Chương 8
Lâm Uyên Ngư Nhi
31/01/2018
“Không đâu”.
Nguyễn Miên cầm di động suýt chút rớt giường, cô nhìn lại lần nữa, phần trả lời trên màn hình điện thoại vẫn chỉ chứa có hai chữ ‘Không đâu”. Ngay cả một dấu chấm câu cũng không có.
Cuối cùng anh ta cũng trả lời rồi!
Nhưng… “không đâu” cái gì chứ? Không phải là “không bán”, cũng chẳng phải là “không được”, vậy ý anh ta là gì?
Nguyễn Miên không biết nên nhắn lại ra sao, cô lướt một lượt, đa phần nội dung đều là mong anh bán lại số điện thoại này cho cô.
“Tôi tuyệt đối sẽ không dùng số điện thoại này làm chuyện gì trái pháp luật, nếu anh không tin, tôi có thể ký hiệp nghị với anh…”.
Tin nhắn mới nhất.
“Thành tích thi lần này của tôi rất tệ, đứng thứ hai từ dưới đếm lên, mẹ nhất định rất thất vọng về tôi, tôi cũng không muốn thế, nhưng mỗi lần thầy giảng bài tôi đều như người mất hồn… Khoảng thời gian này làm phiền anh, mong sẽ không gây phiền phức gì cho anh, tôi thật sự xin lỗi”.
Không đâu… có cảm giác rất quấy rầy người ta….
Tin nhắn này Nguyễn Miên gửi lúc vừa mới biết điểm thi, tâm tình cô lúc đó không được tốt nên viết vừa dài vừa rối.
Chuyện này đúng là dễ nói với người ngoài hơn, vả lại, số di động này đối với cô thật sự rất quan trọng, dù cô biết người nhận được tin nhắn này sẽ không còn dịu dàng an ủi và cổ vũ cô như trước nữa…
Đối với cô mà nói, dãy số từng liên quan đến mẹ, giờ đây chính là tia ấm áp duy nhất còn tồn tại trên đời.
Song hình như… hy vọng lấy lại được không lớn lắm.
Nguyễn Miên sụt sịt mũi, cô trả lời lại: “Cảm ơn anh. Sau này tôi vẫn có thể gửi tin nhắn cho anh chứ?”.
Cô đợi lúc lâu sau, vẫn chưa nhận được tin nhắn hồi đáp. Nhưng tiếng tin nhắn weixin lại vang lên liên tục.
Cô nhấn vào weixin, lúc nhìn thấy bốn chữ “Tam giác vàng ngược” liền cười khổ một tiếng.
Đình Gia: Tằng Ngọc Thụ, da mặt cậu sao lại dày thế hả trời!
Ngọc Thụ Lâm Phong: Sao, cậu có ý kiến gì?
Đình Gia: Hình ảnh [Sợ đến mức ôm chặt con cá]
Đình Gia: “@Nguyễn Miên Mềm mau ra đây coi nà!
Ngọc Thụ Lâm Phong: Haha
Đình Gia: Gọi @Nguyễn Miên Mềm. Tớ dò hỏi được nguyên nhân Tiểu Bá Vương kia phá hư sách tham khảo của cậu rồi!
Ngọc Thụ Lâm Phong: Sao đấy? Tớ chỉ mới xin nghỉ có một hôm thôi mà.
Ngọc Thụ Lâm Phong: WTF! WTF! Người đâu mất rồi?
Phan Đình Đình và Nguyễn Miên trò chuyện riêng.
Đình Gia: Có phải sáng đó cậu với Lương hotboy lại gặp nhau không?
Nguyễn Miên Mềm: Ừ, cậu ấy trả vở tập tiếng Anh cho tớ, bọn tớ còn nói chuyện một chốc nữa.
Đình Gia: Chả trách, chả trách.
Nguyễn Miên Miên: Chẵng nhẽ…
Đình Gia: Đúng thế! Dạo này Tiểu Bá Vương đang theo đuổi Lương hotboy đó… nên, cậu hiểu chứ.
Nguyễn Miên Miên: Tớ với cậu ta thật sự không có gì cả.
Đình Gia: Nhưng Tiểu Bá Vương kia lại nghĩ có đó!
Nguyễn Miên Mềm:…
Đình Gia: Chuyện này không dễ xử lý. Tớ có cảm giác cậu ta đã liệt cậu vào danh sách tình địch rồi đấy, còn có chuyện hotgirl lần trước nữa, lần đó chẳng phải cậu đe dọa tới vị trí đầu bảng của cậu ta sao, đoán chừng cậu ta đã ghim cậu từ hồi đó rồi.
Nguyễn Miên nằm trên giường, không biết nên trả lời sao, chỉ cảm thấy tâm tình vừa mới miễn cưỡng tốt lên được chút đã ảm đạm trở lại, di động bỗng vang lên tiếng “ting”. Có tin nhắn mới.
Cô vội mở tin nhắn ra xem, con ngươi tối lại, hóa ra là tin nhắn hệ thống, cô nhìn một hồi, lập tức bật dậy khỏi giường.
Có ai đó nạp một trăm đồng vào di động của cô!
