Chương 5
Lâm Uyên Ngư Nhi
30/01/2018
Mưa rơi ngoài cửa sổ, bên trong xe, làn váy của Nguyễn Miên rỏ nước.
Cảm giác tồn tại của người đàn ông bên cạnh quá mạnh mẽ khiến cô không thể làm lơ, cô ngồi thẳng lưng, dán hẳn người vào cửa sổ, cặp đầu gối khép chặt. Cô không dám cử động dù chỉ một động tác nhỏ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Nhìn thấy ghế bị thấm ướt, thảm lót cũng bị đạp bẩn, cô càng cảm thấy như ngồi trên bàn chông.
Nếu sớm biết thế… thì đã không lên rồi.
Một chiếc khăn màu trắng bỗng xuất hiện ngay trước tầm mắt, lực chú ý của Nguyễn Miên rơi lên bàn tay trắng ngần kia, cô ngẩn người một chốc rồi mới nhận lấy.
Cô lau tóc, lén lút ngó qua, thấy anh đang nhắm mắt dưỡng thần, cô khẽ mím môi nuốt xuống lời định nói.
Mưa càng rơi càng nặng hạt tích thành một vũng nước lớn.
Nguyễn Miên đặt khăn xuống, rốt cuộc cũng có thể lần nữa cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, ngay cả viền mắt chẳng hiểu sao cũng hơi nong nóng.
Cô khẽ ngẩng đầu khịt khịt mũi rồi nhắm mắt lại.
Một tiếng sấm rền vang như sát bên tai, nhưng không hiểu sao lòng cô lại an tĩnh đến lạ.
Chiếc xe thong thả tiến về trước, chiếc cần gạt nước cứ đẩy một tầng rồi lại một tầng nước mưa.
Tề Nghiễm nhận thấy có một sức nặng nào đó áp đến, anh theo bản năng mở mắt, mái tóc đen nhánh ẩm ướt của cô gái gần trong gang tấc, anh gần như không hề do dự nhẹ nhàng dịch đầu cô ra. Nhưng ngón tay anh lại chạm vào nơi có nhiệt độ không được bình thường. Phát sốt rồi chăng?
Lúc này tài xế quay đầu lại: “Anh Tề, đằng trước có cây ngã, mình không qua được”.
Tề Nghiễm sau một hồi trầm mặc, nói: “Về nhà trước đã”.
Tài xế rẽ ngoặt vào một con đường rừng, địa thế ở đây cao, lại có cây to phân tán mưa nên đi lại khá thuận lợi, chỉ vài phút đã về đến nơi.
Tiếng mưa quá lớn, ấn còi hai lần ông cụ mới nghe thấy để ra mở cửa.
Nguyễn Miên đang sốt mê man cũng bị đánh thức, cô cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy người đang bung dù ở bên ngoài xe, cô cau mày khẽ gọi: “Bác Vương?”
Chẳng phải nói là đưa cô về à, sao lại đến đây?
Lúc ông cụ thấy cô cũng có hơi bất ngờ, song cũng không nói gì, chỉ gật đầu rồi thôi.
Xe dừng, Nguyễn Miên lết cặp chân vô lực xuống xe đi theo người đàn ông vào nhà.
Cô vừa mới cúi người thì nghe anh nói: “Trực tiếp vào đi”.
Gió thổi đến khiến cô run rẩy, cô ôm chặt cặp sách vào lòng rồi chầm chậm bước vào trong.
Căn nhà quá lớn, người nọ thoáng chốc đã chẳng thấy tăm hơi.
Quần áo vẫn còn ướt phân nửa, cô lót một lớp báo lên sô pha rồi mới dám ngồi, trên chiếc bàn trước mặt ngoại trừ mấy bình rượu ngoại lần trước còn có thêm mấy cái gạt tàn thuốc, cô đếm, có bảy cái gạt tàn.
Anh ta nghiện thuốc nặng thế sao?
Cô thở ra một hơi dài như có như không, ý thức dần mơ hồ.
Đang chìm vào giấc ngủ sâu, Nguyễn Miên nghe thấy có người gọi cô, thế nhưng cô không mở nổi mắt, cô khẽ đẩy bàn tay đang đặt lên vai mình ra, lẩm bẩm một tiếng rồi thay đổi tư thế tiếp tục ngủ.
