Chương 5: Chấp niệm trong lòng
Phong Phiêu Tuyết
05/06/2017
Editor: Chi Anh
"Cái này không phiền người nhọc tâm." Cũng không nhọc đến nhíu mày cươi: "Chỉ cần người đáp ứng ký kết khế ước chủ tớ với ta, ta khắc có biện pháp giúp ngươi thoát ra ngoài."
Nam nhân nhìn Cung Minh Giác, như đang cân nhắc độ tin cậy trong lời nói của nàng. Hắn không thể bị nhốt ở này, chuyện của hắn vẫn chưa làm xong, nàng nói đúng, vì đại sự, hắn phải biết nhẫn nhịn. Cứ bị nhốt ở đây không bằng khế ước với nàng.
Âm thanh lạnh như băng, vô cùng thần thánh vang lên: "Ta, Tuyền lấy linh hồn dựng nên lời thề, từ nay về sau, vĩnh viễn ở bên cạnh chủ nhân, sống chết có nhau, không bao giờ thay đổi!"
" Tuyền? Tên rất dễ nghe." Ngay khi Cung Minh Giác đang mỉm cười trêu đùa, một đạo đồ án khế ước đồng thời xuất hiện trên trán của hai người, nhiệt độ nóng như lửa đốt, đường vân phức tạp lập tức biến mất trên da thịt của hai người.
Tuyền nhìn Cung Minh Giác, không mở miệng, hắn đã quyết định kí khế ước chủ tớ, về phần sau chắc hẳn Cung Minh Giác tự biết phải làm gì.
Ngón tay Cung Minh Giác hơi gảy, trượt từ cánh tay về tới tận cổ tay của Tuyền, sờ lên xích sắt băng hàn, sau đó kéo cây trâm xuống đâm xuyên lên nó.
Tuyền nhìn theo động tác của Cung Minh Giác hết sức chăm chú, không để ý đến chuyện hắn bị người ta chấm mút: "Cây trâm không đối phó được Hàn Băng Tỏa Liên."
"Vật chí dương chí nhiệt, ngươi có thể nói cho ta biết nó ở đâu không?" Cung Minh Giác nhíu lông mày nhìn Tuyền.
"Ở Thánh Điện." Thần đại biểu cho ánh sáng, trong Thánh điện chắc chắn sẽ có vật chí dương chí nhiệt.
"Sai rồi, ta biết ít nhất có một vật không hề kém cạnh hơn Thần vật chí nhiệt đâu." Bên môi Cung Minh Giác cong lên lộ ra một chút một chút tiếu ý, tà mị lười biếng.
Rõ ràng chỉ một cái nụ cười không đứng đắn, lại làm chi Tuyền có chút thất thần, giống như có một đồ vật gì đó đột nhiên làm lòng hắn rung động, cái gì? Không đợi hắn nhớ tới, đột nhiên cổ tay tê rần, nhiệt độ nóng rực đốt đau da thịt của hắn.
"Cái này là vật chí nhiệt của thế gian." Cung Minh Giác cười đùa hí hửng khoát tay về phía Tuyền, vẻ mặt đầy đắc ý: "Chấp niệm."
Tuyền lại ngốc đến ngẩn người, ánh mắt của hắn dõi theo tay khẽ động của Cung Minh Giác, cánh tay dính đầy máu tươi cầm chặt một đầu băng xích. Bộp một tiếng, nhẹ vang lên, Hàn Băng Tỏa Liên cứ thế mà gãy: "Ngươi, ngươi..." Tuyền chỉ có thể nói được hai từ này, giờ khắc này không có một cái gì có thể diễn tả được tâm tình của hắn hiện giờ. Máu, có thể đối phó được với Hàn Băng Tỏa Liên sao? Sao có thể dễ dàng như vậy thì hắn còn bị nhốt ở đây ư?
"Chí nhiệt không chỉ có máu tươi, mà còn là chấp niệm trong lòng ta!" Cung Minh Giác không chút để ý tùy tiện vứt bỏ trâm gài tóc dính đầy máu tươi đấy: "Có cái gì có thể so sánh với nhiệt huyết chấp niệm nóng chảy trong lòng?"
"Ngươi sao có thể nghĩ đến việc dùng máu?" Tuyền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, từ xưa tới nay chưa từng có ai sẽ nghĩ đến phương pháp này để đối phó với vật chí hàn.
"Tuyền, mọi sự phải học được cách biến báo. Giống như người tốt không nhất định phải là người tốt, người xấu không nhất thiết phải là người xấu, thế sự nào có định luật được cái gì." Cung Minh Giác cả cười, che vết thương trên ngực, nàng buột quá chặt, đau quá!
"Chấp niệm?" Tuyền thấp giọng tái diễn: "Đến tột cùng là ngươi cố chấp với cái gì thế?" Một sự cố chấp có thể phá vỡ được cả Hàn Băng Tỏa Liên, ngay cả hắn cũng không thể giãy giụa thoát khỏi Hàn Băng Tỏa Liên, đến cùng là nàng đang chứa một chấp niệm như thế nào?
"Ta muốn nhìn một chút, người để cho ta quyết tâm còn sống đến cùng là đã chết ở đâu rồi." Thân thể vô ý thức nghiêng một cái, ý thức có chút mơ hồ, nàng chỉ muốn nhìn mẫu thân của Cung Minh Giác đã chết ở đâu, có phải mẫu thân của Cung Minh Giác cũng sẽ rất giống với mẹ của nàng hay không?
"Ngươi thật sự là một người rất vô lại sao?" Tuyền nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của nàng, từ tận sâu đáy lòng nhẹ giọng hỏi chính mình. Một vô lại mang theo một sự cố chấp có thể phá được chí hàn Hàn Băng Tỏa Liên ư? Tuyền dần dần đứng dậy, nhìn Cung Minh Giác lung la lung lay đi về phía trước, theo bản năng mở miệng: "Ngươi đi đâu đó?"
Người đang chậm rãi dần dang xa cách hắn hình như không nghe được, tiếp tục bước đi, đột nhiên dừng lại, giống như chợt nhớ tới điều gì liền quay đầu lại, nhìn Tuyền đang nhíu mày cười: "Tuyền, nhớ kỹ, chủ nhân của ngươi tên là Cung Minh Giác!" Có năng lực để phách lối, không e dè giữa hai người bọn họ đã có quan hệ khế ước.
"Vô lại." Tuyền thấp giọng quát một tiếng, chỉ sợ trên đời này chỉ có mình hắn phải oan uổng kí khế ước như thế này, còn bị một nhân loại uy hiếp bắt ép. Nhưng mà, rốt cuộc nàng muốn làm gì? Lòng hiếu kỳ điều khiển Tuyền bước theo.
Chỉ thấy Cung Minh Giác ngồi xổm xuống, bàn tay nhỏ bé dính đầy máu tươi thận trọng lấy lên một gốc cây cỏ: "Thiên Tru Thảo." Tuyền thấp giọng nói, là vật chí độc, cần dùng huyết dịch mới có thể niêm phong cất vào kho, nếu không gặp phải ánh mặt trời nó sẽ héo rũ.
"Ngươi phải cảm ơn nó đó, ta là xuống để hái nó, thuận tiện thấy ngươi." Cung Minh Giác quơ quơ Thiên Tru Thảo trong tay, cười đắc ý nhìn Tuyền, tiện tay ném cho Tuyền: "Tìm thứ gì nhớ phải cất kỹ."
Tuyền chậm rãi thích ứng với hành vi vô lại của Cung Minh Giác, tức giận với nàng như chuốc thêm phiền phức. Hào quang lóe lên, Thiên Tru Thảo trong tay biến mất không thấy gì nữa.
Cung Minh Giác nhãn tình sáng lên: "Đồ đâu rồi?"
"Cất rồi." Tuyền nhíu mày, không phải vừa rồi nhờ hắn cất đi mà.