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu của cô là: Nạp nhầm số rồi. Nói không chừng lát sẽ có người gọi lại bảo cô trả lại.
Hai mươi nghìn đồng cầm từ chỗ viện trưởng Chu về, cô đem bỏ hết vào thẻ ngân hàng dùng để đóng học phí và sinh hoạt phí sau này. Bớt dây dưa thì sau này sẽ dễ thoát hơn.
Nơi đây không phải là nhà của mẹ, cũng không bao giờ… là nhà của cô nữa. Nguyễn Miên gắng nhắm mắt, ép buộc bản thân không được tiếp tục suy nghĩ nữa.
Cô đợi hồi lâu nhưng di động vẫn không có tin gì, cô bỗng thấy buồn ngủ, chỉ trong chốc lát đã thiếp đi.
Sáng hôm sau, chuyện đầu tiên sau khi Nguyễn Miên mở mắt là vơ lấy di động, không có tin nhắn mới cũng không có số gọi tới, cô có hơi thất vọng, đồng thời nỗi nghi hoặc trong lòng cũng lớn hơn.
Chả nhẽ người đó không nhận ra là đã nạp nhầm số điện thoại hả?
Đồng hồ báo thức vang lên những tiếng “linh linh linh”, cô nhấn tắt rồi xuống giường rửa mặt.
Bầu trời âm u, mặt trời núp sau những tầng mây tỏa ra chút ánh sáng mơ hồ.
Nguyễn Miên bón con sâu cuối cùng từ hộp diêm cho chú chim nhỏ, nó đã ăn no nhưng vẫn ngước đầu nhìn cô kêu “chiếp chiếp”, cô chỉ đành đút cho nó hạt gạo, nó nuốt vào một hạt liền nhận ra bị lừa nên không chịu ăn nữa.
Cô vuốt bộ lông của nó, nó lắc lắc cái đầu, cái miệng nhỏ mở ra rồi khép lại, cô cười: “Chiều tan học tao sẽ tìm bác Vương lấy món mày thích về, được không?”
Chú chim nhỏ đập cánh nhảy lên một cuốn truyện tranh, cúi đầu mổ xuống mặt bìa.
Nguyễn Miên mắc cười, cô đóng cửa sổ lại, chuẩn bị tới trường.
Đến trường, lúc tới hành lang lầu ba, cô bỗng nghe có người ở phía sau nói: “Thấy chưa? Cậu ta là Nguyễn Miên lớp mười bảy đó, hình như đắc tội gì đấy với Tiểu Bá Vương, hôm qua sách của cậu ta bị phá nát hết, chậc chậc, nghe nói đây chỉ mới là cảnh cáo nhẹ thôi đó…”.
“Đáng thương quá, sao lại cứ hết lần này tới lần khác chọc giận Tiểu Bá Vương!”
Nguyễn Miên bước nhanh hơn vào lớp học, một đám người đang rôm rả chuyện trò, thấy cô liền lập tức giải tán.
Cô kéo ghế ra ngồi, nhét ba lô vào hộc bàn, ngồi được mấy phút cô lấy sách ngữ văn ra rồi nhẩm đọc thơ cổ.
“Duy giang thượng chi thanh phong, dữ sơn gian chi minh nguyệt, nhĩ đắc chi nhi vi thanh, mục ngộ chi nhi thành sắc…”[1]
Tuy miệng thì nhẩm đọc song một chữ cũng không vào được đầu, cô ngẩng đầu nhìn giáo viên dạy Văn trên bục giảng, tầm nhìn lúc rõ lúc không.
Tiết đọc bài gian nan này rốt cuộc cũng đã trôi qua.
“Nguyễn Miên, có người tìm cậu”.
Nguyễn Miên thật thà bước ra, nhìn thấy người tìm mình liền lùi về sau theo bản năng.
Sao lại là cậu ta?
Cô căng thẳng nhìn chung quanh một vòng.
“Nguyễn Miên, chuyện hôm qua tớ cũng nghe nói rồi, thật không ngờ Vương Lâm Lâm… tớ và cậu ta… không phải thế đâu…”, Lương Nhất Bác văn hay chữ tốt lúc này đây bỗng nói năng lộn xộn, khuôn mặt đẹp trai cũng tỏ vẻ xấu hổ: “Tớ thật xin lỗi cậu”.
Nguyễn Miên nhìn chằm chằm mũi chân mình: “Cậu không cần phải xin lỗi tớ”.
Lương Nhất Bác nắm tay thành quyền, dừng lại một hồi lại nói: “Thật ra tớ không thích cậu ta, tớ thích…”.
Nguyễn Miên dường như đoán được câu tiếp theo của cậu, sắc mặt tái đi, vội vã cắt ngang: “Xin lỗi, tớ, tớ vào trước”.
Cô không chút do dự, xoay người vội bước vào lớp học. Cô hoàn toàn không nhìn thấy được ánh mắt phía sau kia đã trầm xuống.
“Ớ, Lương hotboy tìm cậu nói gì đấy?” Phan Đình Đình đưa đầu lại gần.
Nguyễn Miên nằm sấp xuống bàn, lắc đầu không nói.
“Tuy cảm thấy không ổn lắm nhưng tớ vẫn muốn nói với cậu”, Phan Đình Đình tuôn ra một tràng, “Sau này cách xa cậu ta ra, nhỡ như Tiểu Bá Vương kia hôm nào đó lên cơn…”.
Tằng Ngọc Thụ: “Hớ hớ, đúng thật là khinh người quá đáng, nếu không phải có bố là đại cổ đông…”.
“Có bản lĩnh thì bảo bố cậu làm cổ đông đi!”, Phan Đình Đình ngó cậu ta.
Nhà Tằng Ngọc Thụ mở xưởng giày da, mấy năm này làm ăn phát đạt, kinh doanh khởi sắc, đơn đặt hàng đến tới tấp, cũng miễn cưỡng là nhà giàu ở thành phố Z này, song so với sản nghiệp của nhà Vương Lâm Lâm thì vẫn còn thua xa lắm.
“Chưa đúng thời điểm thôi”, Tằng Ngọc Thụ vừa liếc cô trắng con mắt vừa nhìn về phía Nguyễn Miên.
Từ góc độ này của cậu có thể nhìn thấy được gò má xinh đẹp của người con gái, hàng mi dài khẽ run, đôi môi đỏ mọng, và khiến cậu có ấn tượng khắc sâu chính là khí chất sạch sẽ mềm yếu toát ra từ người cô.
“Bạn cùng bạn, cậu sao lại vừa ý cái tên Lương hotboy kia thế?”
Lời vừa dứt thì cậu đã rầu rĩ, sao lại nói lời con tim ra thế hử? Nguyễn Miên nhìn cậu, cảm thấy có phần lơ mơ.
Phan Đình Đình phun một miếng xác hạt dưa lên bàn cậu ta, cười nắc nẻ: “Hờ hờ, người ta là hotboy học cực giỏi đấy, không vừa ý cậu ta chả nhẽ lại đi vừa ý cậu à?”
“Cũng chưa chắc! Tên đó là con mọt sách suốt ngày chỉ biết có đọc sách, tớ có điểm nào thua kém chứ?”.
Cậu nhìn Nguyễn Miên, tuy miệng không nói ra nhưng trong lòng lại gào thét. Cậu là hotgirl, tớ là cái cây của lớp. Nhà cậu là nhà giàu mới nổi, nhà tớ cũng thế. Cậu thứ hai từ dưới đếm lên, còn tớ thì thứ nhất từ dưới đếm lên. Chúng ta mới thật sự là… xứng đôi từ đầu tới chân!
“Không được, không được, cười chết tớ rồi”, Phan Đình Đình cười tới mức bàn rung chuyển, “Tằng Ngọc Thụ, tớ chưa từng thấy ai có da mặt dày như cậu đâu, tớ thề đấy…”.
Trong tiếng cười náo nhiệt, Nguyễn Miên cúi đầu cầm di dộng chầm chậm gõ chữ…
“Sách tham khảo tôi vừa mới mua hôm qua đã bị một nữ sinh có biệt hiệu là “Tiểu Bá Vương” phá nát, có lẽ là do tôi có nói mấy câu với nam sinh mà cậu ấy thích…”.
“Tôi vừa rồi thấy một tờ giấy trong hộc bàn, là do cậu ta viết… tôi hơi sợ…”.
Gửi đi thành công.
Tề Nghiễm đang nói chuyện qua điện thoại với một người, di động liên tiếp báo đến hai tin nhắn, cuộc trò chuyện bị gián đoạn một chút, người bên kia cao giọng nói: “Uống thuốc đúng giờ, có thời gian thì tốt nhất nên đi kiểm tra sức khỏe…”.
Anh ôm lấy vùng bụng đang âm ỉ đau, giọng có phần cáu kỉnh: “Sức khỏe tôi tôi biết”.
“Được rồi”, Thường Ninh thở dài, “Không nói với cậu nữa, tí nữa tớ còn đi kiểm tra các phòng bệnh”.
“Ừ”, Tề Nghiễm cúp máy, anh vừa mở ra tin nhắn mới, vừa lấy thuốc từ hòm ra gỡ vài viên ném vào ly rượu vang rồi ngửa đầu uống cạn.
Miệng vừa đắng lại vừa chát, dạ dày cũng bắt đầu đau như thiêu đốt. Cơn đau này đã từng là cơn đau mà anh từng rất quyến luyến.
Nguyễn Miên gửi tin nhắn xong, đợi đến chiều vẫn không thấy hồi âm, tất nhiên cô cũng không đợi Tiểu Bá Vương gây khó dễ lần nữa.
Cô dựng xe bên ngoài căn nhà nhỏ, dây mây sau mấy lần trải qua mưa gió thì càng có sức sống hơn, ghé sát lại nhìn còn nhìn thấy những bông hoa màu tím nhỏ xinh, còn ngửi ra được hương thơm nữa.
Cô đẩy cửa bước vào trong.
Ông cụ đang đứng trên chiếc thang gỗ chăm chú sửa sang lại cửa sổ, tuy ông chỉ còn một cánh tay nhưng động tác vẫn rất thành thạo, chỉ hai ba lần gõ đã đẩy được đinh sắt vào trong.
