Chương 90: Lửa giận
Miêu Tổng Tài
18/08/2021
Tô Lâm cước bộ vội vàng bước vào đại sảnh Vu thị, trên mặt không có một chút tươi cười, hơn nữa còn rất ngưng trọng, làm cho người ta có cảm giác rất lạnh. Hôm nay không có trang điểm, nhưng cô vốn thiên sinh lệ chất, trông vẫn vô cùng xinh đẹp cao quý.
Tiếp tân đối Tô Lâm cũng không xa lạ, bởi vì nữ nhân đặc biệt tinh xảo như Tô Lâm vốn làm cho người ta ấn tượng khắc sâu, huống chi số lần cô đến Vu thị cũng không ít, tiếp tân nhìn đến sắc mặt Tô Lâm, hơi hơi cúi người, có điểm không yên hỏi một câu:"Tô tiểu thư, có cần tôi giúp ngài thông báo cho Trương tổng một tiếng không?"
Tô Lâm cũng không dừng lại, không mang theo cảm xúc hồi đáp:"Không cần, tôi trực tiếp đi lên!"
Chờ thang máy đóng cửa lại, Tô Lâm nhăn lại mi, cô không nắm chắc Trương Tử Mộng còn có thể đi làm không, nhưng cô hiểu Trương Tử Mộng và Trương Tử Hề, hai người họ đều là không thích ở nhà, cực kỳ kiêng kị người nhà, trong lòng cô khẳng định, sau khi phát sinh chuyện đó, nếu Trương Tử Mộng còn chưa điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, thì sẽ không trở lại Trương gia.
Cô sở dĩ không cần tiếp tân thông báo, bởi vì cô biết tính cách của Trương Tử Mộng tương tự Trương Tử Hề, cô tin tưởng nếu Trương Tử Mộng có đến đi làm, mà nghe được mình đến đây, khẳng định sẽ kêu bảo an đuổi mình ra khỏi Vu thị.
Tuy rằng rất nhiều người không thích thậm chí là chán ghét việc Tô Lâm lạm tình, nhưng bằng hữu của cô sẽ không thiếu, bởi vì cô cũng có rất nhiều ưu điểm, làm chuyện gì đều cực kỳ sòng phẳng, chỉ cần là cô làm, cô đều có thể chịu trách nhiệm tương ứng. Im lặng đứng trong thang máy, biểu tình ngưng trọng, hai mắt cũng lộ ra một tia kiên định, mặc kệ kết quả thế nào, cô đều phải cấp Trương Tử Mộng và Trương Tử Hề một cái công đạo.
Đi đến văn phòng của Trương Tử Mộng cùng Trương Tử Hề, Tô Lâm ở cửa đứng một hồi, nhắm mắt lại hít sâu vài cái, khi mở to mắt đã là tràn đầy kiên định, cô đã quyết định thừa nhận mình sẽ phải trả giá đại giới, trực tiếp vặn nắm cửa, không tuyển trạch phương thức gõ cửa.
Mở cửa ra, liếc mắt một cái liền thấy bàn công tác ở ngoại gian không có một bóng người,cửa nội gian lại đóng chặt, Trương Tử Mộng chưa tới đi làm, em ấy có thể đi làm sao? Tô Lâm nhíu nhíu mày, không khỏi lại nhìn thoáng qua bàn tay, sắc mặt mang theo nồng hậu áy náy cùng lo lắng.
Ngẩng đầu nhìn nội gian, Tô Lâm do dự một chút, vẫn là đi qua, sau đó xao vang cửa......
Ghế lão bản của Trương Tử Hề kỳ thật khá lớn, hoàn toàn có thể cất chứa hai nữ nhân dáng người thon thả là Trương Tử Hề và Chu Tư Y, mỗi người tọa một nửa, Chu Tư Y hai tay chống cằm ghé vào bàn công tác, Trương Tử Hề lại dựa lưng vào ghế, nhìn một phần văn kiện, đó là báo cáo tổng kết hạng mục khai phá mà cô kêu Chu Tư Y viết thử.
Tuy rằng hai người tọa một cái ghế, Chu Tư Y cũng không có cảm thấy không thoải mái, nhưng trong lòng vẫn là oán giận Trương Tử Hề "keo kiệt", mặc kệ nàng nói bao nhiêu lần, Trương Tử Hề cũng không đồng ý đặt thêm một cái ghế.
Tiếng đập cửa vang lên, chân mày Trương Tử Hề cau lại, nghi hoặc một chút, cô nhớ rõ Trương Tử Mộng hôm nay xin nghỉ, bình thường trừ bỏ Trương Tử Mộng, không có bất kỳ ai dám trực tiếp gõ cửa phòng cô, chẳng lẽ là Trương Tử Mộng đột nhiên trở lại? Chu Tư Y theo thói quen nhìn về phía Trương Tử Hề.
"Ai?" Trương Tử Hề nhìn thoáng qua Chu Tư Y, đề cao thanh âm hỏi, nếu không có hỏi rõ ràng là ai đang gõ cửa, cô tuyệt đối sẽ không cho phép người này đi vào văn phòng.
"Hề Hề, là tôi, Tô Lâm." Ngoài cửa truyền vào thanh âm của Tô Lâm.
Trương Tử Hề tạm dừng một hồi, vừa định nói mời vào, Chu Tư Y lại đột nhiên đứng lên, vẻ mặt có chút khẩn trương nhìn xung quanh một chút, tựa như đang tìm địa phương thích hợp. Trương Tử Hề nhìn bóng dáng Chu Tư Y, khẽ cười một chút, sau đó điều chỉnh tốt vị trí, tay giữ chặt Chu Tư Y thoáng dùng sức, một chút liền đem Chu Tư Y hoàn toàn không có chuẩn bị trực tiếp kéo đến trong lòng mình, ngồi lên đùi mình, sau đó không đợi Chu Tư Y phản ứng, kêu lên:"Mời vào."
Làm sao có thể như vậy? Chu Tư Y hoảng hốt, tuy rằng nàng biết Trương Tử Hề tín nhiệm Tô Lâm, nhưng nơi này là văn phòng, bây giờ còn là thời gian công tác, làm như vậy có phải có chút...... Trong đầu nàng lập tức nảy lên câu "văn phòng tán tỉnh","tiểu thụ" cái gì. Mặt nàng ửng đỏ lên, nhưng tư thế bây giờ của nàng hoàn toàn không có ưu thế, một bàn tay Trương Tử Hề hoàn trên lưng nàng, nàng vốn không có biện pháp đứng lên. Nàng tinh tường nhìn nắm cửa đã chuyển động, đang dần dần bị đẩy ra, trong lúc bối rối Chu Tư Y tùy tiện liền cầm lấy văn kiện trên bàn, che mặt mình lại.
Tô Lâm là người sớm nhất biết chuyện của Trương Tử Hề và Chu Tư Y, hơn nữa còn có thể tính là hồng nương, Trương Tử Hề ngược lại bình thản, nhìn cửa mỉm cười, đợi Tô Lâm.
Tô Lâm đẩy cửa ra, nhìn đến tình cảnh như vậy, lập tức ngây ngẩn cả người. Cô không thấy mặt Chu Tư Y, nhưng cô biết người nọ là ai, tính danh là gì, lại nhìn Trương Tử Hề trên mặt mang theo mỉm cười, trong đó tựa hồ có một chút kiêu ngạo, giống như đang cùng mình khoe khoang em ấy sở hữu tuyệt thế trân bảo.
Đây là cảm tình giữa hai nữ nhân sao? Trương Tử Hề luôn luôn cao ngạo, trên mặt thế nhưng sẽ xuất hiện biểu tình như vậy, hơn nữa cho tới bây giờ em ấy đối bất luận kẻ nào đều lãnh đạm, thế nhưng sẽ sủng nịch nữ nhân kia đến mức đi làm cũng để cho cô ta ngồi lên đùi sao? Tô Lâm nghĩ thế, cô không có yêu ai, không hiểu khi hai người yêu nhau là cảm giác gì, vì thế cô rất nghi hoặc.
Trương Tử Hề phát hiện Tô Lâm hôm nay không có trang điểm, hơn nữa sắc mặt tựa hồ không giống với thường ngày luôn mỉm cười tuỳ ý, lại nhìn Tô Lâm đứng ở nơi đó, hoàn toàn không có chỗ cho Tô Lâm ngồi, nơi này thật sự không phải địa phương thích hợp để chiêu đãi khách nhân, cô nghĩ Tô Lâm hẳn là có chuyện gì trọng yếu muốn nói với mình, vì thế cũng thu liễm nụ cười, thay biểu tình nghiêm túc, nói với Tô Lâm:"Tô tỷ, bằng không chúng ta đến ngoại gian nói đi?"
"Không cần." Tô Lâm lắc lắc đầu, sau đó nhìn thoáng qua Chu Tư Y giống như đà điểu trốn đi, suy nghĩ một chút, lại nói với Trương Tử Hề:"Hề Hề, tôi có việc muốn nói với em, rất trọng yếu."
Tô Lâm ám chỉ rất rõ ràng, Chu Tư Y cũng không ngốc, nàng có thể nghe hiểu, nàng buông xuống văn kiện đang che mặt mình, sắc mặt đỏ ửng, có điểm ngượng ngùng nhìn Tô Lâm, kêu một tiếng:"Xin chào, Tô...... Tô tỷ."
Trương Tử Hề và Chu Tư Y cùng một chỗ lâu như vậy, nhưng đây cũng là lần thứ hai Tô Lâm nhìn thấy Chu Tư Y, ấn tượng đầu tiên ở hội quán Sủng Ái của Tô Lâm đã sớm phai nhạt, lúc này cô mới nhìn rõ, nguyên lai Trương Tử Hề thích người như vậy, xác thực bộ dạng rất đẹp, cũng rất đáng yêu, đặc biệt là phiến môi nho nhỏ kia. Đây là người của Trương Tử Hề, tuy rằng cô hiện tại tuyệt không muốn cười, nhưng vẫn là ngạnh sinh sinh mỉm cười một cái, nói với Chu Tư Y:"Xin chào, em hẳn là Chu Tư Y đi."
"Vâng, đúng vậy." Chu Tư Y gật gật đầu, sau đó buông văn kiện, mượn cớ nói:"Các chị tán gẫu đi, em đi ra ngoài một chút, hít thở không khí."
Trương Tử Hề nghe hai người đối thoại, bất giác nhíu nhíu mày, cô luôn luôn ích kỷ, người ích kỷ thường thường cũng càng bất công một chút, cô không nghĩ khiến cho Chu Tư Y cảm thấy mình có chuyện gì gạt em ấy, cô không nghĩ khiến cho Chu Tư Y trong lòng không thoải mái, cho nên cô lựa chọn không đi băn khoăn cảm thụ của Tô Lâm, chiếu cố Chu Tư Y. Hơn nữa cô cũng không cảm thấy có chuyện gì còn cần gạt Chu Tư Y, vì thế cô hoàn trụ thắt lưng Chu Tư Y, không cho nàng đứng lên, nói với Tô Lâm:"Tô tỷ, nói thẳng đi, tôi tin em ấy."
"Hề......" Chu Tư Y nhíu nhíu mày, thật có lỗi nhìn nhìn Tô Lâm, quay đầu đối Trương Tử Hề nhỏ giọng kêu một tiếng. Lại phát hiện ánh mắt Trương Tử Hề thật kiên định, không có cùng mình nhìn nhau, mà là nhìn Tô Lâm.
Tô Lâm do dự một chút, nhìn ánh mắt kiên quyết của Trương Tử Hề, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp giống như dĩ vãng, nói một câu:"Được rồi."
Cô ngưng trọng đứng ở tại chỗ, do dự nên nói ra thế nào, Trương Tử Hề cũng lẳng lặng chờ, Chu Tư Y lại xin lỗi ngồi ở trên đùi Trương Tử Hề, trong lòng nàng oán giận Trương Tử Hề thật sự là quá mạnh mẽ.
Một lát sau, Tô Lâm quyết định vẫn là nói thẳng ra, không cần quanh co lòng vòng, nói với Trương Tử Hề:"Hề, Mộng Mộng tối hôm qua...... Đã phá thân."
Trương Tử Hề nghe vậy, sắc mặt không có gì biến hóa, hoàn toàn nhìn không ra hiện tại trong lòng cô đang nghĩ cái gì. Tay nắm văn kiện, đặt lên bàn, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tô Lâm hỏi:"Hả? Sao lại thế này?"
Lúc này Chu Tư Y lại cảm thấy Trương Tử Hề thật sự không nên lưu mình lại, nàng cảm thấy mình làm cái gì cũng không đúng, đi không được, không đi cũng không được, đành cúi đầu, nhìn văn kiện.
