Ngủ Quên Cùng Tháng Năm

Chương 3

Lâm Uyên Ngư Nhi

28/01/2018

Nguyễn Miên có cảm giác bản thân như đang xông vào một nơi bí mật, cô theo bản năng trốn sau bức tường. Nhưng có vẻ như, không kịp rồi…

Tầm mắt của người đàn ông đó đã rơi xuống người cô. Vẫn là đôi mắt hoa đào đẹp đẽ và ánh mắt an tĩnh đó.

Mưa bắt đầu rơi rồi dần nặng hạt hơn. Đất trời trắng xóa một màu.

Anh và cô nhìn nhau. Nguyễn Miên bỗng dưng quên mất tiêu sao mình lại đứng đây. Cô có cảm giác như đang nhìn một bức tranh sơn thủy với những đường nét đơn giản, chỉ có ba màu sạch sẽ trắng, xám và đen.

Người đàn ông ấy bên trong bức tranh.

Còn cô thì đang vẽ ở ngoài.

Mấy tia chớp rạch ngang chân trời, căn phòng sáng lên trong chớp mắt, tiếp theo đó là một tiếng sấm rềnh vang.

Nguyễn Miên che tai theo bản năng, ngón chân cong lại, cô bắt đầu có phần luống cuống. Cô muốn đóng cửa lại. Thế nhưng… cô không thể nào tiến thêm được dẫu chỉ một bước.

Ánh mắt tĩnh tại mà bức người kia gần như đóng đinh cô tại chỗ.

Hình như người đàn ông nhận ra được gì đó, anh dụi tắt đầu thuốc ném vào thùng rác, sau đó xoay người rồi vươn bàn tay dài đóng cửa sổ lại.

Tiếng gió thổi cùng với tiếng mưa rơi bị ngăn cách ngoài khung cửa, dường như đã trôi đi tới một nơi nào đó xa xôi càng khiến Nguyễn Miên nghe thấy rõ hơn tiếng con tim mình đang đập thình thịch.

Cô nhìn thấy anh vô thanh vô thức đi về phía cô, chỉ có góc áo màu đen lắc lư.

Anh đến rất gần cô. Nguyễn Miên chỉ mong anh đi lướt qua người mình giống như tối hôm qua vậy, nhưng không ngờ anh lại ngừng bước, nhìn cô từ trên cao.

Góc váy bị cô nắm hằn thành nếp.

“Là em”.

Giọng nói trầm thấp, không nghe ra được tâm tình của anh, lòng Nguyễn Miên cũng run rẩy: Anh ta nhận ra cô!

Người đàn ông bỏ lại hai chữ rồi quay người đi xuống lầu, Nguyễn Miên giật mình rồi cũng theo xuống dưới. Cô đi xuống bậc thang cuối cùng thì dừng lại.

“Chuyện đó…”, cô muốn giải thích một chút là tại sao mình lại bất ngờ xuất hiện ở đây.

Nhưng giọng cô quá nhỏ nên dường như anh không nghe thấy, anh vẫn tiếp tục bước về trước.

Cô đứng đối diện với bóng lưng anh, cố gắng cong môi nặn ra nụ cười rồi lại yên tĩnh bước theo anh.

Mặt bên kia của chiếc cửa sổ ở phòng khách dính dầy nước, sương mù mờ ảo, nhìn từ đây ra ngoài cũng chỉ thấy được cái bóng mơ hồ của cửa cổng.

Nguyễn Miên thầm nghĩ, chắc bác Vương đã mang hết mấy chậu hoa vào rồi nhỉ?

“Ngồi đi”.

Cô thôi không nhìn nữa, người đàn ông ngồi xuống ghế sô pha ở phía đối diện, hai chân bắt chéo, đôi bàn tay đan lại đặt lên đầu gối. Họ ngồi như thế rất lâu chẳng nói chẳng rằng.

