Quyển 1 - Chương 34: Cùng là người xuyên qua
Luyến Nguyệt Nhi
01/11/2014
"Này, ngươi rốt cuộc muốn đuổi tới khi nào?"
Âu Dương Tĩnh nhìn Ly La công chúa sát ở sau lưng nàng, trong lòng lại bắt đầu bốc hỏa. Công chúa này đúng là có bệnh, đã không ra tay tấn công nàng, lại cũng không bắt nàng. Chỉ đi theo phía sau, còn cứ thế đi cùng, chẳng phải là muốn cùng nàng hồi Phủ tướng quân sao?
"Ha ha ha. . . . . ." Nhìn Âu Dương Tĩnh xoay người dừng lại, Ly La nở nụ cười: "Không phải ngươi đang chạy sao?"
Âu Dương Tĩnh liếc nàng ta một cái, sau đó đột nhiên đem hai ngự y quăng sang một bên. Trực tiếp lấy ngọc tiêu ra.
Ly La cho rằng nàng ta muốn động thủ, ngược lại nhiệt huyết sôi trào. Nàng muốn cùng nữ tử áo đỏ che mặt này nói chuyện, khó lắm mới gặp được một nữ tử bản lĩnh bất phàm như vậy. Nhưng ngoài ý muốn, đối phương không có ra chiêu, ngược lại thổi tiêu.
Tiếng tiêu của Âu Dương Tĩnh tràn ngập trong đêm tối, đột nhiên nghe bốn phía truyền đến âm thanh phì phì.
Ly La sắc mặt cứng đờ, thế nào lại cảm thấy những âm thanh này quen tai như vậy? Quả nhiên, rất nhanh đã thấy có vài con rắn từ bốn phía bò ra, bò đến chỗ của nàng.
"Rắn ——" Ly La nụ cười biến đổi, nàng cái gì cũng không sợ, chỉ sợ mỗi đám rắn trơn trơn dinh dính gì đó.
Âu Dương Tĩnh nhìn Ly La đứng như cột gỗ, nhếch môi cười. Thì ra công chúa xinh đẹp này sợ rắn nha. Vậy để cho nàng ta ở nơi này hưởng thụ cảnh bị bầy rắn vây quanh đi. Một lần nữa nhấc lên hai ngự y, nàng để lại cho Ly La một bóng dáng hoa lệ, còn lôi ra một câu tiếng anh:
"Goodbye."
Ly La cả người vốn đang cứng nhắc thình lình như bị sét đánh trúng. Đột nhiên ngẩng đầu, nhìn như sợ sẽ không gặp được Âu Dương Tĩnh nữa, gấp đến độ bật thốt ra hát lên:
"Chúng ta đều chung một quốc gia gọi là Trung Quốc. . . . . ."
Lần này đến phiên Âu Dương Tĩnh hóa đá. Bước chân của nàng dừng lại, sau đó thong thả, rất thong thả quay đầu lại, nhìn ánh mắt tỏa sáng gào thét của Ly La công chúa.
"Xuân miên bất giác hiểu."
"Khắp nơi con muỗi cắn." Ly La mỉm cười nói nốt một câu.
Sau đó, lặng im. Hai người chỉ nghe gió đêm thổi lất phất, còn có đám rắn trên mặt đất thô lỗ thở gấp.
"Cùng là người xuyên qua." Âu Dương Tĩnh lại nói.
"Gặp nhau cần gì phải từng quen biết." Ly La cực kỳ nhanh đáp lại câu nói.
Dứt lời, hai người ánh mắt đột nhiên sáng ngời. Hướng tới đối phương kinh hô:
"Đồng chí, không ngờ ta lại tìm được tổ chức."
Đúng lúc này, rắn đã muốn bò đến bên chân Ly La. Mắt thấy sẽ bò đến người, nàng sợ tới mức kích động. Ly La lập tức lại biến thành tảng đá, sau đó oa oa kêu to lên:
"Mau, mau đuổi đám rắn chết tiệt này đi đi."
Âu Dương Tĩnh thấy vậy không khỏi buồn cười, có điều thật sự cũng không tiếp tục gây khó dễ cho nàng ta nữa. Thổi tiêu, bầy rắn lập tức ngoan ngoãn rời đi.
Ly La thấy rắn đều đã đi hết, thế này mới nhẹ nhàng thở ra. Ánh mắt trong trẻo nhìn Âu Dương Tĩnh:
"Sở Ly La, mười năm trước xuyên qua ở Thượng Hải, còn cô?"
"Âu Dương Tĩnh, hơn bảy năm trước, ở Trùng Khánh." Âu Dương Tĩnh cũng đáp.
"Tốt quá, ở thời không này, rốt cuộc cũng gặp được người cùng cảnh ngộ." Ly La cười cười, trên mặt lại là chân thành. Giống như ánh mặt trời rơi xuống trong lòng Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh cũng mỉm cười, có thể nhìn thấy một người cùng xuyên qua. Loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.
"Đúng rồi, cô đến hoàng cung bắt ngự y làm gì?" Sở Ly La hướng về hai ngự y bị điểm huyệt hỏi.
