứ muốn nói cho cô biết, nhưng cậu không nói được, cậu không thể phát ra được bất kỳ thanh âm nào…

Ứng Minh Huy khóc đến mức run rẩy, ánh mắt mà chị gái nhìn cậu trước khi rời đi, đó là ánh mắt chán ghét quen thuộc, giống như lúc đám bạn nhìn cậu. Không ai đồng ý chơi với cậu cả nên khi cậu biết mình có một người chị gái thì liền cảm thấy dường như đây là món quà tuyệt nhất trên đời, song mẹ lại nói rằng chị sẽ không thích cậu đâu.

Sao lại không thích chứ? Vì cậu bị câm sao?

Nhưng cậu vẫn luôn hy vọng, vì cô là chị gái của cậu, có lẽ không giống thế đâu nhỉ?

Giờ đây… chị nhất định rất ghét cậu.

Nguyễn Miên chạy từ trên lầu xuống, chạm mặt bảo mẫu đang từ cửa bước vào trong, cô trừng mắt dữ tợn liếc nhìn người phụ nữ trung niên đó rồi đi ra ngoài.

Cuối cùng cô dừng lại nơi rừng nhỏ.

“Bụi về với bụi, đất về với đất, đây là quy luật của tự nhiên…”. Đó là câu văn tối qua cô viết.

Cái cây to bị ngã xuống đã bị người ta dọn đi rồi, ở nơi cái hố to đùng đó giờ là một cái cây nhỏ, những chiếc lá xanh lắc lư đón gió, Nguyễn Miên quỳ xuống nhặt lên một cành cây rồi đào cạnh đó một cái hố nhỏ.

Cô đã nhặt nó ở đây, giờ cô lại mang nó trở về.



Nguyễn Miên thả xuống đáy hố một chiếc lá rồi đặt chú chim nhỏ vào trong, rải thêm ít đất: “Sau này mày sẽ bay rất cao”.

“Rất cao, rất cao”.

Cô đứng dậy, không hề quay đầu mà tiến về phía trước.

Hồ nước xanh thẳm xuất hiện trước mắt, cô lặng lẽ đi tới rửa tay cạnh hồ, rửa thật sạch sẽ, song nước mắt lại cứ tuôn rơi, mặt nước gợn từng vòng sóng lăn tăn, bóng hình trong nước dần tan ra.

Cô không ép buộc bản thân mình nữa, vùi mặt vào đầu gối khóc thành tiếng, dường như muốn khóc ra hết tất cả mọi ủy khuất và không cam lòng.

Ráng chiều rực rỡ, Nguyễn Miên đã khóc đủ, cô an tĩnh ngồi trên thảm cỏ ven hồ, quanh người nhuộm một tầng ánh sáng đỏ.

Lát sau, một chiếc xe màu đen chầm chậm dừng lại cách hồ ba trăm mét.

“Cậu về trước đi”, người đàn ông ngồi sau lạnh nhạt nói.

Người trợ lý ngờ vực nhìn theo tầm mắt của anh, chỉ nhìn thấy bóng lưng của một cô gái, nhìn kỹ lần nữa thì thấy vai cô gái run run, anh nghĩ thầm, chẳng nhẽ… cô bé đang khóc à?

Song anh lại càng tò mò hơn là, ông chủ của mình dừng lại làm gì?

Trợ lý đã đi theo anh gần mười năm rồi, song vẫn chưa hiểu được rõ anh, không thể làm gì khác nên chỉ đành đè nén sự tò mò, gật đầu trả lời: “Vâng”.

Cách đó không xa, Nguyễn Miên khụt khịt mũi, đương vừa muốn đứng dậy thì thấy một cái bóng đang chậm rãi tiến tới, cô hoài nghi ngước nhìn, một người đàn ông bước đến từ hoàng hôn, đường nét dần rõ.

Cô cứ thế nghiêng đầu nhìn anh bước tới rồi ngồi xuống cạnh cô.

Tề Nghiễm nhìn cô một hồi, cau mày hỏi: “Khóc gì chứ?”.

Rõ ràng cô vừa mới thề là sẽ không khóc nữa, song lại bị ba chữ này khiến mũi lại cảm thấy chua chua, Nguyễn Miên lắc đầu.

Anh không nhìn cô nữa mà nhìn về phía hồ. Hai người cứ yên lặng ngồi đó. Hoàng hôn dần buông, gió đêm nhẹ thổi.

Nguyễn Miên rốt cuộc cũng thu được dũng khí, khẽ hỏi anh: “Phải làm sao khi bị người khác bắt nạt?”

Anh quay đầu lại, thấp giọng nói: “Bắt nạt lại”.

“Nhưng anh không đánh lại được họ”.

“Vậy thì tìm một chỗ dựa nào đó mạnh hơn họ”.

Nguyễn Miên bình tĩnh nhìn gò má rõ nét của anh, tâm tư xoay chuyển hồi lâu mới hiểu rõ, cô khẽ hỏi: “Anh có thể làm chỗ dựa của tôi không?”

Không lâu đâu, hai năm là đủ rồi.

Cô vừa mới khóc, đôi mắt vừa long lanh vừa mềm yếu song giọng nói lại như mang theo sự bén nhọn, cảm giác đó lướt qua tim làm dấy lên nỗi đau âm ỉ vô hình.

Nhưng Tề Nghiễm không nói gì cả, anh đứng lên.

Nguyễn Miên ngẩng đầu nhìn anh, đằng sau người đàn ông là ráng đỏ rơi vụn. Cô nghe được giọng nói trầm thấp của anh truyền đến từ cơn gió đêm: “Xin lỗi, tôi không thể”.

Anh đang cười, cười trông thật ưa nhìn. Khuôn mặt khôi ngô, đôi mắt tinh tế, đáy mắt ngập ý cười, dẫu cho có là trăng là sao thì cũng sẽ buồn vì không bằng được.

Nhưng… Nguyễn Miên bỗng lại muốn khóc.

“Có điều”, anh nói, “tôi biết có một người có thể giúp cô”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngủ Quên Cùng Tháng Năm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook