Chương 9
Lâm Uyên Ngư Nhi
31/01/2018
Ơ, thứ trong tay anh sao lại quen thế nhỉ?
Cô sờ túi quần, trống không.
Tiêu rồi! Hình như là phiếu điểm lần thi này của cô, nó vừa mới bất cẩn rớt ra sao?
Cũng chỉ có mười mấy chữ thôi nhưng sao trông anh lại nghiêm túc vậy.
Đương ngại ngùng giờ lại thêm cả lúng túng. Mặt Nguyễn Miên thoắt đỏ thoắt trắng, chỉ hận nỗi không đào cái hố chui tọt xuống.
Điểm thật sự quá thấp, còn có cả cái vị trí chói mắt kia nữa… Dường như, lúc này đây, sự quẫn bách mà cô luôn giấu tận sâu đáy lòng đều lộ rõ trước mắt anh.
“Ngoại ngữ thi cũng không tệ”.
Hả?
Người đàn ông bước tới, gấp tờ giấy lại đưa cho cô, Nguyễn Miên vẫn còn ngây người nên không đưa tay ra nhận lấy, anh nhướng nhướng mày.
Anh đứng đối diện cô, mái tóc ngắn màu đen như phát sáng, khuôn mặt với những đường nét phân minh có chút mơ hồ. Nguyễn Miên chớp chớp mắt, vội rút tờ giấy về tay.
“Thật ra tôi…”.
Di động anh lại vang lên lần nữa. Nguyễn Miên mang tất cả dũng khí vất vả lắm mới dồn lại được đè nén xuống, cô không nói nữa.
Thật ra tôi có thể thi tốt hơn.
Nhưng dẫu có thi tốt thế nào thì nếu đem so với người trước mắt này, cô vẫn còn kém quá xa.
Từ chỗ bác Vương, cô biết được một số chuyện về anh, hóa ra lúc bạn cùng trang lứa còn mơ hồ mông lung thì anh đã đạt đến tầng cao mà cả đời họ cũng không thể với tới được, thảo nào bố cô và những người kia…
“Đi thôi”, anh đã kết thúc cuộc trò chuyện, quay đầu nhìn cô.
Nguyễn Miên gật đầu rồi lặng lẽ theo sau, cô có ý muốn đi sau nhưng hình như anh cố ý đi chậm lại, hai người cứ đi rồi lại đi, dần dà như song hành cùng nhau.
“Tối nay bão đổ bộ, ngày mai nghỉ học”, anh bỗng nói.
Nguyễn Miên bỗng ngừng bước, cô bất cẩn giẫm lên một một bông hoa dại màu hồng, cô vội tránh đi, “Vâng. Hả?”.
Vì sợ lại xảy ra chuyện như hôm kia nên trước khi tan học thầy chủ nhiệm đã nhắc lại một lần. Nhưng sao anh lại biết rõ như vậy?
Gió thổi rừng cây xanh tươi rồi lướt qua khuôn mặt, rất mát mẻ. Nguyễn Miên lén nhìn, cơn gió thổi qua sống mũi đĩnh trực của ảnh, song nét mặt anh vẫn rất điềm đạm, gò má lạnh lẽo.
Cô muốn trò chuyện với anh, nói chuyện gì cũng được, nhưng nói gì mới phải đây?
“Muốn hỏi gì?”, anh như biết thuật đọc tâm vậy, xoay đầu hỏi cô.
Nguyễn Miên còn đương chần chừ thì bị anh điểm danh, cô thốt ra mấy câu theo bản năng: “Muốn hỏi làm sao mới thành công?”.
Tề Nghiễm thấy cô hỏi xong thì vẻ mặt liền trở nên vừa căng thẳng vừa cẩn trọng, anh thầm nghĩ, người ở tuổi này như cô sao có thể định nghĩa được hai chữ “thành công” đó chứ?
Anh không hiểu nổi. Dẫu sao thì cái tuổi mười bảy mười tám này cách anh xa quá.
Anh châm một điếu thuốc đưa vào miệng rồi phun ra làn khói trắng, anh từ tốn hỏi: “Phải thế nào mới được xem là “thành công”?”
Nguyễn Miên ngớ người, lâu sau mới nói: “Giống như anh vậy”.
Người đàn ông bỗng khẽ cười thành tiếng: “Giống như tôi sao?”
Anh thở ra làn khói, mắt nhìn về phía trước, giọng nói trầm thấp: “Tôi chỉ biết một kiểu thành công…”.
Cô đương nghe chăm chú thì trượt ngã, cả người không khống chế được liền ngã chúi về trước, cơ thể rơi xuống, song không biết tay cô bám vào được đâu vừa mềm vừa trơn.
Hóa ra trời mưa liên miên, trên bãi cỏ mọc lên không ít nấm, cô vừa đạp phải nấm dại.
Nguyễn Miên ủ rũ cọ cọ tay, định đứng lên thì đằng trước xuất hiện một bàn tay, cô ngẩn người, song vẫn đặt tay mình lên đó.
Khoảnh khắc chạm nhau ấy, tim Nguyễn Miên run lên, cô chưa từng trực tiếp chạm tay người đàn ông nào như vậy, lòng bàn tay tuy hơi lạnh song vừa vững vàng vừa hữu lực.
Tề Nghiễm đợi cô đứng vững rồi mới buông tay ra: “Không sao chứ?”
Có hơi đau. Nhưng cô lắc đầu, mỉm cười: “Không sao”.
Hai người lại tiếp tục đi về trước. Căn nhà cũ dần xuất hiện trước mắt, ông cụ đứng ở cửa ngó nghiêng, ông đè tay áo trống rỗng đang lắc lư liên tục trong gió, bầu trời xám đen càng khiến mái tóc bạc của ông nổi bật.
“Bác Vương”.
Tề Nghiễm cũng nói: “Chú Vương”.
Ông cụ gật đầu nhìn Nguyễn Miên, cười nói: “Ông cắt dưa hấu rồi đấy, ăn rồi về”.
Quả dưa hấu mọng đỏ bị cắt thành từng miếng nhỏ đặt trong chiếc đĩa hoa xanh đế trắng, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thèm rồi.
Nguyễn Miên cầm một miếng bỏ vào miệng khẽ cắn, có cảm giác vừa lạnh vừa ngọt, một nhoáng đã ăn xong, cô lại xiên tiếp miếng thứ hai.
Hương gió cùng hương cỏ cây thơm ngát tràn vào phòng, chỉ thoáng chốc đã ngập khắp phòng khách.
Cô buông nĩa, nhìn người đàn ông đối diện: “Anh không ăn sao?”.
Nghe vậy anh liền ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cô, sau đó vươn hai ngón tay dài đặt bên mép dĩa rồi đẩy về phía cô.
“…”
Anh thu tay về tiếp tục xem email trên di dộng, Nguyễn Miên chần chừ một hồi rồi tiếp tục ăn.
Cứ thế mình cô ăn hết phần của hai người, lúc về đến nhà có cảm giác bụng chứa toàn nước, khi lắc lắc thậm chí còn nghe được cả tiếng. Chắc chắn ăn không nổi cơm tối nữa nên Nguyễn Miên về thẳng phòng.
Chú chim nhỏ rất đói bụng, vừa nghe thấy tiếng động thì ngay lập tức đập cánh nhảy xuống, cô vội vào WC rửa tay rồi ôm nó lên bàn đút thức ăn.
Bên ngoài cửa sổ là bóng đêm thâm trầm, đêm tối như con quái thú ngủ đông, không khí cũng bị đè nén, thậm chí ngay cả cây cối cũng không lắc lư.
Nguyễn Miên mở hết đèn lên, căn phòng bỗng chốc trở nên sáng sủa.
Một tia chớp ánh lên, chú chim nhỏ co người lại ngửa đầu kêu mấy tiếng như lo lắng gì đó.
Nguyễn Miên vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ nên nào thể phát hiện ra sự thay đổi bất thường của nó, cô cầm bút viết lên giấy hàng chữ: “Có một kiểu thành công là sống hết đời này bằng cách mình thích”.
Nhưng mà, cô thích gì nhỉ?