Nguyễn Miên tới gần, ông thấy bóng cô liền quay đầu, cười nói: “Đợi bác tí nữa”.
Dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có một cơn bão lớn ghé đến thành phố Z, lúc ông kiểm tra cửa thì phát hiện có một cánh cửa bị lỏng, phải sửa nhanh trước khi bão tới.
Nguyễn Miên đứng dưới trò chuyện với ông, sẵn tiện chuyển dụng cụ sửa chữa cho ông, thi thoảng lại liếc mắt nhìn lên lầu hai.
“Bác Vương à, bác vẫn luôn ở đây sao ạ?”
“Cũng không nhớ đã bao nhiêu năm nữa”, ông cụ cười ha hả, “Chắc cũng tầm bốn mươi năm rồi đấy nhỉ?”
Vậy là từ rất lâu rồi. Thế ông có quan hệ gì với người đàn ông kia?
Cô chần chừ không biết nên hỏi hay không. Lúc này điện thoại trên bàn vang lên.
Ông cụ ngó sang rồi thu lại tầm mắt. Nhưng Nguyễn Miên lại nhìn chăm chăm vào đó. Di động không ngừng kêu.
Ông cụ thầm thì: “Chắc là có chuyện gì gấp lắm”.
Ông áng chừng thời gian thì chắc giờ anh cũng đã xong rồi. Ông cụ gọi Nguyễn Miên: “Ông giờ không đi được, con giúp ông cầm di động qua đó nhé, cậu ấy ở ngay gần hồ”.
“…Dạ được”.
Khoảng cách chỉ hơn có hai trăm mét nhưng di động đã kêu tận hai lần, Nguyễn Miên chạy thẳng về phía hồ, ngó nghiêng, ở đó nào có ai.
Cô cầm di động tiến về trước. Trên tảng đá cao hơn nửa người có một đoạn tay áo màu đen, cô bước đến gần, nơi đó không chỉ có áo sơ mi, quần, còn có cả thắt lưng màu đen…
Chẳng nhẽ…
Cô vẫn chưa kịp đi qua thì mặt hồ yên ả bỗng nổi lên gợn sóng, lát sau một người xuất hiện từ trong nước…
Nguyễn Miên cúi đầu kêu “a”, hoảng sợ ngã ngồi xuống đất, tay cầm chặt di động.
Tề Nghiễm không ngờ cô sẽ xuất hiện vào lúc này, sau một hồi ngây người thì nhanh chóng phản ứng lại.
Nguyễn Miên bịt hai mắt lại, tim đập thình thịch hoảng loạn, những hình ảnh lẻ tẻ không ngừng xuất hiện, mái tóc ngắn ướt đẫm, bờ vai ướt nước, xương quai xanh, ngực,…
Cô hoảng loạn, hoàn toàn không điều khiển được suy nghĩ của bản thân.
“Quay người đi nơi khác”, giọng nói trầm thấp của người đàn ông lần nữa truyền đến.
“Ó o”
Mặt trời lửng lơ nơi chân trời như lòng đỏ trứng hấp dẫn vị giác. Gió lớn thổi lá rụng bay tứ tán, rơi vào trong hồ, mặt nước nổi cơn sóng nhẹ.
Nguyễn Miên nhìn thấy một cái bóng đang cúi người xuống, lại nghe được âm thanh sột soạt mặc quần áo, rồi lại nghe được rõ ràng âm thanh kéo khóa quần… Tim cô đập loạn lên, tai cũng ửng lên sắc đỏ.
Chiếc di dộng lại bắt đầu réo lên nơi bàn tay ẩm ướt, cô xoay người theo bản năng, vừa khéo thấy anh đang gài nút áo sơ mi cuối cùng, tầm mắt hai người chạm nhau.
“Có người tìm anh”, cô giao di động cho anh như đang ném đi củ khoai nóng phỏng tay vậy.
“A lô”, anh nghe máy hồi lâu, nhíu mày, “Vốn lưu động còn bao nhiêu?”
Nguyễn Miên đứng đó chăm chú lắng nghe, nhưng đa phần đều không nghe hiểu.
“Ném hết vào đó… Tôi chỉ có một yêu cầu…”.
Vài phút sau, Tề Nghiễm cất di động đi về phía cô.
Gió thổi tờ giấy nhỏ tới dưới chân anh, anh nhặt lên rồi mở ra.
Đôi mắt trong veo của Nguyễn Miên mở to đầy nghi hoặc.
Ơ, thứ trong tay anh sao lại quen thế nhỉ?
Cô sờ túi quần, trống không.
Tiêu rồi! Hình như là phiếu điểm lần thi này của cô, vừa mới bất cẩn rớt ra…
[1] Đây là đoạn trích thuộc bài phú Tiền Xích Bích của Tô Thức thời Bắc Tống. Tạm dịch: “Chỉ có ngọn gió mát ở trên sông cùng vầng trăng sáng ở trong núi, tai ta nghe nên tiếng, mắt ta trông nên vẻ…” (Bản dịch của Phan Kế Bính).
