Chương 4
Lâm Uyên Ngư Nhi
28/01/2018
Có tin nhắn mới.
Anh thuận tay mở ra xem.
“Thông báo quý khách: 07:00 ngày 13 tháng 08 năm 201X, bạn đã nạp thành công 50 đồng vào tài khoản. Hiện số dư tài khoản của bạn là…”.
Tề Nghiễm cau mày.
Hồi anh mới về nước thì trợ lý đã giúp anh đăng ký số điện thoại này, cũng chỉ mới dùng mấy hôm thôi, số dư tài khoản rất nhiều.
Hệ thống xử lý thông tin trong não bộ liền lập tức nhắc nhở anh dời tin nhắn đó vào hộp thư rác, anh vừa mới đặt di động xuống thì trợ lý đã gọi điện tới.
“Anh Tề, em đã chuyển báo cáo đánh giá rủi ro mà anh cần vào hòm mail của anh rồi”.
“Được”.
Người phía bên kia lại nói tiếp: “Theo tin mới nhận, đồng đô la vẫn liên tục rớt giá, nếu vẫn cứ thế thì chắc sẽ…”
“Toàn bộ thị trường Hoa Nam sẽ đóng băng, khu công nghiệp sản xuất hàng xuất khẩu của vùng ven sẽ phải chịu ảnh hưởng lớn nhất, trước mắt thì công ty Vương Thạch của thành phố Z đã nợ nước ngoài đến tận 1,5 tỷ…”.
Tề Nghiễm yên lặng lắng nghe, không hề ngắt lời.
Anh vừa mới tắm xong, từng giọt nước từ tóc anh rỏ xuống sàn.
Trợ lý báo cáo xong xuôi. Đầu bên kia im lặng một hồi.
“Việc làm ăn bên Ứng thị ra sao?”
Ứng thị?
Chỉ trong tích tắc, đầu trợ lý xẹt qua hàng loạt thông tin có liên quan, lát sau anh nói: “Chắc là cũng không có gì khởi sắc”.
Từ di động truyền đến một giọng nói lạnh nhạt: “Chắc là?”
“Xin lỗi sếp, em sẽ kiểm tra tỉ mỉ tài liệu lần nữa rồi gửi anh câu trả lời sát thực”.
Trong lòng anh dâng lên nỗi tò mò: Sao sếp bỗng dưng lại có hứng thú với cái công ty nhỏ như Ứng thị này nhỉ?
Cuộc đối thoại kết thúc.
Tề Nghiễm ném di động lên bàn rồi rời khỏi thư phòng, quay trở về phòng ngủ.
Bầu trời âm u, mặt trời chìm sau rặng mây đen, căn phòng không sáng lắm.
Anh ngủ đến hơn năm giờ chiều mới tỉnh.
Trợ lý biết anh đang nghỉ ngơi nên trước chín giờ đã gửi tài liệu về công ty Ứng thị đến hòm mail của anh, anh chỉ lướt sơ qua, ánh mắt anh thâm trầm như đang suy nghĩ điều gì đó.
Gió thổi ngoài cửa sổ khiến những trang giấy vang lên tiếng “soạt soạt”.
Anh bỗng dịch chuyển tầm mắt ra ngoài cửa.
Đối diện thư phòng là một cái hồ, bãi cỏ cạnh hồ giờ đây xuất hiện một bóng dáng bé nhỏ gầy gầy mặc áo trắng và váy đỏ kẻ caro.
Cô quay mặt về phía hồ còn lưng thì đưa về phía anh. Bóng lưng vừa yếu đuối vừa lặng lẽ.
Tề Nghiễm đứng dậy bước tới cạnh cửa sổ, anh châm một điếu thuốc rồi sau đó, nhìn cô.
Nguyễn Miên vẫn chưa nhận ra có ai đó đang dõi theo mình, chỉ ngẩn ngơ trông về mặt hồ màu xanh tĩnh mịch, tâm tư dường như cũng chìm theo.
Lát sau, gió bỗng trở nên mạnh hơn, cơn gió mang theo luồng khí nóng lướt qua mặt. Chút nắng chiều đỏ nơi chân trời cũng bị gió thổi tan tác. Một con chim lao đến từ sắc đỏ, nó sà xuống bay lướt qua mặt hồ yên ả, chỉ trong chớp mắt, móng vuốt sắc bén của nó đã chộp được một con cá nhỏ màu bạc, xong rồi nó vỗ cánh bay đi, thoáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt.
Hoàng hôn dần buông. Tiếng muỗi vo ve bay đến. Nguyễn Miên xoa xoa chân, cô cầm cặp sách lên rồi xoay người trở về.
Bỗng cô thôi bước. Ánh đèn trong một gian phòng ở lầu hai của một căn nhà cũ cách đó không xa bỗng tắt. Cô chỉ kịp thấy một chiếc bóng cao to chợt lóe.
Là người đàn ông đó sao, anh ta vừa mới đứng bên song cửa?
Nguyễn Miên có chút thấp thỏm, cô nắm chặt dây đeo cặp rồi ngẩng đầu nhìn qua đó.
Ngoại trừ một mảnh tối đen thì không có gì nữa cả. Vừa nãy dường như chỉ là ảo giác của cô.
Nguyễn Miên mím môi, dắt xe đạp về nhà.
Vừa mới bước vào cửa liền nghe được một tràng cười vừa dịu dàng vừa the thé của một người phụ nữ, cô đứng bên ngoài cửa hít một hơi sâu rồi mới bước vào.
