Chương 89: Bị thương
Miêu Tổng Tài
18/08/2021
Trương Tử Hề không thể thuyết phục Chu Tư Y trực tiếp ngồi xe mình đi công ty, bởi vì Chu Tư Y rất cẩn thận, nàng muốn ngăn chặn hết thảy những chuyện có khả năng tạo ra ảnh hưởng xấu cho Trương Tử Hề; Chu Tư Y cũng vô pháp thuyết phục Trương Tử Hề cho phép mình lái xe đi công ty, bởi vì Trương Tử Hề trừ bỏ lo lắng sự an toàn của nàng, còn tưởng lúc nào cũng đem Chu Tư Y cột vào bên người mình.
Ai cũng không thể thuyết phục ai. Chu Tư Y bất đắc dĩ, vì sao Trương Tử Hề không tin kỹ thuật lái xe của nàng; Trương Tử Hề cũng cạn lời, vì sao Chu Tư Y lại quá cố chấp, chẳng lẽ em ấy không biết mình thích hai người cùng đi làm, cùng tan tầm cỡ nào sao?
Cuối cùng, hai người thỏa hiệp, y theo lệ thường, Trương Tử Hề trước tiên đưa Chu Tư Y đến trường học, để nàng cùng những thực tập sinh khác ngồi xe buýt đi qua.
Bởi vì cùng Trương Tử Hề tranh chấp, lúc Chu Tư Y đến cửa, tất cả thực tập sinh và Tô Vân Trì đều ở đó, Chu Tư Y chầm chậm chạy qua, cửa xe còn không thèm đóng, vội vàng leo lên xe buýt, trong lòng thầm oán: Đều do Hề keo kiệt.
Chu Tư Y vừa lên xe, tầm mắt liền chống lại Tô Vân Trì đang sắp xếp vị trí, nàng cảm thấy ánh mắt của Tô Vân Trì quá phức tạp, tựa hồ tưởng cùng mình nói cái gì, muốn nói lại thôi. Mịt mờ nhăn mặt một chút, liên tưởng đến hôm qua việc hắn gọi Trương Tử Hề, nàng có thể đoán trước Tô Vân Trì rốt cuộc muốn hỏi cái gì. Trong lòng không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn giả vờ, nàng không còn là Chu Tư Y của quá khứ, một chút giao tế cũng không hiểu.
"Tô lão sư, sớm." Chu Tư Y mở miệng hướng Tô Vân Trì chào hỏi.
Tô Vân Trì cảm thấy mình thật đáng buồn, rõ ràng toàn tâm toàn ý yêu người kia nhiều năm như vậy, hiện tại lại thông qua tình hình hôm qua tìm hiểu tình huống của cô. Nhưng mà, hắn không biết mở miệng thế nào, bởi vì lòng tự tôn, cũng bởi vì muốn hỏi nhiều điều, ngược lại không biết mở miệng ra sao.
Gặp Chu Tư Y vấn an mình, Tô Vân Trì phản ứng trì trệ, chỉ nói một câu:"Sớm."
So chiêu, Chu Tư Y có thể từ ánh mắt của Tô Vân Trì cảm giác được, dục vọng hắn muốn hỏi mình càng thêm mãnh liệt, vì thế nàng nói tiếp một câu:"Thầy mau lái xe đi, em đi về chỗ ngồi trước." Sau đó không cho Tô Vân Trì cơ hội, trực tiếp đi về phía ba người Thái Trác Nghiên đang ngồi ở đuôi xe.
Tô Vân Trì há miệng thở dốc, muốn gọi Chu Tư Y, lại đột nhiên đình chỉ, hắn nhìn Chu Tư Y khí chất và bóng dáng xấp xỉ người kia, sâu kín thở dài một hơi, đảo mắt nhìn ngoài cửa sổ, sắc mặt âm trầm im lặng.
