Chương 74: C74: Chương 74
Trữ viễn
04/09/2024
"Đêm nay không đến? Vì sao?"
"Chẳng vì sao cả, không muốn gặp bà."
Cố Hồng Trình cười khẽ: "Lại không nghe lời sao? Đã lâu như vậy mà tính xấu của cô vẫn không thay đổi. Rõ ràng bị tôi nắm trong tay vẫn giữ cái tính công chúa ngỗ ngược. Cô thật sự rất khác biệt với thiên hạ. Tôi thích khiêu chiến, vì thế tôi thích cô..."
"Đừng làm tôi buồn nôn, lão yêu quái!" Vương Tử Hựu muốn tắt điện thoại, thanh âm Cố Hồng Trình mạnh và lớn: "Cô cho rằng cô có thể cò kè mặc cả với tôi sao? Cô cho rằng cô là ai? Tôi nói đưa cô lên thì sẽ đưa cô lên, hủy hoại cô sẽ hủy diệt cô! Bao gồm cả tiểu tình nhân của cô..." Âm thanh Cố Hồng Trình chậm rãi nhưng truy bức, mang theo một chút điên khùng: "Cô không tin hả? Chúng ta có thể thử xem?"
Vương Tử Hựu cắn môi, thật khó khăn lắm mới có thể kiềm chế cơn giận dữ. Trong lúc này nếu nàng không khống chế, không kiểm soát được thì chắc chắn nàng sẽ thua hoàn toàn: "Bà rốt cuộc muốn gì ở tôi?"
"Trò chơi mèo vờn chuột ta chán rồi." Cố Hồng Trình cười lạnh: "Tôi muốn nói, nếu cô ngoan ngoãn, nói không chừng tôi đủ kiên nhẫn để chơi tiếp với cô. Nhưng hiện giờ tôi thay đổi chủ ý, hiện tại tôi muốn...ăn tươi cô."
"Hừ" Vương Tử Hựu cũng đáp lại bằng một tiếng cười lạnh.
Nếu bà cho rằng nói vậy tôi sẽ sợ hãi, vậy thì bà đã quá coi thường tôi. Từ vừa mới bắt đầu tôi đã biết sẽ đến mức này, vì bảo vệ người yêu của tôi, tôi sẽ chẳng tiếc chi
"Nếu như thế thì bà sẽ không quấy rối Monica đúng không?"
"Có lẽ vậy"
"Tốt" Vương Tử Hựu nói "Vậy tối nay bà nên hầu hạ bổn tiểu thư thật tốt"
oOo
Phòng riêng của Cửu tiểu thư nhà Diệp gia không phải ai cũng có thể vào, trong bóng tối nhìn như rất tĩnh lặng, nhưng đám vệ sĩ cường tráng có thể dùng tay không bẻ gãy cổ bất cứ kẻ mai phục nào
"Ân..."
Một tiếng rên rỉ của nữ nhân vang lên từ ánh đèn mờ mờ phản chiếu qua cửa sổ, tên vệ sĩ tráng kiện đứng phía sau không khỏi động tình, khuôn mặt đỏ ửng. Cửu tiểu thư nhà chúng ta vẫn có một sở thích đến nay không đổi. Nhìn bên ngoài có vẻ ít nữ tính, nhưng tiểu thư Tiểu Phi thường xuyên bị nàng chà đạp.
"Tiểu Cửu..." Tấm ra giường màu hồng nhạt đã bị làm nhăn nhúm như hoa, dưới chăn là một cổ thân thể mền mại như chưa phát dục nhưng vẫn là một thiếu nữ khỏa thân đang giãy dụa, bóng lưng trơn bóng nhấp nhô theo nhịp thở ngày càng gấp gáp nặng nề, một lớp mồ hôi phủ nhẹ lên thân thể, tuy là yếu ớt, trẻ trung, nhưng vẫn rất thú vị
"Tiểu Phi, cậu còn muốn chạy trốn? Đã ở trên giường của mình thì cậu trốn ở đâu đây?" Tiểu Cửu từ phía sau Tiểu Phi chui ra khỏi chăn, cười nhẹ, lấn thân lên xuống, hai tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng không cho nàng tiếp tục đào thoát, cẩn thận hôn lên tấm lưng nàng. Thân thể vốn trắng nõn nhưng vì chuyện giường chiếu kịch liệt mà tản mát một tầng hồng nhạt, Tiểu Cửu quay người Tiểu Phi về phía mình. Ân, thật sự đáng yêu. Đến thời điểm có thể hưởng thụ được rồi.
Tóc đen của Tiểu Phi cũng không ngắn, vừa tắm xong nên vô cùng mền mại tán loạn trên giường, đôi mắt cũng chưa tẩy trang càng trở nên yêu mị dị thường. Tiểu Cửu rất hài lòng liếm nhẹ lên bụng nàng: "Vốn là người con gái của mình, tại sao phải làm như giới tính lộn xộn hả? Con mèo nhỏ của mình như vậy vẫn đáng yêu hơn."
"Con....mèo nhỏ?"
Cuối cùng Tiểu Phi cũng tổng kết được những ham mê của Tiểu Cửu, luôn gọi Tiểu Phi là a miêu, a cẩu này nọ, là một kẻ có tính sở hữu mạnh liệt, còn mang theo một ít điềm báo tương lai bệnh hoạn.
Tiểu Cửu mặt một bộ áo ngủ màu hồng nhạt trông rất ngây thơ, giống như muốn hòa cùng ra giường, Tiểu Phi mê lý nhìn nàng, thật sự không thể chấp nhận được chuyện mình bị một kẻ có bề ngoại Loli, ăn mặc cũng loli, nhưng sự thật lại là một cô gái hung hãn áp nữ nhân dưới thân.
"Cậu vì sao lần nào cũng không cởi quần áo..." Thật sự là không công bằng! Chẳng lẽ cậu chính là T trong truyền thuyết hay sao?
"Mình không muốn cởi, cần gì có lý do?" Tiểu Cửu ngẩng đầu, đôi môi có chút cong lên, cái cằm dán lên bụng Tiểu Phi, từ từ trượt lên, nghiêng đầu, cắn vào cổ Tiểu Phi, hàm răng đặt trên cổ nàng nhẹ cắn nhẹ liếm. Tiểu Phi nuốt nước miếng, cảm giác đau ở cổ dần lan rộng, lại cho nàng có cảm giác đang bị ma cà rồng xinh đẹp đùa giỡn, sau đó sẽ cắn vào yết hầu,hút hết máu tươi, đoạt tính mạng của nàng...
"Tiểu Cửu..." Tiểu Phi có thể cảm thấy bàn tay Tiểu Cửu không an phận chơi đùa thân thể nàng, vận sức chờ thời cơ tiến công. Mỗi lần đến lúc này thân thể nàng vô cùng căng thẳng, giống như sợ gió giông bão tố thổi đến.
"Ân?" Nhẹ nhàng thăm dò một chút, Tiểu Cửu biết rõ Tiểu Phi đặc biệt mẫn cảm hơn nữa rất dễ dàng bị thương, lại có một thời gian chưa có làm, khi mới bắt đầu đương nhiên muốn nhẹ nhàng một chút.
Tiểu Phi cau mày, không dám mở mắt, Tiểu Cửu lại lẻn vào khiến cho nàng không sao thư thái nổi, hơn nữa điểm chết người chính là chiếc TV LCD lớn trước mặt hai nàng đang chiếu MV của nhóm Lợi Khí từng hợp tác với Mạc Tịnh Ngôn, hình ảnh mớm bồ đào cứ xuất hiện toàn bộ MV.
"Tiểu Cửu...đầu tiên tắt TV....đi..." Tiểu Phi không muốn vào thời điểm này chứng kiến bản thân cố tỏ vẻ thân mật với Mạc tỷ trên TV.
"Sao thế? Tốt mà. Nói thế nào cũng là chính là cậu." Vì cái gì đúng lúc bật MV của nhóm Lợi Khí? Đương nhiên chủ mưu chính là Tiểu Cửu.
Ngón tay Tiểu Cửu triệt để thăm dò vào thân thể Tiểu Phi, Tiểu Phi tức giận đến nỗi muốn đạp bay người con gái chết tiệt này. Thế nhưng rốt cuộc vẫn không có biện pháp để làm, qua nhiều năm như vậy luôn bị nàng áp bách, từng nghĩ rời bỏ nàng, thế nhưng lần nào cũng trở về, vộ luận là bị nàng bắt trở lại hay do mình cam tâm tình nguyện, chỉ có thể nói, có lẽ số mệnh mỗi người đều gắn liền với một khắc tinh.
Cửu tiểu thư sống sờ sờ đúng là khắc tinh của Tiểu Phi nàng.
"Chuyện Mạc tỷ thế nào rồi?" Tiểu Phi ở tình trạng kiệt sức nằm lỳ trên giường hút thuốc, Tiểu Cửu liếc mắt nhìn nàng:
"Cậu lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm Mạc tỷ của cậu."
Tiểu Phi quay đầu, tóc đen trên trán che khuất đôi mắt nàng, pha lẫn chút hỗn độn, ngũ quan trung tính lại khiến nàng trở nên dị thường mị hoặc: "Ghen sao? Đây là hiện tượng tốt, chứng minh cậu vẫn là một người bình thường"
Tiểu Cửu cũng mệt mỏi rồi, so với làm thụ thì làm công vất vả hơn nhiều, chẳng muốn tranh luận với nàng: "Vâng vâng, là mình ghen, lại đây, con mèo nhỏ của mình đến xoa bóp cho mình, đau nhức quá."
"Không! Mình mệt lắm." Đổi thành bất cứ ai cũng sẽ không thể có thái độ tản mạn không thỏa mãn thế này.
Tiểu Cửu đột nhiên nghiêm túc, tự nắn bóp bả vai của mình nói: "Việc này mình không thể tự mình xử lý, để mình hỏi nhị tỷ"
"Nhị tỷ!?" Nghe đến tên Diệp Nhị, mặt Tiểu Phi chuyển sang xanh lét. Người kia chính là nhân vật dạ xoa!
"Cậu cũng biết, hiện tại trên dưới Diệp gia đều do nhị tỷ và tam ca quản lý, hơn nữa nhị tỷ có quen biết với Cố Hồng Trình, tuy nàng không ưa thích quản chuyện ngành giải trí, nhưng kích nàng một chút không chừng có thể thành công, đầu óc nàng chính là điển hình cho loại người ngu si"
"Thế nhưng mà... mình sao lại cảm thấy tim mình sợ hãi thế này?"
Tiểu Cửu ôm chầm Tiểu Phi nói: "Không cần sợ, có mình ở đây. Nhị Tỷ tuy uy mãnh nhưng vẫn là một nhân vật bị đẩy ngã."
Tiểu Phi lập tức cảm thấy mình có làm gì sai hay không? Lúc sáng còn muốn phân rõ ranh giới với đám người yêu quái ở Diệp Gia. Thế nhưng đến tối lại bị đánh bại, quay đầu nhìn lại không chừng kẻ thiệt thòi nhất chính là mình, khả năng liền xương liền cốt là con số không.
Mạc tỷ! Qua chuyện rồi nhất định phải mời em đi ăn đó! Tiểu Phi trong lòng hò hét.
Mạc Tịnh Ngôn gọi điện cho Vương Tử Hựu, thế nhưng không có ai trả lời.
Thật muốn bóp chết kẻ ngu ngốc này! Có dự cảm bất hảo, Mạc tỷ muốn đi ra ngoài, rốt cuộc nhận được điện thoại của mẹ nàng.
Thường Hiểu Vân hỏi thăm về chuyện của Vương Tử Hựu, Mạc Tịnh Ngôn dù trả lời nhưng rốt cuộc vẫn mất hồn.
Thường Hiểu Vân chẳng biết có nhận ra hàm ý khác của con gái không?
"Tiểu Tịnh, con cứ nói thẳng với mẹ, con với Zoe không phải loại quan hệ đó đúng không?" Lần trước về nước Thường Hiểu Vân đã nhận ra chút đầu mối. Trong lòng đã chấp nhận, nhưng không chứng minh là sự thật... kỳ thật cái gọi là chứng minh là thật chẳng qua chỉ là một loại hình thức mà thôi. Đứa bé tên Zoe kia nhìn con gái mình với ánh mắt gần như phun ra lửa, ý đồ quá rõ ràng. Con gái mình sinh ra đương nhiên hiểu rõ nhất. Lòng đề phòng đối với người khác rất mạnh, nếu cho phép người như vậy đến gần cuộc sống của nàng, nhất định phải mang lại không ít hảo cảm cùng tín nhiệm. Thật ra hai đứa nhỏ này chính là lưỡng tình tương duyệt.
"Mẹ. Tiểu Hựu đối với con trọng tình trọng nghĩa, bỏ ra rất nhiều, mặc kệ con cùng em ấy có loại quan hệ như thế nào nhưng con không thể để cho em ấy vì con mà lâm vào sự tình như vậy. Em ấy muốn một người gánh vác chuyện hai người tụi con, còn định gạt bỏ con, con không cho phép chuyện này xảy ra."
"Ah? Vậy con không sợ mình bị thân bại danh liệt sao?"
Mạc Tịnh Ngôn khẽ cười: "Mẹ, thật ra con luôn suy nghĩ, vì cái gì tính cách của con với mẹ và cha hoàn toàn không giống nhau, hai người rất tiêu sái cùng tuyệt tình, nhưng con lại khác hẳn. Hiện giờ con đã biết, trước đây con đã không gặp được chuyện khiến con có thể buông bỏ mọi thứ, nhưng nếu con gặp được thì cũng sẽ trở nên tuyệt tình không chút do dự, con quả nhiên là do hai người sinh ra."
Thường Hiểu Vân cười ha hả, sau khi cười xong lại lấy tư cách là người ngoài cuộc để nói chuyện với con gái: "Tiểu Tịnh, con và Zoe có quen nhau , mẹ không quan tâm, nhưng nếu con gặp khó khăn thì mẹ và cha con nhất định sẽ không giúp, con phải tự mình giải quyết"
Mạc Tịnh Ngôn không kinh ngạc. Từ nhỏ ba mẹ nàng đã dạy nàng như vậy, độc lập, tỉnh táo, mọi thứ dựa vào chính mình.
"Con gái à, thứ con thật sự muốn, phải dựa vào thực lực chính mình mà chém giết"
Cảnh sát trưởng, chủ tịch cùng xã hội đen. Mạc Tịnh Ngôn trực tiếp đi tìm xã hội đen. Thời khắc mấu chốt nhất có thể tin tưởng vào nghĩa khí của xã hội đen.
Ông trùm Bách Mộc Tổ nhận được điện thoại của Mạc Tịnh Ngôn, hẹn nàng đến nhà nói chuyện.
"Con gái của Hiểu Vân, thường xem phim của con đóng, còn chưa được gặp ngoài đời, thừa dịp này gặp trò chuyện đi"
Giọng nói của ông trùm Bách Mộc Tổ có thế lực lớn trong xã hội đen so với những gì Mạc Tịnh Ngôn tưởng tượng kém hơn nhiều. Nàng vốn tưởng rằng sẽ là một kẻ tục tằng không câu nệ tiểu tiết, thế nhưng lọt vào tai nàng lại là một giọng nam trung niên cực kỳ nho nhã lễ độ.
Mạc Tịnh Ngôn cúp điện thoại xong có chút thấp thỏm không yên, dù sao nàng cũng chưa từng đối mặt với những người trong xã hội đen, lần này còn phải đến khu vực trọng yếu...Nhà của ông trùm Bách Mộc Tổ, điều này khiến nàng lo ngại.
Chỉ có điều, mặc kệ lo ngại trong lòng lớn bao nhiêu, khuôn mặt nàng vẫn bình thản sóng êm gió lặng, nàng muốn tham gia cuộc chiến này, cứu người nàng yêu.
Không thể để bản thân yếu đuối.
Ông trùm Bách Mộc Tổ tên gọi Diệp Thiên, trước kia rất nổi tiếng ở Đông Nam Á, sau đó lớn tuổi cùng với chuyện con trai thứ tư chết khiến ông ta vạn phần bi thống, do đó rửa tay ở nhà chuyên tâm "kinh doanh". Diệp Thiên luôn tự cho mình là người làm ăn, còn chuyện ông ta làm gì, thì cảnh sát cũng phải nhắm một mắt mở một mắt.
Mạc Tịnh Ngôn ngồi Taxi, nói đến địa chỉ nhà Diệp gia, vẻ mặt lái xe lập tức hoảng sợ quay đầu nhìn nàng, Mạc Tịnh Ngôn mặc áo khoác đen, khuôn mặt dùng khăn quàng cổ quấn quanh, đeo một chiếc kính đen lớn, thấy lái xe hoảng hốt, hoàn toàn không có tâm tình chở Mạc Tịnh Ngôn đến nhà Diệp gia, thiếu chút nữa tiền cũng không lấy vội vàng chạy trối chết.
"Có...đáng sợ như vậy không?"
Mạc Tịnh Ngôn ngẩng đầu nhìn, thấy Diệp phủ cực kỳ hoành tráng lại âm trầm, liếc nhìn tường nhà Diệp gia cao qua khỏi đầu, khu vực trọng yếu như thế lại không có một bảo vệ đứng ở cửa.
Càng ngắm càng thấy sự bình yên thường dấu kín sát cơ bên trong, Mạc Tịnh Ngôn cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước, đang muốn nhấn chuông cửa, đột nhiên cửa gỗ mở ra, quả thực khiến nàng hãi hùng khiếp vía một phen. Bất quá ưu điểm của Mạc Tịnh Ngôn chính là có bao nhiêu kinh hãi vẫn không thể hiện ra, cho dù sắc mặt tái nhợt không phát ra tiếng kêu sợ hãi, nhìn dị thường trấn định đứng sững sờ tại chổ.
Đứng trước mặt Mạc Tịnh Ngôn chính là một cô gái tướng mạo hung ác, tuổi so với mình không khác biệt lắm, mang giày thấp nhưng so với mình mang giày cao gót còn cao hơn, tóc dài đen rũ xuống vén qua bờ vai bên trái, dùng kẹp tóc màu bạc quấn quanh thành ba hàng, rất có lực buộc đằng sau tai
"...Minh tinh điện ảnh Vương Tử Hựu? Cô đến nhà chúng tôi làm gì?" Cô gái kéo căng khuôn mặt, thế nhưng lời nói lại khiến Mạc Tịnh Ngôn trợn tròn.
Vương Tử Hựu đến chỗ này?
"Nhị..." Cô gái cười tủm tỉm từ phía sau đến bên người nàng, tóc thật dài dị thường ôn nhu: "Em đúng là một đứa nhỏ bị đày ra đảo mà, đây là Mạc Tịnh Ngôn, Vương Tử Hựu đâu?"
Diệp Nhị lập tức đỏ mặt, so với khuôn mặt trên bài Tú Lơ Khơ cực kỳ thú vị.
Diệp Nhất đi đến rất có phong phạm của đại tiểu thư nói: "Mạc tiểu thư, so với trên màn ảnh còn có khí chất hơn, là tới tìm gia phụ, gia phụ đợi đã lâu, mời vào"
"Chẳng vì sao cả, không muốn gặp bà."