Dưới tầm mắt Trương Tử Hề, Tô Lâm không tự giác cúi đầu, cô cảm thấy ánh mắt hiện tại của Trương Tử Hề tựa như một cây đao, sắc nhọn, bén ngót...... Một lát sau, âm thầm hít một hơi, cô ngẩng đầu đối diện Trương Tử Hề, nói:"Là tôi, tối qua chúng tôi uống rượu, sau đó...... Là tôi."
Trương Tử Hề nhìn Tô Lâm, ánh mắt mị lên, cô có cùng Chu Tư Y trải qua, cho nên không cần nghĩ thì đều biết, chủ động khẳng định là Tô Lâm, bằng không Trương Tử Mộng cũng sẽ không phá thân, cô nhìn chằm chằm Tô Lâm cười lạnh hỏi:"Tô Lâm, trước kia tôi như thế nào không biết chị cùng phụ nữ trong lúc đó cũng có thể gặp chuyện không may?"
Lời này khiến Tô Lâm im bặt chống đỡ, chết tiệt, trước kia cô căn bản là không nên bởi vì tò mò chuyện của Trương Tử Hề, mà đi tìm nữ nhân thử qua, bằng không cô cũng sẽ không biết phương pháp quan hệ, lại càng sẽ không nói giúp Trương Tử Mộng cảm thụ một chút......
Vấn đề này Tô Lâm không trả lời, cô giơ tay lên, mở ra năm ngón tay, nói với Trương Tử Hề:"Tay tôi có móng, em ấy...... Bị thương......"
Trương Tử Hề híp mắt, nhìn ngón tay Tô Lâm, nhìn móng tay của chị ta, lửa giận áp lực trong lòng hồi lâu rốt cuộc lên đến đỉnh điểm, ở chung hai năm, Trương Tử Hề đã dần dần tiếp nhận Trương Tử Mộng cô muội muội này,em ấy có rất nhiều thứ tương tự với mình, cô biết Trương Tử Mộng nhất định cùng mình không sai biệt lắm, tuy rằng chán ghét gia quy Trương gia, nhưng hai người vẫn là trải qua tư tưởng giáo dục phong kiến "coi trọng trinh tiết" của Trương gia mà lớn lên, bọn họ không có phóng khoáng như nhiều nữ nhân thời nay, ngược lại rất là bảo thủ.
"Bụp!" Xấp văn kiện trong tay Trương Tử Hề bay về phía Tô Lâm, trực tiếp nện lên mặt Tô Lâm, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm chị ta, gầm nhẹ nói:"Tô Lâm, em ấy là muội muội của tôi!"
Tiếp tân đối Tô Lâm cũng không xa lạ, bởi vì nữ nhân đặc biệt tinh xảo như Tô Lâm vốn làm cho người ta ấn tượng khắc sâu, huống chi số lần cô đến Vu thị cũng không ít, tiếp tân nhìn đến sắc mặt Tô Lâm, hơi hơi cúi người, có điểm không yên hỏi một câu:"Tô tiểu thư, có cần tôi giúp ngài thông báo cho Trương tổng một tiếng không?"
Tô Lâm cũng không dừng lại, không mang theo cảm xúc hồi đáp:"Không cần, tôi trực tiếp đi lên!"
Chờ thang máy đóng cửa lại, Tô Lâm nhăn lại mi, cô không nắm chắc Trương Tử Mộng còn có thể đi làm không, nhưng cô hiểu Trương Tử Mộng và Trương Tử Hề, hai người họ đều là không thích ở nhà, cực kỳ kiêng kị người nhà, trong lòng cô khẳng định, sau khi phát sinh chuyện đó, nếu Trương Tử Mộng còn chưa điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, thì sẽ không trở lại Trương gia.
Cô sở dĩ không cần tiếp tân thông báo, bởi vì cô biết tính cách của Trương Tử Mộng tương tự Trương Tử Hề, cô tin tưởng nếu Trương Tử Mộng có đến đi làm, mà nghe được mình đến đây, khẳng định sẽ kêu bảo an đuổi mình ra khỏi Vu thị.
Tuy rằng rất nhiều người không thích thậm chí là chán ghét việc Tô Lâm lạm tình, nhưng bằng hữu của cô sẽ không thiếu, bởi vì cô cũng có rất nhiều ưu điểm, làm chuyện gì đều cực kỳ sòng phẳng, chỉ cần là cô làm, cô đều có thể chịu trách nhiệm tương ứng. Im lặng đứng trong thang máy, biểu tình ngưng trọng, hai mắt cũng lộ ra một tia kiên định, mặc kệ kết quả thế nào, cô đều phải cấp Trương Tử Mộng và Trương Tử Hề một cái công đạo.