“Dậy đi, em lên cơn sốt rồi”.
Lên cơn sốt?
Nguyễn Miên mơ màng giơ tay đặt lên trán, nóng thật!
“Tôi phát sốt rồi”, cô ngồi dậy.
“Bên trong có thuốc, em tự mình tìm đi”.
Cô phản ứng chậm chạp, mơ hồ nhìn quanh quất, lúc này mới phát hiện trên bàn có đặt một hòm thuốc, cô mở ra lục rồi lại lục, thuốc cảm, thuốc đau bụng, thuốc ngủ…Cái gì cần có cũng có tuốt, ngày tháng sản xuất đều là mới đây.
Cô tìm ra được thuốc hạ sốt, lấy ra mấy viên theo hướng dẫn sử dụng đặt vào lòng bàn tay rồi lại nhìn xung quanh.
Cô liếm liếm đôi môi khô nứt của mình, hỏi: “Có nước không?”
Người đàn ông hình như có phần mệt mỏi, anh day day trán rồi chỉ tay về phía nhà bếp.
Nhà bếp rất lớn, bàn bếp sáng như gương soi, đồ dùng trông cũng rất mới nhìn chưa từng sử dụng.
Nguyễn Miên vốc nước rửa mặt, cô tỉnh ra được mấy phần. Cô tìm một vòng quanh phòng, rốt cuộc cũng tìm ra được cái ấm đun nước được đặt ở trong góc.
Cô lắc lắc cái ấm, từ chiếc ấm phát ra âm thanh rất nhỏ, song bên trong lại không có nước. Cô mở nắp ra, rồi cầm ra luôn bản hướng dẫn sử dụng mới cóng.
Cô xem hồi lâu, gấp lại cầm trong tay rồi bước ra ngoài.
Tề Nghiễm đang hút thuốc trong phòng khách, anh cúi đầu, ánh lửa màu xanh nhạt nhảy lên, ánh đỏ chợt lóe, anh rít vào một hơi thuốc, ngửa đầu phun ra một làn khói trắng.
Anh nhìn cô phía bên kia đang chật vật nơi phòng bếp qua làn khói mờ ảo: “Sao rồi?”.
“Ấm đun nước nhà anh”, giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Tôi không biết dùng”.
Bản hướng dẫn sử dụng kia không biết là chữ của nước nào, cô xem không hiểu gì hết.
Anh lại bày ra biểu cảm như cười như không, tỉnh bơ nhìn cô mấy giây mới đứng dậy bước tới.
Nguyễn Miên đưa bản hướng dẫn sử dụng cho anh, anh chỉ liếc qua một lượt rồi đặt xuống, cô cúi người, nhìn thấy anh ung dung ấn mấy cái nút. Sau một tiếng “ting” thì ấm nước bắt đầu hoạt động.
Mái tóc dài ẩm ướt kia mới vừa rồi lướt qua mu bàn tay anh, nơi đó dường như vẫn còn vương lại cảm giác ngưa ngứa, Tề Nghiễm nhả khói, tựa người vào bàn bếp nhìn cô.
Có lẽ là sốt quá cao nên cần cổ mịn màng của cô ửng lên sắc đỏ nhạt.
“Đợi mưa bớt, tôi sẽ đưa em về”, giọng anh bình thản.
“…Cảm ơn”.
Lời vừa dứt, chẳng hiểu sao nước mắt lại rơi, Nguyễn Miên giật nảy mình, cô lập tức xoay người vươn tay lau loạn xạ, càng lau nước mắt càng rơi nhiều thêm…
Có lẽ việc nhận lấy sự ấm áp từ phía người thân đã trở thành hy vọng xa vời nên ý tốt đến từ người xa lạ bỗng trở nên to lớn hơn vô số lần. Cũng có thể cô đang mang bệnh nên mới yếu đuối đến thế…
Những uất ức từ trước đến nay dường như đều tuôn ra vào lúc này không thể nào ngừng được.