Nguyễn Miên cầm di động suýt chút rớt giường, cô nhìn lại lần nữa, phần trả lời trên màn hình điện thoại vẫn chỉ chứa có hai chữ ‘Không đâu”. Ngay cả một dấu chấm câu cũng không có.
Cuối cùng anh ta cũng trả lời rồi!
Nhưng… “không đâu” cái gì chứ? Không phải là “không bán”, cũng chẳng phải là “không được”, vậy ý anh ta là gì?
Nguyễn Miên không biết nên nhắn lại ra sao, cô lướt một lượt, đa phần nội dung đều là mong anh bán lại số điện thoại này cho cô.
“Tôi tuyệt đối sẽ không dùng số điện thoại này làm chuyện gì trái pháp luật, nếu anh không tin, tôi có thể ký hiệp nghị với anh…”.
Tin nhắn mới nhất.
“Thành tích thi lần này của tôi rất tệ, đứng thứ hai từ dưới đếm lên, mẹ nhất định rất thất vọng về tôi, tôi cũng không muốn thế, nhưng mỗi lần thầy giảng bài tôi đều như người mất hồn… Khoảng thời gian này làm phiền anh, mong sẽ không gây phiền phức gì cho anh, tôi thật sự xin lỗi”.
Không đâu… có cảm giác rất quấy rầy người ta….
Tin nhắn này Nguyễn Miên gửi lúc vừa mới biết điểm thi, tâm tình cô lúc đó không được tốt nên viết vừa dài vừa rối.
Chuyện này đúng là dễ nói với người ngoài hơn, vả lại, số di động này đối với cô thật sự rất quan trọng, dù cô biết người nhận được tin nhắn này sẽ không còn dịu dàng an ủi và cổ vũ cô như trước nữa…
Đối với cô mà nói, dãy số từng liên quan đến mẹ, giờ đây chính là tia ấm áp duy nhất còn tồn tại trên đời.
Song hình như… hy vọng lấy lại được không lớn lắm.
Nguyễn Miên sụt sịt mũi, cô trả lời lại: “Cảm ơn anh. Sau này tôi vẫn có thể gửi tin nhắn cho anh chứ?”.
Cô đợi lúc lâu sau, vẫn chưa nhận được tin nhắn hồi đáp. Nhưng tiếng tin nhắn weixin lại vang lên liên tục.
Cô nhấn vào weixin, lúc nhìn thấy bốn chữ “Tam giác vàng ngược” liền cười khổ một tiếng.
Đình Gia: Tằng Ngọc Thụ, da mặt cậu sao lại dày thế hả trời!
Ngọc Thụ Lâm Phong: Sao, cậu có ý kiến gì?
Đình Gia: Hình ảnh [Sợ đến mức ôm chặt con cá]
Đình Gia: “@Nguyễn Miên Mềm mau ra đây coi nà!
Ngọc Thụ Lâm Phong: Haha
Đình Gia: Gọi @Nguyễn Miên Mềm. Tớ dò hỏi được nguyên nhân Tiểu Bá Vương kia phá hư sách tham khảo của cậu rồi!
Ngọc Thụ Lâm Phong: Sao đấy? Tớ chỉ mới xin nghỉ có một hôm thôi mà.
Ngọc Thụ Lâm Phong: WTF! WTF! Người đâu mất rồi?
Phan Đình Đình và Nguyễn Miên trò chuyện riêng.
Đình Gia: Có phải sáng đó cậu với Lương hotboy lại gặp nhau không?
Nguyễn Miên Mềm: Ừ, cậu ấy trả vở tập tiếng Anh cho tớ, bọn tớ còn nói chuyện một chốc nữa.
Đình Gia: Chả trách, chả trách.
Nguyễn Miên Miên: Chẵng nhẽ…
Đình Gia: Đúng thế! Dạo này Tiểu Bá Vương đang theo đuổi Lương hotboy đó… nên, cậu hiểu chứ.
Nguyễn Miên Miên: Tớ với cậu ta thật sự không có gì cả.
Đình Gia: Nhưng Tiểu Bá Vương kia lại nghĩ có đó!
Nguyễn Miên Mềm:…
Đình Gia: Chuyện này không dễ xử lý. Tớ có cảm giác cậu ta đã liệt cậu vào danh sách tình địch rồi đấy, còn có chuyện hotgirl lần trước nữa, lần đó chẳng phải cậu đe dọa tới vị trí đầu bảng của cậu ta sao, đoán chừng cậu ta đã ghim cậu từ hồi đó rồi.
Nguyễn Miên nằm trên giường, không biết nên trả lời sao, chỉ cảm thấy tâm tình vừa mới miễn cưỡng tốt lên được chút đã ảm đạm trở lại, di động bỗng vang lên tiếng “ting”. Có tin nhắn mới.
Cô vội mở tin nhắn ra xem, con ngươi tối lại, hóa ra là tin nhắn hệ thống, cô nhìn một hồi, lập tức bật dậy khỏi giường.
Có ai đó nạp một trăm đồng vào di động của cô!