“Miên Miên về rồi đấy à, vừa đúng giờ cơm”, Vương Giai Tâm bước tới cười cười.
Nguyễn Miên lùi về sau một bước theo bản năng.
Vương Giai Tâm dường như cũng không thấy ngại, bà ta thu tay về, quay đầu dặn dò người giúp việc: “Chị Thái, dọn thức ăn ra đi”.
Nguyễn Miên không ăn nhiều, thêm cả cũng không có hứng thú muốn ăn nên chỉ gắp mấy miếng rau xanh, ăn vài miếng cơm là đã buông đũa.
Trong bát của cô bỗng xuất hiện một miếng sườn xào chua ngọt. Cô ngạc nhiên nhìn theo chiếc đũa đó. Ứng Minh Huy ngại ngùng cười với cô. Thằng nhóc này muốn làm gì đây?
“Con trai ngoan quá, biết gắp thức ăn cho chị gái rồi”, Vương Giai Tâm gắp cho con trai mình một cái đùi gà, “Đây, thưởng cho con”.
Vùng chân mày luôn nhíu chặt của Ứng Hạo Đông bỗng giãn ra, khuôn mặt hiện lên nét mừng vui: “Đúng thế”.
Còn lúc ông nhìn về phía Nguyễn Miên thì sắc mặt trầm đi mấy phần. Suốt ngày bày cái mặt khóc tang đó cho ai xem? Thật y như mẹ nó, nhìn là thấy phiền, ông khạc ra một bãi đờm.
Nguyễn Miên không ăn miếng sườn kia nhưng trong miệng lại dấy lên vị chua, dẫu làm thế nào cũng không biến mất nổi. Cô ngồi trước bàn học lật sách, hình ảnh ấm áp một nhà ba người đó vẫn cứ đâm vào tim cô, cô không học vào được.
Sauk hi chú chim nhỏ được bón sâu thì trở nên hoạt bát hơn trước, có vẻ như không bao lâu nữa nó có thể bay được rồi. Nghĩ đến điều này, Nguyễn Miên cảm thấy có chút an ủi.
Chơi với nó một chốc thì cô cũng đổ mồ hôi, người nhớp nhớp rất khó chịu, cô chuẩn bị đồ đi tắm.
Nửa tiếng sau, Nguyễn Miên đi ra với mái tóc dài ẩm ướt, trong phòng không có sẵn máy sấy nên cô đành phải xuống dưới nhà để lấy, lúc đi ngang qua phòng ngủ ở lầu hai, cô bỗng nghe được tiếng cãi nhau qua khe cửa.
Cô đứng lại.
“Cái gì mà trường học đặc biệt?! Nếu bạn bè tôi mà biết, cô bảo mặt mũi tôi đặt đâu…”.
Người phụ nữ cũng gào lên: “Anh nghĩ tôi muốn thế chắc! Nhưng con trai anh bị câm! Anh nghĩ xem đã nhờ vả bao nhiêu người, tìm bao nhiêu cái trường rồi? Thằng bé giờ đây chỉ cần nghe tới đến trường là nó sẽ khóc, tối đến còn mơ thấy ác mộng nữa…”.
Nơi góc rẽ của cầu thang ló ra một cái đầu, Nguyễn Miên ngạc nhiên.
Thằng bé ngồi xổm dưới đất, mếu miệng, ngước khuôn mặt đáng thương nhìn cô, nơi khóe mắt là hai hàng lệ. Thằng bé chớp mắt, hàng nước mắt chảy dài, trông rất đáng thương.
Nguyễn Miên không biết lòng mình lúc này có cảm giác gì. Cô cảm thấy hả hê chứ? Dường như cô không hề cảm thấy thế. Nhưng cô cũng không cảm thấy buồn. Ngược lại, trong cái nhà này, cô mới là người ngoài.
Cô cầm máy sấy trở về phòng, trong tiếng gió “ù ù”, Nguyễn Miên lại nghĩ đến đôi mắt ứa nước kia. Tuy cô không muốn thừa nhận, song thằng bé quả thật có đôi mắt rất giống cô.
Chín giờ tối. Trong bóng đêm ẩn giấu luồng khí nóng khô hanh và khó chịu.
Cửa sổ mở đón hơi lạnh vào thư phòng. Một phút trước, anh nhận được một tin nhắn, anh đã xem tin nhắn đó ít nhất là hai lần rồi, chuẩn xác nắm bắt được vài tin tức quan trọng: Thông báo từ trường trung học Z, báo động mưa lớn, ngày mai nghỉ học.
“Tề?”.
Máy tính trước mặt vẫn còn đang mở video, có người gọi anh.
“Cậu vừa thất thần”.
Tề Nghiễm cười nhạt, từ chối phát biểu: “Chúng ta tiếp tục”.
Cuộc họp kéo dài đến tận nửa đêm, anh tắt máy tính, lấy từ ngăn kéo ra một tập tài liệu, anh mở ra, chỉ trong chốc lát đã tìm ra mục phương thức liên lạc. Chuyện này đã chứng thực suy đoán lúc trước của anh. Vậy thì, hai tin nhắn khó hiểu kia dường như đã có thể giải thích rõ ràng.
Bên ngoài bỗng nổi sấm sét, đêm tối bỗng chốc sáng như ban ngày, trời đổ cơn mưa. Tề Nghiễm đứng trước cửa sổ.
Bóng cây lắc lư. Ánh sáng lướt qua từng đường nét phân minh trên khuôn mặt anh, tối sáng giao nhau đem nửa gương mặt anh chìm vào bóng tối.