Nguyễn Miên nhìn đăm đăm vào bàn trà trước mặt, bên trên bày mấy bình rượu, trắng đỏ đều có hết, có chai đã uống được nửa, có chai vẫn còn chưa mở.

Cô bất chợt nghĩ đến bàn tay đẹp đẽ khẽ nâng ly rượu ngày hôm qua, từng đốt xương rõ rõ ràng ràng.

Lúc cô đang thấp thỏm thì Tề Nghiễm bên này đang tỉnh bơ nhìn cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn và trắng bệch đến mức gần như trong suốt này, cùng với nụ cười ngọt ngào nơi ký ức xa xôi đang xếp chồng lên nhau, có chút xa lạ, nhưng lại có phần quen thuộc, khiến anh sinh ra thứ cảm giác như đã cách mấy đời.

Họ đã từng rất gần nhau, thế nhưng hôm nay đối mặt lại như hai kẻ xa lạ. Song, họ vốn dĩ đã xa lạ…

“Tôi khiến em cảm thấy căng thẳng sao?”.

“Vâng”, Nguyễn Miên trợn mắt, “Vâng?”

Anh ta vừa hỏi gì ấy nhỉ?

Cô lập tức mất tự nhiên ngồi thẳng người dậy bình ổn lại tâm lý, bộ dáng như đang chuyên chú lắng nghe.

Tề Nghiễm cũng không nói tiếp, chỉ nhìn cô thêm cái nữa.

Trông cô có vể rất căng thẳng. Ngay cả vành tai cũng ửng đỏ cả lên, giống như treo một vòng mã não đỏ vậy.

Bên trong bỗng chốc yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng vận hành của chiếc máy điều hòa, Luồng khí lạnh toát ra từ lòng bàn chân khiến cô không nhịn nổi mà chà chà lên tấm thảm.

Nghi vấn trong lòng cô cuộn tới như sóng trào: Vừa nãy anh ta nói gì ấy nhỉ?

Tại sao anh ta lại nhìn mình bằng ánh mắt… kỳ lạ thế nhở?

Có phải anh ta… đang cười không?

Cũng may, mưa mùa hè thường không kéo dài lâu. Trong phút chốc trời đã tạnh, mây đen cũng không còn nữa. Ánh tà dương ló ra từ rặng núi xanh mang theo ánh đỏ rực rỡ.

Phong cảnh ngoài khung cửa dần quay trở lại nét vốn có, cây hoa ngọc lan khẽ nghiêng mình đón gió, cành lá xanh biếc như muốn khiến con người ta hoa mắt.

Bóng dáng của ông cụ cũng dần hiện rõ trong tầm mắt, ông vừa đi vừa vẫy tay ngoắc ngoắc cô.

Nguyễn Miên mừng rỡ đứng dậy, cô chạy đến mở cửa cho ông: “Bác Vương”.

“Tạnh mưa rồi”, ông cụ nói xong rồi lại nhìn đến một nơi trong phòng khách, vẻ kinh ngạc hiện lên nơi đáy mắt.



Nguyễn Miên cũng nhìn theo, nơi đó giờ đây không có ai nữa, người đàn ông vốn ngồi trên ghế salon đã không còn ở đó.

“Người đó là ai vậy ạ?”, cô tò mò hỏi.

Ông cụ cười: “Cậu ấy là chủ nhân của ngôi nhà này”.

Nguyễn Miên còn muốn hỏi thêm nhưng ông đã lấy từ trong túi ra một hộp diêm nhỏ: “Thứ cháu cần đang ở bên trong đó đấy, nếu không đủ thì hãy tới tìm bác”.

Lúc trẻ, ông cụ từng mở một cửa tiệm chuyên về cây cảnh và chim chóc, ông giờ cũng đang nuôi mấy con chim nên kinh nghiệm rất phong phú, chỉ nghe cô miêu tả sơ lược đã biết con chim này ăn hợp loại sâu nào.

Cô giơ hai tay lên nhận lấy: “Cháu cảm ơn bác Vương”.