Ba người Thái Trác Nghiên không hỏi Chu Tư Y hoàn cảnh mới thế nào, bởi vì các nàng đã gặp qua Trương Tử Hề, cũng chính mắt gặp qua Trương Tử Hề khẩn trương Chu Tư Y cỡ nào, không cần hỏi Chu Tư Y, tình huống khẳng định là hảo đến không thể hảo hơn.
Chu Tư Y hỏi ba vị bạn tốt, mới biết Thái Trác Nghiên được an bài ở bộ Tài vụ, hỗ trợ xét duyệt số liệu; Thái Trác Hân được an bài đến bộ Bí thư, mà Khâu Khả Nhi cũng là đặc thù nhất, nàng không thuộc ngành nào cả, công tác của nàng tựa như shipper,chuyên phụ trách đi giao công văn.
Chu Tư Y đối Thái Trác Nghiên cùng Thái Trác Hân thực tập an bài một không cảm thấy có gì không ổn, Thái Trác Nghiên rất cẩn thận, Thái Trác Hân hiểu giao tế, nhưng Khâu Khả Nhi lại làm cho Chu Tư Y cảm thấy kinh ngạc, bởi vì trong bốn người, không ai dám nói mình có tri thức chuyên nghiệp vượt qua Khâu Khả Nhi, hơn nữa Khâu Khả Nhi trời sinh mẫn cảm với thị trường chứng khoán, không có khả năng chỉ làm tạp vụ. Nhưng Chu Tư Y cũng chỉ là ở trong lòng suy nghĩ, một chút cũng chưa biểu đạt ý kiến, lần này chỉ là thực tập mà thôi.
Tán gẫu xong, Khâu Khả Nhi nhìn Chu Tư Y sửng sốt một hồi, cắn cắn môi, sắc mặt đỏ ửng, nhỏ giọng hỏi:"Tư Y...... Cái người ngày hôm qua bộ dáng rất giống Trương...... Trương tổng, là muội muội của Trương tổng sao?"
Ba người có điểm kinh ngạc nhìn Khâu Khả Nhi, Chu Tư Y đáp:"Đúng vậy, cậu biết chị ta?"
Khâu Khả Nhi bối rối lắc lắc hai tay, nói:"Không có, chỉ là...... Cảm thấy chị ấy trông rất giống Trương tổng."
Chu Tư Y hiểu rõ, gật đầu đáp:"Ừ, người kia là muội muội của Hề, cũng là trợ lý của Hề."
Chu Tư Y trực tiếp dùng "Hề" xưng hô Trương Tử Hề, bởi vì bọn họ là hảo bằng hữu duy nhất của nàng, hơn nữa nàng cũng cảm giác được, Thái Trác Nghiên và Thái Trác Hân đã sớm nhìn ra quan hệ giữa mình và Trương Tử Hề. Khâu Khả Nhi có lẽ còn chưa biết, nhưng Chu Tư Y biết Khâu Khả Nhi là người thiện lương.
Khâu Khả Nhi lại cắn môi, cuối cùng chỉ đơn giản "à" một tiếng, nàng vẫn là không dám hỏi tên người kia, trong lòng phỉ nhổ bản thân, quên đi, mình vốn dĩ là vô dụng.
Thái Trác Hân nghe Trương Tử Hề còn có muội muội, bộ dạng cũng rất giống, hứng thú lên, lôi kéo Thái Trác Nghiên, nói với Chu Tư Y:"Oa, Tư Y, là thật sao? Hôm qua lực chú ý của mình hoàn toàn bị Trương tổng hấp dẫn, cho nên không chú ý tới. Bây giờ nghe Khả Nhi nói thế, tưởng một chút mới cảm thấy, thật sự rất giống đó. Cũng không biết chị ấy có khí thế giống như Trương tổng không ta."
"Khí thế?" Chu Tư Y nhíu mày nghi hoặc nhìn Thái Trác Hân, Trương Tử Hề rất khí thế sao? Sao mình không cảm giác được?