Lại một tiếng sấm nữa. Nguyễn Miên giật mình tỉnh dậy từ giấc mộng.
Mưa đã thôi rơi nhưng gió vẫn còn rất lớn, thổi chiếc rèm cửa phất phơ.
Cô vội ngồi dậy đóng cửa sổ.
Không hiểu sao cô lại nghĩ đến người đàn ông anh tuấn đứng bên cửa sổ hôm nọ, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, vừa an tĩnh lại vừa trong trẻo, thế nhưng lại chẳng cách nào nhìn thấy đáy.
Bác Vương nói anh ta là chủ nhân của căn nhà đó, nhưng sao trước đây cô lại chưa từng thấy anh?
Với cả, rốt cuộc thì anh ta là ai? Tại sao ngay cả người bố mắt cao hơn đầu của cô cũng phải nịnh nọt anh ta?
Cô không nghĩ ra được câu trả lời cho vấn đề nào cả.
Nguyễn Miên dần buồn ngủ, vừa nghiêng đầu đã thiếp đi.
Hôm sau tỉnh dậy là hơn sáu giờ, trời không sấm sét cũng không mưa, nhưng sắc trời lại u ám như chưa qua đêm tối.
Cô ấn sáng di động ở đầu giường, hộp thư đến vẫn còn trống, cô nhìn chăm chăm vào đó lúc lâu mới rời giường, rửa mặt rồi đạp xe đến trường.
Trong lớp chỉ có mấy học sinh trú tại ký túc. Thấy cô bước vào họ đều rất ngạc nhiên: “Sao cậu cũng tới đây?”.
“Phụ huynh nhà cậu không nhận được thông báo sao?”
Nguyễn Miên lắc đầu: “Thông báo gì cơ?”
“Hôm qua Lão Ban vừa mới gửi đấy, là thông báo khẩn cấp”.
Có người bổ sung thêm: “Báo động mưa lớn, ngày hôm nay được nghỉ học”.
Lúc này đây, thầy chủ nhiệm cầm theo tập tài liệu vội bước vào từ cửa trước, lúc nhìn thấy Nguyễn Miên thì dừng hẳn lại.
Chỉ trong phút chốc anh đã phản ứng lại kịp: “Em không nhận được thông báo nghỉ học à?”
Nguyễn Miên gật đầu.
“Tranh thủ giờ trời còn chưa mưa, em mau về nhà đi”, anh còn nhấn mạnh, “Đi đường nhớ chú ý an toàn”.
Rồi lại nhìn một lượt quanh lớp: “Sao còn thiếu một người, còn ai chưa tới nữa?”.
“Em đây!”, Phan Đình Đình vẫn còn đang ngái ngủ giơ tay lên tiến vào từ cửa sau.
Anh nghiêm khắc nhìn từng người, nói: “Lát nữa thầy phải đi họp, các em ở đây nghiêm túc tự học cho thầy, không được chạy lung tung, duy trì trật tự…”.
Thầy chủ nhiệm vội sắp xếp xong thì đi ra khỏi lớp.
“Sao cậu lại tới đây?”
“Còn cậu sao cũng đến?”.
Nguyễn Miên thấp giọng nói: “Tớ không biết hôm nay được nghỉ”.
“Đình Đình, hình như hôm qua không nộp đủ tiền điện thoại.”
“Sao có thể chứ”, Phan Đình Đình kiểm tra di động lại lần nữa, “Chỗ tớ có báo trừ tiền thành công mà!”.
“Gọi tới tổng đài chưa?”
“Tớ không gọi được”.
“Sao lại lạ thế?”, Phan Đình Đình nói, “Chi bằng cậu tới tận công ty hỏi thử xem sao”.
Cô mở ra một túi hạt dưa, vừa cắn vừa lẩm bẩm: “Còn nói cái gì mà mưa rất to, giờ mặt trời còn ở kia, chắc không mưa đâu”.
Nguyễn Miên cũng nhìn ra ngoài, nơi xa xa kia là một luồng sáng trắng có phần chói mắt, cô tạm biệt Phan Đình Đình rồi đeo ba lô rời đi.
Nửa tiếng sau, mặt trời giống như một quả hồng lớn rực lửa đã lộ rõ.
Nguyễn Miên đứng trước cửa đại sảnh của một công ty.
Có lẽ là còn sớm nên không có nhiều người, có hai nhân viên đang trò chuyện với nhau tại quầy, lúc cô gần tới quầy thì hai cô gái mới ngẩng đầu lên.
Nguyễn Miên sơ lược kể câu chuyện lại một lần.
Cô gái tóc ngắn hỏi: “Số điện thoại này đã bao lâu không nộp tiền rồi?”
Cái di động này là trước kia mẹ cô dùng, Nguyễn Miên cũng không biết ngày tháng cụ thể nên chỉ có thể ước chừng.
“Chắc là quá hạn rồi đấy. Đọc số di động lên đi, chị giúp em tra”.
Nguyễn Miên đọc một dãy số, khẽ hỏi: “Nếu như thật sự quá hạn thì làm cách nào lấy lại được ạ?”
Một cô gái khác cười nói: “Chuyện này đơn giản, cầm chứng minh đến bổ sung là xong thôi”.
Lòng Nguyễn Miên như bị ai đó hung tàn nhéo một cái, có cảm giác như là bất ngờ bị đau vậy.
Chứng minh thư ?
Mẹ cô đâu có còn chứng minh thư gì nữa, hai tháng trước đã bị xóa tên rồi.
“Nhưng mà không thể không loại trừ tình huống”, lời cô gái kia còn chưa nói hết, cô gái tóc ngắn đã khẽ thở than: “Không thể bổ sung được”.
“Tại sao ạ?”, Nguyễn Miên vội hỏi.
“Số này của em đã bị người khác mua lại rồi”.
Rồi cô giải thích: “Nếu quá thời hạn ba tháng thì công ty sẽ thu hồi lại dãy số đó rồi tái sử dụng”.
“Thật sự không thể lấy lại được ạ?”.
“Chuyện này…”.
Số di động đều là đứng tên mới mua được, hẳn không có người nào đồng ý tặng số của mình cho một người xa lạ đâu nhỉ?
Màu mắt Nguyễn Miên ảm đạm, giống như trăng sáng chìm xuống đáy biển sâu.
Cô bước ra khỏi đại sảnh, mặt trời trên đầu sáng rỡ, luồng khí nóng phả vào mặt khiến cô đổ mồ hôi lạnh. Chiếc xe đạp nằm sõng soài dưới mặt đất, cô nâng nó dậy rồi ngồi lên.
Vừa mới đi được một đoạn, mây đen đã ùn ùn kéo đến như muốn nuốt hết toàn bộ thái dương, bầu trời thay đổi màu sắc chỉ trong chớp mắt.
Cơn mưa to như trút.
Người đi đường như những chú kiến thi nhau chạy tán loạn. Người bán hoa quả rong cũng vội vã đẩy xe hàng, vì vội nên đâm sầm vào khúc rẽ, một thùng táo rơi xuống, trong chốc lát dưới mặt đất đầy những quả táo đang lăn qua lăn lại. Những hạt mưa lộp bộp quật vào người nhưng anh ta cũng không để ý đến, anh ta nghiến răng nghiến lợi rồi lại đẩy xe trái cây chạy đi thật nhanh.
Nguyễn Miên đứng trú mưa trước cửa tiệm vàng, một quả táo bị nước mưa đẩy tới bên chân cô, cô cúi người nhặt nó lên. Nhân viên cửa hàng đi ra, nhìn thấy cô chỉ là một cô bé học sinh thì liền quay người bước vào trong.
Gió rất lạnh, mưa như trút, biến cả thành phố trở nên mơ hồ hư ảo. Tiếng sấm vang lên điếc cả tai. Váy đồng phục bị nước thấm ướt, cô rét run người, ôm cánh tay hắt xì hơi.
Một tia chớp đánh xuống không báo trước, dưới mặt đường ánh lên rất nhiều tia sáng màu xanh nhạt kèm bụi, đốt từ đầu đường đến cuối đường…
Nguyễn Miên hoảng sợ, cả người dính sát vào tường rồi lui vào trong góc.
Mưa vẫn rơi không ngừng nghỉ, mãi đến khi hai chân của cô tê cứng mới hơi có dấu hiệu tạm ngừng. Mây đen vẫn tầng tầng lớp lớp và sà thấp như trước, tia chớp vẫn cứ nhảy loạn không ngừng. Có một số người đang tránh mưa ở phía đường đối diện đã thừa dịp tạm ngừng mà chạy thật nhanh.
Nguyễn Miên thu ô lại ném vào trong giỏ xe rồi leo lên xe đạp. Gió đẩy cô lùi về phía sau. Bóng người màu trắng chầm chậm đi trong cơn mưa dần trở nên mờ nhạt.
“Ầm ầm”.
Tầng mây bị rạch ngang, gió hắt nước mưa về phía cô, chiếc xe đạp bị thổi nghiêng ngả khiến Nguyễn Miên không tài nào cầm nổi tay lái, cô chỉ đành nhảy xuống khỏi xe. Còn chưa kịp bung dù thì mưa to đã ập tới, cô ướt sũng từ đầu tới chân, trông vô cùng thảm hại.
Nguyễn Miên đứng giữa trời mưa, trong khoảnh khắc không biết làm gì. Mắt cô bị quất đau đớn, cô đưa tay lên sờ, sao nước mưa lại nóng thế. Cô bất lực nhìn chung quanh, khu đất trống trải không nơi trú. Lúc này đây, ngoại trừ tiếp tục bước đi thì không có sự lựa chọn nào khác.
“Ầm” một tiếng, một cái cây cách đó không xa bị gió nhổ lên cả rễ, bọt nước văng tung tóe.
Cảnh cô tận mắt nhìn thấy này quá mức kinh hoàng, Nguyễn Miên hoảng hồn. Cô cứ ngây ngốc đứng tại chỗ mặc cho mưa đánh tới, cứ như là bị điểm huyệt vậy.
Bỗng truyền đến tiếng còi xe, một chiếc Cayenne màu đen chầm chậm dừng lại ven đường. Cửa xe hạ xuống. Hai mắt Nguyễn Miên mở lớn.
Khuôn mặt ấy cũng không tính là xa lạ.
Người đàn ông cũng nhìn cô, ánh mắt hai người khẽ giao nhau cách bởi màn mưa. Toàn bộ thế giới như tĩnh lại.
“Lên xe”.
Giọng nói anh lạnh lùng trầm thấp nhưng Nguyễn Miên lại nghe rất rõ ràng, chỉ là cô không hiểu ý anh cho lắm, khuôn mặt cô mông lung mờ mịt.
Tề Nghiễm nhíu mày theo thói quen. Anh nhìn thấy viền mắt đỏ ửng vừa hoảng sợ vừa yếu đuối của cô thì giọng lại hòa hoãn: “Lên xe, tôi đưa em về nhà”.