“Chuyện của mẹ con…qua rồi thì thôi, người còn sống thì vẫn phải tiếp tục sống”, ông cụ nói.

Nguyễn Miên khẽ gật đầu. Cô biết ông thật lòng lo lắng và muốn tốt cho cô.

Mùa đông năm đó, lúc mẹ cô ngất xỉu giữa đường, chính ông đã đưa bà đến bệnh viện và đưa bà về nhà. Mẹ cô thấy ông ở một mình, người cũng đã có tuổi, nên thường xuyên bảo cô mang ít đồ bổ qua, dần dà thì trở nên thân thuộc.

Ông cụ đặt tay lên vai cô, tiễn cô về: “Về đi, không còn sớm nữa”.

Lúc Nguyễn Miên về tới nhà thì cũng tới giờ cơm tối. Người bố hiếm khi thấy mặt tất nhiên cũng có mặt, một nhà ba người ngồi trước bàn cơm trong không khí thuận hòa vui vẻ.

Trong phòng còn có thêm một người, hình như là người giúp việc mới đến.

Căn nhà này chưa từng náo nhiệt đến vậy.

Nguyễn Miên đứng ngoài cửa một chốc rồi mới bước vào trong. Mẹ kế Vương Giai Tâm nhìn thấy cô đầu tiên, cười vui vẻ: “Miên Miên về rồi đấy à. Ôi coi kìa, dì còn tưởng con về trễ vì còn phải tự học, nên đã để sẵn phần cho con đấy”.

Nguyễn Miên không trả lời.

Ứng Hạo Đông đập đũa xuống bàn: “Nguyễn Miên, thái độ của mày là gì đây? Dì mày đang nói chuyện với mày…”.

Vương Giai Tâm liếc nhìn ông ta đầy quở trách: “Anh to giọng thế chi vậy hả, dọa con sợ rồi kìa!”

Bà xoay đầu lại, cất giọng nhỏ nhẹ: “Miên Miên, con đi rửa tay rồi lại dùng bữa”.

Nguyễn Miên khẽ đẩy tay bà ra: “Con ăn ở ngoài rồi”.

Cô lên lầu, bước trở về phòng rồi khóa cửa lại.

Tốt nhất là nên ngăn cách hết mọi thứ lại.

Nguyễn Miên nằm bò trên giường. Cô nằm như thế rất lâu, mãi đến khi nghe thấy tiếng “chiếp chiếp”.

Cô ngồi dậy, nhìn thấy trên bàn học có một vật thể bé nhỏ đang liên tục lắc lư, lúc này đây cô mới sực nhớ ra là còn có sự hiện diện của con chim bé nhỏ kia nữa.

Cô dùng một cái nhíp nhỏ gắp một con sâu ra khỏi hộp diêm, con chim nhỏ đã vội đến mức há sẵn mỏ chờ đợi. Cô đút nó mấy miếng liền.

Nguyễn Miên sờ đầu chim nhỏ: “Đợi mày trưởng thành, đôi cánh trở nên cứng cáp thì có thể bay đến bất kỳ nơi nào mày muốn rồi”.

Cô khẽ lặp lại lần nữa, không biết là đang nói với nó hay là nói với chính mình.

Chú chim sau khi no bụng thì nghiêng đầu ngủ. Nguyễn Miên uống một ly nước rồi lấy vở bài tập từ cặp sách ra.

Một tờ giấy rơi xuống.

Cô nhặt lên, ba chữ “Cuộc thi vẽ” đập vào mắt. Chắc là Phan Đình Đình đã bất cẩn kẹp vào sách cô. Cô nhìn nó một lượt, đáy mắt Nguyễn Miên dần gợn sóng.

Cô cần tiền.

Cô không muốn chìa tay ra xin xỏ người đó, rồi bị ông ta lạnh nhạt nói mấy lời ám chỉ: “Đàn bà đều là hạng hàng lỗ vốn, nuôi cho lớn chỉ tổ thành hàng của kẻ khác”.