Tề Nghiễm thấy cô run run đôi vai, bàn tay nâng lên rồi lại hạ xuống, anh xoay người rời đi để lại cho cô khoảng không cá nhân.
Nguyễn Miên vừa khóc vừa đợi nước sôi.
Đợi đến khi nước nóng nguội bớt thì cô cũng ngừng khóc.
Cô nhét thuốc vào miệng, rót ra một ly nước rồi ngửa đầu uống.
Cô rửa xong chén, bước ra ngoài, phòng khách không có ai, rèm cửa cũng đã kéo lên.
Cô ngồi xuống ghế sô pha, nhìn thấy trong gạt tàn lại có thêm hai đầu thuốc. Thuốc bắt đầu ngấm, đầu cô trĩu nặng, cô nghiêng người ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa sổ sấm chớp đùng đoàng, mưa gió triền miên, còn Nguyễn Miên thì vùi mình trên sô pha yên tĩnh đi vào giấc ngủ.
Một bóng hình thẳng tắp ngồi xổm trước ghế sô pha. Cơ thể cô co lại, cô nhẹ thở, mềm mại như con mèo con còn đang uống sữa.
Người đàn ông chần chừ trong giây lát, ánh mắt anh rơi xuống hàng mi dài còn vương lệ của cô, rơi xuống cả gò má trắng bệch như đánh phấn… Cuối cùng dừng lại trên cánh tay bé nhỏ.
Anh nhẹ nhàng cuốn ống tay áo của cô lên, nơi đó lộ ra ba vết sẹo có to có nhỏ.
Anh nhìn đăm đăm vào cái nơi hết sức rõ ràng ấy, tuy khuôn mặt không tỏ thái độ gì song ánh mắt lại dần dịu dàng…
Nguyễn Miên tỉnh lại sau giấc ngủ không biết trời trăng, cô có cảm giác trên người mình có thứ gì đó, cô cầm lấy nó theo bản năng. Đó là một chiếc chăn mỏng màu xám.
Lạ thật, cô không nhớ là trên sô pha có chăn. Còn đang hoài nghi thì ở cửa có tiếng động, cô lập tức ngồi thẳng người đậy.
Ông cụ tiến tới gần. Nguyễn Miên cũng không biết trong lòng mình giờ đây có cảm giác gì nữa, thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm?
“Bác Vương”.
“Hạ sốt chưa?”
Ông cụ vươn tay sờ vào trán cô: “Chắc tí nữa sẽ có trận mưa lớn, bác đưa cháu về trước”.
Nguyễn Miên nhìn ra ngoài của sổ, trời vẫn còn đổ mưa nhưng đã đỡ nặng hạt hơn nhiều lắm.
Cô thu dọn mấy thứ, cô liếc nhìn về phía cầu thang rồi ngoan ngoãn theo ông cụ đi ra.
Ông cụ đưa cô ra đằng sau nhà, Nguyễn Miên chưa từng đi qua con đường này, hai người đi qua rất nhiều lớp rừng nhỏ, đi chừng mười phút, cô ngạc nhiên nhận ra cách đằng trước không xa là sân sau nhà cô.
Hóa ra lại gần đến vậy.
Trước khi rời đi, ông cụ dặn dò cô nhớ chú ý sức khỏe, Nguyễn Miên gật đầu như gà mổ thóc, nhìn ông đi xa rồi, lúc này cô mới vào nhà.
Ứng Hạo Đông và người phụ nữ kia không có ở nhà, trong nhà giờ chỉ có người giúp việc và thằng bé câm.
Thấy cô bước vào, người giúp việc lạnh nhạt nhìn rồi thôi, tiếp tục quay sang chỗ khác xem ti vi.
Thằng bé đang dùng cơm, cong môi cười với cô, trên mũi còn dính cơm.
Buổi trưa Nguyễn Miên chỉ ăn một quả táo, bụng giờ đã réo ầm lên vì đói, cô bước vào nhà bếp nấu mì.
Cô không biết nấu ăn nên bỏ vào trong mì mấy miếng rau, thêm ít dầu ít muối, đảo đảo vài cái là đã xong.
Đương chuẩn bị dọn ra thì có tiếng bước chân đến gần, cô nghiêng đầu nhìn, hóa ra là thằng bé câm đang cầm cái chén nhỏ của mình, mở to mắt nhìn cô đầy mong đợi.