Đi đến văn phòng của Trương Tử Mộng cùng Trương Tử Hề, Tô Lâm ở cửa đứng một hồi, nhắm mắt lại hít sâu vài cái, khi mở to mắt đã là tràn đầy kiên định, cô đã quyết định thừa nhận mình sẽ phải trả giá đại giới, trực tiếp vặn nắm cửa, không tuyển trạch phương thức gõ cửa.
Mở cửa ra, liếc mắt một cái liền thấy bàn công tác ở ngoại gian không có một bóng người,cửa nội gian lại đóng chặt, Trương Tử Mộng chưa tới đi làm, em ấy có thể đi làm sao? Tô Lâm nhíu nhíu mày, không khỏi lại nhìn thoáng qua bàn tay, sắc mặt mang theo nồng hậu áy náy cùng lo lắng.
Ngẩng đầu nhìn nội gian, Tô Lâm do dự một chút, vẫn là đi qua, sau đó xao vang cửa......
Ghế lão bản của Trương Tử Hề kỳ thật khá lớn, hoàn toàn có thể cất chứa hai nữ nhân dáng người thon thả là Trương Tử Hề và Chu Tư Y, mỗi người tọa một nửa, Chu Tư Y hai tay chống cằm ghé vào bàn công tác, Trương Tử Hề lại dựa lưng vào ghế, nhìn một phần văn kiện, đó là báo cáo tổng kết hạng mục khai phá mà cô kêu Chu Tư Y viết thử.
Tuy rằng hai người tọa một cái ghế, Chu Tư Y cũng không có cảm thấy không thoải mái, nhưng trong lòng vẫn là oán giận Trương Tử Hề "keo kiệt", mặc kệ nàng nói bao nhiêu lần, Trương Tử Hề cũng không đồng ý đặt thêm một cái ghế.
Tiếng đập cửa vang lên, chân mày Trương Tử Hề cau lại, nghi hoặc một chút, cô nhớ rõ Trương Tử Mộng hôm nay xin nghỉ, bình thường trừ bỏ Trương Tử Mộng, không có bất kỳ ai dám trực tiếp gõ cửa phòng cô, chẳng lẽ là Trương Tử Mộng đột nhiên trở lại? Chu Tư Y theo thói quen nhìn về phía Trương Tử Hề.
"Ai?" Trương Tử Hề nhìn thoáng qua Chu Tư Y, đề cao thanh âm hỏi, nếu không có hỏi rõ ràng là ai đang gõ cửa, cô tuyệt đối sẽ không cho phép người này đi vào văn phòng.
"Hề Hề, là tôi, Tô Lâm." Ngoài cửa truyền vào thanh âm của Tô Lâm.
Trương Tử Hề tạm dừng một hồi, vừa định nói mời vào, Chu Tư Y lại đột nhiên đứng lên, vẻ mặt có chút khẩn trương nhìn xung quanh một chút, tựa như đang tìm địa phương thích hợp. Trương Tử Hề nhìn bóng dáng Chu Tư Y, khẽ cười một chút, sau đó điều chỉnh tốt vị trí, tay giữ chặt Chu Tư Y thoáng dùng sức, một chút liền đem Chu Tư Y hoàn toàn không có chuẩn bị trực tiếp kéo đến trong lòng mình, ngồi lên đùi mình, sau đó không đợi Chu Tư Y phản ứng, kêu lên:"Mời vào."
Làm sao có thể như vậy? Chu Tư Y hoảng hốt, tuy rằng nàng biết Trương Tử Hề tín nhiệm Tô Lâm, nhưng nơi này là văn phòng, bây giờ còn là thời gian công tác, làm như vậy có phải có chút...... Trong đầu nàng lập tức nảy lên câu "văn phòng tán tỉnh","tiểu thụ" cái gì. Mặt nàng ửng đỏ lên, nhưng tư thế bây giờ của nàng hoàn toàn không có ưu thế, một bàn tay Trương Tử Hề hoàn trên lưng nàng, nàng vốn không có biện pháp đứng lên. Nàng tinh tường nhìn nắm cửa đã chuyển động, đang dần dần bị đẩy ra, trong lúc bối rối Chu Tư Y tùy tiện liền cầm lấy văn kiện trên bàn, che mặt mình lại.