Tầm mắt cô rơi xuống những cuốn truyện tranh trên bàn. Nguyễn Miên nhắm rồi lại mở mắt, cô đổi thành bút vẽ rồi phác lên tờ giấy trắng một đường cong. Tay trái cô cố kìm tay phải lại. Không được, vẫn còn run, run không ngừng được.
Cô thích vẽ, thế nhưng ngay cả một nét cong cơ bản nhất cô cũng không vẽ được…
Nguyễn Miên vứt cây bút đi, móng tay khẽ cào qua lại trên tờ giấy. Hồi lâu sau cô dừng động tác, hít vào một hơi thật sâu.
Giữa tờ giấy trắng có vết lõm, cô giơ tờ giấy về phía ánh sáng, trên mặt giấy mơ hồ hiện lên đường nét của một đôi mắt. Đôi mắt dài hẹp, khóe mắt hơi nhướng lên, khi say, đáy mắt ấy sẽ hiện lên thứ ánh sáng mê ly. Đó là đôi mắt đẹp nhất cô từng gặp.
Cô nhìn rất lâu rồi khẽ thở dài cất vào ngăn kéo.
Sau khi đi WC mấy lần thì bụng cô trống rỗng, Nguyễn Miên suy nghĩ một hồi rồi xuống lầu tìm mấy món để ăn, còn mấy bậc thang nữa thì cô bỗng dừng bước lại.
Cảnh tượng trong phòng khách khiến cô nhói đau. Thằng bé câm ngồi giữa, bên trái là bố, bên phải là mẹ nó, ba người ngồi cạnh nhau xem ti vi, nói cười vui vẻ thuận hòa.
Một suy nghĩ như con rắn độc xoẹt ngang qua tim Nguyễn Miên. Họ không đáng được hạnh phúc như vậy, đấy là sự mỉa mai cực lớn đối với người mẹ ôm hận mà chết của cô.
Cô giật mình. Suy nghĩ đáng sợ này đẩy cô rời đi, cô không thể ở đây dù chỉ một giây.
Gió dữ thét gào ngoài phòng, chỉ trong thoáng chốc trời đã đổ mưa tầm tã, tiếng bước chân xiêu vẹo bị che lấp. Nguyễn Miên gắng sức đóng cửa lại, nằm xuống giường liên tục thở dốc.
Nửa đêm, mưa vẫn còn rơi, cô tỉnh giấc vì đói bụng.
Vừa mới đứng dậy thì giữa đùi liền tuôn ra một luồng khí nóng, cô run người rồi rốt cuộc cũng phản ứng lại kịp. Kinh nguyệt bị trễ hai tháng trời cuối cùng cũng tới, đến vào một đêm không đúng lúc.
Cô vừa lạnh vừa đau, trở mình liên hồi, cả người đổ đầy mồ hôi, nhịn tới hơn giữa đêm, đến tờ mờ sáng thì mơ màng ngủ thiếp đi.
Đương lúc mơ màng thì nghe thấy có giọng nói the thé của ai đó, mí mắt Nguyễn Miên nặng đến mức không mở ra nổi, vất vả lắm mới hé ra được một chút thì lại bị ánh sáng chói mắt khiến cho díp trở lại.
Cô gắng sức lắng nghe, nhưng chỉ nghe thấy được những chữ lẻ tẻ: “…Sốt nhẹ…tự nó sẽ hạ…”.
“Không sao đâu”, bảo mẫu nói lại lần nữa, giọng nói bắt đầu mất bình tĩnh, “Chỉ là sốt nhẹ thôi…”.
Lát sau, trên bàn là bữa cơm trưa nguội lạnh. Ứng Minh Huy lắc đầu liên tục, cậu bé nhìn người đang nằm trên giường bằng vẻ mặt đầy lo lắng. Bảo mẫu khuyên nhủ không được, chỉ đành xuống đưới hâm lại thức ăn.
Nguyễn Miên có cảm giác ai đó đẩy vai mình, sau đó một bàn tay nhỏ mềm mại đặt lên trán, làn gió ấm áp thổi qua.
Sao lại không có tác dụng nhỉ? Ứng Minh Huy phồng má, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng thổi mấy cái. Vẫn không tỉnh, cậu sợ lắm, từng giọt nước mắt rơi xuống mặt Nguyễn Miên.
Cậu nhóc vỗ vỗ mặt cô, lặng lẽ dùng sức gọi cô: “Chị ơi!”. Thằng bé ghé đầu lên vai cô khóc nấc lên.
Lúc bé cậu bị sốt một trận rất nặng, đến khi tỉnh lại thì không thể nào thốt ra được bất kỳ âm thanh nào nữa, không có người bạn nào muốn chơi với cậu, đám trẻ nít đó đều nói xấu cậu là “thằng bé câm”.
“Huy Huy, xuống ăn cơm thôi”, bảo mẫu đẩy cửa bước vào.
Sáng hôm nay hai vợ chồng họ vội vã đội mưa ra ngoài, nghe nói là bên công ty xảy ra chuyện gì đó, cô ta vốn nghĩ hôm nay hẳn được nhàn rỗi, nhưng không ngờ tới tận trưa rồi mà con bé kia vẫn chưa xuống lầu dùng cơm…
Cô ta trực tiếp ôm lấy đứa trẻ khuyên bảo: “Cũng đâu phải là do mẹ cháu sinh ra… Với cả, nói không chừng cô ta hận cháu lắm đấy…”.
Ứng Minh Huy không ngừng giãy dụa trong lòng cô ta, song làm sao có thể đấu lại được sức mạnh của cô ta chứ, thế là cậu bị ôm xuống lầu.
Nguyễn Miên bị sốt đến khi trời chập tối thì cũng hạ. Cơ thể cô mệt mỏi vô lực, cô lơ đãng liếc thấy tô mì trên bàn.
Mì hơi nở, không bỏ dầu muối gì cả, ăn vào cảm giác không có chút vị, cô lua nhanh vào miệng, thẫn thờ nuốt xong tô mì.
Sau khi tắm nước nóng xong thì cơ thể thoải mái được hơn chút, song vừa nhìn thấy đống sách trên bàn thì cô lại đau đầu. Vì trời nổi bão nên cô được nghỉ học nguyên ngày và bài tập cũng nhiều hơn bình thường, cô ngủ cả ngày này nên đã để lỡ không ít thời gian.
Nguyễn Miên mở vở tiếng Anh ra làm bài. Đêm khuya thanh vắng, mưa cũng ngừng rơi, cô mở cửa sổ, gió mát thổi vào làm dịu lòng người.
Cô ngáp một cái, cô vẫn còn bài tập làm văn một ngàn tám trăm chữ chưa viết xong. Đề bài: “Quay trở về điểm xuất phát”.
Cô nhìn đề bài mấy phút nhưng không nghĩ ra được gì cả nên chỉ đành ghi lại đề bài, lúc viết xong chữ cuối cùng thì “phụt” một tiếng, điện tắt. Bóng tối tràn vào, trong nháy mắt đã bao phủ cả căn phòng.
Nguyễn Miên cầm bút, tự nhủ với chính mình, không sao đâu, chắc là bão nên đường dây có chút trục trặc, một lát sẽ xong ngay.
Nửa tiếng sau vẫn chưa có điện, cô tìm thấy một cây nến trong góc phòng, cô đốt nó lên, ánh sáng yếu ớt từ cây nến tản ra khắp phòng. Dưới ánh sáng của cây nến, cô tiếp tục viết: “… Quay trở về điểm xuất phát, giống như bụi trần về với bụi trần, đất về với đất, không chỉ dừng lại ở quy luật của tự nhiên…”
Cô nhanh chóng viết xong phần kết, càng lúc càng buồn ngủ, rốt cuộc không nhịn nổi nữa liền nằm sấp xuống bàn ngủ thiếp đi.
Đồng hồ ở dưới lầu điểm mười hai tiếng, tiếng chuông quẩn quanh trong đêm tối, chú chim vốn đang nghiêng đầu say ngủ bỗng giật mình bay xuống từ giá sách. Chú chim nhỏ khẽ “ầm” một tiếng, ngọn nến mới cháy được phân nửa nghiêng đổ, ngọn lửa màu cam liếm tới nụ cười của cô gái chăn dê được vẽ trên bìa truyện tranh…
Cô sờ túi quần, trống không.