Nguyễn Miên chần chừ một hồi, cuối cùng chỉ múc ra một nửa, để lại trong nồi một nửa.
Cô cầm chén lên lầu quay về căn phòng nhỏ của mình.
Ăn mì xong, cô đi tắm nước nóng, rốt cuộc cũng hồi phục lại chút sức lực, cô lấy cái SIM điện thoại mới mua hồi sáng được kẹp bằng hai lớp giấy từ trong cặp, mở vỏ di động, lấy SIM cũ ra rồi lắp vào cái mới.
Cô đặt cái SIM cũ trong lòng bàn tay nhìn mãi không thôi. Đồ mà mẹ để lại cho cô cũng không có bao, giờ đều mất cả rồi.
Nguyễn Miên cất cái SIM đi, bọc lại bằng mấy tầng giấy rồi cất vào trong ngăn kéo.
Cô cầm di động lên, ấn dãy số quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn, cô vừa đợi vừa ngừng thở, ôm lấy người theo thói quen.
Điện thoại đã được kết nối.
Thật sự được kết nối rồi.
Là giọng của một người đàn ông.
Nguyễn Miên bỗng mất đi dũng khí, cô há miệng nhưng chẳng thốt ra được lời nào, đành bất lực bấm tắt máy.
Anh ta sẽ đồng ý trả lại số di động này cho cô chứ?
Nếu đó là cô, cô sẽ đồng ý tặng số di động này cho một người xa lạ sao?
Không đâu.
Thế nếu dãy số này rất quan trọng với người đó thì sao?
Cô… đồng ý.
Cô giản lược lại câu chữ, phải mất một khoảng thời gian rất lâu mới chỉnh sửa xong tin nhắn, cô ấn nút gửi đi.
Đã gửi thành công.
Cô bỗng chốc chìm vào lo lắng.
Nửa tiếng trước, Tề Nghiễm ngồi trước bàn làm việc, trước mặt là một bức tranh.
Đó là một bức tranh đã cũ, thậm chí còn có phần ố vàng, nội dung cũng rất giản đơn: vẽ cầu vồng bằng màu nước.
Nét chữ nghiêng nghiêng non nớt, tên bức tranh là “Hy Vọng”.
Bức tranh này do một cô gái vẽ vào chín năm trước.
Vào khoảng thời gian thất bại, tối tăm và tuyệt vọng nhất đời anh, cô đã tặng anh một bức “Hy Vọng”.
Điện thoại rung lên từng hồi. Màn hình hiện lên một dãy số lạ lẫm.
Tiếng rung không ngừng phá vỡ sự yên tĩnh, nét u ám nơi đáy mắt còn chưa kịp giấu thì một dự cảm mơ hồ xuất hiện.
Quả nhiên sau khi thông máy, anh cảm giác được sự căng thẳng quen thuộc từ đầu bên kia, vì thế anh im lặng chờ đợi.
Một giây, hai giây rồi ba giây.
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Vẻ mặt Tề Nghiễm không hề thay đổi, dường như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của anh.
Anh cầm bức vẽ, những sắc đỏ cam vàng lục lam chàm tím như cầu vồng, cũng giống như một cây cầu cong cong.
Đầu ngón tay anh nhẹ vuốt lên góc phải của bức vẽ, nét chữ đã có phần mờ nhạt, thế nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy được hai chữ “RM” viết hoa.
Màn hình di động sáng lên.
Anh đưa tay vuốt màn hình, mở ra tin nhắn mới.
“Chào anh. Tôi biết tin nhắn này rất mạo muội…Đây là số điện thoại trước kia của mẹ tôi, bà ấy đã mất rồi…Cảm phiền anh”.
Nội dung rất dài, Tề Nghiễm đọc hết tin nhắn bằng sự kiên nhẫn trước nay chưa từng có.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt còn sâu hơn cả bóng đêm.
Mãi đến khi đốt hết điếu thuốc, ngón tay nóng lên, anh mới hoàn hồn trở lại.