Anh thuận tay mở ra xem.
“Thông báo quý khách: 07:00 ngày 13 tháng 08 năm 201X, bạn đã nạp thành công 50 đồng vào tài khoản. Hiện số dư tài khoản của bạn là…”.
Tề Nghiễm cau mày.
Hồi anh mới về nước thì trợ lý đã giúp anh đăng ký số điện thoại này, cũng chỉ mới dùng mấy hôm thôi, số dư tài khoản rất nhiều.
Hệ thống xử lý thông tin trong não bộ liền lập tức nhắc nhở anh dời tin nhắn đó vào hộp thư rác, anh vừa mới đặt di động xuống thì trợ lý đã gọi điện tới.
“Anh Tề, em đã chuyển báo cáo đánh giá rủi ro mà anh cần vào hòm mail của anh rồi”.
“Được”.
Người phía bên kia lại nói tiếp: “Theo tin mới nhận, đồng đô la vẫn liên tục rớt giá, nếu vẫn cứ thế thì chắc sẽ…”
“Toàn bộ thị trường Hoa Nam sẽ đóng băng, khu công nghiệp sản xuất hàng xuất khẩu của vùng ven sẽ phải chịu ảnh hưởng lớn nhất, trước mắt thì công ty Vương Thạch của thành phố Z đã nợ nước ngoài đến tận 1,5 tỷ…”.
Tề Nghiễm yên lặng lắng nghe, không hề ngắt lời.
Anh vừa mới tắm xong, từng giọt nước từ tóc anh rỏ xuống sàn.
Trợ lý báo cáo xong xuôi. Đầu bên kia im lặng một hồi.
“Việc làm ăn bên Ứng thị ra sao?”
Ứng thị?
Chỉ trong tích tắc, đầu trợ lý xẹt qua hàng loạt thông tin có liên quan, lát sau anh nói: “Chắc là cũng không có gì khởi sắc”.
Từ di động truyền đến một giọng nói lạnh nhạt: “Chắc là?”
“Xin lỗi sếp, em sẽ kiểm tra tỉ mỉ tài liệu lần nữa rồi gửi anh câu trả lời sát thực”.
Trong lòng anh dâng lên nỗi tò mò: Sao sếp bỗng dưng lại có hứng thú với cái công ty nhỏ như Ứng thị này nhỉ?
Cuộc đối thoại kết thúc.
Tề Nghiễm ném di động lên bàn rồi rời khỏi thư phòng, quay trở về phòng ngủ.
Bầu trời âm u, mặt trời chìm sau rặng mây đen, căn phòng không sáng lắm.
Anh ngủ đến hơn năm giờ chiều mới tỉnh.
Trợ lý biết anh đang nghỉ ngơi nên trước chín giờ đã gửi tài liệu về công ty Ứng thị đến hòm mail của anh, anh chỉ lướt sơ qua, ánh mắt anh thâm trầm như đang suy nghĩ điều gì đó.
Gió thổi ngoài cửa sổ khiến những trang giấy vang lên tiếng “soạt soạt”.
Anh bỗng dịch chuyển tầm mắt ra ngoài cửa.
Đối diện thư phòng là một cái hồ, bãi cỏ cạnh hồ giờ đây xuất hiện một bóng dáng bé nhỏ gầy gầy mặc áo trắng và váy đỏ kẻ caro.
Cô quay mặt về phía hồ còn lưng thì đưa về phía anh. Bóng lưng vừa yếu đuối vừa lặng lẽ.
Tề Nghiễm đứng dậy bước tới cạnh cửa sổ, anh châm một điếu thuốc rồi sau đó, nhìn cô.
Nguyễn Miên vẫn chưa nhận ra có ai đó đang dõi theo mình, chỉ ngẩn ngơ trông về mặt hồ màu xanh tĩnh mịch, tâm tư dường như cũng chìm theo.
Lát sau, gió bỗng trở nên mạnh hơn, cơn gió mang theo luồng khí nóng lướt qua mặt. Chút nắng chiều đỏ nơi chân trời cũng bị gió thổi tan tác. Một con chim lao đến từ sắc đỏ, nó sà xuống bay lướt qua mặt hồ yên ả, chỉ trong chớp mắt, móng vuốt sắc bén của nó đã chộp được một con cá nhỏ màu bạc, xong rồi nó vỗ cánh bay đi, thoáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt.
Hoàng hôn dần buông. Tiếng muỗi vo ve bay đến. Nguyễn Miên xoa xoa chân, cô cầm cặp sách lên rồi xoay người trở về.
Bỗng cô thôi bước. Ánh đèn trong một gian phòng ở lầu hai của một căn nhà cũ cách đó không xa bỗng tắt. Cô chỉ kịp thấy một chiếc bóng cao to chợt lóe.
Là người đàn ông đó sao, anh ta vừa mới đứng bên song cửa?
Nguyễn Miên có chút thấp thỏm, cô nắm chặt dây đeo cặp rồi ngẩng đầu nhìn qua đó.
Ngoại trừ một mảnh tối đen thì không có gì nữa cả. Vừa nãy dường như chỉ là ảo giác của cô.
Nguyễn Miên mím môi, dắt xe đạp về nhà.
Vừa mới bước vào cửa liền nghe được một tràng cười vừa dịu dàng vừa the thé của một người phụ nữ, cô đứng bên ngoài cửa hít một hơi sâu rồi mới bước vào.
“Miên Miên về rồi đấy à, vừa đúng giờ cơm”, Vương Giai Tâm bước tới cười cười.
Nguyễn Miên lùi về sau một bước theo bản năng.
Vương Giai Tâm dường như cũng không thấy ngại, bà ta thu tay về, quay đầu dặn dò người giúp việc: “Chị Thái, dọn thức ăn ra đi”.
Nguyễn Miên không ăn nhiều, thêm cả cũng không có hứng thú muốn ăn nên chỉ gắp mấy miếng rau xanh, ăn vài miếng cơm là đã buông đũa.
Trong bát của cô bỗng xuất hiện một miếng sườn xào chua ngọt. Cô ngạc nhiên nhìn theo chiếc đũa đó. Ứng Minh Huy ngại ngùng cười với cô. Thằng nhóc này muốn làm gì đây?
“Con trai ngoan quá, biết gắp thức ăn cho chị gái rồi”, Vương Giai Tâm gắp cho con trai mình một cái đùi gà, “Đây, thưởng cho con”.
Vùng chân mày luôn nhíu chặt của Ứng Hạo Đông bỗng giãn ra, khuôn mặt hiện lên nét mừng vui: “Đúng thế”.
Còn lúc ông nhìn về phía Nguyễn Miên thì sắc mặt trầm đi mấy phần. Suốt ngày bày cái mặt khóc tang đó cho ai xem? Thật y như mẹ nó, nhìn là thấy phiền, ông khạc ra một bãi đờm.
Nguyễn Miên không ăn miếng sườn kia nhưng trong miệng lại dấy lên vị chua, dẫu làm thế nào cũng không biến mất nổi. Cô ngồi trước bàn học lật sách, hình ảnh ấm áp một nhà ba người đó vẫn cứ đâm vào tim cô, cô không học vào được.
Sauk hi chú chim nhỏ được bón sâu thì trở nên hoạt bát hơn trước, có vẻ như không bao lâu nữa nó có thể bay được rồi. Nghĩ đến điều này, Nguyễn Miên cảm thấy có chút an ủi.
Chơi với nó một chốc thì cô cũng đổ mồ hôi, người nhớp nhớp rất khó chịu, cô chuẩn bị đồ đi tắm.
Nửa tiếng sau, Nguyễn Miên đi ra với mái tóc dài ẩm ướt, trong phòng không có sẵn máy sấy nên cô đành phải xuống dưới nhà để lấy, lúc đi ngang qua phòng ngủ ở lầu hai, cô bỗng nghe được tiếng cãi nhau qua khe cửa.
Cô đứng lại.
“Cái gì mà trường học đặc biệt?! Nếu bạn bè tôi mà biết, cô bảo mặt mũi tôi đặt đâu…”.
Người phụ nữ cũng gào lên: “Anh nghĩ tôi muốn thế chắc! Nhưng con trai anh bị câm! Anh nghĩ xem đã nhờ vả bao nhiêu người, tìm bao nhiêu cái trường rồi? Thằng bé giờ đây chỉ cần nghe tới đến trường là nó sẽ khóc, tối đến còn mơ thấy ác mộng nữa…”.
Nơi góc rẽ của cầu thang ló ra một cái đầu, Nguyễn Miên ngạc nhiên.
Thằng bé ngồi xổm dưới đất, mếu miệng, ngước khuôn mặt đáng thương nhìn cô, nơi khóe mắt là hai hàng lệ. Thằng bé chớp mắt, hàng nước mắt chảy dài, trông rất đáng thương.
Nguyễn Miên không biết lòng mình lúc này có cảm giác gì. Cô cảm thấy hả hê chứ? Dường như cô không hề cảm thấy thế. Nhưng cô cũng không cảm thấy buồn. Ngược lại, trong cái nhà này, cô mới là người ngoài.
Cô cầm máy sấy trở về phòng, trong tiếng gió “ù ù”, Nguyễn Miên lại nghĩ đến đôi mắt ứa nước kia. Tuy cô không muốn thừa nhận, song thằng bé quả thật có đôi mắt rất giống cô.
Chín giờ tối. Trong bóng đêm ẩn giấu luồng khí nóng khô hanh và khó chịu.
Cửa sổ mở đón hơi lạnh vào thư phòng. Một phút trước, anh nhận được một tin nhắn, anh đã xem tin nhắn đó ít nhất là hai lần rồi, chuẩn xác nắm bắt được vài tin tức quan trọng: Thông báo từ trường trung học Z, báo động mưa lớn, ngày mai nghỉ học.
“Tề?”.
Máy tính trước mặt vẫn còn đang mở video, có người gọi anh.
“Cậu vừa thất thần”.
Tề Nghiễm cười nhạt, từ chối phát biểu: “Chúng ta tiếp tục”.
Cuộc họp kéo dài đến tận nửa đêm, anh tắt máy tính, lấy từ ngăn kéo ra một tập tài liệu, anh mở ra, chỉ trong chốc lát đã tìm ra mục phương thức liên lạc. Chuyện này đã chứng thực suy đoán lúc trước của anh. Vậy thì, hai tin nhắn khó hiểu kia dường như đã có thể giải thích rõ ràng.
Bên ngoài bỗng nổi sấm sét, đêm tối bỗng chốc sáng như ban ngày, trời đổ cơn mưa. Tề Nghiễm đứng trước cửa sổ.
Bóng cây lắc lư. Ánh sáng lướt qua từng đường nét phân minh trên khuôn mặt anh, tối sáng giao nhau đem nửa gương mặt anh chìm vào bóng tối.
