Chương 21: Thiên thính*
Bạc Mộ Nhan
11/09/2024
*thiên thính: nghe lời to nhỏ, nghe lời dụ dỗ
"Khởi bẩm Thái Tử điện hạ." Chi Hương cúi đầu, trả lời: "Thái Tử Phi nói, đưa hai người Đào Chi cùng Đào Nhụy lại đây, cho Thái Tử điện hạ sai sử."
Hai cung nữ bộ dáng tiếu lệ tiến lên, dập đầu nói: "Nô tỳ thỉnh an Thái Tử điện hạ."
Chiêu Hoài Thái Tử đầu tiên là khó hiểu, sau khi hiểu được không khỏi giận dữ, ---- Thái Tử Phi đây là tặng người cho mình thu phòng! Mình và nàng tân hôn còn chưa đủ một tháng, đã thu nha đầu của nàng, chẳng phải thành đồ háo sắc?! Nàng đây là......, có ý khiến mình ngột ngạt!
Gân xanh ngầm giật giật trên thái dương hắn, nhẫn nại nói: "Cô không cần, mau mang hết người về đi."
Chi Hương quỳ xuống, lại nói: "Thái Tử Phi nói, nếu Thái Tử điện hạ không thích Đào Chi cùng Đào Nhụy, hôm nào lại mua mấy người tuyệt sắc khác." Tuy rằng là phụng mệnh hành sự, rốt cuộc cũng sợ hãi, thanh âm hơi phát run, "Còn lệnh nô tỳ hỏi Thái Tử điện hạ một chút, mập ốm cao thấp, rốt cuộc......, thích loại nào nhất? Đỡ phải mua sai."
Chiêu Hoài Thái Tử tức giận đến sắc mặt xanh mét.
Ngụy Đình An ở bên cạnh, trên đầu toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Thái Tử Phi này, thật đúng là cái gì cũng dám nói? Bất quá nhìn lại, ban đầu nàng cũng không phải chủ mẫu quá khó ở chung, hiện giờ bỗng nhiên tính tình đại biến, phỏng chừng vẫn là phát giận vì chuyện Trưởng Tôn nữ quan.
Chiêu Hoài Thái Tử hít một hơi thật sâu.
Trong lòng tự mình khuyên giải, rốt cuộc ngày đó là mình làm chuyện hơi quá phận với Trưởng Tôn Hi, khó trách Thái Tử Phi phát hoả. Phu thê vẫn là phải làm cho thật tốt, ---- nếu chỉ có một chút tức giận như vậy cũng không nhẫn nhịn được, vậy còn nói gì đến mưu đồ? Còn nói gì đến nghiệp lớn? Không bằng nhân lúc còn sớm làm chết cái tâm kia!
Chỉ là giữa phu thê, cứ như vậy......, ít nhiều vẫn khiến lòng người thổn thức.
Chiêu Hoài Thái Tử nhẹ trào phúng một tiếng.
Hắn không cảm khái lâu lắm, mà đi một chuyến đến viện Thái Tử Phi ở.
"Gặp qua Thái Tử điện hạ." Thái Tử Phi một mình ra nghênh giá.
Nàng không cho biểu muội ra nghênh đón, dù sao cũng bị kinh hách phát bệnh, mà bản thân Trưởng Tôn Hi cũng không muốn nhìn thấy Thái Tử, ---- một màn hắn và Phó Trinh cùng nhau làm mình mê mang, còn rõ ràng trước mắt đây này. Chiêu Hoài Thái Tử và Sở vương không có gì khác biệt, chẳng qua người này bên ngoài ôn hòa thuần thiện, người kia bên ngoài ngả ngớn háo sắc, nhưng bên trong đều tàn nhẫn độc ác như nhau!
Trước kia là do mình vừa tới còn chưa thích ứng kịp, bị cái gọi là hoàng quyền dọa sợ.
Giờ nghĩ lại, mặc kệ là thiên hoàng lão tử, hay là bình dân áo vải, mạng......, đều chỉ có một cái. Nếu tránh không khỏi, vậy sau này mình liền nỗ lực nghênh đón chính diện, cho dù cá chết lưới rách, cũng tốt hơn mặc người xâu xé gấp trăm lần!
"Ý tứ nàng, cô đã rõ." Chiêu Hoài Thái Tử ở bên ngoài nói: "Đào Chi và Đào Nhụy không cần lại đưa qua, sau này cũng không cần mua người tuyệt sắc gì hết. Nàng và ta tân hôn chưa đủ một tháng, không cần như thế."
Thái Tử Phi hừ nhẹ nói: "Không phải muốn ta làm một người hiền huệ sao? Thái Tử điện hạ hà tất ngăn cản?"
"Nàng biết, cô không phải người như vậy."
"Ta tuy ngu dốt." Thái Tử Phi cười cười, "Nhưng cũng biết, Đông Cung không có khả năng chỉ có một nữ nhân là ta. Mặc kệ là thêm mười người cũng được, một trăm cũng thế, cho dù trong lòng ta không thoải mái nhưng cũng chấp nhận hết."
Thanh âm Chiêu Hoài Thái Tử không vui, "Cô từng có tính toán này sao?"
Thái Tử Phi cười khẽ, "Thái Tử điện hạ có tính toán gì, ta quản không được." Thanh âm lạnh lẽo như tảng băng, mang theo vài phần lạnh lẽo xa cách, "Nhưng có một người, Linh Tê thì không thể!"