Tô Lâm là người sớm nhất biết chuyện của Trương Tử Hề và Chu Tư Y, hơn nữa còn có thể tính là hồng nương, Trương Tử Hề ngược lại bình thản, nhìn cửa mỉm cười, đợi Tô Lâm.
Tô Lâm đẩy cửa ra, nhìn đến tình cảnh như vậy, lập tức ngây ngẩn cả người. Cô không thấy mặt Chu Tư Y, nhưng cô biết người nọ là ai, tính danh là gì, lại nhìn Trương Tử Hề trên mặt mang theo mỉm cười, trong đó tựa hồ có một chút kiêu ngạo, giống như đang cùng mình khoe khoang em ấy sở hữu tuyệt thế trân bảo.
Đây là cảm tình giữa hai nữ nhân sao? Trương Tử Hề luôn luôn cao ngạo, trên mặt thế nhưng sẽ xuất hiện biểu tình như vậy, hơn nữa cho tới bây giờ em ấy đối bất luận kẻ nào đều lãnh đạm, thế nhưng sẽ sủng nịch nữ nhân kia đến mức đi làm cũng để cho cô ta ngồi lên đùi sao? Tô Lâm nghĩ thế, cô không có yêu ai, không hiểu khi hai người yêu nhau là cảm giác gì, vì thế cô rất nghi hoặc.
Trương Tử Hề phát hiện Tô Lâm hôm nay không có trang điểm, hơn nữa sắc mặt tựa hồ không giống với thường ngày luôn mỉm cười tuỳ ý, lại nhìn Tô Lâm đứng ở nơi đó, hoàn toàn không có chỗ cho Tô Lâm ngồi, nơi này thật sự không phải địa phương thích hợp để chiêu đãi khách nhân, cô nghĩ Tô Lâm hẳn là có chuyện gì trọng yếu muốn nói với mình, vì thế cũng thu liễm nụ cười, thay biểu tình nghiêm túc, nói với Tô Lâm:"Tô tỷ, bằng không chúng ta đến ngoại gian nói đi?"
"Không cần." Tô Lâm lắc lắc đầu, sau đó nhìn thoáng qua Chu Tư Y giống như đà điểu trốn đi, suy nghĩ một chút, lại nói với Trương Tử Hề:"Hề Hề, tôi có việc muốn nói với em, rất trọng yếu."
Tô Lâm ám chỉ rất rõ ràng, Chu Tư Y cũng không ngốc, nàng có thể nghe hiểu, nàng buông xuống văn kiện đang che mặt mình, sắc mặt đỏ ửng, có điểm ngượng ngùng nhìn Tô Lâm, kêu một tiếng:"Xin chào, Tô...... Tô tỷ."
Trương Tử Hề và Chu Tư Y cùng một chỗ lâu như vậy, nhưng đây cũng là lần thứ hai Tô Lâm nhìn thấy Chu Tư Y, ấn tượng đầu tiên ở hội quán Sủng Ái của Tô Lâm đã sớm phai nhạt, lúc này cô mới nhìn rõ, nguyên lai Trương Tử Hề thích người như vậy, xác thực bộ dạng rất đẹp, cũng rất đáng yêu, đặc biệt là phiến môi nho nhỏ kia. Đây là người của Trương Tử Hề, tuy rằng cô hiện tại tuyệt không muốn cười, nhưng vẫn là ngạnh sinh sinh mỉm cười một cái, nói với Chu Tư Y:"Xin chào, em hẳn là Chu Tư Y đi."
"Vâng, đúng vậy." Chu Tư Y gật gật đầu, sau đó buông văn kiện, mượn cớ nói:"Các chị tán gẫu đi, em đi ra ngoài một chút, hít thở không khí."
Trương Tử Hề nghe hai người đối thoại, bất giác nhíu nhíu mày, cô luôn luôn ích kỷ, người ích kỷ thường thường cũng càng bất công một chút, cô không nghĩ khiến cho Chu Tư Y cảm thấy mình có chuyện gì gạt em ấy, cô không nghĩ khiến cho Chu Tư Y trong lòng không thoải mái, cho nên cô lựa chọn không đi băn khoăn cảm thụ của Tô Lâm, chiếu cố Chu Tư Y. Hơn nữa cô cũng không cảm thấy có chuyện gì còn cần gạt Chu Tư Y, vì thế cô hoàn trụ thắt lưng Chu Tư Y, không cho nàng đứng lên, nói với Tô Lâm:"Tô tỷ, nói thẳng đi, tôi tin em ấy."