Lại một tiếng sấm nữa. Nguyễn Miên giật mình tỉnh dậy từ giấc mộng.
Mưa đã thôi rơi nhưng gió vẫn còn rất lớn, thổi chiếc rèm cửa phất phơ.
Cô vội ngồi dậy đóng cửa sổ.
Không hiểu sao cô lại nghĩ đến người đàn ông anh tuấn đứng bên cửa sổ hôm nọ, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, vừa an tĩnh lại vừa trong trẻo, thế nhưng lại chẳng cách nào nhìn thấy đáy.
Bác Vương nói anh ta là chủ nhân của căn nhà đó, nhưng sao trước đây cô lại chưa từng thấy anh?
Với cả, rốt cuộc thì anh ta là ai? Tại sao ngay cả người bố mắt cao hơn đầu của cô cũng phải nịnh nọt anh ta?
Cô không nghĩ ra được câu trả lời cho vấn đề nào cả.
Nguyễn Miên dần buồn ngủ, vừa nghiêng đầu đã thiếp đi.
Hôm sau tỉnh dậy là hơn sáu giờ, trời không sấm sét cũng không mưa, nhưng sắc trời lại u ám như chưa qua đêm tối.
Cô ấn sáng di động ở đầu giường, hộp thư đến vẫn còn trống, cô nhìn chăm chăm vào đó lúc lâu mới rời giường, rửa mặt rồi đạp xe đến trường.
Trong lớp chỉ có mấy học sinh trú tại ký túc. Thấy cô bước vào họ đều rất ngạc nhiên: “Sao cậu cũng tới đây?”.
“Phụ huynh nhà cậu không nhận được thông báo sao?”
Nguyễn Miên lắc đầu: “Thông báo gì cơ?”
“Hôm qua Lão Ban vừa mới gửi đấy, là thông báo khẩn cấp”.
Có người bổ sung thêm: “Báo động mưa lớn, ngày hôm nay được nghỉ học”.
Lúc này đây, thầy chủ nhiệm cầm theo tập tài liệu vội bước vào từ cửa trước, lúc nhìn thấy Nguyễn Miên thì dừng hẳn lại.
Chỉ trong phút chốc anh đã phản ứng lại kịp: “Em không nhận được thông báo nghỉ học à?”
Nguyễn Miên gật đầu.
“Tranh thủ giờ trời còn chưa mưa, em mau về nhà đi”, anh còn nhấn mạnh, “Đi đường nhớ chú ý an toàn”.
Rồi lại nhìn một lượt quanh lớp: “Sao còn thiếu một người, còn ai chưa tới nữa?”.
“Em đây!”, Phan Đình Đình vẫn còn đang ngái ngủ giơ tay lên tiến vào từ cửa sau.
Anh nghiêm khắc nhìn từng người, nói: “Lát nữa thầy phải đi họp, các em ở đây nghiêm túc tự học cho thầy, không được chạy lung tung, duy trì trật tự…”.
Thầy chủ nhiệm vội sắp xếp xong thì đi ra khỏi lớp.
“Sao cậu lại tới đây?”
“Còn cậu sao cũng đến?”.
Nguyễn Miên thấp giọng nói: “Tớ không biết hôm nay được nghỉ”.
“Đình Đình, hình như hôm qua không nộp đủ tiền điện thoại.”
“Sao có thể chứ”, Phan Đình Đình kiểm tra di động lại lần nữa, “Chỗ tớ có báo trừ tiền thành công mà!”.
“Gọi tới tổng đài chưa?”
“Tớ không gọi được”.
“Sao lại lạ thế?”, Phan Đình Đình nói, “Chi bằng cậu tới tận công ty hỏi thử xem sao”.
Cô mở ra một túi hạt dưa, vừa cắn vừa lẩm bẩm: “Còn nói cái gì mà mưa rất to, giờ mặt trời còn ở kia, chắc không mưa đâu”.
Nguyễn Miên cũng nhìn ra ngoài, nơi xa xa kia là một luồng sáng trắng có phần chói mắt, cô tạm biệt Phan Đình Đình rồi đeo ba lô rời đi.
Nửa tiếng sau, mặt trời giống như một quả hồng lớn rực lửa đã lộ rõ.
Nguyễn Miên đứng trước cửa đại sảnh của một công ty.
Có lẽ là còn sớm nên không có nhiều người, có hai nhân viên đang trò chuyện với nhau tại quầy, lúc cô gần tới quầy thì hai cô gái mới ngẩng đầu lên.
Nguyễn Miên sơ lược kể câu chuyện lại một lần.
Cô gái tóc ngắn hỏi: “Số điện thoại này đã bao lâu không nộp tiền rồi?”
Cái di động này là trước kia mẹ cô dùng, Nguyễn Miên cũng không biết ngày tháng cụ thể nên chỉ có thể ước chừng.
“Chắc là quá hạn rồi đấy. Đọc số di động lên đi, chị giúp em tra”.
Nguyễn Miên đọc một dãy số, khẽ hỏi: “Nếu như thật sự quá hạn thì làm cách nào lấy lại được ạ?”
Một cô gái khác cười nói: “Chuyện này đơn giản, cầm chứng minh đến bổ sung là xong thôi”.
Lòng Nguyễn Miên như bị ai đó hung tàn nhéo một cái, có cảm giác như là bất ngờ bị đau vậy.
Chứng minh thư ?
Mẹ cô đâu có còn chứng minh thư gì nữa, hai tháng trước đã bị xóa tên rồi.