Chiêu Hoài Thái Tử trầm mặc một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không nói rõ, ngược lại nói: "Ngày đó là cô nhất thời lỗ mãng, nàng đừng để trong lòng. Hiện giờ cô biết Trưởng Tôn nữ quan quan trọng với nàng, nàng cứ thư thả đừng lo gì hết, sau này cô không bao giờ chạm vào nàng ấy."
Trưởng Tôn Hi ở bên trong nghe được nhíu mày.
Hắn căn bản không phải coi trọng mình, hắn đang nói dối! Nhịn không được nghĩ ngợi, cái ngọc bội kia không phải Sở vương lưu lại sao? Cho dù Chiêu Hoài Thái Tử không biết là của ai, cũng có thể đoán được là tình lang của nguyên chủ đưa cho, không đến mức thần thần bí bí như thế a.
"Nàng yên tâm." Chiêu Hoài Thái Tử lại nói: "Đối với cô mà nói, một trăm quốc sắc thiên hương, tô thêm vẻ trầm ngư lạc nhạn, cũng không hơn được......, Quỳnh Hoa nàng!" Ngữ khí mang theo vài phần tự giễu, vài phần kiên định, "Nàng chỉ cần làm tốt Thái Tử Phi, người nàng trân quý, cô sẽ luôn dốc hết toàn lực thay nàng bảo hộ chu toàn."
Trưởng Tôn Hi nghe xong hiểu rõ, lại khó chịu, không khó chịu vì mình mà là khó chịu cho Thái Tử Phi.
Ý Thái Tử là, bộ dáng mình tuy rằng có vài phần tư sắc, nhưng nếu so với giang sơn nghiệp lớn trong lòng hắn, vẫn là bé nhỏ không đáng kể. Người hắn càng cần hơn là Thái Tử Phi, là nữ nhi Phần Quốc trưởng công chúa, là người Phụ quốc công phủ Hứa gia, ---- lời nói này mười phần chân thật, nhưng lại mang theo chân tướng xé rách da, máu chảy đầm đìa nhìn thấy ghê người!
Giữa phu thê với nhau, không có nửa phần tình cảm để nói chuyện.
"Được đó." Thái Tử Phi nhẹ nhàng cười, trong thanh âm hiện lên thương cảm không rõ ràng, "Có những lời này của Thái Tử điện hạ, sau này thiếp thân và Linh Tê đều yên tâm." Nàng nói: "Chàng yên tâm, nếu ta làm Thái Tử Phi, thì không khả năng lại có biến đổi gì nữa, tự nhiên sẽ làm tốt bổn phận."
Chiêu Hoài Thái Tử không nói cái gì nữa, có tiếng mở cửa phòng, như là hắn đi ra ngoài.
Ngoài sảnh một trận yên tĩnh trầm mặc.
Thái Tử Phi không đi vào, cũng không nói gì, không có bất luận động tĩnh nào.
Trưởng Tôn Hi đi đến trước rèm châu, thấy được thân ảnh sắc hải đường dịu dàng, mặc dù thấy không rõ, cũng có thể cảm nhận được giờ phút này từ thân đến tâm nàng đau đớn. Nàng không muốn tiến vào, hiển nhiên là không muốn người khác khuấy động cảm xúc này của nàng, do dự một lát, lại lặng yên không một tiếng động lui trở về.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Sáng sớm ngày kế, Chiêu Hoài Thái Tử tâm tình không vui đi vào triều sớm.
Cũng may gần đây triều đình không có chuyện lớn, chỉ là chuyện tào lao, cho nên ngẫu nhiên tâm thần không yên cũng không đáng ngại. Chờ đến khi đại thái giám Chu Tiến Đức lên tiếng tuyên xướng, "Bãi triều!" Hoàng đế vừa đi, thần sắc mọi người đều thả lỏng.
Chiêu Hoài Thái Tử là trữ quân một quốc gia, lúc tan triều, tự nhiên dẫn đầu đi trước mọi người. Ngay sau đó, là hai huynh đệ Việt Vương cùng Sở vương, còn Giang Lăng Vương thứ nhất là tuổi nhỏ, thứ hai là thể nhược, cũng không lên triều vào sáng sớm. Ba huynh đệ bọn họ dẫn đầu ra Khải Nguyên điện, phía sau là các văn võ bá quan lần lượt đi theo ra.
"Thái Tử điện hạ sao vậy? Tâm tình không tốt?" Việt Vương hỏi.
Chiêu Hoài Thái Tử mỉm cười nhìn thoáng qua, "Không có."
Việt Vương mặc một bộ áo gấm màu đen dệt rồng vàng bốn móng, không giống Chiêu Hoài Thái Tử thanh nhã như ngọc, và Sở vương trong tuấn mỹ mang theo âm tà. Hắn không chỉ cao lớn đĩnh bạt, hơn nữa càng có khí thế hơn, so với người có chiều cao tương đương như Ân Thiếu Hạo, còn có nhiều hơn một phần hơi thở phong sương đao kiếm.
Hắn xưa nay cũng không phải người nhiều lời, hỏi một câu, liền không hỏi nữa.
