Chương 20: Phu thê
Bạc Mộ Nhan
11/09/2024
“Khởi bẩm trưởng công chúa.” Có cung nữ từ hành lang chạy tới, không dám tới gần, “Phò mã gia đã trở lại.”
Phần Quốc trưởng công chúa ném một ánh mắt, dừng đề tài.
Triệu ma ma nâng nàng đứng dậy, cười nói: “Hơn phân nửa là có tin tức tốt.”
Tới sảnh ngoài, Thái Tử Phi đang ôm biểu muội khóc đến thở hổn hển, “Linh Tê, cũng may muội không có việc gì. Bằng không, cả đời này lương tâm ta đều sẽ không yên.” Vừa khóc, vừa hứa hẹn, “Sau này mặc kệ đi chỗ nào, ta đều không rời muội, không bao giờ đánh mất muội nữa.”
Phần Quốc trưởng công chúa nghe được vô cùng buồn nôn, quăng một ánh mắt xem thường.
Thái Tử Phi khóc xong một trận, mới ngừng khóc.
Phần Quốc trưởng công chúa lười nhác nói: “Nếu không có việc gì, vậy đi nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Nói xong, liền quay người đi.
“Từ từ.” Sắc mặt Hứa Giới khó coi gọi lại nàng, “Linh Tê nói, Sở vương muốn giết nàng!”
“Giết nàng?” Phần Quốc trưởng công chúa nghe vậy ngạc nhiên.
Tuy rằng đã đoán được hơn phân nửa là việc Sở vương làm, nhưng……, giết người có phải hơi quá hay không? Hoàng tử đương nhiên có thể giết người, nhưng mà không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, ---- còn để phủ trưởng công chúa và Hứa gia vào mắt hay không? Nhịn không được mang ra ba phần tính tình, bảy phần châm biếm, “Làm sao? Linh Tê không thuận theo, hắn liền thẹn quá thành giận muốn giết người? Vậy cũng quá không giống nam nhân rồi.”
“Ta cũng không rõ ràng lắm.” Trưởng Tôn Hi khiếp thanh nói: “Lúc ấy……, bị sợ hãi.”
Dựa theo lời Sở vương, trước kia nguyên chủ đã từng câu dẫn hắn ở chỗ đó. Mặc kệ việc câu dẫn này có thật không, nhưng nguyên chủ là một tiểu thư khuê các, đơn độc chạy ra lén gặp nam nhân, luôn là hành vi khác thường. Thử nghĩ nàng một cô nương được nuôi lớn trong phủ công chúa, chung quanh đều là nha đầu bà tử phủ công chúa, sao có thể chạy ra một mình? Thật sự giải thích không thông.
Sở vương không phải luôn mồm hỏi, có phải có người sai sử hay không sao? Cho nên trong lòng không khỏi hoài nghi, là Phần Quốc trưởng công chúa chán ghét cháu ngoại gái cực độ, do đó đã động tay chân.
Mà trước mắt xem ra, Phần Quốc trưởng công chúa tựa hồ cũng không biết nội tình trong đó.
Là kỹ thuật nàng diễn quá tốt? Hay là căn bản không liên quan đến nàng, chỉ là nguyên chủ tham mộ phú quý nên thông đồng với Sở vương? Nhưng cho dù nguyên chủ thật sự không biết xấu hổ, vẫn không nghĩ ra……, nàng làm sao có thể ra ngoài một mình.
Phần Quốc trưởng công chúa tuy rằng tức giận, nhưng cũng không để trong lòng, mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, hiện tại không phải người đã bình an đã trở lại sao? Tuy rằng chuyện Sở vương cũng khiến người ta bực bội, nhưng hắn là hoàng tử, chẳng lẽ chỉ vì Linh Tê bị hoảng sợ, ta liền đi giết.” Đứng dậy, “Điều dưỡng cho tốt đi.”
Nàng đang muốn đi, Thái Tử Phi lại kinh hô một tiếng, “Linh Tê, tay muội……, bị sao vậy?” Bàn tay trắng nõn như hoa lan kiều diễm, bên trên lại loang lổ dấu vết đỏ sẫm, đan xen không thôi, thoạt nhìn chi chít đến ghê người. Không khỏi vừa khiếp sợ, vừa phẫn nộ, “Có phải Sở vương làm không?!”
“Không, đây là muội tự mình véo.” Trưởng Tôn Hi lắc đầu, trong mắt hiện lên một mảnh hận ý, “Hắn bắt muội đứng, không được nhúc nhích, không được ăn cơm, không cho uống nước, không cho đi nhà xí……” Nhẹ nhàng cười, “Muội thật sự kiên trì không được, liền véo mình một cái, cho nên liền có mấy dấu này.”
Sắc mặt Hứa Giới tức khắc đại biến, “Nha đầu ngốc này, sao con không nói sớm?”
Thái Tử Phi thở phì phò một hơi, “Hắn lại dám tra tấn muội như vậy?” Tức giận đến phát run, hận nói: “Tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ, ác độc như thế, ta sẽ không buông tha hắn! Hôm nay hắn giấu muội ở chỗ nào? Có phải biệt viện của hắn không? Ta phái người đi hủy viện của hắn!”
Trưởng Tôn Hi giật mình, “Nhìn không ra.” Bởi vì lo lắng Phần Quốc trưởng công chúa bí mật làm gì với nguyên chủ, không dám nói đến chuyện mật đạo, chỉ nói: “Phía trước là một tòa nhà, sau đó lại đi vào một đình viện khác, xem bố trí bên trong, như là phòng ngủ của gia đình giàu có. Không biết đường, cũng không thấy được tấm biển ở cổng lớn, không biết là nơi nào nữa?”