Nếu cô có thể có được số tiền thưởng này…

Nhưng mà… cô không thể!

Nguyễn Miên ném bút vẽ trong tay xuống đất. Mỗi lần cầm bút vẽ là tay cô lại run, run đến mức không nhìn ra dáng hình, ngay cả một nét cũng không vẽ được.

Sau này, có phải cô…sẽ không thể nào…vẽ được nữa?

Sáng hôm sau, Nguyễn Miên đến trường từ sớm, trong lớp đã có một vài học sinh đang tự học.

Trường trung học Z là trường cấp ba thuộc top 1 và 2 của toàn thành phố Z, đa số các học sinh giỏi của tỉnh đều theo học tại ngôi trường này, nhưng hai năm gần đây không được như thế nữa, năm vừa rồi không những không có thủ khoa mà thành tích học tập cũng đi xuống. Đây không phải là tình trạng khả quan.

Các cấp lãnh đạo trong trường đã nhiều lần mở cuộc họp, cùng thương thảo đưa ra đủ loại các cơ chế khen thưởng, mỗi lần sinh hoạt lớp chủ nhiệm cũng sẽ cường điệu một lần thành tích huy hoàng trong quá khứ của trường với hy vọng khích lệ học sinh hướng về trước, không thể không công nhận đã có dấu hiệu khởi sắc.

Nguyễn Miên nghe Phan Đình Đình nói, ở ký túc xá, mỗi lần tắt đèn luôn có một hai người lén lấy đèn pin ra đọc sách, có đêm cô còn nghe thấy có người đọc thơ cổ trong cơn ngủ mớ…

“Này!”, có ai đó vỗ vai cô từ phía sau, “Nghĩ gì mà xuất thần thế?”.

Đó là Phan Đình Đình.

“Hôm nay cậu đến sớm thế”.

Nguyễn Miên: “Tớ không ngủ được”.



Phan Đình Đình nằm sấp xuống bàn, vươn tay lên dụi mắt rồi lại xoa xoa mặt: “Còn tớ thì ngủ không đủ”.

“À mà này”, cô xoay người lại, “Miên Miên Mềm, tối qua ở ký túc xá, tớ có nghe được một tin đồn về cậu ở phòng bên cạnh đấy”.

“Gì cơ ?”, Nguyễn Miên đang mở sách chuẩn bị học từ tiếng Anh.

Phan Đình Đình nhìn ngó chung quanh, hạ thấp giọng: “Có phải tiết hôm qua cậu trò chuyện cùng với Lương hotboy lớp chuyên bên cạnh không? Còn đưa cho cậu ta một cuốn tập nữa?”

Nguyễn Miên suy nghĩ một lát, đúng thật là có chuyện này.

Lương hotboy kia tên thật là Lương Nhất Bác, trước kia cậu ta và cô học cùng lớp, hai người còn từng cùng chung một tổ, hôm đó cậu ta đến tìm cô là vì muốn mượn vở tập tiếng Anh của cô, cậu ta xin nghỉ bệnh mấy ngày nên bị mất không ít kiến thức.

Tiếng Anh là môn duy nhất mà cô có thể xem là giỏi.

“Lớp cậu ấy nhiều học sinh như vậy, tùy ý tìm ai chả được? Tại sao cứ tới tìm cậu hết lần này tới lần khác chứ?”, Phan Đình Đình hoài nghi.

“Chẳng nhẽ cậu ấy có ý gì với cậu à?”

Nguyễn Miên khá chậm chạp ở phương diện này: “Không đâu”.

“Không là tốt”, Phan Đình Đình lại lôi hạt dưa từ hộc bàn ra cắn tiếp, “Nếu cậu không có ý đó thì sau này đừng có đến gần cậu ta nữa. Tớ nghe nói cậu ta đang tìm đối tượng mới đấy”.

“Ôi trời! Hôm nay là ngày gì mà Tằng Ngọc Thụ cậu lại tới sớm thế hử!”.