Tiêu rồi! Hình như là phiếu điểm lần thi này của cô, nó vừa mới bất cẩn rớt ra sao?
Cũng chỉ có mười mấy chữ thôi nhưng sao trông anh lại nghiêm túc vậy.
Đương ngại ngùng giờ lại thêm cả lúng túng. Mặt Nguyễn Miên thoắt đỏ thoắt trắng, chỉ hận nỗi không đào cái hố chui tọt xuống.
Điểm thật sự quá thấp, còn có cả cái vị trí chói mắt kia nữa… Dường như, lúc này đây, sự quẫn bách mà cô luôn giấu tận sâu đáy lòng đều lộ rõ trước mắt anh.
“Ngoại ngữ thi cũng không tệ”.
Hả?
Người đàn ông bước tới, gấp tờ giấy lại đưa cho cô, Nguyễn Miên vẫn còn ngây người nên không đưa tay ra nhận lấy, anh nhướng nhướng mày.
Anh đứng đối diện cô, mái tóc ngắn màu đen như phát sáng, khuôn mặt với những đường nét phân minh có chút mơ hồ. Nguyễn Miên chớp chớp mắt, vội rút tờ giấy về tay.
“Thật ra tôi…”.
Di động anh lại vang lên lần nữa. Nguyễn Miên mang tất cả dũng khí vất vả lắm mới dồn lại được đè nén xuống, cô không nói nữa.
Thật ra tôi có thể thi tốt hơn.
Nhưng dẫu có thi tốt thế nào thì nếu đem so với người trước mắt này, cô vẫn còn kém quá xa.
Từ chỗ bác Vương, cô biết được một số chuyện về anh, hóa ra lúc bạn cùng trang lứa còn mơ hồ mông lung thì anh đã đạt đến tầng cao mà cả đời họ cũng không thể với tới được, thảo nào bố cô và những người kia…
“Đi thôi”, anh đã kết thúc cuộc trò chuyện, quay đầu nhìn cô.
Nguyễn Miên gật đầu rồi lặng lẽ theo sau, cô có ý muốn đi sau nhưng hình như anh cố ý đi chậm lại, hai người cứ đi rồi lại đi, dần dà như song hành cùng nhau.
“Tối nay bão đổ bộ, ngày mai nghỉ học”, anh bỗng nói.
Nguyễn Miên bỗng ngừng bước, cô bất cẩn giẫm lên một một bông hoa dại màu hồng, cô vội tránh đi, “Vâng. Hả?”.
Vì sợ lại xảy ra chuyện như hôm kia nên trước khi tan học thầy chủ nhiệm đã nhắc lại một lần. Nhưng sao anh lại biết rõ như vậy?
Gió thổi rừng cây xanh tươi rồi lướt qua khuôn mặt, rất mát mẻ. Nguyễn Miên lén nhìn, cơn gió thổi qua sống mũi đĩnh trực của ảnh, song nét mặt anh vẫn rất điềm đạm, gò má lạnh lẽo.
Cô muốn trò chuyện với anh, nói chuyện gì cũng được, nhưng nói gì mới phải đây?
“Muốn hỏi gì?”, anh như biết thuật đọc tâm vậy, xoay đầu hỏi cô.
Nguyễn Miên còn đương chần chừ thì bị anh điểm danh, cô thốt ra mấy câu theo bản năng: “Muốn hỏi làm sao mới thành công?”.
Tề Nghiễm thấy cô hỏi xong thì vẻ mặt liền trở nên vừa căng thẳng vừa cẩn trọng, anh thầm nghĩ, người ở tuổi này như cô sao có thể định nghĩa được hai chữ “thành công” đó chứ?
Anh không hiểu nổi. Dẫu sao thì cái tuổi mười bảy mười tám này cách anh xa quá.
Anh châm một điếu thuốc đưa vào miệng rồi phun ra làn khói trắng, anh từ tốn hỏi: “Phải thế nào mới được xem là “thành công”?”
Nguyễn Miên ngớ người, lâu sau mới nói: “Giống như anh vậy”.