Cố Hồng Trình cười khẽ: "Lại không nghe lời sao? Đã lâu như vậy mà tính xấu của cô vẫn không thay đổi. Rõ ràng bị tôi nắm trong tay vẫn giữ cái tính công chúa ngỗ ngược. Cô thật sự rất khác biệt với thiên hạ. Tôi thích khiêu chiến, vì thế tôi thích cô..."
"Đừng làm tôi buồn nôn, lão yêu quái!" Vương Tử Hựu muốn tắt điện thoại, thanh âm Cố Hồng Trình mạnh và lớn: "Cô cho rằng cô có thể cò kè mặc cả với tôi sao? Cô cho rằng cô là ai? Tôi nói đưa cô lên thì sẽ đưa cô lên, hủy hoại cô sẽ hủy diệt cô! Bao gồm cả tiểu tình nhân của cô..." Âm thanh Cố Hồng Trình chậm rãi nhưng truy bức, mang theo một chút điên khùng: "Cô không tin hả? Chúng ta có thể thử xem?"
Vương Tử Hựu cắn môi, thật khó khăn lắm mới có thể kiềm chế cơn giận dữ. Trong lúc này nếu nàng không khống chế, không kiểm soát được thì chắc chắn nàng sẽ thua hoàn toàn: "Bà rốt cuộc muốn gì ở tôi?"
"Trò chơi mèo vờn chuột ta chán rồi." Cố Hồng Trình cười lạnh: "Tôi muốn nói, nếu cô ngoan ngoãn, nói không chừng tôi đủ kiên nhẫn để chơi tiếp với cô. Nhưng hiện giờ tôi thay đổi chủ ý, hiện tại tôi muốn...ăn tươi cô."
"Hừ" Vương Tử Hựu cũng đáp lại bằng một tiếng cười lạnh.
Nếu bà cho rằng nói vậy tôi sẽ sợ hãi, vậy thì bà đã quá coi thường tôi. Từ vừa mới bắt đầu tôi đã biết sẽ đến mức này, vì bảo vệ người yêu của tôi, tôi sẽ chẳng tiếc chi
"Nếu như thế thì bà sẽ không quấy rối Monica đúng không?"
"Có lẽ vậy"
"Tốt" Vương Tử Hựu nói "Vậy tối nay bà nên hầu hạ bổn tiểu thư thật tốt"
oOo
Phòng riêng của Cửu tiểu thư nhà Diệp gia không phải ai cũng có thể vào, trong bóng tối nhìn như rất tĩnh lặng, nhưng đám vệ sĩ cường tráng có thể dùng tay không bẻ gãy cổ bất cứ kẻ mai phục nào
"Ân..."
Một tiếng rên rỉ của nữ nhân vang lên từ ánh đèn mờ mờ phản chiếu qua cửa sổ, tên vệ sĩ tráng kiện đứng phía sau không khỏi động tình, khuôn mặt đỏ ửng. Cửu tiểu thư nhà chúng ta vẫn có một sở thích đến nay không đổi. Nhìn bên ngoài có vẻ ít nữ tính, nhưng tiểu thư Tiểu Phi thường xuyên bị nàng chà đạp.
"Tiểu Cửu..." Tấm ra giường màu hồng nhạt đã bị làm nhăn nhúm như hoa, dưới chăn là một cổ thân thể mền mại như chưa phát dục nhưng vẫn là một thiếu nữ khỏa thân đang giãy dụa, bóng lưng trơn bóng nhấp nhô theo nhịp thở ngày càng gấp gáp nặng nề, một lớp mồ hôi phủ nhẹ lên thân thể, tuy là yếu ớt, trẻ trung, nhưng vẫn rất thú vị
"Tiểu Phi, cậu còn muốn chạy trốn? Đã ở trên giường của mình thì cậu trốn ở đâu đây?" Tiểu Cửu từ phía sau Tiểu Phi chui ra khỏi chăn, cười nhẹ, lấn thân lên xuống, hai tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng không cho nàng tiếp tục đào thoát, cẩn thận hôn lên tấm lưng nàng. Thân thể vốn trắng nõn nhưng vì chuyện giường chiếu kịch liệt mà tản mát một tầng hồng nhạt, Tiểu Cửu quay người Tiểu Phi về phía mình. Ân, thật sự đáng yêu. Đến thời điểm có thể hưởng thụ được rồi.
Tóc đen của Tiểu Phi cũng không ngắn, vừa tắm xong nên vô cùng mền mại tán loạn trên giường, đôi mắt cũng chưa tẩy trang càng trở nên yêu mị dị thường. Tiểu Cửu rất hài lòng liếm nhẹ lên bụng nàng: "Vốn là người con gái của mình, tại sao phải làm như giới tính lộn xộn hả? Con mèo nhỏ của mình như vậy vẫn đáng yêu hơn."