Cậu vứt cặp lên bàn, mặt mày phấn chấn: “Chào buổi sáng”.

Phan Đình Đình “hừ” một tiếng bất mãn.

Một chốc sau Nguyễn Miên mới nhận ra câu “chào buổi sáng” kia là đang nói với mình, cô lúng túng gật đầu.

Thầy chủ nhiệm bước vào lớp rồi nhìn quanh một vòng, thấy Tằng Ngọc Thụ vẫn còn chưa xử lý cái đầu bảy màu thì nét cười dần cứng lại: “Tới văn phòng ngay!”.

Phan Đình Đình tỉnh bơ nói: “Lão Trần đang tích nước bọt đấy, cậu sắp được hôn rồi”.

Tằng Ngọc Thụ nhìn cô nghiến răng kèn kẹt. Cậu lấy di động từ trong túi ra, mở camera rồi bắt đầu selfie. Dẫu sao cũng phải lưu lại kỷ niệm chứ.

“Bạn cùng bàn”, cậu ta bỗng hỏi, “Kiểu tóc này của tớ có đẹp không?”.

Phan Đình Đình liếc cậu ta: “Đỏm dáng”.

“Không có hỏi cậu!”.

Giọng cậu ta mềm mỏng trở lại, tiếp tục hỏi Nguyễn Miên lần nữa.

“Cũng đẹp”.

Trông như một cái cầu vồng rực rỡ vậy.

“Có nghe thấy chưa?”, Tằng Ngọc Thụ đá đá vào cái ghế đằng trước, cười lớn: “Mắt thẫm mỹ của bạn cậu cao hơn cậu đấy!”.

Phan Đình Đình ném một nắm vỏ hạt dưa tới chỗ cậu ta. Hai người bắt đầu ầm ĩ.

Giữa tiếng huyên náo, Nguyễn Miên lại bắt đầu thất thần.

Hình như cô cũng từng vẽ một bức tranh cầu vồng tặng cho ai đó. Người đó là ai, có hình dáng như nào? Cô không nhớ lắm. Song, cô lại nhớ đến một việc.

“Đình Đình, cậu có thể giúp tớ nạp card điện thoại không?”.

Tối qua trong lúc dọn dẹp đồ đạc, cô tình cờ tìm ra được chiếc di động mẹ cô dùng hồi còn sống, cô còn tìm thấy được một phong bao lì xì ba trăm đồng, ngoại trừ bổ sung vào tiền học phí thì còn dư ra được một trăm đồng, cô định trích ra một phần để nạp tiền vào điện thoại.

Làm như vậy khiến cô cảm thấy dường như có thể giữ lại được chút niệm tưởng nào đó về mẹ.

Ngoài ra, có số điện thoại này là có thể kết nối với thông tin trường, sau khi khai thông là có thể nhận được thông báo.

“Được chứ, cậu đưa số cho tớ”.

Nguyễn Miên viết xuống một tờ giấy rồi đưa qua cho Phan Đình Đình.

“Cậu muốn nạp bao nhiêu?”.

“Năm mươi đồng”.

Chỉ vài phút sau, Phan Đình Đình đã giơ thế tay “OK”: “Tí nữa cậu nhớ kiểm tra tin nhắn”.

“Cảm ơn cậu”.

“Không sao, chuyện cỏn con ấy mà”.

Chuông giờ truy bài vang lên “reng reng reng..”. Hai người cùng ngồi vào vị trí của mình.

Cũng cùng lúc đó, Tề Nghiễm vừa hoàn thành xong một cuộc họp qua video, anh xoa xoa ấn đường, đương lúc chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi thì màn hình di động sáng lên, đồng thời vang một tiếng “ting”.

Có tin nhắn mới.

Anh thuận tay mở ra xem.

“Thông báo quý khách: 07:00 ngày 13 tháng 08 năm 201X, bạn đã nạp thành công 50 đồng vào tài khoản. Hiện số dư tài khoản của bạn là…”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngủ Quên Cùng Tháng Năm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook