Chương 3:
Úc Khanh
24/04/2024
"Hệ thống, mi đang trêu ta phải không?"
"Bản hệ thống đang rất nghiêm túc nói chuyện với cô " Đáng tiếc, giọng nói trẻ con đáng yêu của nó đã định trước không có sức thuyết phục gì.
Cho nên, Hướng Dĩ Mạt hoàn toàn không tin.
"Không tin ấy gì? Đến lúc đó cô sẽ biết "
Hệ thống lầm bầm hai câu rồi im lặng.
Ngày hôm sau, lúc Hướng Dĩ Mạt đang dạo trung tâm thương mại xa hoa nhất lớn nhất đế đô Hoàn Vũ Thành thì trước mắt bỗng tối sầm, ngã xuống đất ngất đi, được người tốt bụng gọi xe cứu thương đưa vào bệnh viện.
Khi tỉnh lại, Hướng Dĩ Mạt còn nhận được tin xấu khiến cô khó tin hơn cả chuyện biết mình là tốt thí vào ngày hôm qua.
Bác sĩ báo cho cô biết các cơ quan trong cơ thể cô không rõ vì nguyên nhân gì mà bắt đầu suy kiệt, đồng thời cũng thông báo rằng cô mắc bệnh hiểm nghèo sống không quá ba năm.
Hướng Dĩ Mạt đơ hết cả người.
"Bác sĩ, thực sự... không còn cách nào sao?"
Bác sĩ cũng không đành lòng, nhìn cô hai giây rồi lặng lẽ lắc đầụ
"Chúng tôi đã kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cô, với kỹ thuật hiện nay mà nói rất khó chữa được, cho dù cô Hướng có bao nhiêu tiền chăng nữa cũng vô ích."
"Xin lỗi." Giọng bác sĩ vô cùng nặng nề.
Hướng Dĩ Mạt lảo đảo chạy ra ngoài, giữa đường còn đụng vào một người không quen biết, ngay cả một câu xin lỗi cô cũng không kịp nói, cả người mất hồn mất vía rời khỏi bệnh viện.
Mà người đàn ông bị Hướng Dĩ Mạt đụng vào kia, hai mắt anh ta chợt lóe lên, nhìn theo bóng lưng đi khuất của Hướng Dĩ Mạt.
Đó là...
"Bác sĩ Cảnh, bác sĩ Cảnh?" Bác sĩ bên cạnh thấy Cảnh Khiêm đứng im không nhúc nhích, bèn gọi anh.
Cảnh Khiêm đáp lại bác sĩ cộng sự một tiếng.
"Bác sĩ Cảnh, làm sao vậy? Mệt mỏi quá à? Vừa xong một ca mổ, bác sĩ nên nghỉ ngơi lấy sức đi."
"Ừm... chỉ là nhìn thấy người quen." Cảnh Khiêm thu lại ánh mắt, nhàn nhạt nói "Không có gì, đi thôi."
Trong phòng ngủ của biệt thự, Hướng Dĩ Mạt nằm ườn trên giường, tay cầm tờ thông báo bệnh nan y mà bác sĩ viết cho cô, mắt nhìn chằm chằm vào từng con chữ mực đen trên giấy trắng, cả người run rẩy.
Cô... sụp đổ rồi.
Một lúc lâu sau, cô mới khó khăn lên tiếng "Hệ thống, còn ở đó không?"
"Tôi đây."
"Hệ thống, mi biết không? Đây không phải là lần đầu tiên ta nhận được thông báo bệnh nan y, kiếp trước ta cũng từng nhận được rồi."
Ở kiếp trước, ngày ngày cô phải nằm trên giường bệnh, chịu đựng sự giày vò của bệnh tật đau ốm. Cô luôn nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt khao khát, không một giây phút nào không hi vọng mình có một cơ thể khỏe mạnh.
Chẳng dễ dàng gì được chuyển kiếp, kết quả lại bị số mệnh tốt thí cực kỳ vô lý này lừa gạt.
"Tôi biết, tôi có toàn bộ thông tin của cô. Hướng Dĩ Mạt, kiếp trước mắc bệnh bạch cầu, chết vì tự sát."
Bởi vì gia đình của Hướng Dĩ Mạt ở kiếp trước không giàu có lắm, ngoài cô ra thì cha mẹ còn có một người em trai, cộng thêm gia đình cô có phần trọng nam khinh nữ.
Cô không thích bị người ta chi phối mạng sống của mình, cho nên khi biết cha mẹ định vứt bỏ, cô đã lựa chọn tự mình kết thúc.
"Mi cũng biết ư." Cô gái khẽ cười gượng gạo.
Cô chợt ngừng lại "Hệ thống, không phải mi nói tới giúp ta sao? Vậy mi cứu ta đi."
Cô cầu cứu hệ thống trong giọng nói mệt mỏi.
"Cần phải trả giá."
"Ta hiểu, phải trả cái giá gì cũng được."
"Được."
Giọng nói non nớt dừng lại một giây, trong không khí vang lên tiếng "ting" khóa lại thành công.
"Bản hệ thống đang rất nghiêm túc nói chuyện với cô " Đáng tiếc, giọng nói trẻ con đáng yêu của nó đã định trước không có sức thuyết phục gì.
Cho nên, Hướng Dĩ Mạt hoàn toàn không tin.
"Không tin ấy gì? Đến lúc đó cô sẽ biết "
Hệ thống lầm bầm hai câu rồi im lặng.
Ngày hôm sau, lúc Hướng Dĩ Mạt đang dạo trung tâm thương mại xa hoa nhất lớn nhất đế đô Hoàn Vũ Thành thì trước mắt bỗng tối sầm, ngã xuống đất ngất đi, được người tốt bụng gọi xe cứu thương đưa vào bệnh viện.
Khi tỉnh lại, Hướng Dĩ Mạt còn nhận được tin xấu khiến cô khó tin hơn cả chuyện biết mình là tốt thí vào ngày hôm qua.
Bác sĩ báo cho cô biết các cơ quan trong cơ thể cô không rõ vì nguyên nhân gì mà bắt đầu suy kiệt, đồng thời cũng thông báo rằng cô mắc bệnh hiểm nghèo sống không quá ba năm.
Hướng Dĩ Mạt đơ hết cả người.
"Bác sĩ, thực sự... không còn cách nào sao?"
Bác sĩ cũng không đành lòng, nhìn cô hai giây rồi lặng lẽ lắc đầụ
"Chúng tôi đã kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cô, với kỹ thuật hiện nay mà nói rất khó chữa được, cho dù cô Hướng có bao nhiêu tiền chăng nữa cũng vô ích."
"Xin lỗi." Giọng bác sĩ vô cùng nặng nề.
Hướng Dĩ Mạt lảo đảo chạy ra ngoài, giữa đường còn đụng vào một người không quen biết, ngay cả một câu xin lỗi cô cũng không kịp nói, cả người mất hồn mất vía rời khỏi bệnh viện.
Mà người đàn ông bị Hướng Dĩ Mạt đụng vào kia, hai mắt anh ta chợt lóe lên, nhìn theo bóng lưng đi khuất của Hướng Dĩ Mạt.
Đó là...
"Bác sĩ Cảnh, bác sĩ Cảnh?" Bác sĩ bên cạnh thấy Cảnh Khiêm đứng im không nhúc nhích, bèn gọi anh.
Cảnh Khiêm đáp lại bác sĩ cộng sự một tiếng.
"Bác sĩ Cảnh, làm sao vậy? Mệt mỏi quá à? Vừa xong một ca mổ, bác sĩ nên nghỉ ngơi lấy sức đi."
"Ừm... chỉ là nhìn thấy người quen." Cảnh Khiêm thu lại ánh mắt, nhàn nhạt nói "Không có gì, đi thôi."
Trong phòng ngủ của biệt thự, Hướng Dĩ Mạt nằm ườn trên giường, tay cầm tờ thông báo bệnh nan y mà bác sĩ viết cho cô, mắt nhìn chằm chằm vào từng con chữ mực đen trên giấy trắng, cả người run rẩy.
Cô... sụp đổ rồi.
Một lúc lâu sau, cô mới khó khăn lên tiếng "Hệ thống, còn ở đó không?"
"Tôi đây."
"Hệ thống, mi biết không? Đây không phải là lần đầu tiên ta nhận được thông báo bệnh nan y, kiếp trước ta cũng từng nhận được rồi."
Ở kiếp trước, ngày ngày cô phải nằm trên giường bệnh, chịu đựng sự giày vò của bệnh tật đau ốm. Cô luôn nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt khao khát, không một giây phút nào không hi vọng mình có một cơ thể khỏe mạnh.
Chẳng dễ dàng gì được chuyển kiếp, kết quả lại bị số mệnh tốt thí cực kỳ vô lý này lừa gạt.
"Tôi biết, tôi có toàn bộ thông tin của cô. Hướng Dĩ Mạt, kiếp trước mắc bệnh bạch cầu, chết vì tự sát."
Bởi vì gia đình của Hướng Dĩ Mạt ở kiếp trước không giàu có lắm, ngoài cô ra thì cha mẹ còn có một người em trai, cộng thêm gia đình cô có phần trọng nam khinh nữ.
Cô không thích bị người ta chi phối mạng sống của mình, cho nên khi biết cha mẹ định vứt bỏ, cô đã lựa chọn tự mình kết thúc.
"Mi cũng biết ư." Cô gái khẽ cười gượng gạo.
Cô chợt ngừng lại "Hệ thống, không phải mi nói tới giúp ta sao? Vậy mi cứu ta đi."
Cô cầu cứu hệ thống trong giọng nói mệt mỏi.
"Cần phải trả giá."
"Ta hiểu, phải trả cái giá gì cũng được."
"Được."
Giọng nói non nớt dừng lại một giây, trong không khí vang lên tiếng "ting" khóa lại thành công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.