"Hề......" Chu Tư Y nhíu nhíu mày, thật có lỗi nhìn nhìn Tô Lâm, quay đầu đối Trương Tử Hề nhỏ giọng kêu một tiếng. Lại phát hiện ánh mắt Trương Tử Hề thật kiên định, không có cùng mình nhìn nhau, mà là nhìn Tô Lâm.
Tô Lâm do dự một chút, nhìn ánh mắt kiên quyết của Trương Tử Hề, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp giống như dĩ vãng, nói một câu:"Được rồi."
Cô ngưng trọng đứng ở tại chỗ, do dự nên nói ra thế nào, Trương Tử Hề cũng lẳng lặng chờ, Chu Tư Y lại xin lỗi ngồi ở trên đùi Trương Tử Hề, trong lòng nàng oán giận Trương Tử Hề thật sự là quá mạnh mẽ.
Một lát sau, Tô Lâm quyết định vẫn là nói thẳng ra, không cần quanh co lòng vòng, nói với Trương Tử Hề:"Hề, Mộng Mộng tối hôm qua...... Đã phá thân."
Trương Tử Hề nghe vậy, sắc mặt không có gì biến hóa, hoàn toàn nhìn không ra hiện tại trong lòng cô đang nghĩ cái gì. Tay nắm văn kiện, đặt lên bàn, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tô Lâm hỏi:"Hả? Sao lại thế này?"
Lúc này Chu Tư Y lại cảm thấy Trương Tử Hề thật sự không nên lưu mình lại, nàng cảm thấy mình làm cái gì cũng không đúng, đi không được, không đi cũng không được, đành cúi đầu, nhìn văn kiện.
Dưới tầm mắt Trương Tử Hề, Tô Lâm không tự giác cúi đầu, cô cảm thấy ánh mắt hiện tại của Trương Tử Hề tựa như một cây đao, sắc nhọn, bén ngót...... Một lát sau, âm thầm hít một hơi, cô ngẩng đầu đối diện Trương Tử Hề, nói:"Là tôi, tối qua chúng tôi uống rượu, sau đó...... Là tôi."
Trương Tử Hề nhìn Tô Lâm, ánh mắt mị lên, cô có cùng Chu Tư Y trải qua, cho nên không cần nghĩ thì đều biết, chủ động khẳng định là Tô Lâm, bằng không Trương Tử Mộng cũng sẽ không phá thân, cô nhìn chằm chằm Tô Lâm cười lạnh hỏi:"Tô Lâm, trước kia tôi như thế nào không biết chị cùng phụ nữ trong lúc đó cũng có thể gặp chuyện không may?"
Lời này khiến Tô Lâm im bặt chống đỡ, chết tiệt, trước kia cô căn bản là không nên bởi vì tò mò chuyện của Trương Tử Hề, mà đi tìm nữ nhân thử qua, bằng không cô cũng sẽ không biết phương pháp quan hệ, lại càng sẽ không nói giúp Trương Tử Mộng cảm thụ một chút......
Vấn đề này Tô Lâm không trả lời, cô giơ tay lên, mở ra năm ngón tay, nói với Trương Tử Hề:"Tay tôi có móng, em ấy...... Bị thương......"
Trương Tử Hề híp mắt, nhìn ngón tay Tô Lâm, nhìn móng tay của chị ta, lửa giận áp lực trong lòng hồi lâu rốt cuộc lên đến đỉnh điểm, ở chung hai năm, Trương Tử Hề đã dần dần tiếp nhận Trương Tử Mộng cô muội muội này,em ấy có rất nhiều thứ tương tự với mình, cô biết Trương Tử Mộng nhất định cùng mình không sai biệt lắm, tuy rằng chán ghét gia quy Trương gia, nhưng hai người vẫn là trải qua tư tưởng giáo dục phong kiến "coi trọng trinh tiết" của Trương gia mà lớn lên, bọn họ không có phóng khoáng như nhiều nữ nhân thời nay, ngược lại rất là bảo thủ.
"Bụp!" Xấp văn kiện trong tay Trương Tử Hề bay về phía Tô Lâm, trực tiếp nện lên mặt Tô Lâm, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm chị ta, gầm nhẹ nói:"Tô Lâm, em ấy là muội muội của tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.