Thời điểm Trương Tử Hề đến văn phòng, phát hiện Trương Tử Mộng còn chưa đến, bình thường Trương Tử Mộng luôn rất đúng giờ, hơn nữa mỗi lần đều đến sớm hơn mình. Cô xem đồng hồ, cách thời gian công ty quy định đi làm đã qua hai mươi phút. Cô cũng không nghĩ nhiều, Trương Tử Mộng ngẫu nhiên muộn một lần, cô cũng không cảm thấy rất kỳ quái.
Tiến vào văn phòng, Trương Tử Hề ngồi ở ghế lão bản, lại chưa có tâm tình làm việc, bởi vì tốc độ của Chu Tư Y chậm hơn cô rất nhiều, hại cô một chút động lực để công tác cũng không có. Cô cứ như vậy nhàm chán ngồi đó, chờ Chu Tư Y đến.
Di động đột nhiên vang lên, Trương Tử Hề thứ nhất nghĩ đến có thể là Chu Tư Y đánh tới, nhưng khi vội vàng cầm lên, lại là Trương Tử Mộng đánh tới.
Trải qua hai năm ở chung, Trương Tử Hề trong lòng kỳ thật đã sớm thừa nhận Trương Tử Mộng là muội muội, chỉ là còn chưa thể quá thân mật mà thôi. Tiếp khởi điện thoại, Trương Tử Hề dỡ xuống lạnh lùng, thanh âm mang theo độ ấm, hỏi:"Tử Mộng, chuyện gì?"
Trương Tử Hề nghe di động truyền đến thanh âm rất nhỏ, cảm giác được Trương Tử Mộng tạm dừng khoảng mười giây, trong lúc đó còn hít sâu một lần mới mở miệng:"Chị, hôm nay em muốn xin nghỉ."
Thanh âm của Trương Tử Mộng suy yếu, lại còn hơi khàn khàn, Trương Tử Hề nhíu nhíu mày quan tâm hỏi:"Làm sao vậy? Sinh bệnh sao?"
Trương Tử Mộng lại tạm dừng mười giây, mới đáp:"Không có, chỉ là vừa tỉnh ngủ, có chút mệt, không muốn đi làm."
Trương Tử Hề không tự giác gợi lên khóe miệng, nhu hòa mỉm cười, Trương Tử Mộng cho tới bây giờ chưa từng bốc đồng nói với cô như thế.
Thanh âm của Trương Tử Hề tựa hồ cũng mang theo ý cười, nói:"Không có việc gì, mệt mỏi thì nên nghỉ ngơi cho thật tốt, một ngày không đủ thì hai ngày, hai ngày không đủ thì ba ngày, bất quá...... Nhiều nhất chỉ có thể là một tuần thôi, nơi này tôi không có em là không được đâu."
"Vâng, cám ơn chị, em cúp máy đây." Trương Tử Mộng lần này tạm dừng gấp đôi thời gian, thanh âm so với vừa rồi còn khàn hơn, nhưng Trương Tử Hề chỉ tưởng Trương Tử Mộng còn chưa rời giường, mới mệt rã rời như vậy.
Tô Lâm thoáng như bị rút mất linh hồn, hai mắt không có tiêu cự đứng ở nơi đó, chờ cô khôi phục ý thức, cũng không biết Trương Tử Mộng rời đi đã bao lâu, cô chỉ cảm thấy hai chân tê rần, không có tri giác. Tô Lâm vừa nâng lên một chân, liền chống đỡ không được thân thể, trực tiếp ngã xuống......
Hoàn hảo, Tô Lâm là đứng ở bên giường, giường lớn co giãn thoải mái cũng không khiến cô bị thương tổn. Tô Lâm ngã xuống, xoay đầu, lại trợn to hai mắt, đồng tử co rút, tựa hồ là nhìn thấy cái gì khủng bố.
Một vết máu từ đỏ tươi biến thành đỏ sậm, trên drap giường trắng noãn trở nên chói mắt, Tô Lâm biết đây là cái gì, nhưng mà...... Cô hoảng sợ, là dấu vết của một đêm xuân, còn...... Quá lớn. Tô Lâm động tác thong thả,run rẩy vươn tay đến trước mắt, sau đó chậm rãi mở ra, cảnh tượng đập vào mắt làm cho cô muốn tát mình một bạt tai, một ngón tay của cô, còn dính một chút vết máu...... Chết tiệt, cô thế nhưng còn giữ móng tay!
Hận không thể giết bản thân, đồng thời, Tô Lâm lại âm thầm may mắn, may mắn là tối hôm qua trước khi Trương Tử Mộng đến, cô đã tẩy sơn đi, tu bổ móng...... Nhưng mà, cô căn bản không thể đoán trước tình huống sẽ phát sinh, cho nên móng tay cô tuy rằng đủ mượt mà, lại không đủ ngắn.
Nhìn vết máu đỏ sậm kia, Tô Lâm hai hàng lông mày nhíu chặt, mắt hơi khép, lấy tốc độ cực nhanh xoay người xuống giường, thuận tay nắm áo ngủ lung tung khoác lên người, ngay cả dép lê đều không kịp mang, liền vội vã chạy đi ngoài.
Làm sao còn có thân ảnh Trương Tử Mộng, chiếc xe Aston Martin màu đỏ đã sớm không ở, Tô Lâm đứng ở cửa sửng sốt một chút, sau đó gắt gao nắm tay thành quyền, hung hăng nện lên cửa gỗ cứng cáp, phát ra một tiếng"oành", làn da bị sát phá tràn ra máu tươi, rất nhanh liền sưng lên, nhưng Tô Lâm lại không cảm thấy đau đớn, bởi vì lúc này lòng cô còn đau hơn gấp trăm ngàn lần.
Biểu tình ngưng trọng nhíu mày suy tư một hồi, Tô Lâm vội vã xoay người về phòng khách, tìm được ví, xuất ra điện thoại di động, do dự một chút, vẫn là bát thông qua Trương Tử Mộng di động.
Xiết chặt di động, đặt ở bên tai, khẩn trương ngừng thở, đợi điện thoại chuyển được, nhưng đáp lại cô cũng là một trận lạnh lùng......"Thật xin lỗi, số quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."
Tô Lâm tức giận buông di động, vội vàng tìm được số của Trương Tử Hề, vừa định gọi, lại tạm dừng, vẫn là mình tự đi qua thì hơn, ít nhất có thể tận mắt nhìn xem tình huống của Trương Tử Mộng, chứ không phải thông qua miệng Trương Tử Hề.
Ai cũng không thể thuyết phục ai. Chu Tư Y bất đắc dĩ, vì sao Trương Tử Hề không tin kỹ thuật lái xe của nàng; Trương Tử Hề cũng cạn lời, vì sao Chu Tư Y lại quá cố chấp, chẳng lẽ em ấy không biết mình thích hai người cùng đi làm, cùng tan tầm cỡ nào sao?
Cuối cùng, hai người thỏa hiệp, y theo lệ thường, Trương Tử Hề trước tiên đưa Chu Tư Y đến trường học, để nàng cùng những thực tập sinh khác ngồi xe buýt đi qua.
Bởi vì cùng Trương Tử Hề tranh chấp, lúc Chu Tư Y đến cửa, tất cả thực tập sinh và Tô Vân Trì đều ở đó, Chu Tư Y chầm chậm chạy qua, cửa xe còn không thèm đóng, vội vàng leo lên xe buýt, trong lòng thầm oán: Đều do Hề keo kiệt.
Chu Tư Y vừa lên xe, tầm mắt liền chống lại Tô Vân Trì đang sắp xếp vị trí, nàng cảm thấy ánh mắt của Tô Vân Trì quá phức tạp, tựa hồ tưởng cùng mình nói cái gì, muốn nói lại thôi. Mịt mờ nhăn mặt một chút, liên tưởng đến hôm qua việc hắn gọi Trương Tử Hề, nàng có thể đoán trước Tô Vân Trì rốt cuộc muốn hỏi cái gì. Trong lòng không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn giả vờ, nàng không còn là Chu Tư Y của quá khứ, một chút giao tế cũng không hiểu.
"Tô lão sư, sớm." Chu Tư Y mở miệng hướng Tô Vân Trì chào hỏi.
Tô Vân Trì cảm thấy mình thật đáng buồn, rõ ràng toàn tâm toàn ý yêu người kia nhiều năm như vậy, hiện tại lại thông qua tình hình hôm qua tìm hiểu tình huống của cô. Nhưng mà, hắn không biết mở miệng thế nào, bởi vì lòng tự tôn, cũng bởi vì muốn hỏi nhiều điều, ngược lại không biết mở miệng ra sao.
Gặp Chu Tư Y vấn an mình, Tô Vân Trì phản ứng trì trệ, chỉ nói một câu:"Sớm."
So chiêu, Chu Tư Y có thể từ ánh mắt của Tô Vân Trì cảm giác được, dục vọng hắn muốn hỏi mình càng thêm mãnh liệt, vì thế nàng nói tiếp một câu:"Thầy mau lái xe đi, em đi về chỗ ngồi trước." Sau đó không cho Tô Vân Trì cơ hội, trực tiếp đi về phía ba người Thái Trác Nghiên đang ngồi ở đuôi xe.
Tô Vân Trì há miệng thở dốc, muốn gọi Chu Tư Y, lại đột nhiên đình chỉ, hắn nhìn Chu Tư Y khí chất và bóng dáng xấp xỉ người kia, sâu kín thở dài một hơi, đảo mắt nhìn ngoài cửa sổ, sắc mặt âm trầm im lặng.
Ba người Thái Trác Nghiên không hỏi Chu Tư Y hoàn cảnh mới thế nào, bởi vì các nàng đã gặp qua Trương Tử Hề, cũng chính mắt gặp qua Trương Tử Hề khẩn trương Chu Tư Y cỡ nào, không cần hỏi Chu Tư Y, tình huống khẳng định là hảo đến không thể hảo hơn.
Chu Tư Y hỏi ba vị bạn tốt, mới biết Thái Trác Nghiên được an bài ở bộ Tài vụ, hỗ trợ xét duyệt số liệu; Thái Trác Hân được an bài đến bộ Bí thư, mà Khâu Khả Nhi cũng là đặc thù nhất, nàng không thuộc ngành nào cả, công tác của nàng tựa như shipper,chuyên phụ trách đi giao công văn.
Chu Tư Y đối Thái Trác Nghiên cùng Thái Trác Hân thực tập an bài một không cảm thấy có gì không ổn, Thái Trác Nghiên rất cẩn thận, Thái Trác Hân hiểu giao tế, nhưng Khâu Khả Nhi lại làm cho Chu Tư Y cảm thấy kinh ngạc, bởi vì trong bốn người, không ai dám nói mình có tri thức chuyên nghiệp vượt qua Khâu Khả Nhi, hơn nữa Khâu Khả Nhi trời sinh mẫn cảm với thị trường chứng khoán, không có khả năng chỉ làm tạp vụ. Nhưng Chu Tư Y cũng chỉ là ở trong lòng suy nghĩ, một chút cũng chưa biểu đạt ý kiến, lần này chỉ là thực tập mà thôi.
Tán gẫu xong, Khâu Khả Nhi nhìn Chu Tư Y sửng sốt một hồi, cắn cắn môi, sắc mặt đỏ ửng, nhỏ giọng hỏi:"Tư Y...... Cái người ngày hôm qua bộ dáng rất giống Trương...... Trương tổng, là muội muội của Trương tổng sao?"
Ba người có điểm kinh ngạc nhìn Khâu Khả Nhi, Chu Tư Y đáp:"Đúng vậy, cậu biết chị ta?"
Khâu Khả Nhi bối rối lắc lắc hai tay, nói:"Không có, chỉ là...... Cảm thấy chị ấy trông rất giống Trương tổng."
Chu Tư Y hiểu rõ, gật đầu đáp:"Ừ, người kia là muội muội của Hề, cũng là trợ lý của Hề."
Chu Tư Y trực tiếp dùng "Hề" xưng hô Trương Tử Hề, bởi vì bọn họ là hảo bằng hữu duy nhất của nàng, hơn nữa nàng cũng cảm giác được, Thái Trác Nghiên và Thái Trác Hân đã sớm nhìn ra quan hệ giữa mình và Trương Tử Hề. Khâu Khả Nhi có lẽ còn chưa biết, nhưng Chu Tư Y biết Khâu Khả Nhi là người thiện lương.
Khâu Khả Nhi lại cắn môi, cuối cùng chỉ đơn giản "à" một tiếng, nàng vẫn là không dám hỏi tên người kia, trong lòng phỉ nhổ bản thân, quên đi, mình vốn dĩ là vô dụng.
Thái Trác Hân nghe Trương Tử Hề còn có muội muội, bộ dạng cũng rất giống, hứng thú lên, lôi kéo Thái Trác Nghiên, nói với Chu Tư Y:"Oa, Tư Y, là thật sao? Hôm qua lực chú ý của mình hoàn toàn bị Trương tổng hấp dẫn, cho nên không chú ý tới. Bây giờ nghe Khả Nhi nói thế, tưởng một chút mới cảm thấy, thật sự rất giống đó. Cũng không biết chị ấy có khí thế giống như Trương tổng không ta."
"Khí thế?" Chu Tư Y nhíu mày nghi hoặc nhìn Thái Trác Hân, Trương Tử Hề rất khí thế sao? Sao mình không cảm giác được?
Thời điểm Trương Tử Hề đến văn phòng, phát hiện Trương Tử Mộng còn chưa đến, bình thường Trương Tử Mộng luôn rất đúng giờ, hơn nữa mỗi lần đều đến sớm hơn mình. Cô xem đồng hồ, cách thời gian công ty quy định đi làm đã qua hai mươi phút. Cô cũng không nghĩ nhiều, Trương Tử Mộng ngẫu nhiên muộn một lần, cô cũng không cảm thấy rất kỳ quái.
Tiến vào văn phòng, Trương Tử Hề ngồi ở ghế lão bản, lại chưa có tâm tình làm việc, bởi vì tốc độ của Chu Tư Y chậm hơn cô rất nhiều, hại cô một chút động lực để công tác cũng không có. Cô cứ như vậy nhàm chán ngồi đó, chờ Chu Tư Y đến.
Di động đột nhiên vang lên, Trương Tử Hề thứ nhất nghĩ đến có thể là Chu Tư Y đánh tới, nhưng khi vội vàng cầm lên, lại là Trương Tử Mộng đánh tới.
Trải qua hai năm ở chung, Trương Tử Hề trong lòng kỳ thật đã sớm thừa nhận Trương Tử Mộng là muội muội, chỉ là còn chưa thể quá thân mật mà thôi. Tiếp khởi điện thoại, Trương Tử Hề dỡ xuống lạnh lùng, thanh âm mang theo độ ấm, hỏi:"Tử Mộng, chuyện gì?"
Trương Tử Hề nghe di động truyền đến thanh âm rất nhỏ, cảm giác được Trương Tử Mộng tạm dừng khoảng mười giây, trong lúc đó còn hít sâu một lần mới mở miệng:"Chị, hôm nay em muốn xin nghỉ."
Thanh âm của Trương Tử Mộng suy yếu, lại còn hơi khàn khàn, Trương Tử Hề nhíu nhíu mày quan tâm hỏi:"Làm sao vậy? Sinh bệnh sao?"
Trương Tử Mộng lại tạm dừng mười giây, mới đáp:"Không có, chỉ là vừa tỉnh ngủ, có chút mệt, không muốn đi làm."
Trương Tử Hề không tự giác gợi lên khóe miệng, nhu hòa mỉm cười, Trương Tử Mộng cho tới bây giờ chưa từng bốc đồng nói với cô như thế.