"Lời thừa, ta đương nhiên biết ngươi cất đi, nhưng ta hỏi là cất ở chỗ nào." Cung Minh Giác ném cho Tuyền một cái liếc mắt, thật là ngu ngốc? Vẫn không biết cách chuyển biến vấn đề sao?
Gân xanh trên trán của Tuyền bạo phát, cắn răng nói: "Ẩn tàng không gian."
"Nhưng, ta không nhìn thấy trên người của ngươi có thắt lưng không gian, không gian giới chỉ, không gian thạch đại loại không gian gì đó, ẩn tàng không gian của ngươi ở chỗ nào đấy?" Cung Minh Giác đi tới sờ loạn trên người Tuyền., rõ ràng chỉ là một kiện y phục mỏng thôi mà, căn bản cũng không có khả năng cất giữ bảo vật nha, chẳng lẽ nàng bỏ sót chỗ nào?
"Ta không cần những thứ vật kia." Tuyền không thể nhịn được nữa gỡ bàn tay nhỏ bé đang tác quái trên người mình ra, nữ nhân này, chưa từng nghe qua bốn chứ nam nữ khác biệt sao?
"Ý của ngươi..." Hai mắt Cung Minh Giác nhấp nháy tỏa ánh sáng: "Bản thân ngươi chính là một cái đại không gian ư?"
Bên môi kéo ta một nụ cười, bỗng nhiên trong lòng Tuyền dấy lên một trận sợ hãi, hắn cảm thấy mình như miếng thịt, còn nữ nhân này biến thành sói đói: " Có thể cho là như vậy, có vấn đề gì không?"
"Ha ha...phát tài, phát tài rồi! Cuộc buôn bán này lời to rồi!" Cung Minh Giác hưng phấn kêu lên, trừ tàng không gian muốn mua được nó phải tốn không ít tiền, không gian càng lớn càng quý, trong lúc vô hình mình đã tiết kiệm được một khoản tiền cực lớn, may mắn quá đi thôi!
"Nếu như ngươi muốn tự sát, cứ tiếp tục nói." Tuyền vết bẩn trên ngực Cung Minh Giác càng ngày càng nhiều, còn có người không thèm để ý tới vết thương của mình mà đi hái thảo dược không?
"Ừ...Ngươi không nhắc ta suýt lại quên." Nụ cười hưng phấn của Cung Minh Giác bắt đầu vặn vẹo, thấp giọng kêu: "Đau quá." Nàng vừa cao hứng khiến thương tích của mình càng thêm nặng: "Này, Tuyền, ngươi có tiền hay không, mau ra ngoài tìm đại phu chữa thương cho ta, ngươi cũng không muốn còn chưa kịp khuấy đảo giang hồ thì chủ nhân ngươi đã chết rồi chứ, nhanh đi sắp đi đời nhà ma mất rồi nè?"
"Không có tiền." Tuyền không chút khách khí liếc Cung Minh Giác đang trắng bệch: "Ngươi từng thấy yêu quái nào mang tiền trên người à?" Huống chi hắn còn bị nhốt ở đây rất nhiều năm rồi, có tiền mới là lạ đó!
"Chẳng lẽ ông trời muốn ta chết thật sao?" Một tiếng kêu thảm từ trong miệng Cung Minh Giác lao ra, tay vừa đỡ cái trán, làm bộ như muốn té xỉu. Thân thể lung lay hai cái, nhưng không ngã xuống, trong miệng mắng to: "Tuyền, còn đứng đó à, không thấy chủ nhân ngươi sắp té bất tỉnh nhân sự luôn hay sao? Mau đỡ một chút đi."
"Ta gặp được một người vô lại chuyên cười, ta đỡ lấy ngươi như vẽ vời thêm chuyện." Có ai chuẩn bị té xỉu còn mè nhéo ăn vụng miệng cười giảo hoạt như vậy không hả?
"Ài... Thu được một yêu quái thông minh cũng không tốt lắm." Cung Minh Giác áo não vỗ trán một cái, cười đùa, nụ cười ngưng trên môi, thần thái hai mắt phiêu tán thân thể mềm nhũn té xuống.