Người đàn ông bỗng khẽ cười thành tiếng: “Giống như tôi sao?”
Anh thở ra làn khói, mắt nhìn về phía trước, giọng nói trầm thấp: “Tôi chỉ biết một kiểu thành công…”.
Cô đương nghe chăm chú thì trượt ngã, cả người không khống chế được liền ngã chúi về trước, cơ thể rơi xuống, song không biết tay cô bám vào được đâu vừa mềm vừa trơn.
Hóa ra trời mưa liên miên, trên bãi cỏ mọc lên không ít nấm, cô vừa đạp phải nấm dại.
Nguyễn Miên ủ rũ cọ cọ tay, định đứng lên thì đằng trước xuất hiện một bàn tay, cô ngẩn người, song vẫn đặt tay mình lên đó.
Khoảnh khắc chạm nhau ấy, tim Nguyễn Miên run lên, cô chưa từng trực tiếp chạm tay người đàn ông nào như vậy, lòng bàn tay tuy hơi lạnh song vừa vững vàng vừa hữu lực.
Tề Nghiễm đợi cô đứng vững rồi mới buông tay ra: “Không sao chứ?”
Có hơi đau. Nhưng cô lắc đầu, mỉm cười: “Không sao”.
Hai người lại tiếp tục đi về trước. Căn nhà cũ dần xuất hiện trước mắt, ông cụ đứng ở cửa ngó nghiêng, ông đè tay áo trống rỗng đang lắc lư liên tục trong gió, bầu trời xám đen càng khiến mái tóc bạc của ông nổi bật.
“Bác Vương”.
Tề Nghiễm cũng nói: “Chú Vương”.
Ông cụ gật đầu nhìn Nguyễn Miên, cười nói: “Ông cắt dưa hấu rồi đấy, ăn rồi về”.
Quả dưa hấu mọng đỏ bị cắt thành từng miếng nhỏ đặt trong chiếc đĩa hoa xanh đế trắng, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thèm rồi.
Nguyễn Miên cầm một miếng bỏ vào miệng khẽ cắn, có cảm giác vừa lạnh vừa ngọt, một nhoáng đã ăn xong, cô lại xiên tiếp miếng thứ hai.
Hương gió cùng hương cỏ cây thơm ngát tràn vào phòng, chỉ thoáng chốc đã ngập khắp phòng khách.
Cô buông nĩa, nhìn người đàn ông đối diện: “Anh không ăn sao?”.
Nghe vậy anh liền ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cô, sau đó vươn hai ngón tay dài đặt bên mép dĩa rồi đẩy về phía cô.
“…”
Anh thu tay về tiếp tục xem email trên di dộng, Nguyễn Miên chần chừ một hồi rồi tiếp tục ăn.
Cứ thế mình cô ăn hết phần của hai người, lúc về đến nhà có cảm giác bụng chứa toàn nước, khi lắc lắc thậm chí còn nghe được cả tiếng. Chắc chắn ăn không nổi cơm tối nữa nên Nguyễn Miên về thẳng phòng.
Chú chim nhỏ rất đói bụng, vừa nghe thấy tiếng động thì ngay lập tức đập cánh nhảy xuống, cô vội vào WC rửa tay rồi ôm nó lên bàn đút thức ăn.
Bên ngoài cửa sổ là bóng đêm thâm trầm, đêm tối như con quái thú ngủ đông, không khí cũng bị đè nén, thậm chí ngay cả cây cối cũng không lắc lư.
Nguyễn Miên mở hết đèn lên, căn phòng bỗng chốc trở nên sáng sủa.
Một tia chớp ánh lên, chú chim nhỏ co người lại ngửa đầu kêu mấy tiếng như lo lắng gì đó.
Nguyễn Miên vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ nên nào thể phát hiện ra sự thay đổi bất thường của nó, cô cầm bút viết lên giấy hàng chữ: “Có một kiểu thành công là sống hết đời này bằng cách mình thích”.
Nhưng mà, cô thích gì nhỉ?