"Con....mèo nhỏ?"
Cuối cùng Tiểu Phi cũng tổng kết được những ham mê của Tiểu Cửu, luôn gọi Tiểu Phi là a miêu, a cẩu này nọ, là một kẻ có tính sở hữu mạnh liệt, còn mang theo một ít điềm báo tương lai bệnh hoạn.
Tiểu Cửu mặt một bộ áo ngủ màu hồng nhạt trông rất ngây thơ, giống như muốn hòa cùng ra giường, Tiểu Phi mê lý nhìn nàng, thật sự không thể chấp nhận được chuyện mình bị một kẻ có bề ngoại Loli, ăn mặc cũng loli, nhưng sự thật lại là một cô gái hung hãn áp nữ nhân dưới thân.
"Cậu vì sao lần nào cũng không cởi quần áo..." Thật sự là không công bằng! Chẳng lẽ cậu chính là T trong truyền thuyết hay sao?
"Mình không muốn cởi, cần gì có lý do?" Tiểu Cửu ngẩng đầu, đôi môi có chút cong lên, cái cằm dán lên bụng Tiểu Phi, từ từ trượt lên, nghiêng đầu, cắn vào cổ Tiểu Phi, hàm răng đặt trên cổ nàng nhẹ cắn nhẹ liếm. Tiểu Phi nuốt nước miếng, cảm giác đau ở cổ dần lan rộng, lại cho nàng có cảm giác đang bị ma cà rồng xinh đẹp đùa giỡn, sau đó sẽ cắn vào yết hầu,hút hết máu tươi, đoạt tính mạng của nàng...
"Tiểu Cửu..." Tiểu Phi có thể cảm thấy bàn tay Tiểu Cửu không an phận chơi đùa thân thể nàng, vận sức chờ thời cơ tiến công. Mỗi lần đến lúc này thân thể nàng vô cùng căng thẳng, giống như sợ gió giông bão tố thổi đến.
"Ân?" Nhẹ nhàng thăm dò một chút, Tiểu Cửu biết rõ Tiểu Phi đặc biệt mẫn cảm hơn nữa rất dễ dàng bị thương, lại có một thời gian chưa có làm, khi mới bắt đầu đương nhiên muốn nhẹ nhàng một chút.
Tiểu Phi cau mày, không dám mở mắt, Tiểu Cửu lại lẻn vào khiến cho nàng không sao thư thái nổi, hơn nữa điểm chết người chính là chiếc TV LCD lớn trước mặt hai nàng đang chiếu MV của nhóm Lợi Khí từng hợp tác với Mạc Tịnh Ngôn, hình ảnh mớm bồ đào cứ xuất hiện toàn bộ MV.
"Tiểu Cửu...đầu tiên tắt TV....đi..." Tiểu Phi không muốn vào thời điểm này chứng kiến bản thân cố tỏ vẻ thân mật với Mạc tỷ trên TV.
"Sao thế? Tốt mà. Nói thế nào cũng là chính là cậu." Vì cái gì đúng lúc bật MV của nhóm Lợi Khí? Đương nhiên chủ mưu chính là Tiểu Cửu.
Ngón tay Tiểu Cửu triệt để thăm dò vào thân thể Tiểu Phi, Tiểu Phi tức giận đến nỗi muốn đạp bay người con gái chết tiệt này. Thế nhưng rốt cuộc vẫn không có biện pháp để làm, qua nhiều năm như vậy luôn bị nàng áp bách, từng nghĩ rời bỏ nàng, thế nhưng lần nào cũng trở về, vộ luận là bị nàng bắt trở lại hay do mình cam tâm tình nguyện, chỉ có thể nói, có lẽ số mệnh mỗi người đều gắn liền với một khắc tinh.
Cửu tiểu thư sống sờ sờ đúng là khắc tinh của Tiểu Phi nàng.
"Chuyện Mạc tỷ thế nào rồi?" Tiểu Phi ở tình trạng kiệt sức nằm lỳ trên giường hút thuốc, Tiểu Cửu liếc mắt nhìn nàng:
"Cậu lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm Mạc tỷ của cậu."
Tiểu Phi quay đầu, tóc đen trên trán che khuất đôi mắt nàng, pha lẫn chút hỗn độn, ngũ quan trung tính lại khiến nàng trở nên dị thường mị hoặc: "Ghen sao? Đây là hiện tượng tốt, chứng minh cậu vẫn là một người bình thường"
Tiểu Cửu cũng mệt mỏi rồi, so với làm thụ thì làm công vất vả hơn nhiều, chẳng muốn tranh luận với nàng: "Vâng vâng, là mình ghen, lại đây, con mèo nhỏ của mình đến xoa bóp cho mình, đau nhức quá."
"Không! Mình mệt lắm." Đổi thành bất cứ ai cũng sẽ không thể có thái độ tản mạn không thỏa mãn thế này.