Anh lưu số di động của người lạ này vào danh sách những người thường xuyên liên lạc và ghi chú: “Nguyễn Miên”.
Cảm giác tồn tại của người đàn ông bên cạnh quá mạnh mẽ khiến cô không thể làm lơ, cô ngồi thẳng lưng, dán hẳn người vào cửa sổ, cặp đầu gối khép chặt. Cô không dám cử động dù chỉ một động tác nhỏ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Nhìn thấy ghế bị thấm ướt, thảm lót cũng bị đạp bẩn, cô càng cảm thấy như ngồi trên bàn chông.
Nếu sớm biết thế… thì đã không lên rồi.
Một chiếc khăn màu trắng bỗng xuất hiện ngay trước tầm mắt, lực chú ý của Nguyễn Miên rơi lên bàn tay trắng ngần kia, cô ngẩn người một chốc rồi mới nhận lấy.
Cô lau tóc, lén lút ngó qua, thấy anh đang nhắm mắt dưỡng thần, cô khẽ mím môi nuốt xuống lời định nói.
Mưa càng rơi càng nặng hạt tích thành một vũng nước lớn.
Nguyễn Miên đặt khăn xuống, rốt cuộc cũng có thể lần nữa cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, ngay cả viền mắt chẳng hiểu sao cũng hơi nong nóng.
Cô khẽ ngẩng đầu khịt khịt mũi rồi nhắm mắt lại.
Một tiếng sấm rền vang như sát bên tai, nhưng không hiểu sao lòng cô lại an tĩnh đến lạ.
Chiếc xe thong thả tiến về trước, chiếc cần gạt nước cứ đẩy một tầng rồi lại một tầng nước mưa.
Tề Nghiễm nhận thấy có một sức nặng nào đó áp đến, anh theo bản năng mở mắt, mái tóc đen nhánh ẩm ướt của cô gái gần trong gang tấc, anh gần như không hề do dự nhẹ nhàng dịch đầu cô ra. Nhưng ngón tay anh lại chạm vào nơi có nhiệt độ không được bình thường. Phát sốt rồi chăng?
Lúc này tài xế quay đầu lại: “Anh Tề, đằng trước có cây ngã, mình không qua được”.
Tề Nghiễm sau một hồi trầm mặc, nói: “Về nhà trước đã”.
Tài xế rẽ ngoặt vào một con đường rừng, địa thế ở đây cao, lại có cây to phân tán mưa nên đi lại khá thuận lợi, chỉ vài phút đã về đến nơi.
Tiếng mưa quá lớn, ấn còi hai lần ông cụ mới nghe thấy để ra mở cửa.
Nguyễn Miên đang sốt mê man cũng bị đánh thức, cô cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy người đang bung dù ở bên ngoài xe, cô cau mày khẽ gọi: “Bác Vương?”
Chẳng phải nói là đưa cô về à, sao lại đến đây?
Lúc ông cụ thấy cô cũng có hơi bất ngờ, song cũng không nói gì, chỉ gật đầu rồi thôi.
Xe dừng, Nguyễn Miên lết cặp chân vô lực xuống xe đi theo người đàn ông vào nhà.
Cô vừa mới cúi người thì nghe anh nói: “Trực tiếp vào đi”.
Gió thổi đến khiến cô run rẩy, cô ôm chặt cặp sách vào lòng rồi chầm chậm bước vào trong.
Căn nhà quá lớn, người nọ thoáng chốc đã chẳng thấy tăm hơi.
Quần áo vẫn còn ướt phân nửa, cô lót một lớp báo lên sô pha rồi mới dám ngồi, trên chiếc bàn trước mặt ngoại trừ mấy bình rượu ngoại lần trước còn có thêm mấy cái gạt tàn thuốc, cô đếm, có bảy cái gạt tàn.
Anh ta nghiện thuốc nặng thế sao?
Cô thở ra một hơi dài như có như không, ý thức dần mơ hồ.
Đang chìm vào giấc ngủ sâu, Nguyễn Miên nghe thấy có người gọi cô, thế nhưng cô không mở nổi mắt, cô khẽ đẩy bàn tay đang đặt lên vai mình ra, lẩm bẩm một tiếng rồi thay đổi tư thế tiếp tục ngủ.