Tầm mắt cô rơi xuống những cuốn truyện tranh trên bàn. Nguyễn Miên nhắm rồi lại mở mắt, cô đổi thành bút vẽ rồi phác lên tờ giấy trắng một đường cong. Tay trái cô cố kìm tay phải lại. Không được, vẫn còn run, run không ngừng được.
Cô thích vẽ, thế nhưng ngay cả một nét cong cơ bản nhất cô cũng không vẽ được…
Nguyễn Miên vứt cây bút đi, móng tay khẽ cào qua lại trên tờ giấy. Hồi lâu sau cô dừng động tác, hít vào một hơi thật sâu.
Giữa tờ giấy trắng có vết lõm, cô giơ tờ giấy về phía ánh sáng, trên mặt giấy mơ hồ hiện lên đường nét của một đôi mắt. Đôi mắt dài hẹp, khóe mắt hơi nhướng lên, khi say, đáy mắt ấy sẽ hiện lên thứ ánh sáng mê ly. Đó là đôi mắt đẹp nhất cô từng gặp.
Cô nhìn rất lâu rồi khẽ thở dài cất vào ngăn kéo.
Sau khi đi WC mấy lần thì bụng cô trống rỗng, Nguyễn Miên suy nghĩ một hồi rồi xuống lầu tìm mấy món để ăn, còn mấy bậc thang nữa thì cô bỗng dừng bước lại.
Cảnh tượng trong phòng khách khiến cô nhói đau. Thằng bé câm ngồi giữa, bên trái là bố, bên phải là mẹ nó, ba người ngồi cạnh nhau xem ti vi, nói cười vui vẻ thuận hòa.
Một suy nghĩ như con rắn độc xoẹt ngang qua tim Nguyễn Miên. Họ không đáng được hạnh phúc như vậy, đấy là sự mỉa mai cực lớn đối với người mẹ ôm hận mà chết của cô.
Cô giật mình. Suy nghĩ đáng sợ này đẩy cô rời đi, cô không thể ở đây dù chỉ một giây.
Gió dữ thét gào ngoài phòng, chỉ trong thoáng chốc trời đã đổ mưa tầm tã, tiếng bước chân xiêu vẹo bị che lấp. Nguyễn Miên gắng sức đóng cửa lại, nằm xuống giường liên tục thở dốc.
Nửa đêm, mưa vẫn còn rơi, cô tỉnh giấc vì đói bụng.
Vừa mới đứng dậy thì giữa đùi liền tuôn ra một luồng khí nóng, cô run người rồi rốt cuộc cũng phản ứng lại kịp. Kinh nguyệt bị trễ hai tháng trời cuối cùng cũng tới, đến vào một đêm không đúng lúc.
Cô vừa lạnh vừa đau, trở mình liên hồi, cả người đổ đầy mồ hôi, nhịn tới hơn giữa đêm, đến tờ mờ sáng thì mơ màng ngủ thiếp đi.
Đương lúc mơ màng thì nghe thấy có giọng nói the thé của ai đó, mí mắt Nguyễn Miên nặng đến mức không mở ra nổi, vất vả lắm mới hé ra được một chút thì lại bị ánh sáng chói mắt khiến cho díp trở lại.
Cô gắng sức lắng nghe, nhưng chỉ nghe thấy được những chữ lẻ tẻ: “…Sốt nhẹ…tự nó sẽ hạ…”.
“Không sao đâu”, bảo mẫu nói lại lần nữa, giọng nói bắt đầu mất bình tĩnh, “Chỉ là sốt nhẹ thôi…”.
Lát sau, trên bàn là bữa cơm trưa nguội lạnh. Ứng Minh Huy lắc đầu liên tục, cậu bé nhìn người đang nằm trên giường bằng vẻ mặt đầy lo lắng. Bảo mẫu khuyên nhủ không được, chỉ đành xuống đưới hâm lại thức ăn.
Nguyễn Miên có cảm giác ai đó đẩy vai mình, sau đó một bàn tay nhỏ mềm mại đặt lên trán, làn gió ấm áp thổi qua.
Sao lại không có tác dụng nhỉ? Ứng Minh Huy phồng má, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng thổi mấy cái. Vẫn không tỉnh, cậu sợ lắm, từng giọt nước mắt rơi xuống mặt Nguyễn Miên.