Hứa Giới nói tiếp: “Chỗ ta tìm được Linh Tê là Quế Hương phường, tòa nhà đó……, cũng không có tên tuổi, nhiều lắm là sản nghiệp của thủ hạ Sở vương.” Nhìn về phía nữ nhi, “Hủy đi cũng vô dụng.”
“Ta khuyên các ngươi, ngừng nghỉ một chút đi.” Phần Quốc trưởng công chúa như là đứng mệt rồi, lại ngồi xuống, trường bào sắc tím to rộng thêu hoa văn chìm, lộ ra vẻ ung dung hoa quý của nàng. Cùng với vẻ điềm tĩnh khi trải qua nhiều sóng to gió lớn, nhẹ nhàng cười nói: “Hủy viện? Người ta chắc chắn biết chúng ta vì thanh danh Linh Tê, không dám lộ chuyện này ra, cungz không dám đi tìm hắn tính sổ.”
Thái Tử Phi cả giận nói: “Ai nói ta không dám? Ta đây liền làm nơi đó thành bình địa!”
“Ngươi dám?” Khóe miệng Phần Quốc trưởng công chúa hơi cong, “Phải biết rằng, Sở vương xưa nay có thanh danh tuỳ tiện háo sắc bên ngoài. Vô duyên vô cớ, một Thái Tử Phi như ngươi lại hủy đi sản nghiệp Sở vương làm cái gì? Nếu truyền ra Linh Tê và hắn có liên quan, chỉ sợ……, nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.” Bưng trà uống một ngụm, cũng không ngẩng đầu lên, “Đến lúc đó, Linh Tê hoặc là đưa đi làm thiếp cho hắn, hoặc là thắt cổ tự sát, cũng không còn con đường thứ ba có thể đi.”
“Đúng vậy.” Triệu ma ma cũng nói: “Nói vậy, chỉ sợ ngược lại càng thêm hài lòng Sở vương.”
Hứa Giới nghe vậy ngạc nhiên.
Thái Tử Phi tức giận đến hàm răng đánh nhau, “Hắn, hắn……”
Trưởng Tôn Hi tuy rằng không thích Phần Quốc trưởng công chúa, nhưng lại không thể không thừa nhận, nàng nói rất đúng. Mặc kệ là bản thân mình, hay là Thái Tử Phi, đều không thích hợp có liên quan đến Sở vương. Một khi mình dính tới hắn danh tiết khó bảo toàn, còn Thái Tử Phi dính tới hắn, chỉ sợ lại khiến người khác nghi kỵ là việc Chiêu Hoài Thái Tử làm, giữa các hoàng tử sẽ ngầm nổi lên bất hòa.
Thái Tử Phi tức giận đến vung tay áo một cái, “Hỗn trướng! Súc sinh!” Chung trà chén trà trên bàn rơi hết xuống dất, vỡ nát.
“Được rồi.” Phần Quốc trưởng công chúa khinh thường nói: “Ngươi tức cái gì, gấp cái gì? Chẳng lẽ hắn còn có thể cao bay xa chạy hả? Quân tử báo thù mười năm không muộn. Mệt ngươi còn làm Thái Tử Phi, một chút việc nhỏ, đã thiếu kiên nhẫn. Nơi nào như là……” Muốn nói nữ nhi không giống mình sinh ra, lại nhịn xuống.
Thái Tử Phi cắn môi, tức giận đến mặt hơi hơi phiếm hồng.
“Biểu tỷ.” Trưởng Tôn Hi thấy nàng tức giận khó ngăn, tiến lên kéo kéo vạt áo nàng, ôn nhu nói: “Thôi mà, ta cũng đã bình an trở lại. Nếu tỷ lại vì Sở vương mà tức điên lên, không đáng đâu.”
“Được rồi, đây không phải đã nguyên vẹn trở lại sao? Còn bực cái gì?” Phần Quốc trưởng công chúa thật sự chịu không nổi, quan tâm của trượng phu cùng nữ nhi đối với một người ngoài như thế này, thật là phiền quá sức phiền, “Sở vương luôn luôn háo sắc phong lưu, bất quá hắn chỉ dùng nơi đó để kim ốc tàng kiều, ngươi hủy đi thì có thể làm gì? Cái loại nhà cửa để người lén dùng, ngươi cũng nghĩ phái người đi hủy à? Không ngại dơ……”
“Trưởng công chúa!” Hứa Giới nghe vậy sắc mặt đại biến, lập tức đánh gãy, “Trước mặt hai cô nương như Quỳnh Hoa và Linh Tê, ngươi nói cái gì lén hay không lén? Thật là……” Muốn nói vài câu khó nghe, lại nhịn xuống, dặn dò nữ nhi cùng cháu ngoại gái, “Linh Tê mệt mỏi, Quỳnh Hoa con đưa nàng đi nghỉ ngơi đi.”
Sắc mặt Phần Quốc trưởng công chúa âm trầm một mảnh, mây đen giăng đầy, dường như sắp bão giông.
Không khí trong phòng chạm vào là nổ ngay.
Thái Tử Phi nhanh chóng kéo kéo tay áo biểu muội, Trưởng Tôn Hi cũng không dám trì hoãn, cùng nhau đi vào trong.
Phần Quốc trưởng công chúa tức giận đến cười lạnh, “Tính tình Phò mã thật đúng là lớn, trước mặt vãn bối, cũng không giữ lại cho ta một chút thể diện! Mất công ta còn cho người giúp đỡ tìm Linh Tê trở về, xong việc liền rút ván a.”
“Xin lỗi, là ta mạo phạm trưởng công chúa.” Hứa Giới cúi cúi người bồi tội, lại nghiêm mặt nói: “Chỉ là phi lễ chớ coi, phi lễ chớ nói. Trước mặt vãn bối, lại càng không nên nói những cái khó nghe.” Nói xong, thế nhưng sắc mặt không vui rời đi.
Phần Quốc trưởng công chúa nghẹn đến thiếu chút nữa ngất đi.
Khi khắc khẩu cùng trượng phu, lại không làm được chuyện như người đàn bà đanh đá chửi đổng lên, muốn ném chung trà giải tỏa cơn tức, nhưng đã sớm bị nữ nhi quăng nát toàn bộ. Huống chi, trong lòng cũng có chút ít không tự tin. Đập mạnh trên bàn một cái, chấn mạnh vào lòng bàn tay, càng thêm đau gan, “Từng người một, người nào cũng muốn chọc ta tức chết mà.”
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Tới buồng trong, Thái Tử Phi nhanh chóng sai người đi tìm thuốc mơ tiêu sưng giảm bầm, liên thanh trấn an, “Một ngày thoa nhiều lần sẽ mau khỏi thôi, sẽ không để lại sẹo.” Duỗi tay xốc váy nàng lên, “Để ta nhìn xem, chân của muội có phải cũng bị đụng trúng sưng lên rồi hay không?” Lại phân phó người đi mang nước ấm tới, chiếu cố thoả đáng chu đáo.
Trưởng Tôn Hi nhìn nàng bận việc một trận, cái mũi ê ẩm.
Bởi vì Phần Quốc trưởng công chúa bên kia còn đang tức giận, hai tỷ muội nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau dậy sớm liền đi cáo từ. Phần Quốc trưởng công chúa căn bản là không muốn gặp người, ở trong mành nói: “Nhanh đi thôi! Đi đi.”
Thái Tử Phi và Trưởng Tôn Hi liếc nhìn nhau, phúc thân, nhỏ giọng lui xuống.
Trong phòng, Triệu ma ma khuyên nhủ: “Trưởng công chúa xin bớt giận.”
Phần Quốc trưởng công chúa chỉ lo nhìn người sơn móng tay, ngân nga nói: “Ta không có nhiều cơn tức như vậy, mỗi ngày đều tức giận, người khác còn chưa tức chết, bản thân mình đã giận đến già trước rồi.” Nhấc ngón tay lên, vì ngại màu sắc móng tay có chút nhạt, “Sơn lại một lần.”
Chờ thị nữ sơn xong móng tay đi ra ngoài, Triệu ma ma mới nói: “Trưởng công chúa không phải nói, muốn hòa hoãn quan hệ với Thái Tử Phi sao? Sao nói chuyện vẫn là như vậy……, không nhu hòa.”
“Không nhu hòa?” Phần Quốc trưởng công chúa phụt cười, “Muốn hòa hoãn quan hệ, cũng không thể bắt ta lập tức thay đổi tính tình của mình. Đừng nói bản thân ta chịu không nổi, cho dù nhịn được, người khác nhìn cũng cảm thấy cổ quái.” Tiện đà thở dài, “Quỳnh Hoa là một nha đầu ngốc thành thật. Ngươi xem đi, lần này ta ra tay cứu Linh Tê, cho dù ta cao giọng với nàng như thế nào, lại khiển trách nàng ra sao, Quỳnh Hoa vẫn sẽ nhớ rõ phân tình này.”
Triệu ma ma gật gật đầu, “Cũng đúng, Thái Tử Phi làm người thật sự đôn hậu.”
“Còn Linh Tê……” Phần Quốc trưởng công chúa bĩu môi, “Nàng thích nhớ hay không. Cho dù nàng nhớ ân, lại có thể báo đáp ta như thế nào? Bất quá là làm khăn tay, túi hương... ta còn ngại không có chỗ ném đây này.”
Triệu ma ma không tiện nói tiếp, cười gượng qua chuyện.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Thời gian chủ tớ hai người các nàng nói chuyện, Thái Tử Phi và Trưởng Tôn Hi đã ngồi xe ngựa, về lại Đông Cung. Lúc này đây, bên đường đã được giới nghiêm dọn sạch một lần, lên đường bình an không có việc gì.
Vừa đến cửa, đúng lúc gặp được Chiêu Hoài Thái Tử hạ triều trở về.
Bởi vì thời tiết càng thêm rét lạnh, buổi sáng ra cửa lại lạnh, hắn khoác một kiện áo lông chồn trắng bạc lóa mắt như tuyết đọng, dùng dây lụa màu vàng hạnh thắt đai lưng, tỏa ra ý vị không dính bụi trần, ngầm lộ ra ung dung tôn quý của trữ quân một quốc gia. Trên mặt hắn tươi cười dịu hòa, quang mang trong mắt như biển rộng mênh mông khói sóng, mỉm cười chào hỏi: “Các ngươi đã trở lại.”
Hôm qua lấy cớ với bên ngoài, là Phần Quốc trưởng công chúa làm mất mèo, Thái Tử Phi và Trưởng Tôn Hi đi phủ công chúa vấn an. Nếu tìm được Trưởng Tôn Hi, trực tiếp đưa người về. Nếu tạm thời tìm không thấy, liền nói Trưởng Tôn Hi ở lại phủ Phần Quốc trưởng công chúa, làm bạn với mợ đang tức giận.
Ngoại trừ hoàng đế, không ai dám đi phủ Phần Quốc trưởng công chúa điều tra.
Thần sắc Thái Tử Phi lãnh đạm, “Gặp qua Thái Tử điện hạ.”
Trưởng Tôn Hi cúi đầu hành lễ theo.
Đoàn người, đi vào trong cửa lớn Đông Cung.
Bất tri bất giác, đã tới Cẩm Thiên Hương viện nơi Thái Tử Phi đang ở. Chiêu Hoài Thái Tử vẫn không có ý định dừng bước , như là còn muốn tiến vào trong, Thái Tử Phi lại dừng bước, “Thái Tử điện hạ, không đi thư phòng bận việc sao?”
Nghe khách khí, trên thực tế lại là cự tuyệt.
Chiêu Hoài Thái Tử đầu tiên là khó hiểu, tiện đà nhìn thấy trên mặt Thái Tử Phi nổi lên vẻ đề phòng, mới bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra mình muốn tiện đường đi vào quan tâm vài câu, một phen bày tỏ hảo ý, ở trong mắt nàng, lại là nhìn chằm chằm biểu muội nàng không bỏ. Đáng tiếc chuyện kia lại không thể giải thích, tuy không vui, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Cô gặp Thái Tử Phi lại quên mất.”
Thái Tử Phi phúc thân, “Cung tiễn Thái Tử điện hạ.”
Trưởng Tôn Hi tự nhiên cảm nhận ra tình hình giữa phu thê bọn họ, cùng với không khí không được tự nhiên, cho nên lặng lẽ phúc thân.
Chiêu Hoài Thái Tử nhẹ nhíu mày, xoay người liền đi.
Trưởng Tôn Hi đi theo Thái Tử Phi vào nội viện, muốn nói vài câu, lại không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ có thể nói: “Hôm qua ít nhiều cũng nhờ biểu tỷ cùng mợ, còn có cữu cữu, bằng không ta cũng không thể bình an trở về.”
Thái Tử Phi lại nói: “Vốn do ta không cẩn thận làm lạc muội, đương nhiên phải tìm trở về.” Lắc lắc đầu, “Đừng nói lời cảm tạ. Ta làm hại muội ăn nhiều đau khổ như vậy, trong lòng vẫn đang băn khoăn, muội lại nói lời cảm tạ, càng thêm khiến ta không chỗ dung thân.”
Trưởng Tôn Hi nghe thấy ngữ khí nàng thành khẩn áy náy, trong lòng rất băn khoăn.
Sở vương muốn giết mình, tất cả đều là bởi vì nguyên chủ và hắn có gút mắt. Chuyện đó, nhiều lắm thì có Phần Quốc trưởng công chúa trộn lẫn bên trong, còn Thái Tử Phi……, kỳ thật một chút quan hệ đều không có. Đang muốn nói cái gì, hóa giải áy náy kia trong lòng nàng, Thái Tử Phi lại kêu người tiến vào.
Nàng phân phó nói: “Gọi Đào Chi cùng Đào Nhụy vào.”
Một lát sau, một đôi cung nữ bộ dáng tiếu lệ đi đến.
Thái Tử Phi quét hai mắt, vẫy tay với Chi Hương bên cạnh, dặn dò vài câu, sau đó nói: “Hai người các ngươi sửa sang một chút, sau này liền đi hầu hạ Thái Tử điện hạ đi.”
Đào Chi và Đào Nhụy liếc nhìn nhau, đều ngây ngẩn cả người.
Trưởng Tôn Hi nghe xong cũng kinh ngạc, đây là hai người đưa đến cho Chiêu Hoài Thái Tử thu phòng? Sao bỗng nhiên lại như vậy? Nhưng ngẫm lại tình cảnh vừa rồi của Thái Tử, xem ra……, Thái Tử Phi vẫn không thể quên chuyện ngày đó. Rốt cuộc dưới mắt người bên ngoài, tình cảnh ngay lúc đó đích xác nhìn như là Thái Tử hạ dược mình, sau đó chuẩn bị làm gì đó.
“Sao?” Thái Tử Phi nhíu mày, thanh âm có chút cao, “Còn muốn phong các ngươi làm phu nhân mới đi sao?”
Đào Chi, Đào Nhụy sợ tới mức nhanh chóng quỳ xuống, dập đầu nói: “Cẩn tuân Thái Tử Phi phân phó.”
Chi Hương dẫn người rời đi.
Thái Tử Phi nhìn Trưởng Tôn Hi hỏi: "Bộ dáng cũng không tệ lắm đúng không? Vốn chính là do nương chọn, dự bị khi Thái Tử điện hạ thu phòng lại dùng đến.” Nói, nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, “Chỉ là... không ngờ nhanh như vậy thôi.”
Trưởng Tôn Hi kéo tay nàng, lo lắng nói: “Biểu tỷ, có phải trong lòng tỷ rất khó chịu không?”
“Không khó chịu.” Mất mát chợt lóe qua trong mắt Thái Tử Phi, sau đó nhìn về phía nàng, ánh mắt trong trẻo lập loè không chừng, có rất nhiều lời muốn nói nhưng chỉ tóm lại một câu, “Linh Tê, chỉ cần muội vẫn luôn tốt lành, ta liền không khó chịu.”
Trưởng Tôn Hi giật mình, lúc này mới hiểu ra.
Nàng là nói, chỉ cần mình không làm thiếp cho Thái Tử liền không khó chịu. Thứ nhất, lo lắng cho an nguy của mình; thứ hai, nàng không thể tiếp thu việc mình làm thiếp cho Thái Tử, ---- những người khác đều có thể, chỉ duy nhất mình là không thể!
Thái Tử Phi nhìn nàng, vành mắt có dấu hiệu ẩm ướt, tựa đang chờ đợi.
“Biểu tỷ.” Trưởng Tôn Hi nắm chặt tay nàng, trịnh trọng nói: “Tỷ đối xử với muội tốt như vậy, ngoại trừ cữu cữu, thì tỷ là người tốt nhất với muội trên đời này.” Gằn từng chữ một nói: “Linh Tê muội……, cho dù chung thân không gả, cho dù chết, cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với tỷ.”
“Linh Tê……” Thái Tử Phi ôm chặt nàng, khóc lên.
Trưởng Tôn Hi cũng ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng, cảm nhận được nỗi khổ sở thương tâm nàng không thể nói ra thành lời, ---- tự tay đưa thị thiếp cho trượng phu, có nữ nhân nào thật sự không khó chịu? Mấy ngày trước đây, nàng còn bởi vì Phó Trinh nói chuyện thêm mấy câu với Thái Tử, mà ghen ghét bực bội.