“Dậy đi, em lên cơn sốt rồi”.
Lên cơn sốt?
Nguyễn Miên mơ màng giơ tay đặt lên trán, nóng thật!
“Tôi phát sốt rồi”, cô ngồi dậy.
“Bên trong có thuốc, em tự mình tìm đi”.
Cô phản ứng chậm chạp, mơ hồ nhìn quanh quất, lúc này mới phát hiện trên bàn có đặt một hòm thuốc, cô mở ra lục rồi lại lục, thuốc cảm, thuốc đau bụng, thuốc ngủ…Cái gì cần có cũng có tuốt, ngày tháng sản xuất đều là mới đây.
Cô tìm ra được thuốc hạ sốt, lấy ra mấy viên theo hướng dẫn sử dụng đặt vào lòng bàn tay rồi lại nhìn xung quanh.
Cô liếm liếm đôi môi khô nứt của mình, hỏi: “Có nước không?”
Người đàn ông hình như có phần mệt mỏi, anh day day trán rồi chỉ tay về phía nhà bếp.
Nhà bếp rất lớn, bàn bếp sáng như gương soi, đồ dùng trông cũng rất mới nhìn chưa từng sử dụng.
Nguyễn Miên vốc nước rửa mặt, cô tỉnh ra được mấy phần. Cô tìm một vòng quanh phòng, rốt cuộc cũng tìm ra được cái ấm đun nước được đặt ở trong góc.
Cô lắc lắc cái ấm, từ chiếc ấm phát ra âm thanh rất nhỏ, song bên trong lại không có nước. Cô mở nắp ra, rồi cầm ra luôn bản hướng dẫn sử dụng mới cóng.
Cô xem hồi lâu, gấp lại cầm trong tay rồi bước ra ngoài.
Tề Nghiễm đang hút thuốc trong phòng khách, anh cúi đầu, ánh lửa màu xanh nhạt nhảy lên, ánh đỏ chợt lóe, anh rít vào một hơi thuốc, ngửa đầu phun ra một làn khói trắng.
Anh nhìn cô phía bên kia đang chật vật nơi phòng bếp qua làn khói mờ ảo: “Sao rồi?”.
“Ấm đun nước nhà anh”, giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Tôi không biết dùng”.
Bản hướng dẫn sử dụng kia không biết là chữ của nước nào, cô xem không hiểu gì hết.
Anh lại bày ra biểu cảm như cười như không, tỉnh bơ nhìn cô mấy giây mới đứng dậy bước tới.
Nguyễn Miên đưa bản hướng dẫn sử dụng cho anh, anh chỉ liếc qua một lượt rồi đặt xuống, cô cúi người, nhìn thấy anh ung dung ấn mấy cái nút. Sau một tiếng “ting” thì ấm nước bắt đầu hoạt động.
Mái tóc dài ẩm ướt kia mới vừa rồi lướt qua mu bàn tay anh, nơi đó dường như vẫn còn vương lại cảm giác ngưa ngứa, Tề Nghiễm nhả khói, tựa người vào bàn bếp nhìn cô.
Có lẽ là sốt quá cao nên cần cổ mịn màng của cô ửng lên sắc đỏ nhạt.
“Đợi mưa bớt, tôi sẽ đưa em về”, giọng anh bình thản.
“…Cảm ơn”.
Lời vừa dứt, chẳng hiểu sao nước mắt lại rơi, Nguyễn Miên giật nảy mình, cô lập tức xoay người vươn tay lau loạn xạ, càng lau nước mắt càng rơi nhiều thêm…
Có lẽ việc nhận lấy sự ấm áp từ phía người thân đã trở thành hy vọng xa vời nên ý tốt đến từ người xa lạ bỗng trở nên to lớn hơn vô số lần. Cũng có thể cô đang mang bệnh nên mới yếu đuối đến thế…
Những uất ức từ trước đến nay dường như đều tuôn ra vào lúc này không thể nào ngừng được.
Tề Nghiễm thấy cô run run đôi vai, bàn tay nâng lên rồi lại hạ xuống, anh xoay người rời đi để lại cho cô khoảng không cá nhân.