Cậu nhóc vỗ vỗ mặt cô, lặng lẽ dùng sức gọi cô: “Chị ơi!”. Thằng bé ghé đầu lên vai cô khóc nấc lên.
Lúc bé cậu bị sốt một trận rất nặng, đến khi tỉnh lại thì không thể nào thốt ra được bất kỳ âm thanh nào nữa, không có người bạn nào muốn chơi với cậu, đám trẻ nít đó đều nói xấu cậu là “thằng bé câm”.
“Huy Huy, xuống ăn cơm thôi”, bảo mẫu đẩy cửa bước vào.
Sáng hôm nay hai vợ chồng họ vội vã đội mưa ra ngoài, nghe nói là bên công ty xảy ra chuyện gì đó, cô ta vốn nghĩ hôm nay hẳn được nhàn rỗi, nhưng không ngờ tới tận trưa rồi mà con bé kia vẫn chưa xuống lầu dùng cơm…
Cô ta trực tiếp ôm lấy đứa trẻ khuyên bảo: “Cũng đâu phải là do mẹ cháu sinh ra… Với cả, nói không chừng cô ta hận cháu lắm đấy…”.
Ứng Minh Huy không ngừng giãy dụa trong lòng cô ta, song làm sao có thể đấu lại được sức mạnh của cô ta chứ, thế là cậu bị ôm xuống lầu.
Nguyễn Miên bị sốt đến khi trời chập tối thì cũng hạ. Cơ thể cô mệt mỏi vô lực, cô lơ đãng liếc thấy tô mì trên bàn.
Mì hơi nở, không bỏ dầu muối gì cả, ăn vào cảm giác không có chút vị, cô lua nhanh vào miệng, thẫn thờ nuốt xong tô mì.
Sau khi tắm nước nóng xong thì cơ thể thoải mái được hơn chút, song vừa nhìn thấy đống sách trên bàn thì cô lại đau đầu. Vì trời nổi bão nên cô được nghỉ học nguyên ngày và bài tập cũng nhiều hơn bình thường, cô ngủ cả ngày này nên đã để lỡ không ít thời gian.
Nguyễn Miên mở vở tiếng Anh ra làm bài. Đêm khuya thanh vắng, mưa cũng ngừng rơi, cô mở cửa sổ, gió mát thổi vào làm dịu lòng người.
Cô ngáp một cái, cô vẫn còn bài tập làm văn một ngàn tám trăm chữ chưa viết xong. Đề bài: “Quay trở về điểm xuất phát”.
Cô nhìn đề bài mấy phút nhưng không nghĩ ra được gì cả nên chỉ đành ghi lại đề bài, lúc viết xong chữ cuối cùng thì “phụt” một tiếng, điện tắt. Bóng tối tràn vào, trong nháy mắt đã bao phủ cả căn phòng.
Nguyễn Miên cầm bút, tự nhủ với chính mình, không sao đâu, chắc là bão nên đường dây có chút trục trặc, một lát sẽ xong ngay.
Nửa tiếng sau vẫn chưa có điện, cô tìm thấy một cây nến trong góc phòng, cô đốt nó lên, ánh sáng yếu ớt từ cây nến tản ra khắp phòng. Dưới ánh sáng của cây nến, cô tiếp tục viết: “… Quay trở về điểm xuất phát, giống như bụi trần về với bụi trần, đất về với đất, không chỉ dừng lại ở quy luật của tự nhiên…”
Cô nhanh chóng viết xong phần kết, càng lúc càng buồn ngủ, rốt cuộc không nhịn nổi nữa liền nằm sấp xuống bàn ngủ thiếp đi.
Đồng hồ ở dưới lầu điểm mười hai tiếng, tiếng chuông quẩn quanh trong đêm tối, chú chim vốn đang nghiêng đầu say ngủ bỗng giật mình bay xuống từ giá sách. Chú chim nhỏ khẽ “ầm” một tiếng, ngọn nến mới cháy được phân nửa nghiêng đổ, ngọn lửa màu cam liếm tới nụ cười của cô gái chăn dê được vẽ trên bìa truyện tranh…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.