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu của cô là: Nạp nhầm số rồi. Nói không chừng lát sẽ có người gọi lại bảo cô trả lại.
Hai mươi nghìn đồng cầm từ chỗ viện trưởng Chu về, cô đem bỏ hết vào thẻ ngân hàng dùng để đóng học phí và sinh hoạt phí sau này. Bớt dây dưa thì sau này sẽ dễ thoát hơn.
Nơi đây không phải là nhà của mẹ, cũng không bao giờ… là nhà của cô nữa. Nguyễn Miên gắng nhắm mắt, ép buộc bản thân không được tiếp tục suy nghĩ nữa.
Cô đợi hồi lâu nhưng di động vẫn không có tin gì, cô bỗng thấy buồn ngủ, chỉ trong chốc lát đã thiếp đi.
Sáng hôm sau, chuyện đầu tiên sau khi Nguyễn Miên mở mắt là vơ lấy di động, không có tin nhắn mới cũng không có số gọi tới, cô có hơi thất vọng, đồng thời nỗi nghi hoặc trong lòng cũng lớn hơn.
Chả nhẽ người đó không nhận ra là đã nạp nhầm số điện thoại hả?
Đồng hồ báo thức vang lên những tiếng “linh linh linh”, cô nhấn tắt rồi xuống giường rửa mặt.
Bầu trời âm u, mặt trời núp sau những tầng mây tỏa ra chút ánh sáng mơ hồ.
Nguyễn Miên bón con sâu cuối cùng từ hộp diêm cho chú chim nhỏ, nó đã ăn no nhưng vẫn ngước đầu nhìn cô kêu “chiếp chiếp”, cô chỉ đành đút cho nó hạt gạo, nó nuốt vào một hạt liền nhận ra bị lừa nên không chịu ăn nữa.
Cô vuốt bộ lông của nó, nó lắc lắc cái đầu, cái miệng nhỏ mở ra rồi khép lại, cô cười: “Chiều tan học tao sẽ tìm bác Vương lấy món mày thích về, được không?”
Chú chim nhỏ đập cánh nhảy lên một cuốn truyện tranh, cúi đầu mổ xuống mặt bìa.
Nguyễn Miên mắc cười, cô đóng cửa sổ lại, chuẩn bị tới trường.
Đến trường, lúc tới hành lang lầu ba, cô bỗng nghe có người ở phía sau nói: “Thấy chưa? Cậu ta là Nguyễn Miên lớp mười bảy đó, hình như đắc tội gì đấy với Tiểu Bá Vương, hôm qua sách của cậu ta bị phá nát hết, chậc chậc, nghe nói đây chỉ mới là cảnh cáo nhẹ thôi đó…”.
“Đáng thương quá, sao lại cứ hết lần này tới lần khác chọc giận Tiểu Bá Vương!”
Nguyễn Miên bước nhanh hơn vào lớp học, một đám người đang rôm rả chuyện trò, thấy cô liền lập tức giải tán.
Cô kéo ghế ra ngồi, nhét ba lô vào hộc bàn, ngồi được mấy phút cô lấy sách ngữ văn ra rồi nhẩm đọc thơ cổ.
“Duy giang thượng chi thanh phong, dữ sơn gian chi minh nguyệt, nhĩ đắc chi nhi vi thanh, mục ngộ chi nhi thành sắc…”[1]
Tuy miệng thì nhẩm đọc song một chữ cũng không vào được đầu, cô ngẩng đầu nhìn giáo viên dạy Văn trên bục giảng, tầm nhìn lúc rõ lúc không.
Tiết đọc bài gian nan này rốt cuộc cũng đã trôi qua.
“Nguyễn Miên, có người tìm cậu”.
Nguyễn Miên thật thà bước ra, nhìn thấy người tìm mình liền lùi về sau theo bản năng.
Sao lại là cậu ta?
Cô căng thẳng nhìn chung quanh một vòng.
“Nguyễn Miên, chuyện hôm qua tớ cũng nghe nói rồi, thật không ngờ Vương Lâm Lâm… tớ và cậu ta… không phải thế đâu…”, Lương Nhất Bác văn hay chữ tốt lúc này đây bỗng nói năng lộn xộn, khuôn mặt đẹp trai cũng tỏ vẻ xấu hổ: “Tớ thật xin lỗi cậu”.
Nguyễn Miên nhìn chằm chằm mũi chân mình: “Cậu không cần phải xin lỗi tớ”.
Lương Nhất Bác nắm tay thành quyền, dừng lại một hồi lại nói: “Thật ra tớ không thích cậu ta, tớ thích…”.
Nguyễn Miên dường như đoán được câu tiếp theo của cậu, sắc mặt tái đi, vội vã cắt ngang: “Xin lỗi, tớ, tớ vào trước”.
Cô không chút do dự, xoay người vội bước vào lớp học. Cô hoàn toàn không nhìn thấy được ánh mắt phía sau kia đã trầm xuống.
“Ớ, Lương hotboy tìm cậu nói gì đấy?” Phan Đình Đình đưa đầu lại gần.
Nguyễn Miên nằm sấp xuống bàn, lắc đầu không nói.