"Ta biết." Ân Thiếu Hạo lại là người thích cười thích nói, "Hôm qua không phải Đại Cô mẫu mất mèo sao? Cũng không biết cuối cùng có tìm được không, Thái Tử điện hạ nhất định là đang lo lắng." Khẩu khí nhẹ nhàng, dường như hoàn toàn chưa làm ra chuyện bắt cóc người này.
Chiêu Hoài Thái Tử cũng vẫn giữ bộ dáng vân đạm phong khinh, "Tìm được rồi." Sau đó khẽ nhíu mày, "Chỉ là Đại Cô mẫu rất tức giận với chuyện này, nói là tương lai nếu tìm được người trộm mèo, trực tiếp đánh chết. Thái Tử Phi cùng Phần Quốc phò mã cũng tức giận, nháo đến người chung quanh cũng không cười nỗi, cho nên cô có hơi phiền não."
Ân Thiếu Hạo nghe ra uy hiếp trong lời hắn nói, nhưng không để ý lắm.
---- dù sao hai bên đã sớm như nước với lửa.
Việt Vương quét mắt liếc hai người bọn họ một cái, ánh mắt lập loè, nhưng cũng không dò hỏi gì thêm.
Ân Thiếu Hạo nhìn qua, "Đại hoàng huynh, nghe nói trong phủ huynh giấu mấy bình Trần Tửu lâu năm. Hôm nay thời tiết gió lớn tuyết to, quá trời lạnh, cho huynh đệ đến phủ của huynh ăn ké uống ké chút."
Không dấu vết, dời đề tài vừa nói.
Việt Vương còn chưa trả lời.
Chiêu Hoài Thái Tử đã nói trước: "Uống rượu cô không đi được." Trên mặt đều là nhận lỗi, "Đại hoàng huynh là người trong quân, thích uống đều là rượu mạnh, cô uống không quen, không nên đến phá mấy bình rượu phủ đại hoàng huynh. Nếu khi nào đại hoàng huynh muốn uống trà, chỉ cần tới Đông Cung, tùy thời đều có trà ngon đang chờ."
Việt Vương không có miễn cưỡng Thái Tử, cũng không cự tuyệt Sở vương, "Vậy được, ta với thất đệ cùng đi uống rượu."
"Ai nha, vẫn là các ca ca đau lòng huynh đệ." Bộ dáng Ân Thiếu Hạo rất là cao hứng, vui tươi hớn hở nói: "Sau này muốn uống rượu liền tìm đại hoàng huynh, muốn uống trà liền tìm Thái Tử điện hạ, thật đúng là chuyện tốt." Nói xong, cùng Việt Vương vừa nói vừa cười đi mất.
Huynh nhường đệ kính? Chiêu Hoài Thái Tử ở phía sau nhìn bóng dáng hai người, không tiếng động cười lạnh.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Tới buổi chiều, Hoắc quý phi cho người truyền Sở vương tiến cung nói chuyện.
Nàng ngân nga hỏi: "Nghe nói, hôm qua con mèo yêu thích của Phần Quốc trưởng công chúa bị mất?"
"Đúng vậy." Ân Thiếu Hạo biết không thể gạt được nàng, nhưng cũng rõ ràng, dưỡng mẫu chỉ biết tình hình mặt ngoài, cho nên thật giả nửa nọ nửa kia trả lời: "Phần quốc phò mã mang theo hộ vệ tìm kiếm đầy đường lớn, con còn gặp hắn, cùng hắn uống ly trà, khuyên vài câu, để hắn đừng có gấp gáp nữa."
Đôi mắt hẹp dài của Hoắc quý phi đổi hướng nhìn về phía dưỡng tử, đánh giá, "...... Chỉ vì việc đó?"
"Đây đương nhiên là lấy cớ nói với bên ngoài." Ân Thiếu Hạo trầm ngâm một lát, "Con thấy thần sắc phò mã sốt ruột, chỉ sợ không đơn giản như là mất mèo đâu. Nga, đúng rồi!" Vẻ mặt hắn như bừng tỉnh đại ngộ, "Chiều hôm qua, Thái Tử Phi muốn về phủ trưởng công chúa bên kia, nghe nói nửa đường bị pháo hoa làm cho kinh hách. Theo con thấy, hơn phân nửa là Đại Cô mẫu lấy cớ tìm mèo thất lạc, để bắt người phóng pháo hoa kia thôi, cũng không biết có tìm được không? Chỉ sợ khó à."
Nghe tới, mười hai phần hợp tình hợp lý.
Hoắc quý phi tuy rằng không tin lắm, nhưng phụ nhân ở thâm cung, mắt mũi tai miệng thật sự không duỗi ra bên ngoài được, cũng chỉ có thể tạm thời tiếp thu cách nói này. Nhưng ngược lại nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay dưỡng tử, không khỏi nhíu mày, "Trên tay ngươi là cái gì? Bổn cung nhìn, sao cứ như là bị người cào? Còn có dấu răng nữa."
Ân Thiếu Hạo không được tự nhiên rụt rụt tay, vẻ mặt xấu hổ cười nói: "Là tiểu yêu tinh nhi tử mới thu phòng, có hơi lỗ mãng, tính tình cũng rất xấu. Ách......, về sau lại từ từ thu thập nàng."