"Cái này không phiền người nhọc tâm." Cũng không nhọc đến nhíu mày cươi: "Chỉ cần người đáp ứng ký kết khế ước chủ tớ với ta, ta khắc có biện pháp giúp ngươi thoát ra ngoài."
Nam nhân nhìn Cung Minh Giác, như đang cân nhắc độ tin cậy trong lời nói của nàng. Hắn không thể bị nhốt ở này, chuyện của hắn vẫn chưa làm xong, nàng nói đúng, vì đại sự, hắn phải biết nhẫn nhịn. Cứ bị nhốt ở đây không bằng khế ước với nàng.
Âm thanh lạnh như băng, vô cùng thần thánh vang lên: "Ta, Tuyền lấy linh hồn dựng nên lời thề, từ nay về sau, vĩnh viễn ở bên cạnh chủ nhân, sống chết có nhau, không bao giờ thay đổi!"
" Tuyền? Tên rất dễ nghe." Ngay khi Cung Minh Giác đang mỉm cười trêu đùa, một đạo đồ án khế ước đồng thời xuất hiện trên trán của hai người, nhiệt độ nóng như lửa đốt, đường vân phức tạp lập tức biến mất trên da thịt của hai người.
Tuyền nhìn Cung Minh Giác, không mở miệng, hắn đã quyết định kí khế ước chủ tớ, về phần sau chắc hẳn Cung Minh Giác tự biết phải làm gì.
Ngón tay Cung Minh Giác hơi gảy, trượt từ cánh tay về tới tận cổ tay của Tuyền, sờ lên xích sắt băng hàn, sau đó kéo cây trâm xuống đâm xuyên lên nó.
Tuyền nhìn theo động tác của Cung Minh Giác hết sức chăm chú, không để ý đến chuyện hắn bị người ta chấm mút: "Cây trâm không đối phó được Hàn Băng Tỏa Liên."
"Vật chí dương chí nhiệt, ngươi có thể nói cho ta biết nó ở đâu không?" Cung Minh Giác nhíu lông mày nhìn Tuyền.
"Ở Thánh Điện." Thần đại biểu cho ánh sáng, trong Thánh điện chắc chắn sẽ có vật chí dương chí nhiệt.
"Sai rồi, ta biết ít nhất có một vật không hề kém cạnh hơn Thần vật chí nhiệt đâu." Bên môi Cung Minh Giác cong lên lộ ra một chút một chút tiếu ý, tà mị lười biếng.
Rõ ràng chỉ một cái nụ cười không đứng đắn, lại làm chi Tuyền có chút thất thần, giống như có một đồ vật gì đó đột nhiên làm lòng hắn rung động, cái gì? Không đợi hắn nhớ tới, đột nhiên cổ tay tê rần, nhiệt độ nóng rực đốt đau da thịt của hắn.
"Cái này là vật chí nhiệt của thế gian." Cung Minh Giác cười đùa hí hửng khoát tay về phía Tuyền, vẻ mặt đầy đắc ý: "Chấp niệm."
Tuyền lại ngốc đến ngẩn người, ánh mắt của hắn dõi theo tay khẽ động của Cung Minh Giác, cánh tay dính đầy máu tươi cầm chặt một đầu băng xích. Bộp một tiếng, nhẹ vang lên, Hàn Băng Tỏa Liên cứ thế mà gãy: "Ngươi, ngươi..." Tuyền chỉ có thể nói được hai từ này, giờ khắc này không có một cái gì có thể diễn tả được tâm tình của hắn hiện giờ. Máu, có thể đối phó được với Hàn Băng Tỏa Liên sao? Sao có thể dễ dàng như vậy thì hắn còn bị nhốt ở đây ư?
"Chí nhiệt không chỉ có máu tươi, mà còn là chấp niệm trong lòng ta!" Cung Minh Giác không chút để ý tùy tiện vứt bỏ trâm gài tóc dính đầy máu tươi đấy: "Có cái gì có thể so sánh với nhiệt huyết chấp niệm nóng chảy trong lòng?"