Thanh âm của Trương Tử Hề tựa hồ cũng mang theo ý cười, nói:"Không có việc gì, mệt mỏi thì nên nghỉ ngơi cho thật tốt, một ngày không đủ thì hai ngày, hai ngày không đủ thì ba ngày, bất quá...... Nhiều nhất chỉ có thể là một tuần thôi, nơi này tôi không có em là không được đâu."
"Vâng, cám ơn chị, em cúp máy đây." Trương Tử Mộng lần này tạm dừng gấp đôi thời gian, thanh âm so với vừa rồi còn khàn hơn, nhưng Trương Tử Hề chỉ tưởng Trương Tử Mộng còn chưa rời giường, mới mệt rã rời như vậy.
Tô Lâm thoáng như bị rút mất linh hồn, hai mắt không có tiêu cự đứng ở nơi đó, chờ cô khôi phục ý thức, cũng không biết Trương Tử Mộng rời đi đã bao lâu, cô chỉ cảm thấy hai chân tê rần, không có tri giác. Tô Lâm vừa nâng lên một chân, liền chống đỡ không được thân thể, trực tiếp ngã xuống......
Hoàn hảo, Tô Lâm là đứng ở bên giường, giường lớn co giãn thoải mái cũng không khiến cô bị thương tổn. Tô Lâm ngã xuống, xoay đầu, lại trợn to hai mắt, đồng tử co rút, tựa hồ là nhìn thấy cái gì khủng bố.
Một vết máu từ đỏ tươi biến thành đỏ sậm, trên drap giường trắng noãn trở nên chói mắt, Tô Lâm biết đây là cái gì, nhưng mà...... Cô hoảng sợ, là dấu vết của một đêm xuân, còn...... Quá lớn. Tô Lâm động tác thong thả,run rẩy vươn tay đến trước mắt, sau đó chậm rãi mở ra, cảnh tượng đập vào mắt làm cho cô muốn tát mình một bạt tai, một ngón tay của cô, còn dính một chút vết máu...... Chết tiệt, cô thế nhưng còn giữ móng tay!
Hận không thể giết bản thân, đồng thời, Tô Lâm lại âm thầm may mắn, may mắn là tối hôm qua trước khi Trương Tử Mộng đến, cô đã tẩy sơn đi, tu bổ móng...... Nhưng mà, cô căn bản không thể đoán trước tình huống sẽ phát sinh, cho nên móng tay cô tuy rằng đủ mượt mà, lại không đủ ngắn.
Nhìn vết máu đỏ sậm kia, Tô Lâm hai hàng lông mày nhíu chặt, mắt hơi khép, lấy tốc độ cực nhanh xoay người xuống giường, thuận tay nắm áo ngủ lung tung khoác lên người, ngay cả dép lê đều không kịp mang, liền vội vã chạy đi ngoài.
Làm sao còn có thân ảnh Trương Tử Mộng, chiếc xe Aston Martin màu đỏ đã sớm không ở, Tô Lâm đứng ở cửa sửng sốt một chút, sau đó gắt gao nắm tay thành quyền, hung hăng nện lên cửa gỗ cứng cáp, phát ra một tiếng"oành", làn da bị sát phá tràn ra máu tươi, rất nhanh liền sưng lên, nhưng Tô Lâm lại không cảm thấy đau đớn, bởi vì lúc này lòng cô còn đau hơn gấp trăm ngàn lần.
Biểu tình ngưng trọng nhíu mày suy tư một hồi, Tô Lâm vội vã xoay người về phòng khách, tìm được ví, xuất ra điện thoại di động, do dự một chút, vẫn là bát thông qua Trương Tử Mộng di động.
Xiết chặt di động, đặt ở bên tai, khẩn trương ngừng thở, đợi điện thoại chuyển được, nhưng đáp lại cô cũng là một trận lạnh lùng......"Thật xin lỗi, số quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."
Tô Lâm tức giận buông di động, vội vàng tìm được số của Trương Tử Hề, vừa định gọi, lại tạm dừng, vẫn là mình tự đi qua thì hơn, ít nhất có thể tận mắt nhìn xem tình huống của Trương Tử Mộng, chứ không phải thông qua miệng Trương Tử Hề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.