Chương 5:
Úc Khanh
24/04/2024
Chỉ vài câu nói như lơ đễnh này lại làm cho Tần Sở lập tức bỏ ý định kia đi, còn khiến anh ta nghi ngờ Dĩ Mạt hoàn toàn không bị bệnh, nói như vậy là để anh ta đến mà thôi.
Tức thì người đàn ông cau mày lại.
Anh ta lặng lẽ suy nghĩ trong chốc lát, mở cửa sổ chat ra, ánh mắt và đầu ngón tay đều dừng ở hai từ Cảnh Khiêm, rồi bấm vào.
"A Khiêm, tôi muốn nhờ cậu một chuyện..." Tần Sở nói với Cảnh Khiêm ở đầu bên kia điện thoại về chuyện Hướng Dĩ Mạt.
Cảnh Khiêm im lặng hai giây, nhớ tới hôm qua nhìn thấy Hướng Dĩ Mạt trong bệnh viện, cho rằng Tần Sở suy đoán nghi ngờ Hướng Dĩ Mạt có lẽ sai rồi.
"Được, để tôi đi thăm em ấy thay cậụ" Cảnh Khiêm đồng ý.
Bệnh viện Nhân dân Số một, khoa Phẫu thuật Tim mạch.
Cảnh Khiêm ngồi trong phòng khám đứng dậy, cởi áo khoác bác sĩ, thay bộ thường phục, rồi đi tới bên cạnh bàn cầm lấy điện thoại.
Đúng lúc này màn hình điện thoại sáng lên.
Cảnh Khiêm thản nhiên nhìn lướt qua, là Tần Sở gửi cho anh ta địa chỉ chỗ ở của Hướng Dĩ Mạt, và cả...
Cổng vào biệt thự của Mạt Mạt có thể dùng mật mã để mở, mật mã là 242513. Cửa biệt thự ngoài vân tay thì chỉ có thể dùng chìa khóa, đến lúc đó tôi gửi tin nhắn bảo em ấy mở cửa.
242513?
Đầu óc Cảnh Khiêm vận chuyển, lập tập nghĩ tới ba chữ cái tương ứng...
XYM, Hướng Dĩ Mạt.
Anh ta khẽ cong khóe môi.
Cô bé đặt mật khẩu đúng là quá dễ.
Cảnh Khiêm lái xe vài trong khu biệt thự Bích Thủy Vân Thiên, di chuyển phía ngoài đình viện nơi Hướng Dĩ Mạt sinh sống.
Anh ta nhập mật mã, cổng tự động mở ra.
Sau khi đỗ xe, anh ta lại nhắn tin cho Tần Sở báo là mình đã đến nơi.
Phía bên kia, Tần Sở nhận được tin nhắn, lập tức bấm số gọi cho Hướng Dĩ Mạt, khiến cô tưởng là anh ta đến để mở cửa.
"Anh Sở đến ạ? Em xuống ngay đây." Trong giọng nói yếu ớt có thêm đôi chút vui mừng "Thực ra bên dưới thảm trải sàn ở trước cửa có chìa khóa dự phòng, anh Sở có thể trực tiếp mở cửa bước vào nha."
Tần Sở bấm kết thúc cuộc gọi, rồi nói chuyện chìa khóa cho Cảnh Khiêm nghe.
Cảnh Khiêm quả nhiên tìm được một chiếc chìa khóa bên dưới thảm.
Anh ta mở cửa biệt thự bước vào, đồng thời giương mắt thấy một bóng dáng nhỏ bé yêu kiều từ trên tầng đi xuống, rồi kích động chạy tới cửa, tới phía anh ta...
Không, nói đúng ra là cô đang chạy tới phía Tần Sở.
Tiếc rằng cô ắt phải thất vọng rồi.
Cảnh Khiêm nghĩ.
Ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung.
Một giây, rồi lại một giây nữa...
Chỉ thấy cô bé hành động như anh ta đoán trước, chạy chậm lại. Vẻ vui sướng trong đôi mắt linh động dần ngưng đọng.
Cảnh Khiêm cho rằng phản ứng đó của Hướng Dĩ Mạt là vì phát hiện người tới không phải Tần Sở, mà Hướng Dĩ Mạt thì bị dọa bởi điểm tình yêu khởi đầu của Cảnh Khiêm mà cô vừa ngầm điều tra xong.
Hướng Dĩ Mạt có chút ngạc nhiên "Tiểu Thất, điểm tình yêu của Cảnh Khiêm tới ta thể hiện là 40 lận, mi không nhầm đấy chứ?"
"Không, xin đừng nghi ngờ hệ thống."
Ừm, nếu hệ thống không bị lỗi...
Hướng Dĩ Mạt thật sự nghĩ không ra.
Theo cô thấy, rõ ràng cô và Cảnh Khiêm gần như chẳng giao thiệp gì nhiềụ
Vả lại Cảnh Khiêm vốn có phong cách lạnh nhạt cấm dục, theo lý mà nói hẳn phải là người khó cưa cẩm nhất.
Thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Cô ngừng suy nghĩ, đứng cách Cảnh Khiêm vài bước, khẽ liếc nhìn phía sau anh ta với ánh mắt không ôm hy vọng.
Quả nhiên không còn ai khác.
Dường như nhận ra sự thật này, cả người cô ủ rũ héo hon hệt như bé mèo sữa bị bỏ rơi vậy.
"Sao lại là anh, anh Sở đâu?"
Hướng Dĩ Mạt tỏ ra vô cùng thất vọng.
Cảnh Khiêm quan sát cô trong giây lát, rồi khẽ hé môi mỏng "Tần Sở nói với anh là em bị bệnh, bảo anh tới xem em thế nào."
Tức thì người đàn ông cau mày lại.
Anh ta lặng lẽ suy nghĩ trong chốc lát, mở cửa sổ chat ra, ánh mắt và đầu ngón tay đều dừng ở hai từ Cảnh Khiêm, rồi bấm vào.
"A Khiêm, tôi muốn nhờ cậu một chuyện..." Tần Sở nói với Cảnh Khiêm ở đầu bên kia điện thoại về chuyện Hướng Dĩ Mạt.
Cảnh Khiêm im lặng hai giây, nhớ tới hôm qua nhìn thấy Hướng Dĩ Mạt trong bệnh viện, cho rằng Tần Sở suy đoán nghi ngờ Hướng Dĩ Mạt có lẽ sai rồi.
"Được, để tôi đi thăm em ấy thay cậụ" Cảnh Khiêm đồng ý.
Bệnh viện Nhân dân Số một, khoa Phẫu thuật Tim mạch.
Cảnh Khiêm ngồi trong phòng khám đứng dậy, cởi áo khoác bác sĩ, thay bộ thường phục, rồi đi tới bên cạnh bàn cầm lấy điện thoại.
Đúng lúc này màn hình điện thoại sáng lên.
Cảnh Khiêm thản nhiên nhìn lướt qua, là Tần Sở gửi cho anh ta địa chỉ chỗ ở của Hướng Dĩ Mạt, và cả...
Cổng vào biệt thự của Mạt Mạt có thể dùng mật mã để mở, mật mã là 242513. Cửa biệt thự ngoài vân tay thì chỉ có thể dùng chìa khóa, đến lúc đó tôi gửi tin nhắn bảo em ấy mở cửa.
242513?
Đầu óc Cảnh Khiêm vận chuyển, lập tập nghĩ tới ba chữ cái tương ứng...
XYM, Hướng Dĩ Mạt.
Anh ta khẽ cong khóe môi.
Cô bé đặt mật khẩu đúng là quá dễ.
Cảnh Khiêm lái xe vài trong khu biệt thự Bích Thủy Vân Thiên, di chuyển phía ngoài đình viện nơi Hướng Dĩ Mạt sinh sống.
Anh ta nhập mật mã, cổng tự động mở ra.
Sau khi đỗ xe, anh ta lại nhắn tin cho Tần Sở báo là mình đã đến nơi.
Phía bên kia, Tần Sở nhận được tin nhắn, lập tức bấm số gọi cho Hướng Dĩ Mạt, khiến cô tưởng là anh ta đến để mở cửa.
"Anh Sở đến ạ? Em xuống ngay đây." Trong giọng nói yếu ớt có thêm đôi chút vui mừng "Thực ra bên dưới thảm trải sàn ở trước cửa có chìa khóa dự phòng, anh Sở có thể trực tiếp mở cửa bước vào nha."
Tần Sở bấm kết thúc cuộc gọi, rồi nói chuyện chìa khóa cho Cảnh Khiêm nghe.
Cảnh Khiêm quả nhiên tìm được một chiếc chìa khóa bên dưới thảm.
Anh ta mở cửa biệt thự bước vào, đồng thời giương mắt thấy một bóng dáng nhỏ bé yêu kiều từ trên tầng đi xuống, rồi kích động chạy tới cửa, tới phía anh ta...
Không, nói đúng ra là cô đang chạy tới phía Tần Sở.
Tiếc rằng cô ắt phải thất vọng rồi.
Cảnh Khiêm nghĩ.
Ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung.
Một giây, rồi lại một giây nữa...
Chỉ thấy cô bé hành động như anh ta đoán trước, chạy chậm lại. Vẻ vui sướng trong đôi mắt linh động dần ngưng đọng.
Cảnh Khiêm cho rằng phản ứng đó của Hướng Dĩ Mạt là vì phát hiện người tới không phải Tần Sở, mà Hướng Dĩ Mạt thì bị dọa bởi điểm tình yêu khởi đầu của Cảnh Khiêm mà cô vừa ngầm điều tra xong.
Hướng Dĩ Mạt có chút ngạc nhiên "Tiểu Thất, điểm tình yêu của Cảnh Khiêm tới ta thể hiện là 40 lận, mi không nhầm đấy chứ?"
"Không, xin đừng nghi ngờ hệ thống."
Ừm, nếu hệ thống không bị lỗi...
Hướng Dĩ Mạt thật sự nghĩ không ra.
Theo cô thấy, rõ ràng cô và Cảnh Khiêm gần như chẳng giao thiệp gì nhiềụ
Vả lại Cảnh Khiêm vốn có phong cách lạnh nhạt cấm dục, theo lý mà nói hẳn phải là người khó cưa cẩm nhất.
Thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Cô ngừng suy nghĩ, đứng cách Cảnh Khiêm vài bước, khẽ liếc nhìn phía sau anh ta với ánh mắt không ôm hy vọng.
Quả nhiên không còn ai khác.
Dường như nhận ra sự thật này, cả người cô ủ rũ héo hon hệt như bé mèo sữa bị bỏ rơi vậy.
"Sao lại là anh, anh Sở đâu?"
Hướng Dĩ Mạt tỏ ra vô cùng thất vọng.
Cảnh Khiêm quan sát cô trong giây lát, rồi khẽ hé môi mỏng "Tần Sở nói với anh là em bị bệnh, bảo anh tới xem em thế nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.