"Ngươi sao có thể nghĩ đến việc dùng máu?" Tuyền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, từ xưa tới nay chưa từng có ai sẽ nghĩ đến phương pháp này để đối phó với vật chí hàn.
"Tuyền, mọi sự phải học được cách biến báo. Giống như người tốt không nhất định phải là người tốt, người xấu không nhất thiết phải là người xấu, thế sự nào có định luật được cái gì." Cung Minh Giác cả cười, che vết thương trên ngực, nàng buột quá chặt, đau quá!
"Chấp niệm?" Tuyền thấp giọng tái diễn: "Đến tột cùng là ngươi cố chấp với cái gì thế?" Một sự cố chấp có thể phá vỡ được cả Hàn Băng Tỏa Liên, ngay cả hắn cũng không thể giãy giụa thoát khỏi Hàn Băng Tỏa Liên, đến cùng là nàng đang chứa một chấp niệm như thế nào?
"Ta muốn nhìn một chút, người để cho ta quyết tâm còn sống đến cùng là đã chết ở đâu rồi." Thân thể vô ý thức nghiêng một cái, ý thức có chút mơ hồ, nàng chỉ muốn nhìn mẫu thân của Cung Minh Giác đã chết ở đâu, có phải mẫu thân của Cung Minh Giác cũng sẽ rất giống với mẹ của nàng hay không?
"Ngươi thật sự là một người rất vô lại sao?" Tuyền nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của nàng, từ tận sâu đáy lòng nhẹ giọng hỏi chính mình. Một vô lại mang theo một sự cố chấp có thể phá được chí hàn Hàn Băng Tỏa Liên ư? Tuyền dần dần đứng dậy, nhìn Cung Minh Giác lung la lung lay đi về phía trước, theo bản năng mở miệng: "Ngươi đi đâu đó?"
Người đang chậm rãi dần dang xa cách hắn hình như không nghe được, tiếp tục bước đi, đột nhiên dừng lại, giống như chợt nhớ tới điều gì liền quay đầu lại, nhìn Tuyền đang nhíu mày cười: "Tuyền, nhớ kỹ, chủ nhân của ngươi tên là Cung Minh Giác!" Có năng lực để phách lối, không e dè giữa hai người bọn họ đã có quan hệ khế ước.
"Vô lại." Tuyền thấp giọng quát một tiếng, chỉ sợ trên đời này chỉ có mình hắn phải oan uổng kí khế ước như thế này, còn bị một nhân loại uy hiếp bắt ép. Nhưng mà, rốt cuộc nàng muốn làm gì? Lòng hiếu kỳ điều khiển Tuyền bước theo.
Chỉ thấy Cung Minh Giác ngồi xổm xuống, bàn tay nhỏ bé dính đầy máu tươi thận trọng lấy lên một gốc cây cỏ: "Thiên Tru Thảo." Tuyền thấp giọng nói, là vật chí độc, cần dùng huyết dịch mới có thể niêm phong cất vào kho, nếu không gặp phải ánh mặt trời nó sẽ héo rũ.
"Ngươi phải cảm ơn nó đó, ta là xuống để hái nó, thuận tiện thấy ngươi." Cung Minh Giác quơ quơ Thiên Tru Thảo trong tay, cười đắc ý nhìn Tuyền, tiện tay ném cho Tuyền: "Tìm thứ gì nhớ phải cất kỹ."
Tuyền chậm rãi thích ứng với hành vi vô lại của Cung Minh Giác, tức giận với nàng như chuốc thêm phiền phức. Hào quang lóe lên, Thiên Tru Thảo trong tay biến mất không thấy gì nữa.
Cung Minh Giác nhãn tình sáng lên: "Đồ đâu rồi?"
"Cất rồi." Tuyền nhíu mày, không phải vừa rồi nhờ hắn cất đi mà.