Thâm cung tịch mịch quạnh quẽ, che giấu chua xót cùng nước mắt của biết bao nữ tử.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Phần Quốc trưởng công chúa ném một ánh mắt, dừng đề tài.
Triệu ma ma nâng nàng đứng dậy, cười nói: “Hơn phân nửa là có tin tức tốt.”
Tới sảnh ngoài, Thái Tử Phi đang ôm biểu muội khóc đến thở hổn hển, “Linh Tê, cũng may muội không có việc gì. Bằng không, cả đời này lương tâm ta đều sẽ không yên.” Vừa khóc, vừa hứa hẹn, “Sau này mặc kệ đi chỗ nào, ta đều không rời muội, không bao giờ đánh mất muội nữa.”
Phần Quốc trưởng công chúa nghe được vô cùng buồn nôn, quăng một ánh mắt xem thường.
Thái Tử Phi khóc xong một trận, mới ngừng khóc.
Phần Quốc trưởng công chúa lười nhác nói: “Nếu không có việc gì, vậy đi nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Nói xong, liền quay người đi.
“Từ từ.” Sắc mặt Hứa Giới khó coi gọi lại nàng, “Linh Tê nói, Sở vương muốn giết nàng!”
“Giết nàng?” Phần Quốc trưởng công chúa nghe vậy ngạc nhiên.
Tuy rằng đã đoán được hơn phân nửa là việc Sở vương làm, nhưng……, giết người có phải hơi quá hay không? Hoàng tử đương nhiên có thể giết người, nhưng mà không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, ---- còn để phủ trưởng công chúa và Hứa gia vào mắt hay không? Nhịn không được mang ra ba phần tính tình, bảy phần châm biếm, “Làm sao? Linh Tê không thuận theo, hắn liền thẹn quá thành giận muốn giết người? Vậy cũng quá không giống nam nhân rồi.”
“Ta cũng không rõ ràng lắm.” Trưởng Tôn Hi khiếp thanh nói: “Lúc ấy……, bị sợ hãi.”
Dựa theo lời Sở vương, trước kia nguyên chủ đã từng câu dẫn hắn ở chỗ đó. Mặc kệ việc câu dẫn này có thật không, nhưng nguyên chủ là một tiểu thư khuê các, đơn độc chạy ra lén gặp nam nhân, luôn là hành vi khác thường. Thử nghĩ nàng một cô nương được nuôi lớn trong phủ công chúa, chung quanh đều là nha đầu bà tử phủ công chúa, sao có thể chạy ra một mình? Thật sự giải thích không thông.
Sở vương không phải luôn mồm hỏi, có phải có người sai sử hay không sao? Cho nên trong lòng không khỏi hoài nghi, là Phần Quốc trưởng công chúa chán ghét cháu ngoại gái cực độ, do đó đã động tay chân.
Mà trước mắt xem ra, Phần Quốc trưởng công chúa tựa hồ cũng không biết nội tình trong đó.
Là kỹ thuật nàng diễn quá tốt? Hay là căn bản không liên quan đến nàng, chỉ là nguyên chủ tham mộ phú quý nên thông đồng với Sở vương? Nhưng cho dù nguyên chủ thật sự không biết xấu hổ, vẫn không nghĩ ra……, nàng làm sao có thể ra ngoài một mình.
Phần Quốc trưởng công chúa tuy rằng tức giận, nhưng cũng không để trong lòng, mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, hiện tại không phải người đã bình an đã trở lại sao? Tuy rằng chuyện Sở vương cũng khiến người ta bực bội, nhưng hắn là hoàng tử, chẳng lẽ chỉ vì Linh Tê bị hoảng sợ, ta liền đi giết.” Đứng dậy, “Điều dưỡng cho tốt đi.”
Nàng đang muốn đi, Thái Tử Phi lại kinh hô một tiếng, “Linh Tê, tay muội……, bị sao vậy?” Bàn tay trắng nõn như hoa lan kiều diễm, bên trên lại loang lổ dấu vết đỏ sẫm, đan xen không thôi, thoạt nhìn chi chít đến ghê người. Không khỏi vừa khiếp sợ, vừa phẫn nộ, “Có phải Sở vương làm không?!”
“Không, đây là muội tự mình véo.” Trưởng Tôn Hi lắc đầu, trong mắt hiện lên một mảnh hận ý, “Hắn bắt muội đứng, không được nhúc nhích, không được ăn cơm, không cho uống nước, không cho đi nhà xí……” Nhẹ nhàng cười, “Muội thật sự kiên trì không được, liền véo mình một cái, cho nên liền có mấy dấu này.”
Sắc mặt Hứa Giới tức khắc đại biến, “Nha đầu ngốc này, sao con không nói sớm?”
Thái Tử Phi thở phì phò một hơi, “Hắn lại dám tra tấn muội như vậy?” Tức giận đến phát run, hận nói: “Tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ, ác độc như thế, ta sẽ không buông tha hắn! Hôm nay hắn giấu muội ở chỗ nào? Có phải biệt viện của hắn không? Ta phái người đi hủy viện của hắn!”
Trưởng Tôn Hi giật mình, “Nhìn không ra.” Bởi vì lo lắng Phần Quốc trưởng công chúa bí mật làm gì với nguyên chủ, không dám nói đến chuyện mật đạo, chỉ nói: “Phía trước là một tòa nhà, sau đó lại đi vào một đình viện khác, xem bố trí bên trong, như là phòng ngủ của gia đình giàu có. Không biết đường, cũng không thấy được tấm biển ở cổng lớn, không biết là nơi nào nữa?”
Hứa Giới nói tiếp: “Chỗ ta tìm được Linh Tê là Quế Hương phường, tòa nhà đó……, cũng không có tên tuổi, nhiều lắm là sản nghiệp của thủ hạ Sở vương.” Nhìn về phía nữ nhi, “Hủy đi cũng vô dụng.”