“Tuy cảm thấy không ổn lắm nhưng tớ vẫn muốn nói với cậu”, Phan Đình Đình tuôn ra một tràng, “Sau này cách xa cậu ta ra, nhỡ như Tiểu Bá Vương kia hôm nào đó lên cơn…”.
Tằng Ngọc Thụ: “Hớ hớ, đúng thật là khinh người quá đáng, nếu không phải có bố là đại cổ đông…”.
“Có bản lĩnh thì bảo bố cậu làm cổ đông đi!”, Phan Đình Đình ngó cậu ta.
Nhà Tằng Ngọc Thụ mở xưởng giày da, mấy năm này làm ăn phát đạt, kinh doanh khởi sắc, đơn đặt hàng đến tới tấp, cũng miễn cưỡng là nhà giàu ở thành phố Z này, song so với sản nghiệp của nhà Vương Lâm Lâm thì vẫn còn thua xa lắm.
“Chưa đúng thời điểm thôi”, Tằng Ngọc Thụ vừa liếc cô trắng con mắt vừa nhìn về phía Nguyễn Miên.
Từ góc độ này của cậu có thể nhìn thấy được gò má xinh đẹp của người con gái, hàng mi dài khẽ run, đôi môi đỏ mọng, và khiến cậu có ấn tượng khắc sâu chính là khí chất sạch sẽ mềm yếu toát ra từ người cô.
“Bạn cùng bạn, cậu sao lại vừa ý cái tên Lương hotboy kia thế?”
Lời vừa dứt thì cậu đã rầu rĩ, sao lại nói lời con tim ra thế hử? Nguyễn Miên nhìn cậu, cảm thấy có phần lơ mơ.
Phan Đình Đình phun một miếng xác hạt dưa lên bàn cậu ta, cười nắc nẻ: “Hờ hờ, người ta là hotboy học cực giỏi đấy, không vừa ý cậu ta chả nhẽ lại đi vừa ý cậu à?”
“Cũng chưa chắc! Tên đó là con mọt sách suốt ngày chỉ biết có đọc sách, tớ có điểm nào thua kém chứ?”.
Cậu nhìn Nguyễn Miên, tuy miệng không nói ra nhưng trong lòng lại gào thét. Cậu là hotgirl, tớ là cái cây của lớp. Nhà cậu là nhà giàu mới nổi, nhà tớ cũng thế. Cậu thứ hai từ dưới đếm lên, còn tớ thì thứ nhất từ dưới đếm lên. Chúng ta mới thật sự là… xứng đôi từ đầu tới chân!
“Không được, không được, cười chết tớ rồi”, Phan Đình Đình cười tới mức bàn rung chuyển, “Tằng Ngọc Thụ, tớ chưa từng thấy ai có da mặt dày như cậu đâu, tớ thề đấy…”.
Trong tiếng cười náo nhiệt, Nguyễn Miên cúi đầu cầm di dộng chầm chậm gõ chữ…
“Sách tham khảo tôi vừa mới mua hôm qua đã bị một nữ sinh có biệt hiệu là “Tiểu Bá Vương” phá nát, có lẽ là do tôi có nói mấy câu với nam sinh mà cậu ấy thích…”.
“Tôi vừa rồi thấy một tờ giấy trong hộc bàn, là do cậu ta viết… tôi hơi sợ…”.
Gửi đi thành công.
Tề Nghiễm đang nói chuyện qua điện thoại với một người, di động liên tiếp báo đến hai tin nhắn, cuộc trò chuyện bị gián đoạn một chút, người bên kia cao giọng nói: “Uống thuốc đúng giờ, có thời gian thì tốt nhất nên đi kiểm tra sức khỏe…”.
Anh ôm lấy vùng bụng đang âm ỉ đau, giọng có phần cáu kỉnh: “Sức khỏe tôi tôi biết”.
“Được rồi”, Thường Ninh thở dài, “Không nói với cậu nữa, tí nữa tớ còn đi kiểm tra các phòng bệnh”.
“Ừ”, Tề Nghiễm cúp máy, anh vừa mở ra tin nhắn mới, vừa lấy thuốc từ hòm ra gỡ vài viên ném vào ly rượu vang rồi ngửa đầu uống cạn.
Miệng vừa đắng lại vừa chát, dạ dày cũng bắt đầu đau như thiêu đốt. Cơn đau này đã từng là cơn đau mà anh từng rất quyến luyến.
Nguyễn Miên gửi tin nhắn xong, đợi đến chiều vẫn không thấy hồi âm, tất nhiên cô cũng không đợi Tiểu Bá Vương gây khó dễ lần nữa.
Cô dựng xe bên ngoài căn nhà nhỏ, dây mây sau mấy lần trải qua mưa gió thì càng có sức sống hơn, ghé sát lại nhìn còn nhìn thấy những bông hoa màu tím nhỏ xinh, còn ngửi ra được hương thơm nữa.
Cô đẩy cửa bước vào trong.
Ông cụ đang đứng trên chiếc thang gỗ chăm chú sửa sang lại cửa sổ, tuy ông chỉ còn một cánh tay nhưng động tác vẫn rất thành thạo, chỉ hai ba lần gõ đã đẩy được đinh sắt vào trong.