"Cứu người."
Âu Dương Tĩnh nhìn Ly La công chúa sát ở sau lưng nàng, trong lòng lại bắt đầu bốc hỏa. Công chúa này đúng là có bệnh, đã không ra tay tấn công nàng, lại cũng không bắt nàng. Chỉ đi theo phía sau, còn cứ thế đi cùng, chẳng phải là muốn cùng nàng hồi Phủ tướng quân sao?
"Ha ha ha. . . . . ." Nhìn Âu Dương Tĩnh xoay người dừng lại, Ly La nở nụ cười: "Không phải ngươi đang chạy sao?"
Âu Dương Tĩnh liếc nàng ta một cái, sau đó đột nhiên đem hai ngự y quăng sang một bên. Trực tiếp lấy ngọc tiêu ra.
Ly La cho rằng nàng ta muốn động thủ, ngược lại nhiệt huyết sôi trào. Nàng muốn cùng nữ tử áo đỏ che mặt này nói chuyện, khó lắm mới gặp được một nữ tử bản lĩnh bất phàm như vậy. Nhưng ngoài ý muốn, đối phương không có ra chiêu, ngược lại thổi tiêu.
Tiếng tiêu của Âu Dương Tĩnh tràn ngập trong đêm tối, đột nhiên nghe bốn phía truyền đến âm thanh phì phì.
Ly La sắc mặt cứng đờ, thế nào lại cảm thấy những âm thanh này quen tai như vậy? Quả nhiên, rất nhanh đã thấy có vài con rắn từ bốn phía bò ra, bò đến chỗ của nàng.
"Rắn ——" Ly La nụ cười biến đổi, nàng cái gì cũng không sợ, chỉ sợ mỗi đám rắn trơn trơn dinh dính gì đó.
Âu Dương Tĩnh nhìn Ly La đứng như cột gỗ, nhếch môi cười. Thì ra công chúa xinh đẹp này sợ rắn nha. Vậy để cho nàng ta ở nơi này hưởng thụ cảnh bị bầy rắn vây quanh đi. Một lần nữa nhấc lên hai ngự y, nàng để lại cho Ly La một bóng dáng hoa lệ, còn lôi ra một câu tiếng anh:
"Goodbye."
Ly La cả người vốn đang cứng nhắc thình lình như bị sét đánh trúng. Đột nhiên ngẩng đầu, nhìn như sợ sẽ không gặp được Âu Dương Tĩnh nữa, gấp đến độ bật thốt ra hát lên:
"Chúng ta đều chung một quốc gia gọi là Trung Quốc. . . . . ."
Lần này đến phiên Âu Dương Tĩnh hóa đá. Bước chân của nàng dừng lại, sau đó thong thả, rất thong thả quay đầu lại, nhìn ánh mắt tỏa sáng gào thét của Ly La công chúa.
"Xuân miên bất giác hiểu."
"Khắp nơi con muỗi cắn." Ly La mỉm cười nói nốt một câu.
Sau đó, lặng im. Hai người chỉ nghe gió đêm thổi lất phất, còn có đám rắn trên mặt đất thô lỗ thở gấp.
"Cùng là người xuyên qua." Âu Dương Tĩnh lại nói.
"Gặp nhau cần gì phải từng quen biết." Ly La cực kỳ nhanh đáp lại câu nói.
Dứt lời, hai người ánh mắt đột nhiên sáng ngời. Hướng tới đối phương kinh hô:
"Đồng chí, không ngờ ta lại tìm được tổ chức."
Đúng lúc này, rắn đã muốn bò đến bên chân Ly La. Mắt thấy sẽ bò đến người, nàng sợ tới mức kích động. Ly La lập tức lại biến thành tảng đá, sau đó oa oa kêu to lên:
"Mau, mau đuổi đám rắn chết tiệt này đi đi."
Âu Dương Tĩnh thấy vậy không khỏi buồn cười, có điều thật sự cũng không tiếp tục gây khó dễ cho nàng ta nữa. Thổi tiêu, bầy rắn lập tức ngoan ngoãn rời đi.
Ly La thấy rắn đều đã đi hết, thế này mới nhẹ nhàng thở ra. Ánh mắt trong trẻo nhìn Âu Dương Tĩnh:
"Sở Ly La, mười năm trước xuyên qua ở Thượng Hải, còn cô?"
"Âu Dương Tĩnh, hơn bảy năm trước, ở Trùng Khánh." Âu Dương Tĩnh cũng đáp.
"Tốt quá, ở thời không này, rốt cuộc cũng gặp được người cùng cảnh ngộ." Ly La cười cười, trên mặt lại là chân thành. Giống như ánh mặt trời rơi xuống trong lòng Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh cũng mỉm cười, có thể nhìn thấy một người cùng xuyên qua. Loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.
"Đúng rồi, cô đến hoàng cung bắt ngự y làm gì?" Sở Ly La hướng về hai ngự y bị điểm huyệt hỏi.
"Cứu người."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.