Tiểu Cửu đột nhiên nghiêm túc, tự nắn bóp bả vai của mình nói: "Việc này mình không thể tự mình xử lý, để mình hỏi nhị tỷ"
"Nhị tỷ!?" Nghe đến tên Diệp Nhị, mặt Tiểu Phi chuyển sang xanh lét. Người kia chính là nhân vật dạ xoa!
"Cậu cũng biết, hiện tại trên dưới Diệp gia đều do nhị tỷ và tam ca quản lý, hơn nữa nhị tỷ có quen biết với Cố Hồng Trình, tuy nàng không ưa thích quản chuyện ngành giải trí, nhưng kích nàng một chút không chừng có thể thành công, đầu óc nàng chính là điển hình cho loại người ngu si"
"Thế nhưng mà... mình sao lại cảm thấy tim mình sợ hãi thế này?"
Tiểu Cửu ôm chầm Tiểu Phi nói: "Không cần sợ, có mình ở đây. Nhị Tỷ tuy uy mãnh nhưng vẫn là một nhân vật bị đẩy ngã."
Tiểu Phi lập tức cảm thấy mình có làm gì sai hay không? Lúc sáng còn muốn phân rõ ranh giới với đám người yêu quái ở Diệp Gia. Thế nhưng đến tối lại bị đánh bại, quay đầu nhìn lại không chừng kẻ thiệt thòi nhất chính là mình, khả năng liền xương liền cốt là con số không.
Mạc tỷ! Qua chuyện rồi nhất định phải mời em đi ăn đó! Tiểu Phi trong lòng hò hét.
Mạc Tịnh Ngôn gọi điện cho Vương Tử Hựu, thế nhưng không có ai trả lời.
Thật muốn bóp chết kẻ ngu ngốc này! Có dự cảm bất hảo, Mạc tỷ muốn đi ra ngoài, rốt cuộc nhận được điện thoại của mẹ nàng.
Thường Hiểu Vân hỏi thăm về chuyện của Vương Tử Hựu, Mạc Tịnh Ngôn dù trả lời nhưng rốt cuộc vẫn mất hồn.
Thường Hiểu Vân chẳng biết có nhận ra hàm ý khác của con gái không?
"Tiểu Tịnh, con cứ nói thẳng với mẹ, con với Zoe không phải loại quan hệ đó đúng không?" Lần trước về nước Thường Hiểu Vân đã nhận ra chút đầu mối. Trong lòng đã chấp nhận, nhưng không chứng minh là sự thật... kỳ thật cái gọi là chứng minh là thật chẳng qua chỉ là một loại hình thức mà thôi. Đứa bé tên Zoe kia nhìn con gái mình với ánh mắt gần như phun ra lửa, ý đồ quá rõ ràng. Con gái mình sinh ra đương nhiên hiểu rõ nhất. Lòng đề phòng đối với người khác rất mạnh, nếu cho phép người như vậy đến gần cuộc sống của nàng, nhất định phải mang lại không ít hảo cảm cùng tín nhiệm. Thật ra hai đứa nhỏ này chính là lưỡng tình tương duyệt.
"Mẹ. Tiểu Hựu đối với con trọng tình trọng nghĩa, bỏ ra rất nhiều, mặc kệ con cùng em ấy có loại quan hệ như thế nào nhưng con không thể để cho em ấy vì con mà lâm vào sự tình như vậy. Em ấy muốn một người gánh vác chuyện hai người tụi con, còn định gạt bỏ con, con không cho phép chuyện này xảy ra."
"Ah? Vậy con không sợ mình bị thân bại danh liệt sao?"
Mạc Tịnh Ngôn khẽ cười: "Mẹ, thật ra con luôn suy nghĩ, vì cái gì tính cách của con với mẹ và cha hoàn toàn không giống nhau, hai người rất tiêu sái cùng tuyệt tình, nhưng con lại khác hẳn. Hiện giờ con đã biết, trước đây con đã không gặp được chuyện khiến con có thể buông bỏ mọi thứ, nhưng nếu con gặp được thì cũng sẽ trở nên tuyệt tình không chút do dự, con quả nhiên là do hai người sinh ra."
Thường Hiểu Vân cười ha hả, sau khi cười xong lại lấy tư cách là người ngoài cuộc để nói chuyện với con gái: "Tiểu Tịnh, con và Zoe có quen nhau , mẹ không quan tâm, nhưng nếu con gặp khó khăn thì mẹ và cha con nhất định sẽ không giúp, con phải tự mình giải quyết"
Mạc Tịnh Ngôn không kinh ngạc. Từ nhỏ ba mẹ nàng đã dạy nàng như vậy, độc lập, tỉnh táo, mọi thứ dựa vào chính mình.
"Con gái à, thứ con thật sự muốn, phải dựa vào thực lực chính mình mà chém giết"
Cảnh sát trưởng, chủ tịch cùng xã hội đen. Mạc Tịnh Ngôn trực tiếp đi tìm xã hội đen. Thời khắc mấu chốt nhất có thể tin tưởng vào nghĩa khí của xã hội đen.
Ông trùm Bách Mộc Tổ nhận được điện thoại của Mạc Tịnh Ngôn, hẹn nàng đến nhà nói chuyện.
"Con gái của Hiểu Vân, thường xem phim của con đóng, còn chưa được gặp ngoài đời, thừa dịp này gặp trò chuyện đi"
Giọng nói của ông trùm Bách Mộc Tổ có thế lực lớn trong xã hội đen so với những gì Mạc Tịnh Ngôn tưởng tượng kém hơn nhiều. Nàng vốn tưởng rằng sẽ là một kẻ tục tằng không câu nệ tiểu tiết, thế nhưng lọt vào tai nàng lại là một giọng nam trung niên cực kỳ nho nhã lễ độ.
Mạc Tịnh Ngôn cúp điện thoại xong có chút thấp thỏm không yên, dù sao nàng cũng chưa từng đối mặt với những người trong xã hội đen, lần này còn phải đến khu vực trọng yếu...Nhà của ông trùm Bách Mộc Tổ, điều này khiến nàng lo ngại.
Chỉ có điều, mặc kệ lo ngại trong lòng lớn bao nhiêu, khuôn mặt nàng vẫn bình thản sóng êm gió lặng, nàng muốn tham gia cuộc chiến này, cứu người nàng yêu.
Không thể để bản thân yếu đuối.
Ông trùm Bách Mộc Tổ tên gọi Diệp Thiên, trước kia rất nổi tiếng ở Đông Nam Á, sau đó lớn tuổi cùng với chuyện con trai thứ tư chết khiến ông ta vạn phần bi thống, do đó rửa tay ở nhà chuyên tâm "kinh doanh". Diệp Thiên luôn tự cho mình là người làm ăn, còn chuyện ông ta làm gì, thì cảnh sát cũng phải nhắm một mắt mở một mắt.
Mạc Tịnh Ngôn ngồi Taxi, nói đến địa chỉ nhà Diệp gia, vẻ mặt lái xe lập tức hoảng sợ quay đầu nhìn nàng, Mạc Tịnh Ngôn mặc áo khoác đen, khuôn mặt dùng khăn quàng cổ quấn quanh, đeo một chiếc kính đen lớn, thấy lái xe hoảng hốt, hoàn toàn không có tâm tình chở Mạc Tịnh Ngôn đến nhà Diệp gia, thiếu chút nữa tiền cũng không lấy vội vàng chạy trối chết.
"Có...đáng sợ như vậy không?"
Mạc Tịnh Ngôn ngẩng đầu nhìn, thấy Diệp phủ cực kỳ hoành tráng lại âm trầm, liếc nhìn tường nhà Diệp gia cao qua khỏi đầu, khu vực trọng yếu như thế lại không có một bảo vệ đứng ở cửa.
Càng ngắm càng thấy sự bình yên thường dấu kín sát cơ bên trong, Mạc Tịnh Ngôn cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước, đang muốn nhấn chuông cửa, đột nhiên cửa gỗ mở ra, quả thực khiến nàng hãi hùng khiếp vía một phen. Bất quá ưu điểm của Mạc Tịnh Ngôn chính là có bao nhiêu kinh hãi vẫn không thể hiện ra, cho dù sắc mặt tái nhợt không phát ra tiếng kêu sợ hãi, nhìn dị thường trấn định đứng sững sờ tại chổ.
Đứng trước mặt Mạc Tịnh Ngôn chính là một cô gái tướng mạo hung ác, tuổi so với mình không khác biệt lắm, mang giày thấp nhưng so với mình mang giày cao gót còn cao hơn, tóc dài đen rũ xuống vén qua bờ vai bên trái, dùng kẹp tóc màu bạc quấn quanh thành ba hàng, rất có lực buộc đằng sau tai
"...Minh tinh điện ảnh Vương Tử Hựu? Cô đến nhà chúng tôi làm gì?" Cô gái kéo căng khuôn mặt, thế nhưng lời nói lại khiến Mạc Tịnh Ngôn trợn tròn.
Vương Tử Hựu đến chỗ này?
"Nhị..." Cô gái cười tủm tỉm từ phía sau đến bên người nàng, tóc thật dài dị thường ôn nhu: "Em đúng là một đứa nhỏ bị đày ra đảo mà, đây là Mạc Tịnh Ngôn, Vương Tử Hựu đâu?"
Diệp Nhị lập tức đỏ mặt, so với khuôn mặt trên bài Tú Lơ Khơ cực kỳ thú vị.
Diệp Nhất đi đến rất có phong phạm của đại tiểu thư nói: "Mạc tiểu thư, so với trên màn ảnh còn có khí chất hơn, là tới tìm gia phụ, gia phụ đợi đã lâu, mời vào"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.