Nguyễn Miên tới gần, ông thấy bóng cô liền quay đầu, cười nói: “Đợi bác tí nữa”.
Dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có một cơn bão lớn ghé đến thành phố Z, lúc ông kiểm tra cửa thì phát hiện có một cánh cửa bị lỏng, phải sửa nhanh trước khi bão tới.
Nguyễn Miên đứng dưới trò chuyện với ông, sẵn tiện chuyển dụng cụ sửa chữa cho ông, thi thoảng lại liếc mắt nhìn lên lầu hai.
“Bác Vương à, bác vẫn luôn ở đây sao ạ?”
“Cũng không nhớ đã bao nhiêu năm nữa”, ông cụ cười ha hả, “Chắc cũng tầm bốn mươi năm rồi đấy nhỉ?”
Vậy là từ rất lâu rồi. Thế ông có quan hệ gì với người đàn ông kia?
Cô chần chừ không biết nên hỏi hay không. Lúc này điện thoại trên bàn vang lên.
Ông cụ ngó sang rồi thu lại tầm mắt. Nhưng Nguyễn Miên lại nhìn chăm chăm vào đó. Di động không ngừng kêu.
Ông cụ thầm thì: “Chắc là có chuyện gì gấp lắm”.
Ông áng chừng thời gian thì chắc giờ anh cũng đã xong rồi. Ông cụ gọi Nguyễn Miên: “Ông giờ không đi được, con giúp ông cầm di động qua đó nhé, cậu ấy ở ngay gần hồ”.
“…Dạ được”.
Khoảng cách chỉ hơn có hai trăm mét nhưng di động đã kêu tận hai lần, Nguyễn Miên chạy thẳng về phía hồ, ngó nghiêng, ở đó nào có ai.
Cô cầm di động tiến về trước. Trên tảng đá cao hơn nửa người có một đoạn tay áo màu đen, cô bước đến gần, nơi đó không chỉ có áo sơ mi, quần, còn có cả thắt lưng màu đen…
Chẳng nhẽ…
Cô vẫn chưa kịp đi qua thì mặt hồ yên ả bỗng nổi lên gợn sóng, lát sau một người xuất hiện từ trong nước…
Nguyễn Miên cúi đầu kêu “a”, hoảng sợ ngã ngồi xuống đất, tay cầm chặt di động.
Tề Nghiễm không ngờ cô sẽ xuất hiện vào lúc này, sau một hồi ngây người thì nhanh chóng phản ứng lại.
Nguyễn Miên bịt hai mắt lại, tim đập thình thịch hoảng loạn, những hình ảnh lẻ tẻ không ngừng xuất hiện, mái tóc ngắn ướt đẫm, bờ vai ướt nước, xương quai xanh, ngực,…
Cô hoảng loạn, hoàn toàn không điều khiển được suy nghĩ của bản thân.
“Quay người đi nơi khác”, giọng nói trầm thấp của người đàn ông lần nữa truyền đến.
“Ó o”
Mặt trời lửng lơ nơi chân trời như lòng đỏ trứng hấp dẫn vị giác. Gió lớn thổi lá rụng bay tứ tán, rơi vào trong hồ, mặt nước nổi cơn sóng nhẹ.
Nguyễn Miên nhìn thấy một cái bóng đang cúi người xuống, lại nghe được âm thanh sột soạt mặc quần áo, rồi lại nghe được rõ ràng âm thanh kéo khóa quần… Tim cô đập loạn lên, tai cũng ửng lên sắc đỏ.
Chiếc di dộng lại bắt đầu réo lên nơi bàn tay ẩm ướt, cô xoay người theo bản năng, vừa khéo thấy anh đang gài nút áo sơ mi cuối cùng, tầm mắt hai người chạm nhau.
“Có người tìm anh”, cô giao di động cho anh như đang ném đi củ khoai nóng phỏng tay vậy.
“A lô”, anh nghe máy hồi lâu, nhíu mày, “Vốn lưu động còn bao nhiêu?”
Nguyễn Miên đứng đó chăm chú lắng nghe, nhưng đa phần đều không nghe hiểu.
“Ném hết vào đó… Tôi chỉ có một yêu cầu…”.
Vài phút sau, Tề Nghiễm cất di động đi về phía cô.
Gió thổi tờ giấy nhỏ tới dưới chân anh, anh nhặt lên rồi mở ra.
Đôi mắt trong veo của Nguyễn Miên mở to đầy nghi hoặc.
Ơ, thứ trong tay anh sao lại quen thế nhỉ?
Cô sờ túi quần, trống không.
Tiêu rồi! Hình như là phiếu điểm lần thi này của cô, vừa mới bất cẩn rớt ra…
[1] Đây là đoạn trích thuộc bài phú Tiền Xích Bích của Tô Thức thời Bắc Tống. Tạm dịch: “Chỉ có ngọn gió mát ở trên sông cùng vầng trăng sáng ở trong núi, tai ta nghe nên tiếng, mắt ta trông nên vẻ…” (Bản dịch của Phan Kế Bính).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.