“Ta khuyên các ngươi, ngừng nghỉ một chút đi.” Phần Quốc trưởng công chúa như là đứng mệt rồi, lại ngồi xuống, trường bào sắc tím to rộng thêu hoa văn chìm, lộ ra vẻ ung dung hoa quý của nàng. Cùng với vẻ điềm tĩnh khi trải qua nhiều sóng to gió lớn, nhẹ nhàng cười nói: “Hủy viện? Người ta chắc chắn biết chúng ta vì thanh danh Linh Tê, không dám lộ chuyện này ra, cungz không dám đi tìm hắn tính sổ.”
Thái Tử Phi cả giận nói: “Ai nói ta không dám? Ta đây liền làm nơi đó thành bình địa!”
“Ngươi dám?” Khóe miệng Phần Quốc trưởng công chúa hơi cong, “Phải biết rằng, Sở vương xưa nay có thanh danh tuỳ tiện háo sắc bên ngoài. Vô duyên vô cớ, một Thái Tử Phi như ngươi lại hủy đi sản nghiệp Sở vương làm cái gì? Nếu truyền ra Linh Tê và hắn có liên quan, chỉ sợ……, nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.” Bưng trà uống một ngụm, cũng không ngẩng đầu lên, “Đến lúc đó, Linh Tê hoặc là đưa đi làm thiếp cho hắn, hoặc là thắt cổ tự sát, cũng không còn con đường thứ ba có thể đi.”
“Đúng vậy.” Triệu ma ma cũng nói: “Nói vậy, chỉ sợ ngược lại càng thêm hài lòng Sở vương.”
Hứa Giới nghe vậy ngạc nhiên.
Thái Tử Phi tức giận đến hàm răng đánh nhau, “Hắn, hắn……”
Trưởng Tôn Hi tuy rằng không thích Phần Quốc trưởng công chúa, nhưng lại không thể không thừa nhận, nàng nói rất đúng. Mặc kệ là bản thân mình, hay là Thái Tử Phi, đều không thích hợp có liên quan đến Sở vương. Một khi mình dính tới hắn danh tiết khó bảo toàn, còn Thái Tử Phi dính tới hắn, chỉ sợ lại khiến người khác nghi kỵ là việc Chiêu Hoài Thái Tử làm, giữa các hoàng tử sẽ ngầm nổi lên bất hòa.
Thái Tử Phi tức giận đến vung tay áo một cái, “Hỗn trướng! Súc sinh!” Chung trà chén trà trên bàn rơi hết xuống dất, vỡ nát.
“Được rồi.” Phần Quốc trưởng công chúa khinh thường nói: “Ngươi tức cái gì, gấp cái gì? Chẳng lẽ hắn còn có thể cao bay xa chạy hả? Quân tử báo thù mười năm không muộn. Mệt ngươi còn làm Thái Tử Phi, một chút việc nhỏ, đã thiếu kiên nhẫn. Nơi nào như là……” Muốn nói nữ nhi không giống mình sinh ra, lại nhịn xuống.
Thái Tử Phi cắn môi, tức giận đến mặt hơi hơi phiếm hồng.
“Biểu tỷ.” Trưởng Tôn Hi thấy nàng tức giận khó ngăn, tiến lên kéo kéo vạt áo nàng, ôn nhu nói: “Thôi mà, ta cũng đã bình an trở lại. Nếu tỷ lại vì Sở vương mà tức điên lên, không đáng đâu.”
“Được rồi, đây không phải đã nguyên vẹn trở lại sao? Còn bực cái gì?” Phần Quốc trưởng công chúa thật sự chịu không nổi, quan tâm của trượng phu cùng nữ nhi đối với một người ngoài như thế này, thật là phiền quá sức phiền, “Sở vương luôn luôn háo sắc phong lưu, bất quá hắn chỉ dùng nơi đó để kim ốc tàng kiều, ngươi hủy đi thì có thể làm gì? Cái loại nhà cửa để người lén dùng, ngươi cũng nghĩ phái người đi hủy à? Không ngại dơ……”
“Trưởng công chúa!” Hứa Giới nghe vậy sắc mặt đại biến, lập tức đánh gãy, “Trước mặt hai cô nương như Quỳnh Hoa và Linh Tê, ngươi nói cái gì lén hay không lén? Thật là……” Muốn nói vài câu khó nghe, lại nhịn xuống, dặn dò nữ nhi cùng cháu ngoại gái, “Linh Tê mệt mỏi, Quỳnh Hoa con đưa nàng đi nghỉ ngơi đi.”
Sắc mặt Phần Quốc trưởng công chúa âm trầm một mảnh, mây đen giăng đầy, dường như sắp bão giông.
Không khí trong phòng chạm vào là nổ ngay.
Thái Tử Phi nhanh chóng kéo kéo tay áo biểu muội, Trưởng Tôn Hi cũng không dám trì hoãn, cùng nhau đi vào trong.
Phần Quốc trưởng công chúa tức giận đến cười lạnh, “Tính tình Phò mã thật đúng là lớn, trước mặt vãn bối, cũng không giữ lại cho ta một chút thể diện! Mất công ta còn cho người giúp đỡ tìm Linh Tê trở về, xong việc liền rút ván a.”
“Xin lỗi, là ta mạo phạm trưởng công chúa.” Hứa Giới cúi cúi người bồi tội, lại nghiêm mặt nói: “Chỉ là phi lễ chớ coi, phi lễ chớ nói. Trước mặt vãn bối, lại càng không nên nói những cái khó nghe.” Nói xong, thế nhưng sắc mặt không vui rời đi.
Phần Quốc trưởng công chúa nghẹn đến thiếu chút nữa ngất đi.