"Lời thừa, ta đương nhiên biết ngươi cất đi, nhưng ta hỏi là cất ở chỗ nào." Cung Minh Giác ném cho Tuyền một cái liếc mắt, thật là ngu ngốc? Vẫn không biết cách chuyển biến vấn đề sao?
Gân xanh trên trán của Tuyền bạo phát, cắn răng nói: "Ẩn tàng không gian."
"Nhưng, ta không nhìn thấy trên người của ngươi có thắt lưng không gian, không gian giới chỉ, không gian thạch đại loại không gian gì đó, ẩn tàng không gian của ngươi ở chỗ nào đấy?" Cung Minh Giác đi tới sờ loạn trên người Tuyền., rõ ràng chỉ là một kiện y phục mỏng thôi mà, căn bản cũng không có khả năng cất giữ bảo vật nha, chẳng lẽ nàng bỏ sót chỗ nào?
"Ta không cần những thứ vật kia." Tuyền không thể nhịn được nữa gỡ bàn tay nhỏ bé đang tác quái trên người mình ra, nữ nhân này, chưa từng nghe qua bốn chứ nam nữ khác biệt sao?
"Ý của ngươi..." Hai mắt Cung Minh Giác nhấp nháy tỏa ánh sáng: "Bản thân ngươi chính là một cái đại không gian ư?"
Bên môi kéo ta một nụ cười, bỗng nhiên trong lòng Tuyền dấy lên một trận sợ hãi, hắn cảm thấy mình như miếng thịt, còn nữ nhân này biến thành sói đói: " Có thể cho là như vậy, có vấn đề gì không?"
"Ha ha...phát tài, phát tài rồi! Cuộc buôn bán này lời to rồi!" Cung Minh Giác hưng phấn kêu lên, trừ tàng không gian muốn mua được nó phải tốn không ít tiền, không gian càng lớn càng quý, trong lúc vô hình mình đã tiết kiệm được một khoản tiền cực lớn, may mắn quá đi thôi!
"Nếu như ngươi muốn tự sát, cứ tiếp tục nói." Tuyền vết bẩn trên ngực Cung Minh Giác càng ngày càng nhiều, còn có người không thèm để ý tới vết thương của mình mà đi hái thảo dược không?
"Ừ...Ngươi không nhắc ta suýt lại quên." Nụ cười hưng phấn của Cung Minh Giác bắt đầu vặn vẹo, thấp giọng kêu: "Đau quá." Nàng vừa cao hứng khiến thương tích của mình càng thêm nặng: "Này, Tuyền, ngươi có tiền hay không, mau ra ngoài tìm đại phu chữa thương cho ta, ngươi cũng không muốn còn chưa kịp khuấy đảo giang hồ thì chủ nhân ngươi đã chết rồi chứ, nhanh đi sắp đi đời nhà ma mất rồi nè?"
"Không có tiền." Tuyền không chút khách khí liếc Cung Minh Giác đang trắng bệch: "Ngươi từng thấy yêu quái nào mang tiền trên người à?" Huống chi hắn còn bị nhốt ở đây rất nhiều năm rồi, có tiền mới là lạ đó!
"Chẳng lẽ ông trời muốn ta chết thật sao?" Một tiếng kêu thảm từ trong miệng Cung Minh Giác lao ra, tay vừa đỡ cái trán, làm bộ như muốn té xỉu. Thân thể lung lay hai cái, nhưng không ngã xuống, trong miệng mắng to: "Tuyền, còn đứng đó à, không thấy chủ nhân ngươi sắp té bất tỉnh nhân sự luôn hay sao? Mau đỡ một chút đi."
"Ta gặp được một người vô lại chuyên cười, ta đỡ lấy ngươi như vẽ vời thêm chuyện." Có ai chuẩn bị té xỉu còn mè nhéo ăn vụng miệng cười giảo hoạt như vậy không hả?
"Ài... Thu được một yêu quái thông minh cũng không tốt lắm." Cung Minh Giác áo não vỗ trán một cái, cười đùa, nụ cười ngưng trên môi, thần thái hai mắt phiêu tán thân thể mềm nhũn té xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.