Nguyễn Miên vừa khóc vừa đợi nước sôi.
Đợi đến khi nước nóng nguội bớt thì cô cũng ngừng khóc.
Cô nhét thuốc vào miệng, rót ra một ly nước rồi ngửa đầu uống.
Cô rửa xong chén, bước ra ngoài, phòng khách không có ai, rèm cửa cũng đã kéo lên.
Cô ngồi xuống ghế sô pha, nhìn thấy trong gạt tàn lại có thêm hai đầu thuốc. Thuốc bắt đầu ngấm, đầu cô trĩu nặng, cô nghiêng người ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa sổ sấm chớp đùng đoàng, mưa gió triền miên, còn Nguyễn Miên thì vùi mình trên sô pha yên tĩnh đi vào giấc ngủ.
Một bóng hình thẳng tắp ngồi xổm trước ghế sô pha. Cơ thể cô co lại, cô nhẹ thở, mềm mại như con mèo con còn đang uống sữa.
Người đàn ông chần chừ trong giây lát, ánh mắt anh rơi xuống hàng mi dài còn vương lệ của cô, rơi xuống cả gò má trắng bệch như đánh phấn… Cuối cùng dừng lại trên cánh tay bé nhỏ.
Anh nhẹ nhàng cuốn ống tay áo của cô lên, nơi đó lộ ra ba vết sẹo có to có nhỏ.
Anh nhìn đăm đăm vào cái nơi hết sức rõ ràng ấy, tuy khuôn mặt không tỏ thái độ gì song ánh mắt lại dần dịu dàng…
Nguyễn Miên tỉnh lại sau giấc ngủ không biết trời trăng, cô có cảm giác trên người mình có thứ gì đó, cô cầm lấy nó theo bản năng. Đó là một chiếc chăn mỏng màu xám.
Lạ thật, cô không nhớ là trên sô pha có chăn. Còn đang hoài nghi thì ở cửa có tiếng động, cô lập tức ngồi thẳng người đậy.
Ông cụ tiến tới gần. Nguyễn Miên cũng không biết trong lòng mình giờ đây có cảm giác gì nữa, thất vọng hay là thở phào nhẹ nhõm?
“Bác Vương”.
“Hạ sốt chưa?”
Ông cụ vươn tay sờ vào trán cô: “Chắc tí nữa sẽ có trận mưa lớn, bác đưa cháu về trước”.
Nguyễn Miên nhìn ra ngoài của sổ, trời vẫn còn đổ mưa nhưng đã đỡ nặng hạt hơn nhiều lắm.
Cô thu dọn mấy thứ, cô liếc nhìn về phía cầu thang rồi ngoan ngoãn theo ông cụ đi ra.
Ông cụ đưa cô ra đằng sau nhà, Nguyễn Miên chưa từng đi qua con đường này, hai người đi qua rất nhiều lớp rừng nhỏ, đi chừng mười phút, cô ngạc nhiên nhận ra cách đằng trước không xa là sân sau nhà cô.
Hóa ra lại gần đến vậy.
Trước khi rời đi, ông cụ dặn dò cô nhớ chú ý sức khỏe, Nguyễn Miên gật đầu như gà mổ thóc, nhìn ông đi xa rồi, lúc này cô mới vào nhà.
Ứng Hạo Đông và người phụ nữ kia không có ở nhà, trong nhà giờ chỉ có người giúp việc và thằng bé câm.
Thấy cô bước vào, người giúp việc lạnh nhạt nhìn rồi thôi, tiếp tục quay sang chỗ khác xem ti vi.
Thằng bé đang dùng cơm, cong môi cười với cô, trên mũi còn dính cơm.
Buổi trưa Nguyễn Miên chỉ ăn một quả táo, bụng giờ đã réo ầm lên vì đói, cô bước vào nhà bếp nấu mì.
Cô không biết nấu ăn nên bỏ vào trong mì mấy miếng rau, thêm ít dầu ít muối, đảo đảo vài cái là đã xong.
Đương chuẩn bị dọn ra thì có tiếng bước chân đến gần, cô nghiêng đầu nhìn, hóa ra là thằng bé câm đang cầm cái chén nhỏ của mình, mở to mắt nhìn cô đầy mong đợi.