Khi khắc khẩu cùng trượng phu, lại không làm được chuyện như người đàn bà đanh đá chửi đổng lên, muốn ném chung trà giải tỏa cơn tức, nhưng đã sớm bị nữ nhi quăng nát toàn bộ. Huống chi, trong lòng cũng có chút ít không tự tin. Đập mạnh trên bàn một cái, chấn mạnh vào lòng bàn tay, càng thêm đau gan, “Từng người một, người nào cũng muốn chọc ta tức chết mà.”
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Tới buồng trong, Thái Tử Phi nhanh chóng sai người đi tìm thuốc mơ tiêu sưng giảm bầm, liên thanh trấn an, “Một ngày thoa nhiều lần sẽ mau khỏi thôi, sẽ không để lại sẹo.” Duỗi tay xốc váy nàng lên, “Để ta nhìn xem, chân của muội có phải cũng bị đụng trúng sưng lên rồi hay không?” Lại phân phó người đi mang nước ấm tới, chiếu cố thoả đáng chu đáo.
Trưởng Tôn Hi nhìn nàng bận việc một trận, cái mũi ê ẩm.
Bởi vì Phần Quốc trưởng công chúa bên kia còn đang tức giận, hai tỷ muội nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau dậy sớm liền đi cáo từ. Phần Quốc trưởng công chúa căn bản là không muốn gặp người, ở trong mành nói: “Nhanh đi thôi! Đi đi.”
Thái Tử Phi và Trưởng Tôn Hi liếc nhìn nhau, phúc thân, nhỏ giọng lui xuống.
Trong phòng, Triệu ma ma khuyên nhủ: “Trưởng công chúa xin bớt giận.”
Phần Quốc trưởng công chúa chỉ lo nhìn người sơn móng tay, ngân nga nói: “Ta không có nhiều cơn tức như vậy, mỗi ngày đều tức giận, người khác còn chưa tức chết, bản thân mình đã giận đến già trước rồi.” Nhấc ngón tay lên, vì ngại màu sắc móng tay có chút nhạt, “Sơn lại một lần.”
Chờ thị nữ sơn xong móng tay đi ra ngoài, Triệu ma ma mới nói: “Trưởng công chúa không phải nói, muốn hòa hoãn quan hệ với Thái Tử Phi sao? Sao nói chuyện vẫn là như vậy……, không nhu hòa.”
“Không nhu hòa?” Phần Quốc trưởng công chúa phụt cười, “Muốn hòa hoãn quan hệ, cũng không thể bắt ta lập tức thay đổi tính tình của mình. Đừng nói bản thân ta chịu không nổi, cho dù nhịn được, người khác nhìn cũng cảm thấy cổ quái.” Tiện đà thở dài, “Quỳnh Hoa là một nha đầu ngốc thành thật. Ngươi xem đi, lần này ta ra tay cứu Linh Tê, cho dù ta cao giọng với nàng như thế nào, lại khiển trách nàng ra sao, Quỳnh Hoa vẫn sẽ nhớ rõ phân tình này.”
Triệu ma ma gật gật đầu, “Cũng đúng, Thái Tử Phi làm người thật sự đôn hậu.”
“Còn Linh Tê……” Phần Quốc trưởng công chúa bĩu môi, “Nàng thích nhớ hay không. Cho dù nàng nhớ ân, lại có thể báo đáp ta như thế nào? Bất quá là làm khăn tay, túi hương... ta còn ngại không có chỗ ném đây này.”
Triệu ma ma không tiện nói tiếp, cười gượng qua chuyện.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Thời gian chủ tớ hai người các nàng nói chuyện, Thái Tử Phi và Trưởng Tôn Hi đã ngồi xe ngựa, về lại Đông Cung. Lúc này đây, bên đường đã được giới nghiêm dọn sạch một lần, lên đường bình an không có việc gì.
Vừa đến cửa, đúng lúc gặp được Chiêu Hoài Thái Tử hạ triều trở về.
Bởi vì thời tiết càng thêm rét lạnh, buổi sáng ra cửa lại lạnh, hắn khoác một kiện áo lông chồn trắng bạc lóa mắt như tuyết đọng, dùng dây lụa màu vàng hạnh thắt đai lưng, tỏa ra ý vị không dính bụi trần, ngầm lộ ra ung dung tôn quý của trữ quân một quốc gia. Trên mặt hắn tươi cười dịu hòa, quang mang trong mắt như biển rộng mênh mông khói sóng, mỉm cười chào hỏi: “Các ngươi đã trở lại.”
Hôm qua lấy cớ với bên ngoài, là Phần Quốc trưởng công chúa làm mất mèo, Thái Tử Phi và Trưởng Tôn Hi đi phủ công chúa vấn an. Nếu tìm được Trưởng Tôn Hi, trực tiếp đưa người về. Nếu tạm thời tìm không thấy, liền nói Trưởng Tôn Hi ở lại phủ Phần Quốc trưởng công chúa, làm bạn với mợ đang tức giận.
Ngoại trừ hoàng đế, không ai dám đi phủ Phần Quốc trưởng công chúa điều tra.
Thần sắc Thái Tử Phi lãnh đạm, “Gặp qua Thái Tử điện hạ.”
Trưởng Tôn Hi cúi đầu hành lễ theo.
Đoàn người, đi vào trong cửa lớn Đông Cung.
Bất tri bất giác, đã tới Cẩm Thiên Hương viện nơi Thái Tử Phi đang ở. Chiêu Hoài Thái Tử vẫn không có ý định dừng bước , như là còn muốn tiến vào trong, Thái Tử Phi lại dừng bước, “Thái Tử điện hạ, không đi thư phòng bận việc sao?”
Nghe khách khí, trên thực tế lại là cự tuyệt.
Chiêu Hoài Thái Tử đầu tiên là khó hiểu, tiện đà nhìn thấy trên mặt Thái Tử Phi nổi lên vẻ đề phòng, mới bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra mình muốn tiện đường đi vào quan tâm vài câu, một phen bày tỏ hảo ý, ở trong mắt nàng, lại là nhìn chằm chằm biểu muội nàng không bỏ. Đáng tiếc chuyện kia lại không thể giải thích, tuy không vui, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Cô gặp Thái Tử Phi lại quên mất.”
Thái Tử Phi phúc thân, “Cung tiễn Thái Tử điện hạ.”
Trưởng Tôn Hi tự nhiên cảm nhận ra tình hình giữa phu thê bọn họ, cùng với không khí không được tự nhiên, cho nên lặng lẽ phúc thân.
Chiêu Hoài Thái Tử nhẹ nhíu mày, xoay người liền đi.
Trưởng Tôn Hi đi theo Thái Tử Phi vào nội viện, muốn nói vài câu, lại không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ có thể nói: “Hôm qua ít nhiều cũng nhờ biểu tỷ cùng mợ, còn có cữu cữu, bằng không ta cũng không thể bình an trở về.”
Thái Tử Phi lại nói: “Vốn do ta không cẩn thận làm lạc muội, đương nhiên phải tìm trở về.” Lắc lắc đầu, “Đừng nói lời cảm tạ. Ta làm hại muội ăn nhiều đau khổ như vậy, trong lòng vẫn đang băn khoăn, muội lại nói lời cảm tạ, càng thêm khiến ta không chỗ dung thân.”
Trưởng Tôn Hi nghe thấy ngữ khí nàng thành khẩn áy náy, trong lòng rất băn khoăn.
Sở vương muốn giết mình, tất cả đều là bởi vì nguyên chủ và hắn có gút mắt. Chuyện đó, nhiều lắm thì có Phần Quốc trưởng công chúa trộn lẫn bên trong, còn Thái Tử Phi……, kỳ thật một chút quan hệ đều không có. Đang muốn nói cái gì, hóa giải áy náy kia trong lòng nàng, Thái Tử Phi lại kêu người tiến vào.
Nàng phân phó nói: “Gọi Đào Chi cùng Đào Nhụy vào.”
Một lát sau, một đôi cung nữ bộ dáng tiếu lệ đi đến.
Thái Tử Phi quét hai mắt, vẫy tay với Chi Hương bên cạnh, dặn dò vài câu, sau đó nói: “Hai người các ngươi sửa sang một chút, sau này liền đi hầu hạ Thái Tử điện hạ đi.”
Đào Chi và Đào Nhụy liếc nhìn nhau, đều ngây ngẩn cả người.
Trưởng Tôn Hi nghe xong cũng kinh ngạc, đây là hai người đưa đến cho Chiêu Hoài Thái Tử thu phòng? Sao bỗng nhiên lại như vậy? Nhưng ngẫm lại tình cảnh vừa rồi của Thái Tử, xem ra……, Thái Tử Phi vẫn không thể quên chuyện ngày đó. Rốt cuộc dưới mắt người bên ngoài, tình cảnh ngay lúc đó đích xác nhìn như là Thái Tử hạ dược mình, sau đó chuẩn bị làm gì đó.
“Sao?” Thái Tử Phi nhíu mày, thanh âm có chút cao, “Còn muốn phong các ngươi làm phu nhân mới đi sao?”
Đào Chi, Đào Nhụy sợ tới mức nhanh chóng quỳ xuống, dập đầu nói: “Cẩn tuân Thái Tử Phi phân phó.”
Chi Hương dẫn người rời đi.
Thái Tử Phi nhìn Trưởng Tôn Hi hỏi: "Bộ dáng cũng không tệ lắm đúng không? Vốn chính là do nương chọn, dự bị khi Thái Tử điện hạ thu phòng lại dùng đến.” Nói, nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, “Chỉ là... không ngờ nhanh như vậy thôi.”
Trưởng Tôn Hi kéo tay nàng, lo lắng nói: “Biểu tỷ, có phải trong lòng tỷ rất khó chịu không?”
“Không khó chịu.” Mất mát chợt lóe qua trong mắt Thái Tử Phi, sau đó nhìn về phía nàng, ánh mắt trong trẻo lập loè không chừng, có rất nhiều lời muốn nói nhưng chỉ tóm lại một câu, “Linh Tê, chỉ cần muội vẫn luôn tốt lành, ta liền không khó chịu.”
Trưởng Tôn Hi giật mình, lúc này mới hiểu ra.
Nàng là nói, chỉ cần mình không làm thiếp cho Thái Tử liền không khó chịu. Thứ nhất, lo lắng cho an nguy của mình; thứ hai, nàng không thể tiếp thu việc mình làm thiếp cho Thái Tử, ---- những người khác đều có thể, chỉ duy nhất mình là không thể!
Thái Tử Phi nhìn nàng, vành mắt có dấu hiệu ẩm ướt, tựa đang chờ đợi.
“Biểu tỷ.” Trưởng Tôn Hi nắm chặt tay nàng, trịnh trọng nói: “Tỷ đối xử với muội tốt như vậy, ngoại trừ cữu cữu, thì tỷ là người tốt nhất với muội trên đời này.” Gằn từng chữ một nói: “Linh Tê muội……, cho dù chung thân không gả, cho dù chết, cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với tỷ.”
“Linh Tê……” Thái Tử Phi ôm chặt nàng, khóc lên.
Trưởng Tôn Hi cũng ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng, cảm nhận được nỗi khổ sở thương tâm nàng không thể nói ra thành lời, ---- tự tay đưa thị thiếp cho trượng phu, có nữ nhân nào thật sự không khó chịu? Mấy ngày trước đây, nàng còn bởi vì Phó Trinh nói chuyện thêm mấy câu với Thái Tử, mà ghen ghét bực bội.
Thâm cung tịch mịch quạnh quẽ, che giấu chua xót cùng nước mắt của biết bao nữ tử.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.