"Ha hả." Lời này lại chọc cho Hoắc quý phi vui vẻ, "Ngươi đây là chơi cả đời ưng, ngược lại bị chim sẻ mổ mắt, cuối cùng cũng có cô nương ngươi hàng phục không được, còn bị cắn." Cười đến hoa dung biến đổi, "Ai nha, mau dưỡng lại cho khỏi đi, truyền ra ngoài còn không khiến người khác cười đến rụng răng."
Hàng phục nàng? Ân Thiếu Hạo vừa nhớ tới những cục tức hôm qua nhận được, đang cười lạnh trong lòng.
Chưa nói không hỏi được gì, ngược lại còn bị Phần Quốc phò mã tóm được tại hiện trường, không duyên không cớ đắc tội với Hứa gia cùng phủ Phần Quốc trưởng công chúa, thật là một phen lăn lộn không công.
Hoắc quý phi cười nói: "Còn bực hả? Trở về đem gạo nấu thành cơm không phải được rồi sao? Sở trường của ngươi nhất rồi."
Ân Thiếu Hạo gợi khóe miệng lên, "Mẫu phi lại giễu cợt nhi tử."
Thôi, cũng không cần phiền não vì chuyện hôm qua.
Dù sao mình và Đông Cung đã được chú định là tử địch, kiếp này không chết không ngừng, nhiều thêm một ngọn sóng, hay ít đi một ngọn sóng, kỳ thật khác biệt cũng không lớn, ---- bất quá là thắng làm vua thua làm giặc thôi.
Còn Phần Quốc trưởng công chúa bên kia, ha hả......, thiên dục kỳ vong, tất lệnh kỳ cuồng*! Nàng còn như hiện tại, chẳng phải là dựa vào ân sủng từ trước? Tiên đế đã chết, Ẩn Thái Tử đã chết, Triệu thái hậu cũng đã chết. Phụ hoàng nhịn nàng không phải ngày một ngày hai, nàng lại làm thêm chuyện phong thành tìm mèo, nháo đến phụ hoàng không thể nhịn được nữa thì càng tốt.
*Thiên dục kỳ vong, tất lệnh kỳ cuồng: khi Trời muốn diệt kẻ nào thì trước tiên Trời sẽ mặc cho kẻ đó cuồng ngạo
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Trong Thái Cực Điện, màn kim long sắc vàng cao chín thước từ trên rũ xuống.
Hoàng đế vừa mới phê duyệt xong một chồng tấu chương, đang phẩm trà nghỉ ngơi, thần sắc thả lỏng, cởi bỏ vài phần sắc bén trên triều đình của đế vương. Hắn bất quá mới qua 40, đang độ tuổi xuân, hơn nữa ngày thường có thói quen tập võ luyện kiếm, vóc người cao lớn, rất có khí thế, được long bào rồng năm móng màu vàng kim làm cho càng thêm tôn quý phi phàm.
"Phụ hoàng!" Một tiếng thiếu nữ kêu gọi, đánh gãy u yên lặng mịch trong điện.
Đại thái giám Chu Tiến Đức trước mặt hoàng đế không cần ngẩng đầu nhìn, thậm chí không cần đắn đo thanh âm, đều biết khẳng định là Vô Ưu công chúa, ngoại trừ nàng, người khác không dám kêu quát quát xông tới như thế. Bạch hoàng hậu chết sớm, chỉ để lại Chiêu Hoài Thái Tử cùng Vô Ưu công chúa, tuổi nàng lại tương đối nhỏ, Hoàng Thượng không khỏi dung túng yêu thương hơn vài phần, đối xử rất là khoan dung.
Quả nhiên, hoàng đế buông chung trà ngẩng đầu cười nói: "Vô Ưu, sao con lại tới đây."
Những lúc không vội, hắn cũng không keo kiệt nói nói cười cười với con cái.
"Thỉnh an phụ hoàng." Vô Ưu công chúa tiến lên phúc thân, cười ngọt ngào, "Nhi thần lại đây thăm phụ hoàng, có mệt hay không? Việc khác không thể giúp, bưng trà đổ nước vẫn làm được."
Hoàng đế cười nói: "Ngồi đi."
Vô Ưu công chúa nói đùa vài câu, sau đó không khách khí ngồi xuống trên ghế con, sau đó nhíu mày, "Đúng rồi" vẻ mặt nàng lo lắng, chần chờ nói: "Phụ hoàng, có chuyện......, nhi thần rất là lo lắng."
"Nga?" Hoàng đế nhướng mày, trêu ghẹo một câu, "Vô Ưu của chúng ta cũng bắt đầu có ưu tư?"
"Phụ hoàng......" Vô Ưu công chúa kéo dài âm điệu, "Người còn giễu cợt nhi thần." Chu chu miệng, "Là Thái Tử ca ca, có chuyện con thực lo lắng cho huynh ấy, thật sự! Chuyện quan trọng đó."
Đại khái là bởi vì chuyện liên quan đến trữ quân một quốc gia, nụ cười tươi hoàng đế hơi liễm, "Con nói."
Sắc mặt Vô Ưu công chúa vô cùng nghiêm túc, nói: "Thái Tử Phi có một biểu muội chơi rất thân, bởi vì trong nhà xuống dốc, liền làm nữ quan ở Tư Nhạc Tư. Mấy ngày trước đây, sau khi nàng biểu muội kia đi Đông Cung, cứ ở lại luôn bên người Thái Tử Phi không chịu đi."
Mí mắt hoàng đế nhẹ nhàng nhảy dựng, "Biểu muội Thái Tử Phi?"
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
"Khởi bẩm Thái Tử điện hạ." Chi Hương cúi đầu, trả lời: "Thái Tử Phi nói, đưa hai người Đào Chi cùng Đào Nhụy lại đây, cho Thái Tử điện hạ sai sử."
Hai cung nữ bộ dáng tiếu lệ tiến lên, dập đầu nói: "Nô tỳ thỉnh an Thái Tử điện hạ."
Chiêu Hoài Thái Tử đầu tiên là khó hiểu, sau khi hiểu được không khỏi giận dữ, ---- Thái Tử Phi đây là tặng người cho mình thu phòng! Mình và nàng tân hôn còn chưa đủ một tháng, đã thu nha đầu của nàng, chẳng phải thành đồ háo sắc?! Nàng đây là......, có ý khiến mình ngột ngạt!
Gân xanh ngầm giật giật trên thái dương hắn, nhẫn nại nói: "Cô không cần, mau mang hết người về đi."
Chi Hương quỳ xuống, lại nói: "Thái Tử Phi nói, nếu Thái Tử điện hạ không thích Đào Chi cùng Đào Nhụy, hôm nào lại mua mấy người tuyệt sắc khác." Tuy rằng là phụng mệnh hành sự, rốt cuộc cũng sợ hãi, thanh âm hơi phát run, "Còn lệnh nô tỳ hỏi Thái Tử điện hạ một chút, mập ốm cao thấp, rốt cuộc......, thích loại nào nhất? Đỡ phải mua sai."
Chiêu Hoài Thái Tử tức giận đến sắc mặt xanh mét.
Ngụy Đình An ở bên cạnh, trên đầu toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Thái Tử Phi này, thật đúng là cái gì cũng dám nói? Bất quá nhìn lại, ban đầu nàng cũng không phải chủ mẫu quá khó ở chung, hiện giờ bỗng nhiên tính tình đại biến, phỏng chừng vẫn là phát giận vì chuyện Trưởng Tôn nữ quan.
Chiêu Hoài Thái Tử hít một hơi thật sâu.
Trong lòng tự mình khuyên giải, rốt cuộc ngày đó là mình làm chuyện hơi quá phận với Trưởng Tôn Hi, khó trách Thái Tử Phi phát hoả. Phu thê vẫn là phải làm cho thật tốt, ---- nếu chỉ có một chút tức giận như vậy cũng không nhẫn nhịn được, vậy còn nói gì đến mưu đồ? Còn nói gì đến nghiệp lớn? Không bằng nhân lúc còn sớm làm chết cái tâm kia!
Chỉ là giữa phu thê, cứ như vậy......, ít nhiều vẫn khiến lòng người thổn thức.
Chiêu Hoài Thái Tử nhẹ trào phúng một tiếng.
Hắn không cảm khái lâu lắm, mà đi một chuyến đến viện Thái Tử Phi ở.
"Gặp qua Thái Tử điện hạ." Thái Tử Phi một mình ra nghênh giá.
Nàng không cho biểu muội ra nghênh đón, dù sao cũng bị kinh hách phát bệnh, mà bản thân Trưởng Tôn Hi cũng không muốn nhìn thấy Thái Tử, ---- một màn hắn và Phó Trinh cùng nhau làm mình mê mang, còn rõ ràng trước mắt đây này. Chiêu Hoài Thái Tử và Sở vương không có gì khác biệt, chẳng qua người này bên ngoài ôn hòa thuần thiện, người kia bên ngoài ngả ngớn háo sắc, nhưng bên trong đều tàn nhẫn độc ác như nhau!
Trước kia là do mình vừa tới còn chưa thích ứng kịp, bị cái gọi là hoàng quyền dọa sợ.
Giờ nghĩ lại, mặc kệ là thiên hoàng lão tử, hay là bình dân áo vải, mạng......, đều chỉ có một cái. Nếu tránh không khỏi, vậy sau này mình liền nỗ lực nghênh đón chính diện, cho dù cá chết lưới rách, cũng tốt hơn mặc người xâu xé gấp trăm lần!
"Ý tứ nàng, cô đã rõ." Chiêu Hoài Thái Tử ở bên ngoài nói: "Đào Chi và Đào Nhụy không cần lại đưa qua, sau này cũng không cần mua người tuyệt sắc gì hết. Nàng và ta tân hôn chưa đủ một tháng, không cần như thế."
Thái Tử Phi hừ nhẹ nói: "Không phải muốn ta làm một người hiền huệ sao? Thái Tử điện hạ hà tất ngăn cản?"
"Nàng biết, cô không phải người như vậy."
"Ta tuy ngu dốt." Thái Tử Phi cười cười, "Nhưng cũng biết, Đông Cung không có khả năng chỉ có một nữ nhân là ta. Mặc kệ là thêm mười người cũng được, một trăm cũng thế, cho dù trong lòng ta không thoải mái nhưng cũng chấp nhận hết."
Thanh âm Chiêu Hoài Thái Tử không vui, "Cô từng có tính toán này sao?"
Thái Tử Phi cười khẽ, "Thái Tử điện hạ có tính toán gì, ta quản không được." Thanh âm lạnh lẽo như tảng băng, mang theo vài phần lạnh lẽo xa cách, "Nhưng có một người, Linh Tê thì không thể!"
Chiêu Hoài Thái Tử trầm mặc một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không nói rõ, ngược lại nói: "Ngày đó là cô nhất thời lỗ mãng, nàng đừng để trong lòng. Hiện giờ cô biết Trưởng Tôn nữ quan quan trọng với nàng, nàng cứ thư thả đừng lo gì hết, sau này cô không bao giờ chạm vào nàng ấy."
Trưởng Tôn Hi ở bên trong nghe được nhíu mày.
Hắn căn bản không phải coi trọng mình, hắn đang nói dối! Nhịn không được nghĩ ngợi, cái ngọc bội kia không phải Sở vương lưu lại sao? Cho dù Chiêu Hoài Thái Tử không biết là của ai, cũng có thể đoán được là tình lang của nguyên chủ đưa cho, không đến mức thần thần bí bí như thế a.
"Nàng yên tâm." Chiêu Hoài Thái Tử lại nói: "Đối với cô mà nói, một trăm quốc sắc thiên hương, tô thêm vẻ trầm ngư lạc nhạn, cũng không hơn được......, Quỳnh Hoa nàng!" Ngữ khí mang theo vài phần tự giễu, vài phần kiên định, "Nàng chỉ cần làm tốt Thái Tử Phi, người nàng trân quý, cô sẽ luôn dốc hết toàn lực thay nàng bảo hộ chu toàn."
Trưởng Tôn Hi nghe xong hiểu rõ, lại khó chịu, không khó chịu vì mình mà là khó chịu cho Thái Tử Phi.
Ý Thái Tử là, bộ dáng mình tuy rằng có vài phần tư sắc, nhưng nếu so với giang sơn nghiệp lớn trong lòng hắn, vẫn là bé nhỏ không đáng kể. Người hắn càng cần hơn là Thái Tử Phi, là nữ nhi Phần Quốc trưởng công chúa, là người Phụ quốc công phủ Hứa gia, ---- lời nói này mười phần chân thật, nhưng lại mang theo chân tướng xé rách da, máu chảy đầm đìa nhìn thấy ghê người!
Giữa phu thê với nhau, không có nửa phần tình cảm để nói chuyện.
"Được đó." Thái Tử Phi nhẹ nhàng cười, trong thanh âm hiện lên thương cảm không rõ ràng, "Có những lời này của Thái Tử điện hạ, sau này thiếp thân và Linh Tê đều yên tâm." Nàng nói: "Chàng yên tâm, nếu ta làm Thái Tử Phi, thì không khả năng lại có biến đổi gì nữa, tự nhiên sẽ làm tốt bổn phận."
Chiêu Hoài Thái Tử không nói cái gì nữa, có tiếng mở cửa phòng, như là hắn đi ra ngoài.
Ngoài sảnh một trận yên tĩnh trầm mặc.
Thái Tử Phi không đi vào, cũng không nói gì, không có bất luận động tĩnh nào.
Trưởng Tôn Hi đi đến trước rèm châu, thấy được thân ảnh sắc hải đường dịu dàng, mặc dù thấy không rõ, cũng có thể cảm nhận được giờ phút này từ thân đến tâm nàng đau đớn. Nàng không muốn tiến vào, hiển nhiên là không muốn người khác khuấy động cảm xúc này của nàng, do dự một lát, lại lặng yên không một tiếng động lui trở về.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Sáng sớm ngày kế, Chiêu Hoài Thái Tử tâm tình không vui đi vào triều sớm.
Cũng may gần đây triều đình không có chuyện lớn, chỉ là chuyện tào lao, cho nên ngẫu nhiên tâm thần không yên cũng không đáng ngại. Chờ đến khi đại thái giám Chu Tiến Đức lên tiếng tuyên xướng, "Bãi triều!" Hoàng đế vừa đi, thần sắc mọi người đều thả lỏng.
Chiêu Hoài Thái Tử là trữ quân một quốc gia, lúc tan triều, tự nhiên dẫn đầu đi trước mọi người. Ngay sau đó, là hai huynh đệ Việt Vương cùng Sở vương, còn Giang Lăng Vương thứ nhất là tuổi nhỏ, thứ hai là thể nhược, cũng không lên triều vào sáng sớm. Ba huynh đệ bọn họ dẫn đầu ra Khải Nguyên điện, phía sau là các văn võ bá quan lần lượt đi theo ra.
"Thái Tử điện hạ sao vậy? Tâm tình không tốt?" Việt Vương hỏi.
Chiêu Hoài Thái Tử mỉm cười nhìn thoáng qua, "Không có."
Việt Vương mặc một bộ áo gấm màu đen dệt rồng vàng bốn móng, không giống Chiêu Hoài Thái Tử thanh nhã như ngọc, và Sở vương trong tuấn mỹ mang theo âm tà. Hắn không chỉ cao lớn đĩnh bạt, hơn nữa càng có khí thế hơn, so với người có chiều cao tương đương như Ân Thiếu Hạo, còn có nhiều hơn một phần hơi thở phong sương đao kiếm.
Hắn xưa nay cũng không phải người nhiều lời, hỏi một câu, liền không hỏi nữa.
"Ta biết." Ân Thiếu Hạo lại là người thích cười thích nói, "Hôm qua không phải Đại Cô mẫu mất mèo sao? Cũng không biết cuối cùng có tìm được không, Thái Tử điện hạ nhất định là đang lo lắng." Khẩu khí nhẹ nhàng, dường như hoàn toàn chưa làm ra chuyện bắt cóc người này.
Chiêu Hoài Thái Tử cũng vẫn giữ bộ dáng vân đạm phong khinh, "Tìm được rồi." Sau đó khẽ nhíu mày, "Chỉ là Đại Cô mẫu rất tức giận với chuyện này, nói là tương lai nếu tìm được người trộm mèo, trực tiếp đánh chết. Thái Tử Phi cùng Phần Quốc phò mã cũng tức giận, nháo đến người chung quanh cũng không cười nỗi, cho nên cô có hơi phiền não."
Ân Thiếu Hạo nghe ra uy hiếp trong lời hắn nói, nhưng không để ý lắm.
---- dù sao hai bên đã sớm như nước với lửa.
Việt Vương quét mắt liếc hai người bọn họ một cái, ánh mắt lập loè, nhưng cũng không dò hỏi gì thêm.
Ân Thiếu Hạo nhìn qua, "Đại hoàng huynh, nghe nói trong phủ huynh giấu mấy bình Trần Tửu lâu năm. Hôm nay thời tiết gió lớn tuyết to, quá trời lạnh, cho huynh đệ đến phủ của huynh ăn ké uống ké chút."
Không dấu vết, dời đề tài vừa nói.
Việt Vương còn chưa trả lời.
Chiêu Hoài Thái Tử đã nói trước: "Uống rượu cô không đi được." Trên mặt đều là nhận lỗi, "Đại hoàng huynh là người trong quân, thích uống đều là rượu mạnh, cô uống không quen, không nên đến phá mấy bình rượu phủ đại hoàng huynh. Nếu khi nào đại hoàng huynh muốn uống trà, chỉ cần tới Đông Cung, tùy thời đều có trà ngon đang chờ."
Việt Vương không có miễn cưỡng Thái Tử, cũng không cự tuyệt Sở vương, "Vậy được, ta với thất đệ cùng đi uống rượu."
"Ai nha, vẫn là các ca ca đau lòng huynh đệ." Bộ dáng Ân Thiếu Hạo rất là cao hứng, vui tươi hớn hở nói: "Sau này muốn uống rượu liền tìm đại hoàng huynh, muốn uống trà liền tìm Thái Tử điện hạ, thật đúng là chuyện tốt." Nói xong, cùng Việt Vương vừa nói vừa cười đi mất.
Huynh nhường đệ kính? Chiêu Hoài Thái Tử ở phía sau nhìn bóng dáng hai người, không tiếng động cười lạnh.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Tới buổi chiều, Hoắc quý phi cho người truyền Sở vương tiến cung nói chuyện.
Nàng ngân nga hỏi: "Nghe nói, hôm qua con mèo yêu thích của Phần Quốc trưởng công chúa bị mất?"
"Đúng vậy." Ân Thiếu Hạo biết không thể gạt được nàng, nhưng cũng rõ ràng, dưỡng mẫu chỉ biết tình hình mặt ngoài, cho nên thật giả nửa nọ nửa kia trả lời: "Phần quốc phò mã mang theo hộ vệ tìm kiếm đầy đường lớn, con còn gặp hắn, cùng hắn uống ly trà, khuyên vài câu, để hắn đừng có gấp gáp nữa."
Đôi mắt hẹp dài của Hoắc quý phi đổi hướng nhìn về phía dưỡng tử, đánh giá, "...... Chỉ vì việc đó?"
"Đây đương nhiên là lấy cớ nói với bên ngoài." Ân Thiếu Hạo trầm ngâm một lát, "Con thấy thần sắc phò mã sốt ruột, chỉ sợ không đơn giản như là mất mèo đâu. Nga, đúng rồi!" Vẻ mặt hắn như bừng tỉnh đại ngộ, "Chiều hôm qua, Thái Tử Phi muốn về phủ trưởng công chúa bên kia, nghe nói nửa đường bị pháo hoa làm cho kinh hách. Theo con thấy, hơn phân nửa là Đại Cô mẫu lấy cớ tìm mèo thất lạc, để bắt người phóng pháo hoa kia thôi, cũng không biết có tìm được không? Chỉ sợ khó à."
Nghe tới, mười hai phần hợp tình hợp lý.
Hoắc quý phi tuy rằng không tin lắm, nhưng phụ nhân ở thâm cung, mắt mũi tai miệng thật sự không duỗi ra bên ngoài được, cũng chỉ có thể tạm thời tiếp thu cách nói này. Nhưng ngược lại nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay dưỡng tử, không khỏi nhíu mày, "Trên tay ngươi là cái gì? Bổn cung nhìn, sao cứ như là bị người cào? Còn có dấu răng nữa."
Ân Thiếu Hạo không được tự nhiên rụt rụt tay, vẻ mặt xấu hổ cười nói: "Là tiểu yêu tinh nhi tử mới thu phòng, có hơi lỗ mãng, tính tình cũng rất xấu. Ách......, về sau lại từ từ thu thập nàng."
"Ha hả." Lời này lại chọc cho Hoắc quý phi vui vẻ, "Ngươi đây là chơi cả đời ưng, ngược lại bị chim sẻ mổ mắt, cuối cùng cũng có cô nương ngươi hàng phục không được, còn bị cắn." Cười đến hoa dung biến đổi, "Ai nha, mau dưỡng lại cho khỏi đi, truyền ra ngoài còn không khiến người khác cười đến rụng răng."
Hàng phục nàng? Ân Thiếu Hạo vừa nhớ tới những cục tức hôm qua nhận được, đang cười lạnh trong lòng.
Chưa nói không hỏi được gì, ngược lại còn bị Phần Quốc phò mã tóm được tại hiện trường, không duyên không cớ đắc tội với Hứa gia cùng phủ Phần Quốc trưởng công chúa, thật là một phen lăn lộn không công.
Hoắc quý phi cười nói: "Còn bực hả? Trở về đem gạo nấu thành cơm không phải được rồi sao? Sở trường của ngươi nhất rồi."
Ân Thiếu Hạo gợi khóe miệng lên, "Mẫu phi lại giễu cợt nhi tử."
Thôi, cũng không cần phiền não vì chuyện hôm qua.
Dù sao mình và Đông Cung đã được chú định là tử địch, kiếp này không chết không ngừng, nhiều thêm một ngọn sóng, hay ít đi một ngọn sóng, kỳ thật khác biệt cũng không lớn, ---- bất quá là thắng làm vua thua làm giặc thôi.
Còn Phần Quốc trưởng công chúa bên kia, ha hả......, thiên dục kỳ vong, tất lệnh kỳ cuồng*! Nàng còn như hiện tại, chẳng phải là dựa vào ân sủng từ trước? Tiên đế đã chết, Ẩn Thái Tử đã chết, Triệu thái hậu cũng đã chết. Phụ hoàng nhịn nàng không phải ngày một ngày hai, nàng lại làm thêm chuyện phong thành tìm mèo, nháo đến phụ hoàng không thể nhịn được nữa thì càng tốt.
*Thiên dục kỳ vong, tất lệnh kỳ cuồng: khi Trời muốn diệt kẻ nào thì trước tiên Trời sẽ mặc cho kẻ đó cuồng ngạo
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Trong Thái Cực Điện, màn kim long sắc vàng cao chín thước từ trên rũ xuống.
Hoàng đế vừa mới phê duyệt xong một chồng tấu chương, đang phẩm trà nghỉ ngơi, thần sắc thả lỏng, cởi bỏ vài phần sắc bén trên triều đình của đế vương. Hắn bất quá mới qua 40, đang độ tuổi xuân, hơn nữa ngày thường có thói quen tập võ luyện kiếm, vóc người cao lớn, rất có khí thế, được long bào rồng năm móng màu vàng kim làm cho càng thêm tôn quý phi phàm.
"Phụ hoàng!" Một tiếng thiếu nữ kêu gọi, đánh gãy u yên lặng mịch trong điện.
Đại thái giám Chu Tiến Đức trước mặt hoàng đế không cần ngẩng đầu nhìn, thậm chí không cần đắn đo thanh âm, đều biết khẳng định là Vô Ưu công chúa, ngoại trừ nàng, người khác không dám kêu quát quát xông tới như thế. Bạch hoàng hậu chết sớm, chỉ để lại Chiêu Hoài Thái Tử cùng Vô Ưu công chúa, tuổi nàng lại tương đối nhỏ, Hoàng Thượng không khỏi dung túng yêu thương hơn vài phần, đối xử rất là khoan dung.
Quả nhiên, hoàng đế buông chung trà ngẩng đầu cười nói: "Vô Ưu, sao con lại tới đây."
Những lúc không vội, hắn cũng không keo kiệt nói nói cười cười với con cái.
"Thỉnh an phụ hoàng." Vô Ưu công chúa tiến lên phúc thân, cười ngọt ngào, "Nhi thần lại đây thăm phụ hoàng, có mệt hay không? Việc khác không thể giúp, bưng trà đổ nước vẫn làm được."
Hoàng đế cười nói: "Ngồi đi."
Vô Ưu công chúa nói đùa vài câu, sau đó không khách khí ngồi xuống trên ghế con, sau đó nhíu mày, "Đúng rồi" vẻ mặt nàng lo lắng, chần chờ nói: "Phụ hoàng, có chuyện......, nhi thần rất là lo lắng."
"Nga?" Hoàng đế nhướng mày, trêu ghẹo một câu, "Vô Ưu của chúng ta cũng bắt đầu có ưu tư?"
"Phụ hoàng......" Vô Ưu công chúa kéo dài âm điệu, "Người còn giễu cợt nhi thần." Chu chu miệng, "Là Thái Tử ca ca, có chuyện con thực lo lắng cho huynh ấy, thật sự! Chuyện quan trọng đó."
Đại khái là bởi vì chuyện liên quan đến trữ quân một quốc gia, nụ cười tươi hoàng đế hơi liễm, "Con nói."
Sắc mặt Vô Ưu công chúa vô cùng nghiêm túc, nói: "Thái Tử Phi có một biểu muội chơi rất thân, bởi vì trong nhà xuống dốc, liền làm nữ quan ở Tư Nhạc Tư. Mấy ngày trước đây, sau khi nàng biểu muội kia đi Đông Cung, cứ ở lại luôn bên người Thái Tử Phi không chịu đi."
Mí mắt hoàng đế nhẹ nhàng nhảy dựng, "Biểu muội Thái Tử Phi?"
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.