Nguyễn Miên chần chừ một hồi, cuối cùng chỉ múc ra một nửa, để lại trong nồi một nửa.
Cô cầm chén lên lầu quay về căn phòng nhỏ của mình.
Ăn mì xong, cô đi tắm nước nóng, rốt cuộc cũng hồi phục lại chút sức lực, cô lấy cái SIM điện thoại mới mua hồi sáng được kẹp bằng hai lớp giấy từ trong cặp, mở vỏ di động, lấy SIM cũ ra rồi lắp vào cái mới.
Cô đặt cái SIM cũ trong lòng bàn tay nhìn mãi không thôi. Đồ mà mẹ để lại cho cô cũng không có bao, giờ đều mất cả rồi.
Nguyễn Miên cất cái SIM đi, bọc lại bằng mấy tầng giấy rồi cất vào trong ngăn kéo.
Cô cầm di động lên, ấn dãy số quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn, cô vừa đợi vừa ngừng thở, ôm lấy người theo thói quen.
Điện thoại đã được kết nối.
Thật sự được kết nối rồi.
Là giọng của một người đàn ông.
Nguyễn Miên bỗng mất đi dũng khí, cô há miệng nhưng chẳng thốt ra được lời nào, đành bất lực bấm tắt máy.
Anh ta sẽ đồng ý trả lại số di động này cho cô chứ?
Nếu đó là cô, cô sẽ đồng ý tặng số di động này cho một người xa lạ sao?
Không đâu.
Thế nếu dãy số này rất quan trọng với người đó thì sao?
Cô… đồng ý.
Cô giản lược lại câu chữ, phải mất một khoảng thời gian rất lâu mới chỉnh sửa xong tin nhắn, cô ấn nút gửi đi.
Đã gửi thành công.
Cô bỗng chốc chìm vào lo lắng.
Nửa tiếng trước, Tề Nghiễm ngồi trước bàn làm việc, trước mặt là một bức tranh.
Đó là một bức tranh đã cũ, thậm chí còn có phần ố vàng, nội dung cũng rất giản đơn: vẽ cầu vồng bằng màu nước.
Nét chữ nghiêng nghiêng non nớt, tên bức tranh là “Hy Vọng”.
Bức tranh này do một cô gái vẽ vào chín năm trước.
Vào khoảng thời gian thất bại, tối tăm và tuyệt vọng nhất đời anh, cô đã tặng anh một bức “Hy Vọng”.
Điện thoại rung lên từng hồi. Màn hình hiện lên một dãy số lạ lẫm.
Tiếng rung không ngừng phá vỡ sự yên tĩnh, nét u ám nơi đáy mắt còn chưa kịp giấu thì một dự cảm mơ hồ xuất hiện.
Quả nhiên sau khi thông máy, anh cảm giác được sự căng thẳng quen thuộc từ đầu bên kia, vì thế anh im lặng chờ đợi.
Một giây, hai giây rồi ba giây.
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Vẻ mặt Tề Nghiễm không hề thay đổi, dường như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của anh.
Anh cầm bức vẽ, những sắc đỏ cam vàng lục lam chàm tím như cầu vồng, cũng giống như một cây cầu cong cong.
Đầu ngón tay anh nhẹ vuốt lên góc phải của bức vẽ, nét chữ đã có phần mờ nhạt, thế nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy được hai chữ “RM” viết hoa.
Màn hình di động sáng lên.
Anh đưa tay vuốt màn hình, mở ra tin nhắn mới.
“Chào anh. Tôi biết tin nhắn này rất mạo muội…Đây là số điện thoại trước kia của mẹ tôi, bà ấy đã mất rồi…Cảm phiền anh”.
Nội dung rất dài, Tề Nghiễm đọc hết tin nhắn bằng sự kiên nhẫn trước nay chưa từng có.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt còn sâu hơn cả bóng đêm.
Mãi đến khi đốt hết điếu thuốc, ngón tay nóng lên, anh mới hoàn hồn trở lại.
Anh lưu số di động của người lạ này vào danh sách những người thường xuyên liên lạc và ghi chú: “Nguyễn Miên”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.