“Nhưng mà không thể không loại trừ tình huống”, lời cô gái kia còn chưa nói hết, cô gái tóc ngắn đã khẽ thở than: “Không thể bổ sung được”.
“Tại sao ạ?”, Nguyễn Miên vội hỏi.
“Số này của em đã bị người khác mua lại rồi”.
Rồi cô giải thích: “Nếu quá thời hạn ba tháng thì công ty sẽ thu hồi lại dãy số đó rồi tái sử dụng”.
“Thật sự không thể lấy lại được ạ?”.
“Chuyện này…”.
Số di động đều là đứng tên mới mua được, hẳn không có người nào đồng ý tặng số của mình cho một người xa lạ đâu nhỉ?
Màu mắt Nguyễn Miên ảm đạm, giống như trăng sáng chìm xuống đáy biển sâu.
Cô bước ra khỏi đại sảnh, mặt trời trên đầu sáng rỡ, luồng khí nóng phả vào mặt khiến cô đổ mồ hôi lạnh. Chiếc xe đạp nằm sõng soài dưới mặt đất, cô nâng nó dậy rồi ngồi lên.
Vừa mới đi được một đoạn, mây đen đã ùn ùn kéo đến như muốn nuốt hết toàn bộ thái dương, bầu trời thay đổi màu sắc chỉ trong chớp mắt.
Cơn mưa to như trút.
Người đi đường như những chú kiến thi nhau chạy tán loạn. Người bán hoa quả rong cũng vội vã đẩy xe hàng, vì vội nên đâm sầm vào khúc rẽ, một thùng táo rơi xuống, trong chốc lát dưới mặt đất đầy những quả táo đang lăn qua lăn lại. Những hạt mưa lộp bộp quật vào người nhưng anh ta cũng không để ý đến, anh ta nghiến răng nghiến lợi rồi lại đẩy xe trái cây chạy đi thật nhanh.
Nguyễn Miên đứng trú mưa trước cửa tiệm vàng, một quả táo bị nước mưa đẩy tới bên chân cô, cô cúi người nhặt nó lên. Nhân viên cửa hàng đi ra, nhìn thấy cô chỉ là một cô bé học sinh thì liền quay người bước vào trong.
Gió rất lạnh, mưa như trút, biến cả thành phố trở nên mơ hồ hư ảo. Tiếng sấm vang lên điếc cả tai. Váy đồng phục bị nước thấm ướt, cô rét run người, ôm cánh tay hắt xì hơi.
Một tia chớp đánh xuống không báo trước, dưới mặt đường ánh lên rất nhiều tia sáng màu xanh nhạt kèm bụi, đốt từ đầu đường đến cuối đường…
Nguyễn Miên hoảng sợ, cả người dính sát vào tường rồi lui vào trong góc.
Mưa vẫn rơi không ngừng nghỉ, mãi đến khi hai chân của cô tê cứng mới hơi có dấu hiệu tạm ngừng. Mây đen vẫn tầng tầng lớp lớp và sà thấp như trước, tia chớp vẫn cứ nhảy loạn không ngừng. Có một số người đang tránh mưa ở phía đường đối diện đã thừa dịp tạm ngừng mà chạy thật nhanh.
Nguyễn Miên thu ô lại ném vào trong giỏ xe rồi leo lên xe đạp. Gió đẩy cô lùi về phía sau. Bóng người màu trắng chầm chậm đi trong cơn mưa dần trở nên mờ nhạt.
“Ầm ầm”.
Tầng mây bị rạch ngang, gió hắt nước mưa về phía cô, chiếc xe đạp bị thổi nghiêng ngả khiến Nguyễn Miên không tài nào cầm nổi tay lái, cô chỉ đành nhảy xuống khỏi xe. Còn chưa kịp bung dù thì mưa to đã ập tới, cô ướt sũng từ đầu tới chân, trông vô cùng thảm hại.
Nguyễn Miên đứng giữa trời mưa, trong khoảnh khắc không biết làm gì. Mắt cô bị quất đau đớn, cô đưa tay lên sờ, sao nước mưa lại nóng thế. Cô bất lực nhìn chung quanh, khu đất trống trải không nơi trú. Lúc này đây, ngoại trừ tiếp tục bước đi thì không có sự lựa chọn nào khác.
“Ầm” một tiếng, một cái cây cách đó không xa bị gió nhổ lên cả rễ, bọt nước văng tung tóe.
Cảnh cô tận mắt nhìn thấy này quá mức kinh hoàng, Nguyễn Miên hoảng hồn. Cô cứ ngây ngốc đứng tại chỗ mặc cho mưa đánh tới, cứ như là bị điểm huyệt vậy.
Bỗng truyền đến tiếng còi xe, một chiếc Cayenne màu đen chầm chậm dừng lại ven đường. Cửa xe hạ xuống. Hai mắt Nguyễn Miên mở lớn.
Khuôn mặt ấy cũng không tính là xa lạ.
Người đàn ông cũng nhìn cô, ánh mắt hai người khẽ giao nhau cách bởi màn mưa. Toàn bộ thế giới như tĩnh lại.
“Lên xe”.
Giọng nói anh lạnh lùng trầm thấp nhưng Nguyễn Miên lại nghe rất rõ ràng, chỉ là cô không hiểu ý anh cho lắm, khuôn mặt cô mông lung mờ mịt.
Tề Nghiễm nhíu mày theo thói quen. Anh nhìn thấy viền mắt đỏ ửng vừa hoảng sợ vừa yếu đuối của cô thì giọng lại hòa hoãn: “Lên xe, tôi đưa em về nhà”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.